TruyenFull.Me

Bkpp Tieu Lam Trong Khoai Tay

Cảnh báo nội dung: Chương này chứa các mô tả chi tiết về cảnh quan hệ tình dục. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc nếu bạn nhạy cảm với nội dung này.

.

.

.

Tiểu Lâm mặc bộ quần áo mới do bà Bạch mua, theo Mã Quần Diệu về nhà ông nội anh ăn Tết. Ngay cả con Mực cũng được diện đồ mới, đội mũ mới, trông rực rỡ vui tươi. Người duy nhất trong nhà không hợp tác là Mã Quần Diệu, chỉ qua loa đi một đôi tất mới.

Đến nhà cũ của nhà họ Mã, bốn thế hệ gần ba mươi người quây quần, Tiểu Lâm bận rộn làm quen mọi người. Nhìn đám trẻ con trong nhà chạy nhảy ầm ĩ, cậu có chút choáng váng.

Mã Quần Diệu dẫn cậu đến chào ông nội. Ông nội Mã năm nay tám mươi bảy tuổi, gần đây hơi lẫn, lúc nhớ lúc quên, nhưng hôm nay trông ông rất minh mẫn. Tiểu Lâm thuộc lòng lời chúc Mã Quần Diệu dạy, rành rọt nói: "Chúc ông nội năm mới an khang, sức khỏe dồi dào."

Nhiều người tò mò nhìn Tiểu Lâm, cậu hơi ngại, má hồng rực.

Ông nội Mã nhìn Tiểu Lâm tươi tắn, rất quý mến, nắm tay cậu vỗ nhẹ, đưa cho cậu một bao lì xì to: "Cậu bé đẹp trai thế này từ đâu tới vậy?"

Cô ba của Mã Quần Diệu nói: "Con trai nuôi của chị hai!" Cô trêu Bạch Linh: "Chị hai, chị không sinh được con gái, nhưng lại nhận một cậu con trai nuôi xinh đẹp thế này."

Họ hàng trong nhà chỉ biết Tiểu Lâm là con trai nuôi của Bạch Linh, không ai biết mối quan hệ giữa cậu và Mã Quần Diệu.

Trừ gia đình bác cả, các họ hàng khác đều rất thân thiện. Gia đình bác cả bị liên lụy vì vụ Vân Tinh, trước đây bác cả gọi điện thăm dò Mã Quần Diệu nhưng bị anh lạnh lùng từ chối. Sau đó, bác cả và anh họ Mã Trí Huy mất việc ở tòa thị chính, nên họ oán trách Mã Quần Diệu, không cho anh sắc mặt tốt.

Sau bữa cơm, Mã Quần Diệu bị kéo đi đánh bài với ông nội. Tiểu Lâm và con Mực ở sân xem lũ trẻ chơi đùa. Không ngờ, chẳng bao lâu sau, ngoài sân vang lên tiếng sủa của con Mực và tiếng trẻ con khóc. Người lớn ùa ra, thấy Tiểu Lâm đang ngồi xổm ôm con Mực sủa inh ỏi, còn một cậu bé mười tuổi, con của Mã Trí Huy, bị ngã sứt đầu, ngồi dưới đất gào khóc.

Mã Trí Huy nhân cơ hội quát tháo, đòi xử con Mực. Tiểu Lâm hoảng sợ, ôm chặt con Mực, cãi lại rằng cậu bé ném đá vào con Mực trước, con Mực chỉ xông tới nhưng không cắn, cậu bé bị hoảng ngã nên mới sứt đầu.

Mã Trí Huy nói lời khó nghe, bảo Mã Quần Diệu không biết từ đâu dẫn về một thằng nhóc lang thang và con chó hoang, còn dám đưa về nhà. Mã Quần Diệu suýt lao vào đánh anh họ, may mà giáo sư Mã và người nhà kịp chạy ra can ngăn, hai người mới không ẩu đả.

Đêm giao thừa xảy ra chuyện không vui, sau đó Mã Quần Diệu đưa Tiểu Lâm và con Mực về nhà trước để tránh xung đột.

Tiểu Lâm buồn bã, cảm thấy không khí Tết vui vẻ bị mình phá hỏng, lòng cậu nặng trĩu. Mã Quần Diệu dỗ: "Không phải lỗi của em, anh họ vốn không ưa anh, hắn chỉ nhân cơ hội gây chuyện thôi."

Đây là lần đầu tiên sau khi vào thành phố, Tiểu Lâm gặp người không thân thiện với mình và con Mực, cậu cảm thấy đây là điềm xấu.

Sau Tết, công việc của Mã Quần Diệu không hề nhẹ nhàng. Anh đang xử lý vụ án giao dịch video lạm dụng tình dục trên mạng, gọi là Nhóm Hộp Đen. Lãnh đạo cấp trên đã nói chuyện với anh vài lần, biết rằng nếu anh tiếp tục điều tra, sẽ lại gây chấn động lớn.

Viện công tố Giang Vân đã xáo trộn vì vụ Vân Tinh, thị trưởng bị cách chức, viện trưởng bị điều đi. Tân viện trưởng Đàm Lập, một người bảo thủ, vừa lên nhậm chức. Ông không ghét Mã Quần Diệu, thậm chí khá ngưỡng mộ anh, nhưng không muốn trong nhiệm kỳ của mình, viện công tố Giang Vân lại dậy sóng.

Vụ án này liên lụy quá nhiều nhân vật tai to mặt lớn. Mục tiêu chính là tập đoàn đứng sau nguồn video, nhưng danh sách thành viên trả phí bao gồm quan chức, doanh nhân, giám đốc công ty, ngôi sao giải trí, thậm chí cả giáo sư, cảnh sát. Phạm vi ảnh hưởng cực rộng.

Nước quá sâu, viện trưởng Đàm muốn dừng vụ án hoặc chuyển cho người khác. Nhưng Mã Quần Diệu không đồng ý.

Danh sách thành viên trả phí không phải mục tiêu chính, nhưng với Mã Quần Diệu, họ đều là đồng phạm, là một mắt xích trong chuỗi cung cầu. Không có nhu cầu, làm sao có cung?

Qua điều tra cùng đồng nghiệp cũ, cảnh sát Trác, Mã Quần Diệu phát hiện gần hai nghìn video, 89 nạn nhân nam nữ, đều bị lừa gạt hoặc đe dọa để quay. Trong đó, gần 40% là trẻ vị thành niên, nạn nhân nhỏ nhất chỉ 11 tuổi.

Mã Quần Diệu từ chối đề nghị của viện trưởng Đàm, kiên quyết không chuyển vụ án.

"A Diệu, cậu biết cậu đang trong danh sách đề cử phó công tố trưởng. Vụ Vân Tinh đã khiến việc thăng chức của cậu khó khăn, nếu tiếp tục khuấy động vụ này..."

Mã Quần Diệu ngắt lời viện trưởng: "Thưa viện trưởng, ông có thể gạch tên tôi khỏi danh sách ngay bây giờ. Tôi làm công tố viên không phải để thăng chức. Phó công tố trưởng hay không, với tôi chẳng khác gì."

Viện trưởng Đàm đau đầu. Người trẻ có lý tưởng, hoài bão thì tốt, nhưng vươn tay quá dài, hại người mà cũng chẳng lợi mình...

Vài ngày sau, Mã Quần Diệu nhận được điện thoại từ đàn anh khóa trên Trình Tử. Anh đã hai năm không liên lạc với thầy Trương Kì, người thầy cũ.

Hồi ở trường luật, thầy Trương thấy ở Mã Quần Diệu hình ảnh mình thời trẻ, làm gì cũng không sợ hãi, chỉ có luật pháp trong mắt, không ngại quyền thế. Thầy rất quý anh, truyền dạy mọi kiến thức và niềm tin. Nhưng hai năm sau khi tốt nghiệp, vì một vụ án nhỏ, thầy trò xảy ra mâu thuẫn.

Đó là vụ gây nguy hiểm cộng đồng do say rượu lái xe. Tài xế gây tai nạn là Trần Lực Cấp, con trai bí thư thành ủy, say rượu đâm chết một sinh viên rồi bỏ trốn. Mã Quần Diệu là công tố viên, yêu cầu mức án tám năm, nhưng thầy Trương, khi đó là thẩm phán, chỉ tuyên một năm tám tháng. Cuối cùng, Trần Lực Cấp chỉ bị giam mười tháng rồi được thả sớm.

Thầy Trương già đi, lăn lộn trong vũng bùn quá lâu, không còn sạch sẽ. Từ đó, ông mất đi người học trò yêu quý là Mã Quần Diệu.

Hôm nay, đàn anh Trình Tử gọi điện hẹn gặp Mã Quần Diệu, kêu muốn nói chuyện.

Mã Quần Diệu không đề phòng, không hỏi ai đi cùng, cũng không ngờ trong phòng bao lại có đông người đến vậy. Ngoài Trình Tử, còn có thầy Trương Kì, bí thư thành ủy thành phố C, và người anh không muốn gặp nhất – Trần Lực Cấp.

Anh biết bữa tiệc này do Trần Lực Cấp sắp xếp, nhắm vào anh, vì tên của gã nằm trong danh sách VIP của vụ Nhóm Hộp Đen.

Mã Quần Diệu hiểu rõ ý đồ của họ: muốn anh nương tay, bỏ qua vụ án để tránh làm mất mặt những người quyền thế.

Trong phòng bao, ngoài những người này, còn có cả đám trai gái tiếp rượu.

Trần Lực Cấp, hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ bảnh bao, nhưng làm nhiều chuyện không ra gì. Hắn ta và Mã Quần Diệu từng mâu thuẫn vì vụ say rượu lái xe, giờ lại vì vụ Nhóm Hộp Đen mà xuống nước cầu xin anh nương tay. Nếu không có bố ngăn cản, hắn đã tìm người xử lý Mã Quần Diệu từ lâu.

Trần Lực Cấp nâng ly rượu, cười giả lả, chĩa về phía Mã Quần Diệu: "Công tố viên Mã, xem chúng ta có duyên thế nào, lần nào cũng đụng nhau. Hôm nay nể mặt thầy Trương, chúng ta làm bạn, cậu muốn điều kiện gì cứ nói, không có gì Trần Lực Cấp này không làm được."

Mã Quần Diệu không định nể mặt ai. Ngồi cạnh anh là một cậu trai tiếp rượu, chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, mặt mày thanh tú nhưng trang điểm đậm. Cậu ta rót rượu cho Mã Quần Diệu, nhẹ giọng gọi "Công tố viên Mã", rồi đưa tay khoác cánh tay anh, đẩy ly rượu tới trước mặt.

Mã Quần Diệu lạnh lùng nhìn cậu ta, ánh mắt sắc như dao.

"Bỏ tay ra!"

Câu nói của Mã Quần Diệu khiến cả bàn im lặng. Anh biết ý đồ của Trần Lực Cấp khi sắp xếp cậu trai này: muốn mỉa mai anh.

Cậu ở bên ngoài, tôi ở trong bóng tối. Tôi chỉ là kẻ bỏ tiền mua video đồi trụy, nhưng cậu, công tố viên Mã, mang danh công tố viên mà khuynh hướng tình dục cũng chẳng đứng đắn gì.

Trình Tử đứng dậy giảng hòa, biết tính Mã Quần Diệu, cố xoa dịu không khí: "Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi." Anh ta vẫy cậu trai: "Lại đây, ngồi bên tôi..."

Mã Quần Diệu không nhận ý tốt này. Anh đứng bật dậy, ghế kéo ra tạo tiếng động chói tai. Lời anh nói cũng chẳng dễ nghe: "Trình Tử, cả bàn không ai cùng đường, bữa này không ăn được..."

Mã Quần Diệu quay người định đi, Trần Lực Cấp đập vỡ chai rượu: "Mã Quần Diệu, đừng có được voi đòi tiên! Mày nghĩ mình là cái thá gì? Tao muốn xử mày chỉ là chuyện phút mốt."

"Mày đang đe dọa công tố viên?"

"Công tố viên thì sao? Thầy Trương còn ngồi đây! Mày đừng quá kiêu ngạo."

Mã Quần Diệu nhìn thầy Trương Kì. Ông im lặng, mặt trầm xuống, không muốn dấn thân vào lằn ranh này nhưng bất đắc dĩ.

Mã Quần Diệu nhìn thầy, hỏi: "Thầy, thầy còn gì muốn nói với em không?"

Thầy Trương im lặng hồi lâu, cuối cùng khó khăn mở miệng: "Vụ án em muốn làm thì cứ làm, nhưng danh sách... nể mặt thầy, đừng công khai..."

Mã Quần Diệu bật cười, chút kỳ vọng cuối cùng cũng tan biến: "Thầy ở chỗ em chẳng còn chút thể diện nào, xương cốt cũng mục nát rồi, còn cần mặt mũi làm gì?"

Trình Tử giật mình: "Mã Quần Diệu..."

Trình Tử hẹn anh ra, lại bày ra cái bẫy này, tình bạn từ đây cũng chấm dứt. Mã Quần Diệu không thèm nhìn anh ta, nói thẳng với thầy Trương: "Thầy, đây là lần cuối em gọi thầy như vậy. Từ nay về sau, thầy đừng nhớ đến em, em cũng coi như không có thầy. Cuối cùng, em tặng thầy vài lời: chuyện xấu làm đủ rồi, cũng nên nghỉ hưu, nhìn lại xem cả đời này có đáng không."

-

Sau khi quảng cáo son môi được phát sóng, Thương Đình giúp Tiểu Lâm mở một tài khoản Weibo.

Tiểu Lâm là đàn ông, nhưng vẻ ngoài và dáng người đẹp hơn cả phụ nữ, vừa thuần khiết vừa quyến rũ. Chẳng mấy chốc, cậu gây sốt trên mạng, các dự án hợp tác liên tục tìm đến.

Mã Quần Diệu bận rộn, ngoài việc cùng bà Bạch đưa Tiểu Lâm đi học, các công việc khác do Thương Đình sàng lọc, nhận một cách cầm chừng.

Mã Quần Diệu không thiếu tiền, anh chỉ muốn Tiểu Lâm mở mang tầm mắt, giết thời gian. Những lúc anh bận, việc đưa đón Tiểu Lâm rơi vào tay Lăng Tiểu Phong và Thương Đình.

Một tháng sau Tết, Thương Đình và Nữu Nữu ở bên Tiểu Lâm nhiều hơn cả Mã Quần Diệu.

Rời khỏi bữa tiệc, Mã Quần Diệu ngồi trong xe hồi lâu, châm một điếu thuốc...

Anh không ăn miếng cơm, không uống ngụm rượu, nhưng vẫn buồn nôn muốn ói. Không gì khiến anh sụp đổ hơn việc niềm tin bị những người từng tôn kính phá hủy.

Anh không cho rằng mình là người tốt, nhưng luôn cố thoát khỏi vũng bùn, giữ mình sạch sẽ trong khả năng.

Lúc này, Mã Quần Diệu nhớ đến cậu thiếu niên mười sáu tuổi, nạn nhân anh gặp trước đó. Đáng lẽ cậu ta nên vô tư học hành ở trường, nhưng lại cho anh xem những vết sẹo trên cơ thể: lỗ xỏ trên ngực, những vết cắt chằng chịt ở đùi, và những cảnh lạm dụng kinh tởm trong video, khiến anh không chịu nổi.

Thế mà người thầy anh từng ngưỡng mộ, người anh khóa trên cùng lý tưởng, hôm nay lại bảo anh tha thứ cho lũ khốn đó.

Mã Quần Diệu phóng xe như điên đến studio của Lăng Tiểu Phong đón Tiểu Lâm. Rời khỏi bữa tiệc ghê tởm, anh chỉ muốn gặp Tiểu Lâm ngay lập tức...

Thế giới của Mã Quần Diệu quá dơ bẩn, Tiểu Lâm là mảnh đất trong sạch cuối cùng trong lòng anh.

Anh thậm chí không kịp lái xe về nhà, mà chạy thẳng ra ngoại ô, dừng lại dưới cầu Giang, một nơi hoang vắng không bóng người.

Tiểu Lâm bị Mã Quần Diệu kéo xuống xe. Cậu vẫn mặc bộ đồ chụp hình cuối cùng của hôm đó: áo sơ mi lụa đen rộng, cổ đeo một chiếc cà vạt lỏng lẻo như phụ kiện, không phải kiểu nghiêm chỉnh.

Mã Quần Diệu gấp gáp đè Tiểu Lâm lên cửa xe, mạnh mẽ hôn môi cậu. Anh vội vã, có phần thô bạo, áp lực công việc hôm nay khiến anh cần trút bỏ...

Dưới cầu không có đèn, nhưng ánh sáng từ dãy đèn đường trên cầu rọi xuống. Tiểu Lâm vẫn thấy được lông mày nhíu chặt của Mã Quần Diệu, biết anh Diệu đang không vui.

Họ gắn bó đến mức cảm nhận được cảm xúc của nhau ngay tức khắc. Chỉ cần tâm trạng Mã Quần Diệu dao động, Tiểu Lâm đều nhận ra.

Cậu ngoan ngoãn để anh hôn, cảm nhận chút vị thuốc lá trong hơi thở. Cậu nhận ra anh Diệu đã hút thuốc.

Mã Quần Diệu vội vã cởi cúc áo sơ mi của Tiểu Lâm. Sợ anh lại làm rách áo, Tiểu Lâm nhẹ đẩy anh, đôi mắt long lanh nhìn anh, ngón tay thon dài từ từ tháo từng cúc áo...

Cổ cậu lộ ra, Mã Quần Diệu hôn như mưa dồn gió cuốn lên cổ và xương quai xanh. Anh kéo áo để lộ vai cậu, phủ môi lên ngực, đầu lưỡi lướt qua, răng khẽ cắn, khiến một bên ngực đỏ ửng, sưng to gấp đôi...

Như một đóa hoa đỏ tươi nở trong đêm, Tiểu Lâm khẽ rên, giọng mềm mại: "Anh, cả bên này nữa..."

Tiểu Lâm để anh chạm vào, ưỡn ngực đưa bên còn lại cho anh. Cậu biết anh Diệu cần gì.

Khi Mã Quần Diệu ngẩng lên, Tiểu Lâm mỉm cười quyến rũ, như muốn nói: "Còn nữa, anh có thể lấy nhiều hơn, anh muốn gì em cũng cho."

Tiểu Lâm ngửa cổ đón anh. Mỗi lần như vậy, Mã Quần Diệu như pháo nổ, cả người bùng cháy. Môi anh như sắt nung lướt qua làn da trắng ngần của Tiểu Lâm, để lại những dấu đỏ rực...

Chớp mắt, ngàn hoa tím đỏ nở rộ, hai đóa hoa nhỏ ướt át trước ngực cậu thêm phần mê hoặc.

Mã Quần Diệu mở cửa sau xe G-Class, đẩy Tiểu Lâm ngã xuống ghế. Cậu mặc quần thể thao đen rộng, bị anh kéo tuột cùng quần lót, để lộ đôi chân trắng muốt...

Tiểu Lâm nhấc một chân, gác lên ghế phụ phía trước, dang chân để anh nhìn đến đỏ mắt. Mã Quần Diệu cúi xuống, lục hộp đồ lấy chai dầu bôi trơn và bao cao su...

Anh đổ dầu ra tay, hai ngón trỏ vào sau Tiểu Lâm, mở rộng cậu.

Mắt Tiểu Lâm ướt át, nhìn anh, cơ thể cậu cũng căng cứng. Nhưng anh chỉ tập trung vào phía sau cậu, nên cậu tự chạm vào mình để anh nhìn...

Môi trên môi dưới của Tiểu Lâm đều ướt, khẽ rên, áo kéo xuống một nửa, cà vạt lủng lẳng quanh eo, trông phóng đãng lạ thường...

Ánh đèn từ cầu rọi qua cửa xe mở, hơi thở Mã Quần Diệu nặng nề, mắt không rời khỏi gương mặt Tiểu Lâm. Ngón tay anh ra vào trong cơ thể chặt khít của cậu, nhìn cậu dần thả lỏng, rên rỉ, ánh mắt mơ màng, tay phía trước càng lúc càng gấp gáp...

Đột nhiên, Mã Quần Diệu rút tay ra, tháo cà vạt trên cổ Tiểu Lâm, trói hai tay cậu vào tay nắm cửa xe, không cho cậu tự chạm nữa.

Anh cởi khóa quần, đeo bao cao su, đặt một cái gối dưới hông Tiểu Lâm, vác hai chân cậu lên vai, chuẩn bị tiến vào...

Tiểu Lâm kêu lên, phía sau vẫn quá chặt dù đã được mở rộng!

Mã Quần Diệu chỉ mới vào một chút, đã thấy cơ thể cậu căng ra, trắng bệch. Chưa mở đủ, Tiểu Lâm không chịu nổi, anh rút ra, đổ thêm dầu, dùng ba ngón tay tiếp tục...

Vì hông được nâng cao, Tiểu Lâm bị anh chạm sâu và mạnh. Mã Quần Diệu nhắm đúng điểm khiến cậu run rẩy, không lâu sau, Tiểu Lâm rên rỉ, cơ thể ướt át, mở rộng.

Mã Quần Diệu rút tay, không để cậu khép lại, tiến thẳng vào sâu.

Không gian trong xe chật hẹp, tay Tiểu Lâm bị trói, không thể cử động. Mã Quần Diệu giữ nguyên tư thế, dồn sức mạnh, mỗi lần đều sâu và nặng. Tiểu Lâm vốn đã gần cực hạn, chỉ vài chục lần đã bùng nổ, làm bẩn bộ vest của anh...

Cậu run rẩy, chân gác trên ghế không rút về được, chân còn lại bị anh giữ chặt. Ý thức Tiểu Lâm đứt đoạn vài giây, trở lại thì nhạy cảm đến cực độ. Cậu van nài: "Anh... dừng... dừng một chút... em không chịu nổi... xin anh... dừng chút..."

Mã Quần Diệu đầy cảm xúc, như trở lại lần đầu của họ, đầu óc bị lấp đầy, cố dùng khoái cảm che lấp nỗi bức bối. Anh làm không ngừng, không nghe thấy tiếng cầu xin của Tiểu Lâm...

Như đóng cọc, mắt đỏ ngầu, mỗi lần đều sâu và mạnh, thế nào cũng không đủ.

Đột nhiên, ánh đèn ngoài xe chiếu vào mắt Tiểu Lâm, ánh nước lấp lánh đánh vào lòng anh. Mã Quần Diệu tỉnh táo lại...

Anh dừng, rút khỏi cơ thể run rẩy của Tiểu Lâm, tháo cà vạt khỏi tay cậu, đóng cửa xe, ôm chặt cậu vào lòng.

Anh vẫn chưa giải phóng, chỉ lặng lẽ vùi mặt vào vai Tiểu Lâm, thở dốc. Anh hối hận vì mất kiểm soát, suýt làm tổn thương bảo bối của mình.

Tiểu Lâm ôm đầu anh, ngực phập phồng, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và dầu. Hồi lâu, cậu rời ra, hôn lên đôi mắt đỏ của anh Diệu.

Cậu nói: "Anh, em ổn rồi, có thể tiếp tục..."

Mã Quần Diệu bảo không làm nữa, anh không thích cảm giác mất kiểm soát. Hôm nay tâm trạng anh dao động quá lớn, là lỗi của anh. Anh thì thầm xin lỗi bên tai cậu, tay dịu dàng vuốt lưng cậu.

"Xin lỗi, là anh không tốt. Em có đau chỗ nào không?"

Tiểu Lâm cười khẽ: "Không đau, chỉ là em sướng đến không chịu nổi..."

Mã Quần Diệu nhìn vào mắt cậu, muốn chắc chắn cậu không nói dối để an ủi anh.

Tiểu Lâm hỏi: "Anh, anh làm sao vậy?"

Mã Quần Diệu không đáp. Tiểu Lâm nói tiếp: "Anh không vui, có thể nói với em. Có thể em không hiểu, nhưng anh nói ra, có khi sẽ bớt buồn."

Tiểu Lâm chính là bông hoa dịu dàng thấu hiểu của Mã Quần Diệu.

Anh nói: "Là chuyện công việc, hơi mệt. Lũ xấu xa bắt mãi không hết, còn có... nhiều người, nhiều chuyện..."

Tiểu Lâm không giục anh nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng xoa gáy anh, như cách anh thường an ủi cậu.

"Có vài người em từng rất tin tưởng, rất ngưỡng mộ, nhưng họ làm vài việc, nói vài lời, khiến em rất thất vọng..."

Tiểu Lâm xoa vành tai anh. Cậu không rành chuyện quan hệ, chỉ ngây ngô nói: "Họ làm anh thất vọng, vậy sau này đừng làm bạn với họ nữa."

Mã Quần Diệu cười. Tiểu Lâm nói tiếp: "Chẳng phải nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng sao? Anh là người tốt, đừng chơi với người xấu."

"Em còn biết gần mực thì đen, gần đèn thì rạng?"

Tiểu Lâm cười ngọt ngào: "Cô Tiểu Băng dạy em hôm qua."

Tiểu Băng là gia sư của Tiểu Lâm. Cô biết cậu thích xem phim, gần đây hai người vừa xem một bộ phim cổ trang vừa học.

"Học được gì nữa?"

Tiểu Lâm nhìn Mã Quần Diệu, ngại ngùng cười, trèo xuống, quỳ trên thảm xe, ngước nhìn anh, kéo bao cao su ra: "Còn biết giúp anh bằng miệng..."

Cậu ngậm anh vào, dùng sức mút lấy phần đã mềm đi. Mã Quần Diệu bị hành động của Tiểu Lâm khơi dậy, nhìn cậu khẽ nhướng mắt, đầu lưỡi đỏ lướt qua anh...

Tiểu Lâm dùng môi lưỡi khiến anh căng cứng trở lại, lưỡi lướt qua từng nếp gấp, khiến anh nóng rực, cứng đến mức cậu không ngậm hết được...

Phần còn lại lộ ra ngoài môi Tiểu Lâm, tiếng nuốt vang lên, nước tràn khỏi khóe miệng, chảy xuống cằm...

Cậu muốn anh Diệu vui vẻ, vừa ngậm vừa rên, âm thanh quyến rũ vang trong xe. Mã Quần Diệu bảo cậu dừng, lấy bao cao su mới, nhưng Tiểu Lâm ngậm lấy, giữ lại.

Cậu trèo lên người anh, nói: "Muốn anh vào trong em..."

Lời này khiến Mã Quần Diệu đỏ mắt. Nhìn Tiểu Lâm như yêu tinh vừa thuần khiết vừa quyến rũ, tự mở mình ra, ngồi xuống...

Phía sau cậu đã ướt át, trơn tru, lần này vào sâu khiến Mã Quần Diệu sướng đến căng thêm.

Tiếng rên của Tiểu Lâm như lấy hồn anh. Những chuyện phiền lòng tan biến, anh chỉ muốn đắm mình vào cậu.

Tối nay Mã Quần Diệu định im lặng, nhưng Tiểu Lâm lại nói không ngừng. Cậu chống một tay sau ghế, một tay bám tay nắm trên trần xe, ra sức di chuyển trên người anh.

"Anh, thế này anh có sướng không?" "Anh, anh thích không?" "Anh, anh to quá... anh..."

Mã Quần Diệu nhìn chỗ giao hợp, nơi anh ra vào trong cơ thể Tiểu Lâm, dầu bôi trơn làm cả hai ướt nhẹp. Anh không cởi quần áo, chỉ lộ ra phần cứng rắn, liên tục tiến vào.

Tiểu Lâm đã giải phóng một lần, độ nhạy cảm giảm, cậu lắc hông nhưng vẫn chưa đủ, muốn anh mạnh hơn, sâu hơn...

"Anh, em không được... nhóc không còn sức... anh động đi, mạnh chút được không..."

Mã Quần Diệu gầm nhẹ, lật Tiểu Lâm xuống ghế sau, đè lên. Anh nắm lấy cậu, chặn lại, giọng khàn: "Nhịn chút, cùng anh..."

Anh mạnh mẽ tiến vào, Tiểu Lâm hét lên: "Anh, sâu quá... thích quá..."

Mã Quần Diệu bịt miệng cậu, sợ cậu làm anh không kìm được!

Xe rung lắc dữ dội, tiếng rên của Tiểu Lâm vẫn tràn ra cùng nước miếng. Cả trên lẫn dưới đều khiến Mã Quần Diệu điên cuồng...

Anh dùng lưỡi khám phá miệng cậu, dùng cơ thể chinh phục cậu, cả hai nơi đều ướt át. Tiểu Lâm sướng đến mắt ngấn nước...

Cảm nhận cậu sắp đến, Mã Quần Diệu rời môi cậu, hỏi: "Vừa nãy em nói gì? Muốn anh vào đâu?"

Tiểu Lâm run rẩy, gần như rít lên: "Muốn anh vào trong em..."

"Vào đâu?" Mã Quần Diệu tăng sức, rút ra rồi đẩy mạnh, như muốn đi sâu hơn nữa.

"Ư... vào... vào trong em... trong chỗ đó..."

Mã Quần Diệu thả tay, nhìn Tiểu Lâm chìm trong cao trào, mắt mờ đi, cơ thể run rẩy, dòng trắng chảy ra từng đợt...

Anh ôm chặt Tiểu Lâm, đẩy mạnh vài lần cuối, giải phóng vào trong cậu, như tưới tắm bông hoa thấu hiểu anh yêu nhất...







.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me