Bien Nien Su Cendrillion Vien Ngoc Xanh
Trong mấy ngày đầu khi Nhị Hoàng tử đi công tác ở vùng biên giới, Emiline Lybra đã có quãng thời gian cực kì vui vẻ và thoải mái ở cung điện .Emiline dành ra hẳn một ngày để khám phá cả cung điện, nhưng cô còn chưa đi được hết thì trời đã tối. Rảnh rỗi không có gì làm nên cô cũng đã bày rất nhiều vải vóc ra phòng để thiết kế, dù vẫn chưa có ý tưởng gì.Cuộc sống ở nhờ của Emiline ở cung điện có lẽ sẽ luôn êm đềm và suôn sẻ nếu như không xuất hiện một người. Bốn ngày sau khi Nhị Hoàng tử rời khỏi cung điện, có một vị khách không mời đã xuất hiện.Lúc đó Emiline đang nằm trên chiếc sofa êm ái nhất thư viện để đọc sách thì có tiếng mở cửa. Sau đó, một chàng trai trẻ bước vào. Đó là một anh chàng cao ráo mà hơi gầy, bộ quần áo đơn giản trên người cho thấy anh ta không phải người trong cung điện. Cô nheo mắt nhìn anh ta đi ngó nghiêng quanh thư viện rộng lớn, không biết là đang tìm cái gì. Một lúc sau, có vẻ như chàng trai kia cũng đã nhận ra cô, liền tiến lại gần sofa cô đang ngồi. Anh ta đến trước mặt Emiline, nhìn cô từ đầu đến chân rồi lẩm bẩm: -Mình không nghĩ mắt nhìn người của Edward lại thành ra thế này, phong cách của cô tình nhân mới này cũng kì lạ thật đấy......Cái gì cơ? Emiline liền nổi đóa, anh đừng tưởng nói nhỏ thế là người ta không nghe được nhé! Cô vứt đống giấy trên tay xuống, quay ra lườm anh ta.-Này, anh... sao anh có thể bất lịch sự như vậy chứ! Với cả tôi cũng không phải là tình nhân của Nhị Hoàng tử nhé!Anh ta chẳng mảy may ngạc nhiên gì với lời nói của cô, cúi xuống nhặt những bản vẽ dưới đất rồi tiếp tục nói: -Tôi biết mà, tình nhân trước đây của Edward ai cũng đều nói mình không phải là tình nhân mà là người yêu, mặc dù họ cũng chỉ là bạn giường mà thôi... Ủa, cô là nhà thiết kế quần áo sao? -Điều đó thì liên quan đến anh...Cô có thể thấy người này khá thân thiết với Nhị Hoàng tử, nhưng một người ăn mặc bình thường trông không giống quý tộc này lại là bạn của vị hoàng tử đó sao? Mà dù sao cũng chẳng liên quan tới cô...-Sao lại không liên quan chứ, bởi tôi cũng là một nhà thiết kế thời trang mà.Hả... Emiline lúc này mới quay lại nhìn cho kĩ mặt người ta. Đã là bạn của Hoàng tử thì chắc cũng phải khá có tiếng tăm, cô đã nhìn qua người này bao giờ chưa nhỉ... Sau một lúc đờ đẫn nhìn anh ta, cô bỗng há hốc mồm: -Anh... anh là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của vương quốc Lancaster phía Bắc... -Đúng vậy, tôi là Taurus Holmes. -Chàng trai cười híp mắt rồi cầm bàn tay cô, -Chiếc vòng cô đeo trên tay cũng là do tôi thiết kế đó.Emiline không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Vậy thì người này đến tìm cô để làm gì? Cô nở nụ cười cứng ngắc, cho dù trong mơ cô cũng không dám nghĩ anh ta muốn hợp tác với một nhà thiết kế quèn như mình đâu. -Tôi tìm đến đây vì muốn hợp tác với cô, đương nhiên rồi. -Taurus khẽ cười khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô. -Cô biết đấy, thỉnh thoảng Hoàng hậu của Cendrillion đặt tôi thiết kế một bộ sưu tập trang sức cho bà ấy, lần này tôi đang tính tới việc hợp tác... -Đợi đã... -Cô ngắt lời. -Anh nói sẽ hợp tác với tôi?Taurus Holmes gật đầu. Emiline mất một lúc để hoàn hồn, cô ngồi thẳng dậy. Cô có nghe nhầm không vậy, một nhà thiết kế nổi tiếng muốn hợp tác với mình á?Anh đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang nhìn cô. -Thực ra Edward đã giới thiệu cô cho tôi, thậm chí còn đưa cả mấy bản thiết kế của cô cho tôi nữa. Phong cách của cô tuy không phải là dành cho quý tộc, nhưng nó có gì đó khá mới mẻ.Thấy cô có vẻ lưỡng lự, Taurus lấy ra một cuộn giấy đưa đến trước mặt cô. -Và lần này Hoàng hậu trả cũng khá cao đấy...Emiline trừng mắt nhìn cuộn giấy được đưa ra trước mặt, do dự nghĩ ngợi một hồi. Đó chính là tờ hợp đồng thỏa thuận hợp tác giữa hai người, ghi chi tiết từ điều kiện cho đến mức tiền chia. Một số tiền lớn như vậy, lại còn là với một người nổi tiếng nữa chứ! Nhưng mà, nếu như thiết kế của cô không vừa ý với Hoàng hậu thì liệu có nhận được tiền không nhỉ, lỡ như Hoàng hậu là người nóng tính thì có đến mức bị xử tử không...Thấy cô vẫn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Taurus Holmes mất kiên nhẫn mà bắt đầu cuộn tờ giấy lại. Thấy thế, cô vội bật dậy và nắm lấy tay anh: -Đợi đã, ...tôi đồng ý!Taurus mỉm cười, anh bắt tay cô rồi kéo cô dậy. -Được rồi, mong chúng ta sẽ hợp tác thành công. Bây giờ ta cần đến nơi bán đá quý, nó khá xa cung điện nên xuất phát thôi! -Đợi đã, phải đi luôn bây giờ sao?!---Latone là chợ nhập hàng lớn nhất vương quốc Cendrillion ,do hiệp hội thương nhân của cả bốn đế quốc thành lập. Nơi đây tập trung mọi loại hàng do thương nhân ở các vương quốc đem tới, từ lụa của các vương quốc phía Đông cho tới những chiếc giỏ đan của những tộc người sống trên thảo nguyên phía Nam.Emiline sáng mắt trước những thứ lấp lánh được bày ở gian hàng hai bên. Cuộc sống lúc nhỏ của cô gắn liền với thảo nguyên và đồi núi nên cô chưa từng thấy những khu bán hàng tấp nập như vậy. -Khu chợ này có loại đá quý để làm trang sức cho quý tộc ư?Cô nghi ngờ hỏi anh. Cho dù có nhiều hàng hóa thì đây cũng chỉ là một khu chợ mà thôi, không phải quý tộc thường hay đặt mọi thứ đến tận nhà sao? -Tất cả mọi thứ trước khi được đưa vào Lyrias đều phải qua khu chợ Latone này, không những thế mua số lượng lớn ở đây sẽ rẻ hơn rất nhiều. -Taurus cười nói.- Tôi có quen một người chuyên cung cấp cho Hoàng gia Lancaster ở đây. Chỗ của ông ấy ở cuối chợ, đi nào.Người mà Taurus Holmes đưa cô đến gặp là một thương nhân lớn tuổi đến từ Lancaster. Khu của ông ta nằm ở cuối chợ, tách xa những gian hàng nhộn nhịp ngoài kia. Cô bước vào khu lều nơi người thương nhân đang ở trong.Người thương nhân mà họ muốn gặp đang ngồi trên chiếc ghế trải lông thú ở giữa căn lều.Đó là một người đàn ông tầm 60 tuổi trông hơi đáng sợ, vóc người cao lớn và bộ râu rậm rạp. Taurus vui vẻ tiến đến bắt tay ông ta. -Ngài Montblanc! Lâu lắm không gặp ngài, ngài vẫn khỏe chứ? -Ái chà, Holmes đúng không?- Người thương nhân cười lớn vỗ vai anh. Khi nhận ra cạnh anh còn có một cô gái ông càng cười sảng khoái hơn.- Ai đây? Không phải là người yêu của cậu đấy chứ?Cả Taurus và Emiline đều ngượng ngùng trước lời nói đùa của ông ta, anh ngay lập tức giải thích: -Không phải vậy,... cô ấy là người hợp tác với tôi lần này, tên là Emiline Lybra.Emiline cũng cúi chào ông ta. Người thương nhân mời hai người ngồi xuống hai chiếc ghế ở đối diện, ông bày trà và bánh quy ra.Trong lúc Taurus và vị thương nhân tên Montblanc trao đổi, cô ngó nghiêng xung quanh.Bên trong túp lều rất rộng. Giữa căn lều là bộ bàn ghế nơi cô đang ngồi, còn trong góc là những bao tải và thùng gỗ chất cao lên tận nóc. Có thể bên trong chứa những thứ hàng được đưa về từ khắp nơi, cô tò mò không biết những mặt hàng đó là gì. -Vậy là cậu cần số đá Aquamarine tinh khiết trong tuần này?Câu hỏi của người thương nhân cắt đứt dòng suy nghĩ của Emiline và kéo cô về thực tại. -Đúng vậy, -Taurus đáp.- Tôi biết là rất khó cho ngài, nhưng chúng tôi cần nó ngay tuần này.Đơn hàng lần này thực sự rất gấp, là đơn hàng của Hoàng hậu. -...Cho dù có nhiều tiền thì cũng rất ít người nhận chuyển hàng trong năm ngày cho chúng ta, ít nhất phải hơn mười lăm ngày mới đến. Hay là cậu dùng những loại đá quý có sẵn trong kho của ta thay Aquamarine cũng được. Anh liền lắc đầu: -Không được. Chúng tôi cần đá Aquamarine tinh khiết.Ai cũng biết vương quốc Lancaster độc quyền loại đá Aquamarine này vì là vương quốc đầu tiên và duy nhất đã tìm ra nó.Có hai loại đá, loại tinh khiết và hiếm thấy hơn được bán đấu giá cho các quý tộc và thương nhân giàu có, nhưng một phần lớn là do Hoàng gia Lancaster nắm giữ. -Ta có giữ một phần Aquamarine tinh khiết, nhưng ta để ở vương quốc Lancaster. Vấn đề là lấy được số Aquamarine đó không dễ, cậu biết đấy. Vì một số điều lệ gì đó vừa ban hành mà Hoàng gia Lancaster đang định thu hồi lại số đá quý đó.Suốt mấy trăm năm qua, không biết vì lí do gì mà Hoàng gia Lancaster không bán đấu giá số đá đó đi. Chính vì quý hiếm và đắt đỏ như vậy nên gần như chỉ mỗi người của Hoàng gia Lancaster là đeo trang sức từ Aquamarine tinh khiết. Vậy mà giờ đây Taurus Holmes lại muốn làm trang sức từ Aquamarine tinh khiết cho Hoàng hậu của Cendrillion, việc này không khác gì phá vỡ thế độc quyền đó của Hoàng gia Lancaster.Thương nhân Montblanc biết nhà thiết kế trẻ này dù trông hiền lành nhưng thực chất khá táo bạo. Ông rất trông chờ phản ứng của Hoàng gia Lancaster khi món đồ trang sức mới được tung ra. Hơn nữa, hiện tại với tư cách là một thương nhân thì ông cũng không dễ gì để lấy lại được số đá quý đó... -Thế này đi, nếu như hai cô cậu có thể lấy lại số Aquamarine đó, ta sẽ chi hết tiền vận chuyển và cho hai người một nửa số đá đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me