Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
[Sở Thuần: Chị à, chị không muốn cùng em đến công viên giải trí thật sao?] [Sở Thuần: Nếu phải nói ra thân phận thật của quản lý nhỏ cho mọi người thì em sẽ rất buồn lắm ^^.]Nhìn ký tự "^^" thì lấy đâu ra buồn chứ. Mạc Dao bực bội quyết định chặn số người này. Nhưng nghĩ một lúc thiếu niên lại thả người nọ ra khỏi danh sách chặn. Đang nói chuyện đột nhiên chặn người khác thì không lễ phép lắm..."Mạc Dao, cậu vẫn chưa về sao?" Đằng sau chợt vang lên giọng nói dọa thiếu niên còn đang ôm điện thoại chợt giật mình thon thót. Khi cậu ngoảnh lại chợt phát hiện ra Tiêu Dư Gia đang khóa cửa phòng tập. Cảm giác bản thân mình ngồi một góc trông chẳng khác nào kẻ trộm. Mạc Dao xấu hổ vội vàng đứng dậy, phủi phủi váy sau đó len lén nhìn người thanh niên. "Đội trưởng, cậu cũng về nhà sao?" Khi nói xong câu này, thiếu niên liền muốn cuộn tròn ngón tay cốc đầu mình một cái. Cậu đúng là ngốc mà, đội trưởng không về nhà thì đi đâu được! "Tôi chưa có dự định gì. Để tôi đưa cậu về." Tiêu Dư Gia vừa nói đôi mắt giống như lảng tránh một chút mà nhìn đi nơi khác. "Để cậu đi một mình cũng không an toàn. Dù sao..." Dù sao cậu cũng xinh đẹp như vậy... Dẫu trong lòng đã nói bản thân không nên nhìn chằm chằm người đối diện quá lâu nhưng Tiêu đội trưởng vẫn không kìm nổi lòng mà nhìn thiếu niên đang đi trước mặt mình. Mấy ngày nay thời tiết rất nóng, Mạc Dao vẫn luôn chỉ biết tết bím tóc hai bên. Đỗ Diệp không chịu được nữa mà đè thiếu niên ra giúp cậu búi tóc. Trước đây, Tiêu Dư Gia vẫn luôn cảm thấy phần gáy của một người chẳng có gì hấp dẫn cả. Nhưng lúc này, hắn lại giống như đánh chính mình trong quá khứ mà nhìn chằm chằm vào vùng gáy bị lộ ra của thiếu niên. Nơi đó vẫn còn vương lại vài sợi tóc ngắn không thể búi lên được, bởi vì mồ hôi mà có chút ẩm ướt mà dính chặt vào da thịt. Chưa kể trang phục ngày hôm nay của Mạc Dao có chút rộng, khi một giọt nước từ sau gáy của cậu chảy xuống, người thanh niên có thể mơ hồ nhìn ra nơi đó trượt vào sau cổ áo như thế nào. Cổ họng Tiêu Dư Gia hơi lên xuống một chút, một lần nữa, hắn lại đạo mắt đi nơi khác, bàn tay siết chặt túi đựng đồ đã sớm nổi gân xanh. "Quản lý nhỏ, cậu trốn ở đây sao?" Trên đầu chợt truyền đến cảm giác nặng nặng, sau đó một chiếc túi nhỏ được chìa ra trước mặt thiếu niên. Hiển nhiên là thành viên chủ chốt của đội Giang Mộc lại đóng vai người vận động quá sức mà dựa vào người thiếu niên. Người nọ vốn cao lớn, Mạc Dao so với những thiếu niên bình thường cũng lùn một mẩu. Vậy nên khi bị Giang Mộc ôm vào trong lòng trông chẳng khác nào gấu bông. "Giang Mộc, đừng đè lên đầu tôi." Thiếu niên bất mãn dùng bàn tay mềm bụp đẩy cằm người nọ ra khỏi đầu mình. "Nếu cậu cứ dí như vậy tôi sẽ không cao được." "Quản lý nhỏ còn muốn cao thêm sao?" Giang Mộc không khỏi tỏ ra kinh ngạc, sau đó hắn vươn tay làm động tác đo đạc chiều cao của cậu với bản thân, rồi khẽ cười: "Quản lý như vậy là vừa đủ rồi." Nếu Mạc Dao là con gái thì chiều cao của cậu cũng không tính là lùn nhưng cậu là con trai mà xung quanh vẫn luôn toàn là người khổng lồ, thiếu niên không cảm thấy tự ti mới là lạ. Vậy nên khi người thanh niên nói chiều cao của cậu là "vừa đủ" còn nở một nụ cười như vậy, thiếu niên không khỏi cuộn tròn ngón tay tạo thành một cục cơm nắm, rồi không ngừng đánh vào người nọ. "Tôi vẫn muốn cao thêm! Tôi sẽ cao đến mét 8 cơ!" Cơ thể Giang Mộc được làm từ sắt hay sao? Rõ ràng là cậu đánh hắn ta nhưng tay lại đau quá! Mà đội trưởng Tiêu Dư Gia vẫn luôn đứng bên cạnh Mạc Dao, chỉ có thể đóng vai người ngoài mà nhìn chằm chằm hai người trước mặt vui vẻ chơi đùa với nhau. Thiếu niên là người phát hiện ra sắc mặt của vị đội trưởng có gì đó không đúng, cậu cho rằng là do bản thân "hành hung" đồng đội của hắn nên người nọ mới mang vẻ mặt đen sì như vậy. Thiếu niên vội vang dừng tay sau đó giấu tay ra sau lưng, giống như đứa trẻ nghịch ngợm bị phụ huynh trách phạt mà lên tiếng: "Đội trưởng, việc làm của tôi là có lý do chính đáng. Tôi không "hành hung" Giang Mộc." Nghĩ đến bản thân đang đóng vai em gái để theo đuổi Tiêu Dư Gia, thiếu niên không khỏi nhỏ giọng nói tiếp: "Cậu... cậu không được ghét tôi..." Tất nhiên đời nào Tiêu Dư Gia giận Mạc Dao, nói là hắn đang giận chính bản thân mình đúng hơn. Hắn cảm thấy bản thân mình hôm nay quá kì lạ, trong đầu sẽ xuất hiện một số cảm xúc tiêu cực. Quản lý nhỏ đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, các thành viên đều thích cậu thì đáng ra hắn nên vui mới phải. Nhưng hắn không làm được. Người thanh niên hơi mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi không giận cậu. Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cậu về." "Không cần phiền thế đâu." Giang Mộc vẫn luôn bị đội trưởng làm lơ đột nhiên lên tiếng. "Để tôi đưa quản lý nhỏ về là được rồi." Dứt lời hắn muốn vươn tay nắm lấy túi đồ của thiếu niên nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn, nắm lấy cả túi lẫn bàn tay của cậu mà kéo về phía mình. "Mạc Dao đã đồng ý về cùng tôi rồi." Tiêu Dư Gia không hiểu vì sao bản thân mình lại phản ứng như vậy nữa. Thân là đội trưởng, hắn sẽ luôn hạn chế xung đột với các thành viên. Nếu trong phạm vi bản thân có thể, hắn sẽ luôn nhường nhịn bọn họ. Nhưng lúc này đây, hắn không muốn. Mạc Dao cũng phát hiện ra không khí giữa hai người thanh niên có gì đó không đúng. Thiếu niên lúng túng hết nhìn về phía đội trưởng lại nhìn sang Giang Mộc. Cậu có thể cảm nhận được nếu như bọn họ tiếp tục nhìn nhau như vậy chắc chắn sẽ xảy ra xô xát.Trong đầu không ngưng vang lên tiếng chuông cảnh báo, thiếu niên vội vàng mở miệng nhằm thu hút sự chú ý của cả hai: "Giang Mộc, tôi đã hứa sẽ về cùng đội trưởng rồi. Cậu cũng mau về nhà... nếu không... nếu không người nhà sẽ lo lắng." Thiếu niên vừa dứt lời, hai người thanh niên cũng dừng công kích nhau. Mạc Dao chột dạ không dám nhìn cả hai. Cậu có cảm giác bản thân mình đã phản bội Giang Mộc. Trước đây Mạc Yến cũng từng đau đầu vì trong nhóm bạn ba người của nàng, hai người bạn vẫn luôn so bì xem rốt cuộc Mạc Yến chơi thân với ai hơn. Sau đó vì nàng đi chơi cùng với người bạn còn lại mà người kia đã giận nàng rất lâu. Giang Mộc sẽ không nghỉ chơi với cậu chứ? Thiếu niên lo lắng theo bản năng cắn cắn móng tay. Nhưng rất nhanh sau đó, một bàn tay đã vươn ra nắm lấy tay cậu mà gỡ ra khỏi miệng. Mạc Dao ngẩn người nhìn Giang Mộc. "Ngày mai gặp lại nhé, quản lý nhỏ." Người thanh niên vẫn mang dáng vẻ tươi cười như cũ, thậm chí còn xòe năm ngón tay, làm động tác vẫy tay chào cậu. Khi thiếu niên chuẩn bị đi ra khỏi khuôn viên trường, cậu theo bản năng mà ngoái đầu nhìn lại Giang Mộc. Người nọ vẫn đứng ở vị trí cũ, một tay đút túi quần, dáng vẻ lười biếng quen thuộc, điểm khác biệt duy nhất chính là trên môi hắn không còn nụ cười như trước nữa. Hóa ra, khi Giang Mộc không cười lại trông xa cách đến như vậy. ******"Hình như tôi đã làm một việc rất xấu." Giọng nói của Tiêu Dư Gia chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạc Dao. Thiếu niên theo bản năng ngẩng đậu, lại phát hiện người nọ không nhìn cậu mà vẫn luôn nhìn về phía trước. Tiêu Dư Gia yêu thích vận động, vậy nên thay vì đi xe điện hay phương tiện giao thông như những người khác, mỗi ngày hắn đều sẽ đạp xe đến câu lạc bộ. Tuy nhiên xe của người thanh niên là loại xe địa hình vậy nên không thể đèo thiếu niên được. Vị đội trưởng không hề do dự mà quyết định dắt xe đi cùng thiếu niên, cũng vì thế mà đường về nhà hôm nay dài hơn rất nhiều. Lần đầu được ở cùng đội trưởng lâu như vậy, Mạc Dao rất muốn tìm đề tài giúp hắn hiểu thêm về em gái mình nhưng cậu lại không biết mở miệng ra sao. Mạc Yến yêu thích nhạc rock, thích các trò chơi mạo hiểm. Đồ ăn yêu thích của nàng là các món cay thật cay. Nhưng mà... trong sách viết con trai thích con gái hiền dịu một chút, nếu cậu nói ra những sở thích của Mạc Yến, Tiêu đội trưởng sẽ không bỏ chạy chứ? Vậy nên suốt quãng đường đi thiếu niên vẫn luôn do dự muốn mở miệng nói chuyện với người bên cạnh nhưng lại thôi, mãi cho đến khi người thanh niên mở miệng, cậu mới nhận ra mình đã làm lơ người nọ rất lâu. "Không phải! Đội trưởng là người tốt." Mạc Dao vội vàng phủ nhận. Như sợ Tiêu Dư Gia không tin mình, cậu còn nhấn mạnh thêm. "Cực kì tốt!"Bởi vì đội trưởng đã nhận một con người vụng về thiếu kiến thức xã hội như cậu làm quản lý câu lạc bộ, cũng chưa bao giờ nổi giận với cậu. Người không đánh mắng cậu, không nổi nóng với cậu chắc chắn là người tốt!"Cậu quan tâm chăm sóc các thành viên trong đội. Đối xử với mọi người hòa nhã, còn thường xuyên mua đồ ăn vặt nữa. Mỗi ngày cậu đều kiểm tra dụng cụ trong phòng tập, luôn là người về cuối cùng trong đội." Thiếu niên xòe ngón tay, bắt đầu đếm những việc tốt của Tiêu đội trưởng. Khi nhiều đến nỗi mười ngón tay của cậu đã xòe ra hết, Mạc Dao mới đưa ra kết luận. "Đội trưởng là một người tốt hơn nữa còn rất hoàn hảo."Tiêu Dư Gia nhìn vẻ mặt quyết tâm muốn chứng mình hắn là người tốt của thiếu niên mà không khỏi cong khóe môi. Nói là người tốt thì Mạc Dao mới đúng là người tốt, thậm chí còn tốt đến nỗi có chút dễ tin người. Chỉ cần ai đối xử tốt với cậu cậu sẽ mặc định người nọ rất tốt thậm chí dù người kia có tệ đến đâu cậu cũng sẽ vươn bàn tay có lót một lớp thịt đệm của mình, học theo loài mèo mà đào đào ra ưu điểm. "Tôi không tốt như cậu nghĩ đâu." Bởi vì hắn sẽ khó chịu khi nhìn thấy cậu tiếp xúc với người khác, sẽ từng ân hận vì sao lại đưa cậu đến đội bóng rổ để rồi được nhiều người phát hiện. Việc khóa cửa không nhất thiết phải giao cho đội trưởng nhưng mỗi lần hắn sẽ cố ý ở lại muộn nhất chỉ để được nhìn quản lý nhỏ lâu hơn một chút. Sẽ có lúc hắn sẽ nhìn chằm chằm cái gáy trắng nõn của cậu rồi thất thần. Sau đó... Hắn cứng. Tiêu Dư Gia không có rất nhiều mặt tối nhưng hắn lại không thể hiện cho bất cứ ai thấy. Kể cả cha mẹ hắn. Nhưng lúc này hắn rất muốn để lộ cho Mạc Dao, để cậu từ từ chấp nhận bản thân mình. Thiếu niên bị lời nói của Tiêu Dư Gia làm cho lúng túng. Cậu rất muốn nói cho người này biết hắn tốt đến nhường nào nhưng lại sợ bị hắn cho rằng mình là người xu nịnh. Kỹ nắng giao tiếp xã hội của Mạc Dao cực kỳ kém, nhưng cậu lại nhanh nhạy nhận biết được cảm xúc của những người xung quanh. Cậu phát hiện hiện tại cảm xúc của đội trưởng không được tốt lắm. Phải làm cách nào đó khiến tâm trạng của hắn tốt lên mới được.Thiếu niên vươn tay nắm lấy bàn tay đang khép hờ của người bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me