Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
1. Tại tòa nhà cao tầng của "Chương trình", quả cầu màu xanh lạnh lùng khoanh tay nhìn người đàn ông đang không ngừng lau mồ hôi trước mặt.[Chuyện này là sao đây?]{Đúng! Chuyện này là sao đây?}Quả cầu màu đỏ đứng bên cạnh nó cũng ưỡn ngực mà hét toáng lên."Cái này... Thật ra thì... Các cậu cũng biết là chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không được phát hành cách đây một tuần." – Người đàn ông tiếp tục lau mồ hôi. Nếu như người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ không tin người này chính là đạo diễn của chương trình đang hot gần đây.[Rồi sao?]{Đúng! Rồi sao?}"Nhưng mà... nhiều người cảm thấy ba người Cao Bách, Cố Lãng và Doãn Hạ Chí quá mức đáng thương. Nên là... tổ đạo diễn đã họp với nhau để đưa ra một phần phụ của phim tên là "If 7"." – Thấy 197 vẫn không phản ứng, người đàn ông liền mạnh dạn nói tiếp:"Trong phần phụ này nhân vật chính sẽ quay lại quá khứ và cứu 3 người họ... à cả em gái của Cố Lãng nữa. Mà chúng tôi suy đi tính lại cũng không ai phù hợp với nhiệm vụ này hơn Mạc Dao nhà các vị."[Nên ông không hề do dự tống thằng nhỏ vào phần phụ này mà không hỏi ý kiến tôi?]{Đúng! Vì sao không hỏi ý kiến chúng tôi?}[005, câm miệng!]{Đúng!}{...}"Thì giờ tôi hỏi ý kiến các vị này." – Người đàn ông tiếp tục lau mồ hôi. Sao con robot này khó tính vậy trời!Tưởng đến đây quả cầu màu xanh đã buông tha cho mình, nhưng không, nó lại tiếp tục dò hỏi, một bên tay đã từ từ lôi ra một cái cờ lê.[Vậy vì sao ông dám xóa trí nhớ của Mạc Dao?]"Q-quen tay..." – Mắt thấy cái cờ lê sắp rơi xuống đầu mình, người đàn ông liền nhắm mắt hét lên. – "Tôi sẽ trả thù lao gấp 3... à không gấp 4."Cảm giác đau đớn cuối cùng lại không xuất hiện, đạo diễn chương trình 3 run rẩy mở mắt ra, lại thấy 197 đã thu lại cờ lê.[Gấp 5.]"Các người ăn cướp à?"[Vậy chờ đơn kiện được nộp lên chính phủ đi.]"Đ-được rồi..."Sau khi thương lượng giá cả xong, quả cầu màu xanh liền kéo 005, đẩy nó về phía trước.[Trông Mạc Dao cho cẩn thận vào đấy.]{Éc?}005 còn chưa kịp hiểu gì nhưng rất nhanh nó liền lấy lại phong độ, cong cánh tay người que của mình lên, bày ra tư thế khoe cơ bắp.{Cứ tin tưởng 005 này. Tôi sẽ giúp Dao Dao chinh phục đám báo con đó.}2. Khi 005 mở mắt ra, nó đã bị nhét vào chương trình "if 7". Quả cầu màu đỏ nhanh chóng bay đi tìm Dao Dao nhà mình. Tuy nhiên, cho dù đã bay hết dãy hành lang cấp 3, nó cũng không tìm thấy chủ nhân nhà nó.Chẳng lẽ nó bị lừa rồi sao?{Hu hu, Dao Dao nhà mị đâu? Trả Dao Dao cho mị!}005 nhịn không được mà nước mắt ngắn dài, không ngừng ở trên mặt đất lăn lộn khiến bụi bay mù mịt."Sao cậu biết tên tớ?" – Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên, quả cầu robot cũng lập tức ngừng khóc.Í giọng này nghe quen thế...Cảm nhận được trên người bị thứ gì đó chọc chọc vào, 005 liền lập tức mở mắt. Đập vào mắt nó là một đôi mắt to tròn, không hề nhiễm bất cứ tạp chất nào, sau đó là tóc mái ngắn cũn cỡn, hai má mềm mềm biểu thị thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn dậy thì. Mà thứ vừa chọc vào người nó chính là cành cây trên tay thiếu niên.{Dao Dao? Dao Dao nhà tui nè!}Trời ơi, sao em bé của nó nhỏ xíu vậy? Quả thực, thiếu niên lúc này giống như học sinh cấp một, đầu vẫn đội mũ vải màu vàng, sau lưng đeo ba lô hình con vịt. Thậm chí trên cổ tay của thiếu niên còn buộc một tấm vải màu đỏ nối liền với cặp sách giống như sợ đồ của mình sẽ bị lạc mất."Không phải, tớ học cấp hai rồi. Năm nay tớ học lớp 6." – Sau khi nghe quả cầu màu đỏ mô tả về mình, Mạc Dao phiên bản thu nhỏ nhịn không được mà phồng mà phản bác.Như muốn chứng minh mình thật sự học lớp 6, cậu bé liền cúi người muốn móc thẻ học sinh từ trong túi ra. Không ngờ rằng, bởi vì động tác cúi người này mà ba lô con vịt vốn không đóng chặt, nay hoàn toàn bật mở, sách vở cùng đồ dùng cứ theo đó mà rơi hết xuống mặt đất.Thiếu niên cầm thẻ học sinh màu xanh, ngơ ngác nhìn đống lộn xộn dưới chân mình.{Dao Dao không khóc. Thương thương, không khóc...}3. Sau khi nghe 005 lung tung rối loạn giải thích một hồi, bộ não đã bị thu bé lại của thiếu niên hoàn toàn chẳng hiểu gì. Vì sao quả bóng đá lại biết nói chuyện? Còn có "Chương trình" là cái gì?Lần đầu tiên trong cuộc đời làm trợ lý đa năng của 005 gặp trở ngại, nó thở dài, nghĩ một lúc liền lược bỏ một số thông tin không mấy quan trọng đểu giải thích cho em bé Mạc Dao .{Nói chung là tên Bùi Cảnh đó là người vô cùng xấu. Nhiệm vụ của Dao Dao là giúp bốn người Cao Bách, Doãn Hạ Chí, Cố Lãng và em gái cậu ta không bị Bùi Cảnh bắt nạt. Chúng ta sẽ hóa thân thành siêu nhân đánh bại kẻ xấu. Dao Dao hiểu chưa?}"Được, Mạc Dao sẽ đánh bại người xấu." – Cũng như bao đứa trẻ khác, Mạc Dao của năm lớp 6 cũng muốn thành anh hùng đánh bại người xấu.Cậu nhịn không được mà cuộn tròn măng cụt nhỏ, hai mắt sáng long lanh mà không ngừng gật đầu lia lịa. Nhưng như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thiếu niên liền trở nên uể oải."Nhưng mà anh hùng cũng bị lạc đường. Anh hùng cần tìm đường về nhà..."{...}Xin lỗi Dao Dao, tổ tiên của mị là máy chiếu không phải máy dò đường.Nhưng không để thiếu niên phải thất vọng, thân là "người lớn" ở đây, 005 liền ưỡn ngực ra dáng đàn anh có thể che chở cho đứa em bé bỏng của mình.{Ở đây có rất nhiều người, chúng ta nhờ họ chỉ đường là được.}Mạc Dao 11 tuổi đặt ngón trỏ xuống dưới môi, gương mặt non choẹt chợt nhăn nhó lại giống như ông cụ non. Thiếu niên suy nghĩ một hồi rồi vươn tay chỉ về phía một người đàn ông."Chú kia được không?"005 cũng lia đôi mắt hạt đậu của mình nhìn theo. Dù lúc này là mùa hè nhưng người đàn ông lại mặt một chiếc áo măng tô thật dài, đầu đội mũ, mắt đeo kính râm. Thấy thiếu niên nhìn về phía mình, người đàn ông liền vươn tay vẫy vẫy cậu lại gần. 005 liền theo bản năng mà nổi da kim loại.Kẻ này chắc chắn là biến thái!{Chúng... chúng ta đổi người khác được không?}Lại một khoảng im lặng để thiếu niên suy nghĩ. Cuối cùng, cậu liền vươn tay chỉ về hướng khác:"Chị gái kia thì sao?"005 nhìn người phụ nữ đang ngồi ở quán cà phê bên đường. Dường như người nọ cũng theo dõi hai người từ rất lâu, thi thoảng đưa mắt nhìn bọn họ sau đó lại cúi xuống điên cuồng viết gì đó trên giấy, nụ cười trên môi có thể sánh ngang với sát nhân trong phim trước khi giết chết nạn nhân.Đâu ra lắm biến thái vậy trời?005 miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, dòm trước ngó sau đánh giá từng người để tránh chủ nhân của mình bị kẻ xấu dẫn đi vào nơi đen tối. Cuối cùng, nó miễn cưỡng chọn ra được một đối tượng có thể xem là sẽ không làm hại đến thiếu niên.{Dao Dao, thằng nhóc kia trông có vẻ ok đấy.}Người mà quả cầu màu đỏ lựa chọn là một thiếu niên đang ngồi trên xe đạp giống như đang chờ ai đó. Người này có lẽ chỉ lớn hơn thiếu niên một hai tuổi, nhưng có lẽ vì được ăn uống đầy đủ hoặc do cơ địa của hắn vốn tốt mà so với Mạc Dao gầy yếu, người thiếu niên này trông có vẻ đĩnh bạt cứng cáp hơn rất nhiều.Mạc Dao nghe lời 005, xốc lại cặp xách, liền nhấc hai chân ngắn cũn cỡn của mình chạy đến bên cạnh người thiếu niên kia."Anh trai, em bị lạc đường. Anh có thể giúp em tìm đường về nhà được không?"Nghe thấy giọng nói mềm bụp giống như hòa với mật đường mà phát ra, vị thiếu niên da ngăm nọ có chút giật mình nhìn xuống cây nấm lùn đang ôm cặp sách, hai mắt tròn xoe nhìn mình đầy chờ mong.Nhìn bộ đồng phục trên người thiếu niên hắn cũng biết là con nhà giàu. Vị thiếu niên vốn có ác cảm với đám nhà giàu, vậy nên cho dù đứa trẻ trước mặt mang bộ dạng xinh xắn ngoan ngoãn, hắn sinh ra chút không thích. Đây chắc chắn là chiêu trò mới của bọn học sinh nhà giàu rồi! Muốn dùng một đứa trẻ dụ hắn đi rồi bắt nạt Cố Dung sao? Nằm mơ!Mạc Dao bị người thanh niên làm lơ, theo bản năng mà nhìn về phía 005. Nó lúc này cũng tức giận, chống hông nhìn về phía người thiếu niên da ngăm kia. Em bé nhà nó dễ thương như vậy mà cũng nỡ từ chối sao?"Anh trai, giúp em đi~ Dao Dao sẽ không nhờ anh đèo về nhà đâu. Dao Dao có chân sẽ tự đi bộ về nhà mình." – Thiếu niên đỏ hốc mắt, vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy tay người thiếu niên mà không ngừng lắc lắc.Thiếu niên da ngăm bị cậu gọi vài tiếng "anh trai" trái tim đã sớm mềm nhũn nhưng nghĩ đến việc em gái bị một đám con nhà giàu nhốt trong nhà vệ sinh, lòng hắn lại lạnh như băng."Đừng động vào tôi. Đám người giàu chết tiệt!"Người thiếu niên chợt mở miệng, giọng nói bởi vì dậy thì mà mang theo chút trầm khàn. Ban đầu hắn chỉ muốn rút tay ra khỏi Mạc Dao nhưng ai ngờ cây nấm lùn này quá yếu ớt, chỉ chạm nhẹ một cái đã loạng choạng ngã xuống đất.Khi bên tai truyền đến một tiếng "bộp", ngay cả người thiếu niên cũng ngơ ngác.4. "Anh! Anh làm gì vậy?"Mạc Dao ngồi bệt dưới đất còn chưa kịp phản ứng lại, từ phía xa đã vang lên tiếng kêu thất thanh của một cô bé. Cô bé nhanh chóng chạy đến cạnh thiếu niên, vội vàng đỡ cậu dậy, sau đó dùng ánh mắt tức giận nhìn anh trai mình."Cố Lãng, ai cho anh cậy lớn bắt nạt nhỏ!"Thiếu niên tên Cố Lãng há miệng muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nói gì cho phải. Hình như là hắn cố tình đẩy người ta thật.Hắn nhìn Mạc Dao không khóc không nháo, chỉ yên lặng thổi phù phù cánh tay bị thương, áy náy trong lòng lại dâng cao."Xin lỗi..." – Cố Lãng nổi tiếng cứng đầu, cuối cùng cũng phải nghẹn ra một lời xin lỗi.Cố Dung chẳng buồn để ý đến anh trai, cô bé lo lắng kiểm tra thiếu niên từ trên xuống dưới, phát hiện tay chỉ xây xát nhẹ, cô bé liền thở phào nhẹ nhõm. Hẳn lấy thuốc bôi một chút là được, sẽ không phải đi bệnh viện. Nếu phải đưa cậu ấm này đi bệnh viện, Cố Dung và Cố Lãng cũng không biết nên đào tiền ở đâu ra để trả, dù sao hai người không thể nói cho cha mẹ mình được.May mắn, thiếu niên bên cạnh cô cũng không kiêu ngạo như những người bạn cùng lớp. Cậu cười ngượng ngùng, lau lau tay bẩn vào hai bên quần rồi lại quay sang nói chuyện với Cố Dung. So với anh trai đen sì kia, cô bé trước mặt có vẻ dễ nói chuyện hơn nhiều."Tớ bị lạc đường. Cậu giúp tớ tìm đường về nhà được không?"Cố Dung còn nhỏ làm sao hiểu được thế nào là tim đập thình thịch nhưng nhìn cậu bạn chạc tuổi mang gương mặt dễ thương, giọng nói lại lễ phép, cô bé hoàn toàn bị chinh phục mà gật đầu như gà mổ thóc:"Được. Cậu nói địa chỉ đi. Anh trai tớ sẽ đưa cậu về."Cố Lãng ở bên cạnh nghe vậy, nhịn không được mà dùng khuỷu tay huých em gái một cái:"Này!""Nhà tớ ở phía tây thành phố A.""Phía tây? Đây là phía đông đó. Sao cậu mò đến đây hay vậy?" – Hai anh em nhà họ Cố đều kinh ngạc nhìn thiếu niên.Phải nói khu phía tây thành phố A là khu nhà giàu, làm sao đám người giàu sụ đó lại mò đến nơi bình dân như ở đây được?"Không biết. Mạc Lâm bảo tớ đi mua bánh, chỉ cần đi thẳng là đến. Nhưng mà tớ đi thẳng mãi cũng không thấy quán bán bánh nào.""Mười hai giờ trưa thì lấy đâu ra quán nào mở chứ." – Cố Lãng nhịn không được mà xen mồm vào. – "Chắc chắn cậu bị cái thằng Lâm Lâm gì đó lừa rồi."Mạc Dao lại không quan tâm bản thân có thật sự bị em họ lừa hay không, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bé phải hứng chịu trò đùa ác ý từ nó. Thiếu niên nhịn không được lo lắng hỏi lại hai anh em:"Vậy tớ có về nhà được không?""Được." – Cố Dung chắc nịch gật đầu. – "Nhưng giờ trời nắng quá. Chi bằng cậu qua nhà tớ đi. Nhà tớ gần đây thôi."Sau đó cô bé liền quay sang Cố Lãng, mang vẻ mặt chờ mong mà hỏi hắn:"Anh, em đèo cậu ấy được không?""Không được." – Cố Lãng liền lập tức từ chối. – "Mau đi lấy xe đi."Đợi em gái đi mất, hắn liền quay sang thiếu niên. Không biết có phải do vừa rồi bản thân mình đã dọa sợ cậu hay không, mà khi phát hiện Cố Lãng đang nhìn mình, Mạc Dao liền theo bản năng mà hơi hơi rụt cổ.Cố Lãng: ..."Mau lên xe đi."Thiếu niên có chút không tin mà nhìn hắn. Sợ rằng anh trai đen sì sẽ đổi ý, cậu vội vàng bước về phía hắn.Nhìn Mạc Dao chật vật mãi mới có thể yên vị trên xe đạp, Cố Lãng giật giật môi, cuối cùng vẫn nuốt câu "Lùn thật đấy!" vào trong cổ họng. Lúc này Cố Dung cũng lấy xe xong.So với anh trai mình thì xe đạp của cô bé trông ngắn nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa còn sơn màu hồng. Cố Dung mới chỉ học đi xe đạp được một thời gian ngắn, đây cũng là lý do vì sao Cố Lãng không đồng ý cho cô đèo Mạc Dao.005 đứng ở bên cạnh quan sát nãy giờ mới chợt "A" lên một tiếng. Đừng nói thằng cu này là Cố Lãng mà nó đang nghĩ đến đâu. Nghĩ đến những việc hắn làm trong tương lai, quả cầu màu đỏ nhịn không được mà rùng mình.{Dao Dao, thằng nhãi này nguy hiểm lắm. Chúng ta phải mau thanh lọc hắn thôi.}{Ớ Dao Dao đâu rồi? Thằng nhãi kia đem Dao Dao của mị đi đâu rồi?}
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me