TruyenFull.Me

Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho

44. Tô Khả Lan trở về nhà thấy trời tối rồi mà người trong nhà vẫn chưa bật đèn lên, miệng bà ta không ngừng lầm bầm trách cứ chồng con vô tích sự. Tuy nhiên, khi có ánh sáng, người phụ nữ liền hốt hoảng nhìn con trai mình nằm một góc, dưới thân là một bãi nước tiểu.

"Mạc Lâm! Trời ơi con tôi sao vậy?"

Tô Khả Lan còn chưa kịp chạy đến nâng Mạc Lâm dậy đã bị tiếng kêu la trong phòng thu hút sự chú ý. Khi bà mở cửa ra, đập vào mắt Tô Khả Lan là một người thanh niên vai trần đang cầm roi hung hăng đánh xuống người chồng mình.

Phát hiện có người, hắn liền lia ánh mắt hung ác về phía bà ta. Tô Khả Lan sợ hãi vội lùi lại nhưng khác với tưởng tượng của bà, người kia không quay sang tấn công bà mà ngược lại lại thả thắt lưng xuống, sau đó mang vẻ mặt sợ hãi chạy về phía người phụ nữ.

"Cô ơi cứu cháu với... Cứu cháu với!" – Cố Lãng vừa khóc vừa run rẩy đi về phía người phụ nữ. – "Ông ta đánh cháu... Cháu đau quá..."

"Thằng điên này! Đứng lại gần tao!"

Tô Khả Lan liền hét lên sau đó vội vàng bỏ chạy ra ngoài. Tuy nhiên, thay vì đi ra phòng khách, bà ta lại lựa chọn chạy vào trong nhà bếp. Cố Lãng vẫn thong thả đuổi theo bà ta, đến khi vào trong bếp, gương mặt người thiếu niên đã xuất hiện vài giọt nước mắt. Dù miệng vẫn không ngừng kêu người phụ nữ mau cứu mình nhưng rõ ràng, người bị dọa đến phát hoảng lại chính là Tô Khả Lan.

"Cút ngay! Kẻ điên nhà mày mau cút ngay!" – Người phụ nữ liền túm lấy con dao trong bếp, không ngừng vung về phía đứa trẻ trước mặt.

Nhưng có lẽ cả đời này bà ta không ngờ tới chính là người thiếu niên kia lại lao về phía mình, con dao cũng vì thế mà cắm thẳng vào ngực hắn. Tô Khả Lan sợ đến hai mắt đều trợn lên, nhìn gương mặt gần mình trong gang tấc kia đang nở một nụ cười đắc ý.

"Cô ơi... sao cô lại làm như vậy?"

45. Cố Lãng và Mạc Dao đều được đưa vào bệnh viện. So với thiếu niên thì vết thương trên người Cố Lãng có vẻ nguy hiểm hơn, hắn không những ăn một con dao vào ngực mà còn bị chồng của người phụ nữ kia hành hạ đến khắp người đều là vết thương.

Tuy Mạc Tiền cũng bị thương nhưng những việc hắn làm với hai đứa trẻ cùng những bức ảnh rơi ở dưới đất khiến cảnh sát cùng nhân viên y tế chẳng dậy nổi chút thương cảm nào. Bọn họ không ngừng phỉ nhổ gia đình này, ngay cả cháu mình cũng dám ra tay.

Mạc Dao tỉnh lại trước Cố Lãng hai ngày nhưng vì thiếu niên đã bị Mạc Tiền đánh đến ngất trước đó nên cảnh sát chỉ thu được một ít lời khai. Chưa kể, thiếu niên vẫn luôn đánh trống lảng sang chuyện khác, không chịu thừa nhận việc mình bị chú thím bạo hành. Cảnh sát chỉ có thể lấy lời khai từ phía em họ của cậu, Mạc Lâm.

"Lúc đó cháu có nhìn thấy gì không?"

Trước ánh mắt dò xét của vị cảnh sát, người thiếu niên mang vẻ mặt tiều tụy chỉ biết cúi thấp đầu, một lúc sau, nó mới từ từ ngẩng mặt lên nói với giọng điệu sợ hãi:

"Cháu đã nhìn thấy... ba cháu đánh anh họ..."

"Vậy nên cháu mới ngất ư?"

"Vâng ạ, lúc đó cháu rất sợ hãi. Bởi vì cháu chưa bao giờ thấy ba mình như vậy."

Vị cảnh sát nhíu mày, vẫn tiếp tục dò hỏi:

"Lúc đó cháu còn thấy ai nữa không?"

"Có ạ." – Mạc Lâm liền gật đầu. – "Hình như có người đến tìm anh họ cháu đưa đồ. Sau đó cháu không còn nhớ gì nữa."

Cảnh sát liền hiểu, người đến tìm Mạc Dao chính là Cố Lãng. Có lẽ vì thấy bạn của mình gặp nạn, người thiếu niên nọ liền chạy vào cứu. Nhưng một đứa trẻ làm sao thắng nổi một người đàn ông trưởng thành như Mạc Tiền, vậy nên hắn lại trở thành thú vui tiêu khiển tiếp theo của ông ta. Sau khi giằng được thắt lưng từ tay người đàn ông và tự vệ chính đáng, Cố Lãng lại gặp Tô Khả Lan. Tô Khả Lan không những không giúp hắn mà còn vì bảo vệ chồng mà đâm thiếu niên một nhát. Điều này hoàn toàn trùng khớp với tiếng kêu cứu của Cố Lãng mà hàng xóm nghe được.

Mạc Lâm được y tá dìu ra khỏi phòng thẩm vấn. Khi đi ra ngoài, nó liền bắt gặp Cố Lãng vừa mới tỉnh lại, trên người vẫn còn quấn không ít bông băng. Khuôn mặt Mạc Lâm liền lộ rõ sự sợ hãi ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng. Người này... người này sẽ giết nó mất!

Tuy nhiên, Cố Lãng lại chỉ che ngực ho khụ khụ, sau đó tiến vào phòng thẩm vấn.

Phía bên kia, Thẩm Dự đang bận bù đầu giải quyết vụ này cũng dành thời gian chạy đến xem thiếu niên. Lần này, bên cạnh hắn còn xuất hiện thêm một vị chuyên gia tâm lý. Sau khi dành vài tiếng để trò chuyện với thiếu niên, vị chuyên gia tâm lý kia liền bước ra thông báo tình hình cho người đàn ông.

"Đúng là cậu bé có vấn đề tâm lý." – Nữ chuyên gia thở dài tháo kính xuống. – "Dường như cậu bé đã bị người nhà của mình ám thị rằng gia đình là tất cả và cậu nhóc phải làm mọi thứ để bảo vệ gia đình của mình. Đó có lẽ là lý do dù đã bị bạo hành đến mức tổn thương cả cơ thể lẫn tinh thần nhưng cậu bé cũng không chịu hé lời."

Nghĩ đến bộ dạng ngây thơ của đứa trẻ mới 13 tuổi, nữ chuyên gia nhịn không được mà rơi nước mắt. Đứa trẻ này bao lớn cơ chứ... Vì sao bọn họ có thể tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy? Thiếu niên lúc này chẳng khác nào nô lệ vậy, bị đánh mất bản ngã, đánh mất quyền tự do vậy nên cho dù có bị chủ nhân hành hạ cũng chẳng thể nào phản kháng, chỉ đơn giản vì nếu đuổi đi cậu sẽ không biết đi đâu.

Tình trạng của Mạc Dao, Thẩm Dự cũng đoán được đôi chút nhưng khi nghe chuyên gia tâm lý nói vậy, gương mặt của hắn vẫn toát lên vẻ đau đớn. Hắn do dự một lúc cuối cùng vẫn lựa chọn bước vào trong phòng bệnh của Mạc Dao.

Thiếu niên lúc này đang cúi đầu chơi cục rubik, so với lần trước cơ thể cậu lại gầy yếu đi một vòng. Thấy có người tiến vào, Mạc Dao liền ngẩng đầu, phát hiện ra là người quen cậu liền nở một nụ cười vui vẻ.

"Chú, mấy ngày không gặp sao trông chú già vậy?"

Thấy thiếu niên cười, Thẩm Dự lại chẳng thể cười nổi. Nhờ chuyên gia tâm lý, hắn cũng biết đây là cách thiếu niên tự chữa lành cho mình, một cách chữa lành cực kỳ độc hại.

Thẩm Dự bước đến trước mặt Mạc Dao, quỳ một chân xuống, cuối cùng hắn cũng quyết định nói ra những suy nghĩ giấu trong lòng bấy lâu:

"Dao Dao, bọn họ không xứng là gia đình của cháu. Trở thành gia đình của tôi được không?"

46. Chuyện Cố Lãng nhập viện, hắn vẫn chưa nói cho gia đình mình biết mà nhờ Thẩm Dự một mình giải quyết. Sau khi y tá kiểm tra hắn lần cuối, Cố Lãng liền chuẩn bị lên giường đi ngủ. Phát hiện có một cái đầu nhỏ đang thập thò bên ngoài cửa, hắn không giấu được buồn cười mà gọi tên thiếu niên:

"Mạc Dao."

Cái đầu nhỏ kia giống như bị dọa sợ, vội vàng biến mất. Nhưng một lúc sau, thiếu niên lại xuất hiện một lần nữa, lần này là cả gương mặt non nớt ngó vào bên trong.

"Anh Cố Lãng..."

Cố Lãng hơi nghiêng người rồi vén ra một góc chăn, ra hiệu cho thiếu niên lại gần mình.

"Muốn ngủ cùng không?"

Ngay lập tức, thiếu niên liền chạy nhanh đến bên cạnh giường Cố Lãng, thành thục leo lên nằm xuống bên cạnh hắn. Nhớ đến người này đang bị thương, cậu liền vội vàng dịch người về phía sau để tránh chạm vào vết thương của hắn. Không ngờ dịch quá đà lại suýt lăn xuống giường, may mắn Cố Lãng đã kịp vươn tay giữ cậu lại.

"Ngốc, nằm trên giường còn có thể lăn xuống được." – Mũi thiếu niên bị nhẹ véo một cái, giọng điệu tuy là trách móc nhưng nhiều phần vẫn là nuông chiều.

Mạc Dao xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ có thể rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt anh trai ngưu ma vương. Cố Lãng khẽ cười, bàn tay thô to vòng qua vai thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng quá mức mỏng manh kia.

"Lưng còn đau không?"

Thiếu niên liền lắc đầu, giọng điệu có chút u buồn:

"Em nghe nói thím đâm anh, chú cũng đánh anh nữa."

Cố Lãng "ừ" một tiếng, vẻ mặt của thiếu niên càng trở nên buồn bã hơn. Hóa ra chú thím là thật sự là người như vậy. Chẳng lẽ những lời chuyên gia tâm lý nó là thật sao. Cậu thật sự bị bọn họ... thao túng tâm lý? Suy nghĩ "Phải luôn bảo vệ gia đình" đã bị tiêm vào đầu thiếu niên rất lâu, giờ nhiều người nói với cậu suy nghĩ đó là không đúng khiến thiếu niên có chút mờ mịt.

Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của Cố Lãng, nghe những việc mà hắn phải chịu đựng, Mạc Dao chỉ có thể chấp nhận rằng những người mà bản thân coi là gia đình ấy thật sự rất xấu xa.

"Cố Lãng, hôm nay chú Thẩm nói gia đình không nhất thiết phải chung dòng máu, mà những người chung dòng máu chưa chắc chắn là gia đình. Vậy chúng ta có coi là gia đình không?"

Cố Lãng rũ mắt nhìn thiếu niên sau đó vươn tay nhẹ nắm lấy tay cậu.

"Ừ, chúng ta là gia đình."

"Nhưng chú Thẩm cũng muốn trở thành gia đình của em. Vậy Mạc Dao sẽ có hai gia đình sao?"

Một tiếng cười trầm thấp từ phía trên truyền xuống, Mạc Dao không hiểu vì sao anh trai ngưu ma vương lại cười. Thiếu niên muốn ngửa cổ lên xem hắn, trùng hợp là người nọ cũng cúi đầu xuống.

"Mạc Dao muốn có bao nhiêu gia đình cũng được nhưng anh phải luôn quan trọng nhất."

Dứt lời, Cố Lãng chợt dùng môi chạm nhẹ lên môi thiếu niên. Mạc Dao khó hiểu nhìn hắn.

"Vì sao lại hôn em? Hình như gia đình sẽ không hôn môi."

"Không biết." – Cố Lãng thật thà lên tiếng. – "Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm vậy sẽ thấy gần gũi hơn với Mạc Dao. Mạc Dao, chúng ta thử lại một lần nữa được không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me