Bkpp Tieu Lam Trong Khoai Tay
Hai ba tuần nữa Đại học C bắt đầu nghỉ lễ, sinh viên chuẩn bị thi cuối kỳ. Câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng không rủ Tiểu Lâm đi chụp ảnh nữa.Tiểu Lâm vừa xong lớp của cô Hoàng Lương, đang giúp cô thu dọn đồ vẽ. Cô Hoàng hỏi: "Tiểu Lâm, kỳ nghỉ đông này cô mở lớp màu nước cơ bản cho người lớn tại studio, vào sáng Chủ nhật. Em muốn tham gia không?"Mắt Tiểu Lâm sáng rực: "Em được tham gia thật hả?""Được chứ, cô giữ một suất cho em.""Cảm ơn cô..." Cậu chợt nhớ ra, nghiêm túc nói: "Cô ơi, em có tên rồi, em là Lâm Y Khải. 'Y' nghĩa là tốt đẹp, 'Khải' là chiến thắng, bài ca khải hoàn, hoặc cũng là dịu dàng, hiền lành." Tiểu Lâm trịnh trọng kể lại lời của anh, không sót chữ nào.Cô Hoàng bật cười vì sự dễ thương của cậu, dịu dàng khen: "Lâm Y Khải, hay lắm, đúng như em, trong sáng và tốt đẹp."Tiểu Lâm đỏ mặt cười: "Em cũng thấy hay... Cảm ơn cô."Cậu thích cái tên "Lâm Y Khải" lắm. Đó là tên anh đặt. Mỗi lần anh gọi "Lâm Y Khải", cậu cảm thấy mình thật sự tốt đẹp như anh nói. Mấy ngày nay, anh bảo cậu tập viết tên mình, vì một người không thể viết sai tên mình được. Thế là cậu luôn mang theo vở tập viết, rảnh là lôi ra luyện vài chữ.Chữ cậu viết chưa đẹp, nhưng lần này cậu không chút bực bội. Ngang, dọc, mác, nét, chấm, gập, móc, cậu viết từng nét, viết cả tấm lòng của anh vào tên mình, khắc sâu vào tim.Thu dọn xong, vừa ra khỏi lớp, điện thoại cậu reo. Thấy Mã Quần Diệu gọi, cậu vui vẻ bắt máy: "Anh.""Nhóc đang làm gì thế?" Mỗi lần anh hỏi 'nhóc đang làm gì thế' là Tiểu Lâm cười đến không khép nổi miệng."Vừa xong lớp vẽ, em sắp qua chỗ cô Bạch. Anh đang làm gì thế?"Giọng cậu ngọt ngào. Đến bồn rửa ngoài lớp, cậu rửa tay đầy màu vẽ, kẹp điện thoại bên tai, mở vòi nước...Đầu dây bên kia, Mã Quần Diệu im bặt. Tiểu Lâm gọi lại: "Anh." Chợt điện thoại bị ai đó giật khỏi tai. Cậu giật mình quay lại, thấy anh đứng ngay sau lưng."Đừng kẹp điện thoại, đau cổ đấy." Anh nhét điện thoại cậu vào túi, nắm tay cậu, bơm xà phòng, đưa dưới vòi nước xoa sạch.Tiểu Lâm ngây người nhìn Mã Quần Diệu. Mặt hai người gần nhau, cậu ngửi thấy mùi nước hoa gỗ trầm nhàn nhạt trên người anh, quyến rũ không gì cưỡng nổi.Mấy sinh viên đi ngang thấy hai anh chàng đẹp trai thân mật rửa tay, không kìm được liếc thêm vài cái. Cảnh này đúng là quá ngọt ngào.Anh rửa sạch tay cậu, phát hiện không mang khăn giấy. Thấy hai cô bạn đứng gần đó mê mẩn nhìn, anh hỏi: "Bạn học, có giấy không?""Có, có đây." Cô bạn vội lấy hai tờ giấy trong túi đưa anh. Anh cảm ơn, cầm tay Tiểu Lâm lau sạch từng ngón."Em vẽ hay phải rửa tay, lần sau nhớ mang khăn."Trời ạ! Giọng anh trầm ấm, động tác dịu dàng làm hai cô bạn bên cạnh mê mẩn. Anh mỉm cười gật đầu chào, rồi ôm eo Tiểu Lâm bước đi, để lại tiếng xuýt xoa phấn khích của hai cô sau lưng."Anh, sao anh đến trường?""Anh có bài giảng."Hôm nay Mã Quần Diệu được mời nói chuyện với sinh viên khoa Luật. Tối qua, thứ Tư, Tiểu Lâm ngủ nhà bà Bạch. Trước khi ngủ, hai người gọi điện tâm sự cả buổi. Anh không báo trước, muốn cho cậu bất ngờ.Điện thoại trong túi anh rung. Anh lấy điện thoại Tiểu Lâm ra, thấy thông báo WeChat.Một Đám Mây: "Chào Tiểu Lâm."
Một Đám Mây: "Tối rảnh không?"
Một Đám Mây: "Cùng đi xem phim nhé?"
Một Đám Mây: [Ảnh.jpg]
Một Đám Mây: "Sợ em quên, anh là Kim Minh, tuần trước ngồi cạnh em."Gã này không biết Tiểu Lâm chưa đọc tốt, toàn gửi chữ. Mã Quần Diệu đưa điện thoại ra trước mặt cậu: "Ai đây?"Tiểu Lâm nhìn, ngơ ngác: "Em không biết... anh ta nói gì?""'Chào Tiểu Lâm, tối rảnh không? Cùng đi xem phim nhé?'" Anh đọc lại, giọng đầy mùi giấm chua, nghe như gã kia trêu ghẹo thiếu lễ phép.Toàn thân anh toát ra mùi ghen tuông. Tiểu Lâm vẫn chưa nhận ra, ngẩng đầu nhìn anh: "Hắn ta bảo tên Kim Minh, em quen không?"Tiểu Lâm thật thà lắc đầu: "Không quen.""Không quen sao có WeChat của hắn?" Anh mở ảnh gã gửi, hỏi tiếp: "Tên này đẹp trai không?"Tiểu Lâm ngây ngô nhìn ảnh, ngập ngừng, gật đầu: "Đẹp... trai?" Cậu không chắc, ngẩng đầu nhìn anh.Anh hừ mạnh qua mũi, trả điện thoại: "Đi đi! Tan học gọi anh." Giọng anh lạnh tanh.Tiểu Lâm nhận ra anh giận rồi.Nhưng... sao lại giận?Thấy anh bước đi, cậu hoảng, chạy lên túm áo khoác anh, lo lắng gọi: "Anh..."Cậu ngơ ngác hỏi: "Anh giận hả?" Rồi vội nói: "Em không đi xem phim với anh ta đâu." Cậu nắm tay anh lắc lư, làm nũng: "Em... em chỉ thích anh thôi."Nói xong, cậu nhìn quanh, không có ai, nhanh chóng hôn má anh một cái, rồi đỏ mặt chạy mất.Nụ hôn chủ động này làm công tố viên Mã đang ghen rất hài lòng. Anh mỉm cười đuổi theo, nắm tay cậu, lấy điện thoại gọi: "Bà Bạch, con dâu mẹ được con dẫn đi rồi..."
-
Trong hội trường nhỏ khoa Luật, hơn hai trăm sinh viên đến nghe công tố viên Mã diễn thuyết.Mã Quần Diệu cởi áo khoác và vest, chỉ mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen chuẩn mực. Anh cầm micro, hài hước kể về quá trình điều tra một vụ lừa đảo lớn.Tiểu Lâm bị anh dẫn đến buổi nói chuyện, ngây thơ rơi vào "bẫy" của anh. Cậu ngồi dưới khán đài, mê mẩn nhìn anh Diệu rực rỡ trên sân khấu.Anh chỉ không muốn phô trương, chứ nghiêm túc lên thì ai chịu nổi vẻ đẹp trai này?Anh Diệu thực sự vô cùng quyến rũ!Cậu nhìn không chớp mắt. Anh đeo kính gọng bạc, tựa một tay lên bục, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu lộ gân tay. Đôi chân dài dưới góc nhìn từ khán đài, đúng là hấp dẫn chết người!Không chỉ Tiểu Lâm mê mẩn, mắt các cô bạn cũng dán chặt, cả mấy chàng trai cũng bị anh thu phục. Xung quanh cậu toàn tiếng xì xào phấn khích..."Trời ơi, đẹp trai quá!""Đó là anh Diệu của mình, anh đẹp trai nhất!""Chết tui rồi... cấm dục quá trời...""Sao lại chết? Cấm dục là gì?""Coi cánh tay kìa, trời, sờ chắc cứng lắm...""Ừ? Cứng của anh... không phải tay đâu?""Lúc anh ấy kéo cà vạt, chắc mê chết, mẹ ơi!""Sao lại gọi mẹ?""Coi, muốn anh ấy lấy cà vạt trói tui luôn."Tiểu Lâm mở to mắt nhìn cô bạn phía trước, sốc nặng..."Cô ấy... vì sao muốn anh trói lại?"Cậu vừa nghe lén bạn học, vừa tự lẩm bẩm, đầu óc nghĩ về nhà phải hỏi anh sao bạn học lại nói vậy...Cuối bài giảng là phần hỏi đáp. Có người hỏi về vụ án Vân Tinh, công tố viên Mã từ chối vì vụ án chưa kết thúc, không thể công khai.Cô bạn phía trước giơ tay hỏi: "Công tố viên Mã có bạn gái chưa?"Anh nhướn mày: "Chưa."Lập tức có người hét: "Thế có bạn trai không?"Thiệu Dực và Tiểu Ngũ cũng ngồi dưới khán đài. Tiểu Ngũ liếc Thiệu Dực, thấy cậu ta lặng lẽ nhìn công tố viên Mã trên sân khấu.Mã Quần Diệu nhếch môi, cười bí ẩn, liếc nhanh Tiểu Lâm, rồi nhìn chàng trai vừa hét, hài hước đáp: "Không tiện tiết lộ."Sau bài giảng, sinh viên lần lượt rời đi. Có người muốn chụp ảnh với công tố viên Mã, bị từ chối. Cô Vương, người mời anh, tiến đến bắt tay, trò chuyện.Thiệu Dực bước tới. Cô Vương thấy anh, vẫy tay: "Thiệu Dực, qua đây."Cô nói với công tố viên Mã: "Học trò tôi, Thiệu Dực, thành tích xuất sắc, tháng sau sẽ thực tập ở Viện công tố của anh."Cô vỗ vai Thiệu Dực: "Chào công tố viên Mã đi, đến Viện công tố phải học hỏi chăm chỉ."Thiệu Dực không gọi "anh Diệu" như hồi trên núi, mà cung kính: "Công tố viên Mã, sau này mong anh chỉ dạy."Công tố viên Mã cười, gật đầu: "Được suất thực tập ở Viện công tố, chứng tỏ em rất giỏi. Cố lên, có gì không hiểu cứ hỏi."Tiểu Lâm ngoan ngoãn ngồi đợi anh, không gây chú ý. Tiểu Ngũ đến, vỗ vai cậu, ngồi xuống: "Tiểu Lâm, sao em cũng nghe giảng? Hiểu không?"Thấy Tiểu Ngũ, Tiểu Lâm le lưỡi: "Em không hiểu. Anh Diệu dẫn em đến, em... chỉ xem anh ấy nói thôi."Ba người phía trước còn nói chuyện, Tiểu Ngũ bắt chuyện với Tiểu Lâm: "Em còn về núi không?"Tiểu Lâm lắc đầu: "Không về, em ở nhà anh Diệu."Tiểu Ngũ nhìn cậu, thấy cậu chẳng chút đề phòng, hỏi thêm: "Gia đình em... đồng ý cho em ở với anh Diệu à?""Em không có gia đình, chỉ có anh Diệu.""Sao em quen công tố viên Mã?""Anh ấy bị thương, em nhặt được ở bờ suối, cùng con Mực đưa anh ấy về nhà..." Nhắc đến con Mực, mắt Tiểu Lâm sáng lên: "Con Mực cũng xuống đây! Nó ở nhà cô Bạch, cô Bạch là mẹ anh Diệu, cô cũng tốt với em lắm."Tiểu Ngũ ngạc nhiên, hỏi: "Vậy trước khi gặp anh Diệu, em sống một mình trên núi?"Tiểu Lâm gật: "Hồi nhỏ, sau khi bà qua đời, chỉ còn em."Tiểu Ngũ và Phương Thốn Thốn từng đoán đủ kiểu, không ngờ thế này. Cậu ta kinh ngạc: "Nhưng em quen anh Diệu bao lâu? Đã quyết định ở với anh ấy rồi?""Anh Diệu không phải người xấu."Tiểu Ngũ không biết nói gì, nghĩ rồi nhắc: "Chuyện em với anh Diệu, đừng kể lung tung với người khác."Tiểu Lâm không hiểu, ngơ ngác: "Tiểu Ngũ, Thiệu Dực, Trân Trân... không phải người lung tung, chúng ta là bạn mà."Tiểu Ngũ thấy cậu ngây thơ quá, định nói thêm thì dừng, cười: "Ừ, chúng ta là bạn."Mã Quần Diệu và Thiệu Dực bước tới. Tiểu Ngũ gọi: "Anh Diệu."Anh gật đầu với Tiểu Ngũ, chìa tay với Tiểu Lâm: "Đi thôi." Tiểu Lâm đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh kéo đứng dậy."Đi nhé, hôm khác nói tiếp."Thiệu Dực nói: "Anh Mã, tạm biệt." Anh và Tiểu Ngũ nhìn hai người rời đi, Mã Quần Diệu luôn ôm eo Tiểu Lâm, giữ cậu trong vòng an toàn.Tiểu Ngũ kể chuyện vừa nghe cho Thiệu Dực. Thiệu Dực không phản ứng, chỉ hỏi: "Sao mày tò mò chuyện anh Mã với Tiểu Lâm thế?"Giọng Thiệu Dực nhàn nhạt, nhưng Tiểu Ngũ khó chịu, đáp gai góc: "Mày nghĩ là vì sao?"Thiệu Dực không thích bị chất vấn, quay đi. Tiểu Ngũ đuổi theo, ép hỏi: "Được thực tập ở Viện công tố, vui lắm hả?""Đương nhiên, cơ hội tốt thế, ai mà không vui.""Xạo."Thiệu Dực không muốn đôi co, im lặng lạnh lùng. Tiểu Ngũ ghét thái độ lạnh nhạt, cố tình chọc: "Thiệu Dực, đừng mơ, hai người trùng số rồi, đồ ngốc!"Thiệu Dực giận dữ quay lại, đẩy Tiểu Ngũ vào tường, mặt bừng bừng: "Nói lại xem!""Sao? Bị nói trúng, tức à?" Tiểu Ngũ không ngậm miệng, khiêu khích: "Sợ người ta biết mày thích anh ấy?""Tao chỉ ngưỡng mộ, tôn sùng anh ấy, không có ý gì khác. Mày đừng suốt ngày moi móc."Thiệu Dực bình tĩnh, thả Tiểu Ngũ, trở lại vẻ lạnh lùng: "Hơn nữa, tao thích ai chẳng liên quan đến mày."Thiệu Dực bỏ đi, để Tiểu Ngũ chìm trong cảm xúc lẫn lộn. Nhưng anh nhanh chóng thu dọn, giấu vẻ lúng túng, đuổi theo: "Tao nói đùa thôi, sao mày giận thế..."[*Trùng số: Ý Tiểu Ngũ hai người đều là top (số 1)]
-
Mã Quần Diệu dẫn Tiểu Lâm ra khỏi tòa nhà, dừng lại quàng khăn cho cậu. Tiểu Lâm ngoan ngoãn để anh xoay xở, hỏi: "Chúng ta đi tìm cô Bạch ạ?""Anh phải về Viện công tố..." Điện thoại anh reo. Thấy Lăng Tiểu Phong gọi, anh bắt máy. Hai ngày trước, Tiểu Phong về từ Pháp, nhắn anh rủ đi ăn.Mã Quần Diệu bắt máy, hỏi ngay: "Ăn cơm hả?"Tiểu Phong không đáp, hỏi lại: "Nhóc nhà mày đâu?"Anh nhìn Tiểu Lâm: "Ngay cạnh tao đây, sao?""Mau, dẫn nhóc nhà mày đến cứu mạng. Tao đưa Thương Đình và Nữu Nữu về rồi..."Tiểu Phong lải nhải, nhắc chuyện lần trước làm tài xế, tìm bác sĩ giúp anh, bảo anh phải giúp bằng được, không thì phát điên.Mã Quần Diệu cúp máy, nói với Tiểu Lâm: "Anh dẫn em đi gặp anh Tiểu Phong, được không?""Sao thế? Không đi tìm cô Bạch nữa ạ?"Anh cười: "Dẫn em đi chơi với bạn nhỏ."Mã Quần Diệu lái xe đến dưới studio chụp hình của Lăng Tiểu Phong. Tiểu Phong đã đợi sẵn, sốt ruột. Xe vừa dừng, anh ta mở cửa phụ, lôi Tiểu Lâm xuống, nói với Mã Quần Diệu: "Cảm ơn anh em!"Anh thò đầu ra: "Tao tan làm sẽ qua đón.""Ok, đảm bảo không thiếu cọng tóc nào." Tiểu Phong kéo Tiểu Lâm vào tòa nhà.Vừa đi, anh ta vừa nói: "Tiểu Lâm, lát phiền em nhé. Trẻ con chơi với trẻ con... chắc không vấn đề gì, đúng không?"Tiểu Lâm ngơ ngác: "Em không biết... hồi nhỏ em không có bạn..."Vào phòng hóa trang của studio Tiểu Phong, Tiểu Lâm sững sờ. Một bé gái năm sáu tuổi, mũm mĩm, nằm lăn lộn dưới sàn, thỉnh thoảng hét lên. Trợ lý của Tiểu Phong đứng cạnh, bịt tai, mặt hoảng loạn xen bất lực.Tiểu Phong vào, bế bé Nữu Nữu, đặt lên ghế: "Nữu Nữu, ngồi ngoan, đừng hét. Chú dẫn anh Tiểu Lâm đến chơi với con..."Tiểu Phong cầu cứu Tiểu Lâm: "Làm ơn, tìm cách làm con bé bình tĩnh, đừng hét là được."Nữu Nữu là con với chồng cũ của Thương Đình, bạn gái đồng thời là thợ trang điểm của Tiểu Phong, mắc chứng tự kỷ chức năng cao.Trên đường đến, Mã Quần Diệu giải thích với Tiểu Lâm về chứng bệnh này. Cậu nghe xong, nói: "Vậy chẳng giống em sao?"Anh xoa đầu cậu, cười: "Không giống, em chỉ thiếu kinh nghiệm giao tiếp thôi."Tiểu Lâm không hiểu khác chỗ nào. Hồi nhỏ, cậu cũng sợ người, ít nói, không chơi với ai.Tiểu Phong đi ra, Tiểu Lâm không chạm vào Nữu Nữu, giờ lại lăn dưới sàn. Cậu nhìn con bé lăn lộn, cả hai không nói gì.Cậu nhìn một lúc, lấy vở tập viết trong túi, xé vài tờ, ngồi xuống đất gấp giấy...Chỉ vài phút, giấy trong tay cậu biến thành các con vật: ếch nhảy, thỏ, bướm...Mỗi lần gấp xong, cậu xếp thành hàng như đoàn tàu. Hồi nhỏ, cậu thích nhặt giấy quảng cáo người ta vứt, tự học gấp đủ loại động vật, xếp thành đoàn tàu giấy.Nữu Nữu dần yên tĩnh, lén nhìn Tiểu Lâm, lăn qua lăn lại, lấy con ếch, rồi cướp con thỏ. Hai người không nói, Tiểu Lâm lặng lẽ gấp giấy cho con bé chơi...Từ năm giờ chiều đến gần bảy giờ, Mã Quần Diệu đến đón Tiểu Lâm, gặp Thương Đình ở cửa thang máy. Cô vừa xong việc, vội về."Thương Đình."Thương Đình quay lại, thấy anh, cùng vào thang máy. Cô nói: "Tiểu Phong bảo bạn trai anh đến chơi với Nữu Nữu? Bạn trai đúng không? Hay em trai?"Mã Quần Diệu cười: "Cả hai. Nữu Nữu vẫn chưa ổn định à?""Cứ uống thuốc đều để kiểm soát. Hôm nay tại em lờ đờ. Vừa về từ Pháp với Tiểu Phong, mẹ em quên thuốc của Nữu Nữu hết, không kịp lấy ở bệnh viện, chiều lại không hủy được việc... Xin lỗi đã làm phiền anh."Anh cười: "Không sao, anh cũng phiền Tiểu Phong nhiều mà."Vào studio chụp hình của Tiểu Phong, anh ta đang chỉnh ảnh trên máy tính, công việc đã xong. Thương Đình ngạc nhiên vì studio yên tĩnh."Sao thế? Nữu Nữu không quậy à?"Tiểu Phong ra dấu im lặng: "Suỵt, anh không biết. Tiểu Lâm vào một lúc thì yên, đến giờ anh không dám mở cửa xem, sợ nhìn là tiểu công chúa quậy lại."Mã Quần Diệu bật cười: "Mày không sợ nhóc nhà tao giết người diệt khẩu à?"Tiểu Phong đáp: "Tao sợ nhóc nhà mày bị Nữu Nữu diệt hơn!"Hai người theo Thương Đình đến phòng hóa trang. Thương Đình mở cửa, cả đám ngây người...Phòng hóa trang như vừa bị oanh tạc. Động vật giấy, máy bay giấy, màu nước, son, phấn mắt, cọ trang điểm, cọ màu nước vương khắp sàn. Một lớn một nhỏ ngồi dưới đất, trên mặt đủ bảy sắc cầu vồng...Tiểu Lâm ngồi khoanh chân, cúi đầu nhìn Nữu Nữu sơn móng tay cho cậu...Tiểu Phong hét lên: "Trời đất, trường phái ấn tượng hay dã thú đây?"Tiểu Lâm ngẩng đầu, thấy anh Diệu, cười rạng rỡ: "Anh..."Anh cười khổ, bất lực. Tiểu Lâm không chỉ mặt đầy màu, áo hoodie trắng cũng thành tranh vẽ tay.Thương Đình áy náy: "Xin lỗi em trai... Nữu Nữu..." Cô định kéo tay con bé, bị nó gạt mạnh.Tiểu Lâm vội nói: "Nữu Nữu, không được đánh mẹ." Cậu vừa nói, Nữu Nữu dừng tay, tiếp tục chăm chú sơn móng cho cậu. Tiểu Lâm cười với Thương Đình: "Không sao, để con bé sơn xong."Tiểu Phong cầm máy ảnh vào: "Khoảnh khắc kinh dị này phải lưu lại..."Nhiếp ảnh gia chụp hai "người mẫu kinh dị". Mã Quần Diệu tựa cửa, nhìn Tiểu Lâm, mặt mèo con, dịu dàng nói với Nữu Nữu: "Đẹp quá, Nữu Nữu giỏi thật."Nữu Nữu ngẩng khuôn mặt mũm mĩm, cười với Tiểu Lâm. Tiểu Phong chộp ngay khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười...Thương Đình lâu rồi không thấy con gái cười, xúc động muốn khóc, mắt đỏ hoe, đưa tay che miệng...Mã Quần Diệu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Lâm. Anh may mắn biết bao khi có một nhóc đáng yêu đến thế.Cậu là thiên thần rơi xuống nhân gian, là Lâm Y Khải tốt đẹp và hiền lành nhất.
//Bộ này được lên lịch đăng lúc 11:30 AM (VNT) hàng ngày. Tuy nhiên, sắp tới tần suất xuất hiện cảnh H nhiều (huhu), dù không phải ai cũng đọc ngay khi có chương mới, nhưng để "tiện" (?) cho mọi người, mình sẽ chuyển sang khung giờ 21:00 PM (VNT). Đồng thời từ mai mình sẽ đăng 2 chương/ngày.//
.
Một Đám Mây: "Tối rảnh không?"
Một Đám Mây: "Cùng đi xem phim nhé?"
Một Đám Mây: [Ảnh.jpg]
Một Đám Mây: "Sợ em quên, anh là Kim Minh, tuần trước ngồi cạnh em."Gã này không biết Tiểu Lâm chưa đọc tốt, toàn gửi chữ. Mã Quần Diệu đưa điện thoại ra trước mặt cậu: "Ai đây?"Tiểu Lâm nhìn, ngơ ngác: "Em không biết... anh ta nói gì?""'Chào Tiểu Lâm, tối rảnh không? Cùng đi xem phim nhé?'" Anh đọc lại, giọng đầy mùi giấm chua, nghe như gã kia trêu ghẹo thiếu lễ phép.Toàn thân anh toát ra mùi ghen tuông. Tiểu Lâm vẫn chưa nhận ra, ngẩng đầu nhìn anh: "Hắn ta bảo tên Kim Minh, em quen không?"Tiểu Lâm thật thà lắc đầu: "Không quen.""Không quen sao có WeChat của hắn?" Anh mở ảnh gã gửi, hỏi tiếp: "Tên này đẹp trai không?"Tiểu Lâm ngây ngô nhìn ảnh, ngập ngừng, gật đầu: "Đẹp... trai?" Cậu không chắc, ngẩng đầu nhìn anh.Anh hừ mạnh qua mũi, trả điện thoại: "Đi đi! Tan học gọi anh." Giọng anh lạnh tanh.Tiểu Lâm nhận ra anh giận rồi.Nhưng... sao lại giận?Thấy anh bước đi, cậu hoảng, chạy lên túm áo khoác anh, lo lắng gọi: "Anh..."Cậu ngơ ngác hỏi: "Anh giận hả?" Rồi vội nói: "Em không đi xem phim với anh ta đâu." Cậu nắm tay anh lắc lư, làm nũng: "Em... em chỉ thích anh thôi."Nói xong, cậu nhìn quanh, không có ai, nhanh chóng hôn má anh một cái, rồi đỏ mặt chạy mất.Nụ hôn chủ động này làm công tố viên Mã đang ghen rất hài lòng. Anh mỉm cười đuổi theo, nắm tay cậu, lấy điện thoại gọi: "Bà Bạch, con dâu mẹ được con dẫn đi rồi..."
-
Trong hội trường nhỏ khoa Luật, hơn hai trăm sinh viên đến nghe công tố viên Mã diễn thuyết.Mã Quần Diệu cởi áo khoác và vest, chỉ mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen chuẩn mực. Anh cầm micro, hài hước kể về quá trình điều tra một vụ lừa đảo lớn.Tiểu Lâm bị anh dẫn đến buổi nói chuyện, ngây thơ rơi vào "bẫy" của anh. Cậu ngồi dưới khán đài, mê mẩn nhìn anh Diệu rực rỡ trên sân khấu.Anh chỉ không muốn phô trương, chứ nghiêm túc lên thì ai chịu nổi vẻ đẹp trai này?Anh Diệu thực sự vô cùng quyến rũ!Cậu nhìn không chớp mắt. Anh đeo kính gọng bạc, tựa một tay lên bục, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu lộ gân tay. Đôi chân dài dưới góc nhìn từ khán đài, đúng là hấp dẫn chết người!Không chỉ Tiểu Lâm mê mẩn, mắt các cô bạn cũng dán chặt, cả mấy chàng trai cũng bị anh thu phục. Xung quanh cậu toàn tiếng xì xào phấn khích..."Trời ơi, đẹp trai quá!""Đó là anh Diệu của mình, anh đẹp trai nhất!""Chết tui rồi... cấm dục quá trời...""Sao lại chết? Cấm dục là gì?""Coi cánh tay kìa, trời, sờ chắc cứng lắm...""Ừ? Cứng của anh... không phải tay đâu?""Lúc anh ấy kéo cà vạt, chắc mê chết, mẹ ơi!""Sao lại gọi mẹ?""Coi, muốn anh ấy lấy cà vạt trói tui luôn."Tiểu Lâm mở to mắt nhìn cô bạn phía trước, sốc nặng..."Cô ấy... vì sao muốn anh trói lại?"Cậu vừa nghe lén bạn học, vừa tự lẩm bẩm, đầu óc nghĩ về nhà phải hỏi anh sao bạn học lại nói vậy...Cuối bài giảng là phần hỏi đáp. Có người hỏi về vụ án Vân Tinh, công tố viên Mã từ chối vì vụ án chưa kết thúc, không thể công khai.Cô bạn phía trước giơ tay hỏi: "Công tố viên Mã có bạn gái chưa?"Anh nhướn mày: "Chưa."Lập tức có người hét: "Thế có bạn trai không?"Thiệu Dực và Tiểu Ngũ cũng ngồi dưới khán đài. Tiểu Ngũ liếc Thiệu Dực, thấy cậu ta lặng lẽ nhìn công tố viên Mã trên sân khấu.Mã Quần Diệu nhếch môi, cười bí ẩn, liếc nhanh Tiểu Lâm, rồi nhìn chàng trai vừa hét, hài hước đáp: "Không tiện tiết lộ."Sau bài giảng, sinh viên lần lượt rời đi. Có người muốn chụp ảnh với công tố viên Mã, bị từ chối. Cô Vương, người mời anh, tiến đến bắt tay, trò chuyện.Thiệu Dực bước tới. Cô Vương thấy anh, vẫy tay: "Thiệu Dực, qua đây."Cô nói với công tố viên Mã: "Học trò tôi, Thiệu Dực, thành tích xuất sắc, tháng sau sẽ thực tập ở Viện công tố của anh."Cô vỗ vai Thiệu Dực: "Chào công tố viên Mã đi, đến Viện công tố phải học hỏi chăm chỉ."Thiệu Dực không gọi "anh Diệu" như hồi trên núi, mà cung kính: "Công tố viên Mã, sau này mong anh chỉ dạy."Công tố viên Mã cười, gật đầu: "Được suất thực tập ở Viện công tố, chứng tỏ em rất giỏi. Cố lên, có gì không hiểu cứ hỏi."Tiểu Lâm ngoan ngoãn ngồi đợi anh, không gây chú ý. Tiểu Ngũ đến, vỗ vai cậu, ngồi xuống: "Tiểu Lâm, sao em cũng nghe giảng? Hiểu không?"Thấy Tiểu Ngũ, Tiểu Lâm le lưỡi: "Em không hiểu. Anh Diệu dẫn em đến, em... chỉ xem anh ấy nói thôi."Ba người phía trước còn nói chuyện, Tiểu Ngũ bắt chuyện với Tiểu Lâm: "Em còn về núi không?"Tiểu Lâm lắc đầu: "Không về, em ở nhà anh Diệu."Tiểu Ngũ nhìn cậu, thấy cậu chẳng chút đề phòng, hỏi thêm: "Gia đình em... đồng ý cho em ở với anh Diệu à?""Em không có gia đình, chỉ có anh Diệu.""Sao em quen công tố viên Mã?""Anh ấy bị thương, em nhặt được ở bờ suối, cùng con Mực đưa anh ấy về nhà..." Nhắc đến con Mực, mắt Tiểu Lâm sáng lên: "Con Mực cũng xuống đây! Nó ở nhà cô Bạch, cô Bạch là mẹ anh Diệu, cô cũng tốt với em lắm."Tiểu Ngũ ngạc nhiên, hỏi: "Vậy trước khi gặp anh Diệu, em sống một mình trên núi?"Tiểu Lâm gật: "Hồi nhỏ, sau khi bà qua đời, chỉ còn em."Tiểu Ngũ và Phương Thốn Thốn từng đoán đủ kiểu, không ngờ thế này. Cậu ta kinh ngạc: "Nhưng em quen anh Diệu bao lâu? Đã quyết định ở với anh ấy rồi?""Anh Diệu không phải người xấu."Tiểu Ngũ không biết nói gì, nghĩ rồi nhắc: "Chuyện em với anh Diệu, đừng kể lung tung với người khác."Tiểu Lâm không hiểu, ngơ ngác: "Tiểu Ngũ, Thiệu Dực, Trân Trân... không phải người lung tung, chúng ta là bạn mà."Tiểu Ngũ thấy cậu ngây thơ quá, định nói thêm thì dừng, cười: "Ừ, chúng ta là bạn."Mã Quần Diệu và Thiệu Dực bước tới. Tiểu Ngũ gọi: "Anh Diệu."Anh gật đầu với Tiểu Ngũ, chìa tay với Tiểu Lâm: "Đi thôi." Tiểu Lâm đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh kéo đứng dậy."Đi nhé, hôm khác nói tiếp."Thiệu Dực nói: "Anh Mã, tạm biệt." Anh và Tiểu Ngũ nhìn hai người rời đi, Mã Quần Diệu luôn ôm eo Tiểu Lâm, giữ cậu trong vòng an toàn.Tiểu Ngũ kể chuyện vừa nghe cho Thiệu Dực. Thiệu Dực không phản ứng, chỉ hỏi: "Sao mày tò mò chuyện anh Mã với Tiểu Lâm thế?"Giọng Thiệu Dực nhàn nhạt, nhưng Tiểu Ngũ khó chịu, đáp gai góc: "Mày nghĩ là vì sao?"Thiệu Dực không thích bị chất vấn, quay đi. Tiểu Ngũ đuổi theo, ép hỏi: "Được thực tập ở Viện công tố, vui lắm hả?""Đương nhiên, cơ hội tốt thế, ai mà không vui.""Xạo."Thiệu Dực không muốn đôi co, im lặng lạnh lùng. Tiểu Ngũ ghét thái độ lạnh nhạt, cố tình chọc: "Thiệu Dực, đừng mơ, hai người trùng số rồi, đồ ngốc!"Thiệu Dực giận dữ quay lại, đẩy Tiểu Ngũ vào tường, mặt bừng bừng: "Nói lại xem!""Sao? Bị nói trúng, tức à?" Tiểu Ngũ không ngậm miệng, khiêu khích: "Sợ người ta biết mày thích anh ấy?""Tao chỉ ngưỡng mộ, tôn sùng anh ấy, không có ý gì khác. Mày đừng suốt ngày moi móc."Thiệu Dực bình tĩnh, thả Tiểu Ngũ, trở lại vẻ lạnh lùng: "Hơn nữa, tao thích ai chẳng liên quan đến mày."Thiệu Dực bỏ đi, để Tiểu Ngũ chìm trong cảm xúc lẫn lộn. Nhưng anh nhanh chóng thu dọn, giấu vẻ lúng túng, đuổi theo: "Tao nói đùa thôi, sao mày giận thế..."[*Trùng số: Ý Tiểu Ngũ hai người đều là top (số 1)]
-
Mã Quần Diệu dẫn Tiểu Lâm ra khỏi tòa nhà, dừng lại quàng khăn cho cậu. Tiểu Lâm ngoan ngoãn để anh xoay xở, hỏi: "Chúng ta đi tìm cô Bạch ạ?""Anh phải về Viện công tố..." Điện thoại anh reo. Thấy Lăng Tiểu Phong gọi, anh bắt máy. Hai ngày trước, Tiểu Phong về từ Pháp, nhắn anh rủ đi ăn.Mã Quần Diệu bắt máy, hỏi ngay: "Ăn cơm hả?"Tiểu Phong không đáp, hỏi lại: "Nhóc nhà mày đâu?"Anh nhìn Tiểu Lâm: "Ngay cạnh tao đây, sao?""Mau, dẫn nhóc nhà mày đến cứu mạng. Tao đưa Thương Đình và Nữu Nữu về rồi..."Tiểu Phong lải nhải, nhắc chuyện lần trước làm tài xế, tìm bác sĩ giúp anh, bảo anh phải giúp bằng được, không thì phát điên.Mã Quần Diệu cúp máy, nói với Tiểu Lâm: "Anh dẫn em đi gặp anh Tiểu Phong, được không?""Sao thế? Không đi tìm cô Bạch nữa ạ?"Anh cười: "Dẫn em đi chơi với bạn nhỏ."Mã Quần Diệu lái xe đến dưới studio chụp hình của Lăng Tiểu Phong. Tiểu Phong đã đợi sẵn, sốt ruột. Xe vừa dừng, anh ta mở cửa phụ, lôi Tiểu Lâm xuống, nói với Mã Quần Diệu: "Cảm ơn anh em!"Anh thò đầu ra: "Tao tan làm sẽ qua đón.""Ok, đảm bảo không thiếu cọng tóc nào." Tiểu Phong kéo Tiểu Lâm vào tòa nhà.Vừa đi, anh ta vừa nói: "Tiểu Lâm, lát phiền em nhé. Trẻ con chơi với trẻ con... chắc không vấn đề gì, đúng không?"Tiểu Lâm ngơ ngác: "Em không biết... hồi nhỏ em không có bạn..."Vào phòng hóa trang của studio Tiểu Phong, Tiểu Lâm sững sờ. Một bé gái năm sáu tuổi, mũm mĩm, nằm lăn lộn dưới sàn, thỉnh thoảng hét lên. Trợ lý của Tiểu Phong đứng cạnh, bịt tai, mặt hoảng loạn xen bất lực.Tiểu Phong vào, bế bé Nữu Nữu, đặt lên ghế: "Nữu Nữu, ngồi ngoan, đừng hét. Chú dẫn anh Tiểu Lâm đến chơi với con..."Tiểu Phong cầu cứu Tiểu Lâm: "Làm ơn, tìm cách làm con bé bình tĩnh, đừng hét là được."Nữu Nữu là con với chồng cũ của Thương Đình, bạn gái đồng thời là thợ trang điểm của Tiểu Phong, mắc chứng tự kỷ chức năng cao.Trên đường đến, Mã Quần Diệu giải thích với Tiểu Lâm về chứng bệnh này. Cậu nghe xong, nói: "Vậy chẳng giống em sao?"Anh xoa đầu cậu, cười: "Không giống, em chỉ thiếu kinh nghiệm giao tiếp thôi."Tiểu Lâm không hiểu khác chỗ nào. Hồi nhỏ, cậu cũng sợ người, ít nói, không chơi với ai.Tiểu Phong đi ra, Tiểu Lâm không chạm vào Nữu Nữu, giờ lại lăn dưới sàn. Cậu nhìn con bé lăn lộn, cả hai không nói gì.Cậu nhìn một lúc, lấy vở tập viết trong túi, xé vài tờ, ngồi xuống đất gấp giấy...Chỉ vài phút, giấy trong tay cậu biến thành các con vật: ếch nhảy, thỏ, bướm...Mỗi lần gấp xong, cậu xếp thành hàng như đoàn tàu. Hồi nhỏ, cậu thích nhặt giấy quảng cáo người ta vứt, tự học gấp đủ loại động vật, xếp thành đoàn tàu giấy.Nữu Nữu dần yên tĩnh, lén nhìn Tiểu Lâm, lăn qua lăn lại, lấy con ếch, rồi cướp con thỏ. Hai người không nói, Tiểu Lâm lặng lẽ gấp giấy cho con bé chơi...Từ năm giờ chiều đến gần bảy giờ, Mã Quần Diệu đến đón Tiểu Lâm, gặp Thương Đình ở cửa thang máy. Cô vừa xong việc, vội về."Thương Đình."Thương Đình quay lại, thấy anh, cùng vào thang máy. Cô nói: "Tiểu Phong bảo bạn trai anh đến chơi với Nữu Nữu? Bạn trai đúng không? Hay em trai?"Mã Quần Diệu cười: "Cả hai. Nữu Nữu vẫn chưa ổn định à?""Cứ uống thuốc đều để kiểm soát. Hôm nay tại em lờ đờ. Vừa về từ Pháp với Tiểu Phong, mẹ em quên thuốc của Nữu Nữu hết, không kịp lấy ở bệnh viện, chiều lại không hủy được việc... Xin lỗi đã làm phiền anh."Anh cười: "Không sao, anh cũng phiền Tiểu Phong nhiều mà."Vào studio chụp hình của Tiểu Phong, anh ta đang chỉnh ảnh trên máy tính, công việc đã xong. Thương Đình ngạc nhiên vì studio yên tĩnh."Sao thế? Nữu Nữu không quậy à?"Tiểu Phong ra dấu im lặng: "Suỵt, anh không biết. Tiểu Lâm vào một lúc thì yên, đến giờ anh không dám mở cửa xem, sợ nhìn là tiểu công chúa quậy lại."Mã Quần Diệu bật cười: "Mày không sợ nhóc nhà tao giết người diệt khẩu à?"Tiểu Phong đáp: "Tao sợ nhóc nhà mày bị Nữu Nữu diệt hơn!"Hai người theo Thương Đình đến phòng hóa trang. Thương Đình mở cửa, cả đám ngây người...Phòng hóa trang như vừa bị oanh tạc. Động vật giấy, máy bay giấy, màu nước, son, phấn mắt, cọ trang điểm, cọ màu nước vương khắp sàn. Một lớn một nhỏ ngồi dưới đất, trên mặt đủ bảy sắc cầu vồng...Tiểu Lâm ngồi khoanh chân, cúi đầu nhìn Nữu Nữu sơn móng tay cho cậu...Tiểu Phong hét lên: "Trời đất, trường phái ấn tượng hay dã thú đây?"Tiểu Lâm ngẩng đầu, thấy anh Diệu, cười rạng rỡ: "Anh..."Anh cười khổ, bất lực. Tiểu Lâm không chỉ mặt đầy màu, áo hoodie trắng cũng thành tranh vẽ tay.Thương Đình áy náy: "Xin lỗi em trai... Nữu Nữu..." Cô định kéo tay con bé, bị nó gạt mạnh.Tiểu Lâm vội nói: "Nữu Nữu, không được đánh mẹ." Cậu vừa nói, Nữu Nữu dừng tay, tiếp tục chăm chú sơn móng cho cậu. Tiểu Lâm cười với Thương Đình: "Không sao, để con bé sơn xong."Tiểu Phong cầm máy ảnh vào: "Khoảnh khắc kinh dị này phải lưu lại..."Nhiếp ảnh gia chụp hai "người mẫu kinh dị". Mã Quần Diệu tựa cửa, nhìn Tiểu Lâm, mặt mèo con, dịu dàng nói với Nữu Nữu: "Đẹp quá, Nữu Nữu giỏi thật."Nữu Nữu ngẩng khuôn mặt mũm mĩm, cười với Tiểu Lâm. Tiểu Phong chộp ngay khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười...Thương Đình lâu rồi không thấy con gái cười, xúc động muốn khóc, mắt đỏ hoe, đưa tay che miệng...Mã Quần Diệu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Lâm. Anh may mắn biết bao khi có một nhóc đáng yêu đến thế.Cậu là thiên thần rơi xuống nhân gian, là Lâm Y Khải tốt đẹp và hiền lành nhất.
//Bộ này được lên lịch đăng lúc 11:30 AM (VNT) hàng ngày. Tuy nhiên, sắp tới tần suất xuất hiện cảnh H nhiều (huhu), dù không phải ai cũng đọc ngay khi có chương mới, nhưng để "tiện" (?) cho mọi người, mình sẽ chuyển sang khung giờ 21:00 PM (VNT). Đồng thời từ mai mình sẽ đăng 2 chương/ngày.//
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me