Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
Nhìn thấy em trai xấu tính của nam chủ, Mạc Dao theo bản năng mà co rúm người lại vội vàng trốn sau đống gối đầu. Nghe nói tính tình của người này rất xấu, nếu như để hắn thấy cậu chắc chắn cậu sẽ bị bạo hành mất. Hiện tại, Tô Nhạc vẫn chưa phát hiện ra con mèo con ẩn núp một góc. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào phòng của Tô Vân Dương nên trong lòng không khỏi có chút tò mò. Khác với những lời mỉa mai mà hắn thường nói với người thanh niên, phòng của đứa con hoang không hề bẩn thỉu dơ dáy giống như bọn người ở khu ổ chuột, ngược lại dù có chút đơn điệu nhưng cũng khá sạch sẽ. Dù vậy Tô Nhạc vẫn không thích đứa con hoang này thêm chút nào. "Vì sao lại nhiều sữa bột thế? Tô Vân Dương lén nuôi trẻ con trong phòng à?" Nghĩ đến giả thuyết này, Tô Nhạc không khỏi hưng phấn. Nếu hắn đem chuyện Tô Vân Dương có con hoang nói cho cha chắc chắc chắn tên đó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mà không nhận được bất cứ đồng tiền nào. Đúng là đứa con được đẻ ra bởi loại người hạ tiện mà. Tô Nhạc cười lạnh đá đổ lọ sữa bột. Mạc Dao núp một góc theo bản năng mà run lẩy bẩy. Không được rồi, cậu phải nhanh chóng trốn xuống dưới gầm giường thôi. Nhân lúc Tô Nhạc quay lưng về phía mình, thiếu niên liền rón rén muốn nhảy khỏi giường. Nhưng vị thiếu gia kia giống như có con mắt thứ ba ở sau gáy, mèo nhỏ vừa bỏ ra mép giường, hắn liến quay người lại, mắt đối mặt với mèo con. "Mi..." Xong rồi, xong thật rồi. Bị em trai của nam chủ bắt gặp rồi. Cậu sẽ bị giết mất.Mạc Dao sợ hãi vội vàng muốn trốn nhưng Tô Nhạc đã nhanh tay hơn vội vàng bắt lấy thiếu niên. Nhìn cục bông xù màu trắng không ngừng run rẩy trên tay mình, vị thiếu gia nhỏ tuổi liền cong môi. "Bắt được mi rồi, bí mật của Tô Vân Dương." ******"Quản gia! Vì sao nó không chịu ăn?" "Thưa... thưa thiếu gia, tôi... tôi cũng không biết nữa. Đây toàn là thức ăn đắt tiền nhưng có vẻ như Thiên Sứ Nhỏ không thích." Xoảng. "Cút! Cút hết cho ta!" Tô Nhạc tức giận hất đổ toàn bộ thức ăn trên bàn. Không chỉ những người hầu ở đây, ngay cả Mạc Dao cũng bị dọa đến không nhỏ. Cậu theo bản năng muốn bỏ trốn nhưng lại bị dây xích kéo lại, chỉ có thể bị trói buộc với vị thiếu gia xấu tính kia. Sau khi Tô Nhạc đem Mạc Dao từ phòng của Tô Vân Dương trở về, thiếu niên liền bị bắt đeo vòng cổ và đặt cho cái tên Thiên Sứ Nhỏ. Mạc Dao không thích cái tên này, liền meo meo phản đối nhưng lại bị người kia làm lơ. Thiếu niên không muốn phản ứng lại người kia nữa, liền nằm xuống nhắm mắt muốn ngủ. "Thiên Sứ Nhỏ, vì sao mày không ăn? Chẳng lẽ đồ ăn của tao không ngon hơn Tô Vân Dương hay sao?" Mạc Dao không thèm đáp lại, tai nhỏ chỉ phẩy phẩy vài cái cho có. Nhưng điều này lọt vào mắt Tô Nhạc lại giống như lời khẳng đi. Hắn tức giận túm lấy mèo nhỏ, ép nó nhìn vào mắt mình. Hắn đã không ngại sinh vật này từng chung sống với đứa con hoang mà mang về phòng mình vậy mà nó còn không biết điều, cho hắn ăn bơ hết lần này đến lần khác. Tô Nhạc mang theo ác ý nắm lấy cái mũi hồng hồng của mèo nhỏ, nhìn nó vì không thể thở được mà giãy giụa. Cảm thấy trừng phạt đủ rồi, vị thiếu gia mới nhân từ thả tay ra. Sau đó hắn lại dị dàng gãi gãi cằm của mèo con. "Thiên Sứ Nhỏ, mi phải nghe lời ta đấy. Tô Vân Dương cho mi những gì ta sẽ cho gấp mười, không, gấp một trăm thậm chí là gấp một nghìn lần." "Meo meo." Cậu còn lâu mới thèm. Tô Vân Dương mới là nam chủ, Tô Nhạc không phải. Tất nhiên Tô Nhạc làm sao hiểu được mèo con đang nói gì. Hắn bị nghiện cảm giác vuốt ve lông mèo, giống như phát bệnh mà chợt ghé sát vào người mèo nhỏ mà hít một hơi."Thiên Sứ Nhỏ, mi thơm quá. Ngoan ngoãn làm thú cưng của thiếu gia ta đi. Ta chỉ nuôi mình ngươi thôi." Giống như loài mèo sinh ra đã có mùi thơm, cho dù trước đó Tô Nhạc đã sai người tắm cho thiếu niên nhưng mùi sữa tắm không hề đọng lại trên người cậu, ngược lại, lại là một mùi thơm ngọt, so với nước hoa của con gái còn quyến rũ gấp mười lần. Tô Nhạc hít một lần vẫn cảm thấy chưa đủ, cả khuôn mặt liền vùi chặt vào lớp lông mềm mại kia tiếp tục hít. "Meo! Meo!" Cho dù Mạc Dao có kêu la thế nào, người thiếu niên kia vẫn không có ý định dừng lại. Cậu đã cho rằng Tô Vân Dương bất thường lắm rồi, hóa ra Tô Nhạc còn bất thường hơn. Cứu với! Cậu không muốn ở cùng với biến thái! Như nghe được lời cầu cứu của thiếu niên, cửa phòng chợt bị người mở toang. Tô Vân Dương lạnh lùng nhìn Tô Nhạc đang vuốt ve thú cưng của hắn, ánh mắt tối tắm không lọt nổi một tia sáng. "A, anh trai về rồi hả." Phát hiện ra đứa con hoang đã trở về, Tô Nhạc càng hưng phấn hơn. Hắn ngồi dậy, kéo kéo dây xích nối với Mạc Dao. "Mau nhìn thú cưng mới của em trai anh này." Thiếu niên sợ hãi đưa mắt cầu cứu nam chủ. Nhưng người thanh niên không nhìn cậu một cái nào, hắn chầm chậm bước đến trước mặt Tô Nhạc. "Trả lại đây." Vị thiếu gia theo bản năng muốn mỉa mai Tô Vân Dương vài câu nhưng khi chạm vào ánh mắt hắn, Tô Nhạc lại giống như bị mất đi ngôn ngữ lắp ba lắp bắp mà quát hắn: "Trả... trả cái gì... Anh nói tôi là ăn trộm sao?""Meo meo." Cứu với. Tên này là một tên biến thái. Tô Nhạc thấy mèo nhỏ muốn chạy đến cạnh người thanh niên, hắn không hề do dự kéo dây xích. Mạc Dao bị giữ lại, vòng cổ siết chặt khiến thiếu niên đau đến "ngao" một tiếng. Tô Nhạc thấy vậy luống cuống nâng mèo nhỏ lên. "Đừng chạm vào nó." "Anh nghĩ anh là ai mà ra lệnh cho tôi? Một đứa con hoang như anh mà cũng đòi nuôi thú cưng sao? Chăm nó bằng những món đồ rẻ tiền sao? Thật tội nghiệp cho Thiên Sứ Nhỏ mà." "Me...o."Hình như có gì đó không đúng ở đây thì phải. Nếu như Tô Nhạc biết được trong túi áo của Tô Vân Dương, thứ mà hắn nắm từ nãy đến giờ, là thứ gì có lẽ hắn sẽ không hống hách như lúc này. Tô Vân Dương trở lại Tô gia không phải vì tiền tài hay địa vị như Tô gia chủ hứa hẹn với hắn. Hắn đến đây chỉ đơn giản là do nhàm chán. Từ nhỏ, Tô Vân Dương đã khác biệt với mọi đứa trẻ khác. Hắn không có sự đồng cảm cũng không cảm thấy thương xót cho bất cứ ai. Thứ hắn thấy hứng thú duy nhất là sự tuyệt vọng. Sự ngộp thở vùng vẫy giữa sự sống và cái chết, không còn hy vọng để quay đầu, từ kẻ có tất cả bỗng chốc trở nên trắng tay. Hủy hoại. Hủy hoại tất cả. Dùng dao rạch một đường thật đẹp, tách thịt cùng xương một cách gọn ghẽ, thịt bọc trong mỡ, xương bọc trong da. Rồi dâng lên thần. Thấy Tô Vân Dương không lên tiếng, Tô Nhạc muốn cười nhạo hắn thêm. Nhưng khi phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm mình, không, đúng hơn là đang mổ xẻ từng lớp tế bào. Tô Nhạc đột nhiên hoài nghi về những đánh giá của bản thân trước đứa con hoang này. Vì sao hắn lại cho rằng đây là kẻ yếu đuối, bẩn thỉu chỉ biết cúi đầu trước hắn?Vì sao vậy? Nếu như cẩn thận nghĩ lại, mặc dù vẫn luôn cướp đi mọi thứ của Tô Vân Dương nhưng trên thực tế Tô Nhạc lại chẳng thể cướp gì của hắn. Từ vị trí đứng đầu toàn trường mà Tô Nhạc đã dùng trăm cay nghìn đắng cướp về, Tô Vân Dương cũng chỉ xuất hiện trên đó một lần. Hay món ăn mà hắn cho rằng tên đó thường hay ăn, dường như cũng chỉ ăn một lần duy nhất. Tất cả đối với Tô Vân Dương không phải là yêu thích, nó chỉ đơn giản là trải nghiệm. Nhưng lần này có lẽ đã khác với mọi khi. Tô Vân Dương đã có hứng thú với một sinh vật sống, không phải moi gan móc ruột để làm thành tiêu bản mà là một thứ thật sự có nhịp đập. "Trả lại đây." - Hắn trầm giọng lặp lại một lần nữa. Trong giây phút ấy Tô Nhạc đã bắt đầu biết cái gì là sợ. Giống như cách đồ tể nhìn con lợn nằm trên bàn mổ, hắn đã cho rằng bản thân mình thật sự sẽ bị đứa con hoang kia giết chết. Nhưng Tô Nhạc không muốn đưa mèo con cho Tô Vân Dương. Hắn cố chấp nắm chặt đoạn dây xích, một tay khác đã muốn vươn ra đánh chuông gọi người hầu. Nhưng điều vị thiếu gia nhỏ của Tô gia không ngờ tới, kẻ mà hắn luôn khinh thường lại mở miệng nói ra một câu chết người: "Muốn biết vì sao Phương Dư Hoa chết không?" Ngón tay muốn chạm đến nút báo động chợt trở nên co quắp, Tô Nhạc dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn về phía người thanh niên cao gầy trước mặt. Phương Dư Hoa là mối tình đầu của Tô lão gia, là người mà ông ta dành cho thứ tình cảm mà mẹ của anh em Tô Nhạc có cầu cũng không thể với tới được. Tô lão gia biết tính tình vợ mình, vậy nên ông ta giấu nàng rất kỹ, cho người canh trừng nghiêm ngặt cả ngày lẫn đêm. Nhưng Phương Dư Hoa vẫn chết, mà người hạ độc lại chỉ là một đứa trẻ. "Vì sao mày biết? Vì sao mày lại biết chuyện đó?" - Tô Nhạc hoảng sợ không ngừng chất vấn đứa con hoang.Lúc này hắn đã hoàn toàn sợ hãi, không chỉ sợ hãi chuyện này sẽ đến tai Tô lão gia mà còn sợ hãi người trước mặt. Chuyện năm đó mẹ hắn đã che lấp rất kỹ, vì sao Tô Vân Dương vẫn biết được? Rốt cuộc kẻ trước mặt còn biết bao nhiêu bí mật của Tô gia nữa? Anh trai... Hắn phải đem chuyện này nói với anh trai! Như nghe được tiếng lòng của Tô Nhạc, con trai trưởng của Tô gia thật sự gọi điện đến tìm hắn. Nghe được anh trai tìm mình, Tô Nhạc liền vui vẻ ôm theo Mạc Dao chạy đi nghe điện thoại. Một mình Tô Vân Dương vẫn đứng im đó. Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đệm mà mèo nhỏ vừa ngồi, trong lòng bắt đầu đếm số. 8 910.Cửa phòng lần nữa bật mở, Tô Nhạc mang sắc mặt trắng bệch từ từ tiến về phía người thanh niên. "Trả cho ngươi. Dù sao cũng chỉ là một con mèo hoang mà thôi." Vị thiếu gia nhỏ bĩu môi đưa Mạc Dao cho hắn. Thiếu niên cũng rất phối hợp mà kêu "meo meo" với Tô Vân Dương, thậm chí cậu còn hơi nhướn người liếm liếm cằm của hắn. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, người thanh niên cũng không nhìn cậu đến một cái. Tô Vân Dương đi rồi, Tô Nhạc mới tức đến đỏ mặt. Hắn điên cuồng chửi rủa đứa con hoang kia, thẳng chân mà đạp đổ chiếc bàn trước mặt. Bàn uống nước bị lật đổ, toàn bộ chén trà đều vỡ tan thành. Xen lẫn trong những mảnh vỡ ấy là những mẩu lưỡi dao đã bị cắt nhỏ trộn lẫn trong nước trà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me