Bình Minh Đại Việt. (Trần Quang Khải - Phụng Dương Công Chúa.) Dã Sử Việt.
Chương 32: Gặp lại lần cuối?.
Những mùa xuân mới cứ thế trôi qua, nhẹ nhàng như gió thoảng qua mặt sông. Đã hơn mười năm kể từ ngày Trần Quang Khải và Phụng Dương về chung một mái nhà. Thiên Trường yên ả, sớm chiều vọng vang câu hát bên bến nước, nơi ánh hoàng hôn rơi rớt xuống mặt sông lặng lẽ như gấm thêu.Mỗi buổi chiều đầu năm, trời xanh nhạt màu mây trắng, gió khẽ khàng thổi qua đồng nội, mang theo tiếng sáo ai ngân nga một câu hỏi xưa cũ:
"Ai hỏi, ai hỏi rằng nơi đây có gì?"
Có chứ lòng người nơi đây vẫn còn điều để kể, nếu người nghe chịu lắng mình xuống."Đại Việt yên bình, địa thiên hải.Phong ba quá hậu, tân minh khai.Quốc thổ thử gian mỹ khởi thái.Đại Việt hữu quân, vương anh tài.Nguyện tận lực cống hiến chi,Vị thanh thiên, vị quốc thổ này."Hai năm sau, phủ Chiêu Minh vẫn giữ được nét thanh bình ấy. Người dân qua lại thường hay kể cho nhau nghe chuyện về vùng đất này chuyện phát chẩn cho dân nghèo, chuyện mở mang ruộng đất, chuyện nhận người không nơi nương tựa về làm, để cùng dựng nên một nơi nương thân vững chắc. Nhắc đến con cái của vợ chồng ngài, ai nấy đều mỉm cười kể lại những điều mình biết, tựa như kể về chính người thân của mình.Trần Quang Khải ngày ngày bận rộn với công việc triều chính, sáng đi sớm, tối khuya mới trở về. Phụng Dương đảm đương việc phủ, chu toàn mọi bề. Ba đứa con lớn được đưa lên kinh sư học tập cùng các vương tử và công chúa trong cung. Ở phủ chỉ còn lại ba cô con gái nhỏ, líu ríu theo cha mẹ, tiếng cười lan như chuông ngân trong những buổi chiều mùa hè.Chiều hôm ấy, trời hửng nắng, gió nhẹ. Từ xa có cánh diều bay lượn. Trong bộ bàn đá trước nhà, Trần Quang Khải rót chén nước đặt trước mặt Phụng Dương, ánh mắt đượm vẻ mong ngóng. Ngài khẽ gõ mấy nhịp lên bàn rồi nói, như tự hỏi mình:"Bọn nhỏ sao về lâu thế?"Phụng Dương nhìn ngài, mỉm cười dịu dàng:"Chắc sắp tới nơi rồi. Đại vương đừng lo."Ngài gật đầu, nhấp một ngụm nước. Chốc sau, Quang Khải đứng dậy, vỗ nhẹ vai nàng:"Hay mình ra vườn hoa một chút rồi quay lại."Nàng gật đầu. Họ cùng nhau bước ra vườn, nơi hoa cỏ đang vào độ tươi tốt nhất. Mấy chùm xoài non đung đưa trong nắng, như chờ đợi bàn tay nhỏ bé của lũ trẻ. Quang Khải ngắt vài cánh hoa, khéo léo kết thành một vòng nhỏ, đặt lên đầu Phụng Dương:"Ta làm tặng nàng đó, thấy thế nào?"Phụng Dương khẽ cúi đầu, ngượng ngùng đáp:"Vâng… cảm ơn Đại vương."Ngài cười, nói thêm:"Xoài sắp chín rồi, đúng lúc bọn nhỏ về. Chắc chúng vui lắm. Nhờ nàng chăm sóc kỹ lưỡng, cây mới được thế này."Phụng Dương cúi mặt, giọng nhỏ nhẹ:"Đại vương quá lời rồi. Phụng Dương chỉ góp chút công sức thôi."Quang Khải khẽ véo mũi nàng, trêu:"Sáng nào cũng thấy nàng ở đây tưới cây, mà còn chối à.""Đại vương…" Phụng Dương đáp, bối rối đến mức không biết phải nói gì.Bỗng, như có linh cảm, Quang Khải dừng lại, đặt tay lên vai nàng:"Chắc bọn trẻ sắp tới nơi thật rồi. Ta cảm thấy vậy."Phụng Dương quay lại nhìn ngài. Hóa ra không chỉ nàng, mà cả ngài cũng có cùng một linh cảm dịu dàng như thế.Ngài nắm tay nàng, ánh mắt hiền hậu:"Đi thôi, mình quay lại phủ đón bọn trẻ."Phụng Dương gật đầu, khẽ mỉm cười:"Vâng."_______________________Trời vào hạ, nắng không gắt mà dịu dàng như mật chảy trên mái ngói phủ Chiêu Minh. Dưới tán cây ven cổng, gió thổi mát rượi, mang theo hương thơm của cỏ mới cắt và đất vườn còn ẩm.Xe ngựa vừa dừng lại, Quang Đức nhanh nhẹn nhảy xuống trước, vòng tay bế lấy Thụy Hữu đang cười tíu tít trong lòng mẹ. Hai đứa con trai còn lại cũng vội vã bước xuống. Người phu xe cúi chào rồi lặng lẽ đánh xe rời đi, để lại sau lưng khoảng sân phủ rộn ràng tiếng cười.Phụng Dương khẽ nắm tay Quang Khải. Cả hai đứng dưới hiên, ánh mắt chan chứa yêu thương khi nhìn thấy lũ trẻ niềm mong đợi suốt mấy tháng ròng."Cha! Mẹ!" Thụy Hữu reo lên, vừa gọi vừa chạy đến ôm lấy chân Quang Khải.Ngài cúi xuống, dang rộng vòng tay ôm con vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm. Các con khác chạy lại vây quanh mẹ, ríu rít kể chuyện, giọng nói hòa cùng tiếng gió như khúc nhạc mùa hè ấm áp.Chẳng mấy chốc, cả nhà cùng vào phủ. Đám trẻ con trong nhà nghe tin các anh chị về thì ùa ra đòi bế, đòi quà. Tiếng cười giòn giã vang khắp sân. Quang Khải nhìn Phụng Dương, cả hai cùng bật cười. Niềm vui bình dị mà không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn. Ngài ngồi trong phòng tiếp khách cùng ba đứa con trai, rót trà rồi ân cần đặt từng chén trước mặt mỗi đứa."Thời gian qua cha bận quá, không lên kinh thăm được. Ở trên ấy, các con có khó khăn gì không?"Quang Đạo nhanh nhảu đáp:"Dạ, không có gì cả cha ạ."Nhưng Đạo Tái thì không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc:"Thế còn chuyện em trốn đi chơi với công chúa thì sao?" Quang Đức chỉ cười cười, không nói gì. Cả phòng bật lên một tràng cười giòn, ấm áp như khói bếp bay lên trong chiều quê.Nắng dần nhạt, chim sẻ trong vườn chao cánh về tổ. Phụng Dương vẫn bận trong bếp với các con gái, vừa nấu chè, vừa chuẩn bị bữa tối. Nàng không để ý trên nhà trên có những câu chuyện vui thế nào, chỉ nghe vọng xuống tiếng cười và lòng cũng thấy nhẹ tênh.Cả nhà không đưa bọn trẻ đi đâu được hôm ấy, vì mới về còn mệt. Có đứa rúc trong phòng đọc sách, đứa thì cùng các em gái chơi trò gia đình ngoài góc vườn. Đêm xuống, trăng lên. Khi việc nhà đã xong, vợ chồng ngài mới có thời gian ngồi lại bên nhau."Hôm nay nàng vất vả rồi." Quang Khải dịu dàng nói khi Phụng Dương vừa giúp ngài thay áo chuẩn bị đi nghỉ.Nàng đáp nhẹ, nhưng ánh mắt chan chứa niềm vui:"Phụng Dương không sao cả. Bọn trẻ về, lòng ta vui hơn là mệt."Ánh đèn dầu hắt bóng họ lên vách tường hai hình dáng quen thuộc bên bàn trà nhỏ. Quang Khải rót chén nước ấm, đặt cạnh tay vợ, mắt nhìn nàng đầy trầm tư:"Ta có chuyện muốn nói với nàng.""Vâng." nàng đáp, giọng dịu như hơi gió."Sắp tới… ta muốn đưa nàng đến nơi an nghỉ của mẫu thân ta. Nàng đi cùng ta chứ?"Phụng Dương không vội trả lời, chỉ mỉm cười và gật đầu. Có những điều không cần nói ra, cũng đủ đầy. Ngài vòng tay ôm nàng vào lòng, như bao đêm đã qua. Cả hai lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, lòng thanh thản giữa tình thân và kỷ niệm.Trong phòng bên kia, Quang Đức và Đạo Tái đã học xong bài. Đạo Tái còn tò mò đọc tiếp sách, nhưng đến đoạn khó, đành ngước lên:"Anh Đức, chỗ này là sao ạ?"Quang Đức, dù đã chuẩn bị nghỉ, vẫn nhẫn nại giảng giải. Không ai xem Đức là con nuôi, mọi người trong phủ và trên kinh đều thương mến cậu như ruột thịt.
Xong bài, Đạo Tái đưa ánh mắt long lanh nhìn anh:"Ở lại đây ngủ với em đi, anh Đức…"Quang Đức thở nhẹ, rồi khẽ cười:"Được rồi. Anh ở với em." Đức đặt sách sang bên, cùng em nằm xuống, tiếng cười khẽ vang trong đêm hè ngắn ngủi.Sáng sớm hôm sau, Phụng Dương mang nước đến cho chồng thì bắt gặp cảnh tượng đầy bất ngờ. Nàng đặt ấm nước xuống, mỉm cười:"Cha con ngài đang tập luyện giao đấu với nhau à?"Dưới bóng cây ngoài sân, Quang Khải cùng các con trai mải mê luyện võ, tiếng gươm gỗ chạm nhau chan chát, ánh mắt rực lửa. Họ không hay biết có người đang ngắm nhìn họ từ xa. Đến khi Quang Khải chợt ngẩng lên, ánh mắt chạm vào nụ cười của Phụng Dương vẫn là ánh mắt ấy, qua bao năm tháng, vẫn làm lòng ngài dịu lại như nước sông xưa. _______________________Ánh bình minh vừa ló rạng, Trần Quang Khải thoăn thoắt bước tới giữa sân, vừa cười vừa buông lời trêu chọc:"Chỉ có thế thôi à? Cũng đòi đánh bại cha sao?"Quang Đức và Đạo Tái nghe vậy chỉ khẽ liếc nhau, biết đó là phép khích tướng nên giữ im lặng. Nhưng Quang Đạo, vẫn còn ngây ngô và háo thắng, liền xông tới, khí thế hừng hực như muốn lật đổ cả trời."Ơ..."Một tiếng gió vụt qua. Cây kiếm gỗ trên tay Quang Đạo bay vút lên rồi rơi đánh "cạch" xuống góc sân. Quang Khải nhẹ nhàng tiến đến, cây kiếm gỗ trong tay ông chĩa về phía con trai, mũi kiếm dừng lại ngay bên cổ thằng bé. Ngài mỉm cười, nói nhỏ:"Vậy là... mất mạng rồi đấy."Hai bên, Đạo Tái và Quang Đức cầm chắc kiếm, ánh mắt vẫn không rời khỏi phụ thân. Không khí tĩnh lặng dần tan vào làn nắng sớm đang loang dần trên mặt sân. Người dân trong vùng đã bắt đầu ra đồng, gia nhân trong phủ cũng lục đục làm việc. Lá cây nhẹ rơi trong vườn, gió sớm khẽ lay động mọi thứ một sáng yên lành của phủ Chiêu Minh.Trần Quang Khải quay người bước về phía Phụng Dương, khẽ lấy tấm khăn nàng cầm trên tay, ngài lau mặt rồi nói với nụ cười hiền:"Cảm ơn phu nhân."Phụng Dương khẽ gật đầu, nụ cười của nàng ấm áp như sớm mai:"Ta có làm gì đâu ạ."Thấy thế, Quang Đức liền kiếm cớ kéo hai em đi chỗ khác để cha mẹ được trò chuyện riêng. Quang Khải hiểu rõ ý nên cũng chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Phụng Dương nhìn theo bóng thằng bé, chỉ lắc đầu mỉm cười. Ngài ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt hướng về chân trời sáng rực nắng mai, rồi nhẹ nhàng nói:"Nàng sửa soạn đi, ta đưa nàng đến gặp mẫu hậu."Phụng Dương ngẩng lên:"Thế... ai sẽ ở nhà trông nom bọn trẻ?"Quang Khải dịu giọng:"Yên tâm. Có Quang Đức với Đạo Tái, chẳng việc gì phải lo."Dù vẫn còn lưỡng lự, nhưng sau vài lời trấn an, Phụng Dương cũng khẽ gật đầu đồng ý. Lúc hai người vừa đứng dậy, một cơn gió bất ngờ lùa tới, cuốn theo những cánh phượng đỏ bay là là bên bàn trà. Vài cành hoa rơi thành một vòng tròn lửng lơ trong không trung. Quang Khải nhìn thoáng qua, khựng lại giây lát như bắt gặp điều gì quen thuộc. Ngài khẽ lắc đầu, nắm lấy tay vợ và bước vào trong phủ, bàn tay ấy nắm rất chặt, như một lời hứa âm thầm.Khi gia nhân báo bữa sáng đã sẵn sàng, cả nhà cùng nhau quây quần bên mâm cơm. Bọn trẻ ngồi ngay ngắn, những đứa lớn nhanh nhẹn lấy chén bát. Khi vợ chồng ngài vừa bước vào, Quang Đức và Đạo Tái liền kéo ghế mời cha mẹ ngồi.Đã lâu rồi mới có một bữa cơm đông đủ như thế. Những câu chuyện vui vẻ vang lên, có cả chuyện thật, chuyện bịa, có cả những điều chẳng mấy vui vẻ nhưng vẫn được kể bằng tiếng cười. Có những điều, viết trong thư chẳng thể nói hết, chỉ khi ngồi lại bên nhau mới hiểu được lòng người.Trần Quang Khải gắp một miếng trứng rán lớn cho Phụng Dương, rồi lần lượt gắp cho từng đứa con. Ngoài cửa bếp, chim hót líu lo trên cành cây đầy nắng. Sau bữa ăn, ngài đặt đũa xuống rồi khẽ nói:"Hôm nay cha mẹ có việc, sáng mai mới về. Ở nhà các con phải ngoan."Ngài rót thêm chén nước chè, để đó rồi dặn dò thêm:"Quang Đức và Đạo Tái thay cha mẹ chăm lo cho các em."Hai cậu con trai lớn khẽ nhìn nhau, rồi cùng gật đầu đồng thanh:"Dạ vâng, chúng con hiểu."Khi Phụng Dương đứng dậy định thu dọn, Quang Đức khẽ giữ tay nàng lại. Đạo Tái thì mắt rưng rưng, nhìn mẹ như muốn nói: "Để tụi con làm." Quang Khải không nói gì, chỉ nhẹ nhàng uống hết chén chè, rồi đứng dậy phủi nhẹ vạt áo.Quang Đức nhỏ giọng:"Mẹ với phụ thân cứ đi sớm. Ở nhà có tụi con.""Nhưng mẹ..." Phụng Dương khẽ phản đối."Không sao đâu mẹ..." Đạo Tái tiếp lời, giọng đầy quả quyết. Rồi Quang Đức bước đến bên cha, một tay chắp sau lưng, tay kia giơ một ngón như ra hiệu bảo: "Phụ thân cứ yên tâm." Trần Quang Khải mỉm cười, hiểu ý. Ông nắm tay vợ, cùng nhau trở về phòng chuẩn bị.Khi hai người đi rồi, lũ trẻ đứng nhìn theo. Quang Đức nghiêm giọng:"Mấy đứa nhớ nghe lời hai anh, ngoan thì cha mẹ về sẽ có quà. Còn muốn gì hai anh sẽ mua cho.""Không được nghịch phá, không được vào phòng cha mẹ.""Vâng!" cả đám nhỏ đồng thanh, giọng hô vang khiến vợ chồng ông trong hành lang cũng bật cười.Phụng Dương nói khẽ:"Bọn trẻ cũng thật là dễ thương."Quang Khải bật cười lớn, giọng ông vang vọng trong nắng mai. Trước cổng phủ Chiêu Minh, trời đã dần nắng gắt. Tiếng ve bắt đầu râm ran từ những lùm cây. Người phu xe đứng chờ sẵn. Đạo Tái bế bé Thụy Tư tới gần:"Cha... mẹ đi nhớ mua quà cho Tư nhé!"Quang Khải gật đầu, Phụng Dương cúi xuống xoa đầu con, dịu dàng dặn:"Ở nhà nhớ nghe lời anh chị." Con bé gật đầu, mắt long lanh.Phụng Dương khẽ chỉnh lại tay áo cho chồng, từng cử chỉ nhẹ nhàng mà đầy chăm chút. Quang Khải chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị mà đầy bình yên. Xong xuôi, ngài đỡ nàng lên xe ngựa. Quang Đức nhanh nhẹn đưa cho cha mẹ bình nước và ít lương khô. Xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Những đứa nhỏ vẫy tay tiễn cha mẹ:"Cha mẹ đi bình an!"Phụng Dương vẫy lại, ánh mắt rạng rỡ. Bầu trời trong, vài cánh chim sải cánh như muốn đưa tiễn đôi vợ chồng trẻ.
Đường xa gập ghềnh, có lúc xe xóc mạnh, Quang Khải khẽ ôm lấy Phụng Dương để nàng không bị ngã. Trời nắng, bên trong xe cũng nóng, Phụng Dương rút quạt ra quạt nhẹ cho cả hai. Mỗi khi đi qua cánh đồng hay vườn cây, Quang Khải lại chỉ cho nàng ngắm nhìn. Khi xe đi ngang qua một cánh đồng ngô xanh rì, ngài chợt hỏi:"Nàng từng gặp mẫu hậu ta chưa?"Phụng Dương ngẫm nghĩ rồi gật đầu:"Dạ Phụng Dương gặp bà ấy rồi. Lúc ấy ta mới lên bốn."Quang Khải im lặng, tay nắm tay, ánh mắt trầm ngâm. Một lúc sau, Phụng Dương mệt, thiếp đi. Ngài đặt nàng tựa vào vai mình, lấy tay quạt đều. Khi nàng bất chợt tỉnh dậy, thấy ngài đang quạt cho mình, nàng vội nói:"Ta xin lỗi, để ngài phải..."Quang Khải mỉm cười, khẽ vỗ vai nàng:"Không sao cả. Mệt thì cứ ngủ, đến nơi ta sẽ gọi."Nàng không ngủ lại được nữa, nhưng cũng không thấy mỏi mệt như trước. Hai người cùng trò chuyện, cười đùa, thi thoảng chọc ghẹo nhau. Có lúc Phụng Dương nhắc lại chuyện cũ, chuyện đồn đại ngày xưa, Quang Khải chỉ cười trừ, bối rối giải thích.Xe ngựa tiếp tục lăn bánh dưới ánh mặt trời chói chang. Hai hàng cây hai bên đung đưa trong gió, tiếng ve vang lên không ngớt. Phụng Dương hé rèm, vươn tay ra rồi lập tức rút lại vì nắng gắt. Quang Khải quay sang hỏi nhỏ:"Nàng không sao chứ?"Nàng mỉm cười:"Ta không sao."
_________________________Dưới tán lá chôm chôm rì rào, Trần Quang Khải lặng lẽ ngắm nhìn Phụng Dương. Nàng quay mặt ra ngoài xe, ánh nắng xuyên qua kẽ lá hắt nhẹ lên má nàng, làm đôi mắt long lanh như vừa thấm một giấc mơ xa. Bỗng một con ve đậu xuống vai áo Quang Khải, khiến ngài khẽ giật mình. Ngài chỉ nhích nhẹ vai, con ve hoảng hốt bay đi mất, để lại một khoảng không lặng ngắt.Phụng Dương quay lại, thấy vậy thì dịu giọng hỏi:"Hay là ta kéo rèm xuống?"Quang Khải lắc đầu, nụ cười bình thản điểm nhẹ trên môi:"Không sao đâu, nàng cứ nhìn cho rõ. Mùa này, cây cối đẹp lắm.""Nhưng mà..."Ngài nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giọng ôn tồn:"Ta bảo rồi, không sao đâu. Nàng cứ an tâm."Khi xe dừng lại, Phụng Dương khẽ nhổm dậy, định bước xuống trước. Nhưng bàn tay của ngài đã kịp giữ lấy tay nàng. Quang Khải xuống trước, đoạn đỡ nàng bằng cả hai tay. Chờ người phu xe lui bước, ngài nắm tay nàng, cùng nhau bước qua cánh cổng đã phủ rêu phong của một phủ viện xa xăm."Đây là...?" Phụng Dương lặng người hỏi, dù biết rõ nơi sẽ đến, nhưng đứng trước cánh cổng này, lòng nàng vẫn rúng động. Ngày trước, phụ mẫu nàng cấm tuyệt nàng đặt chân tới nơi này, dẫu bất kỳ lý do gì.Lối đi lát đá nhỏ, hai bên là hàng cúc nở vàng rực, điểm xuyết những bụi đào tàn còn sót lại của mùa cũ. Không gian lặng ngắt, đến tiếng ve cũng không còn. Quang Khải như trầm mặc. Ngài không còn nhớ lần cuối mình đến đây là khi nào, chỉ biết nơi này là chốn yên nghỉ của mẫu hậu.Trước phủ viện, hai người dừng bước. Có tiếng trò chuyện bên trong vọng ra, nhưng vừa nghe thấy tiếng người, cả hai lại đứng im, lắng nghe.Phụng Dương nghiêng đầu nhìn kỹ, đoạn thốt lên khe khẽ:"Kia là... dì Chiêu Thánh?"Quang Khải gật đầu, ánh mắt dịu dàng:"Phải rồi... dù bao năm không gặp, ta vẫn nhận ra mái tóc ấy."Phụng Dương định bước vào, nhưng Quang Khải đặt tay lên cánh tay nàng, ra hiệu chậm lại. Họ đứng ngoài lắng nghe giọng nói bên trong nức nở:"Chị à, em sắp đến cùng chị rồi... chị chờ em nhé..."Một lát sau, Chiêu Thánh công chúa bước ra, dáng người chậm rãi, mái tóc điểm bạc. Gặp lại cháu và cháu dâu, công chúa khẽ cúi mình:"Kính chào vợ chồng Đại vương.""Dì không cần đa lễ." Quang Khải vội đỡ bà dậy, ngài cất giọng "Theo chúng con lại đằng kia, ta trò chuyện một lát."Rồi ngài nói tiếp, nhẹ giọng:"Dì ngồi đây nghỉ, để chúng con vào hành lễ, lát sẽ quay lại."Trong chính điện phủ, hương trầm phảng phất. Quang Khải và Phụng Dương thắp nhang, ngồi xuống hành lễ. Ngài giữ nén nhang trong tay thật lâu, thì thầm điều gì đó chẳng ai nghe rõ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhạt dần. Khi cả hai đặt nén nhang xuống và định rời đi, họ bất giác quay lại nhìn lần cuối, cúi đầu như chào tạm biệt.Dưới tán cây, Chiêu Thánh vẫn ngồi đợi. Phụng Dương ngồi xuống bên cạnh, Quang Khải ngồi kế bên. Nhìn vợ chồng trước mặt, Phu nhân Lê Phụ Trần thở dài:"Đã lâu rồi... Đại vương và phu nhân thay đổi nhiều quá, khác xưa nhiều lắm.""Dì vẫn khỏe chứ?" Quang Khải cất tiếng, dịu dàng mà ấm áp."Ta khỏe, cảm ơn các con."Phụng Dương cúi đầu, lòng đầy niềm xúc động. Nàng nhớ lần gặp gần nhất với công chúa cũng đã hơn sáu năm về trước, chỉ là thoáng gặp rồi xa.Chiều xuống dần, ánh nắng nghiêng màu hổ phách. Bà ấy bỗng bảo:"Quang Khải, con qua bên kia đi, ta muốn nói chuyện riêng với Phụng Dương."Ngài gật đầu, đứng dậy rời đi, dù lòng vẫn canh cánh ngoái nhìn. Khi chỉ còn hai người phụ nữ, Thiên Hinh đưa mắt xa xăm:"Đã nhiều năm rồi, ta mới lại gặp con. Thời gian... không còn nhiều nữa, nên ta muốn nói hết.""Vâng." Phụng Dương đáp khẽ."Ta từng nghe rất nhiều về con. Con ta vẫn nhắc đến con luôn. Hôm nay mới có cơ hội được thật lòng trò chuyện sau năm Nguyên Phong..."Bà ngước nhìn trời chiều, nụ cười mỏng như một hơi thở:"Có thể sau này... sẽ chẳng còn dịp gặp lại."Rồi bàn tay đã mỏi mòn của bà chạm nhẹ lên tay Phụng Dương:"Ta không mong gì hơn, chỉ mong con hạnh phúc."Phụng Dương nắm lấy tay bà, giọng lo lắng:"Dì đừng nói vậy, chúng ta sẽ còn gặp lại mà..."Chiêu Thánh khẽ lắc đầu:"Tuổi ta, ta hiểu... Đời này, ta không tiếc gì, chỉ lo cho người ở lại còn buồn phiền."Đôi mắt bà đỏ hoe. Ở một góc xa, Quang Khải vẫn dõi theo, nhưng rồi lại dừng bước, để mặc họ tâm tình."Có những chuyện... ta đã từng hận, rồi lại buông. Khi người thật lòng đến với ta, ta lại... Hạnh phúc đôi khi phải trải qua lâu..."Phụng Dương im lặng, lòng chợt nhớ đến chuyện năm xưa: ngày nàng cưới Quang Khải cũng là ngày Chiêu Thánh được ban hôn với Lê Phụ Trần không lâu. Cuộc trò chuyện ở Quắc Hương ngày đó... ngắn ngủi như một làn gió. Thiên Hinh hít một hơi sâu, nhìn về phía xa:"Con đã trải qua nhiều, bây giờ con đã có được hạnh phúc. Hãy giữ gìn lấy điều đó."Phụng Dương nghẹn ngào:"Con..."Phu nhân Lê Phụ Trần không để nàng nói tiếp, bước đến ôm nàng. Một giọt lệ âm thầm thấm vào vạt áo. Phụng Dương chỉ biết vỗ nhẹ lưng bà, như vỗ về một vết thương cũ. Khi Quang Khải trở lại, công chúa đã rời đi. Ngài nhìn Phụng Dương đang lặng thinh ngồi đó. Nàng ngước lên:"Đại vương..."Ngài vỗ nhẹ vai nàng:"Về phủ thôi, đã trễ rồi."Trước khi về, cả hai ghé qua phủ cha mẹ nàng, thắp một nén nhang. Gặp Tuệ Chân phu nhân, hai người chuyện trò mãi đến xế chiều mới rời đi. Về phủ trên đây, Quang Khải nhanh chân đi tắm, tránh khỏi lời nhắc nhở của vợ. Phụng Dương thì sang phòng bọn trẻ trên đây, tiện tay sắp xếp lại vài thứ. Khi bước vào phòng làm việc, thấy nàng đang ngắm chiếc hòm gỗ cũ của ngài, Quang Khải mỉm cười:"Nàng muốn xem không? Ta mở cho.""Thật ư?"Gió lùa nhẹ qua cửa sổ. Phụng Dương cầm lấy quả cầu nhỏ, đôi mắt rưng rưng nhưng rồi lại trở nên bình lặng. Quang Khải nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ: "Thế còn cái dây nơ nhỏ này là của ai nhỉ?"Phụng Dương vờ kéo tay áo ngài, ngài bật cười rồi quay sang dắt nàng đi ăn tối.Tối đó, Quang Khải uống hai chén rượu. Khi trở về phòng, thấy Phụng Dương đang chuẩn bị hành lý, ngài tiến đến, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nàng. Phụng Dương bất ngờ, mặt đỏ bừng, định né tránh nhưng không thoát. Ngài cười khẽ:"Ta hôn phu nhân của mình cũng không được à?""Đại vương..." nàng vừa bối rối vừa thẹn thùng.""Ngủ thôi, mai còn về lại phủ. Bọn trẻ chắc mong lắm rồi.""Vâng." Quang Khải ôm lấy nàng, còn Phụng Dương thì ngồi nghịch vạt áo ngài. Gió đêm mát rượi. Ánh trăng sáng lên qua khung cửa sổ. Vợ chồng ngài lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, như chưa từng có chia ly, như chưa từng có nước mắt. ______________________________Vợ chồng ngài rời phủ chưa bao lâu. Chiều nơi phủ Chiêu Minh nhuộm một màu vàng nhạt, nắng rơi lặng lẽ như phủ lên cảnh vật một lớp bụi thời gian dịu dàng. Trong căn phòng, tiếng bút sột soạt chép kinh vang đều nhịp. Đạo Tái và Quang Đức ngồi song song, nghiêm cẩn. Mùi mực tàu, mùi giấy cũ, tiếng gió xao lá ngoài sân tất cả hòa vào nhau như một bản nhạc chậm, êm và thân thuộc.Cửa phòng mở khẽ. Thụy Hữu ló đầu vào, tay còn vương bột mì, tóc xõa rối, mắt long lanh niềm hào hứng:"Hôm nay em sẽ nấu chè mời cả nhà!"Đạo Tái dừng bút. Cậu ta ngẩng lên, hơi ngẩn người trước vẻ hăm hở của em gái rồi bật cười, giọng nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa:"Em nấu được thật không đấy? Hay để anh gọi người trong bếp giúp?"Thụy Hữu vội lắc đầu, nụ cười bướng bỉnh nở ra trên đôi môi dính nhẹ một vệt bột trắng:"Em làm được mà! Anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt ấy nữa. Em nấu được, thật!""Em chắc chứ?" Đạo Tái gặng lại, nhưng trong mắt đã ánh lên chút dịu dàng của một người anh chiều em."Chắc chắn luôn!" Con bé gật đầu cái rụp, giọng đầy tin tưởng như thể nồi chè của mình sẽ là món ăn cứu rỗi cả thế gian.Quang Đức bật cười khẽ, cái cười quen thuộc mà hiền lành như một lời xoa dịu:"Vậy em định nấu chè gì?""Dạ… chè bưởi, nhưng em có cho thêm vài thứ đặc biệt nữa!" Giọng Thụy Hữu vang vang, đầy phấn khởi, như thể đang khoe một bí quyết gia truyền. Hai anh em trai liếc nhìn nhau. Một thoáng lặng kéo qua, rồi cả hai cùng nở nụ cười vừa bối rối, vừa… cẩn trọng."À, Quang Đạo đâu rồi em?" Quang Đức hỏi, chừng như tìm lối thoát khỏi chủ đề nguy hiểm."Dạ, anh ấy ra ngoài chơi với con chú Bạch Liêu rồi ạ!"Thụy Hữu nói xong liền quay người, hí hửng chạy xuống bếp. Tiếng bước chân của con bé vang lạch bạch trên nền phủ như tiếng trống báo hiệu một cơn "giông chè" sắp đến.Lát sau Quang Đức lặng lẽ đi uống, ghé qua bếp. Anh đứng bên khung cửa, nhìn em gái đang lúi húi trút đủ thứ nguyên liệu "lạ thường" vào nồi chè. Có gì đó khiến anh lạnh sống lưng: nào là vỏ bưởi chưa bóc kỹ, hạt sen, củ nén, lá bạc hà hỗn độn như một giấc mơ chưa tỉnh. Quang Đức cau mày, quay lại, đi nhanh về phòng:"Đạo Tái, mau nằm xuống, giả vờ ngủ!""Sao thế anh?" Đạo Tái ngẩng lên, vẫn còn cầm sách trong tay."Nồi chè đó… của cái Hữu...có vấn đề lớn! Anh không biết Thụy Hữu đang làm gì, nhưng anh dám chắc ăn vào là "tới công chuyện" luôn."Đạo Tái bật dậy, vội đặt sách sang một bên:"Thế bây giờ làm sao?""Em chạy sang nói mấy đứa nhỏ lên giường ngay. Còn Quang Đạo… thôi, đành hy sinh vậy. Giờ mình lo mạng trước đã.""Vâng!" Đạo Tái đáp như một chiến binh nhận lệnh rút quân.Chỉ một lát sau, cả căn phòng yên ắng như thể chưa từng có ai thức. Bàn còn lộn xộn sách bút, giấy vẫn vương nét chữ dở dang, nhưng từng đứa đã nằm yên, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều một vở kịch giả vờ ngủ được diễn với tinh thần sống còn.Thụy Hữu bước vào. Tay ôm nồi chè còn nghi ngút khói, mùi thơm ngòn ngọt lan nhẹ trong không gian. Cô bé khựng lại. Căn phòng vắng tiếng cười. Những người cô thương đang… ngủ cả. Lòng con bé chùng xuống, một chút hụt hẫng, một chút lạc lõng len vào trong mắt. Cô khẽ nói, giọng gần như thủ thỉ:"Đã bảo là chờ em rồi mà… Sao ai cũng đi ngủ hết vậy?"Con bé đứng một lúc, rồi thở dài. Quay lưng, ôm nồi chè lững thững bước ra. Giữa sân, gió chiều thoảng qua, cuốn theo hương chè lặng lẽ. Thụy Hữu vừa về đến bếp thì Quang Đạo cũng vừa từ ngoài cổng bước vào, tóc thấm mồ hôi, áo xộc xệch, mặt mày đỏ hồng vì nắng."Ủa Hữu, em nấu cái gì mà thơm vậy?""Chè bưởi! Em mới nấu xong, mời anh một chén nha?""Em múc cho anh liền đi, đói muốn xỉu rồi."Thụy Hữu mỉm cười. Nụ cười không còn quá phấn khởi như lúc nãy, mà dịu lại, lặng hơn, ấm hơn. Con bé múc một bát chè, đưa tận tay anh trai:"Mời anh."Trong buổi chiều yên ắng của phủ Chiêu Minh, giữa những hối hả đời thường, vẫn còn đó một nụ cười nhỏ, một nồi chè giản dị, và một tấm lòng muốn chăm sóc cho cả nhà dù cho đôi khi, lòng tốt cũng cần một chút kiên nhẫn và dũng cảm để người ta nếm được._________________(**) Tranh bù đắp cho những ngày không lên chương mới, cảm ơn các bạn luôn ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me