TruyenFull.Me

Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho

99. Không biết có phải do trước khi đi ngủ nghe chuyện cổ tích "Hoàng tử ếch" hay không mà trong mơ Mạc Dao thật sự gặp "Hoàng tử ếch" chỉ có điều vị hoàng tử ếch này mang hình dáng của Thẩm Trạch Văn cũng không phải là thiếu niên 15 16 tuổi mà là một người đã trưởng thành.

Hai người bọn họ đang đi trong một đường hầm tối om, hoàn toàn không nhìn ra được phía trước rốt cuộc có ánh sáng hay không. Mạc Dao cũng không hề thấy khó hiểu vì sao đường hầm tối như vậy, bản thân cậu lại có thể nhìn thấy Thẩm Trạch Văn. Những gì thiếu niên có thể nghĩ được chính là tay hắn thật lạnh.

"Dao Dao." Lần đầu nghe người thanh niên gọi như vậy khiến thiếu niên không khỏi rùng mình.

"Tôi không tìm được đường đi, xung quanh vẫn luôn là màn đêm."

Mạc Dao liền nói chỉ cần đi về phía trước là được, khi bắt đầu đi chắc chắn sẽ có điểm dừng mà điểm dừng chính là nơi có ánh sáng. Thẩm Trạch Văn liền đáp lại hắn không tìm được lý do để đi tiếp. Sau đó hắn đột nhiên hỏi thiếu niên thổ táng hay hỏa táng tốt hơn.

Thiếu niên liền lắc đầu nói không biết. Khi mẹ Mạc Dao mất nàng nói nàng không muốn nằm trong quan tài. Trong đấy vừa chật vừa ngột ngạt, cả đời nàng đã luôn ở trong chiếc hộp rồi nàng muốn được hỏa táng, tro tàn rắc biển, bản thân hòa mình với đại dương.

Nhưng tồn tại vẫn là tốt nhất, nước biển cũng rất lạnh, cá cũng biết đi tiểu. Nếu như chúng tiểu lên đầu thì làm sao đây.

Thẩm Trạch Văn liền cười.

"Em có thể đi với tôi thêm một đoạn nữa được không? Tôi có cảm giác chỉ cần hai chúng ta vẫn luôn ở cạnh nhau như vậy, ngày mai liền tốt đẹp hơn."

Mạc Dao nói hai người không thể mãi dính lấy nhau được bởi vì ngày mai Thẩm Trạch Văn phải đi bán hàng, hắn đã nói nếu nghỉ một ngày chính là hôm đấy sẽ đói mốc mồm.

Thẩm Trạch Văn tiếp tục cười chỉ có điều lần này cười còn khó coi hơn khóc. Hắn nói hắn ghen tị với Thẩm Trạch Văn ở thế giới này, hắn ta có thiếu niên bầu bạn mà đồng dạng tại thế giới của hắn lại khuyết thiếu Mạc Dao.

Trả thù Bùi Cảnh xong rồi hắn cũng không cảm thấy hạnh phúc, Thẩm Tuyết Ninh đã sớm không còn, Thẩm Dự cũng đã mất được vài năm. Hắn đã nghĩa trả thù xong Bùi gia hắn cũng nên xuống dưới đó đoàn tụ với mọi người nhưng hắn lại gặp Mạc Dao.

Thẩm Trạch Văn nói hắn biết thiếu niên sẽ rời đi, sẽ hoàn toàn không thấy, chỉ còn lại mình hắn cùng với bóng tối vô hạn. Bởi vì thế giới muốn vậy, hắn không thể phản kháng được nhưng khi thiếu niên đi, nơi này không có thứ gì cũng chẳng có Mạc Dao. Thật sự rất lạnh.

Mạc Dao nghe một hồi cũng không hiểu. Cậu không hiểu vì sao Thẩm Trạch Văn khi lớn lại đau khổ như vậy. Nếu biết hắn sẽ trở nên như vậy có lẽ cậu sẽ khuyên một chút Thẩm Trạch Văn của hiện tại đừng lớn nhanh quá, vì làm người lớn rất mệt, sẽ kiệt sức.

Nhưng lúc này thiếu niên lại chẳng biết an ủi người thanh niên bên cạnh mình thế nào, chỉ có thể nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn.

"Sau cơn mưa hôm trước em đã cho rằng toàn bộ cây trồng trong vườn đều đã chết nhưng sau khi nước rút đi vẫn còn một số còn sống."

Mạc Dao cũng không hiểu vì sao bản thân lại kể cái này cho Thẩm Trạch Văn, hít một hơi thật sâu cậu liền nói tiếp:

"Thẩm Trạch Văn, cây thật kiên cường, chúng ta cũng phải kiên cường."

100. Mạc Dao tỉnh lại, chợt cảm thấy hai mắt đau nhức vô cùng.

Giật giật cánh tay đã tê cứng, thiếu niên liền biết Thẩm Trạch Văn lại nắm tay mình ngủ một đêm. Dạo này người thanh niên xuất hiện một thói quen xấu, mỗi ngày đều phải nắm tay Mạc Dao mới chịu nằm xuống.

Trên tay thiếu niên có một vết sẹo nhỏ, là dấu vết do đầu thuốc lá để lại. Mỗi lần giúp cậu lau tay người thanh niên đều hỏi còn chỗ nào có sẹo nữa không. Cậu liền ngoan ngoan ngoãn lắc đầu, nói rằng vết sẹo sau lưng đã bị xóa rồi.

Vậy vì sao sao ở tay và chân vẫn còn sẹo? Mạc Dao liền nói sẹo nhiều quá vài cái bị bỏ quên cũng là điều đương nhiên. Lần này Thẩm Trạch Văn im lặng không nói gì, tay vẫn luôn nắm lấy tay cậu.

Nhưng hiệu tại đã tốt hơn rất nhiều rồi. Có vài ngày Thẩm Trạch Văn giống như phát sốt, cả người nóng phừng phừng như bếp lò nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt lấy Mạc Dao. Thiếu niên cho rằng Thẩm Trạch Văn bị bệnh, vẫn luôn cố gắng giãy giụa gọi tên hắn nhưng càng gọi người thanh niên lại càng ôm chặt hơn, cổ họng phát ra tiếng nức nở kỳ lạ.

Sau một hồi Thẩm Trạch Văn cũng tỉnh lại. Hắn giống như nhận ra gì đó, kinh hoàng mà rời khỏi giường. Lúc này Mạc Dao đã rất mệt, không còn hơi sức để quan tâm người thanh niên nữa chỉ có thể mơ màng ngủ mất.

Đến khi bên cạnh truyền đến hơi lạnh, thiếu niên mới giật mình tỉnh lại. Thẩm Trạch Văn hình như chạy đi tắm nước lạnh, cả người đều ướt. Thiếu niên ghét bỏ dùng chân đá lên chân hắn, kêu hắn không cần làm ướt giường, kết quả chân bị nắm lấy cẩn thận dùng chăn đắp lên.

Sự việc trôi qua mấy ngày, Thẩm Trạch Văn cũng không phát sốt giữa đêm nữa nhưng người thanh niên vẫn luôn để chăn ngăn cách giữa hai người. Được một lúc, hắn lại yêu cầu thiếu niên cho nắm tay.

Mạc Dao cảm thấy Thẩm Trạch Văn đúng thật là nhát gan, đến tận bây giờ vẫn sợ nửa đêm sẽ bị bà ngoại kéo giò. Thiếu niên vừa nghĩ vừa chạy ra bãi đất trước cửa, ngồi xồm ở đó mà ngắm nhìn mấy cây rau do bản thân trồng xuống. Vốn chỉ nhìn một lúc không ngờ rằng lại nhìn đến khi Thẩm Trạch Văn về nhà.

101. Thẩm Trạch Văn nói tối nay có diễn kịch, hắn muốn dẫn thiếu niên đi xem. Mạc Dao nghe vậy liền hỏi có phải ăn cơm sớm không. Ngay lập tức hắn liền cười nói không cần, hôm nay bọn họ ăn quán.

Lâu như vậy trình gọt gỗ của Thẩm Trạch Văn cũng lên. Tất nhiên hắn không thể bán 5 đồng như trước nữa. Hôm nay hắn bán được hết, bánh lưỡi mèo cũng hết nên muốn ăn một bữa thật ngon ở bên ngoài.

Hai người đi lên thị trấn, Thẩm Trạch Văn hỏi Mạc Dao muốn đi ăn trước hay đi xem kịch trước. Thiếu niên liền trả lời muốn đi xem kịch. Hắn để cậu chờ ở đây còn bản thân đi mua vé.

Mạc Dao đứng một góc, rũ mắt nhìn mấy ngọn cỏ dưới chân mình. Bất chợt bên cạnh thiếu niên vang lên giọng nói thì thầm của mấy người phụ nữ.

"Đứa trẻ kia nhìn mặt mày sáng sủa như vậy mà cuộc đời đúng khổ. Có mấy khối gỗ nham nhở, gọt chẳng ra hình thù gì nhưng ngày nào cũng đứng ở đây bán đồ. Thằng bé biết không bán được đồ nên ngày nào cũng chạy đi phụ người khác đẩy xe, dỡ đồ. Đến khi quay lại mấy khối gỗ đã bị bọn trẻ con đập nát hết rồi."

"Thật đáng thương. Vậy cha mẹ nó đâu?"

"Nhìn là biết không có cha mẹ rồi. Nếu có gia đình ai lại để nó cả ngày chạy khắp chợ kiếm tiền như vậy. Tuy nhà em nghèo nhưng em vẫn muốn con em được đi học. Chỉ có học nó mới thoát khỏi cái nơi tù túng như vậy."

Thẩm Trạch Văn trở lại hỏi Mạc Dao sao vậy. Thiếu niên lắc đầu nói Thẩm Trạch Văn trả lại vé đi, cậu biết một chỗ có thể xem kịch.

Thiếu niên dắt tay hắn đến một cái cây ngay gần sân khấu. Thẩm Trạch Văn đỡ Mạc Dao lên, sau đó cả hai ngồi trên cành cây mà nhìn về phía sân khấu.

Vở kịch bắt đầu, nữ diễn viên chính xuất hiện trên sân khấu, xinh đẹp khiến ai cũng phải trầm trồ. Nhưng số phận của nàng lại không tươi đẹp giống như nhan sắc của nàng. Nàng cùng một người đàn ông yêu nhau, hai người say mê quấn quýt. Nhưng rồi nữ chính nhận ra người này yêu nàng vì nàng giống với người vợ cũ của người đàn ông.

Đau đớn giằng xé, nữ chính vì tình yêu quyết định hóa thân thành người vợ cũ. Nàng học theo dáng điệu của người phụ nữ ấy, đi đến những nơi bà từng đi, thử những thứ mà cả đời cô gái ngoan hiền như nàng chưa từng thử. Cuối cùng nữ chính không biết bản thân mình là ai. Rốt cuộc nàng là Maria hay nàng là Lilia.

Kết thúc vở kịch chính là người đàn ông kia vẫn lựa chọn từ bỏ nàng mà dẫn về một cô gái xinh đẹp trẻ trung hơn. Nữ chính phát điên hóa thành đốm lửa mà biến mất trong không trung.

Khi nhân viên cho người thổi ra tia lửa giữa không trung, nữ chính cũng lui vào đằng sau rèm sân khấu. Chìm trong tiếng ồ của quần chúng xem kịch là tiếng gào khóc của người đàn ông khi mất cả Maria lẫn Lilia.

Thẩm Trạch Văn ngồi trên cây xem hoàn toàn không hiểu được yêu hận tình thù của vở kịch. Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt đất đang cách xa mình. Liệu rằng khi hắn nhảy xuống bản thân có biến thành đống thịt vụn không? Hắn gọi điện cho Thẩm Dự, bảo hắn đến đón Mạc Dao. Thiếu niên sẽ trở lại cung điện nguy nga của mình, còn mình hắn vẫn nên ở đây thôi. Hắn không xứng đáng có được bất cứ thứ gì, hắn ở lại đây chuộc tội cho Thẩm Tuyết Ninh.

Cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, người thanh niên ngơ ngác ngẩng đầu.

"Thẩm Trạch Văn, truyện hoàng tử ếch vẫn còn một cái kết nữa." Không hiểu vì sao thiếu niên lại nhắc đến "Hoàng tử ếch" một lần nữa.

Nếu như cái tên đất nước của sự thật chỉ là lời nói dối thì mọi lời nói của loài người chẳng phải đều là nói dối hay sao. Thương gia cáo chưa từng nhìn thấy con ếch nhưng trong mắt nó sư tử là động vật mạnh nhất. Công chúa chim sẻ không biết ếch là ai nhưng trong mắt nàng đánh bại được kền kền chính là loài đại bàng hùng dũng. Bạch tuộc già vẫn luôn bị mắc kẹt nên nó cho rằng là một con cá nhỏ tự do là hạnh phúc nhất. Còn có nếu hoàng tử ếch chấp nhận mình chỉ là 1 con ếch vậy thì có thật là lời nguyền đã được hóa giải không?

Vậy hoàng tử ếch là ai?

Hoàng tử ếch chẳng phải là hoàng tử hay sao? Nếu không tại sao mọi người đều gọi nó là hoàng tử ếch.

Mạc Dao ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Văn, không biết từ bao giờ cả khuôn mặt đã đẫm nước mắt.

"Thẩm Trạch Văn, hoàng tử ếch chưa từng bị bỏ rơi, mọi người đều hy vọng nó thành dáng vẻ tốt nhất. Vậy nên đừng chết. Sau này muốn làm gì đó sẽ không thể sống lại được."

Cổ họng người thanh niên nghẹn đắng, phải mất một lúc hắn mới lấy lại giọng nói của mình:

"Mạc Dao muốn tôi thành Cố Lãng sao?" Chỉ khi là Cố Lãng hắn mới không bị hối hận cùng áy náy giày vỏ. Gọi hắn là Cố Lãng thì tốt rồi, hắn sẽ không còn là Thẩm Trạch Văn nữa.

Ngay lập tức thiếu niên liền lắc đầu. Cố Lãng cũng có khuyết điểm, Thẩm Trạch Văn cũng vậy. Mạc Dao hi vọng cả Cố Lãng và Thẩm Trạch Văn đều có thể là chính mình, bọn họ sẽ trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân, mang theo thanh kiếm của hoàng tử ếch tự do tự tại đi khắp nơi.

Thanh kiếm của hoàng tử ếch có thể dùng để cứu người cũng có thể biến thành vật trang trí dắt bên hông, chỉ mong rằng bọn họ không dùng nó để tổn thương chính bản thân mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me