Bjyx Edit Ban Dong Ban
"Em đi trước đây, đồ đạc không thể dọn hết trong một lần, vài hôm nữa em sẽ quay lại lấy."Cậu ấy rất nhanh đã thu xếp xong một vali, lúc từ phòng dành cho khách bước ra, tinh thần đặc biệt phấn chấn.Tôi không muốn để ý đến cậu ấy nữa, trong lòng có chút tức giận, muốn ép cậu ấy mang hết hành lý đi luôn."Ừm." Cuối cùng tôi cũng không nói gì, nghĩ đến chuyện giờ tôi với Vương Nhất Bác là đồng nghiệp, tôi cũng không muốn làm cả hai phải khó xử.Cậu ấy xách vali, trước khi ra cửa còn mỉm cười với tôi, một nụ cười tiêu chuẩn để lộ tám chiếc răng trắng. "Ngày mai gặp".Vương Nhất Bác rời đi, trước sau chưa đến một tiếng đồng hồ. Hôm nay cậu ấy quên rửa bát, tôi đành phải dọn đống lộn xộn sau bữa sáng. Không còn ai quấy rầy tôi nữa, cũng chẳng còn ai kéo tôi chơi game hay boardgame.Thời tiết hôm nay thật tệ, ngoài việc gửi cho Vương Nhất Bác địa chỉ chỗ ở, chúng tôi cũng chẳng nói gì thêm trên WeChat. Tôi không có tâm trạng nấu bữa tối, không ngờ phản ứng thiếu vắng cậu ấy lại nghiêm trọng đến vậy, đến mức ngay cả chuyện cơ bản nhất là chọn đồ ăn ngoài, tôi cũng chẳng làm nổi.Bữa tối của tôi là một bát mì gói, mới ăn được hai miếng đã ngấy đến muốn nôn ra. Khẩu vị đã bị Vương Nhất Bác nuông chiều đến khắt khe, chẳng còn quen với hương vị mì gói nữa.Năm ngày sau đó, mỗi buổi chiều muộn cậu ấy vẫn đến gõ cửa phòng làm việc tôi, chẳng cho tôi cơ hội nói "Mời vào", cậu ấy đã nhiệt tình bước vào trước."Tối nay cùng ăn cơm nhé? Ở phía nam thành phố vừa mở một quán lẩu chua cay, chúng ta đi thử xem.""Ăn gì cho bữa tối nhỉ, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn đồ Tứ Xuyên.""Hay là tới nhà mới của em ăn cơm đi. Nhà bạn anh rất tốt, anh thay em cảm ơn anh ấy nhé."Lần đầu tiên tôi thấy Vương Nhất Bác thật phiền, cậu ấy dường như chẳng còn chút EQ nào. Đến tháng thứ tư kể từ khi gặp lại, tôi đã từ chối lời mời ăn tối của cậu ấy."Phía nam thành phố xa quá, đi một chuyến mất hơn một giờ.""Tối qua tôi đã gọi đồ Tứ Xuyên rồi, để lần khác đi.""Tôi sẽ thay cậu cảm ơn cậu ấy, có thời gian sẽ đến nhà cậu sau, tối nay tôi có chút việc."Cậu ấy chuyển chủ đề, hỏi hôm nay ai tặng tôi nhiều hoa thé, tận ba bó. Hai bó hoa hồng, một bó hoa nhài."Tôi không biết, nếu cậu thích thì mang về đi, để ở văn phòng sớm muộn gì cũng héo." Chúng tôi dĩ nhiên không trở mặt, vẫn nói chuyện với nhau rất ôn hòa. Tôi cũng lúc này mới nhận ra mình không thể nổi giận với Vương Nhất Bác, có lẽ vì cậu ấy nhỏ tuổi hơn tôi, lại từng là người tôi thầm thích.Người ta thường nói, người mà mình thích thời niên thiếu thực sự rất khó quên, có lẽ vì thế mà trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy mình nên nhường nhịn và bao dung cậu ấy.Suốt năm ngày, sau giờ tan làm chúng tôi đều tách nhau ra đi về. Có người chụp màn hình gửi tôi xem, trong nhóm tám chuyện của công ty đã truyền ra tin đồn chúng tôi chia tay.【Chưa từng ở bên nhau.】Tôi vậy mà lại trả lời loại tin nhắn kiểu đó.Tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng tôi và Vương Nhất Bác chưa từng yêu nhau. Nhưng giờ sau lưng, họ lại bàn tán rằng tình yêu đồng giới quả nhiên không đáng tin. Tôi chỉ thấy bất lực, cũng chẳng còn gì để nói.Đêm gió tuyết, so với quê nhà của tôi và Vương Nhất Bác, thành phố này dẫu sao vẫn tốt hơn, chỉ là mùa đông thật sự quá dài, cũng quá khó vượt qua.Tôi về nhà một mình, dù đã năm ngày trôi qua, tôi vẫn chưa thể thích nghi. Toàn bộ dụng cụ tập thể hình trên tấm thảm trong phòng khách đã mất sạch, tôi cũng không dám nhìn lâu.Tôi bật tivi, để chế độ phát ngẫu nhiên ca khúc được đề xuất trong ngày. Tôi vẫn chẳng có tâm trạng nấu ăn, may mà suất đồ ăn giảm cân tôi đặt từ trước đã sớm được giao, chỉ đang chờ sẵn ngoài cửa.Đồ ăn kiêng, mùi vị thật khó nuốt. Tôi ăn được hai miếng bít tết đã chẳng còn khẩu vị. Đúng lúc ấy chuông cửa đột nhiên vang lên."Ai vậy..." Năm giờ bốn mươi tám phút chiều, ai lại tới quấy rầy tôi lúc này cơ chứ.Là Vương Nhất Bác. Trên người khoác chiếc măng tô thẳng nếp, bên trong là bộ vest ba mảnh màu xám chì tôi đã thấy cậu mặc sáng nay. Cậu ấy lại mỉm cười với tôi, tay đặt trên khung cửa: "Em đến lấy hành lý, mấy hôm trước quên mất."Cậu ấy vẫn còn đồ ở nhà tôi, tôi không có lý do gì để đuổi cậu ấy đi cả. Tôi nghiêng người nhường chỗ để Vương Nhất Bác bước vào, ánh mắt cậu ấy lập tức dừng lại trên bàn ăn, nơi đang đặt bữa tối của tôi.Chiếc măng tô được cậu ấy cởi ra, tiện tay treo lên giá ở huyền quan. "Anh ăn tối thế này sao?" Cậu ấy tỏ ra không hài lòng, còn dùng tay khẽ chạm vào hộp cơm tôi đặt ngoài."Không có khẩu vị, ăn tạm thôi." Tôi đáp.Vương Nhất Bác quay sang nhìn tôi, lại bước tới gần chẳng giữ chút khoảng cách. Lúc cậu ấy đưa tay, tôi không kịp đề phòng, bụng lập tức bị xoa vài cái: "Gầy hết cả rồi." Cậu ấy lắc đầu, như thể bản thân mới là người lớn tuổi hơn.Rồi lại tự nhiên mở cửa tủ lạnh: "Sao chẳng có gì hết, năm ngày nay anh toàn gọi đồ ăn ngoài à?""Tôi vốn chẳng thích nấu ăn..." Tôi nói nhỏ, không chắc cậu ấy có nghe rõ hay không. Không muốn kéo dài chủ đề về chuyện ăn uống nữa, tôi vội giục: "Cậu mau thu dọn hành lý đi."Cậu ấy cởi áo vest, tiện tay ném lên ghế ăn như vứt một chiếc giẻ lau. Vừa tháo khuy tay áo, cậu ấy vừa nói: "Anh muốn ăn gì? Giờ này ra ngoài mua đồ cũng muộn rồi, mì chua cay hay hoành thánh dầu đỏ, anh chọn đi."Trong tủ lạnh vẫn còn hoành thánh cậu ấy gói, tôi chỉ tay vào đó, cậu ấy lập tức hiểu ý.Hai bát hoành thánh dầu đỏ, một bát nhiều ớt, một bát ít ớt. Ngày thứ năm kể từ khi cậu ấy chuyển đi, chúng tôi lại ngồi chung một bàn ăn tối. Vương Nhất Bác dọn dẹp xong nhà bếp và phòng ăn, mới đi sắp xếp hành lý. Tôi ngồi trên sô pha phòng khách, không tới quấy rầy, nhưng lại không nhịn được liếc nhìn bóng dáng lấp ló của cậu ấy. Dù sao cậu ấy cũng chỉ ở tạm nhà tôi, lần này toàn bộ hành lý đều được thu dọn xong. Vương Nhất Bác xách theo vali của tôi: "Vali lần sau sẽ trả lại cho anh.""Ừm." Tôi không giữ cậu ấy ở lại, cũng tiễn cậu ấy ra đến cửa. Nhìn cậu chỉnh lại ống tay áo, khoác lại chiếc măng tô lên vai."Ngày mai anh cùng em đi ăn lẩu ở phía nam thành phố nhé? Lý Tưởng cứ khoe khoang trúng giải trong sự kiện khai trương cửa hàng mới, chúng ta cũng đi thử xem.""—Bốc thăm cái gì cơ?" Tôi hỏi cậu ấy."Máy điều hòa di động." Vương Nhất Bác trả lời.Chắc không phải đồ thừa còn sót lại khi trang trí quán lẩu chứ... ai lại tặng khách máy điều hòa làm mát giữa mùa đông âm độ cơ chứ."Vậy đi thử đi, trúng thưởng hay không cũng không quan trọng lắm." Tôi vốn chẳng ham gì phần thưởng kia mấy."Giải nhì là hộp quà Labubu, anh có muốn không?" Vương Nhất Bác vẫn chưa chịu đi.Tôi vốn chẳng thích Labubu chút nào, cái con búp bê xấu xí đó. Lần đầu tiên Vương Nhất Bác tặng quà cho tôi cũng chính là thứ đồ đó, tôi thật không hiểu nổi gu của mấy gã trai thẳng.Tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đành đưa tay đẩy cậu ấy: "Đợi cậu trúng thưởng rồi hẵng nói, mau về đi, tôi còn phải tắm rửa nghỉ ngơi."Cậu ấy trông có vẻ luyến tiếc, cũng có thể đó chỉ là ảo giác của tôi. "Chúc ngủ ngon". Sau khi chào tôi, cậu ấy còn giúp tôi khép cửa lại.Ngày hôm sau tôi giữ lời, cùng Vương Nhất Bác đi ăn lẩu chua cay ở phía nam thành phố. Vận may của chúng tôi đều chẳng ra gì, dĩ nhiên không trúng được phần thưởng nào.Ai ngờ cậu ấy thật sự nghĩ tôi mê Labubu đến mức không cứu vãn được. Trên đường đưa tôi về, cậu ấy từ ghế sau ôm ra một hộp quà to. Bên trong là tám con Labubu với răng nanh nhọn hoắt, mỗi con một màu một kiểu, khiến tôi có cảm giác đêm nay thế nào cũng gặp ác mộng."Tặng anh." Cậu ấy đưa cho tôi. Chúng quả thật có hơi xấu, tôi chỉ miễn cưỡng đưa tay chạm nhẹ qua vỏ hộp, rồi gượng gạo nói: "Cảm ơn."Chỗ đỗ xe tạm dưới tầng hầm nhà tôi cậu ấy thuê vẫn chưa hết hạn, cậu ấy còn giúp tôi tháo dây an toàn."Ngủ ngon." Tôi nói, trong lòng vẫn ôm chặt hộp quà Labubu.Vương Nhất Bác mỉm cười với tôi, lại nghiêng người nhắc nhở: "Sáng mai tám rưỡi em chờ anh dưới nhà. Trời sẽ trở lạnh, nhớ mặc thêm áo khoác."Cái cảm giác "ông chồng đảm" này của cậu ấy quả thật không phải nói suông. Tôi khẽ gật đầu, lại vẫy tay tạm biệt.Tám giờ rưỡi sáng hôm sau, cậu ấy đúng hẹn đợi tôi dưới nhà. Tôi khoác một chiếc áo lông rất dày, cậu ấy lại hỏi tại sao không quấn thêm khăn.Thời tiết không lạnh như tôi tưởng, máy sưởi trong xe cũng rất ấm. Tối hôm ấy cậu ấy lại cùng tôi về nhà, lý do là sáng sớm quên mang trả lại chiếc vali đã mượn tôi. Lúc bước vào nhìn thấy mấy con Labubu được tôi đặt ở lối ra vào, cậu ấy trông có vẻ rất vừa ý."Trí nhớ của em không tốt." Cậu ấy tự nói về mình, theo sát phía sau tôi đi vào nhà.Bữa tối hôm đó là do Vương Nhất Bác nấu, vì tan ca xong chúng tôi lại cùng đi siêu thị. Chúng tôi mua rất nhiều rau quả và thịt cá, phân loại xong chất đầy từng góc trong tủ lạnh. "Mùa đông nên ít uống đồ lạnh, đến lúc lại đau dạ dày." Vương Nhất Bác kém tôi một tuổi, nhưng càng ngày càng lắm lời.Hành lý đã thu dọn xong, vali cũng đã trả lại. Lúc Vương Nhất Bác rời đi, tôi không khỏi hụt hẫng. Vì tôi biết, cậu ấy không còn lý do hay cái cớ nào để quay lại tìm tôi nữa.Thế nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.Mười giờ tối hôm sau, cậu ấy bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Không còn bộ vest ba mảnh cùng chiếc măng tô chỉnh trang thường ngày, cậu ấy giờ đây chỉ khoác lên mình chiếc áo hoodie cùng áo phao ngắn tay thoải mái. Vương Nhất Bác gần ba mươi tuổi, vậy mà lại trông như một sinh viên đại học.Cậu ấy bị lạnh đến run rẩy, vừa thấy tôi mở cửa liền chen vào trong."Sao cậu lại đến đây." Tôi hỏi.Vương Nhất Bác rụt người lại: "Ở nhà mất điện, giờ này chẳng tìm được thợ sửa. Không có máy sưởi em không chịu nổi, sắp chết cóng rồi."Âm tám độ, cậu ấy vậy mà dở hơi đến mức cứ gồng mình trong nhà. Tôi vội cho cậu ấy vào nhà, rồi lấy chăn và túi chườm nóng quấn cho cậu ấy.Cậu ấy trông rất đáng thương, than vãn suốt mười phút về cái lạnh trong nhà. Tôi sờ trán cậu ấy, biết chắc cậu ấy không sốt thì mới thở phào.Từ sau khi cậu ấy dọn đi, phòng dành cho khách lại bỏ trống. Chỉ ở nhờ một đêm, cậu ấy bảo tôi không cần phiền toái thay ga giường.Vậy là, sau một tuần, chúng tôi lại nằm trên cùng một chiếc giường, đắp chung một tấm chăn. Cậu ấy nằm cách tôi nửa người, vừa tắt đèn xong đã nói: "Ở chỗ của anh vẫn là ấm nhất."Mũi tên bị thần Cupid bắn lệch mười mấy năm trước, giờ Nguyệt lão lại như kéo thẳng sợi tơ hồng giữa tôi và Vương Nhất Bác.Cách lần mất điện hai ngày, Vương Nhất Bác lại đến nhà tôi. Lần này cậu ấy là vì buổi tối uống sữa không cẩn thận làm đổ cốc, ga giường cùng đệm đều ướt đẫm, còn ám mùi tanh của sữa."Em chưa chuẩn bị ga gối dự phòng, ngày mai mới lấy được, tối nay lại làm phiền anh rồi." Thế là cậu ấy ngủ lại thêm lần nữa.Tôi vẫn luôn nghĩ Vương Nhất Bác không biết nói dối, bởi ánh mắt cậu ấy quá chân thành. Nói mất điện thì lạnh đến phát run, nói làm đổ sữa thì lại đầy hối hận.Nhưng ba hôm sau, cậu ấy lại đến.Chín giờ ba mươi chín phút tối, trang phục đêm nay lại khác hẳn ban ngày và hai lần trước. Cả người cậu ấy toát lên vẻ rạng rỡ, trẻ trung, thậm chí còn phảng phất mùi vị... tìm bạn đời."Mất điện rồi." Cái thói quen tìm cớ dường như đã thành phản xạ, lần này cậu ấy còn bỏ luôn phần mở đầu. Tôi bán tín bán nghi, nhưng cũng không nỡ để cậu ấy thành người "vô gia cư". Chỉ có điều lần này tôi không đưa thêm chăn, mặc kệ cậu ấy tự ngồi trên sô pha.TV vẫn phát nhạc trữ tình, đèn phòng khách chưa kịp bật. Lò sưởi điện khiến không gian càng thêm mơ hồ lãng mạn, nhưng tôi chẳng còn tâm trí thưởng thức.【Xin chào, cho hỏi khu nhà có mất điện không ạ? Nhà tôi hình như lại bị ngắt cầu dao rồi.】Tôi nhắn tin cho chủ nhà.Thật ra tôi chẳng có người bạn nào mới di cư cả, căn hộ Vương Nhất Bác ở bây giờ là tôi nửa đêm mất ngủ tìm giúp cậu ấy. Khu nhà cao cấp, tiền thuê một tháng hơn một vạn, tuy không bằng căn nhà giá hơn hai trăm ngàn một mét vuông của cậu ấy, nhưng sao có thể hay trục trặc đến vậy.【Sao lại mất điện chứ, đèn trong khu sáng cả! Cầu dao cũng không thể bị ngắt được đâu, tôi đã lắp nguồn điện khẩn cấp, không thể nào mất điện được. Cậu thử kiểm tra lại công tắc xem, nếu không được tôi sẽ gọi người đến ngay.】Chủ nhà rất nhanh cũng trả lời tôi.【Không cần đâu, cảm ơn. Là công tắc có vấn đề, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.】Tôi đáp.Tôi quay người, gặp phải ánh mắt của Vương Nhất Bác. Đột nhiên nhớ tới vài tháng trước cậu ấy từng bảo nhà bên trên có ba con chó sủa inh ỏi suốt đêm. Nhưng khu nhà ấy nổi tiếng cách âm tốt, hơn nữa, ai lại rảnh rỗi đến nỗi nuôi tận ba con Beagle chứ!"Chuyện gì vậy?" Cậu ấy vậy mà vẫn dám hỏi trước, tôi đi đến trước mặt cậu ấy, đưa điện thoại lên. Lời nói dối của Vương Nhất Bác bị bóc trần. "Giải thích đi." Tôi nói với cậu ấy.Cậu ấy đứng dậy, trong tích tắc bất ngờ vòng tay ôm lấy tôi. "Ừm..." Cái giọng mũi kéo dài kiểu nũng nĩu ấy nghe thật sến súa. Tôi không kìm được run rẩy, muốn đẩy cậu ấy ra nhưng lại chẳng thể đẩy nổi."Cậu...""Có một bí mật em chừng từng nói với anh, em sợ tối, sợ ma, ở một mình em chẳng thể ngủ được. Tại sao em lại thường xuyên bị mấy con chó trên lầu làm tỉnh giấc? Bởi vì mỗi đêm em chẳng thể ngủ yên." Lời cậu ấy là thật hay giả, tôi đã chẳng thể phân biệt nổi."Trước tiên cậu buông tôi ra cái đã..." Cậu ấy ôm quá chặt, hành động quá mập mờ, chúng tôi cứ thế dính sát vào nhau."Em lạnh." Nhà đang bật sưởi ấm đầy đủ, tôi không hiểu cậu ấy lạnh kiểu gì.Vương Nhất Bác quá biết cách giả bộ đáng thương, cậu ấy cứ đem mặt dụi vào cổ tôi. Cảm giác ngứa râm ran, giống như bị một con chó lớn dụi vào. Sức lực tôi không bằng kẻ cuồng tập thể hình này, đẩy qua hai lần cũng đành bỏ cuộc. Hai cánh tay cậu ấy ôm chặt eo tôi, lắc tới lắc lui như đang bế búp bê, lặp đi lặp lại mấy câu vô nghĩa.Tôi chỉ đành để cậu ấy quấn lấy, miễn cưỡng trở thành cây gậy cho cậu ấy dựa vào. Cho đến khi trên bụng xuất hiện một cảm giác bất thường, cả hai chúng tôi cùng cứng người.Đàn ông vốn hiểu rất rõ đàn ông, cả cấu trúc cơ thể và dục vọng sinh lý. Tôi hoàn toàn đứng tim, Vương Nhất Bác có lẽ cũng không không ngờ mọi chuyện đến nhanh như thế.Hành động đột ngột như thế thật quá bất lịch sự, cậu ấy ngơ ngác buông lỏng cánh tay đang ôm tôi ra, tôi cũng vội chớp lấy cơ hội mà chuồn đi.Tôi trốn vào phòng, đầu óc trống rỗng mấy phút. Lát sau lại nghe thấy tiếng then khóa cửa quay, mang mà tôi cảnh giác, vừa vào phòng đã tiện tay khóa cửa.Tim tôi đập mạnh, nhanh đến mức không thể kiểm soát. Tôi nhìn chăm chăm vào cửa vài phút, chắc chắn Vương Nhất Bác không quấy rầy nữa mới yên tâm.Tui chui vào trong chăn, nghĩ về khuôn mặt cậu ấy. Nghĩ đến hình ảnh cậu ấy thời trung học hôn một cô gái, nghĩ đến cảm giác vừa nãy có vật đè lên bụng mình.Rồi tôi nhớ lại lúc đi xem bói vài năm trước, thầy bói từng nói chó xung khắc với tôi.Quả nhiên không sai chút nào mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me