Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
Đói... đói quá... Phải làm sao đây? Đói quá... Thiếu niên nặng nhọc mở mắt. Cả người cậu giống như mất đi toàn bộ sức lực mà nằm cuộn tròn trên mặt đất lạnh băng. Thiếu niên không biết bản thân mình đang ở đâu nhưng cậu thật sự rất đói. Cậu muốn ăn gì đó nhưng khi bản thân cố gắng nâng người dậy mà nhìn xung quanh, Mạc Dao chợt phát hiện ngoại trừ bốn bức tường và một chiếc xích sắt đang trói buộc chân mình, nơi đây chẳng có gì cho cậu bỏ vào bụng. Thiếu niên tuyệt vọng gục mặt xuống, cơ thể không ngừng run lên. Từ trong cơ thể chợt lăn ra một lọ thuốc nhỏ. Khi cậu sử dụng thứ này những người vào sẽ yêu thích cậu. Nhưng hãy cẩn thận, đừng tiếp xúc với bọn họ quá lâu. Bọn họ có thể yêu thích cậu đến nỗi muốn ăn luôn cậu. Phải rồi nó không có tác dụng với boss lớn đâu. Những lời của người bán hàng chợt hiện lên trong đầu thiếu niên. Tuy nhiên lúc này cậu đâu còn tâm trí nghĩ ngợi gì nữa. Thiếu niên không hề do dự mà uống cạn lọ thuốc. Không được. Vẫn còn đói. Phải làm sao đây? Mạc Dao tuyệt vọng đến mức khóc nức nở. Có lẽ bản thân chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa, sau khi khóc xong, thiếu niên liền cuộn tròn người lại ngủ thiếp đi. Két. Cửa tầng hầm chợt bị mở ra. Một người đeo ủng da quân đội chầm chậm bước về phía căn phòng giam giữ thiếu niên. Nhìn thiếu niên đang ngủ ngon lành một góc, người đi ủng da liền xoay người rời đi không chút do dự. Tuy nhiên ở phía xa vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy hắn ra lệnh cho người hầu: "Cho người chuẩn bị thức ăn." *****Lần thứ hai thiếu niên tỉnh dậy, cơ thể cậu vẫn vô cùng mệt mỏi vì cơn đói. Mạc Dao còn cho rằng bản thân sẽ bị đăng xuất khỏi chương trình vì chết đói. Tuy nhiên cửa tầng hầm chợt mở ra kèm theo đó là mùi thức ăn thơm ngon. Miệng không ngừng phân bố ra nước bọt, thiếu niên đầy trông mong mà nhìn về phía người đang mang đồ ăn đến cho cậu. Đó là một người thanh niên có mái tóc đỏ vô cùng điển trai. Đối lập với sự tồi tàn của tầng hầm, người thanh niên lại khoác lên mình bộ đồ quý tộc vô cùng hoa lệ. Điều bất thường ở đây là trên đầu người nọ có một đôi tay thú màu vàng nhạt. Nó không giống như tai thú mà các thiếu nữ thích cosplay thường đeo mà là giống như tai động vật hàng thật giá thật.Tuy nhiên, Mạc Dao nào còn tâm trí để tâm đến những điều như vậy. Ánh mắt thiếu niên hoàn toàn dính rịt vào bát cháo trên tay hắn. Nơi đó tỏa ra mùi hương khiến cậu không khỏi nuốt nước miếng. Đói quá. Muốn ăn. Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm mình không rời, người thanh niên tóc đỏ liền nhếch môi cười khinh khỉnh. "Cuối cùng cũng có ngày thấy ngươi tàn tạ như vậy. Lúc cho người hãm hại ta ngươi vẫn còn kiêu ngạo lắm cơ mà?" Hãm hại gì cơ? Không hiểu gì hết. Muốn ăn cơ. Mạc Dao hé miệng dùng tay chỉ vào như muốn người thanh niên biết cậu đang rất đói. Trước biểu cảm có phần ngây ngô này, người thanh niên có chút ngẩn người. Trước đây người này có khuôn mặt như vậy sao? Hắn cẩn thận suy nghĩ nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được gương mặt trước đó của thiếu niên như thế nào. Nhưng hắn có thể chắc chắn gương mặt ấy chỉ khiến hắn ghê tởm hoàn toàn không... ngây thơ xinh đẹp như vậy. Nhưng rất nhanh người thanh niên liền tự nhắc nhở bản thân mình. Đừng bị loài người lừa. Người này từng dụ dỗ cha nuôi giết chết hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không tin loài người! Nghĩ vậy người thanh niên liền mở cửa sắt, ngồi xổm xuống đối diện thiếu niên. "Muốn ăn sao?" Mạc Dao đã chẳng còn sức lực để bò đến cạnh người thanh niên mà lấy cháo. Cậu chỉ có thể dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn hắn. Tuy nhiên, khác với mong đợi của cậu, người kia lại ngửa đầu trực tiếp uống sạch đống cháo. Nhìn số thức ăn được mang đến cho mình cứ như vậy mà vào bụng người khác, thiếu niên cảm thấy trái tim mình giống như vỡ vụn. Người thanh niên sau khi uống xong thức ăn của loài người có chút khó chịu nhưng hắn vẫn hả hê. Nhưng khi nhìn vẻ mặt như muốn khóc đến nơi của cậu, người kia lại bất giác chột dạ. "N-này đừng có tỏ ra bản thân đáng thương. Ta không có hứng thú với loài..." Lời còn chưa kịp dứt, Mạc Dao đột nhiên nhảy bổ vào người thanh niên có tai thú. Hắn không kịp phản ứng nên bị thiếu niên đè lên người. Trước ánh mắt kinh ngạc của người thanh niên, thiếu niên liền cúi xuống hôn lên môi người nọ. Đói quá. Muốn ăn. Trong đầu thiếu niên chỉ có duy nhất một suy nghĩ muốn được khỏa lấp cái bụng đang đói cồn cào của mình vì vậy cậu không hề do dự mà dùng lưỡi cạy mở khớp hàm người nọ, muốn tìm kiếm chút cháo cuối cùng còn sót lại. Hiển nhiên, đây là nụ hôn đầu của người thanh niên. Hắn hoàn toàn đứng hình, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn loài người trước mặt đang dùng đầu lưỡi mềm mại của mình để liếm láp khoang miệng hắn. Cảm giác ghê tởm không xuất hiện ngược lại cả người hắn lại nóng phừng phừng giống như bị sốt. Người thanh niên không ngờ rằng cơ thể loài người lại mềm mại như vậy, cũng thơm tho như vậy... Trong vô thức hắn thử vươn lưỡi đáp lại thiếu niên. Tuy nhiên, Mạc Dao vì không tìm được đồ ăn mà ỉu xìu tách ra khỏi người thanh niên. Hắn vẫn còn giữ thế vươn lưỡi, mặt mũi đỏ bừng như người say rượu. Vẫn chưa thể dùng lưỡi mình chạm vào lưỡi thiếu niên, người nọ có chút ngơ ngác mà nhìn Mạc Dao đang ngồi trên người mình. "Đói..." Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, nhẹ nhàng bò xuống khỏi người người thanh niên. Sau đó cậu quay về chỗ cũ, cuộn tròn một góc mà tiếp tục ngủ. Lúc này người thanh niên mới giật mình tỉnh lại. Phát hiện bản thân vẫn còn đang lè lưỡi, hắn có chút thẹn quá hóa giận mà thầm mắng thiếu niên. Loài người đúng là hiểm ác mà!---------------------------------------------------{Dao Dao. Dao Dao.}Thiếu niên hơi nhăn mặt từ từ mở mắt. Đối diện với cậu là gương mặt phóng to của quả cầu màu đỏ. Thiếu niên giật mình vội vàng lùi về sau vài bước."005?"{Mới mấy ngày không gặp mà Dao Dao không nhớ ra tôi sao.}005 buồn bã mà run run môi. Thiếu niên thấy vậy có chút chột dạ mà an ủi nó. Không phải do cậu quên 005 mà do bị nhốt ở tầng hầm quá lâu. Dù người thanh niên tóc đỏ kia không còn tranh đồ ăn với cậu nữa, mỗi ngày đều đều đặn đem cháo đến nhưng đầu óc thiếu niên vẫn vô thức mà mụ mị đi.{Xin lỗi Dao Dao, là 005 không tốt. 197 bị xách lên đồn rồi nên tôi không nắm rõ lịch trình tham gia chương trình của cậu. Hại Dao Dao phải ở nơi tăm tối tù đày này mấy ngày. Nếu Dao Dao muốn, hãy để 005 được chết vì Dao Dao.}"K-không cần đâu. Nhưng 197 bị đưa lên đồn thật ạ?"005 vừa lấy khăn giấy xì mũi vừa gật đầu.{Đúng vậy, do vụ bắt cóc 856 lần trước ấy. Nhưng cậu an tâm, tên đó không có tiền nộp phạt đâu. Người ta thấy nghèo quá thì khác phải trả về thôi.}Biết quản lý nhà mình không sao, thiếu niên cũng thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, ở chương trình này sẽ chỉ có cậu và 005 đồng hành với nhau mà thôi."005, thế giới này là thế giới như thế nào vậy?"{Chờ mị một chút.}Quả cầu màu đỏ lục lọi túi một hồi rồi lôi ra một cuộn giấy.{Thế giới này có phần trái người với thế giới loài người. Nơi đây loài người sẽ bị biến thành đồ ăn hoặc là sủng vật để cho đám nửa người nửa thú nuôi dưỡng. Nguyên chủ là một sủng vật bị bán đấu giá ở chợ đen. Bởi vì có một gương mặt đẹp đên rơi vào tầm mắt của ngài Cú. Ngài Cú đem nguyên chủ về nuôi dưỡng yêu thương lên tận trời nhưng nguyên chủ thấy vẫn chưa đủ, liền lợi dụng cái miệng dẻo của mình mà dụ dỗ ông ta hãm hại những người con nuôi của mình. Một ngày, ngài Cú đột nhiên lăn đùng ra chết với cái cổ đầy máu me. Khi đám con nuôi tiến vào đã thấy nguyên chủ ngồi cạnh xác ông ta.}{Ở thế giới này, sủng vật ăn thịt chủ nhân là điều không thể. Nếu như có trường hợp như vậy cần phải giết chết ngay lập tức. Nhưng vẫn chưa có bằng chứng nào nói nguyên chủ ăn thịt ngài Cú vậy nên đám con nuôi của ông ta chỉ có thể nhốt nguyên chủ xuống tầng hầm, chờ đầy đủ anh chị em thì phán xét.}"Phán xét là bị ăn thịt phải không ạ..."{Đừng bi quan như vậy chứ. Dao Dao chúng ta xinh đẹp như vậy cho dù là sủng vật cũng là sủng vật xinh đẹp nhất. Đám người đó chắc chắn sẽ thích Dao Dao thôi.}005 còn muốn tiếp tục an ủi thiếu niên nhưng cửa tầng hầm chợt mở ra dọa quả cầu màu đỏ nhảy dựng, vội vàng trốn đi mất. Người tiến vào vẫn là người thanh niên tóc đỏ như mọi lần. Thấy thiếu niên ngoan ngoãn chờ mình cho ăn, hắn không khỏi hơi cong khóe môi. Nhưng rất nhanh, người thanh niên liền bày ra vẻ mặt khó chịu như mọi khi."Này con người đồ ăn của ngươi đây."Hắn lạnh lùng đặt khay đồ ăn xuống trước mặt thiếu niên. Ngoại trừ cháo trắng như mọi khi, ngày hôm nay còn xuất hiện thêm một đĩa bánh kem nhỏ. Lâu lắm rồi chưa được thấy thứ gì ngoại trừ cháo, Mạc Dao còn có chút kinh ngạc cho rằng bản thân mình gặp ảo giác."Ngày hôm nay ta còn biết được loài người không chỉ ăn được cháo mà còn ăn cả đồ ngọt nữa. D-dù sao ta cũng chưa nuôi sủng vật bao giờ..."Dù mới tiếp xúc với người thanh niên tóc đỏ mấy ngày nhưng thiếu niên biết người này không phải là người xấu. Chỉ là hắn ta thích nói một đằng làm một nẻo mà thôi. Thiếu niên nhịn không được mà tặng cho người thanh niên một nụ cười thật tươi."Cảm ơn ạ."Ngay lập tức khuôn mặt người thanh niên tóc đỏ liền đỏ bừng. Hắn hoảng loạn mà đảo mắt đi chỗ khác."Không... không phải ta cố tình mang cho ngươi đâu. Do người hầu để nhầm nên mới như vậy đó. Nhưng mà đã cho ngươi rồi thì cứ cầm lấy mà ăn đi. Đ-đừng có mà nghĩ nhiều."Mạc Dao nghe vậy cũng chỉ gật gù cầm lấy bánh kem, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà đưa vào trong miệng. Dù thiếu niên có cẩn thận ăn thế nào, chỉ trong mấy chốc chiếc bánh vẫn chỉ còn chút ít. Thiếu niên có chút tiếc nuối, vươn lưỡi liếm sạch bánh kem dính trên lòng bàn tay mình. Phát hiện người thanh niên đang nhìn chằm chằm mình, cậu có chút ngượng ngùng hạ tay xuống. Bởi vì bọn họ không chuẩn bị thìa cho cậu nên Mạc Dao chỉ có thể cầm lên mà ăn. Hành vi của cậu trong mắt bọn họ hẳn rất thô tục."Ngon đến vậy sao?"Mạc Dao không hề do dự mà gật đầu. Người thanh niên tóc đỏ dường như suy tư gì đó, hắn liền cầm lấy mẩu bánh trên đĩa sau đó cho vào miệng mình.Ngọt quá. Người thanh niên không khỏi nhăn mặt. Bởi vì thích ăn ngọt nên cả người thiếu niên đều tỏa ra mùi thơm ngọt như vậy sao?Sau khi nuốt miếng bánh xuống bụng, người thanh niên tóc đỏ mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn sang thiếu niên.Mạc Dao: ?Vì sao loài người này không chủ động hôn hắn như lần trước? Chẳng phải sau khi hắn ăn đồ ăn của cậu, loài người liền lao vào liếm láp khoang miệng hắn hay sao. Người thanh niên có chút thất vọng, hai cái tai trên đầu cũng cụp xuống.Nhìn hai cái tai xù xù màu vàng, thiếu niên nhịn không được mà run rẩy. Cậu muốn sờ quá... Nhưng nếu chạm vào hẳn sẽ bị người này ăn thịt mất. Nghĩ vậy thiếu niên chỉ có thể kìm nén khát vọng vân vê cặp tai thú đáng yêu của người thanh niên."Này, ngươi đang nghĩ gì đấy? Vì sao cứ nhìn chằm chằm ta vậy?"Phát hiện ra bản thân nhìn có chút lộ liễu, Mạc Dao chột dạ vội vàng đánh trống lảng."Tôi là Mạc Dao. Có... có thể cho tôi biết tên anh được không?""Mạc Dao? Cái tên xấu vậy." - Dẫu ngoài mặt không ngừng chê bai tên của thiếu niên nhưng trong lòng người thanh niên đã không ngừng nhẩm đi nhẩm lại tên cậu. - "Ngươi có thể gọi ta là ngài Sư Tử. Tất nhiên ta cũng có tên riêng nhưng ta chỉ nói tên riêng của mình cho vị hôn thê tương lai thôi.""Tôi hiểu rồi, ngài Sư Tử."Mạc Dao gật gù muốn trở lại chỗ cũ chuẩn bị đánh một giấc nhưng người thanh niên đã vội vàng giữ tay cậu lại."Người... ngươi không tò mò tên riêng của ta sao?""Không ạ." - Mạc Dao là một đứa trẻ hiểu chuyện vậy nên cậu sẽ không làm khó dễ cho người thanh niên.Tuy nhiên không biết vì sao sắc mặt người thanh niên lại trở nên khó ở giống như lần đầu hai người gặp nhau."Ngày mai ta sẽ không đưa đồ ăn cho ngươi nữa thay vào đó là ngài Gấu."Lời vừa nói ra hắn lại có chút lo lắng nhìn sang thiếu niên. Cậu sẽ không nghĩ rằng do hắn ghét bỏ cậu mới không nhận mang đồ ăn cho cậu nữa chứ?"K-không phải do ta ghét bỏ ngươi đâu. Do ta đột nhiên có việc gấp nên mới để em trai gấu của ta đưa thôi. Ngươi đừng nghĩ linh tinh cứ ngoan ngoãn chờ ta trở về là được."Trước khi đi hắn còn không quên đe dọa thiếu niên một chút:"Ngài gấu rất đáng sợ đấy không có hiền như ta đâu. Ngươi chịu khó mấy ngày, sau đó ta sẽ đưa ngươi ra khỏi tầng hầm."Sau khi dặn dò thiếu niên xong, ngài Sư Tử mới an tâm rời đi. Ai bảo con người kia không biết trân trọng hắn, sau khi tiếp xúc với ngài Gấu, cậu sẽ thấy trên đời này không ai tốt như hắn đâu. Chắc chắn lúc đó thiếu niên sẽ hận không thể mỗi ngày đều được hôn hắn.*****Sáng hôm sau, trong lúc thiếu niên còn đang say giấc nồng, cửa tầng hầm bị người nhẹ nhàng đẩy ra. Che lấp ánh sáng từ bên ngoài là một bóng dáng to lớn có thể xem như là lực lưỡng. Tuy nhiên bước chân của kẻ đó lại vô cùng yên tĩnh, nếu không phải là sinh vật có thính giác nhạy bén có lẽ sẽ không nghe thấy người này di chuyển.Người kia từ từ tiến đến vị trí Mạc Dao đang bị giam lỏng, nhìn chằm chằm thiếu niên nhỏ nhắn đang cuộn mình trong tấm chăn mỏng mà đều đều hô hấp một lúc rồi mới từ từ tiến vào. Cảm nhận được ánh sáng bị bóng đen che mất, thiếu niên hơi nhăn mặt rồi từ từ mở mắt. Đập vào mắt cậu là một cơ thể to lớn với gương mặt không chút biểu cảm nào.Thiếu niên bị dọa sợ, theo bản năng muốn hét lên nhưng phát hiện ra cặp tai tròn tròn trên đầu hắn, đầu cậu nhợt nhảy số đến cái tên "ngài Gấu" mà Sư Tử nhắc đến."Ngài Gấu?" - Thiếu niên cẩn thận dò hỏi hắn.Người thanh niên to lớn liền gật gật đầu.{Gì vậy trời. Mới sáng sớm mò đến đây làm gì?}005 vừa ngáp vừa dụi dụi mắt. Phát hiện ra có một kẻ lạ mặt vô cùng to lớn đang nhìn chằm chằm chủ nhân của mình, quả cầu màu đỏ liền hét lên.{Má ơi người khổng lồ! Dao Dao mau giả chết đi. Gấu không biết đâu.}Dù không biết vì sao 005 lại bảo mình làm vậy nhưng thiếu niên vẫn theo bản năng nhắm tịt mắt sau đó nín thở.Phát hiện thiếu niên đột nhiên lăn đùng ra, ngài Gấu sợ hãi tròn xoe mắt. Hắn vươn tay kiểm tra hơi thở của thiếu niên. Nhận ra cậu không còn thở, người thanh niên liền trở nên hoảng loạn không ngừng đi đi lại lại trong phòng giống như không biết nên làm sao cho phải.Mạc Dao đang giả chết nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi 005:"Vì sao chúng ta phải giả chết vậy?"{Mị cũng không biết nữa. Trong sách viết khi gặp gấu thì nên làm vậy á.}Mắt thấy ngài Gấu chuẩn bị đập đầu vào tường, thiếu niên vội vàng bật dậy gọi tên hắn."Tôi... tôi tỉnh lại rồi."Phát hiện ra loài người này vẫn còn sống, khuôn mặt vốn không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào chợt sáng bừng lên. Người thanh niên cẩn thận ngồi xuống trước mặt thiếu niên, dùng một ngón tay kiểm tra hơi thở của cậu. Cảm nhận được hơi nóng phả vào da thịt mang theo cảm xúc ngưa ngứa, ngài Gấu đỏ mặt vội vàng rụt tay lại.Hắn lấy ra một cốc nước, cẩn thận đổ nước ra tay mình rồi chìa ra trước mặt thiếu niên. Ở thế giới của Mạc Dao, hành vi này của người thanh niên chính là muốn nhục mạ người khác. Tuy nhiên ánh mắt hắn hoàn toàn trong suốt, mang theo chút tìm tòi mong đợi đối với thiếu niên hoàn toàn không có ý đồ khi thường cậu."Muốn tôi uống ạ."Gật gật.Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng vẫn vươn lưỡi liếm số nước đựng trong tay người thanh niên. Ban đầu được thiếu niên liếm láp, vẻ mặt của người thanh niên to lớn trở nên vô cùng vui vẻ nhưng dần dần sắc mặt của hắn lại có chút khác thường. Thiếu niên vừa liếm đến đế giọt nước cuối cùng trong lòng bàn tay hắn, người nọ đã vội vàng đứng dậy.Cho rằng bản thân mình làm phật lòng người thanh niên nên hắn chuẩn bị đi tìm quản gia để làm thịt cậu, thiếu niên lo lắng vội vàng giữ tay hắn lại."C-có chuyện gì vậy ạ?"Ngài Gấu lúng túng nhìn trái nhìn phải một lúc sau đó xấu hổ chỉ vào phần phía dưới đã nhô cao của mình.{Quả bí đao kìa Dao Dao.}Mặc cho 005 không ngừng cảm thán về kích cỡ to lớn kia, Mạc Dao giống như bị điện giật mà vội buông tay người thanh niên ra. Ngài Gấu thấy vậy vội vàng chạy mất.{Đúng như tôi dự đoán, cho dù Dao Dao có làm sủng vật thì cũng được tất cả mọi người cưng nựng mà thôi.}"Thật ra là do vật phẩm hỗ trợ đó ạ."{Hả? Vật phẩm hỗ trợ gì cơ?}"Ở thế giới trước người bán hàng đưa cho tôi loại vật phẩm hỗ trợ khiến mọi người đều thích tôi." - Thiếu niên thật thà mà trả lời 005.{Ài, cậu cần gì phải dùng mấy thứ đó chứ. Bình thường mọi người đều thích Dao Dao rồi. Dùng cũng như không dùng thôi.}Quả cầu màu đỏ vừa nói vừa cầm lấy miếng bánh mỳ đưa cho thiếu niên.{Mau ăn nào còn có sức làm nũng với chủ nhân.}******Tại phòng ăn của gia tộc Bourgeois, hầu như tất cả những người con của ngài Cú đều tụ tập ở đây. Ngài Cú không có con ruột, ông ta nhận nuôi tổng cộng bảy người con, tất cả đều là những bậc tinh anh trong xã hội. Sau đám tang của ngài Cú, nhóm con nuôi bắt đầu giải quyết những việc còn dở dang ở trong gia tộc. Đầu tiên là sủng vật được cưng chiều đến kiêu ngạo của ông ta."Loài người là thứ nguy hiểm nhất trên đời này. Chúng ta phải nhanh chóng giết chết sinh vật ấy."Người vừa lên tiếng là ngài Cáo. Nàng là thiếu nữ trẻ tuổi nhất trong số những người con nuôi của ngài Cú tuy nhiên điều này không làm giảm đi uy quyền nàng chút nào. Ngài Cáo là người thân cận với cha mình nhất, sau khi nghe tin cha bị giết bởi loài người, nàng đã hận sinh vật ấy đến nỗi chỉ ước có thể lao xuống tầng hầm mà xé xác thiếu niên."Dù sao cũng chưa chắc chắn người giết cha là con người mà." - Người thanh niên tóc đỏ nhịn không được mà lên tiếng."Sư Tử, anh dám nói đỡ hộ con người sao?""A-ai thèm nói đỡ hộ cái thứ nhỏ nhỏ mềm mềm đấy." - Ngài Sư Tử vội vàng phản bác lại. - "Anh chỉ muốn sự thật được đưa ra ánh sáng mà thôi.""Đừng quên rằng chính thứ đó đã dụ dỗ cha giết anh.""Được rồi, nếu như chúng ta không đưa ra được quyết định thì tiến hành bỏ phiếu đi." - Một trong những người con nuôi chợt lên tiếng. Sau đó hắn vỗ tay gọi quản gia đến chuẩn bị cho cuộc biểu quyết."Những người đồng ý giữ lại sủng vật của ông chủ xin mời giơ tay."Nhìn quanh căn phòng một lúc, quản gia gật đầu rồi nói tiếp:"Những người đồng ý giết chết sủng vật của ông chủ xin mời giơ tay.""Kết quả đã có. Ngài Gấu, ngài Cừu và ngài Sư Tử đồng ý giữ lại sủng vật.""Anh dám..." - Ngài Cáo trợn mắt nhìn anh trai mình nhưng người thanh niên tóc đỏ lại hoàn toàn làm ngơ nàng."Ngài Cáo và hai ngài Quạ đồng ý giết chết sủng vật. Kết quả hai bên là bằng nhau.""Khoan đã." - Thiếu nữ đột nhiên đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn. - "Vì sao kết quả lại bằng nhau?""Bởi vì còn một người nữa chưa tham gia bỏ phiếu. Anh cả không có ở đây."Ngài Cừu đưa mắt nhìn vị trí trống không bên cạnh mình."Vậy chúng ta lập tức gọi điện cho anh cả. Anh ấy là người lý trí chắc chắn sẽ lựa chọn giết chết mối nguy hại này.""Được rồi, Cáo. Anh cả bận rộn như vậy chắc chắn không có thời gian nghe điện thoại của chúng ta. Chi bằng mỗi một thành viên đều tiếp xúc với sủng vật một ngày. Sau khi hiểu rõ về thứ đó chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu lại."Người thanh niên vừa dứt lời, cả căn phòng liền im lặng giống một sự đồng ý ngầm với thỏa thuận mà hắn đưa ra. Trong lúc này, sủng vật của bảy người thú vẫn ngoan ngoãn ngủ dưới tầng hầm hoàn toàn không biết mỗi ngày bản thân cậu sẽ được thay một chủ nhân mới.---------------------------------------------Cà Phê: Đúng vậy, ở thế giới này Dao Dao một mình cân bảy (ゝз○')Mạc Dao: ???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me