Bkpp Tieu Lam Trong Khoai Tay
🫘🫘🫘
Vốn không định viết, nhưng vì tôi không được mời đi xem con trai, nên quyết định phạt cậu ấy một chút để an ủi trái tim tổn thương của tôi. Các mae không bốc thăm được thì tùy duyên mà đọc nhé!//Chị Đậu không trúng vòng presale bán vé concert "My pleasure" ở Thái của PP :) //
Mã Quần Diệu bế một chú gấu koala nhỏ không đuôi về phòng ngủ chính, Tiểu Lâm vẫn vùi mặt đỏ hồng vào hõm vai anh. Anh đặt cậu đứng cạnh giường, còn mình ngồi xuống, nhìn Tiểu Lâm hai tay che mặt, không chịu buông...Anh đưa tay kéo quần cậu xuống, khiến cậu hốt hoảng kêu lên."Anh... anh... còn muốn đánh mông nữa hả?" Tiểu Lâm một tay che phía trước, tay kia giữ chặt quần, mặt đỏ như tôm luộc.Mã Quần Diệu không nhịn được, khóe miệng cong lên, bật cười: "Không đánh, anh xem có cần bôi thuốc không... Ngoan, quay lại, anh xem mông có sưng không?"Anh xoay người cậu, mông Tiểu Lâm hiện ra trước mắt, ba vệt đỏ do thước để lại hơi hồng. Anh chạm nhẹ, thịt mềm của cậu co lại."Đau không?"Tiểu Lâm đáng thương nói: "Đau.""Vậy anh thổi một cái là hết đau..." Tiểu Lâm chưa kịp phản đối, anh đã thổi lên mông cậu. Tiểu Lâm xấu hổ, nhón chân dậm dậm, không ngờ anh còn quá đáng hôn "chụt" một cái, âm thanh vang đến mức Tiểu Lâm xấu hổ che tai.Mã Quần Diệu cười, xoay cậu lại. Lần này anh thấy Tiểu Lâm nhắm mắt, che tai, nhưng không che được thứ nhỏ bé đã ngẩng đầu dưới thân.Mã Quần Diệu ngẩng nhìn cậu, tay nắm lấy, khiến chân Tiểu Lâm mềm nhũn, ngã vào người anh, bị anh lật ngay xuống giường.Tiểu Lâm trời đất quay cuồng, chưa chuẩn bị tâm lý, ngón tay mạnh mẽ của Mã Quần Diệu đã bắt đầu vuốt ve, không cho cậu cơ hội thở.Tiểu Lâm cố đẩy tay anh, nhưng không lay nổi anh Diệu chút nào. Hai chân trần đạp đạp bên giường, tiếng thở dốc không kìm được, cả người run rẩy, chìm trong dục vọng.Mã Quần Diệu hài lòng nhìn cậu nhóc trên giường nhắm mắt, mặt lộ vẻ khao khát.Anh thích Tiểu Lâm như thế này. Con người thường mang nhiều mặt nạ, như khi anh chọn làm công tố viên, thích từng bước lột trần điểm yếu, bóc từng lớp khiến người ta không trốn được, cuối cùng phải cúi đầu nhận tội. Quá trình ấy đầy thách thức.Nhưng Tiểu Lâm khác. Cậu giữ khoảng cách với mọi người, chỉ dễ dàng với anh. Với Mã Quần Diệu, cậu như giấy gói kẹo, dễ xé, mỗi lần mở ra là một vị ngọt khác nhau, thứ anh không tìm được ngoài đời thực.Anh thích Tiểu Lâm không giấu giếm, xấu hổ khi còn tỉnh táo, ngoan ngoãn khiến người ta muốn bắt nạt. Khi bị dục vọng cuốn đi, như lúc này, cậu mất kiểm soát dưới thân anh...Mỗi phiên bản Tiểu Lâm đều khiến Mã Quần Diệu mê mẩn. Tiểu Lâm như thế chỉ anh thấy được, chỉ anh kiểm soát, chỉ chìm đắm dưới thân anh...Mã Quần Diệu dừng tay khi cậu nhóc sắp đạt đỉnh. Tiểu Lâm như rơi từ trên cao, thở hổn hển, mắt mọng nước nhìn anh. Anh đứng dậy, cởi sạch quần áo, kéo cậu ngồi dậy, lột áo ngủ của Tiểu Lâm.Anh lấy hộp nhỏ từ tủ cạnh giường, lấy một chiếc bao cao su, nói: "Đây là áo mưa, em đeo cho anh. Nó bảo vệ em, không để bắn vào trong, em sẽ không sốt hay bệnh."Tiểu Lâm chưa học môn sinh lý, chẳng hiểu gì. Mã Quần Diệu kiên nhẫn dạy.Anh xé gói nhôm, quỳ trước Tiểu Lâm, làm mẫu. Anh bóp nhẹ đầu bao, đẩy khí ra, một tay nắm thứ của Tiểu Lâm, khiến cậu thở hổn hển. Anh nhanh chóng dùng ngón trỏ và cái đeo bao, rồi nhìn cậu: "Thấy chưa, đơn giản lắm. Nào, em thử đeo cho anh."Tiểu Lâm ngơ ngác, anh nói đơn giản, nhưng cậu chẳng hiểu gì. Cầm chiếc áo mưa trơn trượt anh đưa, cậu nhìn "vũ khí cỡ lớn" của Mã Quần Diệu, không biết làm sao."Ngoan, thử đi."Tiểu Lâm quỳ dưới anh, loay hoay mãi, lúc nắm anh, lúc kéo bao, vừa đeo được lên đầu thì tay trượt, bao bắn ra như dây thun, rơi xuống sàn.Tiểu Lâm đỏ mặt, nhìn Mã Quần Diệu, suýt khóc: "Anh, em không biết..."Mã Quần Diệu đổ cả hộp bao lên giường, 1, 2, 3, 4, 5, còn năm cái: "Còn đây, không đủ thì trong ngăn kéo còn một hộp để em luyện."Trời ơi! Ai cứu tôi với, sao phải học viết chữ còn học đeo áo mưa!Tiểu Lâm thầm than, Mã Quần Diệu đã xé thêm một cái. Tiểu Lâm tay đầy dầu, cảm thấy không nắm nổi "vũ khí", toát mồ hôi, sốt ruột nắm mạnh, khiến Mã Quần Diệu hít vào.Anh hít sâu: "Bảo bối, nhẹ thôi, em định bẻ gãy anh à.""Nhưng nhẹ thì đeo không được!"Sau khi thêm hai cái bao hy sinh, bắn xuống sàn, Tiểu Lâm phát điên, rên rỉ cầu xin: "Ư... anh, đừng mà, được không? Ngủ đi được không?"Mã Quần Diệu nói: "Học xong thì ngủ." Anh bổ sung: "Hay em muốn... dùng hết đống này?"Hu hu hu... sao anh nghiêm khắc thế!Tiểu Lâm bực, buột miệng: "Sao anh không mua cái lớn hơn, cái này đeo không vừa!"Mã Quần Diệu véo mặt cậu: "Em chê anh chưa đủ lớn, không làm em sướng hả?"Tiểu Lâm quyết định làm nũng, trèo lên người Mã Quần Diệu, đè anh xuống, nũng nịu: "Không đeo nữa... không đeo được không anh, em không bệnh, không sốt đâu..."Cậu bị ép quá, cưỡi trên anh, ôm mặt anh hôn. Bình thường anh hôn cậu đến ngây ngất, Tiểu Lâm nghĩ mình cũng có thể làm anh ngây ngất.Nhưng công tố viên Mã không dễ nói chuyện, đã nói là làm. Anh đè cậu không cho động: "Ngoan, thử lại, học được anh thưởng."Mã Quần Diệu kéo cậu ngồi dậy, lần này cầm tay cậu nắm mình, dẫn ngón tay cậu đeo bao. Sau ba cái bao hy sinh, Tiểu Lâm cuối cùng thành công đeo áo mưa cho anh Diệu.Tiểu Lâm vui mừng nhảy lên, ôm Mã Quần Diệu: "Anh, em làm được rồi, em biết đeo áo mưa rồi!"Mã Quần Diệu thấy bảo bối đáng yêu quá, hai tay xoa mông cậu, cười nhìn cậu."Anh thưởng em gì?" Tiểu Lâm vui đến quên xấu hổ, dán vào anh, tự cọ đến bùng cháy. Cậu nằm trên anh, hai cây gậy nóng hổi còn đeo bao cọ vào nhau.Tiểu Lâm muốn nhiều hơn, chỉ cọ thôi không đủ...Nhưng không ngờ anh Diệu chỉ ngửa đầu hôn môi cậu, rồi nói: "Thưởng nhóc được đi ngủ."
.
Vốn không định viết, nhưng vì tôi không được mời đi xem con trai, nên quyết định phạt cậu ấy một chút để an ủi trái tim tổn thương của tôi. Các mae không bốc thăm được thì tùy duyên mà đọc nhé!//Chị Đậu không trúng vòng presale bán vé concert "My pleasure" ở Thái của PP :) //
Mã Quần Diệu bế một chú gấu koala nhỏ không đuôi về phòng ngủ chính, Tiểu Lâm vẫn vùi mặt đỏ hồng vào hõm vai anh. Anh đặt cậu đứng cạnh giường, còn mình ngồi xuống, nhìn Tiểu Lâm hai tay che mặt, không chịu buông...Anh đưa tay kéo quần cậu xuống, khiến cậu hốt hoảng kêu lên."Anh... anh... còn muốn đánh mông nữa hả?" Tiểu Lâm một tay che phía trước, tay kia giữ chặt quần, mặt đỏ như tôm luộc.Mã Quần Diệu không nhịn được, khóe miệng cong lên, bật cười: "Không đánh, anh xem có cần bôi thuốc không... Ngoan, quay lại, anh xem mông có sưng không?"Anh xoay người cậu, mông Tiểu Lâm hiện ra trước mắt, ba vệt đỏ do thước để lại hơi hồng. Anh chạm nhẹ, thịt mềm của cậu co lại."Đau không?"Tiểu Lâm đáng thương nói: "Đau.""Vậy anh thổi một cái là hết đau..." Tiểu Lâm chưa kịp phản đối, anh đã thổi lên mông cậu. Tiểu Lâm xấu hổ, nhón chân dậm dậm, không ngờ anh còn quá đáng hôn "chụt" một cái, âm thanh vang đến mức Tiểu Lâm xấu hổ che tai.Mã Quần Diệu cười, xoay cậu lại. Lần này anh thấy Tiểu Lâm nhắm mắt, che tai, nhưng không che được thứ nhỏ bé đã ngẩng đầu dưới thân.Mã Quần Diệu ngẩng nhìn cậu, tay nắm lấy, khiến chân Tiểu Lâm mềm nhũn, ngã vào người anh, bị anh lật ngay xuống giường.Tiểu Lâm trời đất quay cuồng, chưa chuẩn bị tâm lý, ngón tay mạnh mẽ của Mã Quần Diệu đã bắt đầu vuốt ve, không cho cậu cơ hội thở.Tiểu Lâm cố đẩy tay anh, nhưng không lay nổi anh Diệu chút nào. Hai chân trần đạp đạp bên giường, tiếng thở dốc không kìm được, cả người run rẩy, chìm trong dục vọng.Mã Quần Diệu hài lòng nhìn cậu nhóc trên giường nhắm mắt, mặt lộ vẻ khao khát.Anh thích Tiểu Lâm như thế này. Con người thường mang nhiều mặt nạ, như khi anh chọn làm công tố viên, thích từng bước lột trần điểm yếu, bóc từng lớp khiến người ta không trốn được, cuối cùng phải cúi đầu nhận tội. Quá trình ấy đầy thách thức.Nhưng Tiểu Lâm khác. Cậu giữ khoảng cách với mọi người, chỉ dễ dàng với anh. Với Mã Quần Diệu, cậu như giấy gói kẹo, dễ xé, mỗi lần mở ra là một vị ngọt khác nhau, thứ anh không tìm được ngoài đời thực.Anh thích Tiểu Lâm không giấu giếm, xấu hổ khi còn tỉnh táo, ngoan ngoãn khiến người ta muốn bắt nạt. Khi bị dục vọng cuốn đi, như lúc này, cậu mất kiểm soát dưới thân anh...Mỗi phiên bản Tiểu Lâm đều khiến Mã Quần Diệu mê mẩn. Tiểu Lâm như thế chỉ anh thấy được, chỉ anh kiểm soát, chỉ chìm đắm dưới thân anh...Mã Quần Diệu dừng tay khi cậu nhóc sắp đạt đỉnh. Tiểu Lâm như rơi từ trên cao, thở hổn hển, mắt mọng nước nhìn anh. Anh đứng dậy, cởi sạch quần áo, kéo cậu ngồi dậy, lột áo ngủ của Tiểu Lâm.Anh lấy hộp nhỏ từ tủ cạnh giường, lấy một chiếc bao cao su, nói: "Đây là áo mưa, em đeo cho anh. Nó bảo vệ em, không để bắn vào trong, em sẽ không sốt hay bệnh."Tiểu Lâm chưa học môn sinh lý, chẳng hiểu gì. Mã Quần Diệu kiên nhẫn dạy.Anh xé gói nhôm, quỳ trước Tiểu Lâm, làm mẫu. Anh bóp nhẹ đầu bao, đẩy khí ra, một tay nắm thứ của Tiểu Lâm, khiến cậu thở hổn hển. Anh nhanh chóng dùng ngón trỏ và cái đeo bao, rồi nhìn cậu: "Thấy chưa, đơn giản lắm. Nào, em thử đeo cho anh."Tiểu Lâm ngơ ngác, anh nói đơn giản, nhưng cậu chẳng hiểu gì. Cầm chiếc áo mưa trơn trượt anh đưa, cậu nhìn "vũ khí cỡ lớn" của Mã Quần Diệu, không biết làm sao."Ngoan, thử đi."Tiểu Lâm quỳ dưới anh, loay hoay mãi, lúc nắm anh, lúc kéo bao, vừa đeo được lên đầu thì tay trượt, bao bắn ra như dây thun, rơi xuống sàn.Tiểu Lâm đỏ mặt, nhìn Mã Quần Diệu, suýt khóc: "Anh, em không biết..."Mã Quần Diệu đổ cả hộp bao lên giường, 1, 2, 3, 4, 5, còn năm cái: "Còn đây, không đủ thì trong ngăn kéo còn một hộp để em luyện."Trời ơi! Ai cứu tôi với, sao phải học viết chữ còn học đeo áo mưa!Tiểu Lâm thầm than, Mã Quần Diệu đã xé thêm một cái. Tiểu Lâm tay đầy dầu, cảm thấy không nắm nổi "vũ khí", toát mồ hôi, sốt ruột nắm mạnh, khiến Mã Quần Diệu hít vào.Anh hít sâu: "Bảo bối, nhẹ thôi, em định bẻ gãy anh à.""Nhưng nhẹ thì đeo không được!"Sau khi thêm hai cái bao hy sinh, bắn xuống sàn, Tiểu Lâm phát điên, rên rỉ cầu xin: "Ư... anh, đừng mà, được không? Ngủ đi được không?"Mã Quần Diệu nói: "Học xong thì ngủ." Anh bổ sung: "Hay em muốn... dùng hết đống này?"Hu hu hu... sao anh nghiêm khắc thế!Tiểu Lâm bực, buột miệng: "Sao anh không mua cái lớn hơn, cái này đeo không vừa!"Mã Quần Diệu véo mặt cậu: "Em chê anh chưa đủ lớn, không làm em sướng hả?"Tiểu Lâm quyết định làm nũng, trèo lên người Mã Quần Diệu, đè anh xuống, nũng nịu: "Không đeo nữa... không đeo được không anh, em không bệnh, không sốt đâu..."Cậu bị ép quá, cưỡi trên anh, ôm mặt anh hôn. Bình thường anh hôn cậu đến ngây ngất, Tiểu Lâm nghĩ mình cũng có thể làm anh ngây ngất.Nhưng công tố viên Mã không dễ nói chuyện, đã nói là làm. Anh đè cậu không cho động: "Ngoan, thử lại, học được anh thưởng."Mã Quần Diệu kéo cậu ngồi dậy, lần này cầm tay cậu nắm mình, dẫn ngón tay cậu đeo bao. Sau ba cái bao hy sinh, Tiểu Lâm cuối cùng thành công đeo áo mưa cho anh Diệu.Tiểu Lâm vui mừng nhảy lên, ôm Mã Quần Diệu: "Anh, em làm được rồi, em biết đeo áo mưa rồi!"Mã Quần Diệu thấy bảo bối đáng yêu quá, hai tay xoa mông cậu, cười nhìn cậu."Anh thưởng em gì?" Tiểu Lâm vui đến quên xấu hổ, dán vào anh, tự cọ đến bùng cháy. Cậu nằm trên anh, hai cây gậy nóng hổi còn đeo bao cọ vào nhau.Tiểu Lâm muốn nhiều hơn, chỉ cọ thôi không đủ...Nhưng không ngờ anh Diệu chỉ ngửa đầu hôn môi cậu, rồi nói: "Thưởng nhóc được đi ngủ."
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me