Bkpp Tieu Lam Trong Khoai Tay
Cảnh báo nội dung: Chương này chứa các mô tả chi tiết về cảnh quan hệ tình dục. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc nếu bạn nhạy cảm với nội dung này....
Họ đang ở trong phòng hóa trang để tẩy trang...Nhưng không hiểu sao Mã Quần Diệu bắt đầu cắn cậu trong lúc tẩy trang...Anh để Tiểu Lâm ngồi trên bàn trang điểm, bản thân bị kẹp giữa hai chân cậu, một tay ôm eo cậu, tay kia nắm cổ cậu, vuốt ve gáy, đôi môi ấm áp phủ lên môi mềm mại của cậu, trước tiên ngậm môi trên của cậu mút nhẹ, rồi tiến sâu hơn một chút.Đầu lưỡi anh luồn vào, quấn quýt với lưỡi cậu, âm thanh ẩm ướt không thể che giấu. Tai Tiểu Lâm đỏ bừng, nhưng anh không cho cậu cơ hội thở, chỉ khi cậu hé miệng để anh mút lên trên, Tiểu Lâm mới hớp được chút không khí, nhưng ngay sau đó, chút oxy ít ỏi lại bị cuốn đi.Dưới sự chiếm đoạt không ngừng của Mã Quần Diệu, nụ hôn nồng nhiệt và dây dưa này kéo dài rất lâu. Tiểu Lâm bị hôn đến gần như ngạt thở, lưng tựa vào gương, không còn đường lui, môi tê dại, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng...Cửa phòng bật mở, rồi nghe tiếng Lăng Tiểu Phong chửi thề một câu, lập tức đóng sập cửa lại.Ngay sau đó, giọng Lăng Tiểu Phong vang lên ngoài cửa, hơi bực bội: "Mã Quần Diệu, mày bình tĩnh chút đi... Bọn tao ra nhà hàng chờ trước, mày với Tiểu Lâm nhanh lên..."Nghe giọng Lăng Tiểu Phong, Tiểu Lâm hoảng loạn giãy giụa, nhưng eo lại bị Mã Quần Diệu giữ chặt hơn, chỉ phát ra tiếng rên như mèo con. Cậu đẩy không nổi anh, ngược lại bị anh cắn mạnh một cái, đau đến hít vào."Nghe chưa, Mã Quần Diệu." Lăng Tiểu Phong không nhịn được, đá cửa một cái, hét: "Đừng điên, Nữu Nữu đang tìm Tiểu Lâm, cho mày mười phút, không tao báo cảnh sát đấy! Nhanh lên!"Nói xong, Lăng Tiểu Phong đẩy Thương Đình và Nữu Nữu đi ra cửa, miệng lẩm bẩm: "Mười phút chắc đủ làm gì đó rồi!" Thương Đình lập tức bịt tai Nữu Nữu, lườm Tiểu Phong. Anh ta cười xòa, sửa lời: "Không, họ chỉ hôn... Ý anh là hôn mười phút chắc đủ rồi!""Câm miệng đi!" Thương Đình đấm Tiểu Phong, đẩy anh ta đi.Tiểu Lâm vùng vẫy đẩy Mã Quần Diệu ra, che miệng thở hổn hển, nói: "Anh, Nữu... Nữu Nữu đang đợi..."Cậu bị hôn đến đỏ bừng mặt, ngực phập phồng, phần dưới quần jeans cấn khiến Tiểu Lâm khó chịu, cậu bất giác che tay, đỏ mặt vì xấu hổ khi cơ thể phản ứng.Mã Quần Diệu kéo tay cậu, chạm nhẹ, khiến Tiểu Lâm càng thêm ngượng ngùng: "Đừng, anh đừng đụng..."Tiểu Lâm sợ anh Diệu định làm gì, vội vàng nắm tay anh. Mã Quần Diệu cười, bế cậu xuống khỏi bàn trang điểm, để cậu đứng mới thấy dễ chịu hơn.Vừa rồi mới tẩy được nửa mặt, còn lại vẫn là khuôn mặt lấm lem. Mã Quần Diệu lấy khăn tẩy trang, nâng mặt Tiểu Lâm lau sạch, thấy môi cậu vì nụ hôn vừa rồi mà đầy đặn hơn, hồng hào, mọng nước.Anh lau nhẹ nhàng, nhưng da Tiểu Lâm trắng, dễ đỏ. Tiểu Lâm nắm áo sơ mi ở eo anh, mắt dán chặt vào anh, nhìn sống mũi cao của anh Diệu, vừa rồi khi hôn cứ chạm vào mũi cậu...Mã Quần Diệu nhìn Tiểu Lâm trở lại sạch sẽ, cúi đầu, chạm mũi vào mũi cậu, nói: "Nhóc xinh đẹp của anh."Tiểu Lâm vừa mê mẩn mũi anh, giờ bị anh chạm đúng chỗ ngứa, lập tức mất lý trí, thè lưỡi liếm nhẹ môi anh...Thế là chẳng ai đi được, hôn mười phút, lại thêm mười phút nữa...
-
Nhà hàng cách studio chụp hình của Lăng Tiểu Phong hai con phố.Mã Quần Diệu và Tiểu Lâm ngồi cạnh nhau, đối diện là Lăng Tiểu Phong và Thương Đình, Nữu Nữu ngồi trên ghế trẻ em cạnh Tiểu Lâm và Thương Đình.Khi hai người đến, món ăn vừa lên đủ. Nữu Nữu ăn chưa được mười phút đã không ngồi yên, trèo từ ghế lên người Tiểu Lâm, suốt bữa ăn không rời cậu, lúc thì nghịch ngón tay cậu, lúc kéo cậu xem video hoạt hình Kitty.Tiểu Lâm ôm Nữu Nữu, để mặc cô bé quậy trên người. Một lúc, Nữu Nữu cài kẹp tóc Kitty lên đầu cậu, thì thầm bên tai: "Kitty cho anh."Trước đây Mã Quần Diệu gặp Nữu Nữu hai lần, chưa bao giờ nghe cô bé nói. Hôm nay, cô bé lại rúc vào lòng Tiểu Lâm, thì thầm với cậu.Thương Đình nói với Mã Quần Diệu: "A Diệu, Nữu Nữu nhà em chưa bao giờ thích ai như thế. Tiểu Lâm thực sự là bảo bối, em rất yêu quý. Rảnh để cậu ấy tới chơi với Nữu Nữu, được không?""Được, nhưng Tiểu Lâm không quen đường, sợ phiền..."Thương Đình vội nói: "Không phiền, không phiền. Sau này Nữu Nữu tìm Tiểu Lâm, em để Tiểu Phong đưa đón, đảm bảo an toàn về nhà."Tiểu Lâm bận chơi với Nữu Nữu, không ăn được. Mã Quần Diệu ở bên cạnh, lúc đút cậu miếng cơm, lúc gắp miếng thịt, đưa bát canh còn dỗ: "Nóng... thổi hai cái...""Trời ơi... Nóng... thổi hai cái... Nghe giọng điệu kìa." Lăng Tiểu Phong không nhịn được, trêu chọc. Tuy anh ta ngày thường đào hoa, nhưng bản chất là gã đàn ông thô kệch, không chịu nổi bạn thân yêu đương sến sẩm thế này.Thương Đình gắp con tôm ném vào bát Tiểu Phong: "Ăn tôm đi. Công tố viên Mã biết thương người, ai như anh."Thương Đình là thợ trang điểm, ăn mặc trung tính. Hôm nay cô mặc áo sơ mi màu cà phê, quần công sở kiểu bạn trai, mặt mộc sạch sẽ, tóc cột đuôi ngựa đơn giản, khác hẳn những cô người mẫu nóng bỏng mà Tiểu Phong từng hẹn hò.Lăng Tiểu Phong cũng không biết mình mê Thương Đình thế nào. Dù biết cô ly hôn, có con gái tự kỷ, anh ta vẫn như chú chó con bám theo gần một năm.Khi mới quen, Thương Đình hay nói: "Ngày nào anh chán thì báo một tiếng, đi đường của anh."Tiểu Phong không biết xấu hổ khi theo đuổi, nhưng nghe câu này hoài cũng bực, cảm thấy Thương Đình không biết điều. Anh ta là trai đẹp độc thân, theo đuổi tận tình, vậy mà cô không chịu, lúc nào cũng bảo anh ta đi.Sau này hai người cãi nhau to, thực ra là Tiểu Phong đơn phương bùng nổ. Thương Đình luôn nghĩ hai người không đi xa được. Quá khứ của cô và Nữu Nữu là gánh nặng với Tiểu Phong. Ở bên nhau vui vẻ là đủ, không cần trói chặt anh ta.Nhưng tình yêu đâu có logic hay lý do. Yêu là yêu, dù có va vấp, đứng dậy chiến đấu tiếp là được."Anh khác nó, anh có mẹ thương..." Lăng Tiểu Phong mặt dày gọi Thương Đình là mẹ."Mày biết xấu hổ chút đi!" Mã Quần Diệu thấy Thương Đình khổ, một Nữu Nữu đã mệt, còn thêm "đứa con" Tiểu Phong.Anh lại đút Tiểu Lâm ăn. Tiểu Lâm ngại ngùng liếc Tiểu Phong và Thương Đình, vươn tay cào nhẹ chân anh, đỏ mặt: "Anh, anh ăn đi..."Lăng Tiểu Phong lại trêu: "Anh Diệu em không đói, em đút nó no rồi. Nhìn mày cắn môi Tiểu Lâm thành thế nào..." Chưa nói hết, anh ta kêu đau, đùi bị Thương Đình véo mạnh.Mã Quần Diệu chẳng quan tâm bạn trêu, đút tiếp: "Ăn hết miếng này, ngoan..."Tiếng "ngoan" khiến Tiểu Lâm đỏ mặt hơn, nuốt miếng thịt trước mặt mọi người, anh mới tha.Sau bữa ăn, Thương Đình gọi kem cho hai đứa nhóc. Mã Quần Diệu nhìn Tiểu Lâm và Nữu Nữu đút kem cho nhau, ghen tị vì không có phần.Thấy Tiểu Lâm thè lưỡi hồng nhạt liếm kem, Mã Quần Diệu thèm thuồng...Lăng Tiểu Phong thấy ánh mắt thèm khát của anh, lườm: "Bạn nhỏ Mã Quần Diệu, muốn anh Tiểu Phong mua kem cho không?""Không cần, tao thèm không phải kem."Khi chia tay ở cửa nhà hàng, Nữu Nữu ôm Tiểu Lâm không chịu buông. Thương Đình và Tiểu Lâm dỗ mãi, cô bé mới chịu lên xe.Tiểu Phong lái xe đi, Mã Quần Diệu nắm tay Tiểu Lâm đi dạo trên phố. Qua tiệm kem, anh mua một cây cho Tiểu Lâm.Tiểu Lâm ngơ ngác nhìn anh Diệu: "Vừa ăn rồi mà?""Em ăn, anh chỉ muốn nhìn em ăn lần nữa."Tiểu Lâm nhận cây kem, ngoan ngoãn liếm một miếng trước mặt anh. Mã Quần Diệu chưa thỏa mãn, giữ tay cậu, cố ý làm kem dính đầy miệng Tiểu Lâm..."Ư... Anh...""Anh còn muốn hôn..."Tiểu Lâm nhìn người qua đường, ngại ngùng: "Về..."Chưa nói hết, Mã Quần Diệu cúi xuống hôn môi cậu, nuốt cả kem lẫn người vào miệng...
-
Về nhà tắm xong, Tiểu Lâm thấy Mã Quần Diệu chưa thay đồ đã ngồi trong thư phòng làm việc. Cậu lặng lẽ cầm điện thoại vào, hỏi: "Anh, không tắm đi ngủ à?"Mã Quần Diệu đeo kính như buổi giảng ban chiều, bàn đầy hồ sơ, máy tính mở, anh đang sắp xếp tài liệu vụ án mới.Anh nhìn Tiểu Lâm, kẹp tóc Kitty đáng yêu trên đầu, cười vẫy tay: "Lại đây."Anh bế Tiểu Lâm lên đùi, hôn má cậu: "Em mệt thì ngủ trước, anh còn bận một lúc.""Thế... em ở đây được không?"Mã Quần Diệu thấy cậu cầm điện thoại, cười: "Cho em chơi thêm một tiếng, nhưng không được làm phiền anh."Tiểu Lâm gật đầu vui vẻ, chạy đến sofa cạnh bàn, đeo tai nghe, ngoan ngoãn xem phim.Thư phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ phím của Mã Quần Diệu. Thỉnh thoảng, Tiểu Lâm cười khẽ, cố nén. Anh biết cậu đang xem phim tình cảm ngọt ngào hài hước. Thỉnh thoảng anh ngẩng lên, thấy cậu lăn xuống thảm, nằm xem điện thoại...Muốn bảo cậu ngồi thẳng, nhưng thấy nhóc con vui vẻ đung đưa chân, anh lại để mặc.Tiểu Lâm xem được một tập rưỡi thì thời gian sử dụng điện thoại hết. Cậu ngồi dậy trên thảm, thấy anh Diệu vẫn bận.Mã Quần Diệu ngẩng lên: "Mệt thì ngủ trước..." Anh tiếp tục xem tài liệu.Tiểu Lâm không động, ngồi xếp bằng nhìn anh.Anh làm việc nghiêm túc thật đẹp trai, Tiểu Lâm nhìn không chớp mắt, nhớ hôm nay anh hôn cậu nhiều lần, nghĩ đến chuyện hai người đã lâu không làm...Ánh mắt cậu quá nóng bỏng. Mã Quần Diệu rời mắt khỏi hồ sơ, xoay ghế nhìn Tiểu Lâm: "Sao thế?"Tiểu Lâm nhớ lời nghe được ở hội trường, hỏi: "Anh, cấm dục là gì?""Sao lại hỏi thế?""Hôm anh giảng, có bạn nói anh... 'tui chết mất, quá cấm dục'."Tiểu Lâm thật thà thuật lại.Mã Quần Diệu cười, nói: "Lại đây."Tiểu Lâm không nghĩ ngợi, bò đến, quỳ trên thảm giữa hai chân anh, tay vịn đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh Diệu.Mã Quần Diệu nắm cằm cậu, giọng hơi căng: "Đi học toàn học gì thế?"Tiểu Lâm chớp mắt, lắc đầu trong tay anh, kẹp tóc Kitty rung nhẹ. Cậu ngơ ngác, trông như mèo con vô tội đáng yêu.Ánh mắt Mã Quần Diệu sâu thẳm, thấy Tiểu Lâm vô tình toát ra sức hút, anh nói: "Cấm dục là... rất muốn làm nhưng kìm lại, như anh bây giờ."Tiểu Lâm liếm môi, nuốt nước bọt."Tại sao phải kìm lại không làm?"Đồng tử Mã Quần Diệu tối lại, ngón cái xoa môi Tiểu Lâm, khiến môi cậu đỏ hơn..."Vì anh sợ làm rồi không dừng được. Mai có việc quan trọng, không ở nhà với em được, sợ em đau..."Tiểu Lâm "Ồ" một tiếng, miệng hé ra, Mã Quần Diệu luồn ngón tay vào miệng cậu, chạm lưỡi mềm. Tiểu Lâm chẳng biết gì, chỉ theo bản năng mút ngón tay anh...Ánh mắt anh nhìn cậu khiến Tiểu Lâm nóng ran, đột nhiên cảm thấy hành động này thật mờ ám, như thể đang ngậm thứ gì đó...Tiểu Lâm nhớ hôm anh bế cậu lên bàn ăn, nói muốn "ăn" cậu.Ngón tay anh rời miệng cậu, ánh mắt như bốc cháy, nhìn chằm chằm môi đỏ của Tiểu Lâm. Anh muốn lao vào miệng cậu, từ hồi trên núi, khi Tiểu Lâm quỳ trước anh, Mã Quần Diệu đã muốn thế.Anh muốn thấy mình được đôi môi nhỏ kia bao bọc, nuốt vào, mút lấy...Rồi như thể công tắc được bật, Tiểu Lâm đưa tay từ đùi anh trượt lên, mở thắt lưng, cúc quần, rồi kéo khóa...Quần lót đen lộ ra, Tiểu Lâm thấy thứ căng phồng bị kẹt trong đó. Cậu xoa một cái, cảm nhận độ cứng, rồi kéo quần lót anh xuống. Thứ cứng rắn bật ra, bất ngờ đánh vào cằm Tiểu Lâm, khiến cậu giật mình...Vật to lớn lần đầu gần thế trước mặt, Tiểu Lâm ngơ ngác: "To quá.""Chạm đi, nó còn to hơn."Tiểu Lâm chạm vào, thấy nó giật lên khi được ngón tay chạm, như con rắn sống động, gân nổi dưới lớp da, hiên ngang dựng đứng.Tiểu Lâm nắm lấy, bắt chước cách anh vuốt ve mình, nhớ có lần anh dùng ngón tay cọ phần đầu, Tiểu Lâm làm theo, thấy thứ của anh rỉ ra chút chất lỏng...Tiểu Lâm thử thè lưỡi liếm, mặn và hơi tanh, không khó chịu, còn thấy chưa đủ, cậu liếm vòng quanh đầu.Anh hít sâu, Tiểu Lâm ngẩng lên, thấy biểu cảm anh thật cuốn hút. Muốn anh thoải mái hơn, cậu mềm giọng: "Anh muốn nữa không?""Bảo bối, ngậm vào."Tiểu Lâm nuốt nước bọt, há miệng ngậm lấy anh. Cậu cố nuốt, nhưng anh quá lớn, Tiểu Lâm không chứa hết, hơi nghẹn...Cậu lùi lại, thử lần nữa, nuốt sâu hơn, nghe tiếng thở gấp của anh như khích lệ, cậu ra sức ngậm, lưỡi áp vào thân, nước bọt tràn từ khóe miệng không khép nổi, tiếng thở anh càng gấp, Tiểu Lâm càng cố nuốt sâu...Mã Quần Diệu luồn tay vào tóc cậu, thỉnh thoảng nhấn đầu cậu xuống, đẩy vào miệng ướt nóng của Tiểu Lâm. Hơi thở nóng từ mũi cậu phả lên phần thân dưới lộ ra của anh, khiến anh càng hưng phấn...Tiểu Lâm đôi lúc nhắm mắt, khó chịu vì thứ khổng lồ, đôi lúc ngẩng lên, mắt đỏ hoe, long lanh nhìn anh, nét mặt như oan ức: "Anh, sao anh to thế?"Mã Quần Diệu sướng cả tâm lý lẫn thể xác, không ngại để Tiểu Lâm thấy anh bị dục vọng chi phối. Mỗi lần mắt chạm nhau, cả hai càng cháy bỏng vì ánh nhìn.Sợ làm hỏng cổ họng cậu, anh rời khỏi miệng nhỏ lưu luyến, nắm tay cậu cùng vuốt nhanh.Tiểu Lâm mặt đỏ bừng, thở hổn hển, quỳ dưới chân, mê mẩn nhìn anh Diệu trên ghế, như vị thần cao quý, quần áo chỉnh tề, chỉ phần dưới lộ ra, vừa cao sang vừa trần trụi.Mã Quần Diệu không rời mắt khỏi Tiểu Lâm. Hành động của anh khiến dục vọng của cậu dâng cao. Tiếng rên kìm nén của anh làm Tiểu Lâm cứng đến khó chịu dù chưa chạm vào...Anh biết mình sắp đến, giọng khàn: "Há miệng!"Tiểu Lâm lại ngậm lấy, lần này anh ra vào mạnh, tiếng nước và mút vang trong thư phòng...Không muốn kìm nữa, anh căng đùi, đè đầu Tiểu Lâm, hơi thở nặng nề hòa với tiếng rên của cậu càng dữ dội...Tiểu Lâm bị đâm sâu vào họng, mắt rưng lệ, nước mắt đọng trên lông mi dài, môi sưng đỏ, miệng đầy ắp, không chịu nổi, rên rỉ, bấu đùi anh...Khi cao trào, Mã Quần Diệu gầm nhẹ, định rút ra, nhưng đã phun đầy vào miệng Tiểu Lâm, một ít bắn lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu...Khi anh kéo cậu vào lòng, ôm chặt, anh vẫn đang bắn ra, kẹp giữa hai bụng, giật liên hồi. Tiểu Lâm rúc vào ngực anh, để anh xoa nắn, giúp anh tận hưởng dư âm...Hai người dính chặt, tim đập điên cuồng, hơi thở hòa quyện. Mã Quần Diệu xoa lưng Tiểu Lâm, cảm nhận cơ thể cậu run rẩy.Khi dục vọng tan, anh buông Tiểu Lâm, bế cậu ngồi lên đùi, thấy tóc mai cậu ướt mồ hôi, môi đỏ mọng, anh lại cúi xuống hôn...Sau nụ hôn nồng nàn, Tiểu Lâm mắt long lanh, ngại ngùng hỏi: "Anh, em làm tốt không? Anh thích không?""Anh bắn nhiều thế cho em, em nói xem anh thích không?"Tiểu Lâm đỏ mặt, lúng túng. Mã Quần Diệu luồn tay vào quần cậu: "Anh giúp em...""Đừng..."Tiểu Lâm hốt hoảng, giữ tay anh, nhưng đã muộn. Mã Quần Diệu cảm nhận sự ướt nóng, không ngờ chỉ giúp anh, Tiểu Lâm đã lên đỉnh.Tai vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn. Mã Quần Diệu thì thầm bên tai cậu: "Sao mà hư thế, chỉ ngậm cho anh đã bắn rồi?"Tiểu Lâm xấu hổ rúc vào cổ anh, dù rên rỉ cầu xin, vẫn không ngăn được anh Diệu tiếp tục trêu chọc thứ đã mềm đi của cậu...
[*Trong phần tên chương tiếng Trung "口爱的林凯蒂", tác giả chơi chữ, dùng từ "口爱" đọc là kǒu ài gần giống "可爱" (kě ài – đáng yêu). "口" nghĩa là"miệng", "口爱" còn hàm ý là "yêu bằng miệng".
林凯蒂 có Lâm là họ, 凯蒂 là Khải Đệ - tên gọi của mèo Hello Kitty trong tiếng Trung, nên tạm dịch là "Mèo Lâm đáng yêu".]
.
Họ đang ở trong phòng hóa trang để tẩy trang...Nhưng không hiểu sao Mã Quần Diệu bắt đầu cắn cậu trong lúc tẩy trang...Anh để Tiểu Lâm ngồi trên bàn trang điểm, bản thân bị kẹp giữa hai chân cậu, một tay ôm eo cậu, tay kia nắm cổ cậu, vuốt ve gáy, đôi môi ấm áp phủ lên môi mềm mại của cậu, trước tiên ngậm môi trên của cậu mút nhẹ, rồi tiến sâu hơn một chút.Đầu lưỡi anh luồn vào, quấn quýt với lưỡi cậu, âm thanh ẩm ướt không thể che giấu. Tai Tiểu Lâm đỏ bừng, nhưng anh không cho cậu cơ hội thở, chỉ khi cậu hé miệng để anh mút lên trên, Tiểu Lâm mới hớp được chút không khí, nhưng ngay sau đó, chút oxy ít ỏi lại bị cuốn đi.Dưới sự chiếm đoạt không ngừng của Mã Quần Diệu, nụ hôn nồng nhiệt và dây dưa này kéo dài rất lâu. Tiểu Lâm bị hôn đến gần như ngạt thở, lưng tựa vào gương, không còn đường lui, môi tê dại, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng...Cửa phòng bật mở, rồi nghe tiếng Lăng Tiểu Phong chửi thề một câu, lập tức đóng sập cửa lại.Ngay sau đó, giọng Lăng Tiểu Phong vang lên ngoài cửa, hơi bực bội: "Mã Quần Diệu, mày bình tĩnh chút đi... Bọn tao ra nhà hàng chờ trước, mày với Tiểu Lâm nhanh lên..."Nghe giọng Lăng Tiểu Phong, Tiểu Lâm hoảng loạn giãy giụa, nhưng eo lại bị Mã Quần Diệu giữ chặt hơn, chỉ phát ra tiếng rên như mèo con. Cậu đẩy không nổi anh, ngược lại bị anh cắn mạnh một cái, đau đến hít vào."Nghe chưa, Mã Quần Diệu." Lăng Tiểu Phong không nhịn được, đá cửa một cái, hét: "Đừng điên, Nữu Nữu đang tìm Tiểu Lâm, cho mày mười phút, không tao báo cảnh sát đấy! Nhanh lên!"Nói xong, Lăng Tiểu Phong đẩy Thương Đình và Nữu Nữu đi ra cửa, miệng lẩm bẩm: "Mười phút chắc đủ làm gì đó rồi!" Thương Đình lập tức bịt tai Nữu Nữu, lườm Tiểu Phong. Anh ta cười xòa, sửa lời: "Không, họ chỉ hôn... Ý anh là hôn mười phút chắc đủ rồi!""Câm miệng đi!" Thương Đình đấm Tiểu Phong, đẩy anh ta đi.Tiểu Lâm vùng vẫy đẩy Mã Quần Diệu ra, che miệng thở hổn hển, nói: "Anh, Nữu... Nữu Nữu đang đợi..."Cậu bị hôn đến đỏ bừng mặt, ngực phập phồng, phần dưới quần jeans cấn khiến Tiểu Lâm khó chịu, cậu bất giác che tay, đỏ mặt vì xấu hổ khi cơ thể phản ứng.Mã Quần Diệu kéo tay cậu, chạm nhẹ, khiến Tiểu Lâm càng thêm ngượng ngùng: "Đừng, anh đừng đụng..."Tiểu Lâm sợ anh Diệu định làm gì, vội vàng nắm tay anh. Mã Quần Diệu cười, bế cậu xuống khỏi bàn trang điểm, để cậu đứng mới thấy dễ chịu hơn.Vừa rồi mới tẩy được nửa mặt, còn lại vẫn là khuôn mặt lấm lem. Mã Quần Diệu lấy khăn tẩy trang, nâng mặt Tiểu Lâm lau sạch, thấy môi cậu vì nụ hôn vừa rồi mà đầy đặn hơn, hồng hào, mọng nước.Anh lau nhẹ nhàng, nhưng da Tiểu Lâm trắng, dễ đỏ. Tiểu Lâm nắm áo sơ mi ở eo anh, mắt dán chặt vào anh, nhìn sống mũi cao của anh Diệu, vừa rồi khi hôn cứ chạm vào mũi cậu...Mã Quần Diệu nhìn Tiểu Lâm trở lại sạch sẽ, cúi đầu, chạm mũi vào mũi cậu, nói: "Nhóc xinh đẹp của anh."Tiểu Lâm vừa mê mẩn mũi anh, giờ bị anh chạm đúng chỗ ngứa, lập tức mất lý trí, thè lưỡi liếm nhẹ môi anh...Thế là chẳng ai đi được, hôn mười phút, lại thêm mười phút nữa...
-
Nhà hàng cách studio chụp hình của Lăng Tiểu Phong hai con phố.Mã Quần Diệu và Tiểu Lâm ngồi cạnh nhau, đối diện là Lăng Tiểu Phong và Thương Đình, Nữu Nữu ngồi trên ghế trẻ em cạnh Tiểu Lâm và Thương Đình.Khi hai người đến, món ăn vừa lên đủ. Nữu Nữu ăn chưa được mười phút đã không ngồi yên, trèo từ ghế lên người Tiểu Lâm, suốt bữa ăn không rời cậu, lúc thì nghịch ngón tay cậu, lúc kéo cậu xem video hoạt hình Kitty.Tiểu Lâm ôm Nữu Nữu, để mặc cô bé quậy trên người. Một lúc, Nữu Nữu cài kẹp tóc Kitty lên đầu cậu, thì thầm bên tai: "Kitty cho anh."Trước đây Mã Quần Diệu gặp Nữu Nữu hai lần, chưa bao giờ nghe cô bé nói. Hôm nay, cô bé lại rúc vào lòng Tiểu Lâm, thì thầm với cậu.Thương Đình nói với Mã Quần Diệu: "A Diệu, Nữu Nữu nhà em chưa bao giờ thích ai như thế. Tiểu Lâm thực sự là bảo bối, em rất yêu quý. Rảnh để cậu ấy tới chơi với Nữu Nữu, được không?""Được, nhưng Tiểu Lâm không quen đường, sợ phiền..."Thương Đình vội nói: "Không phiền, không phiền. Sau này Nữu Nữu tìm Tiểu Lâm, em để Tiểu Phong đưa đón, đảm bảo an toàn về nhà."Tiểu Lâm bận chơi với Nữu Nữu, không ăn được. Mã Quần Diệu ở bên cạnh, lúc đút cậu miếng cơm, lúc gắp miếng thịt, đưa bát canh còn dỗ: "Nóng... thổi hai cái...""Trời ơi... Nóng... thổi hai cái... Nghe giọng điệu kìa." Lăng Tiểu Phong không nhịn được, trêu chọc. Tuy anh ta ngày thường đào hoa, nhưng bản chất là gã đàn ông thô kệch, không chịu nổi bạn thân yêu đương sến sẩm thế này.Thương Đình gắp con tôm ném vào bát Tiểu Phong: "Ăn tôm đi. Công tố viên Mã biết thương người, ai như anh."Thương Đình là thợ trang điểm, ăn mặc trung tính. Hôm nay cô mặc áo sơ mi màu cà phê, quần công sở kiểu bạn trai, mặt mộc sạch sẽ, tóc cột đuôi ngựa đơn giản, khác hẳn những cô người mẫu nóng bỏng mà Tiểu Phong từng hẹn hò.Lăng Tiểu Phong cũng không biết mình mê Thương Đình thế nào. Dù biết cô ly hôn, có con gái tự kỷ, anh ta vẫn như chú chó con bám theo gần một năm.Khi mới quen, Thương Đình hay nói: "Ngày nào anh chán thì báo một tiếng, đi đường của anh."Tiểu Phong không biết xấu hổ khi theo đuổi, nhưng nghe câu này hoài cũng bực, cảm thấy Thương Đình không biết điều. Anh ta là trai đẹp độc thân, theo đuổi tận tình, vậy mà cô không chịu, lúc nào cũng bảo anh ta đi.Sau này hai người cãi nhau to, thực ra là Tiểu Phong đơn phương bùng nổ. Thương Đình luôn nghĩ hai người không đi xa được. Quá khứ của cô và Nữu Nữu là gánh nặng với Tiểu Phong. Ở bên nhau vui vẻ là đủ, không cần trói chặt anh ta.Nhưng tình yêu đâu có logic hay lý do. Yêu là yêu, dù có va vấp, đứng dậy chiến đấu tiếp là được."Anh khác nó, anh có mẹ thương..." Lăng Tiểu Phong mặt dày gọi Thương Đình là mẹ."Mày biết xấu hổ chút đi!" Mã Quần Diệu thấy Thương Đình khổ, một Nữu Nữu đã mệt, còn thêm "đứa con" Tiểu Phong.Anh lại đút Tiểu Lâm ăn. Tiểu Lâm ngại ngùng liếc Tiểu Phong và Thương Đình, vươn tay cào nhẹ chân anh, đỏ mặt: "Anh, anh ăn đi..."Lăng Tiểu Phong lại trêu: "Anh Diệu em không đói, em đút nó no rồi. Nhìn mày cắn môi Tiểu Lâm thành thế nào..." Chưa nói hết, anh ta kêu đau, đùi bị Thương Đình véo mạnh.Mã Quần Diệu chẳng quan tâm bạn trêu, đút tiếp: "Ăn hết miếng này, ngoan..."Tiếng "ngoan" khiến Tiểu Lâm đỏ mặt hơn, nuốt miếng thịt trước mặt mọi người, anh mới tha.Sau bữa ăn, Thương Đình gọi kem cho hai đứa nhóc. Mã Quần Diệu nhìn Tiểu Lâm và Nữu Nữu đút kem cho nhau, ghen tị vì không có phần.Thấy Tiểu Lâm thè lưỡi hồng nhạt liếm kem, Mã Quần Diệu thèm thuồng...Lăng Tiểu Phong thấy ánh mắt thèm khát của anh, lườm: "Bạn nhỏ Mã Quần Diệu, muốn anh Tiểu Phong mua kem cho không?""Không cần, tao thèm không phải kem."Khi chia tay ở cửa nhà hàng, Nữu Nữu ôm Tiểu Lâm không chịu buông. Thương Đình và Tiểu Lâm dỗ mãi, cô bé mới chịu lên xe.Tiểu Phong lái xe đi, Mã Quần Diệu nắm tay Tiểu Lâm đi dạo trên phố. Qua tiệm kem, anh mua một cây cho Tiểu Lâm.Tiểu Lâm ngơ ngác nhìn anh Diệu: "Vừa ăn rồi mà?""Em ăn, anh chỉ muốn nhìn em ăn lần nữa."Tiểu Lâm nhận cây kem, ngoan ngoãn liếm một miếng trước mặt anh. Mã Quần Diệu chưa thỏa mãn, giữ tay cậu, cố ý làm kem dính đầy miệng Tiểu Lâm..."Ư... Anh...""Anh còn muốn hôn..."Tiểu Lâm nhìn người qua đường, ngại ngùng: "Về..."Chưa nói hết, Mã Quần Diệu cúi xuống hôn môi cậu, nuốt cả kem lẫn người vào miệng...
-
Về nhà tắm xong, Tiểu Lâm thấy Mã Quần Diệu chưa thay đồ đã ngồi trong thư phòng làm việc. Cậu lặng lẽ cầm điện thoại vào, hỏi: "Anh, không tắm đi ngủ à?"Mã Quần Diệu đeo kính như buổi giảng ban chiều, bàn đầy hồ sơ, máy tính mở, anh đang sắp xếp tài liệu vụ án mới.Anh nhìn Tiểu Lâm, kẹp tóc Kitty đáng yêu trên đầu, cười vẫy tay: "Lại đây."Anh bế Tiểu Lâm lên đùi, hôn má cậu: "Em mệt thì ngủ trước, anh còn bận một lúc.""Thế... em ở đây được không?"Mã Quần Diệu thấy cậu cầm điện thoại, cười: "Cho em chơi thêm một tiếng, nhưng không được làm phiền anh."Tiểu Lâm gật đầu vui vẻ, chạy đến sofa cạnh bàn, đeo tai nghe, ngoan ngoãn xem phim.Thư phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ phím của Mã Quần Diệu. Thỉnh thoảng, Tiểu Lâm cười khẽ, cố nén. Anh biết cậu đang xem phim tình cảm ngọt ngào hài hước. Thỉnh thoảng anh ngẩng lên, thấy cậu lăn xuống thảm, nằm xem điện thoại...Muốn bảo cậu ngồi thẳng, nhưng thấy nhóc con vui vẻ đung đưa chân, anh lại để mặc.Tiểu Lâm xem được một tập rưỡi thì thời gian sử dụng điện thoại hết. Cậu ngồi dậy trên thảm, thấy anh Diệu vẫn bận.Mã Quần Diệu ngẩng lên: "Mệt thì ngủ trước..." Anh tiếp tục xem tài liệu.Tiểu Lâm không động, ngồi xếp bằng nhìn anh.Anh làm việc nghiêm túc thật đẹp trai, Tiểu Lâm nhìn không chớp mắt, nhớ hôm nay anh hôn cậu nhiều lần, nghĩ đến chuyện hai người đã lâu không làm...Ánh mắt cậu quá nóng bỏng. Mã Quần Diệu rời mắt khỏi hồ sơ, xoay ghế nhìn Tiểu Lâm: "Sao thế?"Tiểu Lâm nhớ lời nghe được ở hội trường, hỏi: "Anh, cấm dục là gì?""Sao lại hỏi thế?""Hôm anh giảng, có bạn nói anh... 'tui chết mất, quá cấm dục'."Tiểu Lâm thật thà thuật lại.Mã Quần Diệu cười, nói: "Lại đây."Tiểu Lâm không nghĩ ngợi, bò đến, quỳ trên thảm giữa hai chân anh, tay vịn đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh Diệu.Mã Quần Diệu nắm cằm cậu, giọng hơi căng: "Đi học toàn học gì thế?"Tiểu Lâm chớp mắt, lắc đầu trong tay anh, kẹp tóc Kitty rung nhẹ. Cậu ngơ ngác, trông như mèo con vô tội đáng yêu.Ánh mắt Mã Quần Diệu sâu thẳm, thấy Tiểu Lâm vô tình toát ra sức hút, anh nói: "Cấm dục là... rất muốn làm nhưng kìm lại, như anh bây giờ."Tiểu Lâm liếm môi, nuốt nước bọt."Tại sao phải kìm lại không làm?"Đồng tử Mã Quần Diệu tối lại, ngón cái xoa môi Tiểu Lâm, khiến môi cậu đỏ hơn..."Vì anh sợ làm rồi không dừng được. Mai có việc quan trọng, không ở nhà với em được, sợ em đau..."Tiểu Lâm "Ồ" một tiếng, miệng hé ra, Mã Quần Diệu luồn ngón tay vào miệng cậu, chạm lưỡi mềm. Tiểu Lâm chẳng biết gì, chỉ theo bản năng mút ngón tay anh...Ánh mắt anh nhìn cậu khiến Tiểu Lâm nóng ran, đột nhiên cảm thấy hành động này thật mờ ám, như thể đang ngậm thứ gì đó...Tiểu Lâm nhớ hôm anh bế cậu lên bàn ăn, nói muốn "ăn" cậu.Ngón tay anh rời miệng cậu, ánh mắt như bốc cháy, nhìn chằm chằm môi đỏ của Tiểu Lâm. Anh muốn lao vào miệng cậu, từ hồi trên núi, khi Tiểu Lâm quỳ trước anh, Mã Quần Diệu đã muốn thế.Anh muốn thấy mình được đôi môi nhỏ kia bao bọc, nuốt vào, mút lấy...Rồi như thể công tắc được bật, Tiểu Lâm đưa tay từ đùi anh trượt lên, mở thắt lưng, cúc quần, rồi kéo khóa...Quần lót đen lộ ra, Tiểu Lâm thấy thứ căng phồng bị kẹt trong đó. Cậu xoa một cái, cảm nhận độ cứng, rồi kéo quần lót anh xuống. Thứ cứng rắn bật ra, bất ngờ đánh vào cằm Tiểu Lâm, khiến cậu giật mình...Vật to lớn lần đầu gần thế trước mặt, Tiểu Lâm ngơ ngác: "To quá.""Chạm đi, nó còn to hơn."Tiểu Lâm chạm vào, thấy nó giật lên khi được ngón tay chạm, như con rắn sống động, gân nổi dưới lớp da, hiên ngang dựng đứng.Tiểu Lâm nắm lấy, bắt chước cách anh vuốt ve mình, nhớ có lần anh dùng ngón tay cọ phần đầu, Tiểu Lâm làm theo, thấy thứ của anh rỉ ra chút chất lỏng...Tiểu Lâm thử thè lưỡi liếm, mặn và hơi tanh, không khó chịu, còn thấy chưa đủ, cậu liếm vòng quanh đầu.Anh hít sâu, Tiểu Lâm ngẩng lên, thấy biểu cảm anh thật cuốn hút. Muốn anh thoải mái hơn, cậu mềm giọng: "Anh muốn nữa không?""Bảo bối, ngậm vào."Tiểu Lâm nuốt nước bọt, há miệng ngậm lấy anh. Cậu cố nuốt, nhưng anh quá lớn, Tiểu Lâm không chứa hết, hơi nghẹn...Cậu lùi lại, thử lần nữa, nuốt sâu hơn, nghe tiếng thở gấp của anh như khích lệ, cậu ra sức ngậm, lưỡi áp vào thân, nước bọt tràn từ khóe miệng không khép nổi, tiếng thở anh càng gấp, Tiểu Lâm càng cố nuốt sâu...Mã Quần Diệu luồn tay vào tóc cậu, thỉnh thoảng nhấn đầu cậu xuống, đẩy vào miệng ướt nóng của Tiểu Lâm. Hơi thở nóng từ mũi cậu phả lên phần thân dưới lộ ra của anh, khiến anh càng hưng phấn...Tiểu Lâm đôi lúc nhắm mắt, khó chịu vì thứ khổng lồ, đôi lúc ngẩng lên, mắt đỏ hoe, long lanh nhìn anh, nét mặt như oan ức: "Anh, sao anh to thế?"Mã Quần Diệu sướng cả tâm lý lẫn thể xác, không ngại để Tiểu Lâm thấy anh bị dục vọng chi phối. Mỗi lần mắt chạm nhau, cả hai càng cháy bỏng vì ánh nhìn.Sợ làm hỏng cổ họng cậu, anh rời khỏi miệng nhỏ lưu luyến, nắm tay cậu cùng vuốt nhanh.Tiểu Lâm mặt đỏ bừng, thở hổn hển, quỳ dưới chân, mê mẩn nhìn anh Diệu trên ghế, như vị thần cao quý, quần áo chỉnh tề, chỉ phần dưới lộ ra, vừa cao sang vừa trần trụi.Mã Quần Diệu không rời mắt khỏi Tiểu Lâm. Hành động của anh khiến dục vọng của cậu dâng cao. Tiếng rên kìm nén của anh làm Tiểu Lâm cứng đến khó chịu dù chưa chạm vào...Anh biết mình sắp đến, giọng khàn: "Há miệng!"Tiểu Lâm lại ngậm lấy, lần này anh ra vào mạnh, tiếng nước và mút vang trong thư phòng...Không muốn kìm nữa, anh căng đùi, đè đầu Tiểu Lâm, hơi thở nặng nề hòa với tiếng rên của cậu càng dữ dội...Tiểu Lâm bị đâm sâu vào họng, mắt rưng lệ, nước mắt đọng trên lông mi dài, môi sưng đỏ, miệng đầy ắp, không chịu nổi, rên rỉ, bấu đùi anh...Khi cao trào, Mã Quần Diệu gầm nhẹ, định rút ra, nhưng đã phun đầy vào miệng Tiểu Lâm, một ít bắn lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu...Khi anh kéo cậu vào lòng, ôm chặt, anh vẫn đang bắn ra, kẹp giữa hai bụng, giật liên hồi. Tiểu Lâm rúc vào ngực anh, để anh xoa nắn, giúp anh tận hưởng dư âm...Hai người dính chặt, tim đập điên cuồng, hơi thở hòa quyện. Mã Quần Diệu xoa lưng Tiểu Lâm, cảm nhận cơ thể cậu run rẩy.Khi dục vọng tan, anh buông Tiểu Lâm, bế cậu ngồi lên đùi, thấy tóc mai cậu ướt mồ hôi, môi đỏ mọng, anh lại cúi xuống hôn...Sau nụ hôn nồng nàn, Tiểu Lâm mắt long lanh, ngại ngùng hỏi: "Anh, em làm tốt không? Anh thích không?""Anh bắn nhiều thế cho em, em nói xem anh thích không?"Tiểu Lâm đỏ mặt, lúng túng. Mã Quần Diệu luồn tay vào quần cậu: "Anh giúp em...""Đừng..."Tiểu Lâm hốt hoảng, giữ tay anh, nhưng đã muộn. Mã Quần Diệu cảm nhận sự ướt nóng, không ngờ chỉ giúp anh, Tiểu Lâm đã lên đỉnh.Tai vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn. Mã Quần Diệu thì thầm bên tai cậu: "Sao mà hư thế, chỉ ngậm cho anh đã bắn rồi?"Tiểu Lâm xấu hổ rúc vào cổ anh, dù rên rỉ cầu xin, vẫn không ngăn được anh Diệu tiếp tục trêu chọc thứ đã mềm đi của cậu...
[*Trong phần tên chương tiếng Trung "口爱的林凯蒂", tác giả chơi chữ, dùng từ "口爱" đọc là kǒu ài gần giống "可爱" (kě ài – đáng yêu). "口" nghĩa là"miệng", "口爱" còn hàm ý là "yêu bằng miệng".
林凯蒂 có Lâm là họ, 凯蒂 là Khải Đệ - tên gọi của mèo Hello Kitty trong tiếng Trung, nên tạm dịch là "Mèo Lâm đáng yêu".]
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me