Bjyx Ver Ngu Tien Thi Ve Cua Tram Huong Pham Tu Ho
Tiêu Chiến lắc lư lảo đảo đi về trước gian phòng, cánh tay đặt lên cửa chuẩn bị đẩy ra...Loạt xoạt!Mấy đợt âm thanh kỳ dị từ đám cây cối cuối vườn truyền đến, tính cảnh giác khiến cho Tiêu Chiến liền khôi phục thần trí.Y xoay người lại, nhìn chăm chú vào lùm cây phát ra tiếng động ban nãy.Có người? Thích khách sao?"Là ai?" Y thấp giọng chất vấn, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.Ánh trăng một lần nữa bị đám mây đen che khuất, ánh sáng ở đình viện mờ mờ ảo ảo, cái gì cũng không thể thấy rõ.Không lâu sau, một bóng đen từ trên cây nhảy xuống, Tiêu Chiến chưa kịp nhìn liền cầm bình rượu ném qua, người đó lấy tay ngăn chặn.Bàng lang! Bình rượu vỡ tan trên mặt đất.Tiêu Chiến lập tức phi thân tới, đang muốn dùng một tay nắm lấy cổ họng đối phương, lại bị người nọ nhanh nhẹn né tránh.Một luồng nhiệt khí bao trùm trước mặt, miệng Tiêu Chiến lập tức bị một thứ mềm mại ngăn chặn - là môi của đối phương!Tiêu Chiến lắp bắp kinh hãi, lập tức đem hắn đẩy ra."Ngươi..."Khi thấy rõ diện mạo của người đó, Tiêu Chiến sợ đến mức đứng ngây người...Vương Nhất Bác mặc quần áo thường dân, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến mà đưa tay kéo y vào trong ngực."Điện hạ... Như thế nào lại là ngươi?" Âm thanh Tiêu Chiến bất ổn hỏi, bị vòng tay ấm áp của Vương Nhất Bác bao lấy, y vẫn không thể từ trong kinh ngạc khôi phục lại tâm trí.Sân bên kia truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng người..."Thiếu gia, phát sinh chuyện gì?"Là hộ viện của Tiêu gia!Tiêu Chiến lại một trận kinh hoàng, y vội vàng giãy khỏi Vương Nhất Bác, đẩy hắn hướng vào gian phòng mình."Điện hạ! Ngươi mau tránh đi!" Y hạ giọng thúc giục.Vương Nhất Bác nhanh nhẹn lách người vào trong căn phòng tối của Tiêu Chiến, hắn vừa mới trốn vào, hộ vệ của Tiêu gia cũng vừa chạy tới, Tiêu Chiến đồng thời cũng một thân đầy mồ hôi lạnh.Hộ vệ dáng người cường tráng cầm côn đi đến trước mặt Tiêu Chiến."Thiếu gia? Có phải có người hay không?" Gã làm tròn bổn phận nói."Không có!" Tiêu Chiến vội vàng phủ nhận.Hộ vệ phát hiện có bầu rượu vỡ trên mặt đất."Đây là?""Nga! Đó là ta... Là do ta không cẩn thận đánh vỡ!" Tiêu Chiến kiên trì liều mạng nói dối, nhờ ánh trăng bị che khuất biểu tình chột dạ của Tiêu Chiến hoàn hảo không bị phát hiện ra."Nguyên lai là như vậy..." Đối với thiếu gia trước nay luôn thành thật, vị hộ vệ không một chút nghi ngờ mà tin lời.Tiêu Chiến thầm nghĩ mau chóng đuổi gã ra xa hiện trường, y nhanh chóng tiếp tục: "Đã không có việc gì, ngươi tiếp tục tuần tra đi.""Vâng, tiểu nhân hiểu." Hộ vệ gật đầu nói, "Đúng rồi, tiểu nhân gọi hạ nhân đến quét dọn một chút, bình rượu vỡ này rất dễ làm người khác bị thương..."Tiêu Chiến vốn muốn nói không cần, nhưng hộ vệ đã xoay người đi ra, y đành phải để mặc mọi chuyện.Thân ảnh người kia vừa mất hút, Tiêu Chiến lập tức chạy về gian phòng của mình, nhanh chóng đóng cửa lại.Y còn chưa kịp quay đầu, đã lập tức bị một thân thể ấm áp ôm giữ, môi Vương Nhất Bác khẩn cấp dán lên môi y."Ô..." Tiêu Chiến bị đối phương mãnh liệt cắn mút mà gian nan thở dốc.Vương Nhất Bác tham lam hấp thụ mật ngọt trong miệng y, còn vừa hôn vừa kéo y đến bên giường, hai người liền như vậy thuận thế ngã lên giường.Hôn đến mức cả hai đều thở không nổi, Vương Nhất Bác lúc này mới lùi lại một bước."Ngươi uống rượu?" Hắn thở gấp hỏi, vừa rồi hôn sâu khiến cho hắn nếm được vị rượu nồng đậm trong khoang miệng của Tiêu Chiến.Khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ rực, không biết là bởi vì thẹn thùng hay do tác dụng của rượu. Vương Nhất Bác liếm một chút đôi môi anh đào, không đợi y trả lời lại hướng sát đến người y, bất quá lần này nụ hôn của hắn dừng lại trên cổ của đối phương.Tiêu Chiến muốn ngăn chặn hắn, lại nghe từ trong viện truyền tới âm thanh của người hầu đang quét dọn mảnh bình rượu vỡ khi nãy."Điện hạ... Bên ngoài có người..." Tiêu Chiến nhỏ giọng kháng nghị, đồng thời kích động lại ngượng ngùng đẩy Vương Nhất Bác ra.Vương Nhất Bác bất vi sở động, bờ môi của hắn dọc theo cổ Tiêu Chiến đi xuống, hai tay cũng không chút do dự lột từng mảng xiêm y của Tiêu Chiến.Tiêu Chiến rất sợ kinh động đến người hầu bên ngoài, không dám lớn tiếng kêu la cũng không dám dùng sức đẩy hắn ra, y chỉ có thể ngậm chặt miệng mình để Vương Nhất Bác muốn làm gì thì làm.Vương Nhất Bác thấy y không phản kháng, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước mà khiêu khích y, chu cái miệng nhỏ, cắn lấy quả mọng đang nổi lên trước ngực Tiêu Chiến."A..." Tiêu Chiến khó nhịn mà hô to một tiếng, thân thể cũng cong lên.Vương Nhất Bác từ trong ngực y ngẩng đầu lên, mê muội nhìn biểu hiện sung sướng cùng thống khổ của Tiêu Chiến, nhịn không được lại hôn môi y.Một thanh âm mê loạn rên rỉ bật ra, Tiêu Chiến dần dần nương theo kỹ thuật hôn cao siêu của đối phương mà rơi vào tay giặc, hai tay y ôm chặt lưng Vương Nhất Bác.Ngoài cửa người hầu dọn dẹp xong, đem rác rưởi rời khỏi. Vương Nhất Bác nghe bước chân dần nhỏ đi, lập tức làm tới, kéo quần áo của cả hai xuống, hai người trần truồng ôm nhau thành một khối.Làn da bỗng nhiên tiếp xúc với không khí lạnh như băng, khiến cho Tiêu Chiến nháy mắt tỉnh táo lại. Y lập tức nghĩ tới thân phận hiện tại của Vương Nhất Bác - hắn đã thành thân!Tiêu Chiến bắt lấy đôi tay trên người mình, thấp giọng nói: "Điện hạ! Đừng như vậy! Ngài đã là người có thê thất!"Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lập tức không cho là đúng mà rút tay ra, hướng đến chỗ tư mật của Tiêu Chiến tìm kiếm."Điện hạ!" Tiêu Chiến vội vàng đè nặng tay hắn, cản trở hắn nói: "Ngài không thể tới tìm ta, Thương tiểu thư... Thái tử phi còn ở trong cung mà? Ngài sao có thể bỏ lại nàng một mình...""Hư..." Vương Nhất Bác hôn môi y, thanh âm ôn nhu ẩn chứa tình cảm mãnh liệt vô cùng mà nói: "Cái gì cũng đừng nói, chờ làm xong 'chính sự' rồi ta giải thích với ngươi."Tiêu Chiến lập tức mặt đỏ tim đập, y đương nhiên hiểu được Vương Nhất Bác nói "chính sự" là cái gì. Vương Nhất Bác không hề cho y cơ hội trì hoãn, lập tức cúi đầu ngậm dục vọng của y."A... Điện hạ!" Tiêu Chiến bị kích thích đến mức liên tục rên rỉ, nhưng y vẫn là chưa từ bỏ ý định khiến hắn thay đổi chủ ý."Điện hạ... Ưm... Đừng làm loại sự tình này nữa... Chúng ta không thể tiếp tục như vậy được nữa..." Y một bên thở dốc một bên buông lời kháng cự.Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không nghe lời dừng lại, cái miệng của hắn tiếp tục phun ra nuốt vào vật cứng phía trước mặt, ngón tay bắt đầu muốn chen vào mật huyệt chật hẹp cực nóng kia. Dị vật xâm nhập khiến Tiêu Chiến cả người run rẩy, trước sau đều đã bị mãnh liệt khiêu khích, lý trí của y cũng dần dần tan rã."Điện hạ... Đừng..." Y thút tha thút thít nói chuyện, hiện tại chỉ còn lại cái miệng là có thể phản kháng mà thôi.Vương Nhất Bác không ngừng liếm chất lỏng rỉ ra, ngón tay chen vào một ngón rồi hai ngón."Chiến Chiến." Hắn nặng nề mở miệng gọi tên y, sau khi ngón tay tiến vào, hắn phát hiện một sự "kinh hỉ"."Cái gì..." Tiêu Chiến thần trí không rõ mà đáp lời, đầu của y chổng ngược ở trên đầu gối, hai chân bị Vương Nhất Bác đặt lên vai, toàn bộ nửa người dưới đều hưởng trọn âu yếm.Vương Nhất Bác xấu xa cười, hấp dẫn mà nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến, chậm rãi nói: "Cái miệng phía dưới của ngươi thật nhỏ nhắn..."Không ngờ tới, Tiêu Chiến lập tức quẫn bách, đỏ mặt lên như bạch tuộc chín."Nhất định là lâu lắm không có làm rồi, được rồi... Đêm nay ta phải gắng sức làm tốt mới được..." Vương Nhất Bác tiếp tục nói ra lời khiêu khích.Tiêu Chiến đã muốn xấu hổ đến không dám đối mặt với hắn, y dùng hai tay che đậy mặt mình. Nhưng là tình huống này, ngược lại càng thêm kích thích tình dục của hắn.Vương Nhất Bác nhấc vật lớn của mình lên, ma sát trước động khẩu, chuẩn bị đĩnh nhập.Tiêu Chiến hơi sợ hãi lại chờ mong, y từ từ nhắm hai mắt, khẩn trương chờ đợi... Qua một lúc, vật rắn nóng rực ở trước động khẩu vẫn không có ý định tiến vào, đang lúc y nghi hoặc không thôi, Vương Nhất Bác hạ mệnh lệnh: "Chiến Chiến... Mở mắt ra..."Tiêu Chiến thong thả mở hai mắt, trong bóng tối, y nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Nhất Bác...Vương Nhất Bác lại đến gần một chút, phía dưới tay cầm hung khí, chuẩn bị sẵn sàng."Chiến Chiến, nhìn ta... Nhìn ta như thế nào tiến vào thân thể của ngươi..."Hắn vừa nói xong, lập tức đâm vào."A... A..." Tiêu Chiến không khống chế được mà phát ra thanh âm sung sướng, tiểu huyệt dưới thân một tấc lại một tấc nuốt vào dị vật ấm nóng."Thật nóng... Thật chặt..." Vương Nhất Bác mê say tán thưởng: "Chiến Chiến... kẹp chặt một chút... Nữa đi... Ta yêu ngươi... Chiến Chiến... Kẹp đứt ta đi... A... Quá tuyệt vời!"Tiêu Chiến nghe được lời nói dâm dục của đối phương, càng thêm huyết mạch phun trào, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới cư nhiên thật sự càng hút càng chặt."Đúng... Chính là như vậy..." Vương Nhất Bác ôm thật chặt y, bắt đầu lắc lư thắt lưng mà tiến lên."Ưm... Ưm... A..."Âm thanh rên rỉ hòa cùng âm thanh va chạm da thịt, trong căn phòng tối đen phát ra nhạc khúc hài hòa dữ dội...***Phát tiết xong, vật cứng rút ra, vài dòng chất lỏng trắng ngà chảy ra từ mật huyệt đỏ ửng..."Hô... Hô... Hô..." Tiêu Chiến ngã vào chăn thở dốc, Vương Nhất Bác cũng tình trạng kiệt sức mà nằm sấp trên người y.Lặng im một hồi, khuôn mặt dán ở trên ngực Tiêu Chiến bắt đầu ngẩng lên."Chiến Chiến, ta rất nhớ ngươi..." Âm thanh nhẹ nhàng của Vương Nhất Bác truyền đến, cánh tay đang ôm thắt lưng của Tiêu Chiến rõ ràng siết chặt hơn.Tiêu Chiến không tự chủ mà vuốt ve sợi tóc của đối phương, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên.Trong bóng đêm, hai đôi mắt sáng ngời song song nhìn nhau."Chúng ta xa cách quá lâu..." Giọng nói Vương Nhất Bác tràn đầy tình cảm tương tư, trái tim của Tiêu Chiến một lần nữa lại đập nhanh hơn."Ta rất lâu rất lâu rồi không có ôm ngươi..." Vương Nhất Bác nói xong, lại cúi đầu, ở trên khuôn ngực đã đầy kín hôn ngân của Tiêu Chiến ấn lên vài nụ hôn."Chiến Chiến... Ngươi không nhớ ta sao?" Hắn vừa hôn vừa hỏi."Điện hạ..." Tiêu Chiến đương nhiên rất nhớ hắn, nhưng với cá tính thành thật của y thì những lời ngọt ngào không thể nào thoát ra khỏi miệng được a."Chiến Chiến, ta không bao giờ... không bao giờ để ngươi cách xa ta nữa, chúng ta không bao giờ... tách ra..." Vương Nhất Bác kiên định đưa ra lời thề."A?" Tiêu Chiến không thể lý giải hàm ý phía sau những lời nói này.Vương Nhất Bác từ lồng ngực mềm mại của Tiêu Chiến liên tục hôn lên cổ y, cằm và hai má. Bờ môi của hắn dừng lại ở khóe miệng Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Chờ ta đăng cơ, ta liền phong ngươi làm ngự tiền thị về, ngươi phải cả đời đi theo bên cạnh ta."Cả đời... Hắn hướng chính mình lập nên lời hứa cả đời...Khi sự cảm động của Tiêu Chiến qua đi, y lập tức nghĩ đến một vấn đề khác."Điện hạ... Thái tử phi làm sao bây giờ? Còn có Hoàng hậu..." Những thứ này vĩnh viễn là chướng ngại giữa hai người, như thế nào cũng tránh không khỏi."Ngươi không cần lo lắng chuyện Thương Vũ Trữ." Vương Nhất Bác ôn nhu vỗ nhẹ trán của y: "Nàng sẽ không quấy nhiễu chúng ta, về phần mẫu hậu... Sau khi lên ngôi ta căn bản không cần sợ người nữa.""Sẽ không quấy nhiễu?" Tiêu Chiến không thể tin, y không thể tưởng tượng một nữ nhân lại đồng ý để chồng mình cùng một chỗ với một nam nhân khác.Vương Nhất Bác cười cười."Nguyên nhân sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, tóm lại ngươi không cần để ý đến nàng, ta lấy nàng chỉ để ứng phó với mẫu hậu, chỉ cần ngươi biết..."Hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cắn cắn mu bàn tay y. Thấy Tiêu Chiến nhíu mày, Vương Nhất Bác mới buông tay, trầm thấp nói: "Trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi... Người ta yêu chỉ có ngươi...""Điện hạ...""Mặc kệ người nào xuất hiện, ta cũng sẽ không nghĩ tới... Chiến Chiến... Ta chỉ cần ngươi..."Tiêu Chiến được giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của hắn thôi miên, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu."Chiến Chiến... Ngươi yêu ta không?""Yêu..."Lời nói cuối cùng bị một mảnh mềm mại ngăn chặn, trong phòng lại khôi phục sự tĩnh lặng.Vương Nhất Bác từ trên giường ngồi dậy nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, ánh sáng trắng nhàn nhạt xuyên qua lớp giấy dán cửa, hiện tại có lẽ đã tờ mờ sáng.Hắn quay đầu, ngắm nhìn bảo bối ngủ yên bên cạnh. Trải qua cả một đêm kịch liệt giao hoan, Tiêu Chiến đã ngủ thật sâu. Vương Nhất Bác yêu thương vuốt tóc y, trong mắt xuất hiện nét nhu tình không dễ dàng lộ ra với bất kỳ ai.Lúc Thương Vũ Trữ xuất hiện đã khiến cho hắn hoang mang một thời gian dài.Chính bản thân Vương Nhất Bác hiểu được, lúc trước đem Tiêu Chiến về bên cạnh, quả thật là do muốn tìm người để gởi gắm tình cảm. Không chiếm được Thương Vũ Trữ, hắn liếc mắt một cái đã bị Tiêu Chiến rất giống nàng hấp dẫn, nhưng sau bao nhiêu lâu chung sống, Tiêu Chiến đã không còn là "thế thân" nữa, y nghiễm nhiên trở thành độc nhất vô nhị, trong thâm tâm của Vương Nhất Bác y cũng dần dần thay thế bóng dáng của Thương Vũ Trữ.Tiêu Chiến là không thể thay thế được, nụ cười hiền hậu, ánh mắt to thuần khiết, đã sớm khắc sâu vào trái tim của Vương Nhất Bác. Không phải Tiêu Chiến thì không được... Vương Nhất Bác cũng là mới nhận ra được tình cảm này không lâu trước đây.Thế nhưng trở ngại lớn nhất giữa hai người chính là giới tính. Cùng là nam nhân, cả hai không thể nào chính thức ở bên nhau, tuy rằng Vương Nhất Bác vốn không quan tâm đến ánh mắt người đời, nhưng hắn tuyệt nhiên không cho phép ai xúc phạm tới Tiêu Chiến. Vì thế hắn mới kết hôn với một nữ nhân để bảo vệ Tiêu Chiến. Hắn lợi dụng Thương Vũ Trữ để làm mờ mắt thiên hạ, dùng nàng che giấu y. Mặc dù lén lút như vậy thật đáng buồn, nhưng vì cả đời có thể cùng Tiêu Chiến chung sống, hắn buộc lòng chỉ có thể dùng cách đó.Một tiếng gà gáy vang lên kéo suy nghĩ của Vương Nhất Bác về hiện thực, tuy tằng không nỡ xa rời Tiêu Chiến dù chỉ trong giây phút, nhưng bây giờ hắn không thể không đi.Vương Nhất Bác cúi người hôn lên trán y, xuống giường mặc y phục rồi nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa phòng lại.Thừa dịp mặt trời vẫn chưa ló rạng, hắn đi dọc theo con đường cũ thuận lợi trở về Hoàng cung.***Tiêu Chiến cả người đau đớn, vẫn ngủ mê mệt thẳng tới khi mặt trời mọc lên cao mới tỉnh lại. Nhìn đến khoảng trống bên cạnh giường, y mới biết được Vương Nhất Bác đã rời khỏi. Y cố kiềm chế cơn đau nhức, mặc quần áo tử tế ra ngoài ăn cơm trưa.Tại phòng ăn của Tiêu gia, Tiêu Chấn Hải cùng thê tử đã ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn. Tiêu Chiến ngượng ngùng nhận lỗi: "Thực xin lỗi phụ thân, mẫu thân. Con đã tới chậm."Tiêu phu nhân hiền lành bảo không sao, lôi kéo y ngồi bên cạnh mình, người hầu cũng bắt đầu bưng lên một mâm đầy thức ăn.Tiêu Chiến vừa ngồi xuống liền phát hiện sắc mặt phụ thân có điểm kỳ lạ, hình như đang có tâm sự. Y nhớ gần đây ngoài biên quan có báo nguy, người nhất định là vì việc này mà buồn lòng."Phụ thân... Vận Bắc có phải có tin tức gì hay không?" Tiêu Chiến chủ động hỏi.Tiêu Chấn Hải gật đầu một cái, lại lắc đầu.Tiêu Chiến và mẫu thân hai người đều ngơ ngác nhìn nhau, cũng không rõ nguyên cớ. Tiêu Chấn Hải thở dài một tiếng, quay qua Tiêu Chiến: "Vốn dĩ phụ thân đã tính toán nội trong ngày mai sẽ dẫn con về quân trại, nhưng sáng nay Hoàng thượng truyền lệnh, Thái tử muốn con phục chức."Khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ lên, kỳ thật y cũng dự đoán được chuyện này sẽ đến."Vậy... Phụ thân, con phải làm sao?" Y hỏi."Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là quay về Hoàng cung, lệnh của Thái tử điện hạ không thể trái." Tiêu Chấn Hải trung thành và tận tâm, từ trước đến nay luôn lấy ý chỉ của hoàng thất đặt lên hàng đầu."A... Con đã biết."Tiêu Chiến trả lời không mấy tình nguyện. Có thể trở lại bên cạnh Vương Nhất Bác, y đương nhiên rất thích, nhưng thân là một nam nhi Tiêu Chiến vẫn coi lấy công lập nghiệp mới là quan trọng, y cũng không cam tâm cả đời quanh quẩn trong Hoàng cung.Tiêu phu nhân nhìn thấy Tiêu Chiến hơi do dự, bà vừa hy vọng y không đi đánh giặc, vừa không thích y ở mãi trong cung, bất quá bà chỉ là một phu nhân nên không thể đưa ra chủ kiến, cho nên mở miệng để nói giúp con mình cũng thật khó khăn.Tiêu Chấn Hải nói: "Cứ như vậy đi, con tiếp tục hồi cung làm thị vệ, ta đúng hạn sẽ ra ngoài biên cương, về phần con khi nào chính thức tòng quân... Xem tình huống về sau sẽ quyết định.""Dạ." Bản thân Tiêu Chiến cũng không đưa ra được quyết định, trước hết đành theo lời phụ thân an bài.Vì thế xế chiều hôm đó, Tiêu Chiến lại trở về Hoàng cung.
ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ
[Hết chương 11]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me