TruyenFull.Me

Bjyx Tu Quan Vo Ke Hoan

"Báo!!! Hoàng Trung Hầu chạy rồi!!!"

Trắc Hoan ngồi trong lều lớn, ngửa cổ uống rượu, nghe quân báo vẫn ung dung cười. Con chuột nhắt kia cuối cùng cũng chịu chạy rồi. Lúc nghe Tiêu Chiến đề cập đến hổ phù, Trắc Hoan đoán biết đứa nhóc tinh ranh kia đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Hoàng Trung Hầu quả nhiên là Hoàng Trung Hầu. Nhưng Hoàng Trung Hầu có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa, chỉ với vỏn vẹn vài trăm quân thì có thể làm được gì?

Trắc Hoan khệnh khạng đứng lên, ly rượu đồng trong tay bị ném xuống đất.

"Truy!!!"

Các tiểu tướng đứng xung quanh hắn cũng đồng thanh ném ly của mình, hô to theo đại soái.

"TRUY!!!"; "TRUY!!!"

Ánh lửa bập bùng từ những ngọn đuốc giống như ma trơi, soi xuống tuyết phản chiếu lại một thứ ánh sáng lập lòe.

Tiêu Chiến cùng với quân binh của mình mải miết chạy. Họ đang chạy trên mặt hồ, tiếng băng tan trong đêm tối rì rầm, bị tiếng vó ngựa, tiếng chân người di chuyển át đi.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại, dải ánh sáng như ma trơi kia cùng với tiếng hô truy đuổi ở phía xa hình như càng lúc càng gần.

"Chúng ta đi đến đâu rồi?" Y quay sang hỏi Thập Ngũ.

"Khoảng giữa hồ, thưa vương phi."

"Tiếp tục đi." Tiêu Chiến đạp chân vào bẹ sườn con ngựa, thúc nó tiến lên.

Thập Ngũ khoát tay ra hiệu, các lãnh binh nghe lệnh ra dấu cho quân binh chạy nhanh hơn.

Hồ băng rộng lớn nhưng địa hình vô cùng trống trải. Chỉ sau nửa canh giờ khoảng cách giữa Tiêu Chiến và quân của Trắc Hoan đã ngắn lại rất nhiều. Tiêu Chiến có thể nhìn thấy lá cờ hiệu của hắn, cảm nhận được tiếng chân rùng rùng của một vạn quân binh ở phía sau lưng.

"Chúng ta đến đâu rồi?" Y lại quay sang hỏi Thập Ngũ.

"Phía trước chỉ còn cách khoảng nửa dặm là đến bờ hồ, thưa điện hạ." Thập Ngũ nhìn ra rặng núi đen ngòm phía trước, ước lượng.

"Lệnh cho quân binh dừng lại. Chuẩn bị vũ khí." Tiêu Chiến trầm giọng hạ lệnh.

Những binh sĩ ở lại tốp sau này với y có khá nhiều người là cung thủ. Tiêu Chiến đứng trên chiến xa, xoay người lại, từ vai trái lấy xuống chiếc Nỏ Liên Châu của mình. Dưới chân y để sẵn một thùng chứa đầy những mũi tên ba ngạnh bịt đồng. Quân binh xung quanh cũng lăm lăm cung nỏ.

Thập Ngũ cuộn roi dai có buộc tạ sắt ở đầu, cùng ba ám vệ tiến lên phía trước.

Trắc Hoan đuổi tới nơi, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng một nhúm quân lính thưa thớt đứng phía trước thì ha hả cười.

"Hoàng Trung Hầu, tại sao đã thống nhất đêm nay cùng cắm trại, người lại không từ mà biệt, vội vàng bỏ ta mà đi trước như thế?"

"Hừ! Tên phản tặc kia, ai thèm thống nhất với ngươi? Hoàng Trung Hầu bảo ngươi cắm trại chứ có nói sẽ ở lại cùng ngươi đâu." Thập Tam mặt đỏ lên vì tức giận, chỉ tay vào mặt Trắc Hoan chửi đổng.

Chín ám vệ vào sinh ra tử với Vương Nhất Bác, có những người đã theo hắn từ khi hắn mới sung vào quân đội của Trắc gia nên Trắc Hoan độc đoán chuyên quyền, sai sử chèn ép Vương Nhất Bác thế nào ai ai cũng rõ.

Họ Trắc có công với triều đình là chuyện không ai chối cãi. Triều đình lạnh nhạt, cung cấp cho Trắc gia những thứ quân dụng phế thải, quân lương thiếu hụt là chuyện có thật. Nhưng Trắc gia vì thế nuôi lòng thù hận, tích tụ oán thán để âm mưu tạo phản, cõng rắn cắn gà nhà thì không ai có thể chấp nhận được.

Vương Nhất Bác đã từng một lòng một dạ với Trắc gia, vào sinh ra tử hàng chục trận chiến, khiêm cung đem tất cả chiến công tính cho Trắc Hoan. Nhưng Trắc gia vì muốn tạo phản mà không từ thủ đoạn, không màng đến tính mạng đứa cháu nuôi này, còn rắp tâm bắt sống Tiêu vương phi của hắn làm con tin, khiến cho toàn thể ám vệ đều hận không thể sống mái một phen.

Trắc Hoan bị mắng là phản tặc thì vô cùng tức giận. Mắt hắn trợn to như ốc nhồi, miệng chửi đổng, hô quân lính xông lên: "Bắt sống tất cả cho ta!"

Quân binh của Trắc gia nghe lệnh, rầm rập xông tới, một vạn quân nện gót xuống mặt hồ Đôn Hoàng, khí thế như gió cuốn sấm rền.

Tiêu Chiến cười khẩy, gió đêm thổi tới làm tóc y tung bay. Đợi khi quân giặc đến vừa tầm, y giơ tay lên, khẩu lệnh ngắn gọn đưa ra: "Bắn!"

Hơn trăm cung thủ ở tốp thứ nhất đã sẵn sàng, tất cả giương cung nhắm vào đội kỵ binh mà bắn.

Rất nhiều ngựa bị trúng tên hí lên, vó ngựa dẫm lên băng làm cho các vết rạn nứt càng lúc càng nhiều. Đội quân Trắc gia nhất thời bị loạn động, tụm lại với nhau. Một số kỵ binh nhanh nhẹn ở phía trước thoát ra được khỏi đám hỗn loạn, thúc ngựa tiến lên, giáo dài sáng loáng nhắm hướng Tiêu Chiến xông tới.

Tốp cung thủ thứ hai đứng sau lưng Tiêu Chiến thấy vậy lập tức tiến tới, những mũi tên tẩm dầu cháy phừng phực, nhắm thẳng đến những ổ rơm đặt trên mặt băng mà bắn, phút chốc tạo thành một hàng rào lửa ngăn cách quân binh Trắc gia với Tiêu Chiến.

Bọn họ bắn xong ngay lập tức lùi lại, chừa chỗ cho tốp cung thủ thứ nhất.

Ngựa của kỵ binh thấy lửa sợ hãi, lại tiếp tục một màn dậm vó trên băng, hất bay người ngồi trên ngựa xuống đất. Những kẻ thoát qua khỏi màn lửa để đuổi bắt Hoàng Trung Hầu ít đi một nửa.

Lúc này tốp cung thủ thứ nhất đã kịp lắp tên, lại tuần tự tiến tới, nhắm bắn vào đội quân người ngựa trước mặt. Nhưng quân của Trắc gia quá đông, cung tên không giết hết được bọn chúng. Quân lính của Tiêu Chiến rút gươm ở hông ra, trực tiếp giao đấu.

Tiếng băng vỡ càng lúc càng to rõ, nhưng vẫn không át được tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng đau đớn hấp hối.

Trắc gia đứng một bên nhìn khung cảnh phía trước cười khinh bỉ. Một đám cung thủ ít ỏi, trong tay chỉ có cung tên, gươm ngắn thì có thể cầm cự đến bao giờ? Đội quân thiện chiến của hắn có thể nhất thời hỗn loạn, nhưng rất nhanh thôi sẽ đè bẹp đám quân sĩ rời rạc này.

Tiêu Chiến giơ nỏ lên. Nỏ liên châu là một vũ khí cực kỳ lợi hại, có thể bắn liên tiếp mười mũi tên. Y nhắm thẳng vào những con ngựa chiến, tên bay ra vừa nhanh vừa mạnh, lại chuẩn xác vô cùng.

Đám cháy cuối cùng trên băng đã tắt. Quân lính của Trắc Hoan đang ùa lên.

Tiêu Chiến tháo dây buộc chiến xa, leo lên lưng ngựa, lệnh cho tất cả rút lui. Quân binh tuân mệnh tháo chạy.

Thập Ngũ dùng roi da quay vun vút, đập quả cầu sắt từng nhát từng nhát vào mặt băng đã trở nên mỏng manh. Ba ám vệ còn lại đứng thành hàng, đánh cản không cho kẻ địch tiến lên.

Trắc Hoan thấy Tiêu Chiến bỏ chạy, lập tức thét lớn "Mau!!! Đuổi theo bọn phản tặc."

Tiếng tù và rúc lên từng hồi trong đêm tối, quân lính Trắc gia ùa lên, Thập Tam cùng huynh đệ của mình nhìn thấy khí thế quân địch quá lớn, vừa lùi vừa đánh, cố gắng giữ chân bọn chúng.

Giữa lúc tình thế cam go nhất, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn cách nhau hai thân ngựa thì những tiếng kêu răng rắc như cành khô gãy vang lên một cách rõ rệt.

Hồ băng nứt vỡ hoàn toàn.

Tiếng băng kêu răng rắc xen với tiếng người ngựa kêu hoảng. Hồ băng bị dẫm đạp dưới sức nặng quá lâu đã không thể chịu nổi, băng trên mặt hồ vỡ liên tiếp thành từng mảnh, nhấn chìm người và ngựa vào trong lòng nước lạnh.

Trắc Hoan may mắn đứng trên một tảng băng gần bờ, khiếp đảm nhìn đại quân của mình rơi xuống nước rồi cứ thế từ từ biến mất. Hồ Đôn Hoàng như một cái miệng khổng lồ đen ngòm, nứt toác, tham lam nuốt cả người và ngựa vào bụng. Những tên lính may mắn bám được vào mép băng, chưa kịp bò lên đã bị đồng bọn ở dưới nước kéo chân lôi xuống.

Những tiếng gào thét thảm thiết liên tiếp vang lên, cục diện đột nhiên thay đổi không ngờ. Tiêu Chiến phía bên kia đã chạy vào núi, ẩn vào đêm đen không còn thấy tăm hơi, mà đội quân vạn người của Trắc Hoan mắt nhìn cũng thấy thiệt hại hơn nửa.

Trắc Hoan tức giận tới mức phun ra một bụm máu lớn. Đám tàn quân còn lại không dám manh động, tất cả đều lùi về phía bờ một cách từ tốn, cho đến khi rời khỏi vùng nguy hiểm mới tụ lại với nhau.

Là một kẻ thân kinh bách chiến, canh giữ vùng núi giá rét ở phía Bắc hơn hai mươi năm, Trắc Hoan có lạ gì đâu những trận băng tan như thế này. Nhưng hắn tới muộn, không biết ba ngày trước đã có những trận gió nóng từ phương Nam thổi tới, càng không thể ngờ Tiêu Chiến có thể gây ra một trận hỗn loạn bằng cung tên, làm cho ngựa của hắn bị chấn động, khiến cho băng nứt vỡ nhanh hơn.

Chỉ với hơn trăm cung thủ, Tiêu Chiến có thể lợi dụng địa hình để gây ra tổn thất năm ngàn quân địch, quả thật lợi hại. Trắc Hoan vừa hận vừa thán phục.

Gấp rút chỉnh đốn quân ngũ, Trắc Hoan lập tức cho người truy đuổi Hoàng Trung Hầu ngay trong đêm. Nếu để Tiêu Chiến về tới thành Thiết Môn Quan, kế hoạch của Trắc Hoan sẽ khó mà thực hiện được.

Tiêu Chiến vẫn cùng quân lính của mình vẫn mải miết len lỏi đi theo đường núi. Y biết chậm lắm chỉ khoảng hai canh giờ nữa, Trắc Hoan sẽ đuổi kịp đến nơi.

Đội tải lương giờ này chắc đang trên đường về thành Thiết Môn Quan. Còn nhóm quân binh còn lại này đã cùng y thề quyết một trận sinh tử, cố gắng cầm chân quân địch để đảm bảo đội tải lương có thể về đến nơi an toàn.

Tiêu Chiến muốn trước khi trời sáng kịp lên đến đỉnh núi, từ đó nhìn xuống sẽ thấy được thành Thiết Môn Quan. Y muốn nhìn thấy lá cờ của Đại Lý trên cổng thành.

Chỉ cần cờ còn, là người còn.

Người còn, là y đã đủ mãn nguyện rồi.

***

Nhưng trời thật chẳng chiều lòng người.

Buổi sáng sương mù vương vấn trên đỉnh núi mãi không tan.

Tiêu Chiến tuyệt vọng nhìn biển mây sau lưng lần cuối cùng, quay đầu cùng với quân lính của mình, gươm tuốt trần đứng đối diện với Trắc Hoan.

"Quay đầu là bờ, tội gì mà Hoàng Trung Hầu phải chống trả quyết liệt như thế?" Trắc Hoan muốn chiêu mộ y về dưới trướng, ngọt nhạt phân trần, "Ta làm mọi chuyện cũng chỉ vì bá tánh, vì quốc gia đại sự."

Tiêu Chiến cười nhạt, "Một kẻ nối giáo cho giặc, cõng rắn cắn gà nhà như ngươi không xứng nói câu vì bá tánh, vì quốc gia đại sự."

Trắc Hoan bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, "Ngươi thật là một kẻ không có tiền đồ. Ngươi giết hại quân sĩ Trắc gia, tội đáng chết, chỉ vì ta ngưỡng mộ ngươi tuổi trẻ tài cao muốn cho ngươi một con đường sống, nào ngờ ngươi là một kẻ nông cạn, không biết nhìn đại cục. Đã như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, tiễn ngươi xuống suối vàng."

Nói dứt lời Trắc Hoan lập tức động thủ, trường thương vung lên loang loáng, hướng Tiêu Chiến đâm tới.

Thập Tam đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến, Thập Lục và Thập Thất đều rút vũ khí ra. Trắc Hoan muốn giết Vương phi thì phải bước qua xác của ba bọn họ trước.

Quân lính hai bên cũng bắt đầu lao vào hỗn chiến.

Tiêu Chiến thấy tình thế bất lợi, luống cuống chưa kịp rút nỏ liên châu ra đã nghe hộc một tiếng. Một tên địch cầm giáo dài từ phía hông xông đến đâm y, may sao có một bảo trù phòng lấy thân mình chắn lại.

Tiêu Chiến là cung thủ xuất sắc, nhưng xưa nay đối thủ chỉ là những chiếc bia gỗ, cùng lắm là ngựa của địch, chưa bao giờ y phải bắn vào người thật, sống động và có sinh mệnh như bây giờ.

Cả người Tiêu Chiến run lẩy bẩy, máu của bảo trù phòng kia bắn lên một nửa mặt y.

Đứa nhỏ mới chừng mười lăm tuổi, sáng nay còn cho y một thỏi lương khô, mắt lấp lánh ánh cười. Vậy mà chỉ trong tích tắc đôi mắt ấy đã dại đi, rồi vụt tắt ngay trước mặt y, bởi vì y.

Tiêu Chiến nghiến răng, sự phẫn nộ và đau thương khiến máu nóng dâng trào. Y phát tiết cơn giận, nỏ liên châu trong tay điên cuồng bật lên. Tiêu Chiến bắn chết tên địch kia, xoay nỏ xuyên mũi tên vào cổ một kẻ khác đang rình đánh lén Thập Tam. Nỏ liên châu lợi hại, liên tiếp đồ sát quân địch trong tầm ngắm của mình.

Lính Trắc gia nhìn thấy thứ vũ khí kỳ lạ, có độ sát thương khủng khiếp thì hoảng sợ, dần e dè không dám đến gần Tiêu Chiến nữa. Nhưng đội quân của Tiêu Chiến quá ít ỏi, từng người từng người lần lượt ngã xuống, vòng vây càng lúc càng khép chặt. Tiêu Chiến cảm thấy bất lực vô cùng.

Thập Lục bị trọng thương, Thập Thất tay trái gần như đứt lìa vẫn chống cự đến cùng. Thập Ngũ và Thập Tam bị tách ra hai bên trái phải, đang cố gắng liên đấu với Trắc Hoan để bảo hộ Tiêu Chiến.

Thập Tam hét lớn: "Vương phi, chạy đi!"

Trắc Hoan chĩa mũi đao về phía Tiêu Chiến hô: "Bắt sống Hoàng Trung Hầu cho ta."

Tiêu Chiến nhếch môi, chạy đi đâu bây giờ? Trắc Hoan tung sát chiêu đẩy ngã hai ám vệ, sau đó một đường chém giết những binh lính cản đường hắn, xông thẳng đến trước mặt y.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghe tiếng gió vụt qua tai.

Một cái ôm mạnh mẽ kéo y lên, sau đó là tiếng va chạm chát chúa của binh khí. Tiêu Chiến mơ hồ nghe có tiếng hò reo sau lưng.

Giống hệt một bộ phim đầy tình tiết cẩu huyết, Vương Nhất Bác xuất hiện vừa kịp lúc. Hắn ngồi trên lưng ngựa trờ tới, không nói một lời, cúi gập người vớt eo Tiêu Chiến kéo y lên ngựa. Trường thương trong một sát na gạt đi đại đao của Trắc Hoan.

"Ngươi!!!" Trắc Hoan không ngờ đến tình huống này, vừa luống cuống vừa tức giận.

Chiến trường không phải là nơi để tâm sự. Nhưng có vài lời không thể không nói.

Tiên lễ hậu binh.

Vương Nhất Bác nhảy xuống ngựa, để Tiêu Chiến ngồi thật chắc rồi thúc cho hãn huyết bảo mã chạy đi. Hắn vung trường thương sáng loáng đứng đối diện với Trắc Hoan.

"Thật tiếc không thể thành toàn cho đại cuộc của cữu cữu." Hắn cười khẽ, tựa như kết cục này đã đoán định từ lâu.

"Tiểu tử, sao ngươi lại đoán được?" Trắc Hoan cảm giác một cơn ớn lạnh kéo tới sau lưng, không biết vì sao Vương Nhất Bác xuất quỷ nhập thần có mặt đúng lúc này. Tên tiểu tử này đi theo hắn tám năm, bề ngoài có vẻ hữu dũng vô mưu, kỳ thực đã ngầm quan sát tất thảy, nên mới có thể ung dung nói ra một câu như vậy.

Trắc Hoan không ngờ, cả tuổi thơ Vương Nhất Bác chịu đựng sự ghẻ lạnh của Hoàng thượng, vậy mà về triều chỉ mới chừng một năm, tiểu tử này đã cam chịu quy thuận dưới gối của lão già tệ bạc đó, thật là có mắt như mù.

"Chỉ có Đại Lý ta dùng tù và làm hiệu lệnh xông trận. Tù và của quân binh Trắc gia tiểu điệt nghe suốt tám năm, có thể không nhận ra sao?"

Trắc Hoan thở dài, nói lời cuối cùng: "Ta biết ngươi sẽ không bao giờ chịu đứng cùng phía với bọn ta mà. Tiểu tử ngu ngốc kia, lên đi."

Võ công của Trắc Hoan cũng được tính là cao cường, nhưng hắn chủ mạnh không chủ hiểm. Mà Vương Nhất Bác tám năm lăn lộn trên chiến trường, kết giao với rất nhiều thân sĩ giang hồ, nên chiêu thức của hắn biến tấu khôn lường, không những độc đáo mà còn rất nhanh, rất loạn.

Đối phó với Vương Nhất Bác hơn hai mươi chiêu, Trắc Hoan cảm thấy hổ khẩu tê rần. Binh khí thường dùng nay trở nên nặng nề, xoay trở hướng nào cũng chậm.

Vương Nhất Bác đem theo hơn một vạn quân binh, trong khi hắn cùng với Trắc Hoan giao chiến, quân Phú Lang cũng không để cho loạn đảng được yên.

Các ám vệ đi theo Vương Nhất Bác tả xung hữu đột, cùng quân binh bao vây, chẻ nhỏ quân của Trắc gia rồi sau đó tiêu diệt nhanh gọn.

Loạn đảng trải qua một đêm ở hồ Đôn Hoàng đã thiệt hại hơn nửa, nay đối mặt với quân Phú Lang số lượng áp đảo thì cùng đường, chống đỡ yếu ớt, khí thế mất sạch toàn bộ, thảm thiết vô cùng.

"Đại Uyên, bại rồi sao?" Trắc Hoan càng đánh càng lúng túng, tuyệt vọng hét lên.

Vương Nhất Bác truy kích, chém một thương vào bả vai Trắc Hoan, trầm giọng trả lời: "Uyển Mi chết rồi."

Trắc Hoan rùng mình rúng động, vì vậy đại đao của hắn một kích đâm trúng bắp đùi Vương Nhất Bác nhưng nửa cánh tay cũng bị chém đứt lìa, treo lủng lẳng, máu phun ra xối xả.

Trắc Hoan trong chiêu thức cuối cùng đưa đao lên chậm một nhịp. Hắn bi tráng nhìn mũi thương đâm sâu vào ngực mình nửa tấc, máu trào ra miệng, lảo đảo chống đại đao xuống đất. Trắc Hoan dùng hết sức tàn ưỡn lưng cố gắng đứng thẳng, hỏi điều hắn vẫn luôn nghi ngờ: "Nhất Bác... ngươi... có phải cũng có... lòng riêng không?"

Vương Nhất Bác không nói gì, ánh mắt nhìn Trắc Hoan tối đi, môi hắn mím lại.

"Ha ha, tiểu tử... nhớ báo thù cho thật tốt. Họ Trắc đối xử với ngươi chẳng ra gì, nhưng Trắc Ái Ninh chưa từng làm hại ngươi. Ngươi... sau này... xin... đừng hại nương nương..."

Vương Nhất Bác muốn rút thương ra, nhưng Trắc Hoan đã nắm chặt lấy mũi thương.

"Hứa... hứa với ta..." Khuôn mặt vị huynh trưởng nhà họ Trắc dúm dó, từ khóe mắt rơi xuống hai hàng lệ đục mờ, máu từ trong miệng hắn trào ra thành dòng. Cho đến lúc chết, hắn vẫn đau đáu lo cho muội muội đang một mình vò võ nơi cung cấm.

"Ta... hứa."

Trắc Hoan hài lòng mỉm cười, bàn tay nắm đầu thương xiết chặt. Hắn bước dấn tới trước một bước, mạnh mẽ ghim mũi thương vào sâu hơn trong ngực mình.

Đại soái Trắc Hoan đại tướng quân, đã chết.

Loạn quân lập tức như ong vỡ tổ, lớp quỳ xuống xin hàng, lớp tìm đường tháo chạy. Vương Nhất Bác niệm tình bọn chúng chỉ là đám tiểu tốt, sai đâu đánh đó, gom tất cả tạm thời áp giải về Bắc thành Thiết Môn Quan giam lại chờ xét xử.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me