TruyenFull.Me

Bien Nien Su Cendrillion Vien Ngoc Xanh

-Xin lỗi, làm ơn tránh đường!!

Gemilia xách váy chạy giữa các hành lang, hét lên với tất cả người đi ngang qua. 

Cô vừa cố chạy thật nhanh vừa thầm nguyền rủa bộ váy chết tiệt và tên Nhị Hoàng tử kia. Đáng lẽ từ lúc đó cô phải nhanh chân mà nhảy xuống từ cửa sổ rồi!

Gemilia không hề biết rằng khi cô cố leo qua bức tường thành cung điện, Nhị Hoàng tử đang thích thú theo dõi từ trên phòng tiếp khách.

Chỗ tường thành cô đang định trèo qua ở gần vườn thượng uyển cung điện của Nhị Hoàng tử. Cách đó không xa có một cô gái đang đi loanh quanh trong vườn thượng uyển cung điện, ngó nghiêng khắp nơi như đang tìm kiếm ai đó. 

Ánh mắt cô gái bỗng sáng lên ngạc nhiên khi nhìn thấy Gemilia đang xách váy để tìm cách leo qua tường thành. Cô liền lon ton chạy lại gần.

Đến lúc cảm thấy có ai đang giật giật gấu váy mình, Gemilia mới nhận ra mình bị theo dõi từ nãy giờ. Cô vội vàng nhảy xuống đất khi nhìn thấy một cô gái lạ đang nhìn mình, cảnh giác dịch ra xa một chút.

-Khuôn mặt bạn viết rõ câu hỏi "cô là ai" kìa.. -Cô gái lạ mặt thấy vậy khẽ cười.

Đúng vậy, cô là ai chứ? Gemilia chán nản nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới người con gái lạ mặt. Mái tóc cắt ngắn nửa trắng nửa đen, đôi mắt có vẻ tinh quái cộng với cách ăn mặc trông kì lạ hết chỗ nói...

Mình vừa chạy thoát khỏi Nhị Hoàng tử, giờ lại gặp phải ai đây? Cô chẳng còn tâm trạng hay sức lực để mà đối phó với người này nữa đâu.

-Cô có gì cần nói với tôi sao? -Gemilia khó chịu nhăn mày.

-À... Mình muốn tìm Nhị Hoàng tử. Ngài ấy hẹn mình ở vườn thượng uyển của cung điện, nhưng mà có vẻ như mình bị lạc đường rồi. Ngài ấy tên là gì ấy nhỉ, đúng rồi... là Edward Aquarius gì gì đó...

Vừa nghe đến ba từ "Nhị Hoàng tử" là Gemilia đã thấy nổi hết da gà. Cô vội lắc đầu nguầy nguậy:

-Xin lỗi, tôi không biết vị Nhị Hoàng tử mà cô nói đến là ai cả! Với cả tôi có việc phải đi rồi...

Cô định rời đi luôn thì bị cô gái kia kéo lại. Cô gái lạ mặt kia có vẻ như chẳng biết mình đang làm phiền người khác mà tiếp tục vui vẻ nói chuyện:

-Đợi đã, bạn đừng đi vội! Mình là Emiline Lybra. Mình chú ý đến bạn là vì mình thấy bạn đang trèo qua tường thành nên cảm thấy rất thú vị, à không phải, ...thực ra là do bạn đang mặc bộ váy mà mình đã thiết kế nên mình nghĩ có lẽ bạn biết Nhị Hoàng tử...

Gemilia mất một lúc để hiểu ra vấn đề. Bây giờ nếu chỉ cho cô gái kia chỗ của Nhị Hoàng tử thì chẳng phải là cô tự mình vào hang cọp một lần nữa sao?

Chỉ còn cách chuồn là thượng sách... Cô liền nhảy qua tường rồi chạy luôn, bỏ lại cô gái lạ mặt đang nói huyên thuyên kia.

-Ơ, đợi đã...!

Emiline vội vã định đuổi theo nhưng cô gái kia đã nhảy qua bờ tường sang phía bên kia và chạy mất. Cô thở dài, chẳng lẽ là mình lại nói nhiều quá sao? Cô lại nhìn qua bức tường và tính nhẩm chiều cao.

Emiline xuýt xoa cảm thán, bức tường cao như vậy mà cô gái kia có thể nhảy qua được, lại còn đang mặc váy nữa đấy...

-Thưa cô, Nhị Hoàng tử đang đợi cô ở vườn thượng uyển ạ! Mời cô hãy đi theo tôi.

Cô đang ngơ ngẩn thì có một người hầu chạy đến. Tuy tò mò muốn biết cô gái kia như thế nào rồi nhưng cô vẫn tiếc nuối đi theo anh ta.

---

Mấy phút sau, Emiline đã ngồi trong vườn thượng uyển uống trà cùng Nhị Hoàng tử.

-Nhị Hoàng tử, ngài đã dọa cô gái ấy kiểu gì vậy, khuôn mặt cô ấy lúc đó trông rất đáng thương đó.

-Cô đã gặp cô gái đó sao? -Edward hơi bất ngờ, rồi anh cười tươi. -Chắc cô đã xem trận đấu ở đấu trường thủ đô hôm nay. Cô ấy rất xinh đẹp đúng không? Ta đã đem cô ấy về đây.

Emiline bật cười theo nhưng trong lòng thì nhăn nhó. Thế quái nào mà anh ta có thể tự tin sẽ đem được cô gái đó về cung điện chứ?

Khu vườn thượng uyển cô đang ở có cấu trúc như một mê cung. Giữa khu vườn là bộ bàn ghế mà cô đang ngồi uống trà và chiếc xích đu trắng ở gần đó. Cả khu vườn đều trồng những loại hoa sặc sỡ theo mùa, xung quanh lối đi là những hàng tử đằng tím biếc dày đặc nên người bên ngoài sẽ không thấy được gì bên trong. Nơi này đúng là được thiết kế để dành cho Nhị Hoàng tử và những tình nhân của anh ta. 

Không hiểu sao, cô bỗng thấy thương hại cho cô gái vừa nãy nếu như cô ấy thực sự trở thành tình nhân của Nhị Hoàng tử.

-Thưa ngài, về chiếc váy đó, ngài định trả tôi thế nào đây?

Hôm nay Emiline đến đây là để thương lượng giá của chiếc váy Nhị Hoàng tử đã mua do cô thiết kế.

Emiline Lybra là một nhà thiết kế thời trang, cô vừa rời quê hương để đi du lịch không lâu. 

Ở thời đại này, những nhà thiết kế thời trang là nữ rất hiếm, nên cô không ngờ thiết kế của mình trong một cuộc thi nhỏ bé lại được Nhị Hoàng tử để ý đến. Không chỉ thế, anh còn mời cô đến cung điện để ra giá làm cô rất phấn khích.

Edward nhìn ánh mắt long lanh của Emiline, anh mỉm cười. Quả thật ánh mắt đơn thuần hiếm có này đem lại cho anh một cảm giác rất thoải mái, khác hẳn khi ở với những tiểu thư quý tộc anh hay gặp.

-Mười nghìn đồng bạc, cô thấy sao? -Anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô.

Emiline nhất thời không phản ứng. 

Cô thật sự chưa dám nghĩ đến việc Nhị Hoàng tử sẽ trả mình tận mười nghìn đồng bạc, bởi vì đối với một người bình thường, đây là một số tiền không hề nhỏ.

-Số tiền này... có phải là quá cao rồi không?

-Không hề cao chút nào cả, cô cũng đã thấy cô ấy mặc nó rất hợp. Bộ váy rất vừa ý ta.

-Thật sự cảm ơn ngài!

Emiline liền cúi đầu xuống liên tục cảm ơn.

Giờ thì cô biết vì sao tên Nhị Hoàng tử này lại được các cô gái yêu thích rồi.

Không chỉ có khuôn mặt điển trai, cách nói chuyện và ánh mắt của anh ta đối với các cô gái đều lịch sự và dịu dàng như nhau. Thậm chí ánh mắt của anh ta cũng không hề hiện lên sự coi thường với một dân thường như cô.

-Không có gì, ta sẽ chuyển số tiền cho cô sau. Cô đến từ vương quốc khác thì phải? Nếu không bận gì thì hãy ở lại đây vài tuần, Cendrillion có nhiều nơi tham quan lắm.

Edward đứng dậy, người hầu đằng sau anh liền lấy áo choàng và khoác cho anh. Emiline vội bật dậy để chào anh. Anh khoát tay mỉm cười ý bảo không cần.

-Ta có việc phải đi rồi. Ta rất mong chờ những thiết kế mới của cô đấy, cô Lybra. Hẹn gặp lại!

---

Gemilia khó chịu xoay người.

Cô đang nằm trên giường, còn Nhị Hoàng tử đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện chiếc giường lớn. Anh ta đi đi lại lại khắp phòng từ nãy giờ đã được khoảng nửa tiếng, thỉnh thoảng lại đến đứng cạnh giường xem cô đã tỉnh lại chưa. Cô đã thức dậy được tầm mười phút, nhưng nghĩ thế nào mà lại giả vờ ngủ tiếp. 

Edward cũng biết cô đã tỉnh lại từ lúc nào, chẳng qua anh muốn đợi cô tự dậy nên cố tình đi lại trong phòng.

Sau một lúc, cô không chịu được nữa nên đành cựa mình xoay người tạo ra tiếng động. Anh bèn đến bên giường, cúi xuống và nắm lấy bàn tay của cô nâng lên trước môi:

-Gemilia, ta thấy hình như cô đã tỉnh lại rồi thì phải.

Cô giật thót, vội vàng giật tay lại và bật dậy. Edward nhếch mép khi nhìn cô đỏ mặt kéo chăn lên người như phòng thủ, lúc này trông cô rất buồn cười.

Gemilia nghĩ máu nóng đã dồn hết lên mặt đến nơi mà anh ta vẫn ung dung như vậy, sao tên Hoàng tử này có thể sát gái đến thế chứ? Cô giương ánh mắt dè dặt và có chút xấu hổ nhìn anh:

-Tôi đã tỉnh rồi... và, cảm ơn ngài... đã cứu tôi một lần nữa....

Cô cảm thấy bản thân luôn mất mặt trước người đàn ông này, bởi vì lần nào gặp mặt cũng trong tình trạng ngất đi trước mặt người ta. Lần này cũng vậy, là cô tìm cách đột nhập vào cung điện để tìm gặp anh, nhưng rồi lại bị thị vệ bắt được.

Kể từ lần chạy thoát khỏi cung điện đã gần hai ngày cô không ăn gì nên lúc bị bắt gặp, Gemilia chẳng còn sức mà đấu đá đã gục xuống ngay trước mặt anh. Lúc tỉnh lại, cô đã thấy mình mặc một bộ váy chỉnh tề và đang nằm trên giường.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra xong xuôi, Gemilia được đem đến một bữa ăn nhỏ. Cô lao vào ăn luôn mà không lo lắng gì, vừa ăn vừa xuýt xoa với vẻ mặt hạnh phúc. Suốt lúc đó, Edward chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.

Một lúc sau, cô ngồi nhìn bát đĩa được dọn đi và tất cả người hầu đều lui hết. Lúc này chỉ còn hai người trong phòng.

Gemilia bối rối, cô không biết mở đầu kiểu gì để phá vỡ bầu không khí im lặng gượng gạo này. Cô đang định lên tiếng thì Edward đã mở lời:

-Đồ ăn hợp khẩu vị của cô chứ?

-Vâng ạ.. -Cô vội ngẩng đầu lên trả lời.

Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, có lẽ là do cô không thể đoán được Nhị hoàng tử sẽ làm gì tiếp theo mỗi khi ở bên anh ta.

-Vậy, cô đã suy nghĩ chuyện đó chưa?

Edward có thể nghe tiếng cô khẽ thở dài. Anh mỉm cười, gọi người hầu mang một tờ giấy vào. Cô nhướng mắt ngạc nhiên khi nhìn tờ giấy, làm tình nhân mà cũng cần ký hợp đồng hả?

Gemilia chẳng muốn đọc những dòng chữ nhỏ rối rắm khó hiểu viết trong đó, cô đặt bút viết luôn tên mình vào rồi trả lại anh tờ giấy. Người hầu đứng sau anh liền đặt tờ giấy lên khay rồi rời đi.

-...Thành giao.

-Hả? Em vừa nói gì?

Edward không nghe rõ nên ghé sát vào người cô. Gemilia thấy vậy liền tự động dịch ra một chút.

-Tôi nói là thành giao...

-Thành giao? - Anh mỉm cười thích thú như thể vừa nghe thấy một điều gì đó rất hay ho.

-Ở quê tôi, người ta nói "thành giao" khi thỏa thuận hay hứa hẹn. Tức là sẽ cam đoan tuân thủ lời hứa...

Cô đang nói dở thì im bặt, bởi vì anh bỗng tiến lại gần hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ chỉ đơn thuần là môi chạm môi, lại nhột nhột như lông vũ lướt qua.

Đến lúc anh rời môi cô, Gemilia vẫn ngây người ra. Cô không biết mình nên tức giận vì bị quấy rối hay nên tỏ ra ngại ngùng như các tiểu thư hay làm đây? Mà hôn tình nhân thì cũng đâu phải là quấy rối nhỉ?

Edward nhìn Gemilia đang ngây ngốc, nở nụ cười dịu dàng. Anh không biết vì ngay từ lần đầu xuất hiện cô đã thu hút anh, khiến anh không thể rời mắt. Có thể là vì ngoại hình rực rỡ của cô, hoặc là do cách ăn nói sắc sảo mà anh chưa thấy ở tiểu thư quý tộc nào chăng? 

Cho dù lí do là gì đi nữa, anh nghĩ rồi có ngày cô gái này sẽ khiến mình rung động mất thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me