TruyenFull.Me

Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho

6. Trong tiểu thuyết, nhị hoàng huynh Cố Dương của ta sẽ được sắc phong thái tử. Thật ra ta cũng không bất ngờ lắm. Trong năm mươi... à bốn chín vị hoàng tử, công chúa thì nhị hoàng huynh là ưu tú nhất. Tất nhiên, quan trọng nhất là vì nhị hoàng huynh nhớ hết tên của các anh chị em của mình. Một người có thể nhớ được tên bốn mươi chín anh chị em chắc chắn là một bậc minh quân.

Ta cùng gã thái giám thân cận nhanh chóng tiến vào Ngọc Lam cung của nhị hoàng huynh. Vừa vào trong sân điện, ta đã thấy một cục béo tròn màu vàng đang nằm sưởi nắng.

Mẫu thân của nhị hoàng huynh, Duệ phi có nuôi một con mèo béo. Mỗi lần đi ngang qua ngự hoa viên, ta đều sẽ thấy cái thứ đó ngạo nghễ đi dạo, phía sau còn có một nhóm người hầu cung kính theo sau. Ta cũng muốn tiến lên nựng nựng nhưng lại bị cung nữ ngăn lại. Họ nói nếu ta làm Đại Kiệt Xuất, tên con mèo béo đó, hoảng sợ sẽ bị Duệ phi trách phạt. Mà hiện tại người được hoàng đế yêu thương nhất chính là Duệ phi. Ta bẹp miệng đành dắt nhóm người hầu của mình về.

Hiện tại, trong sân ngoài Đại Kiệt Xuất ra thì chẳng còn ai. Thứ tròn vo đó còn đang ngửa bụng nằm phơi nắng, mỗi lần ngáy lớp mỡ trên bụng nó liền núng nính như thạch trái cây. Ta nhịn không được, liền vươn tay bóp bụng con mèo béo.

"Ngũ hoàng tử!" Thiệu Chí Bảo sợ đến nỗi vội vàng kêu tên ta.

"Để ta sờ chút thôi. Ngươi nói xem, Phong Loan điện chúng ta lúc nào cũng ăn cơm canh đạm bạc, vậy mà ở nơi này, ngay cả con mèo cũng nuôi phì như con heo. Ài..."

Ta thích động vật nhưng mà mẫu thân lại không cho ta nuôi. Trước đây, khi phụ hoàng vẫn còn chút tình cảm cha con với ta, có sai người đem một chậu cá cảnh đến. Ta tất nhiên là vui rồi, liền thức đêm chăm sóc chúng. Kết quả sau khi tỉnh dậy vào chiều hôm sau liền thấy đám cá chép đã ngửa bụng. Lúc đó ta còn ngây thơ cho rằng chúng muốn phơi nắng, liền xắn ống tay nhấc từng con ra rồi xếp dàn đều ra sân. Mẫu phi của ta biết được thiếu điều vác gậy rượt ta một vòng Phong Loan điện.

"Nếu như ngũ hoàng đệ thích Đại Kiệt Xuất như vậy, để ta cho người đem nó qua điện của Nhàn phi và đệ."

Trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói ôn hòa dọa ta suýt chút nữa bóp nát nòi giống của mèo béo. Đại Kiệt Xuất kêu lên một tiếng, muốn co chân bỏ chạy nhưng bị ta tóm được mà ôm vào lòng. Ta vừa ôm mèo béo vừa ngầng đầu nhìn chủ nhân của âm thanh vừa rồi.

Người nọ là một thiếu niên anh tuấn, trên người khoác cẩm y, cả người đều tỏa ra khí chất bất phàm. Người vừa nhìn là biết không phải nằm trong hoàng thất thì cũng là con em quý tộc ngoài nhị hoàng huynh Cố Dương của ta còn có ai nữa. Dù đã thấy nhị hoàng huynh vô số lần nhưng ta vẫn bị vẻ ngoài dịu dàng, đầy tri thức của huynh ấy làm cho ngẩn ngơ hồi lâu. Vì sao cùng là con vua mà khí chất của ta và nhị hoàng huynh khác nhau vậy? Ừ thì ta cũng không phải là con của lão cha nhà ta nhưng thái phó chẳng phải đã nói môi trường cũng góp phần hình thành nên khí chất của một người hay sao.

Được rồi, ta không nên tự độc thoại trong đầu quá lâu. Nhị hoàng huynh sẽ nghĩ ta là tên đần.

Ta tất nhiên không quên nhiệm vụ chạy đến nịnh nhị hoàng huynh của mình. Ta vội thả Đại Kiệt Xuất xuống. Cái thứ tròn vo ấy liền lăn lông lốc vào trong bụi cây. Ta vội phủi sạch đống lông mèo dính trên người mình, sau đó nhanh chân chạy đến ôm lấy chân nhị hoàng huynh.

Nhị hoàng huynh à, dù huynh không phải chân kinh thất lạc cũng không phải bảy mươi hai thần chưởng của phái Mộc Miên nhưng huynh chính là cọng rơm cứu mạng của ta.

"Ngũ hoàng đệ?"

Bị ta ôm chặt lấy đùi, nhị hoàng huynh không giật mình mới lạ. Ta liếm liếm môi, vận dụng kinh nghiệm nịnh mẫu phi để trốn ra ngoài chơi của mình mà mềm giọng nói với nhị hoàng huynh:

"Đệ thích Đại Kiệt Xuất nhưng đệ càng thích nhị hoàng huynh hơn. Đệ mang nhị hoàng huynh về Phong Loan điện được không?"

Để tăng thêm uy tín, ta còn ngẩng đầu lên mà nhe răng cười với người thanh niên trước mặt.

7. Nhị hoàng huynh thật sự bị ta dọa. Hắn hơi sửng sốt một chút sau đó bật cười mà bế ta lên.

"Ngũ hoàng đệ, ta cũng có điện của mình, ta không thể cùng đệ về Phong Loan điện được."

Chuyện này tất nhiên ta biết chứ. Ta chỉ rủ vu vơ thôi. Nếu nhị hoàng huynh thật sự về điện của ta, số bánh quế ít ỏi mà ngự thiện phòng cung cấp sẽ phải san sẻ cho người khác. Ta không chịu đâu.

Dù trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt, ta vẫn cố tỏ ra chút buồn bã. Nhị hoàng huynh không đành lòng liền vươn tay nhéo mũi của ta.

"Nếu ngũ hoàng đệ thích ta như vậy, đệ có thể đến Ngọc Lam điện bất cứ lúc nào để chơi cùng nhị hoàng huynh."

"Thật ạ?" Phải nói đồ ăn ở Ngọc Lam điện luôn được ngự thiện phòng tỉ mỉ chuẩn bị. Về chất lượng, chắc chắn hơn Phong Loan điện của ta rồi. Ta quyết định mỗi giờ cơm trưa đều đến thỉnh an nhị hoàng huynh.

"Xem đệ kìa, nước miếng sắp chảy xuống cằm rồi." Nghe tiếng cười khẽ của nhị hoàng huynh, ta liền ngậm miệng lại. Nhị hoàng huynh cũng không chê bẩn mà quăng ta xuống, ngược lại còn dùng tay chọc chọc trán ta. "Nghe nói mấy ngày trước đệ bị thương. Nơi này còn đau không?"

"Không đau, nhị hoàng huynh sờ nhiều một chút liền không đau."

"Miệng lưỡi trơn tru." Ý cười trong mắt nhị hoàng huynh càng sâu hơn.

Phải nói ở hoàng cung này, nhị hoàng huynh là thân với ta nhất. Ta nghe Liên Dung nói, hồi nhỏ ta rất dính nhị hoàng huynh. Hắn đi chỗ nào, ta liền lẽo đẽo theo chỗ đó. Ban đầu nhị hoàng huynh lười để ý đến ta nhưng dần dần hắn để ta nắm góc áo để tránh bị lạc sau này chuyển thành dắt tay. Nhiều người không biết, còn cho rằng ta với nhị hoàng huynh là anh em ruột thịt. Sau này ta thường xuyên ốm đau liền không ra khỏi Phong Loan điện. Mối quan hệ của ta và nhị hoàng huynh cứ như vậy mà trở nên lạnh nhạt.

Năm nay ta mười hai, nhị hoàng huynh mười lăm. Nghĩ đến sáu năm sau, nhị hoàng huynh liền bị một nữ nhân xa lạ mà muốn giết ta, trái tim ta khẽ nhói một cái. Nếu như lúc này ta nỗ lực hàn gắn quan hệ cả hai, nhị hoàng huynh sẽ cho ta thành địa chủ giàu nhất Tây Sở chứ?

"Nhị hoàng huynh." Ta nhỏ giọng kêu tên người thanh niên. "Ngoài mẫu thân ra huynh là người đệ thích nhất."

Thật ra ta cũng thích tên nhãi thái giám Thiệu Chí Bảo, tỷ tỷ cung nữ Liên Dung, đầu bếp béo của ngự thiện phòng...

"Ta cũng vậy. Sơ Viễn là người hoàng huynh thích nhất."

Nghe được lời khẳng định của nhị hoàng huynh ta có thể chắc chắn trang trại heo trong tương sẽ thuộc về ta. Ta vui vẻ hôn lên má nhị hoàng huynh một cái. Tiền tài nuôi heo sau này của ta sẽ phụ thuộc vào nhị hoàng huynh đó.

8. Ta vui vẻ đánh một giấu x lên bảng danh sách những người cần nịnh do mình lập ra. Phía nhị hoàng huynh đã xong, mỗi ngày ta đều đúng giờ trưa đến điện của hoàng huynh cọ cơm. Nhưng để là địa chủ giàu nhất Tây Sở ta vẫn cần thêm nhiều nguồn cung cấp. Ta liền nghĩ đến nhị hoàng tỷ Cố Vy nhưng mấy ngày nay cung của nhị hoàng tỷ đều tấp nập người qua kẻ lại, ta đành phải xếp nhị hoàng tỷ sang một bên. Nghĩ một hồi cũng không tìm được ai đủ quyền thế chỉ dưới cơ lão cha của ta, ta chỉ biết thở dài bắt đầu nằm lăn ra đọc thoại bản.

Vì để nghiên cứu vì sao các hoàng huynh hoàng đệ của ta đều thích một nữ nhân, ta lén để Thiếu Chí Bảo mua ít thoại bản tình cảm để đọc. Bình thường ta toàn đọc thoại bản nói về công cuộc nam chính giúp môn phái mình báo thù hoặc nhân vật chính nhặt được pháp bảo từ một gã ăn mày mà xưng bá võ lâm. Phải rồi, có lẽ nhiều người chưa biết. Tại Tây Sở, giang hồ cùng triều đình tồn tại song song với nhau. Trong thời thế loạn lạc, triều đình Tây Sở đã có một thời là bù nhìn do đám giang hồ võ lâm điều khiển. Sau này, triều đình ngày càng củng cố quyền lực mới có thể đàn áp được sự bành trướng của những tên giang hồ kia. Dù hiện tai hai bên "nước sông không phạm nước giếng" nhưng người trong giang hồ vẫn ôm thái độ thù địch với triều đình.

Đấy là ta nghe sư phó nói vậy chứ ta thấy mấy thiếu hiệp giang hồ ngầu bá cháy. Nếu sau này không thể mở được trang trại, bổn hoàng tử sẽ gia nhập giang hồ trừ gian diệt bạo.

Mang tâm trạng vui vẻ, ta bắt đầu đọc quyển thoại bản tình cảm đầu tiên. Kết quả, ta bị sự bi thương trọng truyện làm cho khóc nức nở.

"Liên Dung tỷ, vì sao sao Hoa Mai cô nương lại không chọn Hàn Thanh thiếu hiệp?" Ta vừa sụt sịt mũi vừa hỏi cung nữ thân cận của mình.

"Bởi vì trong lòng của Hoa Mai cô nương, huynh đệ song sinh của y, Hàn Minh mới là người khiến nàng rung động."

"Cho dù Hàn Thanh thiếu hiệp vì nàng nhảy vào động trùng rồi bị phế mất một cánh tay sao? Hắn sẽ không thể cầm kiếm được nữa cũng không thể báo thù cho cha mẹ mình."

"Nhưng Hàn Minh thiếu hiệp cũng tốt mà. Hàn Minh là người cõng Hoa Mai cô nương leo bảy nghìn bậc thang để cầu thần y cứu nàng."

Thấy Liên Dung ủng hộ cho Hàn Minh, ta không vui mà bĩu môi. Ta tiếp tục đọc quyển hai của thoại bản. Ta lại khóc tiếp.

"Vì sao Hàn Thanh mất đi ký ức? Hắn đầu quân cho triều đình hơn nữa còn tự mình tra tấn Hoa Mai cô nương. Còn Hoa Mai cô nương, rõ ràng nàng yêu Hàn Minh vì sao nàng lại nguyện ý gả cho tam vương gia?"

"Bởi vì tam vương gia vừa giàu vừa có quyền. Thời còn trẻ ngài ấy còn chinh chiến sa trường nếu không phải bị trọng thương, có lẽ tam vương gia sẽ lập được rất nhiều công lớn. So với Hàn Thanh, Hàn Minh thì Hoa Mai cô nương chọn tam vương gia là đúng."

"Nhưng mà... từ từ, tam vương gia vừa giàu lại có quyền?" Vì những lời nói của Liên Dung mà ta nhanh chóng thoát khỏi đau khổ vì quyển thoại bản. "So với lão... à phụ hoàng của ta thì sao?"

"Ngũ hoàng tử, sao ngài có thể so sánh hoàng thượng với vương gia được. Nhưng dù không còn nắm giữ quân đội, tam vương gia vẫn là người có quyền nhất ở kinh thành này. Nhưng ngài đừng đến tìm tam vương gia. Ngài ấy không thích ồn ào, hơn nữa Hoa Mai cô nương cũng không có thật."

Đáng tiếc, những lời cuối cùng của Liên Dung ta đã không nghe được. Ta đã sớm biến mất sau cánh cửa.

9. Bổn hoàng tử quyết định rồi. Ta sẽ đến gặp tam hoàng thúc của ta. Một là để khuyên hắn không được phá đám tình cảm của Hoa Mai cô nương cùng Hàn Thanh thiếu hiệp. Hai là để dụ dỗ hoàng thúc đầu tư cho trang trại tương lai của ta. Yêu đương đau khổ như vậy chi bằng cùng nhau kiếm tiền.

Nhưng điều ta lo lắng lúc này là làm sao ra khỏi cung. Vậy nên ta quyết định tìm đến tên nhãi Cố Thiên.

10. Ta khoác lên mình bộ y phục yêu thích sau đó chạy đến Nhạn Thanh cung. Trong số bốn chín người con của lão cha nhà ta, nhị hoàng huynh là người ta thích nhất, còn người ta ghét nhất chắc chắn là tên nhãi Cố Thiên. Một phần vì ta phải gọi hắn là tứ hoàng huynh, một phần còn lại là vì hắn là nhi tử của hoàng hậu. Ta cùng Cố Thiên bằng tuổi nhau hơn nữa còn sinh cùng tháng. Hắn chỉ ra đời trước ta có ba ngày nhưng ta phải gọi hắn là tứ hoàng huynh. Sau này, trong lúc ăn vụng trong ngự thiện phòng, ta còn biết thêm rằng, năm xưa, ta suýt ngỏm trong bụng mẫu thân vì bị hoàng hậu bỏ thuốc. May mắn thế giới này còn cần một phản diện nhỏ để phá phách nên ta vẫn sống dai đến bây giờ.

Tất nhiên bổn hoàng tử không ngu muội đến nỗi thù của mẹ nên con phải gánh. Việc ta ghét Cố Thiên còn là vì hắn rất xấu tính. Tuy không phải hoàng tử được sủng ái nhất nhưng hắn vẫn là nhi tử của hoàng hậu, là cháu ngoại của tể tướng vậy nên tên nhãi này không sợ trời, không sợ đất, hống hách ngang ngược. So với nhị hoàng huynh dịu dàng của ta đúng là khác nhau một trời một vực.

Nhưng nói gì thì nói, ta vẫn phải nhờ cậy vào vị huynh đệ sinh trước ta một ngày này.

Nhìn Nhạn Thanh điện ngay trước mắt mình, ta có chút lo lắng mà nuốt nước miếng. Lần cuối cùng ta gặp Cố Thiên là ta lỡ ném một con ếch lớn lên người hắn. Tuy hắn không hét lên như mấy vị tỷ tỷ trong cung nhưng nhìn vẻ mặt xanh hơn cả da ếch kia, hẳn hắn sợ lắm. Lần này gặp lại liệu hắn có lấy roi quất ta không nhỉ? Trong quyển tiểu thuyết ta mơ hôm trước, Cố Thiên vì nữ chính mà lấy roi quất vào lưng ta. Dù chưa bị quất bao giờ nhưng theo miêu tả trong sách thì hẳn là đau lắm.

Ta nhặt ít đá rồi nhét vào người. Nếu như Cố Thiên tính đánh ta, ta sẽ học theo thoại bản, dùng đá điểm huyệt hắn.

Tuy nhiên, có vẻ như ta lo nghĩ nhiều rồi. Cố Thiên không có ở trong điện. Mặc dù đám thái giám nhìn ta đầy soi mói nhưng bọn họ cũng không ngăn cản ta bước vào trong điện. Ta kéo một tên trông có vẻ thật thà để dò hỏi về thông tin của Cố Thiên liền nhận được tin hắn đang ở sân bắn cung. Hừ cả ngày chỉ biết đánh đánh chém chém, thảo nào lên lớp toàn bị thái phó trách mắng không thuộc thơ. Nhưng ta cũng phải cảm ơn Cố Thiên, nhờ hắn xếp chót mà bổn hoàng tử mới không mất mặt.

Ta thản nhiên ngồi lên ghế chờ Cố Thiên, mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc. Không hổ là nhi tử của hoàng hậu, so với Phong Loan điện của ta, Nhạn Thanh điện của Cố Thiên trông rộng lớn và giàu có hơn rất nhiều. Treo khắp phòng toàn là tranh quý, trong góc thì chất đầy những hòm ngọc ngà châu báu. Thậm chí chỉ cần đi vài bước ở đây thôi cũng có thể đá phải dạ minh châu bị vứt dưới đất.

"Khụ khụ..."

Trong lúc ta đang táy máy sờ sờ viên dạ minh châu trên bàn, một tiếng ho nhẹ dọa ta giật mình thon thót, dạ minh châu cứ như vậy mà rơi xuống đất rồi lăn đi đâu mất.

"..." Chắc không ai nhìn thấy đâu.

Bỏ qua việc viên dạ minh châu kia lăn đi đâu, ta có chút tò mò nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn trông lớn hơn ta rất nhiền nhưng bởi vì cơ thể quá gầy gò cộng thêm sắc mặt tái nhợt khiến người này trông có phần yếu ớt. Người thanh niên được hai cung nữ dìu đi, thấy ta nhìn hắn, người nọ liền dừng lại bước chân.

"Đ-đại hoàng huynh?"

Ta không chắc chắn lắm. Dù sao lần cuối cùng ta gặp đại hoàng huynh là ba năm trước. Khi ấy hoàng huynh phát bệnh ở trong ngự hoa viên, ta đào giun gần đấy liền phát hiện. So với lúc ấy, đại hoàng huynh của bây giờ trông có vẻ tốt hơn rất nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me