Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
54. Hai tuần đã trôi qua và Mạc Dao đã trở thành khách quen của hội học sinh. Hay nói đúng hơn, ai ở nơi này đều biết Thẩm Trạch Văn có một tùy tùng tí hon, quá mức nghe lời tên Mạc Dao. Dưới sự ngầm đồng ý của chính chủ, mọi người ban đầu còn e dè sau này đã tùy ý sai bảo thiếu niên. Bất ngờ là cho dù là công việc nặng nhọc hay bẩn thỉu, tùy tùng tí hon này vẫn ngoan ngoãn hoàn thành. {Dao Dao đừng làm nữaaaaa... Cậu đang bị Thẩm Trạch Văn bắt nạt đó hu hu.}Nhìn chủ nhân nhỏ của mình yên lặng giúp nhóm thiếu gia nào đó chép bài, 005 tức đến bật khóc. Nếu không phải tổ đạo diễn hạn chế kỹ năng của nó, nó thề, nó sẽ liều chết với tên nhãi Thẩm Trạch Văn kia. Thẩm Trạch Văn lúc lớn đã đáng ghét rồi vì sao hồi nhỏ càng hãm hơn vậy huhu. Nếu được, nó tình nguyện đổi 2 tên Thẩm Trạch Văn lấy 10 Cố Lãng. Hu hu nhưng Cố Lãng cũng nguy hiểm lắm lắm. Hay đổi lấy 100 quả cầu 005 được không? {Dao Dao à, chúng ta mách Thẩm Dự đi. Để hắn đánh đít Thẩm Trạch Văn. Hức... rõ ràng vào hào môn rồi mà sao em bé của tôi vẫn bị bắt nạt cơ chứ.} "Không được đâu." - Thiếu niên cẩn thận ghi chép nội dung từ quyển vở này sang quyển vở khác. - "Chú Thẩm đã cho tớ đủ nhiều. Nếu như làm phiền chú ấy thêm tớ sẽ không trả được mất." {Nhưng mà... nhưng mà...} 005 vò đầu bứt tai cũng không biết nên nói thế nào cho một thiếu niên 13 tuổi hiểu được. Càng nghĩ nó lại càng bực mình. Gia đình họ Mạc chết tiệt kia đã biến em bé của nó thành cái gì đi. Hoàn toàn chỉ biết phục tùng người khác! Không có một chút nào ích kỷ cho bản thân luôn!{Đờ mờ tổ đạo diễn!}Ngay lập tức, một tiếng sét vang lên. Quả cầu màu đỏ liền hóa thành quả cầu đen, từ khóe miệng của nó liền thở ra một sợi khói. Trong lúc này, Thẩm Dự sau khi nhận được bảng điểm của Mạc Dao cùng lời nhắc nhở của giáo viên chủ nhiệm về việc thành tích học tập của cậu giảm sút cùng với việc thiếu niên thường xuyên xin ra ngoài. Hắn nhíu mày nhìn đồng hồ trên tay lại hướng mắt nhìn ra ngoài cửa. Ngày hôm nay cậu lại về muộn. "Dao Dao đâu?"Thẩm Trạch Văn vừa trở về nhà liền nghe thấy giọng điệu mang theo chất vấn của cậu mình. Tâm trạng thoải mái liền biến mất không thấy tăm hơi. Dao Dao? Nghe thật buồn nôn."Đó là "con trai cưng" của cậu thì cậu phải biết chứ sao lại hỏi người ngoài như tôi." Nghe giọng điệu mang theo sự đố kị của cháu mình, Thẩm Dự chỉ có thể đau đầu xoa xoa thái dương của mình: "Thẩm Trạch Văn, đừng đùa quá trớn. Tình huống của Dao Dao rất đặc biệt, nói đi, cậu nhóc đâu rồi." "Đừng lúc nào cũng nghĩ tôi là kẻ phản diện có được không! Tên nhãi đó đi đâu thì sao tôi biết được! Nó yêu sớm, đang yêu đương cùng chị gái nào ở trường cũng nên." Thẩm Trạch Văn còn chưa kịp dứt lời Thẩm Dự liền lập tức nói "Không thể nào!". "Sao cậu chắc chắn như vậy? Chỉ vì vẻ bề ngoài ngây thơ giống như thiên sứ đó sao?" - Người thanh niên cười nhạo nhìn người cậu thành đạt của mình giống như một tên nhà quê vừa mới lên thành phố. - "Thẩm Dự à, Eva rồi cũng ăn trái cấm thôi." Tất nhiên, hắn biết nguyên do Mạc Dao về muộn nhưng nhìn dáng vẻ một mực tin tưởng thằng nhãi nào đó mãi mãi là đứa trẻ trong sáng của cậu mình khiến hắn ngứa mắt vô cùng. Thẩm đại thiếu gia vẫn luôn cảm thấy, con người cho dù khác biệt về bề ngoài nhưng bọn họ chung quy vẫn là giống nhau, đều là những kẻ sa đọa. Nếu không, loài người đã sớm quay trở lại vườn địa đàng rồi. 55. Mạc Dao cẩn thận đóng lại cặp sách. Sau khi chắc chắn bản thân đã hoàn thành hết công việc, thiếu niên mới rời khỏi phòng của hội học sinh. Tuy nhiên, cửa vừa mở ra, đập vào mắt thiếu niên là lồng ngực to lớn mang theo mùi mồ hôi sau khi vận động. May mắn cậu kịp phản ứng lại trước khi cả khuôn mặt của mình va vào nơi đó. Bởi vì chênh lệch chiều cao, thiếu niên không thể không ngẩng đầu xem người nọ là ai, đáng tiếc thay, đó chỉ là một gương mặt trông có vẻ quen, hình như là đàn em hay đi theo Thẩm Trạch Văn. "G-giờ này em mới về sao?" - Người kia dường như cũng không ngờ rằng sẽ có người ở trong này, hắn có chút lúng túng hỏi thiếu niên. "Vâng.""Em cũng thích ở lại trường sau giờ học nhỉ." Lần này Mạc Dao im lặng không trả lời. Đơn giản vì lý do cậu ở lại không liên đến "thích" hay "không thích". Nó đơn giản chỉ là mệnh lệnh mà thôi."Nếu đã ở lại đến lúc này rồi thì em cũng anh đi chơi bóng rổ đi. Hiện tại đang thiếu một vị trí."Thiếu niên ngửa đầu nhìn sắc trời đã tối mịt, do dự một chút liền từ chối. "Em phải về nhà." - Đúng vậy, cậu phải trở về nếu không Thẩm Dự sẽ lo lắng. "Thôi nào, ở thêm một lúc nữa thôi." - Người kia chợt vòng tay qua vai thiếu niên, mùi mồ hôi tưởng như đã tan theo gió lại trở nên rõ ràng hơn. Nó khiến mũi thiếu niên khẽ động một chút, cậu muốn hắt xì. Một bài toán khó lại đặt ra, nên trở về nhà để tránh Thẩm Dự nghi ngờ hay tiếp tục công việc của một kẻ tùy tùng. Mạc Dao cho rằng ngày hôm nay bản thân mình tăng ca đã đủ rồi. "Em phải về nhà." "Gì? Mày đang đùa tao ư?" Chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt thiếu niên khi giọng điệu thân thiện của người kia thay đổi trong phút chốc. Trời quá tối để cậu thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của người kia nhưng hiển nhiên, vẻ mặt ấy đã thay đổi. "Thẩm Trạch Văn làm gì mày cũng răm rắp nghe theo. Chẳng lẽ tao không bằng một góc của thằng đấy sao?" Không còn chút thân thiện của một đàn anh, người đối diện mang giọng điệu nghiến răng nghiến lợi mà quát thiếu niên. Ngay khoảnh khắc ấy, Mạc Dao đã nhìn thấy Mạc Tiền cũng chiếc thắt lưng của ông ta.Chạy. Phải chạy thôi. Cơ thể nhỏ bé bất chợt kịch liệt run rẩy. Thiếu niên không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, chỉ có thể theo bản năng muốn bỏ chạy. Tuy nhiên, ý định ấy đã bị bắt chẹt ngay khi cậu khẽ lùi lại một bước. "Chạy? Mày dám bỏ chạy sao?" Trong không gian chợt vang lên tiếng xé gió hệt như tiếng thắt lưng vung xuống. Nhưng lại không có gì xảy đến, cảm giác đau rát, da thịt nứt làm đôi để chừa chỗ cho dòng máu đỏ tươi trào lên, tất cả đều không diễn ra. "Mày định làm gì vậy?" Đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói khác không thuộc về Mạc Dao hay người đối diện kéo theo đó là tiếng kêu đau đớn của người thanh niên mặc đồng phục bóng rổ. Đến lúc này, Mạc Dao mới có thể tỉnh táo lại. Không phải Mạc Tiền. Mạc Tiền đã bị bắt rồi. Sẽ không còn ai làm hại cậu. Thiếu niên không ngừng lẩm bẩm trong đầu với hi vọng có thể xua tan sự run rẩy. Phải đến khi người đối diện sợ hãi bỏ chạy, thiếu niên mới có đủ can đảm đến mở mắt ra. "Sợ đến thế sao?" - Vẫn là giọng nói xa lạ vừa rồi. Mạc Dao ngơ ngác ngửa cổ nhìn hắn. Nhưng gương mặt bị ẩn trong bóng tối của người nọ khiến cậu hoàn toàn không nhận ra đây là ai. Chưa kể, cho dù có nhìn rõ mặt người này cũng chưa chắc cậu đã biết người này là ai. Ai bảo vòng bạn bè của cậu ít ỏi đến đáng thương. "Cảm... cảm ơn anh ạ." Không biết có phải do cậu nói lắp hay vì lý do nào khác mà người kia lại cười thành tiếng. Hắn dùng một tay vuốt ngược tóc mái mình ra sau, sau đó chợt mở miệng: "Nếu cậu sợ đến vậy thì để tôi đưa cậu về." 56. Chết tiệt, sao hắn lại đứng ở đây chứ! Thẩm Trạch Văn mở điện thoại ra sau đó lại bực bội tắt đi. Nếu không phải Thẩm Dự tàn nhẫn cắt hết mọi tiền trợ cấp của hắn thì đời nào hắn xuất hiện ở cổng trường vào giờ này, hơn nữa còn đi đón đứa con hoang kia. "Mà nó làm gì mà lâu vậy." Thẩm đại thiếu gia cảm thấy mấy việc mình sai bảo Mạc Dao chỉ là mấy việc vặt vãnh, cốt chỉ để nhắc nhở tên nhãi đó biết thân biết phận. Vậy mà ngày nào thiếu niên cũng về nhà muộn, hơn nữa còn luôn trong trạng thái giống như không ngủ đủ giấc. Mẹ nó, chắc chắn là nó cố tình. Người thanh niên nghiễm nhiên cho rằng Mạc Dao cố tình làm vậy nhằm giả đáng thương với Thẩm Dự. Dù sao, lúc này địa vị của hắn trong lòng tên khốn luật sư kia cũng chẳng đáng một đồng. Phía trước chợt vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Trạch Văn. Cuối cùng cũng chịu ra rồi. Hắn phiền chán nâng mắt lên, dù còn chưa nhìn thấy người, vị thiếu gia nào đó đã mở miệng cằn nhằn trước: "Không tìm cách trốn chui trốn nhủi trong trường học nữa sao? Mày cho rằng biến tao thành kẻ phản diện sẽ khiến Thẩm Dự yêu thương mày hơn chắc. Mày đừng tưởng..." Lời mỉa mai còn chưa kịp nói xong đã phải ngừng lại. Thẩm Trạch Văn kinh ngạc nhìn người thanh niên đứng bên cạnh thiếu niên. Dáng người hắn cao lớn, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã cởi hai cúc để lộ chiếc vòng bạc với mặt dây chuyền khắc chữ "Bùi". "Bùi Cảnh?" "Thẩm Trạch Văn à? Tao định rủ mày đi chơi nhưng lỡ ngủ quên mất. Đang tính về nhà thì nhặt được con thỏ con này." Tầm mắt người thanh niên nhanh chóng chuyển từ trên người Bùi Cảnh về phía Mạc Dao đang yên tĩnh ôm cặp sách đứng một bên. Bùi Cảnh cùng Mạc Dao? Cái tình cảnh gì thế này! Thẩm Trạch Văn không biết diễn tả tâm trạng mình ra sao nữa. Chỉ là hắn không nghĩ rằng hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau lại gặp nhau như vậy. Theo như lời của Bùi Cảnh, hắn vô tình gặp được thiếu niên khi cậu sắp bị một tên đô con đánh, hơn nữa tên ấy còn là một trong những người thường đi cùng nhóm bọn họ. Thẩm đại thiếu gia một lần nữa nhìn thoáng qua Mạc Dao. Gương mặt có phần trắng bệch ấy không xuất hiện bất kỳ vết thương nào, có lẽ Bùi Cảnh đã đến kịp lúc. Lúc này hắn mới phát hiện, thiếu niên giống như nhỏ hơn bọn hắn rất nhiều. Tuy chỉ cách nhau một tuổi như cả về chiều cao lẫn hình dạng, cậu giống như teo nhỏ hơn hắn một vòng. Với cánh tay gầy guộc như vậy, với gương mặt chỉ bé bằng bàn tay, nếu như bị đánh một cú có lẽ sẽ mất luôn cả mạng cũng nên. Chẳng phải Thẩm Dự rất cưng chiều thiếu niên sao. Vì sao lại không khiến cậu béo hơn một chút chứ. Như để kiểm chứng xem Mạc Dao gầy đến từng nào, Thẩm Trạch Văn đã đưa ra một quyết định khiến hắn cũng phải ngạc nhiên. Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay bé nhỏ của thiếu niên. Đến khi da thịt hai người tiếp xúc, người thanh niên mới giật mình nhận ra.Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của hắn, Thẩm đại thiếu gia không cảm thấy ghê tởm chút nào, ngược lại hắn lại có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ da thịt của thiếu niên cùng những cơn run rẩy rất nhỏ. Lạnh sao?"Cảm ơn mày. Có dịp tao sẽ mời mày ăn."Hắn cùng thiếu niên chia tay Bùi Cảnh. Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch Văn cùng Mạc Dao ngồi cùng một chiếc ô tô. Thẩm đại thiếu gia chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, con phố tấp nập cùng những gian hàng cứ thế xẹt qua trong mắt hắn, nhưng điều người thanh niên chú ý lại là chiếc bóng mờ in lại một hình dáng nhỏ bé đang cúi đầu nhìn cặp sách thiếu niên. Tùy tùng nhỏ. Đó hẳn là biệt danh mọi người đặt cho Mạc Dao. Nhưng đó cũng là tùy tùng của hắn. Từ bao giờ người của Thẩm gia lại dễ dàng để ai cũng bắt nạt được vậy."Từ ngày mai, mày chỉ được nghe lệnh của tao thôi." Thẩm Trạch Văn nghe thấy bản thân mình mở miệng nói vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me