Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
88. Sau khi giải quyết xong bữa tối, Mạc Dao quyết định dùng cặp sách để làm gối đầu. Cậu bé ôm lấy bộ váy của mẹ, thứ duy nhất cậu mang từ nhà cũ của mình đi, cố gắng cảm nhận chút sự dịu dàng còn sót lại ở đây. Cậu bé vô thức nghĩ đến quãng thời gian Cố Lãng và Cố Dung còn ở đây. Đó có lẽ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất sau khi cha mẹ cậu mất. Cố Dung không thích ngủ trưa, vẫn luôn lôi kéo Mạc Dao đã buồn ngủ díp cả mắt để trò chuyện. Khi đó Cố Lãng sẽ trừng mắt cảnh cáo cô bé. Cố Dung đành phải ngoan ngoãn ngủ trưa, trước khi nhắm mắt, cô bé sẽ thì thầm vào tai thiếu niên rằng bản thân chỉ vờ ngủ thôi, đợi Cố Lãng ngủ rồi thì cô sẽ cùng cậu trò chuyện tiếp. Nhưng ngờ đâu chỉ vài phút sau Cố Dung lại ngủ mất tiêu, còn người thật sự không ngủ trưa lại là Cố Lãng. Mạc Dao không hiểu vì sao người này không ngủ trưa lại vẫn luôn nhìn chằm chằm mình. Cuối cùng, cậu bé không nhịn được nữa liền mở mắt ra hỏi hắn. Bị bắt quả tang, thiếu niên có chút lúng túng. Nhưng sau đó hắn cũng nói thật, là do hắn sợ bản thân chỉ thiếp đi một chút sẽ có người bắt mất Mạc Dao. Khi ấy thiếu niên cảm thấy Cố Lãng thật ngốc. Nếu như có người muốn bắt cóc cậu thì cậu sẽ hét thật to, to đến nỗi Cố Lãng dù ngủ như heo cũng sẽ bật dậy đánh người xấu mà cứu cậu. Nhưng lo lắng nói như vậy sẽ động đến lòng tự trọng của anh trai hung dữ, thiếu niên liền nảy ra một ý tưởng. Ban đầu cậu nằm ngoài cũng Cố Dung còn Cố Lãng nằm trong cùng. Mạc Dao liền bò qua người Cố Lãng mà chui vào phía trong. Cậu nằm tận tít nơi này thì người xấu muốn bắt cóc trẻ con thì sẽ bắt Cố Lãng trước chứ không phải cậu. Sau đó suốt một năm trời, bọn họ vẫn duy trì vị trí như vậy. Nghĩ đến chuyện cũ, thiếu niên không khỏi bật cười thành tiếng. Cậu vô thức vươn tay về phía trong cùng của chiếc giường ngủ lại vô tình phát hiện ra có thứ gì đó kẹt ở khe giường. Mạc Dao không giấu nổi tò mò mà kéo nó lên. Đó là một tờ giấy, đúng hơn là một tờ giấy được gấp lại nhiều lần rồi nhét vào khe giường. Thiếu niên từ từ mở tờ giấy ra, mặt trên viết rất nhiều chữ nhưng lại nội dung lại chỉ xoay quanh duy nhất một người, đó là cậu. Dưới dòng chữ nguệch ngoạc là những ghi chú về thứ cậu ghét lẫn thứ cậu thích. Còn có cả tóm tắt về một quyển sách được viết bằng chữ siêu nhỏ bằng một góc. Mạc Dao căng mặt một lúc liền nhận ra đây là tóm tắt truyện "Alice ở xứ sở thần tiên". Đây là quyển sách cậu từng rất yêu thích, không dưới mười lần cậu đã nhắc đến nó trước mặt Cố Lãng và hầu như lúc nào hắn cũng tỏ vẻ đây là truyện dành cho trẻ con. Không ngờ rằng Cố Lãng thật sự đọc hơn nữa còn đưa ra một lời nhận xét viết bằng bút đỏ rất nổi bật "Truyện chán òm!". Mạc Dao phì cười nhưng lại vươn tay lau nước mắt. Trong một tờ giấy, người thiếu niên viết rất nhiều, thậm chí còn viết đè lên nhau, nhưng không hiểu vì sao thiếu niên lại đọc hết. Và rồi cậu bé ôm tờ giấy nhàu nhĩ của người bạn cũ mà chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, Mạc Dao gặp lại Cố Lãng. Khi ấy hắn chuẩn bị rời đi. Lần này thiếu niên không lựa chọn ở cùng Thẩm Dự nữa mà chạy theo người thiếu niên. Cậu nói với hắn rằng cậu rất nhớ hắn, ở đây thật lạc lõng, cậu muốn đi cùng Cố Lãng. Nhưng người thiếu niên lại chỉ mỉm cười, giúp Mạc Dao lau nước mắt rồi từ từ biến mất trong làn sương mù. Mạc Dao giật mình mở mắt. Hiện tại trời đã sáng, mà bên cạnh cậu cũng chỉ có bộ váy của mẹ cùng tờ giấy của Cố Lãng.89. [Thông báo, tàu sẽ khởi hành trong 30 phút nữa. Yêu cầu hành khách mua vé và kiểm tra vé tại quầy.] "Em bé à, không có người lớn đi cùng thì chị không thể bán vé cho em được. Hay là em gọi bố hoặc mẹ của em đến đây để chị xác nhận được không?" Mặc dù trên thẻ công dân của thiếu niên ghi rõ bản thân cậu đã 14 tuổi nhưng nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu, nhân viên bán vé không khỏi nghi ngờ muốn xác nhận xem người giám hộ của thiếu niên là ai. Tuy nhiên, khi nhắc đến người giám hộ, Mạc Dao lại mím môi muối lấy lại thẻ của mình. Đúng lúc này một bàn tay chợt vươn ra, cầm cả tay thiếu niên lẫn thẻ công dân của cậu đưa về phía trước. "Em là anh trai của cậu bé này. Chị có thể bán cho chúng em hai vé được không?" Người bán vé mở miệng muốn hỏi thì thiếu niên kia đã nhanh nhảu trả lời trước: "Bố mẹ tụi em đã mua vé trước rồi, còn mỗi em và em trai chưa mua vé. Nếu chị không tin thì bọn họ đứng đằng kia kìa." Nói rồi người anh trai từ trên trời rơi xuống kia chợt vươn tay về một hướng vẫy vẫy. Cũng có vài người vẫy lại hắn tuy nhiên đa số là người nước ngoài. "V-vậy được rồi. Hai em đợi chị một chút." Từ khi người kia xuất hiện đến khi cả hai đã lấy được vé xe, Mạc Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm người thiếu niên nọ. Trong khi đó 005 ở một bên đã há hốc miệng. {Thẩm... Thẩm Trạch Văn?}{Sao thằng nhãi này ở đây? Xuy xuy, đốt phong long! Xả xui xả xui!} Thấy thiếu niên vẫn luôn nhìn mình không chớp mắt, Thẩm Trạch Văn cũng cúi đầu nhìn lại cậu, chỉ có điều lúc này trong đôi mắt của hắn không còn sự kiêu ngạo nữa mà là sự mệt mỏi cùng áy náy hòa trộn lẫn nhau. "Em sẽ không trở lại Thẩm gia nữa." Thiếu niên bình tĩnh mở miệng giống như đã chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ trốn. Ngờ đâu, người nọ lại đáp lại cậu: "Tao cũng vậy. Tao không muốn cùng Thẩm gia có bất kỳ sự liên quan nào nữa." Cái chết của Thẩm Tuyết Ninh mang lại cú sốc vô cùng lớn đối với Thẩm Trạch Văn. Những việc làm của bà trong quá khứ bị từng người trong đám tang phanh phui ra. Thẩm Trạch Văn rơi vào hoảng loạn, hắn không biết rằng thế giới mình đang sống rốt cuộc có màu sắc gì, thứ mà hắn đang tiếp thu là đúng hay là sai. Thẩm Trạch Văn cảm thấy Thẩm Tuyết Ninh thật ghê tởm nhưng chính hắn cũng đang dần tiến hóa thành một phiên bản khác của bà. Thẩm Tuyết Ninh hành hạ vô số người, hắn cũng đâu có khác gì khi đã hủy hoại thiếu niên. Hắn có tội, hắn cần phải bị trừng phạt.Vô số suy nghĩ tiêu cực không ngừng xuất hiện trong đầu người thiếu niên khiến hắn đau đớn vô cùng. Trong cơn mơ màng Thẩm Trạch Văn đã nghĩ chỉ cần trong đầu có nước thì tốt rồi, nước sẽ nhấn chìm mọi lời nói trong đầu hắn, như vậy hắn sẽ không cảm thấy đau khổ nữa. Nhưng khi nước từ từ tràn vào trong miệng cùng lỗ mũi, ý chí cầu sinh lại khiến Thẩm Trạch Văn hoảng loạn bỏ ra khỏi bồn nước. Hóa ra hắn cũng sợ chết. Cho dù luôn cảm thấy bản thân mình dơ bẩn nhưng hắn vẫn chẳng có nổi dũng khí để kết liễu đời mình. Thẩm Trạch Văn vừa ho vừa khóc, cuối cùng quyết định bỏ nhà ra đi tìm Mạc Dao. Hắn cũng không biết vì sao lại đi tìm cậu, có lẽ chỉ khi nhìn thấy cậu, hắn mới có đủ dũng khí để chết thêm một lần nữa. 90. {Ây ây Dao Dao à, cậu để cho tên đó đi theo chúng ta thật sao?} {Cái gì mà chuộc tội chớ. Muốn chuộc tội thì lên chùa ăn chay niệm phật đi. Chúng tôi không có cần nhé!} 005 tức giận không ngừng bay vòng vòng trên đầu Thẩm Trạch Văn, chỉ thiếu điều hóa thành chim mà sà xuống mổ vào đầu hắn vài cái. Tất nhiên thiếu niên không nhìn thấy nó, từ khi lên tàu hỏa đến bây giờ, hắn vẫn luôn im lặng mà bám theo Mạc Dao. "Đến rồi!" Mạc Dao nhỏ giọng hô lên một tiếng, giọng nói không giấu được vui mừng. Trước mặt hai người là một căn nhà gỗ vô cùng đơn sơ. Nếu so với ở thành phố thì chẳng đỡ hơn căn nhà của Cố Lãng là bao. Chỉ có điều nơi này là vùng quê hẻo lánh, các căn nhà ở rất xa nhau, phía sau là núi còn phía trước nhà là một bãi đất rộng nên trông căn nhà vô cùng hòa hợp với phong cảnh ở nơi đây. {Dao Dao đây là...} "Là nhà của mẹ tớ." Đúng hơn là nhà của ông bà ngoại của cậu. Hai người chỉ có mình mẹ của Mạc Dao nên trước khi mất họ đã để lại căn nhà này cho bà, tuy nhiên, kể từ khi ấy mẹ của cậu vẫn chưa có cơ hội trở lại nơi này lần nào. Mạc Dao biết được nơi này cũng nhờ chìa khóa cùng tờ giấy ghi chú trong chiếc váy yêu quý của mẹ. Thiếu niên cẩn thận cho chìa khóa vào ổ, cửa phòng từ từ mở ra kèm theo mùi ẩm mốc gay mũi. "Anh có muốn vào bên trong ngồi không?" Mạc Dao đột nhiên nghiêng đầu hỏi Thẩm Trạch Văn đang đứng trước cổng im lặng như một bóng ma. Nghe thấy cậu gọi, hắn hơi ngần người nhưng sau đó liền vội vàng bước vào trong nhà cùng thiếu niên. Căn nhà này thật sự rất nhỏ, theo thời gian còn bị mối mọt đục khoét không ít chỗ, tưởng như chỉ cần làm gì đó mạnh một chút thôi cũng có thể khiến căn nhà này sập xuống. Mạc Dao thử mở cửa sổ nhưng dù cố thế nào cũng không thể mở được. Thẩm Trạch Văn vội vàng đến giúp nhưng hắn vừa đầy một cái cánh cửa liền bị văng ra. "..." "Ít nhất căn phòng vẫn sáng sủa hơn một chút." Mạc Dao khẽ lẩm bẩm cố xua tan đi sự xấu hổ. Sau đó cậu bé dùng giấy ăn lau bàn ghế, rồi đặt cặp sách lên, lôi từ trong ngăn bé nhất ra một tấm ánh. Trong tấm ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài. Mạc Dao nhìn tấm ảnh thật lâu, khẽ vuốt từng đường nét trên mặt người phụ nữ ấy, sau đó cậu bé đặt nó lên bàn thờ cùng với ông bà ngoại của mình. "Ông bà ngoại, Dao Dao cùng mẹ về thăm ông bà đây." Thiếu niên khẽ lẩm bẩm nhìn ba bức ảnh trước mặt. Bọn họ đều đang cười vì bọn họ đều đã ở bên nhau. Chỉ còn lại mình cậu... Bên cạnh thiếu niên chợt xuất hiện thêm một người nữa. Thẩm Trạch Văn chắp hai tay lại với nhau, vái vài cái. "Nhìn gì chứ! Đến nhà người khác phải cho chủ nhà biết mặt chứ nếu không bị đêm sẽ bị ma kéo giò đấy." Thấy Mạc Dao dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Trạch Văn liền mở miệng giải thích. Thái độ của hắn vô cùng nghiêm túc hoàn toàn không cho rằng đó là mê tín dị đoan. Đến khi hai người đã trở lại bàn uống nước, Thẩm Trạch Văn chợt mở miệng hỏi: "Mày tính như nào? Định ở đây sao?" Mạc Dao khẽ gật đầu. Hiện tại cậu bé chỉ còn nơi này gọi là nhà mà thôi."Vậy còn ăn uống, chi tiêu mày tính sao?" Thiếu niên cẩn thận lấy từ trong túi ra vài tờ tiền. Đây toàn bộ số tiền của cậu nhóc. Ban đầu cậu có nhiều hơn cơ nhưng sau một hồi chỉ còn lại ít như vậy. Thẩm Trạch Văn thấy vậy cũng không khỏi nhếch môi cười nhạo: "Xem ra Thẩm Dự cũng keo kiệt nhỉ." Nhưng rất nhanh hắn liền ân hận. Thiếu niên rời khỏi Thẩm gia chẳng mang theo bất kỳ thứ gì kể cả một đôi giày vậy thì làm sao cậu cầm tiền của Thẩm Dự cho mình được chứ. Chưa kể mỗi lần cho tiền tiêu vặt, Thẩm Dự đều chuyển qua tài khoản ngân hàng, ở với Mạc Dao lâu như vậy hắn chưa từng thấy thiếu niên cầm thẻ đi chi tiêu bao giờ. Thẩm Trạch Văn mím môi, lôi từ trong túi ra một xấp tiền, đặt trước mặt thiếu niên. Mạc Dao kinh ngạc nhìn hắn. "Cứ coi như đây là tiền tao thuê nhà của mày đi. Tao quyết định ở đây rồi, mày có muốn đuổi cũng không được." "Ăn trộm là xấu." "Đây không phải là ăn trộm! Đây là tiền tiêu vặt của tao. À không đây chỉ tính là một góc tiền tiêu vặt của tao thôi. Thẻ bị Thầm Dự giữ rồi." Thẩm Trạch Văn trợn mắt mà phản bác lại. "Nhưng cũng đâu phải do anh tự mình kiếm ra đâu." Lần này đến lượt Thẩm đại thiếu ra nghẹn lời. Hắn muốn nói số tiền thiếu niên có cũng đâu phải do công sức của cậu đâu nhưng lại chợt nhớ ra rằng mỗi lần bắt cậu chép bài cho mình hay sai khiến đi mua này đó, hắn đều sẽ tùy tiện vứt cho cậu vài đồng tượng trưng cho tiền công. Số tiền ấy vốn để nhục mạ cậu không ngờ Mạc Dao lại thật sự cho rằng đó là tiền trả cho công sức của cậu bé. Thẩm Trạch Văn hết mở rồi lại đóng miệng lại, do dự một lúc vẫn mở miệng nói: "Vậy coi như đây là số tiền tao nợ Thẩm Dự. Sau này có tiền rồi tao sẽ trả hắn." "Phải viết cả giấy nợ nữa." "Biết rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me