TruyenFull.Me

Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho

10. Mạc Dao còn đang chìm trong mộng đẹp chợt bị ai đó xốc dậy. Thiếu niên nhập nhèm mở mắt chợt thấy có bóng người cao lớn đang lắc lư trước mặt mình.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cánh tay giống như củ cải trắng của cậu đã bị người trước mặt thô bạo nắm lấy, kéo mạnh về phía trước. Vì không kịp chuẩn bị nên hai chân thiếu niên mềm nhũn, đầu gối cũng đập mạnh xuống sàn nhà.

"Dậy. Mau đứng dậy! Còn nằm đấy ăn vạ nữa à?"

Bóng dáng cao lớn đó không ai khác chính là chú của cậu, Mạc Tiền. Tiếng quát của ông ta không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để đánh thức Cố Dung nằm bên cạnh.

Thấy bạn mình bị một người đàn ông cao lớn lôi đi, cô bé liền hét lớn vội vàng ôm lấy Mạc Dao.

"Ông là ai? Buông Dao Dao ra!"

"Con ranh này bị điên à? Tao đón cháu tao thì liên quan gì đến mày? Tao là chú nó đấy!"

"Nếu là chú của cậu ấy sẽ không đối xử với cậu ấy như vậy. Cố Lãng! Cố Lãng! Mau giúp em cứu Dao Dao."

Người đàn ông nghe hai đứa trẻ la hét đến phiền, muốn thẳng tay đẩy Cố Dung ra. Tuy nhiên cánh tay mới chỉ vươn ra một nửa liền bị bắt lấy.

"Ông định làm gì?"

Cố Lãng nhíu mày lạnh lùng nhìn người đàn ông. Sau đó, hắn lại quay sang vừa giải thích cho Cố Dung vừa tách cô bé ra khỏi Mạc Dao:

"Đây thật sự là chú của tên nhóc này. Người ta là do anh lần theo địa chỉ trên thẻ học sinh gọi tới."

"Được rồi, đừng lằng nhằng nữa. Mau đi về đi, tao bận lắm!"

Mạc Dao còn đang nước mắt ngắn nước mắt dài không nỡ xa anh em họ Cố. Nhưng bị chú quát vậy, thiếu niên đành ngoan ngoãn ôm cặp chào tạm biệt cả hai mà đi mất.

Cố Lãng không dám nhìn theo. Đợi khi tiếng ô tô đi xa, hắn mới ngẩng đầu gọi tên em gái:

"Cố Dung..."

Nhưng Cố Dung lại mang vẻ mặt đầy nước mắt mà dùng sức đẩy anh trai:

"Sao anh không giữ Dao Dao lại! Anh biết ông ta là người xấu, anh còn gọi ông ta đến mang Dao Dao đi. Cố Lãng, anh thật nhẫn tâm!"

Cố Lãng bị em gái mắng một hồi cũng không phản ứng lại. Đến tận lúc này, hắn cũng không biết cách làm của bản thân là đúng hay sai. Dù muốn hay không cây nấm lùn vẫn phải về nhà, bọn họ mới là gia đình. Anh em bọn họ có tính là gì đâu.

Cố Lãng đi ra ngoài muốn tiếp tục làm việc nhưng lòng lại nặng nề vô cùng. Đi qua lạch nước nhỏ, hắn chợt dừng xe, móc từ trong túi ra vài tờ tiền mang mệnh giá cao đã bị vò nát. Đây là số tiền Mạc Tiền dúi vào tay hắn, kêu hắn không được nói chuyện này cho ai. Cố Lãng đột nhiên cảm thấy số tiền này thật dơ bẩn, bản thân hắn cũng thật dơ bẩn.

Toàn bộ tiền trên tay người thiếu niên cứ như vậy mà rơi xuống lạch nước.

11. "Muốn bỏ nhà ra đi phải không? Không cần bọn tao nuôi nữa phải không? Giỏi thì mày đi đi! Đi mãi đi!"

Mỗi một lời nói ra, chiếc roi trên tay người phụ nữ liền hạ xuống một lần. Mà thiếu niên 11 tuổi Mạc Dao chỉ có thể cuộn tròn người, cố gắng chịu đựng đau đớn.

"Thôi được rồi. Ngừng tay đi. Lát nữa người ngoài nhìn vào lại tưởng chúng ta ngược đãi con của anh chị." – Mạc Tiền ngồi trên ghế sofa xem bóng đá, bị giọng điệu chanh chua của người phụ nữ làm phiền đến, mới nhíu mày lên tiếng.

Tô Khả Lan nghe chồng nói vậy, cũng buông roi xuống, chỉnh lại tóc tai của mình rồi nhìn sang đứa trẻ vẫn đang cuộn tròn trên mặt đất. Trong mắt bà giấu không được sự chán ghét. Da thịt của thằng nhãi này cũng quá mỏng rồi, mới đánh chút xíu mà đã để lại vệt dài nhìn như bà dùng khổ hình với nó vậy.

"Dao Dao à, con đột nhiên biến mất nên thím mới lo như vậy. Thím đánh con vì thím lo cho con thôi. Con đừng có nói ra ngoài nha."

"Được rồi, đi lên tầng đi nằm một đống đấy cho ai xem."

Mạc Tiền phẩy phẩy tay, hai mắt vẫn dán vào chiếc tivi đời mới. Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, sợ lên tiếng sẽ lại bị chú thím đánh thêm, cậu chỉ có thể âm thầm dùng tay lau nước mắt. Nước mắt vốn có vị mặn, quyệt phải vết thương càng khiến Mạc Dao cảm thấy chua xót hơn.

Thiếu niên chậm chạp quay về phòng mình, đi ngang qua phòng em họ liền thấy cửa phòng Mạc Lâm hơi hé ra, còn đứa trẻ đó lại đang âm thầm nhìn cậu. Biết mình bị phát hiện, Mạc Lâm liền vội vàng đóng cửa phòng lại.

12. {Dao Dao! Mị về rồi đây.}

005 từ bên ngoài tông thẳng cửa sổ mà xông vào. Nó liếc ngang liếc dọc một hồi liền phát hiện chủ nhân của nó đang ở trong nhà tắm. Quả cầu màu đỏ cũng không ngượng ngùng mà bay vào theo.

{Dao... Ối trời đất ơi, tay cậu sao vậy? Chẳng lẽ là do thằng nhãi Cố Lãng làm? Lúc lớn lên nhìn mặt có đến nỗi nào đâu mà dám đánh trẻ con sao? Không được, 005 phải đi dạy cho hắn một bài học.}

Quả cậu trợ lý còn chưa kịp bay đi đã bị thiếu niên túm được. Mạc Dao giống như vừa khóc một trận lớn, hai mắt sưng vù, vành mắt hồng giống như đã chịu rất nhiều tủi thân. Càng nhìn, 005 càng tức anh ách.

"Không... không phải Cố Lãng..." – Giọng thiếu niên đã hoàn toàn ỉu xìu nào có xinh tươi lay động như sáng nay.

{Không phải tên nhãi Cố Lãng thì là ai? Chẳng lẽ...}

Như nghĩ đến gì đó, quả cầu màu đỏ liền tức xì khói đầu. Và sự thật, phần nắp trên đỉnh đầu của nó cũng thật sự bật mở giống như ấm đun nước.

{Cái lù má đạo diễn. Ông ta dám tạo ra npc giống hệt cái gia đình hãm beep kia sao!}

"005, không nên nói tục!"

005 vội vàng bịt miệng lại. Nó quên mất Dao Dao nhà nó hiện tại là một đứa trẻ. Là một quả cầu robot kiểu mẫu, nó không được dạy hư trẻ con. Nhưng mà nó vẫn tức không chịu được. Chẳng lẽ để thiếu niên bị cái nhà đó đè đầu cưỡi cổ cả trong "Chương trình" sao?

{Dao Dao, chúng ta báo cảnh sát đi. Tố bọn họ bạo lực cậu.}

"Không được." – Mạc Dao liền vội vàng lắc đầu.

{Dao Dao à, bọn họ đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn chịu ở cùng với bọn họ được sao?}

"Nhưng mà... nhưng mà nếu chú thím đều bị bắt đi mất. Tớ sẽ ở với ai?"

Lúc này 005 mới ngớ người. Đúng rồi, hình như chủ nhân nhà nó chỉ có cái gia đình này là họ hàng. Nếu như quyền nhận nuôi bị tước đi, Dao Dao nhà nó sẽ bị chuyển đến cô nhi viện sao?

Nghĩ đến một số cô nhi viện điều kiện vật chất còn kém hơn ở nơi này, quả cầu màu đỏ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vì tương lai của con... chủ nhân nhà mình.

Bay vòng vòng trên trần nhà một hồi, cuối cùng nó cũng nghĩ ra được giải pháp.

{Dao Dao, chúng ta tìm người nhận nuôi chúng ta đi.}

"Người nhận nuôi?"

Mạc Dao vô thức mà tưởng tượng ra hình ảnh cậu cùng 005 ngồi trong thùng cát tông, tay cầm tấm biển "Bán thân" rưng rưng nước mắt nhìn người qua đường lạnh lùng đi qua cả hai. Nếu vào trời mưa, cả hai cũng chỉ biết đội thùng giấy nên đầu, đáng thương co ro ôm lấy nhau.

"Hẳn vất vả lắm..."

{Không sao, 005 đã nghĩ ra kế sách rồi. Đây là khu nhà giàu cơ mà!}

13. Ngày hôm sau, Mạc Dao lại tiếp tục bị em trai Mạc Lâm bỏ rơi tại trường học. Em họ nói với Mạc Dao bởi vì lớp của cậu rất đặc biệt, có thể ăn và ngủ trưa tại trường học. Nhưng sự thật, trường cấp hai của bọn họ hoàn toàn không có chỗ nghỉ trưa dành cho học sinh. Tất cả sẽ ra về vào lúc 11 giờ và bắt đầu vào học lúc 2 giờ chiều.

{Má, mới tí tuổi mà đã xấu xa như vậy rồi! Không biết sau này có nên được người không nữa.}

005 đứng giữa trời nắng mắng chửi chán chê liền quay sang an ủi thiếu niên.

"Thật ra..." – Mạc Dao lần đầu tiên có người quan tâm mình như vậy liền nhịn không được nói ra sự thật. – "Thật ra tớ biết Mạc Lâm lừa tớ."

{Uể?}

"Nhưng tớ không thích ở cùng Mạc Lâm nên mới chọn ở lại." – Thiếu niên xấu hổ giải thích với quả cầu hệ thống. – "Chúng ta qua quán nước kia ngồi đợi đến chiều đi. Tớ có tiền tiêu vặt, có thể mua được một cốc nước."

005 còn chưa kịp trả lời, phía sau thiếu niên chợt vang lên tiếng phanh xe. Cố Lãng cùng làn da ngăm và chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc chợt xuất hiện trong tầm mắt cả hai.

Thấy thiếu niên ngơ ngác nhìn mình, hắn có chút ngượng ngùng không biết nên nói sao.

"Anh Cố Lãng, anh đến đón em sao?" – Mạc Dao mang đôi mắt sáng trưng chạy về phía hắn.

"Tôi... tôi đợi Cố Dung."

Dáng vẻ vẫy đuôi vui mừng của thiếu niên liền biến mất. Cậu cụp tai nhỏ giọng nói một câu "Vậy ạ" rồi ôm cặp muốn chạy đi. Tuy nhiên, Mạc Dao mới chỉ bước được vài bước, cổ áo đã bị người phía sau túm lấy.

"Tôi nói đùa... đùa đấy. Cố Dung về rồi. Lên... lên xe đi."

{Ủa sao tự dưng tên nhãi này cà lăm vậy? Hôm qua vẫn bình thường mà nhỉ?}

Nhưng mà thôi bỏ đi, Dao Dao nhà nó có chỗ nghỉ trưa là tốt rồi. 005 lôi từ trong túi ra một chiếc kính mắt, nó sẽ bắt đầu đầu đánh giá xem gia đình thằng nhãi này có đủ điều kiện nhận nuôi chủ nhân nhà nó không.

Nhưng sự thật khiến quả cầu màu đỏ thất vọng rồi. Tuy nhà Cố Lãng rất niềm nở chào đón Mạc Dao nhưng để đủ cho bốn miệng ăn đã quá khó khăn rồi chứ đừng nói thêm một người nữa. 005 cũng không phải chê nghèo vì nhà của nó và 197 còn xơ xác hơn nơi này nhiều. Nhưng vì có thuộc tính gà mẹ nên quả cầu hệ thống vẫn luôn muốn những thứ tốt đẹp nhất cho bé con nhà mình.

Nó suy nghĩ một hồi liền lén gửi tin nhắn cho đạo diễn, yêu cầu cung cấp địa chỉ nhà của mấy tên nhãi còn lại.

Phía bên kia, Cố Dung vẫn luôn gặng hỏi anh trai xem có phải trưa nào Mạc Dao cũng sẽ đến nhà họ không. Nhận được cái gật đầu chắc nịch, cô bé liền hoan hô vỗ tay, cuối cùng cũng chịu lên giường đi ngủ.

Cố Lãng sau khi rửa bát xong theo bản năng mà bước đến kiểm tra xem hai đứa trẻ con đã ngủ chưa. Phát hiện Mạc Dao vẫn còn mở mắt nhìn mình, hắn theo bản năng muốn nhắc nhở nhưng cậu đã giành trước mà lên tiếng:

"Anh Cố Lãng không ngủ sao?"

Cố Lãng có chút ngạc nhiên. Hắn không có thói quen ngủ trưa, bình thường toàn là ngồi làm bài tập sau đó tranh thủ cả chiều lẫn tối đi phụ cha mẹ. Nhưng mới vào năm học, bài tập vẫn chưa có nhiều nên mỗi trưa Cố Lãng hoàn toàn rảnh rỗi.

Mạc Dao lại cho rằng vì bản thân chiếm mất giường của anh trai ngưu ma vương nên hắn không thể ngủ trưa. Thiếu niên rất thức thời mà lùi vào trong, để lại một khoảng trống đủ cho một người nữa nằm.

"Giường vẫn còn chỗ ạ."

Cố Lãng do dự một lúc, cuối cùng cũng bỏ dép mà lên giường nằm. Hai người nằm đối diện với nhau, Cố Lãng có thể thấy rõ ràng hàng lông mi dài mảnh, sống mũi cao thẳng, bờ môi nho nhỏ giống như kẹo dẻo vị dâu mà nhiễm lên chút sắc hồng của thiếu niên. Như cảm nhận được có người nhìn mình chăm chú, thiếu niên chợt ngước mắt nhìn hắn, Cố Lãng vội vàng đảo mắt đi chỗ khác.

Nằm ba người đúng là nóng thật.

14. Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt đã vào đầu đông. Mạc Dao vẫn thường về nhà hai anh em họ Cố nghỉ trưa. Mẹ Cố cùng cha Cố chỉ biết rằng do cha mẹ Mạc Dao bận việc nên không thể đón cậu cậu vào buổi trưa, hai người liền vui vẻ để thiếu niên ở nhà mình, thi thoảng được đồng nghiệp tặng cho chút đặc sản quê, hai người cũng đem về chia cho thiếu niên.

Chuyện Mạc Dao không về trưa thì gia đình chú thím cậu cũng biết, nhưng bọn họ đâu rảnh quan tâm, thiếu niên ít ở nhà thì càng tiện hơn chứ sao. Vậy nên thiếu niên cứ như vậy thuận lợi mà chơi cùng Cố Lãng và Cố Dung.

Mười một giờ trưa, chiếc xe đạp quen thuộc liền theo thói quen mà xuất hiện trước cổng trường của thiếu niên. Mạc Dao còn đang trò chuyện vui vẻ với nhóm bạn liền vội vàng xách cặp chạy ra ngoài cổng trưởng. Nhìn thấy chiếc xe đạp cũ kỹ cùng bộ đồng phục học sinh trường bình dân của Cố Lãng, một số người nhịn không được bắt đầu thì thầm to nhỏ.

"Đó là anh trai Mạc Dao à? Tao tưởng nhà nó cũng gọi là khá giả chứ?"

"Chẳng lẽ nó nói dối. Tao ghét mấy đứa đã nghèo còn hay nói dối lắm."

Mạc Lâm vốn định về nhà nhưng vì quên đồ nên mới quay lại lấy. Nghe có người nhắc đến anh họ mình, nó liền dừng bước chân lại.

"Có chuyện gì liên quan đến Mạc Dao à?"

Chuyện Mạc Lâm và Mạc Dao là anh họ rất ít người trong trường biết, bọn họ chỉ rằng hai người trùng họ với nhau, dù sao từ ngoại hình đến tính cách thì cả hai đều khác nhau một trời một vực.

"Mày không biết gì à? Mạc Dao là con nhà nghèo mà bày đặt bản thân là thiếu gia nhà giàu. Tao vừa thấy anh trai nó đến đón nó đấy."

Nghe đến đây Mạc Lâm có chút ngạc nhiên. Dù hiện tại gia sản nhà họ Mạc đã nằm một nửa trong tay cha mẹ nó nhưng ở mặt ngoài, anh họ Mạc Dao vẫn là người thừa kế hàng thật giá thật của Mạc gia. Làm sao có chuyện Mạc gia bọn họ nghèo được.

Nhưng việc Mạc Dao có anh trai là sao? Mạc Lâm bắt đầu cẩn thận nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của thiếu niên gần đây. Chẳng lẽ anh họ có điều gì muốn giấu nó sao? Mạc Lâm đột nhiên cảm thấy không vui. Mạc Dao làm sao có quyền giữ bí mật với nó cơ chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me