[BJYX/CV] Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm | Hương Phẩm Tử Hồ
Chương 18 🔞
"Ngươi đang ngủ sao?"Tiếng nói tao nhã của Vương Nhất Bác từ sau lưng truyền đến, đồng thời cánh tay vòng quanh eo của Tiêu Chiến siết chặt."Không có."Vương Nhất Bác xoay người Tiêu Chiến đối mặt với mình, bởi vì ánh sáng mờ ảo, khiến cho bọn họ chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét của đối phương.Vương Nhất Bác vuốt ve gương mặt Tiêu Chiến, nhẹ nhàng hôn môi y một cái. Tiêu Chiến cũng vươn tay vuốt mái tóc dài rối tung của hắn: "Bệ hạ... Ngài sao bỗng nhiên tới nơi này?""Ta muốn gặp ngươi, không được sao?" Vương Nhất Bác cắn cắn ngón tay của y."Chỉ vậy thôi sao?" Tiêu Chiến có chút kinh ngạc."Cái gì chỉ vậy thôi sao?" Vương Nhất Bác bất mãn ôm y, "Ngươi sao biết được ta nhẫn nhịn vất vả biết bao nhiêu, hôm nay chẳng qua là tiền đặt cọc mà thôi, sau khi trở về ngươi nhất định phải đem nợ ba tháng trả hết một lần cho ta mới được!"Trời ạ... trong lòng Tiêu Chiến thầm kêu thảm, lấy "năng lực" khủng bố của Vương Nhất Bác trước đây mà xem, phần của ba tháng này nhất định không đơn giản nha."Ngươi đang sợ hãi." Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười khi phát hiện người trong lòng đang run rẩy."Ân..." Tiêu Chiến phát ra một đơn âm sợ hãi, Vương Nhất Bác yêu thương vỗ về bảo bối."Nhanh mau trở về đi..." Hắn oa ở cổ y làm nũng nói."Bệ hạ...""Ngươi không ở bên cạnh... Ta thật sự rất khó chịu..."Đối phương nhiệt tình nói ra làm đôi mắt Tiêu Chiến oa một trận nóng lên, nam tử này một thân được hàng vạn hàng nghìn sủng ái bao quanh, nhưng đối với mình lại thủy chung như một, nhưng y rất nhanh lại nghĩ tới thân phận của Vương Nhất Bác."Bệ hạ... Ngươi tính khi nào thì trở về?""... Ngươi đang đuổi ta sao?" Vương Nhất Bác mất hứng hỏi."Không phải... Chính là... Ngài vừa mới đăng cơ, cho nên... cái kia..." Tiêu Chiến phiền não không biết nên giải thích như thế nào.Vương Nhất Bác cọ cọ y nói: "Ta đùa ngươi thôi, ta biết ngươi quan tâm ta."Tiêu Chiến lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, Vương Nhất Bác để lại vài nụ hôn trên gương mặt y: "Hừng đông ta sẽ trở về.""Ân? Cái này... Nhanh như vậy?""Luyến tiếc ta sao?""Ta... Không phải... Chỉ là như vậy quá cực khổ cho ngươi...""Mạnh miệng."Vương Nhất Bác không khỏi phân trần hung hăng hôn y, đến lúc hai người thở hồng hộc tách ra, Vương Nhất Bác tựa lên trán y nói: "Ta muốn ra ngoài một chút...""Bây giờ?""Ừm, ở trong này buồn quá.""Vậy... Ngài muốn đi đâu?""Tùy tiện, ra bên ngoài quân doanh cũng được.""Nga..."Tiêu Chiến đành thuận theo đứng dậy, hai người đơn giản rửa sạch một chút dấu vết ái dục trên người, mặc quần áo ra ngoài.Trời còn chưa sáng, màn trời đêm lấp lánh tia sáng của ngàn sao, Thôi thị vệ kia vẫn tận trung cương vị công tác đứng hầu ở bên ngoài, Tiêu Chiến nhớ lại tiếng rên rỉ vừa rồi của mình nhất định lọt hết vào trong tai ông ta, không khỏi xấu hổ cúi đầu.Thôi thị vệ thật không lộ ra tâm tình đặc biệt gì, ông cung kính quỳ xuống: "Hoàng thượng xin phân phó."Vương Nhất Bác nói: "Trẫm muốn cùng Tiêu thị vệ đi ra ngoài một chuyến, ngươi không cần đi theo.""Vâng.""Ngươi hiện tại đi chuẩn bị xe ngựa, sau khi trẫm trở về lập tức xuất phát quay về kinh thành.""Vâng.""Lui xuống đi.""Vâng, vi thần cáo lui."Tiêu Chiến nghe bọn họ đối thoại, bỗng nhiên phát hiện, Vương Nhất Bác đối mặt với mình chưa bao giờ xưng "trẫm", đây là nguyên nhân gì chứ...Vương Nhất Bác ôm eo y hỏi: "Lại đang suy nghĩ chuyện gì?""Ách? Không... Không có gì..." Trực giác Tiêu Chiến mách bảo y tốt nhất không nên hỏi vấn đề này."Đi thôi.""Được..."Tiêu Chiến dẫn hắn đến chuồng ngựa, sau đó dắt ngựa ra. Vương Nhất Bác lên ngựa trước, chờ hắn ngồi xong, Tiêu Chiến chuẩn bị sải bước đi..."A..." Y bỗng nhiên thấp giọng rên khẽ."Làm sao vậy?"Vương Nhất Bác lập tức khẩn trương đỡ y, trên mặt Tiêu Chiến biến hóa hết đỏ lại xanh."Ta... Không có việc gì..."Kịch liệt hoan ái vừa rồi khiến toàn thân y đau đớn không thôi, mà lên ngựa lại đụng trúng chỗ xấu hổ kia, đương nhiên làm cho y đau kêu thành tiếng.Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng hiểu ra là chuyện gì, hắn yêu thương giúp đỡ Tiêu Chiến lên ngựa, để y bảo hộ trong lòng mình."Ta làm đau ngươi sao?""Có một chút mà thôi..." Tiêu Chiến ngượng ngùng trả lời.Vương Nhất Bác hôn lên tóc y, cánh tay dài rắn chắc ôm trọn thân thể y, kéo dây cương. Tiêu Chiến còn không có kịp phản ứng, Vương Nhất Bác kẹp bụng ngựa, con ngựa đã băng băng chạy đi.Trước đây khi hai người ngồi chung ngựa, Tiêu Chiến luôn là người phụ trách điều khiển, còn Vương Nhất Bác thì ngồi phía sau ôm lấy y, ai chủ ai thứ phi thường rõ ràng. Hiện tại cùng là một tư thế, nhưng quyền làm chủ lại ở trong tay Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến tựa vào lồng ngực của hắn, cảm thấy bản thân dường như đã trở thành một tiểu cô nương yếu đuối cần được bảo vệ.Thật uất ức nha... Y thảm thương nghĩ.So với tâm tư u ám lúc này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại có vẻ xuân phong đắc ý, hắn cưỡi ngựa chạy càng nhanh, bọn họ rất mau chóng đã ra khỏi quân doanh.Tinh quang mỏng manh rắc trên con đường bằng phẳng, cây cối bên đường lắc lư trong đêm tối."Bệ hạ, ngài muốn đi đâu?" Tiêu Chiến hỏi."Không biết, đến đâu hay đến đó." Thanh âm Vương Nhất Bác bị thổi tán trong gió."A?"Tiêu Chiến hoang mang ngẩng đầu, Vương Nhất Bác nhân cơ hội hôn trộm y một cái, con ngựa chở bọn họ đón gió chạy đi...Chạy một đoạn đường, ngựa cuối cùng dừng lại dưới chân một ngọn núi nhỏ, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến leo lên đỉnh núi, hai người ôm nhau trên bãi cỏ dựa vào gốc cây đại thụ. Bầu trời ngày càng trở nên hắc ám, hiện tại đã gần sáng, không khí tựa hồ càng thêm trong trẻo nhưng lạnh giá sương đêm.Vương Nhất Bác kéo áo choàng phủ lấy người Tiêu Chiến: "Lạnh không?""Không có..." Tiêu Chiến rúc vào trong lồng ngực của hắn trả lời, hiện tại toàn thân đều được nhiệt độ của ái nhân vây quanh, nội tâm không ngừng dâng trào sự ấm ấp, làm sao còn có thể cảm thấy lạnh được?"Buồn ngủ sao?" Vương Nhất Bác lại hỏi."Không phải." Tiêu Chiến lắc đầu, nghĩ đến sau hừng đông Vương Nhất Bác sẽ rời đi, dù mệt mỏi thế nào y cũng không thể bỏ phí từng giây từng phút được ở cùng với hắn.Bọn họ im lặng nhìn về phía trước, không trung một mảnh tối đen, rừng cây bên dưới cũng là đen kịt một mảnh, tiếng gió gào thét bên tai, giữa đất trời rộng lớn hình như chỉ có sự tồn tại của cả hai người.Cả hai dựa sát vào nhau, dưới tấm áo choàng che phủ đôi tay mười ngón đan vào nhau.Không cần ngôn ngữ thể hiện, chỉ có tâm linh hòa hợp.Dần dần, đường chân trời phía xa bắt đầu xuất hiện tia sáng bạch quang nhàn nhạt, hắc ám trên bầu trời cũng dần lui đi, giữa hắc bạch giao hội lại hiện ra đóa đóa thải hà. Tầng mây khúc xạ ánh sáng, cảnh vật trên mặt đất dần dần hiện rõ.Thái dương mang ánh sáng màu da cam, từ đường chân trời bao la mở ra một nữa, ánh sáng mãnh liệt xuyên qua từng lớp mây phía trước.Tiêu Chiến không tự chủ vươn tay, lòng bàn tay hướng về mặt trời xòe ra năm ngón, ánh mặt trời theo từng khe hở lọt qua, xung quanh ngón tay y biến thành màu phấn hồng trong suốt.Một bàn tay to khác từ phía sau đan vào, lòng bàn tay bao phủ mu bàn tay, lại một lần nữa những ngón tay cùng nhau giao triền.Mặt trời kéo theo thân thể nặng trĩu, rốt cuộc đã lên cao toàn bộ, đêm tối bị xua tan, vạn vật đều lộ ra dưới ánh sáng.Trời đã sáng, ái nhân phải rời đi...Nội tâm Tiêu Chiến bỗng nhiên tuôn trào bi thương mãnh liệt, y quay đầu lại."Đừng...""Chiến Chiến?""Đừng đi... Van cầu ngươi..." Lần đầu y bốc đồng như vậy, y không biết mình đang làm sao, bản thân hình như không còn là chính mình nữa.Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt cầu xin của y, chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng. Hắn nâng khuôn mặt y lên, say sưa cùng y hôn môi. Tiêu Chiến dùng sức ôm hắn, điên cuồng đáp lại."Đừng đi... Đừng rời khỏi ta..." Y vừa hôn vừa nỉ non, đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt."Chiến Chiến... Chiến Chiến..." Bị tình nhân đáng yêu như vậy thỉnh cầu, Vương Nhất Bác gần như phải đầu hàng."Trời ạ... Ta... Không cần đáp ứng ta... Ta không biết... Nhưng ta chính là muốn nói... Đừng đi... Đừng đi..." Tiêu Chiến hỗn loạn nói, lý trí cùng tình cảm cùng nhau tranh đấu."Chiến Chiến... Ưm... Chiến Chiến..." Vương Nhất Bác vừa kêu gọi vừa vươn đầu lưỡi cùng y dây dưa."Vương Nhất Bác... Đừng đi..." Tiêu Chiến chuyển động miệng lưỡi mơ hồ đáp lại.Hôn nồng nhiệt như vậy, nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng tăng cao, dục vọng bắt đầu tỉnh lại.Vương Nhất Bác gầm một tiếng, mạnh mẽ đè y xuống. Tiêu Chiến thút tha thút thít chủ động cởi quần áo ra, Vương Nhất Bác lập tức thô lỗ gặm lên cổ y, đồng thời cởi bỏ dây lưng của mình, lấy ra dục vọng đã sớm trương cứng.Tiêu Chiến nhìn vật cứng tím đỏ, giống như bị thôi miên, thần trí không rõ mở hai chân ra, Vương Nhất Bác nhắm ngay nhập khẩu, ra sức đâm vào..."A... A..."Tiêu Chiến ôm vai hắn, không nhịn được rên rỉ. Vương Nhất Bác đầu đầy mồ hôi, bóp lấy cái mông rắn chắc của đối phương, thô bạo trừu cắm.Trên cỏ, hai thân thể quấn lấy nhau không ngừng dao động...Tiêu Chiến không biết sau đó phát sinh chuyện gì, y chỉ nhớ rõ mình cùng Vương Nhất Bác giống như dã thú hoan lạc trên đỉnh núi, làm được một nửa thì y đã ngất đi.
ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ
[Hết chương 18]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me