Bình Minh Đại Việt. (Trần Quang Khải - Phụng Dương Công Chúa.) Dã Sử Việt.
Chương 20: Ở lại Thăng Long.
Vợ chồng ngài ở trên đây vài hôm nữa, những ngày ấy ngài vào kinh chầu mãi đến tối về. Mùa hè dù nóng, nhưng nàng vẫn đứng đợi cửa bên phủ.Hôm nay, vẫn như vậy, hoàng hôn dần xuống núi, rực lửa, ngài mới trở về. Quang Khải cho cất ngựa phía sau phủ, rồi đi bộ về cửa chính.
Hai người gần chạm nhau, Phụng Dương mỉm cười:"Mừng Đại vương về."Quang Khải lấy khăn từ tay nàng, ngài lau mồ hôi, rồi bảo nàng ngồi xuống ghế đá. Nàng mỉm cưòi thưa vâng, tiếp sau đó Quang Khải pha nước mát cho cả hai.
Ngài cười nhẹ bảo:"Trời như thế này, sao nàng ở ở trong mà ra đây, gió chẳng có, mây chẳng đi.""Nói bao nhiêu lần rồi..Phụng Dương đáp:"Có hề gì so với ngài, với lại chiều, mọi việc đều ổn thõa nên ta ra đây đợi cửa."Quang Khải miệng cười nhẹ, rồi bảo nàng đưa tai để ngài nói nhỏ, nàng vâng lời, ngài tiến đến nói nhỏ vài tai nàng:"Sao nàng cứng đầu thế!"Nghe xong, Phụng Dương ngẩn ra, nhìn nét mặt ngài không biết là đùa hay thật nữa. Ngài lấy khăn xếp lại, tỏ vẻ bất bình nên định bỏ vào phủ. Hóa ra ngài trêu nàng rồi.Quang Khải đang ngồi uống nước trên bàn nhỏ, miệng không ngừng nhâm nhi tận hưởng nước mát. Thấy nàng bỏ đi vẻ mặt không vui như thường ngày, ngài liền đặt chén nước chưa uống hết đuổi theo."Phụng Dương đợi ta với."Ngài nghĩ thầm:"Chả lẽ mình làm nàng ấy giận rồi."Quang Khải đuổi theo, nàng quay mặt mỉm cười:"Đại vương bị gậy ông đập lưng ông rồi nhé.""Ta không có giận, ta vào trong bảo gia nô chuẩn bị nước tắm cho ngài."Quang Khải ngớ người, nhăn mặt, tự dưng lại bị rơi vào tình huống thế này. Ngài đáp:"Rồi rồi, ta đi tắm ngay được chưa!""Với lại ta nói vậy, chỉ vì lo sức khỏe của nàng thôi, vậy mà."Phụng Dương từ tốn mỉm cười:"Phụng Dương hiểu chứ..."Hai người bước vào phủ, nói vài câu, lát sau nàng nói thêm:"Hôm nay, ta chọn những dược liệu mang cảm giác thoải mái, mát lạnh nấu nước cho ngài."Quang Khải có chút nhăn mặt, nhưng ngài tỏ vẻ nở nụ cười sượng trên miệng."Cảm ơn nàng.""Thôi ta thay quan phục rồi tắm cho nàng yên tâm."Phụng Dương nhìn ngài đáp:"Vâng."Bữa cơm dọn ra, ngài luôn chủ động gắp thức ăn cho nàng, kể nàng nghe mấy chuyện triều chính hôm nay. Lát sau, nàng và ngài ngồi xuống uống nước. Đợi nàng uống xong, Quang Khải mới mở lời:"Phải rồi, ta có chuyện muốn nói với nàng. Nhân dịp các vương hầu tập hợp về đây Quan gia đã tổ chức tiệc vào ngày mai. "Chưa để Phụng Dương trả lời, ngài mỉm cười rồi đáp:"Thế nên, ngày mai nàng đi với ta nhé, nàng yên tâm lần lên đây các vương đều mang theo gia quyến của mình."
Nói xong, ngài nở nụ cười tươi, rồi đi đến ghé vào tai nàng nói nhỏ:"Hôm ấy, nàng cũng tha hồ mà nói chuyện với các vương phi, phu nhân khác."Phụng Dương gật đầu, rồi nàng cười nhẹ đáp:"Thưa vâng."Mãi về đêm, Phụng Dương giúp ngài mài mực, xếp giấy. Mãi đến giờ Hợi(1), mọi việc ổn thõa, ngài quay người cho đỡ mỏi. Ánh đèn đầu phai mờ, chẳng đợi về phòng, Quang Khải bảo:"Phụng Dương ta muốn nhờ nàng việc này."Nàng mỉm cười thuận ý rồi đáp:"Vâng ạ."Ngài mở lời dịu dàng với nàng:"Phu nhân bóp vai giúp ta."Phụng Dương bất ngờ trước lời yên cầu của nàng, lần đầu tiên ngài mở lời mong nàng bóp vai. Từ hồi về đây, Phụng Dương chỉ quan tâm sức khỏe ngài một cách im lặng, chỉ cần là vì sức khỏe của ngài, Phụng Dương sẽ nhẹ lòng, đáp ứng. Nhưng mà yêu cầu này từ lời ngài....Quang Khải im lặng, lát sau nàng đã chuyển từ nét mặt lạ lùng sang mỉm cười như mọi khi.
Nàng đáp:"Vâng."Lát sau, hai người cất bước về phòng lúc về phòng nghỉ, ngài tự dưng dứng lại, ngài nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi bên phòng cũ Chiêu Hàn. Ngài nhìn nó như xem như điều khó quên, ấy vậy lúc nàng quay người lại thì ngài bước đến bên cạnh nàng.Ngài trăn trở gần sáng sớm, ngài thở dài, nhìn người bên cạnh không chút động tĩnh, ngài tưởng có lẽ nàng ngủ rồi. Ngài muốn cảm ơn nàng lần nữa, nhớ tới ngày ban hôn, ngài tường khóc lóc xin hủy, nhưng chiếu chỉ ban ra. Nhưng nghe được cây thuốc quý, ngài lại đến phủ Phụng Dương... Ngày ấy, ngài yêu say đắm Chiêu Hàn nên chẳng nhớ phút giây ấy. Năm tháng trôi qua, nỗi u sầu của ngài dần giảm tõa nhờ sự cố gắng của nàng.
Ngài ngồi dậy lấy quạt bên cạnh, quạt cho nàng những dịp êm trong những ngày hè. Ngài tựa nghĩ trong lòng:"Ta không biết nói với nàng sao nữa, sự cố gắng của nàng đã làm trái tim ta rung động, đổi thay.""Nàng luôn đánh đổi nhiều thứ vì cuộc hôn nhân này.""Hỡi người con gái ánh bình minh, ta biết ơn nàng rất nhiều trong những năm qua."Ngày ấy, vì mục đích và xứ mệnh gia tộc, nên cuộc hôn nhân chẳng có hẹn ước, cứ đùng đùng diễn ra...Năm tháng trôi qua, từ những người xa lạ, hai người dần nối lại. Hồi nhỏ có quen biết, lớn hơn một chút rồi lại thay đổi nhiều. Nàng từng tương tư ngài, còn ngài thì không? Rồi nàng chúc ngài hạnh phúc bên người thương, thì ngài được ban hôn với nàng. Dù có thế nào, xem ra mối lương duyên do ông tơ bà nguyệt khó thoát được. Sáng hôm sau, hai người dùng bữa sáng xong, liền trở về phòng thay y phục. Hôm nay trời nóng, nên hai người thay y phục phù hợp với tiết trời.Ngồi trên kiệu, Quang Khải ngồi sáp cạnh nàng, nói vài câu chuyện hài cho đỡ buồn, còn nói đùa với nàng về hôm nay thời tiết như thế nào.
Quang Khải ung dung hỏi nàng:"Trời hôm nay, cũng đỡ hơn hôm trước,...""Ý ta là ở đây không nắng gắt như ở Thiên Trường."Phụng Dương gật đầu rồi nàng đáp lại:"Vâng, Phụng Dương cũng thấy như vậy ạ!"Ngài đành im lặng không biết nói thêm gì, bởi ngài không giỏi việc kéo dài cuộc đôi thoại với nàng. Dù ngài được xem là người hoạt bát, vui vẻ, nhưng thực ra đấy là khi nói chuyện với người khác thôi, còn bên phu nhân mình thì ngài lại khác.Vừa đến nơi, Quang Khải bước xuống trước, rồi đỡ lấy nàng cùng xuống. Hai người choáng ngợn trước cảnh hội họp của vương tôn, quý tộc."Chào ngài.""Chà lâu quá không gặp ngài.""Lâu rồi ha, nay mới có dịp gặp ngài, tha hồ mà trò chuyện."Khắp nơi, cây cỏ cắt tỉa kĩ lưỡng, trang trí không cầu kì như các lễ hội, nhưng đấy cũng đủ làm đẹp bầu không khí hôm nay. Trời xanh, nắng chiếu, mấy trắng, Phụng Dương và Quang Khải bước chân nhẹ nhàng bên nền gạch, nở nụ cười tươi hòa vào không khí hôm nay. Tiến đến một đoạn, Quang Khải gặp lại anh mình là Quốc Khang, đi bên cạnh amh mình còn có Trung Thành vương Trần Vinh(**) nữa, và có cả Trần Quốc Tuấn nữa.(**) Tên mình tự nghĩ ra, lưu ý không phải là tên thật.Quang Khải định đến đó chào hỏi, nhưng có nàng bên cạnh, ngài không nỡ bỏ đi mà để nàng như vậy. Nàng nhìn ngài như vậy, nở nụ cười, rồi khuyên ngài:"Đại vương cứ tới đó đi, ta cũng phải đi chào hỏi các vị phu nhân khác."Lưỡng lự, ngài thấy ánh mắt trấn an ngài cứ yên tâm từ nàng, ngài mở lời:"Vậy thì lát nữa, ta quay lại chỗ này chờ nàng, rồi hai ta cùng vào trong nhé."Phụng Dương mỉm cười đáp:"Thưa vâng."Nói rồi, ngài bước về phía trước, chào anh mình là Tĩnh Quốc Đại vương Quốc Khang, và Trung Thành vương. Còn Trần Quốc Tuấn, ngài chỉ chào hỏi qua loa, rồi quay sang nói chuyện với mấy vị khác. Trái lại với cảnh chào hỏi của các vương, thì các vương phi lại niềm nở chào hỏi, tiếp chuyện. Gặp lại Thiên Thành công chúa, Phương Trúc, Thu Mai, Phụng Dương cũng đầy cảm xúc, mới gặp cách đây mấy hôm mà giờ cảm xúc thế. Chào hỏi nhau, bốn người đi đến chào các vị phu nhân khác, rồi cả những người lớn tuổi hơn. Mãi một lúc, Quang Khải quay lại, thấy nàng đứng chờ, ngài có chút rưng rưng. Ngài tiến đến, hỏi nàng:"Nàng đứng đây lâu chưa!"Phụng Dương khẽ đáp, như một lời làm ngài yên tâm, vui vẻ:"Phụng Dương mới tới đây thôi, không sao đâu Đại vương chớ phiền lòng.""Chúng ta vào thôi, sắp bắt đầu rồi."Quang Khải không hỏi thêm gì, ngài lấy tay mình nắm lấy tay nàng, nhịp chân dần nhẹ, bước đến cạnh nàng.Tiệc tàn, các vương hầu vẫn ở lại hầu với Quan gia, còn các vương phi thì không ở lại thêm, sợ làm Hoàng hậu thêm phiền, nên ai nấy cũng hiểu rõ, nên xin phép cáo lui. Lúc đang đi, họ còn kể về việc hôm nay, các vương có tham gia hội thi võ thuật. Mỗi vương đều có những màn thể hiện xuất sắc cả, đều có những kĩ thuật riêng dựa trên những yếu tố gốc của võ Đông A. Lúc thi đấu, Phụng Dương nhớ ra, ánh mắt ngài đầy tự tin, đầy cảm xúc rồi bảo:"Ta sẽ giành cố gắng giành giải cao, còn phần thưởng ta tặng phu nhân đấy.""Vậy nha, phu nhân ở trên cao nhớ hướng mắt, cỗ vũ ta nha, chỉ cần có nụ cười ánh mắt của nàng thì ta sẽ tự tin phần thắng."Nói rồi, ngài bước ra sân, khí thế tự tin, thế rồi tấn công liên tục. Mãi đến trận cuối, khi Chiêu Minh Đại vương đấu với Trần Quốc Tuấn, người xem đầy náo động, khi hai người xuất sắc võ thuật đấu với nhau. Họ cổ vũ khí thế hào hứng, lâu rồi ở đây mới có trận đấu kịch tính như vậy:"Chiêu Minh Đại vương, Chiêu Minh Đại vương...""Thượng vị hầu Quốc Tuấn, Thượng vị hầu Quốc Tuấn...""Hầu thắng....""Đại vương thắng."Mãi hồi lâu, không phân thắng bại, Quan gia thở dài, cứ để họ tranh như vậy có tới mai hay thậm chí một tuần còn chưa xong. Ngài hạ lệnh dừng ngay trận đấu, rồi quyết định, hai người đều giành chiến thắng. Quang Khải phát huy tốt về mảng chiến đấu, còn Quốc Tuấn đều phát huy giỏi về mảng chiến thuật. Thiên
Thành công công chúa, và Phụng Dương nhìn nhau mỉm cười, hai người thở nhẹ khi phu quân của mình chấp nhận trận đấu hôm nay. Lúc ra sân, Phụng Dương tiến đến lấy khăn mà nàng luôn mang theo bên mình. Nàng định nhón chân lau cho ngài, nhưng ngài chủ động cầm lấy rồi lau. Phụng Dương nhìn rõ thấy nụ cười và ánh mắt chấp nhận kết quả trận đấu của ngài. Khác xa hồi trẻ hiếu thắng của ngài. Quang Khải lau xong, rồi gấp khăn gọn, ngài liền đáp:"Cảm ơn nàng đã cổ vũ, nhờ có nàng ta mới tiến xa như vậy ấy."Nói rồi ngài lấy bên tay không bị sao cả, rồi xoa đầu nàng. Nàng ngước lên nhìn ngài, rồi lát sau nàng mới nở lời:"Phụng Dương cảm ơn ngài mới phải, lâu lắm rồi mới thấy ngài tham gia những cuộc thi thế này."Quang Khải chẳng đáp, rồi ngài lấy tay mình nắm lấy tay nàng bước đi vào chỗ yến tiệc. ______________________________Mãi tới tối, trăng sáng soi màn đêm, lúc này là đầu giờ Tuất(2), Phụng Dương đứng trước của đợi ngài. Nàng về phủ từ trước còn ngài ở lại cung dự tiệc với Quan gia. Làn gió thổi nhẹ, mang theo cảm giác mát lạnh, Phụng Dương cầm đen đợi cửa ngài. Một lúc, hai lúc, rồi một khoảng thời gian trôi qua, nàng vẫn đợi ngài trở về bình an. Trước đó lúc về phủ, nàng đã sai gia nô nấu nước tắm và nấu cơm cho bữa tối, còn nàng tự mình xuống bếp nấu canh giải rượu. Chân nàng hơi rung rung, nàng ngồi xuống bên ghế đá bên cạnh, rồi lát sau lại đứng lên. Phụng Dương tựa nghĩ trong lòng:"Mong ngài ấy có thể vững bước về phủ an toàn..."Bên bụi cỏ phủ đệ có tiếng gọi xuất phát từ côn trùng. Lúc này, kiệu đưa Trần Quang Khải về hiện rõ từ xa, nhận ra ngay kiệu quen thuộc, nàng thu lại nét mặt lo lắng, niềm nở chạy ra khỏi cửa phủ. Ngài xuống kiệu, mùi rượu nồng nặc thổi vào khiến nàng có chút khó chịu. Ngài bước không vững, khiến gia nô và nàng phải đỡ lấy. Mặt ngài đỏ rực, hăng hăng như một người mang đầy thù hận vậy. Ngài thở dài, nét mặt bị rượu làm thay:"Ta về rồi này phu nhân yêu dấu của ta."Phụng Dương đoán ngay ra ngài đang say nhiều, nên lời nói của ngài khác với ngày thường, nàng đành thưa:"Vâng mừng Đại vương trở về."Phụng Dương đỡ lấy ngài, còn ngài mơ màng còn nói mấy chuyện trong buổi tiệc:"Anh Khang múa nữa đi, điệu múa người Hồ ấy.""Em làm bài thơ rồi còn gì.""Anh Vinh hát đi, đêm nay không say không về. Anh bảo là ở phủ có vợ lo rồi mà.""Không uống nữa, không uống nữa..."Phụng Dương thở dài, xem ra ngài say tới mức không phân biệt trời đất. Ngài say như vậy hôm nay nàng phải thức đêm chăm sóc ngài rồi, nhỡ ngài bị ốm lạ khổ.
Gần tới phòng, nàng khẽ đáp nói với gia nô:"Con cứ thu dọn bữa tối đi, chuẩn bị khăn sạch, nước ấm, và mang canh giải rượu đến đây!" "Ngài ấy cứ để ta chăm sóc được.""Thưa vâng."Đỡ ngài về phòng, Quang Khải hoang mang chẳng biết mình đã về phủ và đang ở trong phòng mình. Ngài cất giọng, nét mặt hoang mang lo lắng:"Hoàng huynh cứ để em về phủ, em tự về được, em tự về được, đừng giữ em ở đây.""Cứ để em về, em về được."Phụng Dương mở cửa, nhận lấy đồ theo yêu cầu từ gia nô, đợi gia nô lui, nàng mới quay vào trong. Giọng nàng mềm mại, cất giọng:"Đại vương, ngài uống canh giải rượu, rồi đi nghỉ đi ạ."Quang Khải mỉm cười, nét mặt vương vấn hơi rượu chẳng giảm, ngài mỉm cười rồi đáp:"Cứ để đó đi, lát ta uống."Quang Khải vội tiến đến, định hôn lấy nàng, nhưng nàng quay người sang chỗ khác. Ngài liền tiến đến phía sau nàng, nàng quay lại thấy ngài đã tiến đến, đồn nàng vào phía bên trong góc phòng. Một tay chống đỡ bước tường, Quang Khải nhìn nàng đầy ấm áp. Phụng Dương khó chịu lên tiếng:"Đại vương người làm gì vậy, sao ngài lại dồn ta vào thế này."Quang Khải giọng khà khà mùi rượu, ngài đáp:"Ta muốn ôm nàng."Chẳng đợi thêm, nàng đáp:"Chiêu Minh Đại vương, ngài say lắm rồi."Quang Khải đáp:"Ta chưa say, ta còn nhận ra phu nhân mình kia mà."Phụng Dương khó chịu rồi bảo:"Ngài đừng làm ta sợ, ngài cứ như người khác vậy..."Quang Khải cười rộ lên, rồi đáp:"Ta là ta, là phu quân của nàng."Quang Khải nhìn thấy nét mặt khó chịu của nàng, ngài đoán đâu là do mùi rượu chăng?
Ngài quay đi, lấy ánh mắt lim dim muốn thiếp đi, ngài cố gắng lấy bát canh giải rượu uống sạch, rồi quay mặt bảo:"Đấy, ta không còn say nữa nhé!"Nói xong, ngài tự dưng mắt ngắm, mắt mở, Phụng Dương bước lại đỡ lấy ngài. Ngài lớn hơn, cao hơn nàng rất nhiều, nên có khó khăn khi dìu ngài đi. Quang Khải trong cơn say, ngài cũng có phần chịu hợp tác nên cũng chẳng khó khăn. Quang Khải ngã xuống, rồi mắt mở nhỏ, như chút sự tỉnh tảo của ngài dành cho:"Nàng vào đây đi, chúng ta nằm cạnh nhau."Nói xong ngài nhắm mắt ngủ, Phụng Dương giúp ngài treo đồ lên giá. Nàng tự hỏi, hôm này phải chăm ngài rồi. Ngài ngủ say, tiếng ngáy như...bò rống, nên khiến nàng đầy tỉnh táo hơn. Phụng Dương giúp ngài chỉnh tư thế ngủ cho ngài tử tế, nàng lấy ghế ngồi bên cạnh, nhúng khăn vào nước rồi lau cho ngài. Hôm nay, ngài cùng nàng dự tiệc, nhưng ngài là người về sau nàng. Mãi về khuya, trời mát mẻ xuống, nàng lấy chăn đắp cho ngài.Bữa sáng tỉnh giấc, Trần Quang Khải thấy bụng đói, và miệng hơi đắng. Ngài quay sang bên giường, chẳng cảm nhận hơi ấm của nàng, liền vội mang giày tìm nàng. Thấy nàng ở phòng bếp, hì hụt nấu ăn sáng cho cả hai. Bình thường, ngài sẽ rửa mặt rồi ra sân luyện võ hoặc múa gươm. Ấy vậy mà hôm nay tỉnh giấc, cơ thể ngài hơi mệt nên ngài không luyện. Quang Khải bước đến, Phụng Dương thấy ngài nên mỉm cười:"Đại vương dậy rồi ư!""Ngài rửa mặt, rồi tắm đi, nước đã chuẩn bị."Quang Khải không tỏ chút khó chịu gì cả, ngài gật đầu đồng ý:"Ừ, vậy ta đi nhé.""Vâng."Quang Khải tắm xong, ngài vừa đi vừa nhớ về mấy chuyện tối hôm qua. Hôm qua ngài say quá, Tĩnh Quốc Đại vương đỡ ngài lên kiệu, về đến phủ ngài còn mơ màng nên phát huy không như mọi hôm.
Gần đến phòng bếp, ngài mới nhớ ra, hôm qua ngài làm Phụng Dương sợ, với báo hại nàng thức trắng đêm chăm sóc.
Bước đến phòng bếp, ngài giúp nàng bưng thức ăn ra bàn. Lúc hai người ngồi xuống, Quang Khải mới khẽ đáp:"Xin lỗi nàng, hôm qua làm cho nàng phải sợ.""Khiến nàng phải thức trắng đêm chăm ta."Phụng Dương sới cơm, rồi múc bát cơm cho ngài rồi đáp:"Phụng Dương không trách gì đâu ạ.""Với lại, ngài say như vậy, Phụng Dương phải có trách nhiệm chăm sóc ngài."Quang Khải nghẹn ứ, nàng đang hỏi là nàng nói thật hay chỉ nói dối ngài. Quang Khải thở dài, có phần trách mình hôm qua ham vui, rồi để nàng về trước.
Nhìn thấy ngài như vậy, nàng khẽ hỏi:"Đại vương, ngài mệt ư!"Quang Khải gạt bỏ nét suy tư, ngài liền đáp:"Không có."Nói rồi ngài chủ động gắp thức ăn cho nàng. Phụng Dương cũng gắp thức ăn cho ngài. Bữa cơm vẫn diễn ra ấm áp và tự nhiên như mọi khi. Ăn uống xong, ngài ra sân luyện võ như thường khi, còn nàng quay sang góc vườn ngắm nhìn và chăm sóc. Bởi hôm sau, ngài và nàng trở về Thiên Trường, chuyến đi ở đây sắp kết thúc.Lúc ở trên kiệu ra bến sông về Thiên Trường, Quang Khải ngồi quạt cho nàng đỡ nóng. Ngài liền kể vài câu chuyện vui, rồi nhớ ra một chuyện. Ngài liền lấy quay sang bên cạnh lấy chiếc hộp, đó là phần thưởng hội thi võ thuật ngài tham gia hai hôm trước. Ngài lấy chiếc hộp đấy rồi bảo:"Phần thưởng hội thi võ thuật hôm trước, Quan gia trao giải này.""Với lại hôm ấy ta nói giành được giải cao sẽ tặng nàng. Giờ nó là của phu nhân."Phụng Dương quay sang nhìn ngài, rồi bảo:"Đây là phần thưởng ngài nổ lực tham gia mà, Phụng Dương không lấy đâu ạ."Quang Khải liền đáp:"Đồ về ta hay Vương phủ, thì cũng là đồ của nàng thôi.""Với lại đây là phần thưởng sự cổ vũ của nàng dành cho ta mà."Nói rồi, Quang Khải đưa chiếc hộp ấy cho nàng, ngài hỏi nàng có muốn mở xem hay không, hay ngài cùng mà mở luôn.Ánh nắng chiếu rọi, Quang Khải phụ nàng mở chiếc hộp giải thưởng ấy. Mở ra xem, hai người choáng ngột đó là một cành cây tùng quý hiếm. Ngài đoán ra ý nghĩa của món và này, ngài mỉm cười. Rồi quay sang nhìn Phụng Dương, nàng hỏi:"Khi về phủ, thế cái này đặt ở phòng làm việc của ngài như vật trang trí nhé!"Quang Khải nhìn món đồ vật, ngài mỉm cười rồi ngước mặt lên nói với nàng"Ừ, miễn nàng thích."
_________Chú thích:(1) Giờ Hợi: khoảng từ 09 giờ tối đến 11 giờ đêm.(2) Giờ Tuất: khoảng từ 07 giờ tối đến 09 giờ tối.
Hai người gần chạm nhau, Phụng Dương mỉm cười:"Mừng Đại vương về."Quang Khải lấy khăn từ tay nàng, ngài lau mồ hôi, rồi bảo nàng ngồi xuống ghế đá. Nàng mỉm cưòi thưa vâng, tiếp sau đó Quang Khải pha nước mát cho cả hai.
Ngài cười nhẹ bảo:"Trời như thế này, sao nàng ở ở trong mà ra đây, gió chẳng có, mây chẳng đi.""Nói bao nhiêu lần rồi..Phụng Dương đáp:"Có hề gì so với ngài, với lại chiều, mọi việc đều ổn thõa nên ta ra đây đợi cửa."Quang Khải miệng cười nhẹ, rồi bảo nàng đưa tai để ngài nói nhỏ, nàng vâng lời, ngài tiến đến nói nhỏ vài tai nàng:"Sao nàng cứng đầu thế!"Nghe xong, Phụng Dương ngẩn ra, nhìn nét mặt ngài không biết là đùa hay thật nữa. Ngài lấy khăn xếp lại, tỏ vẻ bất bình nên định bỏ vào phủ. Hóa ra ngài trêu nàng rồi.Quang Khải đang ngồi uống nước trên bàn nhỏ, miệng không ngừng nhâm nhi tận hưởng nước mát. Thấy nàng bỏ đi vẻ mặt không vui như thường ngày, ngài liền đặt chén nước chưa uống hết đuổi theo."Phụng Dương đợi ta với."Ngài nghĩ thầm:"Chả lẽ mình làm nàng ấy giận rồi."Quang Khải đuổi theo, nàng quay mặt mỉm cười:"Đại vương bị gậy ông đập lưng ông rồi nhé.""Ta không có giận, ta vào trong bảo gia nô chuẩn bị nước tắm cho ngài."Quang Khải ngớ người, nhăn mặt, tự dưng lại bị rơi vào tình huống thế này. Ngài đáp:"Rồi rồi, ta đi tắm ngay được chưa!""Với lại ta nói vậy, chỉ vì lo sức khỏe của nàng thôi, vậy mà."Phụng Dương từ tốn mỉm cười:"Phụng Dương hiểu chứ..."Hai người bước vào phủ, nói vài câu, lát sau nàng nói thêm:"Hôm nay, ta chọn những dược liệu mang cảm giác thoải mái, mát lạnh nấu nước cho ngài."Quang Khải có chút nhăn mặt, nhưng ngài tỏ vẻ nở nụ cười sượng trên miệng."Cảm ơn nàng.""Thôi ta thay quan phục rồi tắm cho nàng yên tâm."Phụng Dương nhìn ngài đáp:"Vâng."Bữa cơm dọn ra, ngài luôn chủ động gắp thức ăn cho nàng, kể nàng nghe mấy chuyện triều chính hôm nay. Lát sau, nàng và ngài ngồi xuống uống nước. Đợi nàng uống xong, Quang Khải mới mở lời:"Phải rồi, ta có chuyện muốn nói với nàng. Nhân dịp các vương hầu tập hợp về đây Quan gia đã tổ chức tiệc vào ngày mai. "Chưa để Phụng Dương trả lời, ngài mỉm cười rồi đáp:"Thế nên, ngày mai nàng đi với ta nhé, nàng yên tâm lần lên đây các vương đều mang theo gia quyến của mình."
Nói xong, ngài nở nụ cười tươi, rồi đi đến ghé vào tai nàng nói nhỏ:"Hôm ấy, nàng cũng tha hồ mà nói chuyện với các vương phi, phu nhân khác."Phụng Dương gật đầu, rồi nàng cười nhẹ đáp:"Thưa vâng."Mãi về đêm, Phụng Dương giúp ngài mài mực, xếp giấy. Mãi đến giờ Hợi(1), mọi việc ổn thõa, ngài quay người cho đỡ mỏi. Ánh đèn đầu phai mờ, chẳng đợi về phòng, Quang Khải bảo:"Phụng Dương ta muốn nhờ nàng việc này."Nàng mỉm cười thuận ý rồi đáp:"Vâng ạ."Ngài mở lời dịu dàng với nàng:"Phu nhân bóp vai giúp ta."Phụng Dương bất ngờ trước lời yên cầu của nàng, lần đầu tiên ngài mở lời mong nàng bóp vai. Từ hồi về đây, Phụng Dương chỉ quan tâm sức khỏe ngài một cách im lặng, chỉ cần là vì sức khỏe của ngài, Phụng Dương sẽ nhẹ lòng, đáp ứng. Nhưng mà yêu cầu này từ lời ngài....Quang Khải im lặng, lát sau nàng đã chuyển từ nét mặt lạ lùng sang mỉm cười như mọi khi.
Nàng đáp:"Vâng."Lát sau, hai người cất bước về phòng lúc về phòng nghỉ, ngài tự dưng dứng lại, ngài nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi bên phòng cũ Chiêu Hàn. Ngài nhìn nó như xem như điều khó quên, ấy vậy lúc nàng quay người lại thì ngài bước đến bên cạnh nàng.Ngài trăn trở gần sáng sớm, ngài thở dài, nhìn người bên cạnh không chút động tĩnh, ngài tưởng có lẽ nàng ngủ rồi. Ngài muốn cảm ơn nàng lần nữa, nhớ tới ngày ban hôn, ngài tường khóc lóc xin hủy, nhưng chiếu chỉ ban ra. Nhưng nghe được cây thuốc quý, ngài lại đến phủ Phụng Dương... Ngày ấy, ngài yêu say đắm Chiêu Hàn nên chẳng nhớ phút giây ấy. Năm tháng trôi qua, nỗi u sầu của ngài dần giảm tõa nhờ sự cố gắng của nàng.
Ngài ngồi dậy lấy quạt bên cạnh, quạt cho nàng những dịp êm trong những ngày hè. Ngài tựa nghĩ trong lòng:"Ta không biết nói với nàng sao nữa, sự cố gắng của nàng đã làm trái tim ta rung động, đổi thay.""Nàng luôn đánh đổi nhiều thứ vì cuộc hôn nhân này.""Hỡi người con gái ánh bình minh, ta biết ơn nàng rất nhiều trong những năm qua."Ngày ấy, vì mục đích và xứ mệnh gia tộc, nên cuộc hôn nhân chẳng có hẹn ước, cứ đùng đùng diễn ra...Năm tháng trôi qua, từ những người xa lạ, hai người dần nối lại. Hồi nhỏ có quen biết, lớn hơn một chút rồi lại thay đổi nhiều. Nàng từng tương tư ngài, còn ngài thì không? Rồi nàng chúc ngài hạnh phúc bên người thương, thì ngài được ban hôn với nàng. Dù có thế nào, xem ra mối lương duyên do ông tơ bà nguyệt khó thoát được. Sáng hôm sau, hai người dùng bữa sáng xong, liền trở về phòng thay y phục. Hôm nay trời nóng, nên hai người thay y phục phù hợp với tiết trời.Ngồi trên kiệu, Quang Khải ngồi sáp cạnh nàng, nói vài câu chuyện hài cho đỡ buồn, còn nói đùa với nàng về hôm nay thời tiết như thế nào.
Quang Khải ung dung hỏi nàng:"Trời hôm nay, cũng đỡ hơn hôm trước,...""Ý ta là ở đây không nắng gắt như ở Thiên Trường."Phụng Dương gật đầu rồi nàng đáp lại:"Vâng, Phụng Dương cũng thấy như vậy ạ!"Ngài đành im lặng không biết nói thêm gì, bởi ngài không giỏi việc kéo dài cuộc đôi thoại với nàng. Dù ngài được xem là người hoạt bát, vui vẻ, nhưng thực ra đấy là khi nói chuyện với người khác thôi, còn bên phu nhân mình thì ngài lại khác.Vừa đến nơi, Quang Khải bước xuống trước, rồi đỡ lấy nàng cùng xuống. Hai người choáng ngợn trước cảnh hội họp của vương tôn, quý tộc."Chào ngài.""Chà lâu quá không gặp ngài.""Lâu rồi ha, nay mới có dịp gặp ngài, tha hồ mà trò chuyện."Khắp nơi, cây cỏ cắt tỉa kĩ lưỡng, trang trí không cầu kì như các lễ hội, nhưng đấy cũng đủ làm đẹp bầu không khí hôm nay. Trời xanh, nắng chiếu, mấy trắng, Phụng Dương và Quang Khải bước chân nhẹ nhàng bên nền gạch, nở nụ cười tươi hòa vào không khí hôm nay. Tiến đến một đoạn, Quang Khải gặp lại anh mình là Quốc Khang, đi bên cạnh amh mình còn có Trung Thành vương Trần Vinh(**) nữa, và có cả Trần Quốc Tuấn nữa.(**) Tên mình tự nghĩ ra, lưu ý không phải là tên thật.Quang Khải định đến đó chào hỏi, nhưng có nàng bên cạnh, ngài không nỡ bỏ đi mà để nàng như vậy. Nàng nhìn ngài như vậy, nở nụ cười, rồi khuyên ngài:"Đại vương cứ tới đó đi, ta cũng phải đi chào hỏi các vị phu nhân khác."Lưỡng lự, ngài thấy ánh mắt trấn an ngài cứ yên tâm từ nàng, ngài mở lời:"Vậy thì lát nữa, ta quay lại chỗ này chờ nàng, rồi hai ta cùng vào trong nhé."Phụng Dương mỉm cười đáp:"Thưa vâng."Nói rồi, ngài bước về phía trước, chào anh mình là Tĩnh Quốc Đại vương Quốc Khang, và Trung Thành vương. Còn Trần Quốc Tuấn, ngài chỉ chào hỏi qua loa, rồi quay sang nói chuyện với mấy vị khác. Trái lại với cảnh chào hỏi của các vương, thì các vương phi lại niềm nở chào hỏi, tiếp chuyện. Gặp lại Thiên Thành công chúa, Phương Trúc, Thu Mai, Phụng Dương cũng đầy cảm xúc, mới gặp cách đây mấy hôm mà giờ cảm xúc thế. Chào hỏi nhau, bốn người đi đến chào các vị phu nhân khác, rồi cả những người lớn tuổi hơn. Mãi một lúc, Quang Khải quay lại, thấy nàng đứng chờ, ngài có chút rưng rưng. Ngài tiến đến, hỏi nàng:"Nàng đứng đây lâu chưa!"Phụng Dương khẽ đáp, như một lời làm ngài yên tâm, vui vẻ:"Phụng Dương mới tới đây thôi, không sao đâu Đại vương chớ phiền lòng.""Chúng ta vào thôi, sắp bắt đầu rồi."Quang Khải không hỏi thêm gì, ngài lấy tay mình nắm lấy tay nàng, nhịp chân dần nhẹ, bước đến cạnh nàng.Tiệc tàn, các vương hầu vẫn ở lại hầu với Quan gia, còn các vương phi thì không ở lại thêm, sợ làm Hoàng hậu thêm phiền, nên ai nấy cũng hiểu rõ, nên xin phép cáo lui. Lúc đang đi, họ còn kể về việc hôm nay, các vương có tham gia hội thi võ thuật. Mỗi vương đều có những màn thể hiện xuất sắc cả, đều có những kĩ thuật riêng dựa trên những yếu tố gốc của võ Đông A. Lúc thi đấu, Phụng Dương nhớ ra, ánh mắt ngài đầy tự tin, đầy cảm xúc rồi bảo:"Ta sẽ giành cố gắng giành giải cao, còn phần thưởng ta tặng phu nhân đấy.""Vậy nha, phu nhân ở trên cao nhớ hướng mắt, cỗ vũ ta nha, chỉ cần có nụ cười ánh mắt của nàng thì ta sẽ tự tin phần thắng."Nói rồi, ngài bước ra sân, khí thế tự tin, thế rồi tấn công liên tục. Mãi đến trận cuối, khi Chiêu Minh Đại vương đấu với Trần Quốc Tuấn, người xem đầy náo động, khi hai người xuất sắc võ thuật đấu với nhau. Họ cổ vũ khí thế hào hứng, lâu rồi ở đây mới có trận đấu kịch tính như vậy:"Chiêu Minh Đại vương, Chiêu Minh Đại vương...""Thượng vị hầu Quốc Tuấn, Thượng vị hầu Quốc Tuấn...""Hầu thắng....""Đại vương thắng."Mãi hồi lâu, không phân thắng bại, Quan gia thở dài, cứ để họ tranh như vậy có tới mai hay thậm chí một tuần còn chưa xong. Ngài hạ lệnh dừng ngay trận đấu, rồi quyết định, hai người đều giành chiến thắng. Quang Khải phát huy tốt về mảng chiến đấu, còn Quốc Tuấn đều phát huy giỏi về mảng chiến thuật. Thiên
Thành công công chúa, và Phụng Dương nhìn nhau mỉm cười, hai người thở nhẹ khi phu quân của mình chấp nhận trận đấu hôm nay. Lúc ra sân, Phụng Dương tiến đến lấy khăn mà nàng luôn mang theo bên mình. Nàng định nhón chân lau cho ngài, nhưng ngài chủ động cầm lấy rồi lau. Phụng Dương nhìn rõ thấy nụ cười và ánh mắt chấp nhận kết quả trận đấu của ngài. Khác xa hồi trẻ hiếu thắng của ngài. Quang Khải lau xong, rồi gấp khăn gọn, ngài liền đáp:"Cảm ơn nàng đã cổ vũ, nhờ có nàng ta mới tiến xa như vậy ấy."Nói rồi ngài lấy bên tay không bị sao cả, rồi xoa đầu nàng. Nàng ngước lên nhìn ngài, rồi lát sau nàng mới nở lời:"Phụng Dương cảm ơn ngài mới phải, lâu lắm rồi mới thấy ngài tham gia những cuộc thi thế này."Quang Khải chẳng đáp, rồi ngài lấy tay mình nắm lấy tay nàng bước đi vào chỗ yến tiệc. ______________________________Mãi tới tối, trăng sáng soi màn đêm, lúc này là đầu giờ Tuất(2), Phụng Dương đứng trước của đợi ngài. Nàng về phủ từ trước còn ngài ở lại cung dự tiệc với Quan gia. Làn gió thổi nhẹ, mang theo cảm giác mát lạnh, Phụng Dương cầm đen đợi cửa ngài. Một lúc, hai lúc, rồi một khoảng thời gian trôi qua, nàng vẫn đợi ngài trở về bình an. Trước đó lúc về phủ, nàng đã sai gia nô nấu nước tắm và nấu cơm cho bữa tối, còn nàng tự mình xuống bếp nấu canh giải rượu. Chân nàng hơi rung rung, nàng ngồi xuống bên ghế đá bên cạnh, rồi lát sau lại đứng lên. Phụng Dương tựa nghĩ trong lòng:"Mong ngài ấy có thể vững bước về phủ an toàn..."Bên bụi cỏ phủ đệ có tiếng gọi xuất phát từ côn trùng. Lúc này, kiệu đưa Trần Quang Khải về hiện rõ từ xa, nhận ra ngay kiệu quen thuộc, nàng thu lại nét mặt lo lắng, niềm nở chạy ra khỏi cửa phủ. Ngài xuống kiệu, mùi rượu nồng nặc thổi vào khiến nàng có chút khó chịu. Ngài bước không vững, khiến gia nô và nàng phải đỡ lấy. Mặt ngài đỏ rực, hăng hăng như một người mang đầy thù hận vậy. Ngài thở dài, nét mặt bị rượu làm thay:"Ta về rồi này phu nhân yêu dấu của ta."Phụng Dương đoán ngay ra ngài đang say nhiều, nên lời nói của ngài khác với ngày thường, nàng đành thưa:"Vâng mừng Đại vương trở về."Phụng Dương đỡ lấy ngài, còn ngài mơ màng còn nói mấy chuyện trong buổi tiệc:"Anh Khang múa nữa đi, điệu múa người Hồ ấy.""Em làm bài thơ rồi còn gì.""Anh Vinh hát đi, đêm nay không say không về. Anh bảo là ở phủ có vợ lo rồi mà.""Không uống nữa, không uống nữa..."Phụng Dương thở dài, xem ra ngài say tới mức không phân biệt trời đất. Ngài say như vậy hôm nay nàng phải thức đêm chăm sóc ngài rồi, nhỡ ngài bị ốm lạ khổ.
Gần tới phòng, nàng khẽ đáp nói với gia nô:"Con cứ thu dọn bữa tối đi, chuẩn bị khăn sạch, nước ấm, và mang canh giải rượu đến đây!" "Ngài ấy cứ để ta chăm sóc được.""Thưa vâng."Đỡ ngài về phòng, Quang Khải hoang mang chẳng biết mình đã về phủ và đang ở trong phòng mình. Ngài cất giọng, nét mặt hoang mang lo lắng:"Hoàng huynh cứ để em về phủ, em tự về được, em tự về được, đừng giữ em ở đây.""Cứ để em về, em về được."Phụng Dương mở cửa, nhận lấy đồ theo yêu cầu từ gia nô, đợi gia nô lui, nàng mới quay vào trong. Giọng nàng mềm mại, cất giọng:"Đại vương, ngài uống canh giải rượu, rồi đi nghỉ đi ạ."Quang Khải mỉm cười, nét mặt vương vấn hơi rượu chẳng giảm, ngài mỉm cười rồi đáp:"Cứ để đó đi, lát ta uống."Quang Khải vội tiến đến, định hôn lấy nàng, nhưng nàng quay người sang chỗ khác. Ngài liền tiến đến phía sau nàng, nàng quay lại thấy ngài đã tiến đến, đồn nàng vào phía bên trong góc phòng. Một tay chống đỡ bước tường, Quang Khải nhìn nàng đầy ấm áp. Phụng Dương khó chịu lên tiếng:"Đại vương người làm gì vậy, sao ngài lại dồn ta vào thế này."Quang Khải giọng khà khà mùi rượu, ngài đáp:"Ta muốn ôm nàng."Chẳng đợi thêm, nàng đáp:"Chiêu Minh Đại vương, ngài say lắm rồi."Quang Khải đáp:"Ta chưa say, ta còn nhận ra phu nhân mình kia mà."Phụng Dương khó chịu rồi bảo:"Ngài đừng làm ta sợ, ngài cứ như người khác vậy..."Quang Khải cười rộ lên, rồi đáp:"Ta là ta, là phu quân của nàng."Quang Khải nhìn thấy nét mặt khó chịu của nàng, ngài đoán đâu là do mùi rượu chăng?
Ngài quay đi, lấy ánh mắt lim dim muốn thiếp đi, ngài cố gắng lấy bát canh giải rượu uống sạch, rồi quay mặt bảo:"Đấy, ta không còn say nữa nhé!"Nói xong, ngài tự dưng mắt ngắm, mắt mở, Phụng Dương bước lại đỡ lấy ngài. Ngài lớn hơn, cao hơn nàng rất nhiều, nên có khó khăn khi dìu ngài đi. Quang Khải trong cơn say, ngài cũng có phần chịu hợp tác nên cũng chẳng khó khăn. Quang Khải ngã xuống, rồi mắt mở nhỏ, như chút sự tỉnh tảo của ngài dành cho:"Nàng vào đây đi, chúng ta nằm cạnh nhau."Nói xong ngài nhắm mắt ngủ, Phụng Dương giúp ngài treo đồ lên giá. Nàng tự hỏi, hôm này phải chăm ngài rồi. Ngài ngủ say, tiếng ngáy như...bò rống, nên khiến nàng đầy tỉnh táo hơn. Phụng Dương giúp ngài chỉnh tư thế ngủ cho ngài tử tế, nàng lấy ghế ngồi bên cạnh, nhúng khăn vào nước rồi lau cho ngài. Hôm nay, ngài cùng nàng dự tiệc, nhưng ngài là người về sau nàng. Mãi về khuya, trời mát mẻ xuống, nàng lấy chăn đắp cho ngài.Bữa sáng tỉnh giấc, Trần Quang Khải thấy bụng đói, và miệng hơi đắng. Ngài quay sang bên giường, chẳng cảm nhận hơi ấm của nàng, liền vội mang giày tìm nàng. Thấy nàng ở phòng bếp, hì hụt nấu ăn sáng cho cả hai. Bình thường, ngài sẽ rửa mặt rồi ra sân luyện võ hoặc múa gươm. Ấy vậy mà hôm nay tỉnh giấc, cơ thể ngài hơi mệt nên ngài không luyện. Quang Khải bước đến, Phụng Dương thấy ngài nên mỉm cười:"Đại vương dậy rồi ư!""Ngài rửa mặt, rồi tắm đi, nước đã chuẩn bị."Quang Khải không tỏ chút khó chịu gì cả, ngài gật đầu đồng ý:"Ừ, vậy ta đi nhé.""Vâng."Quang Khải tắm xong, ngài vừa đi vừa nhớ về mấy chuyện tối hôm qua. Hôm qua ngài say quá, Tĩnh Quốc Đại vương đỡ ngài lên kiệu, về đến phủ ngài còn mơ màng nên phát huy không như mọi hôm.
Gần đến phòng bếp, ngài mới nhớ ra, hôm qua ngài làm Phụng Dương sợ, với báo hại nàng thức trắng đêm chăm sóc.
Bước đến phòng bếp, ngài giúp nàng bưng thức ăn ra bàn. Lúc hai người ngồi xuống, Quang Khải mới khẽ đáp:"Xin lỗi nàng, hôm qua làm cho nàng phải sợ.""Khiến nàng phải thức trắng đêm chăm ta."Phụng Dương sới cơm, rồi múc bát cơm cho ngài rồi đáp:"Phụng Dương không trách gì đâu ạ.""Với lại, ngài say như vậy, Phụng Dương phải có trách nhiệm chăm sóc ngài."Quang Khải nghẹn ứ, nàng đang hỏi là nàng nói thật hay chỉ nói dối ngài. Quang Khải thở dài, có phần trách mình hôm qua ham vui, rồi để nàng về trước.
Nhìn thấy ngài như vậy, nàng khẽ hỏi:"Đại vương, ngài mệt ư!"Quang Khải gạt bỏ nét suy tư, ngài liền đáp:"Không có."Nói rồi ngài chủ động gắp thức ăn cho nàng. Phụng Dương cũng gắp thức ăn cho ngài. Bữa cơm vẫn diễn ra ấm áp và tự nhiên như mọi khi. Ăn uống xong, ngài ra sân luyện võ như thường khi, còn nàng quay sang góc vườn ngắm nhìn và chăm sóc. Bởi hôm sau, ngài và nàng trở về Thiên Trường, chuyến đi ở đây sắp kết thúc.Lúc ở trên kiệu ra bến sông về Thiên Trường, Quang Khải ngồi quạt cho nàng đỡ nóng. Ngài liền kể vài câu chuyện vui, rồi nhớ ra một chuyện. Ngài liền lấy quay sang bên cạnh lấy chiếc hộp, đó là phần thưởng hội thi võ thuật ngài tham gia hai hôm trước. Ngài lấy chiếc hộp đấy rồi bảo:"Phần thưởng hội thi võ thuật hôm trước, Quan gia trao giải này.""Với lại hôm ấy ta nói giành được giải cao sẽ tặng nàng. Giờ nó là của phu nhân."Phụng Dương quay sang nhìn ngài, rồi bảo:"Đây là phần thưởng ngài nổ lực tham gia mà, Phụng Dương không lấy đâu ạ."Quang Khải liền đáp:"Đồ về ta hay Vương phủ, thì cũng là đồ của nàng thôi.""Với lại đây là phần thưởng sự cổ vũ của nàng dành cho ta mà."Nói rồi, Quang Khải đưa chiếc hộp ấy cho nàng, ngài hỏi nàng có muốn mở xem hay không, hay ngài cùng mà mở luôn.Ánh nắng chiếu rọi, Quang Khải phụ nàng mở chiếc hộp giải thưởng ấy. Mở ra xem, hai người choáng ngột đó là một cành cây tùng quý hiếm. Ngài đoán ra ý nghĩa của món và này, ngài mỉm cười. Rồi quay sang nhìn Phụng Dương, nàng hỏi:"Khi về phủ, thế cái này đặt ở phòng làm việc của ngài như vật trang trí nhé!"Quang Khải nhìn món đồ vật, ngài mỉm cười rồi ngước mặt lên nói với nàng"Ừ, miễn nàng thích."
_________Chú thích:(1) Giờ Hợi: khoảng từ 09 giờ tối đến 11 giờ đêm.(2) Giờ Tuất: khoảng từ 07 giờ tối đến 09 giờ tối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me