Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
122. Phải đến khi tiết học kết thúc, Mạc Dao mới có cơ hội giải thích với Lam Hải Tinh. Tuy nhiên thiếu nữ cũng chẳng buồn quan tâm. Nàng đã xác định ghét người kia là ghét hắn cả đời. Sau đó vì vẫn còn môn tiết sau, thiếu nữ chỉ có thể vội vàng đi trước.Lớp học chỉ còn lại Mạc Dao và người thanh niên đẹp trai nọ. Ban đầu cậu gọi hắn ở lại là để Lam Hải Tinh xin lỗi hắn, đang tiếc lại không thành công. Thiếu niên niên do dự nhìn người nó, sau đó mở miệng hỏi hắn:"Cậu muốn uống gì không? Tôi mời."Người nọ không hề do dự mà đồng ý.Thiếu niên cũng không ngờ người nọ sẽ đồng ý nhanh như vậy. Suy nghĩ một lúc, thiếu niên quyết định mua hai ly trà sữa. Người thanh niên chỉ uống một ngụm sau đó chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm ly trà sữa đầy ụ trên tay mình."Tôi không bỏ gì vào đâu." Thiếu niên chợt mở miệng.Người nọ liền ngẩng đầu giống như không hiểu thiếu niên đang nói gì."Tại... tại cậu đồng ý đi theo tôi nhanh quá. Nếu tôi là người xấu thì cậu đã sớm bị bắt cóc rồi đem đi bán rồi.""Vậy sao?" Người thanh niên khẽ cười thành tiếng, sau đó hắn xòe tay ra trước mặt thiếu niên. "Cậu định chế ngự tôi kiểu gì?"Nhìn bàn tay to lớn trước mặt, Mạc Dao không khỏi xấu hổ giấu tay ra sau lưng. Cậu đúng là không biết tự lượng sức mình, có khi một tay người này có thể nắm được hai cổ tay của cậu cùng lúc cũng nên. Tuy nhiên, thiếu niên cũng không phục mà nhỏ giọng phản bác:"T-thì tôi bỏ thuốc cậu.""Tôi bị bỏ thuốc nhiều lần lắm. Vậy nên cậu nên tìm loại thuốc không có mùi cũng không có vị. Hơn nữa thuốc ngủ sẽ không có tác dụng ngay như trên phim đâu.""Cậu đang cố tình chỉnh tôi hay sao?" Mạc Dao bất mãn trừng mắt nhìn người bên cạnh. Ai chẳng biết cậu không có khả năng bắt cóc được người này chứ!"Nào có." Nhìn môi của thiếu niên bởi vì giận dỗi mà hơi trề ra, người thanh niên chợt bật cười thành tiếng. "Tôi biết là Mạc Dao không làm người xấu được mà.""Sao cậu biết tên tôi?" Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng rất nhanh cậu liền nhớ ra vừa rồi Lam Hải Tinh có gọi tên cậu. "Vậy chúng ta kết bạn đi! Tên của cậu là gì?""Tên tôi là Doãn Hạ Chí." 123. "Vâng mẹ. Con qua thành phố G một lúc. Tụ tập bạn bè một chút thôi. Ngày mai con sẽ về." "Mẹ gọi hả?" Tắt điện thoại, người thanh niên nhẹ "Ừ" một tiếng sau đó chống cằm nhìn ra ngoài. "Lần này mày tính ở lại trong nước thật à? Sự nghiệp tuyển thủ thì sao? Cũng bỏ luôn?""Chắc vậy." Nhắc đến sự nghiệp đã theo mình trong 3 năm, người thanh niên ngồi ở vị trí ghế sau cũng không tỏ ra tiếc nuối. Thái độ của hắn vẫn như thường ngày, thờ ơ mà trả lời thằng bạn của mình: "Bác sĩ nói trị liệu xong cũng không thể quay lại phong độ như trước nữa. Nếu đã như thế thì chi bằng giải nghệ nhường lại cơ hội cho các tuyển thủ trẻ hơn." "Trông mày chẳng có gì là tiếc nuối nhỉ." Tên bạn thân đang lái xe liền bật cười. "Cũng phải ha! Giải nghệ xong liền về nhà kế thừa gia sản, phải tao tao cũng muốn. Giờ không phải kiêng dè gì nữa thì cuối tuần đi bắn súng với tao nhá!" Người thanh niên mỉm cười muốn đáp lại đúng lúc đó xe ô tô của hai người chợt dừng lại đột ngột. May hắn phản ứng kịp, nhanh chóng tìm một điểm tựa để ổn định bản thân. Phía trước vang lên tiếng mắng chửi của thằng bạn thân, dựa vào tình hình hắn đoán có ai đó đột nhiên chạy ra chặn xe bọn họ. Tên bạn thân còn định xuống xe xem xét tình hình, tuy nhiên kẻ chặn đường kia đã vội vàng chạy đến phía sau xe, không ngừng đập tay vào cửa kính. "Có... có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Tôi không bắt được taxi! Hiện tại tôi đang rất gấp... Làm ơn... Làm ơn." Người thanh niên hơi liếc nhìn đồng hồ trên xe, hiện tại đã là hai giờ sáng, đúng là khó bắt được xe vào giờ này. Tuy nhiên hắn lại không có ý định mở cửa xe cho người nọ. Ngược lại, tên bạn thân nhận ra người vừa nhảy ra là một cô gái rất xinh đẹp, thái độ của hắn liền thay đổi."Em gái, giờ này nguy hiểm lắm. Mau lên xe đi!" Cô gái thấy cuối cùng cũng mở được cửa xe, liền vội vàng chui vào. Tuy nhiên lời cảm ơn còn chưa nói ra, người thanh niên còn đang cười hì hì ở vị trí lái xe chợt mở miệng: "Bọn anh là người tốt chắc chắn sẽ cho em gái đi nhờ một đoạn. Nhưng nếu em có ý đồ bất chính thì anh không chắc đâu." Không hiểu vì sao không khí trong xe bỗng trở nên lạnh lẽo, cô gái không khỏi rùng mình vội vàng lên tiếng phủ nhận: "Tôi... tôi chỉ đi nhờ xe thôi. Tôi thề tôi không có ý đồ gì hết! Tôi thề!" "Được rồi, được rồi, đừng sợ em gái à. Vậy em muốn đến đâu?" "Tôi muốn đến "Trời Cao"." Nghe đến cái tên quen thuộc, cả người thanh niên đang ngồi ghế sau lẫn người ngồi ở vị trí lái xe đều đưa mắt nhìn cô gái nọ. Cô gái theo bản năng rụt người lại, sợ sệt mở miệng hỏi: "C-có chuyện gì sao?" Phải một lúc sau, gã bạn thân mới phì cười một tiếng: "À~ cái tên này có chút giống công ty của người quen nên nhầm tí. Em gái an tâm, bọn anh sẽ đưa em đến tận nơi." Sau đó người kia không hề nói chuyện với cô gái xinh đẹp nữa. Có lẽ bởi vì ở trong xe quá thoải mái nên cô gái cũng dần thả lỏng. Cô tò mò liếc nhìn xung quanh, âm thầm đánh giá chiếc xe bản thân đang ngồi bao nhiêu tiền. Tầm mắt của cô gái chợt dừng lại trên người thanh niên ngồi bên cạnh mình. Nói là ngồi bên cạnh nhưng thật ra khoảng cách của cả hai người rất xa. Khác với thái độ niềm nở của người ngồi ở vị trí lái xe, từ lúc cô xuất hiện người này chưa từng để ý đến cô lần nào. Cô gái len lén đánh giá hắn, không khỏi cảm thán người này quá đẹp trai, có lẽ cả cuộc đời của cô chưa gặp người nào đẹp trai như vậy. Tất nhiên, cô gái không ôm bất cứ tâm tư gì với người thanh niên kia mà chỉ đơn giản là khen hắn vài câu. Dù mới chỉ phát sóng trực tiếp một tuần nhưng cô gái cũng ý thức được rằng người nào cô nên đụng vào người nào không nên. Xe cuối cùng cũng dừng lại trước tòa nhà cao tầng mang tên "Trời Cao". Khi nhìn thấy logo hình chữ S quen thuộc, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không dám nói chuyện với người thanh niên ngồi bên cạnh mình mà chỉ nói lời cảm ơn với người lái xe. "Tôi là Hàn Lệ. Cảm ơn các anh rất nhiều." Người thanh niên ở vị trí lái xe liền xua xua tay cười. Đến khi cô gái đã đi vào trong Trời Cao, hắn mới thu lại nụ cười. "Được chứng kiến cơ ngơi của nhà ngoại mày cảm thấy thế nào hả, Cao Bách?" 124. [Mạc Dao: Tôi chuẩn bị đến lớp Quản lý giáo dục, cậu có cần tôi giữ chỗ cho không?]Tin nhắn vừa gửi đi ngay lập tức người bên kia liền trả lời. [Hạ Chí: Đợi tôi.] Thấy người nọ nói vậy, thiếu niên liền cất điện thoại đi, bước chân dần chậm lại. Bọn họ đã làm bạn được hai tuần nhưng Lam Hải Tinh vẫn không thể chấp nhận được sự hiện hữu của người nọ. Nàng nói nàng ghét mối quan hệ ba người, bởi vì nhóm ba người chắc chắn sẽ có một người bị bỏ lại.Hiểu được tâm tư nhạy cảm của thiếu nữ, Mạc Dao liền vội vàng an ủi nàng. Cậu khẳng định với thiếu nữ rằng, nếu trong ba người bị bỏ lại thì người đó sẽ là cậu chứ không phải là nàng. Thiếu nữ nghe vậy cũng không vui, ngược lại còn ôm lấy thiếu niên, trừng mắt nhìn về phía Doãn Hạ Chí, nói hắn mới là kẻ nên ra rìa. Trước sự khiêu khích của Lam Hải Tinh, người thanh niên hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Hắn đối xử với cậu cùng thiếu nữ rất tốt, sẽ giúp bọn họ giữ chỗ, còn sẽ mặc kệ thời tiết nóng nực bên ngoài mà mua trà sữa cho cả hai. Không giống như Lam Hải Tinh nói rằng người này có ý đồ xấu muốn tiếp cận bọn cậu, Mạc Dao cảm thấy Doãn Hạ Chí là người bạn rất tốt! Vậy nên cậu muốn làm gì đó để giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng. Trong lúc thiếu niên còn đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc Doãn Hạ Chí thích gì, tầm mắt của cậu chợt va phải bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc. Dù trên người mặc bộ vest đen nhưng vẫn khiến người khác không khỏi liên tưởng đến một tay đấm boxing đang truy tìm đối thủ của mình. Không ít sinh viên vì tò mò mà ngoái đầu nhìn lại, nhưng người nọ hoàn toàn không hề quan tâm, đôi mắt giấu dưới cặp kính đen vẫn luôn nhìn xung quanh như đang tìm bóng dáng ai đó. Mạc Dao theo bản năng mà dựng thẳng tai thỏ, dù không biết vì sao trợ lý của Thẩm Dự lại xuất hiện ở đây nhưng linh tính mách bảo cậu phải nhanh chóng bỏ trốn. Đáng tiếc, thiếu niên vừa mới xoay người muốn bỏ chạy, người kia đã phát hiện ra cậu. Hắn chỉ mất vài bước chân đã tiến đến trước mặt thiếu niên, dù gương mặt đã bị kính đen che mất nhưng vẫn có thể nhìn ra người này cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy Mạc Dao. "Cậu chủ." Hắn nhẹ nhàng gọi tên thiếu niên. So với giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc thường này, âm thanh lúc này của người đàn ông có vẻ mềm nhẹ hơn rất nhiều. "Có... có chuyện gì sao?" Mạc Dao bất an ngẩng đầu nhìn người nọ. Phát hiện tầm mắt hắn dừng lại trên cốc nước ngọt trên tay cậu, thiếu niên chột dạ vội vàng giấu sau lưng. Bởi vì mấy tuần qua sống quá thoải mái nên cậu suýt quên mất Thẩm Dự không thích cậu uống mấy thứ nước sặc sỡ như vậy. "Cái này không phải của tôi!" Dù biết lời nói dối này chẳng qua nổi mắt ai hết nhưng thiếu niên vẫn mạnh miệng đáp lại. Chỉ cần cậu tin thứ trên tay cậu không phải của cậu thì nó chắc chắn sẽ không phải của cậu. Thiếu niên không ngừng tự thôi miên bản thân mình. "Tôi sẽ không nói với ông chủ." Ai mà tin được chứ! Mạc Dao âm thầm bĩu môi. Cậu vẫn còn nhớ trước đây, khi cậu cùng Lam Hải Tinh lén trốn đi ăn cánh gà nướng. Không may là chất lượng vệ sinh ở đó không tốt, trên đường trở về nhà thiếu niên đau đến nỗi ngồi sụp giữa đường dọa thiếu nữ đi cùng sợ đến mặt mũi xanh mét. Khi Mạc Dao đau sắp ngất đi, Lam Hải Tinh đã chạy về cùng với trợ lý của Thẩm Dự. Người nọ liền ôm cậu đưa đến bệnh viện rửa ruột. Khi thiếu niên tỉnh lại, Lam Hải Tinh đang ngồi cạnh giường cậu với hai mắt đỏ hoe. Mạc Dao vội vàng trấn an thiếu nữ tiện thể hỏi han về tên trợ lý kia. Hóa ra tên này chạy về nhà Thẩm Dự để lấy tài liệu, phát hiện không có giày của thiếu niên hắn mới đoán cậu trốn ra ngoài mà đi tìm. Nghe đến đây thiếu niên khẽ thở phào một tiếng, chỉ cần Thẩm Dự không biết là tốt rồi. Đợi đến khi vị trợ lý kia đưa cậu về nhà sau đó chuẩn bị rời đi, Mạc Dao mới vội vàng gọi hắn lại. Thiếu niên cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào nhất có thể, mềm giọng cầu xin người nọ đừng nói cho chú Thẩm. Vị trợ lý kia không ngờ rằng thiếu niên sẽ cười với mình, hắn hơi ngẩn người sau đó lạnh lùng lái xe đi mất. Tối hôm đó Thẩm Dự trở về hỏi tội thiếu niên. Mạc Dao bị ép ở nhà tĩnh dưỡng một tuần, cũng không được liên hệ với Lam Hải Tinh trong khoảng thời gian đó. Khoảng thời gian đó thật sự rất nhàm chán đối với thiếu niên, vậy nên đến ngày thứ ba, Lam Hải Tinh đã lén đào một góc vườn của Thẩm Dự để mở đường cho thiếu niên chạy trốn. Kết quả lại bị tên trợ lý đáng ghét kia bắt được. Ngày hôm sau thiếu niên liền bị gia chủ nhà họ Thẩm xách cổ đến công ty, chịu quản thúc 24/24.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me