Bjyx Tu Quan Vo Ke Hoan
Các ám vệ của Khang thân vương bình thường đều thân tàng bất lộ. Lâm Chi Uyển chưa từng gặp được người nào, ngoại trừ có một lần.Hôm đó Lâm thị quá nhớ nhung người phu quân sáng tối không thấy mặt, canh thời gian Khang thân vương về phủ để đứng ở cổng chờ. Nàng thấy ngoài thân binh trong phủ theo hộ tống Vương Nhất Bác còn có hai người mặc võ phục, cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu của hắn. Đến cổng phủ, một người vén rèm, một người cõng Khang thân vương đang mê man đi vào.Lâm Chi Uyển hoảng sợ chạy theo, lo lắng không biết tại sao Vương Nhất Bác lại ngất xỉu. Nàng theo đến Chính viện thì bị người mặc võ phục ngăn không cho vào. Người này có vóc dáng rất giống thân vương, nhìn qua còn tưởng là anh em. Nghe nói y là ám vệ đầu tiên đầu quân cho vương phủ, thường gọi là Thập Nhất."Xin Lâm vương nghi dừng bước, Khang thân vương cần được nghỉ ngơi.""Ngài ấy có sao không?" Lâm thị vò nát chiếc khăn tay đang cầm, nghiêng đầu kiễng chân nhìn vào bên trong, điệu bộ vô cùng sốt ruột.Thập Nhất từ đầu đến cuối đều cúi mặt xuống không nhìn Lâm Chi Uyển, giữ điệu bộ cung kính, lắc đầu: "Thân vương không sao, Vương nghi không cần lo lắng."Lâm thị cắn môi, mấy lần muốn xông vào, nhưng điệu bộ của Thập Nhất quá cương quyết nên nàng cũng không làm gì được. Lâm Chi Uyển đứng ở bên ngoài một lúc thì đành lủi thủi quay về.Mãi sau này Lâm Chi Uyển mới biết hôm đó là sinh thần của Tiêu vương phi. Khang thân vương đến Hoàng lăng viếng ái phi của hắn khiến cho tâm bệnh tái phát, mê man ba ngày không thể lên triều.*** Mùa thu năm đó Hoàng thượng đổ bệnh nặng, thái y viện thuốc thang suốt mấy tháng mới tạm giữ được cái mạng đế vương. Bệnh đến như núi đổ, bệnh khỏi như kéo tơ. Mùa đông năm nay lại đặc biệt lạnh, khiến cho Vương Cao Tông không đủ sức lên triều nghị chính nữa, các tấu sớ đều để Vương Nhất Bác duyệt qua một lượt. Khang thân vương vào triều được ngồi kiệu đỉnh vàng, có tiếng nói vô cùng lớn trong Quân cơ xứ. Hoàng hậu và Lệ phi trước tình hình này đỏ mắt ghen tị, tìm đủ mọi cách để Vương Cao Tông sớm ban chiếu lập trữ quân.Phía bên kia càng vội, càng làm ra nhiều động tĩnh thì bên Vương Nhất Bác lại càng không có động tĩnh gì.Trắc phi đưa cháu gái vào Khang vương phủ không được, trơ mắt nhìn Lâm thị, con gái một quan phủ tầm thường được phong Lâm vương nghi. Bà ta điên cuồng tức giận, những lần Vương Nhất Bác đến thỉnh an đều rũ màn không tiếp.Hoàng quý phi đối với Lâm Chi Uyển cho rằng chức vương nghi cấp bậc quá thấp, Vương Nhất Bác đối với nội phủ luôn luôn lạnh nhạt, nên so với Chu Ninh Lan thì nàng vẫn không có cơ hội thượng vị. Nếu Vương Nhất Bác chân chính trở thành trữ quân, Chu thị vẫn có thể có cơ hội bước lên ngôi vị Hoàng hậu.***Cuối đông.Trời không còn rét căm căm như trước nữa, gió ấm từ phương nam thổi tới đã khiến cho băng tuyết tan dần. Người trong cung không cần mặc áo bông dày, các phi tần khoác áo choàng lông thú đi đi lại lại trong hành cung, ôm lò sưởi nhìn ngắm đất trời đang dần cởi bỏ màu xám xịt.Ở Điện Dưỡng Tâm.Hệ thống địa noãn đốt than liên tục suốt ngày đêm, nhưng Hoàng thượng vẫn quấn chăn xung quanh người kêu lạnh. Thân thể Hoàng đế bạc nhược, bọng mắt trũng xuống, lớp da nhăn nheo khô khốc khiến cơ mặt ông ta chùng lại, không còn nhìn ra được một chút uy nghi bễ nghễ nào.Lưu tổng quản dỗ cho Hoàng thượng ăn được nửa chén cháo xong thì lui ra. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh rửa tay cho ngài rồi lau khô, đặt túi giữ ấm vào ngực Hoàng thượng, để Hoàng thượng ngồi tựa trên long kỷ.Có tiếng lao xao ở ngoài cửa điện. Hình như Hoàng hậu sau buổi trưa muốn vào thăm Vạn tuế gia. Vương Nhất Bác đánh ánh mắt nhìn ra cửa, khuôn mặt hắn lãnh tĩnh, không nhìn ra biểu tình.Bên ngoài có tiếng Lưu tổng quản nói chuyện. Nội dung hình như là Khang thân vương đang ở bên trong, nên xin Hoàng hậu nương nương nán lại tiền sảnh chờ một chút.Hoàng hậu làm chủ lục cung, lễ tiết đều thuộc đến tường tận, không hiểu có chuyện gì mà hôm nay lại nôn nóng như vậy.Vương Nhất Bác thôi không nhìn ra ngoài nữa, chuyên chú pha trà.Vương Cao Tông cầm chén trà Vương Nhất Bác đưa tới, thong thả nhấp một ngụm. Trà nóng khiến Hoàng thượng cảm thấy thân thể ấm áp hơn một chút, tâm tình khoan khoái, thả lỏng."Chuyện lập trữ quân, ý con thế nào?"Vương Nhất Bác đang tỉ mỉ bóp vai cho phụ hoàng, tưởng mình nghe lầm, hơi ngớ người ra. Phụ hoàng hỏi hắn như vậy, chẳng khác nào quan Chánh chủ khảo hỏi thí sinh muốn kỳ Điện thí này ra đề gì. Có chuyện tốt như thế sao?"Nhi thần vô năng, chuyện này không có chủ kiến, xin phụ hoàng thứ tội." Hắn trấn tĩnh rất nhanh, khiêm tốn đáp lời. Chuyện lập trữ quân thực ra nội gián cho hắn biết Hoàng thượng đã thảo xong rồi.Vương Cao Tông cúi đầu, lưng còng xuống. Gánh vác quốc gia Đại Lý suốt mấy chục năm, ông ta cũng đã quá mỏi mệt rồi."Hoàng tự quan trọng thế nào, Khang thân vương đã biết chưa?" Vương Cao Tông trầm giọng, trong lời nói ẩn chút tức giận cùng lo lắng. Ông ta nhẩm tính Tiêu Chiến biến mất đã sáu năm, nhưng Khang thân vương cứ trơ trơ như cái cối đá. Khang vương phủ đến một cái bụng bầu cũng không có, đừng nói tới hoàng tôn hay hoàng tôn nữ. Trong khi Thế thân vương, Bảo thân vương đã cho tôn thất một đám nhóc lít nhít rồi."Trẫm không thể hiểu được, y chỉ là một nam phi nhỏ nhoi, làm sao lại có thể khiến Khang thân vương mãi không buông xuống được như vậy? Để cho triều thần nghị luận khắp nơi?" Nói thẳng tới mức này, Vương Cao Tông đã không màng thân phận vua tôi, ông ta đang lấy tư cách của một người cha để tâm sự, "Cho trẫm một hoàng tôn, có được không?"Vương Nhất Bác im lặng."Trẫm già rồi, chỉ muốn tìm một trữ quân để truyền ngôi, mà mấy năm rồi các hoàng tử không ai hội đủ điều kiện. Người có tài thì không có đức, người có tài có đức thì ham mê nam sắc, để cho hậu vị tuyệt tự. Nhị thân vương đã thế, Khang thân vương con lại càng như thế. Trẫm biết phải làm sao?"Vương Cao Tông ho sù sụ. Thái giám cẩn thận đưa khăn qua cho Hoàng thượng lau miệng. Lúc y nhận lại khăn liền tái mặt, hốt hoảng, vội vã gấp cất vào ngực. Vương Nhất Bác dư quang nhìn thấy khoé môi của Hoàng thượng còn vương một vệt máu hồng."Nhị thân vương tài học trác tuyệt, văn võ song toàn, nhi thần tuyệt không dám so sánh với huynh ấy." Vương Nhất Bác nương theo lời của phụ hoàng, cố tình nhắc tới vị hoàng huynh đã mất. Câu trả lời của hắn quả nhiên làm Hoàng đế phát nộ."Thứ đoạn tụ dơ bẩn chết tiệt đó. Khụ khụ..." Vương Cao Tông tức giận tới mức giọng nói cũng run lên, giơ ngón tay chỉ chỉ về phía trước như đang chỉ trích một người vô hình, nói gần như hét lên: "Trẫm kỳ vọng vào nó bao nhiêu, nó lại khiến cho trẫm thất vọng bấy nhiêu.""Người cũng đã khuất, còn ra đi một cách đột ngột đau đớn như vậy, xin phụ hoàng bớt thương tâm. Long thể quan trọng." Vương Nhất Bác vội vã can ngăn, cũng nói khá to. Lưu tổng quản thấy bên trong có động bèn bỏ mặc Hoàng hậu nương nương chạy vào. Ông ta đến bên cạnh, vuốt ngực cho Hoàng thượng."Trẫm có thương tâm sao?" Vương Cao Tông dựng thẳng lưng, giọng nói càng lúc càng phẫn nộ. "Trẫm ngồi trên ngai vàng, dùng đức trị quốc, trẫm đã phạm lỗi sai gì mà trời cao lại để trẫm sinh ra một kẻ quái thai như thế? Trẫm không ra tay với hắn, thì sau này hắn cũng sẽ bị người đời chà đạp đến chết mà thôi. Trẫm không thể để hậu thế biết triều đại của trẫm có một vết nhơ như vậy."Vương Cao Tông giận đến mức hồ đồ, nói ra cả những lời không nên nói. Ông ta hiện tại chỉ muốn khiến cho Vương Nhất Bác sáng mắt ra, hiểu được đạo trị quốc, tu dưỡng bản thân để không đi vào con đường đoạn tụ, trầm mê nam sủng.Hoàng đế bệ hạ của một nước, tùy tiện giết chết một người cũng chỉ như giơ ngón tay đè bẹp con sâu cái kiến, có gì mà đáng nói đâu?Vương Nhất Bác ngồi im phăng phắc, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc đến sợ hãi, lắp ba lắp bắp: "Phụ hoàng, người... người mệt quá nên mê sảng phải không? Nhị huynh sao có thể do người hạ thủ được?" Hắn từ khi nhận được mật thư của vị pháp quan kia, cùng với xác tín về chất độc của Đột Quyết tộc đã mười mươi biết rõ ai là kẻ giết Vương Lê Lam, chẳng qua hắn muốn chính miệng phụ hoàng thừa nhận chuyện độc ác ông ta đã làm.Vương Cao Tông chưa kịp đáp lại, từ cửa cung đã có tiếng thét chói tai vọng vào. Hoàng hậu nương nương ba bước gộp hai, hoàng phục quét đất, mạnh mẽ gạt hai tên cấm vệ sang hai bên, khí thế ngùn ngụt căm phẫn đi vào."Lão già hồ đồ kia, ông vừa mới nói cái gì?" Hoàng hậu nghiến răng dằn từng tiếng, trên tay cầm một thư tín đã bị vò đến nhăn nhúm, khuôn mặt tức giận vặn vẹo đến khó coi.Vương Cao Tông trừng mắt, chỉ tay vào mặt Hoàng hậu: "Kẻ hạ sinh ra thứ quái thai kia chính là ngươi, trẫm còn chưa thèm tính sổ với Hoàng hậu, ngươi còn dám cả gan ở đây lên án trẫm?"Hoàng hậu như không tin vào tai mình, vỡ òa tức tưởi, "Nhị nhi ngoan ngoãn, từ nhỏ đã chăm chỉ đọc sách, hiếu thuận với bề trên, là hoàng tử được sủng ái nhất. Tại sao? Tại sao? Tại sao ngươi lại đang tâm giết con của ta?""Ngoan thì có ích gì? Ngươi là đích mẫu của nó, vậy có nhìn thấy nó nuôi một tên nam sủng ở bên cạnh không? Có biết nó thân là thân vương lại không màng hậu tự, cùng một tên quản gia tiến tiến lùi lùi, ân ân ái ái thật là ghê tởm không?""Thì sao nào?" Hoàng hậu nhào đến trước mặt Hoàng thượng, hét lên."Thì tất cả các ngươi đều là một lũ đui mù! Dung túng cho Nhị thân vương làm nhơ nhuốc hoàng thất, tội đáng lăng trì!" Vương Cao Tông mắt long sòng sọc, nói đến sùi bọt mép vì tức giận.Hoàng hậu ngã quỵ vì phát hiện ra sự thật, chính Hoàng thượng là người đã đầu độc đứa con yêu quý của bà. Nước mắt Hoàng hậu tuôn như mưa. Bà ta bấu chặt những ngón tay bọc hộ giáp nhọn hoắt của mình lên tay Hoàng thượng, gào rú một cách thảm thiết: "Lão cố chấp kia! Ngươi nếu chướng mắt nó thì có thể đày nó ra biên ải, phế truất nó, đuổi nó đi xa cho khuất mắt. Cớ làm sao?... huhuhu..."Vương Cao Tông lạnh lùng hất Hoàng hậu Tạ Tâm ngã xuống sàn. Khuôn mặt ông ta tím lại, ánh mắt tràn đầy sát khí khiến những thái giám đứng xung quanh sợ hãi, run lẩy bẩy từ từ lùi hết ra sau rèm."Dòng máu cao quý của ta không thể sinh ra thứ đoạn tụ gớm ghiếc đó." Ông ta nói từng chữ một, rít lên trong kẽ răng.Hoàng hậu giơ bức thư tín trong tay lên, hai mắt long lanh tràn ngập thứ ánh sáng tức giận. "Ta nhận được lá thư nặc danh này, nói rằng thứ độc dược người ta hạ trên người Nhị nhi là cùng một loại với độc dược mà Hoàng thượng sai người thuốc chết tên quản lĩnh tại Điện Dưỡng Tâm.""Ta nửa tin nửa ngờ..." Hoàng hậu nghẹn ngào, "... muốn đến chứng thực với lão cố chấp ngươi một phen, vì..." Hoàng hậu không nói tiếp được, lồng ngực đau đớn phập phồng kịch liệt. Một lúc sau bà ta nấc lên, mếu máo nói từng từ một, "... vì hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con. Ngươi là Thiên chi kiêu tử của một nước, tự hào lấy đức trị quốc, sao lại có thể độc ác như vậy?"Đối lại sự thương tâm của Hoàng hậu, Hoàng thượng chỉ cười lạnh, khinh thường gọi thái giám đến lôi bà đi.Hoàng hậu quét ánh mắt căm hờn nhìn Hoàng thượng như nhìn một con quái vật, đột ngột hành động nhanh đến không ngờ. Bà ta rút chiếc trâm cài Phượng Hoàng Điểm Thuý ở trên búi tóc xuống, lao tới đâm vào ngực Vương Cao Tông một nhát vô cùng dứt khoát.Vương Nhất Bác ở bên cạnh bị bất ngờ nên không kịp phản ứng. Hắn chậm một bước, trâm đã cắm sâu vào ngực Vương Cao Tông rồi, hắn mới đẩy Hoàng hậu ra.Vương Cao Tông ngơ ngác nhìn chiếc trâm ngọc tinh xảo, vô giá, là món quà Hoàng thượng đích thân tặng cho Hoàng hậu trong Đại điển đăng cơ, bây giờ đang cắm sâu vào ngực mình. Máu đỏ từng giọt rịn ra, loang dần trên hoàng y. Cơn đau từ ngực trái cũng lan ra khắp châu thân tê buốt.Các thái giám sợ hãi hét lên, cấm vệ quân từ bên ngoài ùa vào. Lưu tổng quản lúng túng chỉ tay vào Hoàng hậu, kêu to: "Hoàng hậu mưu sát... mưu sát Hoàng thượng." rồi ông ta run rẩy chạy ra ngoài, miệng thét gọi Thái y.Hoàng hậu bị bắt giữ ngay tại chỗ, hai tay bị cấm vệ quân bẻ quặt ra phía sau, ép quỳ xuống thềm điện Dưỡng Tâm. Mái tóc Hoàng hậu xổ tung, hoàng phục xộc xệch, nhưng ánh mắt căm thù của bà ta vẫn đăm đăm nhìn Hoàng thượng đang hấp hối. Bà ta cười gằn, nhổ xuống đất một ngụm nước bọt.Hoàng thượng dựa lưng vào người Vương Nhất Bác, thở ngáp mang cá. Cơn ho ập đến khiến ông ta đau đớn phun ra một ngụm máu lớn."Không thể để cho Vương Kê Xương thượng vị, giết hết tàn dư họ Tạ không tha. Mau mau..." Hoàng thượng dùng hết sức tàn lực kiệt, luồn tay lấy ra từ một ngăn bí mật dưới thư án một đạo chiếu chỉ.Thái y đến rồi nhưng chân Hoàng thượng đã bắt đầu lạnh, viền môi ông ta tái nhợt run rẩy. Cho dù có cố gắng thế nào thái y cũng không thể bắt được mạch tượng của Hoàng thượng nữa."Phụ hoàng, cố lên." Vương Nhất Bác cố gắng giữ Hoàng thượng lại, nhưng ông ta đã không thể ngồi thẳng, từ từ trượt người xuống, tựa vào ngực hắn.Các thái y đều đồng loạt quỳ xuống, lắc đầu."Vương Nhất Bác, trẫm đã điền tên con... vào chiếu lập trữ quân này. Con phải... tru di tam tộc mụ đàn bà độc ác đó cho trẫm, chuyện của Nhị nhi... tuyệt đối... không được lan truyền... ra bên ngoài."Vương Cao Tông hơi thở đứt đoạn, Vương Nhất Bác nước mắt rơi xuống, giọng hốt hoảng: "Phụ hoàng đừng nói nữa, người cố gắng giữ chút hơi đi. Thái y, các ngươi mau mau nghĩ cách..."Hoàng đế nhăn mặt, máu từ khóe miệng lại tiếp tục trào ra.Lưu tổng quản quỳ xuống, xung quanh các thái giám, thái y đều sợ hãi rạp mình sát đất. Ngoài cửa Điện Dưỡng Tâm có tiếng xôn xao, các đại thần, công thần tiền triều, các trụ cột của Quân cơ xứ đang lục tục chạy vào. Tam cung lục viện cũng khóc lóc hớt hải tìm đến nơi.Hoàng đế bệ hạ toàn thân thoát lực, đầu ngón tay dần dần cũng không còn cảm giác. Ông ta như ngọn đèn cạn dầu, ánh mắt đục ngầu lướt nhìn quần thần đang quỳ trước mặt mình, cảm thấy đã đến lúc phải ra đi.Khang thân vương ngồi quỳ phía sau, một tay ôm lấy Hoàng thượng, một tay hắn nắm chặt chiếu cáo thông báo lập trữ quân của Hoàng đế, ánh mắt lạnh như băng.Hoàng thượng chỉ còn sót lại chút hơi tàn. Vương Nhất Bác để phụ hoàng nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho ông ta. Chiếc trâm cắm sâu trong ngực Vương Cao Tông hắn để yên không rút ra vì sợ máu sẽ bắn tung toé. Ở một nơi không ai nhìn thấy, hắn ghé tai Vương Cao Tông nói nhỏ: "Tạ phụ hoàng đã tin tưởng giao phó vị trí trữ quân này cho hài nhi. Vì ân đức đó hài nhi cũng không ngại cho phụ hoàng biết một vài sự thật, để người được yên nghỉ nơi chín suối. Lá thư nặc danh kia chính ta là người gửi cho Hoàng hậu. Và, kẻ được người truyền ngôi này, thật đáng buồn thay cũng là một kẻ... đoạn tụ. Phép thử với tú nữ Lâm thị kia, ta đã dùng ám vệ thế thân vào."Bá quan văn võ quỳ mọp xuống sát đất, đau khổ khóc lóc, không ai nhìn thấy Hoàng thượng trợn mắt lên, ú ớ. Hai chân Vương Cao Tông ở dưới chăn giãy dụa, máu từ hốc mắt chảy ra hai dòng, lăn xuống cằm.Khang thân vương ôm chặt Hoàng đế, vừa khóc, vừa lay, vừa hô lớn: "Phụ hoàng!!! Ôi phụ hoàng ơi!!! Sao người nỡ bỏ chúng hài nhi mà đi..."Lưu tổng quản lật đật giơ hai tay lên trời kêu to: "Hoàng đế bệ hạ!!! Hoăng thệ rồi."TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me