TruyenFull.Me

Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho

32. Cuối tuần, Thẩm Dự không có việc gì làm lại đến tìm Mạc Dao. Hắn tính đưa thiếu niên đến công viên nhưng giữa đường lại nhận được cuộc gọi của Bùi Lan Chi, Thẩm luật sư chỉ có thể quay xe đem thiếu niên đi cùng.

Bùi Lan Chi hẹn Thẩm Dự đến một nhà thờ nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố A. Thấy Mạc Dao, người phụ nữ không nén được vui mừng mà bước đến hỏi han cậu.

"Dao Dao cũng đến à. Hôm nọ ta còn than rằng lâu không nhìn thấy cháu, không ngờ Thẩm luật sư lại mang cháu đến đây." – Người phụ nữ mỉm cười, vươn tay véo má thiếu niên một cái. – "Ai ui lâu không gặp mà Dao Dao vẫn đáng yêu nhưng ngày nào. Nếu là con gái thì tốt rồi."

Thẩm Dự muốn lên tiếng nhắc nhở Bùi Lan Chi nhưng người phụ nữ lại cười cười nói tiếp:

"Tất nhiên là Dao Dao là con trai cũng rất đáng yêu. Nhưng nếu là con gái thì có thể thử toàn bộ đồ ta may rồi."

Đáng ra Bùi Lan Chi sẽ có một cô con gái nữa nhưng bởi vì sự kiện năm đó mà đứa trẻ bà vẫn chưa kịp biết đến sự tồn tại đã không giữ được. Hiện tại nhìn thiếu niên tinh xảo giống như búp bê sứ, Bùi Lan Chi lại muốn cậu thử toàn bộ quần áo mình may cho con gái trong suốt năm qua.

Thấy ánh mắt buồn bã của người phụ nữ, Mạc Dao nhịn không được mà nói nhỏ:

"Nếu cô không phiền, cháu có thể giúp cô thử đồ. Cô giáo cháu nói hiện tại, con trai và con gái bình đẳng với nhau, quần áo sẽ không phân biệt giới tính."

Bùi Lan Chi khẽ nở một nụ cười. Bà không khỏi cảm thán đứa bé này thật sự rất hiểu chuyện.

33. Thẩm Dự cùng Bùi Lan Chi bàn chuyện với nhau, Mạc Dao không tiện ở lại liền quyết định đi dạo một vòng quanh nhà thờ.

Phải nói không khí ở nơi này rất dễ chịu. Không chỉ không khí trong lành mà cảnh sắc cũng rất đẹp. Một vài nữ tu đi ngang qua, phát hiện thiếu niên đang ngẩn người nhìn vườn hoa trước mặt liền mỉm cười. Bọn họ nói cậu có thể vào bên trong nhưng đừng hái hoa bẻ cành là được.

Mạc Dao ngoan ngoãn vâng dạ sau đó nhanh chóng chạy vào trong vườn hoa.

Vốn tưởng rằng nơi này chỉ có cậu, không ngờ, khi đi vào sâu bên trong Mạc Dao liền phát hiện còn có một người nữa. Đó là một thiếu niên ăn mặc sang trọng, trên người khoác một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo được buộc lại bởi một sợi ruy băng màu lam đậm, phía trên còn có một viên đá quý lấp lánh. Thiếu niên nọ đeo giày da, tất đen kéo dài đến gần đầu gối được cố định bởi một chiếc kẹp nối liền với chiếc quần short.

Mạc Dao cảm giác bản thân giống như đã gặp vương tử trong truyện cổ tích, liền xem đến ngây người. Thấy người kia nhìn qua phía mình, thiếu niên sợ hãi vội vàng ôm lấy miệng rồi ngồi thụp xuống. Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị người kia phát hiện. Người nọ đặt bút vẽ lên khay, mang vẻ mặt khó hiểu nhìn thiếu niên có hành vi kỳ lạ trước mặt.

"Vì sao lại trốn tôi?"

"Không phải... bởi vì trong truyện viết vương tử tinh linh sẽ biến mất khi nhìn thấy loài người."

Nghe thiếu niên nói vậy, gương mặt điển trai của người nọ không khỏi xuất hiện một nụ cười:

"Tôi không phải là vương tử. Cậu lại gần đây."

Mạc Dao do dự một lúc vẫn bước lại gần người kia. Ở khoảng cách này cậu chợt phát hiện người này có đôi mắt nhạt màu hơn những người khác, hơn nữa không phải là thuần màu đen giống như cậu, dưới khóe mắt của hắn còn có một nốt ruồi nhỏ, nếu không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện ra.

"Vương tử tinh linh" chợt vươn tay nắm lấy tay thiếu niên. Mạc Dao hoảng hốt muốn rút tay về nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy.

"Cảm nhận được sao? Tôi có nhiệt độ."

Tuy tay tay người này có chút lạnh nhưng thật sự có nhiệt độ giống như cơ thể người... à không, hắn chính là người mà. Thấy thiếu niên đã tin mình, người thiếu niên kỳ lạ lại nói tiếp:

"Bế ngoài tôi có chút khác lạ là bởi vì cha tôi là con lai. Cậu biết con lai là gì không?"

Mạc Dao do dự một lúc rồi gật đầu, sau đó tay cậu liền được người nọ thả ra.

"Vậy cậu đang vẽ tranh sao?"

Thiếu niên không nén được tò mò mà ngó vào bức tranh người nọ đang vẽ giở. Đó là một khóm hoa ly trắng được vẽ rất tỉ mỉ, thậm chí, dù chúng chỉ mang một màu trắng đơn điệu cũng được người kia biến tấu vô cùng đẹp mắt. Chỉ có điều, bức vẽ đẹp như vậy lại bị một vết màu đen gạch ngang.

"Đã bị ô uế mất rồi." – Bức tranh của mình bị phá hỏng, người thiếu niên con lai kia lại không tỏ ra chút tiếc nuối nào ngược lại còn mang vẻ mặt thỏa mãn mà nhìn nó.

"Cậu nói xem, hoa ly bị ô uế thì phải làm sao?"

Bị người nọ đột nhiên hỏi như vậy, Mạc Dao có chút lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng thiếu niên chỉ có thể đánh bừa mà nói ra suy nghĩ của mình.

"Còn phải xem người ngắm định nghĩa thế nào là ô uế nữa."

Bàn tay đang cầm bút lông của người nọ bỗng chốc dùng lại, gương mặt hơi nghiêng sang phía thiếu niên, giống như muốn nghe cậu nói tiếp.

"Tớ không biết vì sao lại vậy nhưng cô giáo tớ có nói là tuyết rất bẩn còn chứa nhiều chất gây hại nhưng một số người vẫn gọi tuyết là thuần khiết, là trong sạch. Nếu chúng ta không ngừng tiếp xúc với những thứ khác nhau, định nghĩa mà chúng ta đặt ra lúc ban đầu sẽ dần thay đổi."

Thật ra những gì cô giáo nói, Mạc Dao cũng chỉ hiểu được ba, bốn phần nhưng người trước mặt có vẻ lớn hơn cậu, có lẽ hắn sẽ hiểu được hết những thứ đó.

"Hóa ra là vậy." – Người thiếu niên con lai khẽ à lên một tiếng. – "Bởi vì chỉ tiếp xúc với hoa ly nên mặc định hoa ly là thuần khiết, là đẹp đẽ nhất nhưng nếu so sánh với những loài hoa khác, hóa ra hoa ly cũng chỉ có vậy..."

Mạc Dao âm thầm rơi nước mắt. Vì sao người này nói chuyện còn khó hiểu hơn cả cô giáo vậy?

"Vậy cậu nói xem, loài hoa nào là đẹp đẽ và thuần khiết nhất."

Mạc Dao đặt ngón trỏ lên môi, cẩn thận điểm qua các loài hoa mình từng gặp sau đó đưa ra một cái tên:

"Có lẽ là hoa hồng đi. Bởi vì chỉ những người yêu nhau thật lòng mới tặng nhau hoa hồng thôi."

Người thiếu niên nọ nghe được câu trả lời của cậu liền thấp giọng cười, Mạc Dao còn chưa kịp hỏi vì sao hắn lại cười thì đã nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Dự.

"Có người tìm tớ rồi. Tớ phải về đây." – Mạc Dao vẫy tay chào tạm biệt người nọ, sau đó nhấc chân chạy đi mất.

Cùng lúc này, trong khoảng không chợt nhảy ra một quả cầu màu đỏ.

{Hê lu Dao... Cái lù má, đây không phải thằng nhãi Doãn Hạ Chí sao?}

Lời chào còn chưa kịp tuôn ra hết, 005 đã bị gương mặt chẳng khác lúc trưởng thành là bao của ai đó dọa đến hú hồn hú vía. Nhưng thấy chủ nhân của nó đã chạy đi xa, nó chỉ có thể bay theo Mạc Dao mà bỏ qua việc xem xét xem tên này đã hắc hóa hay chưa.

34. Mạc Dao rời đi cũng trả lợi không gian yên tĩnh có phần cô độc cho Doãn Hạ Chí. Mọi thứ xung quanh hắn im ắng đến nỗi, hắn có thể nghe được tiếng rung của điện thoại đặt trong túi quần mình.

Đợi một lúc, Doãn Hạ Chí cũng quyết định nghe máy. Bên trong điện thoại chợt truyền đến tiếng chửi rủa của một người phụ nữ, hắn im lặng nghe một hồi cuối cùng cũng lên tiếng:

"Tôi sẽ không cùng mẹ đến Bùi gia."

Tiếng mắng chửi chợt im bặt, giống như người nọ bị quyết định kỳ lạ của hắn làm cho đứng hình. Doãn Hạ Chí kiên nhẫn chờ người nọ lên tiếng, phải một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy một tiếng "Tại sao" đầy hoang mang của mẹ mình.

"Bởi vì tôi chợt cảm thấy hoa hồng cũng rất đẹp."

35. {Trời ạ, tại sao kể từ lần đó chúng ta vẫn chưa gặp lại Doãn Hạ Chí thêm lần nào? Ông đạo diễn mà biết chuyện này chắc ổng tức chết mất.}

{Nhưng không thể trách tui được, tui cũng nhiệt tình làm việc lắm chứ. Đáng tiếc chúng ta bị cái nhà chú thím hãm cành cạch kia ngăn cản đủ đường. Dao Dao, tôi nghĩ chúng ta phải đi mua nhà thôi.}

"005 à, chúng ta không có tiền. Làm sao mua nhà được." – Mạc Dao thở dài đáp lại quả cầu hệ thống.

{Cũng đúng ha. Nhưng ở mấy thế giới trước Dao Dao chỉ cần khóc một tiếng, liền có mấy tên đáng sợ nhét tiền vào người Dao Dao. Nếu như hiện tại chúng ta cũng làm như vậy... Không được! Không được! Phải kiếm ra nhưng đồng tiền chân chính. 005 sẽ đi làm thuê làm mướn để kiếm tiền nuôi chủ nhân của mình.}

Thấy quả cầu màu đỏ lại lải nhải mấy điều kỳ lạ, thiếu niên nhịn không được mà cong môi cười. Nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ đang đứng khép nép ở trước cổng trường, nụ cười trên môi cậu lại có chút cứng đờ.

{Ủa, đây không phải nhỏ em của Cố Lãng sao? Tưởng hai đứa nó nghỉ chơi với mình rồi chứ?}

Cố Dung không nhìn thấy 005 nhưng cô vẫn có chút áy náy không dám đối diện với Mạc Dao. Nhưng nghĩ đến việc đây có thể là lần cuối cùng mình có thể gặp lại người bạn này, thiếu nữ liền đánh liều bước đến trước mặt cậu.

"Dao Dao, nhà tớ... nhà tớ sắp chuyển đi rồi."

Nói là chuyển đi đúng hơn là bán nhà rồi về quê.

Quay lại một năm trước, quả thực ban đầu Cố Lãng có ý định trốn tránh Mạc Dao một thời gian nhưng cũng sẽ không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cậu. Ngay lúc ấy lại xảy ra một sự việc không ai ngờ tới, cha của Cố Lãng sau khi nghe tin con trai bị đình chỉ học một thời gian liền vội vàng lái xe máy đến trường học. Có lẽ bởi vì quá lo lắng nên ông không chú ý đường đi, vô tình quệt phải nhóm người Tề Trâu cùng Bùi Cảnh.

Kết quả, người đàn ông bị một nhóm thanh niên đánh đến nhập viện, chân cũng gãy xương. Đợi đến khi hồi phục lại, cha của Cố Lãng đã mất việc ở công trường. Mà số tiền bồi thường của nhóm người kia đưa cũng chỉ có thể duy trì trong một thời gian. Cố Lãng chủ động muốn nghỉ học đi làm nhưng lại bị mẹ Cố nhất quyết từ chối. Tuy bà là người ít học nhưng cũng hiểu rằng cuộc sống không có bằng cấp sẽ khó khăn thế nào. Vậy nên bà quyết định bán căn nhà ở đây, cùng gia đình chuyển về quê sinh sống. Còn Cố Lãng, sau khi học xong cấp 2 cũng sẽ chuyển về đó học trường cấp 3 ở nông thôn.

005 ở bên cạnh thiếu niên nghe toàn bộ câu chuyện cũng không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào. Nghe mọi việc có vẻ rất tệ nhưng trên thực tế lại may mắn hơn đời trước rất nhiều. Cố Dung bởi vì chuyển về quê nên sẽ không chạm mặt Bùi Cảnh trong tương lai rồi dẫn đến kết cục bi thảm. Còn Bùi Cảnh cũng vì chuyện này mà bị cấm cửa ở nhà sẽ không bắt gặp tình cảnh cha mình hú hí với Lý Nhã Uyển trong chính tang lễ của chồng mình rồi dùng nó để nắm thóp Doãn Hạ Chí.

Nhưng nó không biết, mặc dù Cố Dung thoát được vận mệnh nhưng không có nghĩa trong tương lai sẽ không có cô gái nào trở thành nạn nhân giống như cô. Bởi vì những kẻ gây ra tội lỗi đến bây giờ vẫn chưa được ai trừng trị.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me