Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
15. Cơ thể Mạc Dao vốn ốm yếu từ nhỏ. Cậu không thể chịu được quá lạnh cũng không thể chịu được quá nóng. Vậy nên, vào mỗi mùa đông, thiếu niên đều quấn mình thành cái bánh dày.Hiện tại, dù trên cổ đã quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ đỏ đè chồng lên khăn của mình nhưng Mạc Dao vẫn cảm thấy thấy rất lạnh ghé sát vào người Cố Lãng phía trước. Xe đạp nhanh chóng dừng trước căn nhà quen thuộc, thiếu niên vội vàng nhảy xuống. Nếu không phải Cố Lãng nhanh tay đỡ được cậu, có khi Mạc Dao đã ngã sấp mặt rồi."Này, cẩn thận chứ!" – Thiếu niên da ngăm nhíu mày nhắc nhở Mạc Dao đang ở trong lồng ngực mình. Hắn cũng không thả cậu xuống mà trực tiếp ôm vào trong nhà.Mới chỉ qua được vài tháng nhưng Cố Lãng phát triển rất nhanh. Hiện tại, dù chưa tính là dậy thì nhưng hắn đã cao đến một mét bảy. Còn Mạc Dao lại vẫn chậm chạp không phát triển, thậm chí Cố Dung còn so với cậu cao hơn một chút. Điều này khiến thiếu niên băn khoăn rất lâu. Dù mỗi ngày cậu đều uống sữa, hơn nữa đều là sữa của Cố Lãng.Ở công ty của mẹ Cố Lãng có chế độ thưởng sữa vào mỗi tháng. Buổi sáng, Cố Lãng và em gái đều được phát một hộp sữa nhỏ nhưng hắn lại không động đến mà canh mỗi trưa len lén nhét vào cặp sách của Mạc Dao. Hiện tại, dù anh trai ngưu ma vương vẫn thường hung dữ với cậu nhưng đã không còn đáng sợ như trước nữa. Đôi khi, Cố Dung còn ai oán mà than rằng đối với cô bé, Cố Lãng còn không chăm sóc cẩn thận như vậy.Nhưng Mạc Dao cảm thấy bạn mình nói không đúng. Cố Lãng và Cố Dung mới là anh em hàng thật giá thật, cậu chỉ hưởng ké chút tình anh em từ bọn họ. Hai người họ mới là gia đình, còn Mạc Dao chính là người ngoài."Đừng đần mặt ra nữa."Thấy bát cơm đã bị thiếu niên dùng đũa chọc ngoáy lung tung, Cố Lãng liền dùng tay búng trán thiếu niên một cái, khiến cậu hoàn hồn vội vàng ôm lấy trán. Nhìn thiếu niên hồng hồng hai mắt ai oán nhìn mình, hắn còn cong môi cười, không quên nhắc nhở cậu:"Nhớ ăn hết cà rốt. Hôm nay Cố Dung không có ở đây, đừng hòng có người ăn hộ."Mạc Dao đau khổ nhét cà rốt vào trong miệng rồi dùng sức nhai giống như nó là kẻ thù truyền kiếp của bản thân. Cố Dung cùng mẹ về quê ba ngày vậy nên buổi trưa chỉ có cậu và Cố Lãng, thiếu niên nhịn không được mà bắt đầu nhớ nhung cô bạn tốt bụng của mình.Nhưng dù giận dỗi, đến giờ ngủ trưa thiếu niên vẫn bám rịt lấy anh trai Cố Dung không buông. Ai bảo nhiệt độ của người này rất cao cơ chứ. Ngay khi hắn vừa nằm lên giường, Mạc Dao liền ngoan ngoãn chui vào lòng hắn. Bởi vì chênh lệch về chiều cao nên thiếu niên gần như thọt lỏm trong lòng hắn.Có một cái máy sưởi hình người, Mạc Dao thoải mái đến híp mắt, không ngừng dùng má cọ lên bờ ngực cứng rắn của người thanh niên. Kết quả bị người nọ kéo ra, bàn tay bởi vì làm đủ công việc mà có vài vết chai nhẹ nhàng nắm lấy bầu má thiếu niên. "Ăn kẹo?"Biết không giấu được, thiếu niên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu."Nhả ra đi. Lát nữa đi ngủ mà lỡ nuốt xuống thì sao?" – Hắn nghiêm khắc bóp bóp má cậu."Nhưng mà kẹo rất ngon. Là kẹo vị đào." – Mạc Dao chút tiếc nuối không nỡ nhả ra. Chưa kể, muốn nhả kẹo phải chạy ra ngoài, cậu lười.Dường như Cố Lãng cũng hiểu rõ được tính cách lười biếng của thiếu niên, đôi mày rậm của người thiếu niên chợt nhíu chặt lại. Mạc Dao còn cho rằng anh trai ngưu ma vương thật sự tức giận rồi, còn định lồm cồm bò dậy nhưng người nọ lại chỉ bình tĩnh ra lệnh cho cậu há miệng.Dù không hiểu gì nhưng thiếu niên cũng ngoan ngoãn làm theo. Rất nhanh chóng, một chiếc lưỡi không thuộc về Mạc Dao liền duỗi vào, viên kẹo cứ như vậy mà bị cuốn đi mất. Mạc Dao ngơ ngác nhìn kẹo đào của mình đã chuyển sang miệng của Cố Lãng, có chút tiếc nuối mà bẹp miệng. Kẹo đào rất ngon lại bị người ta ăn mất rồi.Hai đứa trẻ hoàn toàn không hiểu hành động này có bao nhiêu xấu hổ, thậm chí cũng không để ý quá nhiều. Cố Lãng sau khi cướp được kẹo liền bắt đầu nhăn nhó mặt mũi. Kẹo quá ngọt. Vì sao thiếu niên có thể ăn được viên kẹo ngọt như vậy chứ. Sau đó hắn không hề do dự mà cắn vỡ viên kẹo rồi nuốt xuống bụng."Lần sau, hạn chế ăn mấy đồ ngọt này lại." – Hắn nghiêm khắc nhắc nhở thiếu niên.Mạc Dao vốn sợ anh trai ngưu ma vương chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.16. Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, Mạc Lẫm lấy lý do có việc mà đi về trước. Mạc Dao không có xe đưa về, chỉ có thể lựa chọn đi phương tiện công cộng. Không ngờ rằng, trong khi đang ngồi chờ xe bus, Cố Lãng lại đạp xe đến đón cậu.Trường của hắn không bắt buộc các học sinh phải học chiều, vậy nên Cố Lãng thường tận dụng buổi chiều để đi kiếm việc làm thêm. Công việc làm thêm trước khá vất vả, giờ vào làm buổi chiều cũng sớm. Mỗi ngày người thiếu niên đều phải đạp xe đưa Mạc Dao đến trường học rồi lại vội vã đến nơi làm thêm.Sau này, vì cha được thăng chức mà Cố Lãng không cần làm việc vất vả như trước nữa, hắn có thể thoải mái mà đi chơi bóng rổ, nếu không cũng chỉ đi nhặt nhạnh chút đồ bán lấy tiền. Ngày hôm nay, Cố Lãng chủ động chạy đến trường học của Mạc Dao là bởi vì có chút đồ muốn đưa cho cậu."Hạt dẻ nướng?" – Khi ngồi trên trên xe đạp của Cố Lãng, thiếu niên nhịn không được mà hơi hé túi giấy ra."Sau bữa tối mới được ăn.""Nhưng đến lúc đó ăn thì hạt dẻ sẽ không còn nóng như trước nữa." – Thiếu niên có chút tiếc nuối, khẽ hít một hơi. Mùi hạt dẻ nướng liền tràn ngập khoang mũi cậu.Người phía trước im lặng một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng:"Có thể ăn vài cái nhưng không được ăn nhiều."Được anh trai cho phép, thiếu niên liền vui vẻ cầm lấy một cái lên, vụng về mà dùng răng cắn. Khi xe đạp của Cố Lãng đã đến khu phía tây, túi hạt dẻ to đùng đã bị thiếu niên ăn mất một nửa. Vẻ mặt của Cố Lãng bắt đầu tối lại.Biết anh trai Cố Dung lại muốn nổi giận, Mạc Dao còn định cho hạt dẻ vào trong miệng liền vội vàng dâng lên cho Cố Lãng, ánh mắt như muốn nói "Anh, là em bóc sẵn cho anh đó". Nhìn điệu bộ lấy lòng của cây nấm lùn, Cố Lãng muốn tức giận cũng chẳng thể tức giận được.Cố Lãng cúi xuống, giống như trừng phạt mà cắn cả hạt dẻ lẫn đầu ngón tay của thiếu niên. Mạc Dao vội vàng rụt tay lại. Nhìn ngón tay đã dính lấp lánh nước, cậu có chút ghét bỏ mà bôi lên áo đồng phục của người trước mặt."Bẩn."Thiếu niên nhăn nhó mặt mũi, thầm kêu một tiếng. Lần này Cố Lãng không giận ngược lại còn khẽ cười. Cố Lãng cũng không ở lại đây quá lâu. Hắn dặn dò thiếu niên phải sớm về nhà, sau đó liền đạp xe đi mất. Cùng lúc này, từ trong không trung lại xuất hiện quả cầu màu đỏ quen thuộc. Nó dường như vừa gặp chuyện gì đó không vui, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm trách móc ai đó.{Lão già đạo diễn đáng ghét này. Xin cái địa chỉ cũng không cho. Đến giờ tên nhãi Cao Bách rơi bà nó xuống sông rồi, còn Doãn Hạ Chí nữa. Có khi mẹ hắn cũng tái hôn luôn rồi!}"005?"{Khụ khụ, tôi không có chửi bậy.}Phát hiện ra ở đây có trẻ nhỏ, quả cầu robot liền nhanh chóng bịt miệng mình lại. Nhưng rất nhanh, sự chú của nó đã rơi vào túi hạt dẻ trên tay thiếu niên. 005 vốn không có mũi nhưng cũng phải mọc ra hai cái lỗ mũi to đùng.Kết quả, trước ánh mắt sáng lấp lánh thiếu điều chảy nước mắt ở miệng của quả cầu màu đỏ, túi hạt dẻ liền thuộc về nó. 005 vừa ăn hạt dẻ vừa không ngừng lải nhải:{Chúng ta cải tạo... không đúng, phải gọi là cảm hóa tên nhóc Cố Lãng thành công rồi đó. Hiện tại còn có cả phúc lợi cho nhân viên nữa.}{Nhưng mà Dao Dao này, chúng ta không thể lơ là công việc được. Còn rất nhiều người cần chúng ta cứu vớt.}"Như cô kia phải không?"{Ừ. Ơ nhưng mà ai cơ?}005 còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Mạc Dao đã nhanh chân chạy về phía người phụ nữ. Lúc này nó mới phát hiện có một người phụ nữ đang quỳ dưới gốc cây không ngừng ho sặc sụa. Nếu không phải Mạc Dao tinh mắt, có lẽ cũng bỏ qua người nọ."Cô ơi? Cô có sao không?" – Thiếu niên lo lắng không ngừng lay người phụ nữ. Thấy người nọ chỉ ho mà không đáp lại mình, cậu lo lắng mà cầu cứu quả cầu hệ thống. – "005, phải... phải làm sao đây? Cô ấy sẽ không... không hộc máu chứ?"Hình ảnh người này rất giống mẹ của cậu. Mẹ cũng ho rất nhiều sau đó nôn ra máu. Nghĩ đến cơ thể mẹ dần lạnh băng, thiếu niên nhịn không được càng hoảng loạn hơn.{Chúng ta gọi xe cấp cứu trước đã. Cậu kiểm tra xem trên người người này có điện thoại không.}Thiếu niên vội vàng sờ soạng xung quanh, được một lúc liền ngẩng đầu nhìn 005 mà lắc đầu.{Được rồi đừng hoảng! Hai chúng ta không đủ sức giúp người này được. Mau đi tìm người giúp đỡ trước đã}Nghe vậy, Mạc Dao liền đừng dậy, bắt đầu chạy khắp nơi kêu người giúp đỡ. Cậu thật sự rất sợ, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh người phụ nữ sẽ phun ra một ngụm máu rồi chết.May mắn, cuối cùng trên đoạn đường lớn cũng xuất hiện một cái xe ô tô. Xe đi rất chậm vậy nên khi phát hiện giữa đường có một thiếu niên, chiếc xe ô tô sang trọng liền dừng lại. Để cẩn thận hơn, chủ nhân của chiếc xe liền mở cửa, muốn bước xuống xe tình hình."Chú ơi, mau... mau cứu cô ấy. Cô ấy chết mất." – Vì quá sợ hãi, không biết từ bao giờ trên gương mặt non nớt của thiếu niên 11 tuổi đã tràn đầy nước mắt, thậm chí, trong giây phút ấy, người đàn ông không khỏi nghĩ xem cậu khóc nhiều như vậy liệu có nhìn được đường không.Nghĩ đủ thứ vẩn vơ, khi người đàn ông phản ứng lại, thiếu niên đã dẫn hắn đến trước mặt một người phụ nữ. Kiểm tra tình trạng của người nọ, người đàn ông liền không hề do dự mà ôm người phụ nữ lên xe. Mạc Dao cũng vội vàng lên theo.Ngồi trên xe, nhìn sắc mặt người phụ nữ ngày càng trắng, thiếu niên nhịn không được mà thúc giục người thanh niên:"Chú ơi, cô ấy có sao không? Chúng ta không thể đi nhanh hơn được ạ?""Bé con, chú đã vượt ba cái đèn đỏ rồi. Nếu nhanh hơn nữa chỉ sợ cả ba chúng ta phải đến bệnh viện bằng xe khác đó." – Người đàn ông bất đắc dĩ trả lời cậu.Tưởng rằng thiếu niên sẽ khóc nháo thêm một hồi, không ngờ, cậu lại hoàn toàn im lặng. Phải đợi đến một lúc sau, hắn mới nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi truyền ra từ phía sau."Vậy... vậy chú lái xe cẩn thận."17. Sau khi người phụ nữ được bác sĩ cùng y tá đưa đi, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì cũng mạo hiểm thật đấy. Đột nhiên một đứa trẻ xông ra chặn đường hắn, sau đó còn không ngừng kêu hắn mau cứu người phụ nữ kia. Nếu như một lúc sau người nhà của cậu bé đến ăn vạ bắt hắn mau đền bù tổn thất thì hắn cũng không mấy ngạc nhiên.Đáng tiếc, người mà cậu bé muốn lừa lại là một vị luật sư.Tuy nhiên, khi thấy vẻ mặt trắng bệch của thiếu niên được quần áo bọc đến tròn xoe kia, chút nghi ngờ của hắn dành cho cậu đã giảm hơn nửa. Người đàn ông nhịn không được mà vươn tay xoa đầu Mạc Dao."Đừng lo, mẹ của nhóc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Nghe người đàn ông nói vậy, thiếu niên lại ngơ ngác nhìn hắn:"Cô ấy... không phải mẹ cháu.""Không phải mẹ mà nhóc lo đến vậy sao?" – Lần này người kinh ngạc lại là hắn. Người đàn ông vươn tay, nhẹ lau đi giọt nước mắt còn dính trên má của cậu. – "Còn khóc thành như vậy.""Không phải mẹ thì chúng ta không được cứu sao?" – Mạc Dao khó hiểu hỏi lại người đàn ông. – "Cô giáo chẳng phải đã dạy chúng ta rằng thấy người gặp nạn là phải ra tay tương trợ hay sao."Ông chú này thật kỳ lạ nha. Chẳng lẽ chú không học môn đạo đức sao?Người đàn ông đúng là ngây người một hồi, sau đó nhịn không được mà lẩm bẩm "Cũng phải". Có lẽ do hắn ở trong bóng tối quá lâu rồi nên quên mất trên đời này vẫn còn có ánh sáng.Ý tưởng ban đầu chỉ là đưa người đến bệnh viện sau đó liền rời đi nhưng cuối cùng, người đàn ông lại quyết định ngồi xuống cạnh thiếu niên.18. Chờ đợi một lúc, cuối cùng bác sĩ cũng xuất hiện thông báo sức khỏe của người phụ nữ đã ổn định trở lại, nếu người nhà muốn vào thăm thì có thể vào."Cậu bé, có muốn vào xem "cô ấy" của nhóc không?"Mạc Dao không hề do dự mà gật đầu. Cậu cũng rất muốn kiểm tra xem người phụ nữ có hộc máu không. Ngay lúc thiếu niên nhảy xuống khỏi ghế, một bàn tay chợt vươn ra. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ mặt."Chẳng phải nhóc rất sợ máu sao. Dắt tay thì không sợ nữa." – Người đàn ông mỉm cười lắc lắc tay mình.Mạc Dao do dự một hồi, cuối cùng cũng nắm lấy tay người đàn ông. Bởi vì người nọ đeo bao tay da nên khi nắm lấy cảm giác lạnh băng truyền đến khiến cậu có chút rùng mình.Khi hai người tiến vào, người phụ nữ đã tỉnh dậy. Người phụ nữ tên Bùi Lan Chi. Bởi vì bệnh cũ tái phát mà bà lại không mang theo điện thoại mới dẫn đến tình cảnh như vậy. Khi nghe người đàn ông nói là Mạc Dao liều mình tìm người giúp bà, người phụ nữ có chút kinh ngạc mà nhìn thiếu niên, sau đó liền nở một nụ cười dịu dàng:"Thảo nào tôi vẫn luôn nghe thấy có một giọng nói nhắc tôi phải cố lên, nếu hộc máu thì sẽ chết mất." – Nghĩ lại giọng điệu ngây ngô của cậu bé, Bùi Lan Chi liền phì cười. – "Tôi cũng có đứa con trai bằng tuổi cậu nhóc đây nhưng thằng bé cũng không hiểu chuyện được như vậy. Hẳn mẹ của cậu bé đã dạy dỗ rất tốt."Thiếu niên bị khen như vậy, hai má đỏ bừng, chỉ biết giấu mặt vào sau lưng người đàn ông.Bùi Lan Chi còn phải nằm viện vài ngày, một lát nữa người nhà của bà sẽ đến để làm thủ tục nhập viện. Công việc của người đàn ông cũng như Mạc Dao đến đây là hết. Trước khi rời đi, Bùi Lan Chi còn níu lại để hỏi tên hai người. Sau khi nghe người đàn ông báo ra cái tên "Thẩm Dự", người phụ nữ liền đưa mắt nhìn hắn rồi nhẹ cười:"Hóa ra là Thẩm luật sư. Tôi nghe người trong nhà nhắc đến cậu đã lâu không ngờ lại gặp cậu trong tình cảnh này. Cậu thật sự rất nổi tiếng trong giới đó.""Tôi là luật sư mới vào nghề, không nổi danh đến vậy đâu." – Thẩm Dự mang vẻ mặt khiêm tốn mà đáp lại Bùi Lan Chi.Hai người khách sáo với nhau vài câu rồi chia tay. Nhiệm vụ đưa Mạc Dao về nhà tất nhiên do Thẩm Dự đảm nhận. Khác với lúc đến đây, lần này hắn để thiếu niên ngồi ghế phụ, còn cẩn thận giúp cậu thắt dây an toàn."Chú ơi, lần sau chúng ta còn đến thăm cô ấy nữa không?" – Mạc Dao cẩn thận hỏi người đàn ông.Thiếu niên không biết bản thân đã vô tình đem hình bóng của mẹ áp lên người Bùi Lan Chi, vậy nên cậu vô thức rất muốn thân cận với bà.Khi nghe đến tên người phụ nữ Thẩm Dự liền biết bà thuộc Bùi gia. Thẩm gia cùng Bùi gia hiện tại vẫn chưa mâu thuẫn đến ghét nhau ra mặt thậm chí còn cùng nhau ký vài cái hợp đồng nhưng hắn vẫn theo bản năng mà không thích đám người này. Nhưng Bùi Lan Chi thì khác, bệnh cũ mà bà nói đến là do thiếu gia nhà họ Bùi, Bùi Cảnh gây ra chứ đâu phải người xa lạ. Nghe nói người phụ nữ vì cứu con trai bị Bùi Cảnh đá xuống sông mới bị thương đến nông nỗi như vậy.Thẩm Dự không ghét Bùi Lan Chi nhưng hắn thật sự không muốn dây dưa nhiều với Bùi gia. Tuy nhiên, khi nghe thiếu niên hỏi có thể thường xuyên đến thăm người phụ nữ này không, hắn lại do dự không nói ra lời từ chối. Do dự đâu phải phong cách của hắn đâu. Chẳng lẽ do suốt ngày phải đối diện với thằng cháu phản nghịch khiến hắn dần tìm kiếm sự bình yên ở một đứa trẻ xa lạ sao?"Nếu nhóc chăm chỉ học hành thì chú sẽ dẫn nhóc đến thăm cô Bùi." – Cuối cùng hắn vẫn phải chịu thua trước ánh mắt đáng thương như thỏ con của thiếu niên."Thật ạ? Cháu có thể nhờ cô ấy vẽ tranh cùng được không ạ?" – Thiếu niên không giấu được vui vẻ mà cười thật tươi. Nếu không phải còn có dây an toàn, có lẽ cậu đã đứng bật dậy rồi. Cuối cùng bài vẽ bị bắt phải hoàn thành cùng gia đình đã được giải quyết rồi."Cái này phải hỏi Bùi Lan Chi. Nhưng có lẽ cô ấy sẽ đồng ý thôi. Cô ấy thích nhóc như vậy mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me