TruyenFull.Me

Bjyx Tro Tan

Nụ cười của Tiêu Chiến duy trì đến chỗ rẽ, đảm bảo không còn trong tầm nhìn của những người kia, anh lập tức thay đổi nét mặt. Vương Nhất Bác đi phía sau, đẩy eo anh vào phòng làm việc.

Cửa vừa đóng, Vương Nhất Bác đã ép anh vào cửa ôm chặt. Trên người Tiêu Chiến vẫn còn chút hơi lạnh, cậu cọ mặt vào cổ Tiêu Chiến: "Nhớ anh rồi."

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, dùng hẳn lực khiến Vương Nhất Bác giật mình không kịp phòng bị.

Cây bút máy trong túi vẫn còn hơi ấm người, Tiêu Chiến bước vào đặt lên bàn làm việc: "Đồ mang đến cho em, anh đi đây."

Đương nhiên Vương Nhất Bác không để anh đi, đóng cửa văn phòng liền ôm từ phía sau. Tiêu Chiến giãy giụa mấy lần không thoát, cánh tay Vương Nhất Bác siết chặt eo anh, còn cúi sát tai nói nhỏ: "Nghe em nói không, em nói nhớ anh rồi. Tiêu Chiến anh không nhớ em chút nào sao?"

Xa nhau nửa ngày, nhớ được bao nhiêu? Tiêu Chiến khó khăn quay người đối mặt, vẫn bị ôm chặt.

"Xin lỗi, không nhớ miếng nào hết."

Vương Nhất Bác như không nghe thấy, đỡ sau gáy anh hôn lên, dường như đang trừng phạt câu không nhớ, nụ hôn này rất sâu, Tiêu Chiến đẩy không ra, bị bế ngồi lên đùi cậu.

Sofa văn phòng rất lớn, cũng rất mềm, hai người chìm vào đám mây đen, Tiêu Chiến bị hôn ngả ra sau, lại bị Vương Nhất Bác ôm eo kéo về.

Kết thúc nụ hôn, sắc mặt Tiêu Chiến vẫn không tươi lên, mắt hơi đỏ, ý bất mãn rất rõ ràng.


Thực ra anh không muốn tức giận vì chuyện cũ nữa, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tư Việt đó vẫn không nhịn được nghĩ đến chuyện đầu năm. Tiêu Chiến cảm thấy mình rất kỳ lạ, rõ ràng hai người từng trải qua sinh ly tử biệt, sao vẫn để ý đến chút chuyện nhỏ nhặt thế này.


Dường như Vương Nhất Bác hiểu anh, giọng rất dịu dàng nói: "Không phải, anh đừng tự bóp nghẹt mình, muốn xả giận thì cứ xả."

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc: "Em biết anh muốn xả giận à?"

"Từ lúc anh nói chủ nhà là em đã nhìn ra rồi." Vương Nhất Bác cúi xuống cắn nhẹ môi dưới của anh: "Kỳ lạ, em đợi mãi không thấy anh mắng em, còn hơi không quen."


Tiêu Chiến không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào, rất phức tạp. Như thể anh đứng trước Vương Nhất Bác là một người trong suốt, dễ dàng bị nhìn thấu từng mạch máu đang chảy về hướng nào, ngay cả một chút thay đổi tâm trạng cũng không thoát khỏi đôi mắt cậu.

Mà Vương Nhất Bác cũng không mắc bệnh thường thấy của đàn ông, giả ngu hoặc diễn cảnh yên bình giả tạo.

Đột nhiên anh cảm thấy Vương Nhất Bác khiến mình thoải mái, yêu Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng.


Anh xụ mặt nhìn Vương Nhất Bác một lúc, không nhịn được bật cười, rồi lại rất tức: "Em bị điên hả Vương Nhất Bác. Thích bị mắng lắm đúng không?"

"Anh giận thì cứ giận đi, nhịn làm gì." Giọng Vương Nhất Bác trở nên nghiêm túc: "Không nói gì còn đáng sợ hơn nhiều."

"Anh lười giận với em. Đừng siết eo anh nữa, nới lỏng chút đi."

"Em có dùng sức đâu, sao anh mong manh thế?"

Tiêu Chiến gần như nổi giận: "Vậy em đi tìm người không mong manh đi! Ngoài kia không phải có sẵn rồi sao?"

"Ai?" Vương Nhất Bác ngẫm lại, nhận ra Tiêu Chiến không chỉ vì hai chữ chủ nhà mà nhắc lại chuyện cũ, vài giây sau cậu hỏi: "Lục Tư Việt à?"

...

Mặt Tiêu Chiến đột nhiên tối sầm: "Anh có nêu tên họ ai đâu, trong lòng em chỉ nghĩ đến mỗi cậu ta phải không?!"

"Rõ ràng anh giận vì cậu ta, chẳng lẽ không phải sao?"

"Sao em biết anh nói là cậu ta? Sao không thể là người khác? Vương Nhất Bác quả nhiên em..."

"Em..."

"Em cút đi." Tiêu Chiến thoát khỏi vòng tay cậu, đứng dậy: "Anh về thật đây, em thích tìm ai thì tìm."

Vương Nhất Bác nhanh tay nắm lấy cổ tay anh, dùng đầu gối khóa chặt Tiêu Chiến giữa hai chân mình, ngồi trên sofa ngước nhìn anh, biểu cảm trung thành như chú chó con được thuần hóa: "Em biết tìm ai bây giờ, không phải anh định sinh con cho em sao? Anh nói nhỏ nhỏ thôi, đừng để con mình nghĩ tình cảm bố mẹ nó không hòa thuận."

Tiêu Chiến bị cậu làm cho hết giận, vừa buồn cười vừa chưa nguôi giận, sờ sờ bụng mình: "Bé con có biết bố rất xấu tính không, mấy tháng trước dẫn người khác đến khoe khoang với papa, bảo người ta ngồi ghế phụ còn để papa đứng ngoài xe chịu rét. Còn nói sẽ ra nước ngoài kết hôn cùng người ta..."

...Hai câu sau khiến Vương Nhất Bác cứng người, ngẩng đầu lên thiếu tự tin: "Sau đó không phải em nói cậu ta ngồi cùng anh ở ghế sau rồi sao?"

Tiêu Chiến rũ mi liếc nhìn cậu, chợt nhớ lại cảnh tượng nào đó, mắt dần đỏ lên.


"Ơ, vừa nói sao lại khóc rồi?" Vương Nhất Bác hoảng hốt, lại kéo anh ngồi vào lòng, lần này đổi tư thế, để Tiêu Chiến ngồi nghiêng như kiểu dỗ trẻ con. Cậu hôn lên trán Tiêu Chiến: "Giận thật à? Giả cả mà, vẫn chưa quên sao?"

"Quên cái quần em chứ quên! Anh là não cá vàng hay sao mà quên ngay được?" Mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, giọng vừa giận vừa nghẹn ngào: "Vương Nhất Bác giờ nghĩ lại em thật không phải người mà, cậu ta gắp đồ em cũng ăn, còn đứng cùng cậu ta, hai người trong xe ngồi sát nhau nói chuyện..."

"Em sai rồi em sai rồi." Vương Nhất Bác xoay mặt Tiêu Chiến lại nhìn mình: "Lúc đó em cũng đang bực nên không nghĩ kỹ, anh ghim bao lâu rồi, sao anh không nói?"

Tiêu Chiến không khóc, anh đang cố nhịn, nhưng bị cậu dỗ lại suýt nữa không kìm được. Anh giơ tay đấm vào vết thương trên vai cậu, không nương tay, Vương Nhất Bác cũng không né, vang lên tiếng "đụi" qua lớp vải.


Vương Nhất Bác như mất cảm giác đau, nghiêm túc nói với Tiêu Chiến, thêm phát nữa đi.

Tiêu Chiến cũng không khách khí, đổi hướng đấm mạnh vào vai bên kia.

Vương Nhất Bác bật cười, khóe miệng cong lên một dấu móc nhỏ: "Vẫn là xót em, sợ bên kia của em đau."

"Anh không thèm xót em."


Nhiệt độ văn phòng cao, Tiêu Chiến đã cởi áo khoác từ lúc vào, chỉ mặc chiếc áo lông cừu mềm mại. Vương Nhất Bác bóp eo anh qua lớp vải, mũi chạm mũi thì thầm: "Anh không xót em sao? Em không tin."

Tiêu Chiến không muốn hôn, cũng không muốn bị ôm như thế này, anh liền giãy giụa. Vương Nhất Bác dùng lực lớn khác thường khóa chặt không cho anh nhúc nhích, hôn lên trán và môi anh như dỗ trẻ con.

Sau đó hai người lại hôn nhau, lúc Tiêu Chiến chống cự thì Vương Nhất Bác càng muốn hôn, họ mải mê đến mức bỏ lỡ hai tiếng gõ cửa rất tự nhiên.

Vài giây sau, cửa vang lên tiếng "ôi vãi" ngơ ngác, kinh ngạc và run rẩy.


Tim Tiêu Chiến gần như ngừng đập, đầu óc ù đi, gần như ngay lập tức phản ứng, vùi mặt vào vai Vương Nhất Bác.

Cùng lúc đó, ba người đứng sững ngoài cửa cũng có động thái. Thôi Kỳ giơ một tay lên che mắt lão Trương phòng kế hoạch, tay còn lại che mắt Lục Tư Việt.

Còn bản thân thì nhìn chằm chằm không chớp mắt hai người đang ôm nhau trên sofa. Tiêu Chiến ngồi nghiêng trên đùi Vương Nhất Bác, mặt chôn kín trong ngực cậu, chỉ lộ ra đôi tai đỏ như muốn chảy máu.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt tay lên sau gáy Tiêu Chiến an ủi, vẻ mặt khó chịu, giọng lạnh lùng: "Mấy người không gõ cửa à?"

"Gõ rồi mà." Thôi Kỳ cũng ngượng đến đỏ mặt: "Cậu tập trung quá... chắc không nghe thấy."

Nói rồi anh ta đẩy hai người kia đi, còn ân cần đóng cửa giúp Vương Nhất Bác.





Lão Trương phòng kế hoạch và Thôi Kỳ nhìn nhau ngơ ngác, Thôi Kỳ cảnh cáo: "Không được nói bậy ra ngoài biết chưa!"

"Tôi không nói. Tôi đâu phải loại người lắm mồm."

"Tiểu Lục cũng đừng có nói lung tung gì đó."

Lục Tư Việt cúi đầu, dáng lưng trông hơi cô đơn, chỉ khi đi xa rồi mới khẽ thốt lên: "Em biết rồi."


Cả buổi chiều Vương Nhất Bác bị lệnh cưỡng chế cấm lại gần Tiêu Chiến dù chỉ một bước.

Anh vốn định về, giận dữ thoát khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, mặc áo khoác vào, vừa mở cửa đã thấy lão Trương phòng kế hoạch đứng ngoài hành lang nói chuyện, anh đành hậm hực quay lại.

Tên thủ phạm Vương Nhất Bác thì cười phía sau, bị Tiêu Chiến đấm thêm mấy cái mới chịu im.

Tiêu Chiến không dám ra khỏi phòng, cả buổi chiều không dám đi vệ sinh. Anh chuyên tâm chơi Happy Anipop, gặp phải màn khó, anh dùng hết năng lượng mới đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên thấy mặt Vương Nhất Bác thò ra giữa hai màn hình máy tính, nhìn anh đầy mong đợi.

Tiêu Chiến vươn vai, trừng cậu một cái.

Mãi đến khi tan làm, mọi người về hết, Tiêu Chiến mới chịu nói chuyện với Vương Nhất Bác. Anh ra lệnh Vương Nhất Bác ra ngoài xem còn ai không, Vương Nhất Bác đi một vòng, báo cáo đã về hết, đặc biệt nhấn mạnh lão Trương và Lục Tư Việt đã về. Thôi Kỳ cũng về từ lâu.

Tiêu Chiến bán tín bán nghi thò đầu ra nhìn một lúc, khu vực làm việc đã tắt hết đèn, anh vội vã bước ra, Vương Nhất Bác theo sau hỏi đi đâu đó?

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, nói anh đi giải nước cứu thân.





Mãi cho đến lúc trên xe, Vương Nhất Bác vẫn cười không ngớt.

Tiêu Chiến mắc kệ cậu.

Chiếc xe đi không đúng hướng, không lên cầu mà lại rẽ về phía đường Đồng Loan Nam, Tiêu Chiến hỏi: "Đi đâu á?"

Sáng nay đã nói rồi, đi mua hạt dẻ mật ong. Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến luôn không nhớ rõ những chuyện giữa hai người, chưa kịp nói gì đã nghe một câu chua ngoa: "À, lại định đưa tôi về 138 chứ gì, chê tôi không nghe lời lại hay cáu."

...

Vương Nhất Bác không dám cười nữa, tay phải đưa ra nắm lấy tay Tiêu Chiến, nghĩ mãi mới bật ra được mấy chữ, lúc đó em chọc anh thôi.

Tiêu Chiến thấy cậu bối rối, bỗng hứng khởi, lại cố ý hỏi khích: "Em từng mua hạt dẻ mật ong cho Lục Tư Việt chưa?"

"... Anh nói xem?"

"Khó nói lắm." Tiêu Chiến dùng hai ngón tay kẹp khớp ngón trỏ của Vương Nhất Bác chơi, đột nhiên bóp mạnh một cái: "Có thể cùng người ta đi uống cà phê, chắc những chỗ khác cũng không ít lần."

"Lần ở quán cà phê đúng là tình cờ gặp thôi, em thề."

"Vậy đúng là quá trùng hợp, nhân duyên diệu kỳ thật đó, Vương Nhất Bác."

Nhiệt độ trong xe cao, Vương Nhất Bác cảm thấy trán mình đổ đầy mồ hôi nóng lạnh, cậu dùng ngón tay xoa mu bàn tay Tiêu Chiến, cố gắng lái sang chuyện khác: "Anh với em mới là có nhân duyên."

"À, nhân duyên của chúng ta là anh ngồi trong xe nghe cậu ta nói hai người sắp kết hôn."

Vương Nhất Bác quay đầu đi ho khan một tiếng, không dám nói tiếp, một lúc lâu sau mới nói: "Em sai rồi, cưng."

...

...

Mặt Tiêu Chiến nóng bừng, không tự nhiên lắm liền buông tay cậu ra: "Bây giờ gọi quen miệng vậy, đột ngột quá."

Vương Nhất Bác cười, nghĩ thầm Tiêu Chiến đúng là hổ giấy.


Cửa hàng hạt dẻ mật ong có người xếp hàng.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng thứ ba, anh cố ngó vào trong xem, phát hiện cửa hàng này vẫn như mấy năm trước, chỉ bán mỗi một món.

Anh cũng muốn ăn sơn tra và khoai lang sấy, nhưng nhìn quanh không thấy.

Thế là anh áp sát vào tai Vương Nhất Bác thì thầm: "Ông chủ này không biết làm ăn gì hết."

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Sao thế?"

"Anh xem những cửa hàng tương tự khác đều có bán thêm đồ khác, mùa đông bán kèm kẹo hồ lô, mùa hè bán sữa chua trái cây." Tiêu Chiến hạ giọng, sợ người đàn ông trung niên trong quán nghe được: "Cửa hàng này bốn mùa quanh năm chỉ bán mỗi món này... mà vẫn không bị đóng cửa."

Đêm xuống nhiệt độ vẫn thấp, tóc hai người bị gió thổi rối, Vương Nhất Bác nghe xong cười khẽ, nói một câu Tiêu Chiến không hiểu lắm: "Họ sẽ không đóng cửa đâu, ông chủ thực ra rất biết làm ăn."


Mãi đến tối trước khi ngủ, Tiêu Chiến vẫn chưa thực sự bỏ qua chuyện cũ.

Hạt dẻ mật ong ăn rồi, tối về còn ăn thêm kem. Lúc tắm đóng cửa không cho Vương Nhất Bác vào, tắm xong Vương Nhất Bác nhiệt tình sấy tóc cho anh, anh lại chua ngoa nói: "Không dám làm phiền vị hôn phu của người ta."

Vương Nhất Bác thấy buồn cười cộng đôi chút bất lực. Nhưng hoàn toàn không cảm thấy Tiêu Chiến lôi chuyện cũ ra là phiền phức, ngược lại cậu hy vọng Tiêu Chiến luôn có thể thoải mái ghen tuông, giận dỗi, không cần biết lý lẽ, cứ như vậy là quá tốt.





Vương Nhất Bác tắm xong thì Tiêu Chiến đã nằm yên ấm trong chăn, nghiêng người chơi điện thoại, thấy cậu bước ra bèn dịch về phía mép giường nhường chỗ.

Trước đây hai người vẫn thường ngủ giữa giường, sát vào nhau.

Vương Nhất Bác để ý hành động nhỏ của anh, không nói gì, đứng cuối giường mặc áo ngủ vào. Rồi chậm rãi leo lên giường, hai tay chống hai bên người Tiêu Chiến, khom người xuống im lặng nhìn anh đang chơi game.

Tiêu Chiến không thể phớt lờ ánh mắt đầy hiện diện phía trên, lông mi khẽ run, nói nhỏ: "Đi ngủ đi, nhìn anh làm gì?"

"Anh nằm xa em như vậy, em ngủ kiểu gì?"

Ánh mắt Tiêu Chiến mơ hồ, gương mặt vừa tắm xong còn ửng hồng, từ làn da đến chăn đều thoang thoảng mùi sữa tắm: "Bình thường ngủ như nào thì cứ ngủ như thế thôi."

Vương Nhất Bác "ừ" một tiếng, kéo chăn sang một chút, cổ và xương quai xanh trắng hồng của Tiêu Chiến lộ ra, cậu cúi xuống hôn lên cổ Tiêu Chiến, cảm giác vừa ấm áp vừa ẩm ướt khiến da anh nổi lên những cơn ngứa ran, Tiêu Chiến né đi, đổi lại là sự chiếm đoạt càng hung hãn hơn.

Hai người náo loạn trên giường một hồi, quần áo cởi nửa chừng cũng không làm gì được, Tiêu Chiến không đồng ý, vừa đau mông vừa còn hơi ghen. Khúc cuối anh đặt chân lên bụng Vương Nhất Bác đẩy ra, mắt đỏ hoe trông rất đáng thương, nói anh vẫn chưa hết giận đâu.


Vương Nhất Bác chống tay trên giường, thở gấp nhìn anh một lúc, bỗng ngồi thẳng dậy, với lấy điện thoại trên đầu giường.

Cậu mở WeChat, nhập tìm kiếm một cái tên, khung trò chuyện với Lục Tư Việt hiện ra.

Sau đó đưa cho Tiêu Chiến: "Anh xem thoải mái."

Hành vi kiểm tra điện thoại khiến Tiêu Chiến thật khinh thường, anh che mắt lại: "Anh không xem."

Vương Nhất Bác cúi xuống hôn mu bàn tay đang che mắt của anh, rất ngứa, Tiêu Chiến bật cười bỏ tay xuống, Vương Nhất Bác lại tiếp tục hôn xuống, từ trán đến sống mũi, rồi dừng ở môi.

Câu dừng lại ở đó, nói khẽ: "Anh muốn nổi giận thế nào cũng được, nhưng em không muốn anh suy nghĩ lung tung, vì đôi khi em cũng vậy, cảm giác đó không dễ chịu chút nào."

Cánh tay Tiêu Chiến đáp trên cổ cậu, rất lâu không nói gì.


Cánh cửa phòng họ không đóng, mùi khét thoảng vào, mũi Tiêu Chiến thính, nhíu mày hỏi: "Em đang nấu gì à?"

Vương Nhất Bác chợt nhớ ra điều gì đó, bèn xoay người xuống giường: "Em đang nấu trà long nhãn trần bì, dì giúp việc pha sẵn, bảo giúp ngủ ngon, em quên mất."

"Vậy em đi xem đi. Nấu từ khi nào vậy, cảm giác như sắp cạn nước rồi."

"Hai ba tiếng trước gì đó." Vương Nhất Bác mặc quần vào, hôn lên trán anh một cái: "Em đi xem một chút, anh buồn ngủ thì ngủ trước đi."

Tiêu Chiến cũng lười dậy, chăn ấm rất thoải mái, anh lười biếng nằm đó, nói đi đi.


Điện thoại của Vương Nhất Bác đặt ngay cạnh gối, thật ra Tiêu Chiến không hứng thú với nội dung trò chuyện giữa Vương Nhất Bác và Lục Tư Việt. Anh không đến mức thiếu tự tin đến vậy.

Anh vẫn chưa muốn ngủ, tiếp tục chơi Happy Anipop. Màn khó nhằn chiều giờ vẫn chưa qua, năng lượng tích cả chiều một lúc đã dùng hết, anh buộc phải thoát ra. Đột nhiên nhớ ra mời bạn bè tải game sẽ được tặng năng lượng miễn phí, thế là thuần thục nhập mật khẩu 095095 mở khóa điện thoại Vương Nhất Bác.

Có lẽ Vương Nhất Bác thật sự coi Tiêu Chiến như kẻ đãng trí, thậm chí đổi luôn mật khẩu giống hệt để tiện cho anh chơi.


Màn hình điện thoại Vương Nhất Bác đơn giản gọn gàng, ngoài vài ứng dụng cần thiết hàng ngày thì không có thứ gì rườm rà. Tiêu Chiến tải game xong, lại sao chép mã giới thiệu từ khung chat được ghim trên WeChat, vừa định nhập vào giao diện game thì phía trên hiện lên một thông báo.

Một biểu tượng lạ, thậm chí có phần dễ thương. Lời nhắc: Đêm đã khuya rồi, đừng quên viết nhật ký nuôi mèo hôm nay nhé.

Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, bấm vào.


Nguyên liệu trong nồi đất đã khô đến đáy, đen xì không nhận ra hình dáng ban đầu. Mùi khét xộc lên mũi, Vương Nhất Bác tắt bếp, đeo găng tay cách nhiệt nhấc nồi xuống, cậu không định để ngày mai dì Triệu dọn, cố rửa sạch nhưng vẫn không ổn, có lẽ cái nồi không dùng được nữa.

Chưa dọn xong đã bám đầy mùi khét, cậu tắt đèn bếp, không về phòng, đi tắm qua một lần nữa.

Trước sau mất hơn nửa tiếng, khi quay lại thì đèn phòng ngủ đã tắt, trên đầu giường ngọn núi tuyết xanh phát ra ánh sáng mờ ảo. Bóng người trong chăn nằm nghiêng, chỉ lộ ra mái tóc mềm mượt xõa trên gối.

Tiêu Chiến chắc đã ngủ, bất động yên lặng. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên giường từ phía bên kia, vừa nằm xuống, người bên cạnh đã trở mình, cơ thể ấm áp mềm mại ôm chặt lấy cậu.


Vương Nhất Bác hơi sững lại, muốn nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến, lòng bàn tay vừa chạm vào mặt Tiêu Chiến, cậu đã cảm nhận được sự ẩm ướt trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me