Bl Abo 12cs A Way Out
"Đã chết hết rồi mà cũng chẳng bỏ được cái tật thích sân si."Người con trai gầy gò nhỏ bé ban nãy lại cất giọng, lần này từng chữ đều ngấm vào bầu không khí nặng nề như lưỡi dao cắt qua im lặng. Ánh mắt lạnh lùng của cậu quét qua những kẻ vừa lớn tiếng chỉ trích người khác, tựa như muốn nhìn thấu từng vết nhơ trong lòng họ."Chính mấy người cũng có sống tốt đẹp gì đâu nên mới bị lôi vào cái chỗ này. Vậy mà còn tâm trí để đi mắng chửi người khác!"Cậu nhấn mạnh từng chữ, như muốn dội gáo nước lạnh lên sự hung hăng giả tạo kia. Một nữ sinh trẻ tuổi vốn đang khoanh tay hờ hững, nghe thấy người kia đá động đến mình liền nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng vì tức giận."Ê thằng kia, mày nói cái gì đó?!"Cô ta lao lên một bước, mắt long lên sòng sọc. Bầu không khí bỗng chốc trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.Vi Xử Nữ chưa bao giờ là người nhịn giỏi dù cho sức khỏe của cậu rất yếu ớt như ngọn đèn trước gió nhưng cậu không phải là người dễ bị bắt nạt. Cậu nheo mắt, hất cằm đầy khiêu khích, chuẩn bị đáp trả một câu cay độc. Nhưng đúng lúc đó...Vụt.Một bóng người vụt qua, che khuất tầm nhìn của Vi Xử Nữ. Khi cậu chớp mắt nhìn lại, đã thấy một dáng người cao ráo, bờ vai rộng vững chắc chắn trước mình."Thôi nào, chúng ta sắp tới đều có thể là đồng đội để cùng giúp đỡ nhau chiến thắng trò chơi rồi. Vì vậy đừng có gây náo loạn ở đây nữa."Giọng nói trầm ổn vang lên, mang theo một sự nghiêm túc cứng cỏi. Người mới xuất hiện không cần phải lớn giọng, nhưng ánh mắt kiên định của anh ta đủ để khiến không khí xung quanh lạnh đi vài độ.Cô gái kia vẫn chưa chịu bỏ qua, khoanh tay trước ngực, nhướng mày đầy thách thức:"Thích lo chuyện bao đồng không?"Hàn Song Tử trước đó còn là tâm điểm của sự chỉ trích. Những lời lẽ sắc bén như những nhát dao vô hình cứ thế đâm vào người hắn, độc địa, lạnh lùng, và chẳng chừa lại chút khoảng trống nào để thở.Chẳng ai quan tâm đến câu chuyện của hắn. Chẳng ai thực sự muốn hiểu.Hắn vốn không định lên tiếng, cũng chẳng có hơi sức mà tranh cãi. Nhưng đúng lúc đó, Vi Xử Nữ bực bội chen vào, mắng thẳng vào mặt đám người kia. Không ngờ chỉ một câu nói của cậu đã khiến toàn bộ ánh mắt dời khỏi hắn, hướng sang ba kẻ đang gây náo loạn.Hàn Song Tử cau mày. Lúc này hắn chỉ cảm thấy mệt.Mặc kệ bọn họ.Hắn lặng lẽ quay người, tìm một góc khuất không ai đứng mà ngồi xuống, hắn thở dài, đưa tay sờ soạng trên người, tìm kiếm bao thuốc lá như một thói quen vì mỗi khi áp lực, chán nản và mệt mỏi hắn phải làm vài điếu mới có thể bình tĩnh được. Nhưng không có gì cả.Hắn khựng lại một giây, lòng bàn tay chỉ chạm vào lớp vải trống rỗng. Phải rồi... Khi tự sát, hắn chẳng mang theo gì bên mình cả.Khoảnh khắc đó, một cơn hụt hẫng nhàn nhạt dâng lên trong lòng.Hắn bỗng bật cười khe khẽ, một nụ cười không rõ là giễu cợt hay cam chịu.Ngay cả một điếu thuốc để giết thời gian, hắn cũng không có tư cách giữ lại. Hắn biết hút thuốc từ năm mười sáu tuổi, mười bảy tuổi thì đã tập tành uống rượu vang. Hai thứ đó cứ thế song hành cùng hắn như một phần của cuộc sống, bám riết lấy hắn không rời, cho đến tận lúc chết.Cần sa thì khác. Hắn đã cai hai năm trước khi tự sát, dứt khoát và không ngoái lại. Nhưng thuốc lá và rượu thì không, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, cũng chẳng có lý do gì để làm thế.Hắn bấm nhẹ đầu ngón tay vào lòng bàn tay, cảm giác bứt rứt như thể thiếu đi một phần quen thuộc.Pheromone của hắn là whisky, một thứ hương nồng nàn, mạnh mẽ nhưng lại có chút dư vị cay đắng đọng lại. Trước giờ hắn hút thuốc nhiều đến mức mùi khói thuốc đã ngấm vào đó, hòa quyện thành một hương vị riêng biệt. Có người từng nói rằng pheromone của hắn giống như một ly rượu mạnh được châm thêm làn khói mờ ảo, hấp dẫn nhưng cũng đầy nguy hiểm.Bây giờ, chẳng còn thuốc lá, chẳng còn rượu, nhưng hắn vẫn còn tồn tại ở đây.Một sự mỉa mai nực cười.Hàn Song Tử cảm thấy trong người bứt rứt như một kẻ nghiện bị cắt cơn giữa chừng. Cảm giác ngứa ngáy vô hình chạy dọc trong từng tế bào, thôi thúc hắn phải làm gì đó để khỏa lấp khoảng trống khó chịu này, nhưng hắn không thể. Không thuốc lá. Không rượu. Không gì cả.Hắn thở hắt ra, bực bội đến mức chẳng buồn ngồi nữa, cứ thế ngã lưng xuống mặt đất.Cứng. Lạnh.Không giống cỏ, không giống đất. Cảm giác này kỳ lạ đến khó chịu, nhưng hắn chẳng buồn để tâm nữa.Ngước mắt nhìn lên, hắn chỉ thấy một bầu trời trắng xóa. Trắng đến mức chói lòa, làm mắt hắn đau nhức. Rồi đột nhiên có một bóng đen lướt qua, chặn đi ánh sáng trắng nhức mắt kia.Hàn Song Tử nheo mắt. Khi tầm nhìn rõ hơn, hắn thấy một cậu thiếu niên đang cúi xuống, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn. Trông cậu ta vẫn còn rất trẻ, có lẽ vẫn còn là học sinh.Khoảnh khắc ấy kéo dài chưa đầy một giây, nhưng bản năng khiến Hàn Song Tử bật người dậy, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia không thân thiện.Không có mùi.Tuyến pheromone của cậu ta hoàn toàn trống rỗng. Đó là một beta.Nhận thức đó khiến hắn thả lỏng cơ mặt hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác. Kinh nghiệm sống dạy cho hắn rằng không ai tiếp cận mình mà không có lý do.Và hắn ghét bị người khác tiếp cận."Chú là Gemini phải không?"Cậu thiếu niên chớp mắt vài cái, đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve, trong suốt và lấp lánh như chứa cả bầu trời sao. Ánh nhìn ấy khiến Hàn Song Tử có cảm giác như bản thân đang bị hút vào một khoảng không xa lạ nào đó, nhẹ bẫng, vô định, nhưng cũng có chút gì đó khiến người ta khó chịu.Nhưng hắn không trả lời.Hắn cũng chẳng bỏ đi hay xua đuổi cậu ta. Hắn chỉ âm thầm quan sát, đánh giá.Cậu thiếu niên này thoạt nhìn có vẻ ngây ngô, vô tư, như ánh mặt trời rạng rỡ của tuổi trẻ, cái thứ mà hắn chẳng bao giờ có được lúc còn là thiếu niên. Cậu ta mặc một chiếc áo thun tay dài màu vàng cam, tông màu không quá chói mắt nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Chiếc quần yếm jeans dáng lửng màu xanh nhạt lại càng khiến vẻ ngoài trẻ con của cậu ta thêm rõ rệt.Một hình ảnh chẳng hề hợp với nơi này chút nào.Hàn Song Tử nhướng mày nhàn nhạt, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu ta.Cậu thiếu niên kia không hề tỏ vẻ bực tức khi bị phớt lờ, cũng chẳng mất kiên nhẫn. Ngược lại, cậu ta chỉ thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn, động tác thoải mái như thể hai người là bạn bè lâu năm.Hàn Song Tử còn chưa kịp đánh giá thêm thì cậu ta đã thò tay vào túi quần yếm của mình."Rẹt" một tiếng khe khẽ.Một bao thuốc lá được rút ra, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu thiếu niên.Ánh mắt Hàn Song Tử khẽ trầm xuống. Hắn nhìn cậu ta, lần này là nhìn thật kỹ."Chú có muốn một điếu thuốc không?"Giọng cậu thiếu niên nhẹ tênh, như thể đang đề nghị một điều hiển nhiên. "Lúc chết cháu quên bỏ nó ra khỏi túi, nên mặc định mang theo vào đây luôn." Cậu ta nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi, một nụ cười thân thiện và ngây ngô, hoàn toàn trái ngược với cách cậu ta hành động."Cháu có thể cho chú hết tất cả điếu thuốc còn lại trong bao này." Cậu giơ chiếc bao thuốc lên, lắc lắc nhẹ một cái. "Đổi lại, cháu muốn xin chữ ký của chú được không?"Hàn Song Tử nhướng mày.Thằng nhóc này... đúng là khác người.Hắn lặng im vài giây, ánh mắt thoáng chút suy tư, rồi bỗng trầm giọng hỏi:"Cậu mua thuốc lá cho cha của cậu xong rồi đi chết à?"Lần đầu tiên, hắn chủ động mở miệng với một người xa lạ.Cậu thiếu niên chớp mắt, rồi bật cười khe khẽ, không phải kiểu cười chế giễu mà mang một chút gì đó tự nhiên, thản nhiên như thể câu hỏi này chẳng động chạm gì đến cậu cả."Không." Cậu ta đáp gọn. "Cháu không có cha. Đây là của cháu hút."Lần này, đến lượt Hàn Song Tử rơi vào trầm mặc.Đột nhiên, hắn nhớ lại lần đầu tiên mình hút thuốc.Cũng là năm mười sáu tuổi.Cái năm định mệnh đó, khi mọi thứ đổ sập xuống đầu hắn. Khi hắn nhận ra thế giới này vốn chẳng có công bằng hay cứu rỗi gì cả. Khi hắn tìm đến điếu thuốc đầu tiên, chỉ để thử xem cái cảm giác chìm trong làn khói có thể giúp hắn quên đi hiện thực tồi tệ hay không.Và nó thực sự đã cứu rỗi hắn.Trong suốt quãng thời gian đen tối đó, thuốc lá là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào.Có vẻ cuộc sống trước khi chết của cậu ta cũng không được tốt đẹp như hắn, nên mới tự sát để vứt bỏ cái thế giới xấu xí ấy."Cháu là một fan hâm mộ của nhóm Sprout."Giọng nói của cậu thiếu niên kéo hắn trở về thực tại."Chú là bias của cháu đó!" Cậu ta cười toe toét, nhưng đôi mắt lại ánh lên một tia hoài niệm. "Bất quá cháu thề là cháu chưa từng chỉ trích chú lần nào. Chỉ là... cháu không biết nên bênh vực chú thế nào, nên toàn giữ im lặng."Nụ cười ấy thoáng có nét buồn. Ban nãy vẫn còn hồn nhiên, bây giờ lại trầm xuống như thể một diễn viên hạng A có thể thay đổi sắc mặt trong nháy mắt."Chú tha lỗi cho cháu nhé?" Cậu ta nghiêng đầu, ánh mắt long lanh như một chú cún con đang mong chờ sự chấp thuận. "Chú sẽ ký tên cho fan của mình mà, phải không?"Hàn Song Tử nhìn cậu ta, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu.Thằng nhóc này... Có gì đó không bình thường.Cách cậu ta nói chuyện, cách cậu ta thay đổi cảm xúc quá nhanh, cả cái cách cậu ta vừa thân thiện vừa xa lạ, giống như một người vừa rất gần nhưng lại cũng rất xa.Một bệnh nhân tâm thần? Hắn không chắc.Hoặc có lẽ... Cậu ta cũng là một kẻ điên giống như hắn vậy.Nhưng điều kỳ lạ là hắn lại không thấy bài xích cậu ta. Hắn cũng thật sự khó hiểu chinh mình lại ngồi ở đây nghe cậu ta luyên thuyên. Dù cậu ta có kỳ quái đến đâu, hắn cũng chẳng cảm thấy khó chịu. Ngược lại, mỗi khi nhìn vào đôi mắt to tròn trong trẻo ấy, hắn lại cảm thấy dịu đi sự bức bối vì thiếu thuốc và rượu.Một điều mà hắn không thể hiểu nổi.Hàn Song Tử không nói gì.Hắn chỉ lặng lẽ đưa tay cầm lấy bao thuốc trong tay cậu thiếu niên, rút ra một điếu, ngậm hờ hững trên môi. Đôi mắt hắn lạnh lẽo và u tối nhìn chằm chằm vào cậu trai trước mặt, như đang thăm dò, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cậu.Cậu thiếu niên nhận ra điều đó, nhưng thay vì e dè, khóe môi cậu lại cong lên một cách thích thú.Cậu móc từ trong túi quần yếm ra một chiếc bật lửa màu trắng, trên đó có một hình dán con sói dễ thương với biểu cảm quạo quọ. Một trong những linh vật của nhóm Sprout. Và con sói ấy chính là linh vật cá nhân của Hàn Song Tử.Một sự trùng hợp đầy ẩn ý.Cậu thuần thục bật chiếc bật lửa, ngọn lửa nhỏ bùng lên, phản chiếu trong đôi mắt của cả hai người. Khi cậu định đưa nó đến gần đầu điếu thuốc, Hàn Song Tử đột ngột nghiêng người về phía trước.Cậu chưa kịp phản ứng, thì hắn đã tự động châm lửa cho điếu thuốc trên môi mình. Khoảng cách giữa cả hai rất gần.Chỉ trong một thoáng, cậu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi pheromone của hắn, một thứ hương đậm chất nam tính, vừa mạnh mẽ, vừa lạnh lùng, có chút nồng cay của whisky, hòa lẫn với hương khói thuốc mới châm.Mùi hương ấy không hề khó chịu. Ngược lại, nó khiến cậu có chút kích thích.Hàn Song Tử không nhìn cậu, hắn chỉ bình thản ngã người ra sau, rít một hơi thuốc thật sâu. Gương mặt lạnh nhạt hơi ngước lên trời với đôi mắt nhắm hờ hững rồi ung dung phả ra một làn khói trắng trước mặt cậu.Cậu thiếu niên chăm chú nhìn hắn, đôi mắt ánh lên một chút si mê lạ lẫm.Khoảnh khắc này... Trông hắn thật đẹp. Đẹp như một cảnh phim trắng đen, nơi hắn là nhân vật chính, một ông trùm thế giới ngầm, lặng lẽ nhả khói trong ánh sáng mờ ảo. Giọng hắn khàn khàn vang lên:"Cậu tên gì?""Đường Song Ngư ạ. Cháu là fan của chú từ khi cháu tám tuổi đó."Giản Kim Ngưu cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Không phải vì phấn khích, mà là vì lo sợ. Cậu đã quen với cảm giác cô độc, nhưng chưa bao giờ nó đáng sợ như lúc này. Bốn phía đều là những khuôn mặt xa lạ, những bóng người di chuyển không ngừng, giọng nói vang lên như những tiếng ồn rời rạc mà cậu không thể ghép nối thành một câu hoàn chỉnh.Bên tai chỉ có một bên máy trợ thính hoạt động, nhưng dường như chẳng giúp ích được bao nhiêu. Cậu chỉ nghe thấy những âm thanh mơ hồ, méo mó, giống như thế giới này đang cách cậu một lớp kính dày cộp.Cậu đã quen với việc không ai kiên nhẫn nghe mình nói. Đã quen với việc dù cố gắng đến đâu, giọng của cậu cũng không thể phát ra tiếng nói rõ ràng như người khác. Nhưng cậu không quan tâm đến điều đó ngay lúc này.Thứ duy nhất cậu quan tâm là Thái Ma Kết đâu? Rõ ràng cả hai cùng nhau nhảy xuống một cây cầu để tự sát, thậm chí còn nắm tay nhau để cùng nhảy, vậy mà bây giờ chỉ có một mình cậu ở đây.Nếu như... Nếu như Ma Kết không xuất hiện thì sao? Nếu như chỉ có mình cậu lạc lõng ở nơi này mãi mãi thì sao? Kim Ngưu nuốt nước bọt, cảm giác như lồng ngực mình sắp vỡ ra vì hoảng loạn. Những suy nghĩ tiêu cực quấn lấy cậu như những sợi dây thừng siết chặt. Cậu cảm thấy nhịp thở dần trở nên khó khăn hơn.Rồi đột nhiên có một bàn tay chạm nhẹ vào vai cậu. Giản Kim Ngưu giật mình quay phắt lại.Ánh mắt cậu va phải một khuôn mặt quen thuộc. Vẫn là đôi mắt màu nâu nhạt dịu dàng, vẫn là cái nhíu mày đầy sự lo lắng nhưng lại mang theo chút bất lực ấy, và vẫn là giọng nói ấm áp ấy, cho dù cậu không nghe rõ ràng, nhưng cậu biết người này đang gọi tên mình.Thái Ma Kết, người bạn thân duy nhất mà cậu có ở trên đời và cho đến lúc chết đi.Khoảnh khắc đó, cậu không còn quan tâm gì nữa. Không quan tâm đến tiếng ồn xung quanh, không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, cũng không quan tâm đến bản thân mình trông thảm hại đến mức nào.Cậu chỉ biết rằng người bạn thân của cậu, cùng cậu tự sát đã xuất hiện ở đây. Thái Ma Kết nhìn gương mặt cảm động đến mức như sắp khóc của Kim Ngưu mà khó hiểu.Kim Ngưu cắn môi, đôi mắt long lanh ánh nước, nhưng cậu không rơi nước mắt. Cậu chỉ mím chặt môi, như thể đang cố gắng kiềm chế một cơn xúc động quá lớn.Ma Kết im lặng trong vài giây, sau đó lặng lẽ chìa một cánh tay ra. Nằm trong lòng bàn tay anh là bên còn lại của chiếc máy trợ thính làm Kim Ngưu sững sờ.Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Ma Kết đã nhẹ nhàng ghé sát vào cậu, cẩn thận giúp cậu đeo nó vào, rồi kiên nhẫn điều chỉnh âm lượng.Một dòng âm thanh quen thuộc chợt ùa vào tai Kim Ngưu, tất cả mọi thứ xung quanh bỗng trở nên rõ ràng hơn.Kim Ngưu chớp mắt vài cái, vô thức giơ tay chạm vào chiếc máy trợ thính. Ma Kết lẳng lặng nhìn cậu."Không ngờ chúng ta đã đi đến bước đường này..."Giọng anh cất lên không nặng nề, cũng chẳng bi thương, nhưng trong đó lại có một nét hoài niệm đầy tiếc nuối."Vậy mà vẫn còn gặp thử thách sống còn nữa."Ma Kết khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu Kim Ngưu như một thói quen lúc cả hai còn sống.Hành động ấy rất nhẹ, rất chậm, giống như sợ nếu mạnh tay một chút, Kim Ngưu sẽ lập tức vỡ tan. Kim Ngưu siết chặt tay, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, cậu chỉ im lặng.Thái Ma Kết rút tay về, ánh mắt vô thức quét qua đám đông xung quanh. Lúc này anh mới nhận ra, những người có mặt ở đây đều rất khác biệt.Có người già, người trẻ, có người mặc đồng phục học sinh, có người vẫn còn đang mặc đồ ngủ, có người khoác trên mình bộ vest công sở, thậm chí có cả một số người nước ngoài với mái tóc vàng, da ngăm đậm chất người Tây Ban Nha.Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Ma Kết. Anh nhớ lại khoảnh khắc ban nãy, rõ ràng có một người nước ngoài đã lên tiếng bắt chuyện với anh. Nhưng điều kỳ lạ là... Anh đã hiểu được câu hỏi ấy một cách hoàn toàn trôi chảy.Không thể nào.Dù cho Ma Kết có học giỏi đến mấy thì với tiếng Tây Ban Nha anh chưa từng học qua bao giờ. Vậy mà... Anh đã nghe hiểu rõ ràng câu hỏi của người nọ:"Cậu có biết đây là nơi nào không?"Hơn nữa, Ma Kết nhớ rất rõ, anh đã trả lời người đó bằng tiếng mẹ đẻ của mình, thế nhưng đối phương vẫn phản ứng hoàn toàn bình thường, như thể gã ta cũng nghe và hiểu được.Anh nheo mắt. Không lẽ trong không gian kỳ lạ này. Tất cả mọi người đều có thể giao tiếp bằng một ngôn ngữ đồng nhất? Ý nghĩ ấy làm sống lưng anh khẽ lạnh đi.Một cái kéo nhẹ làm Thái Ma Kết giật mình, cúi xuống nhìn cánh tay áo mình bị nắm chặt. Kim Ngưu từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, đang ngước nhìn anh. Đôi mắt cậu có chút ngập ngừng, như thể muốn nói gì đó nhưng không biết phải diễn đạt thế nào.Ma Kết im lặng đợi.Kim Ngưu mím môi, rồi cuối cùng cũng gượng gạo mở lời:"Tụi mình... Cùng nhau... Thắng để... Sống lại... Sau đó... Hai điều ước... Trở tốt hơn..."Những câu chữ ngắt quãng, chậm rãi, thậm chí còn không nói tròn chữ như người bị ngọng, nhưng Ma Kết vẫn hiểu được.Bởi vì, anh đã quen với cách Kim Ngưu nói chuyện. Người bạn này không giỏi trong việc diễn đạt, lúc nào cũng nói rề rà như vậy. Nhưng hôm nay, trong ánh mắt cậu lại có một thứ mà từ trước đến nay chưa từng có, hy vọng.Ma Kết khẽ nhíu mày. Ban nãy, chẳng phải cả hai đã cùng nhau mặc kệ thế giới này mà tự sát để giải thoát hay sao? Vậy mà bây giờ, Kim Ngưu lại muốn cả hai cùng nhau chiến thắng trò chơi này, một trò chơi mà ngay cả quy tắc còn chưa được làm rõ, chỉ vì một lời hứa hẹn về điều ước của kẻ đeo mặt nạ thỏ kia.Ma Kết siết nhẹ nắm tay. Chỉ là một lời hứa suông. Nhưng nếu... Điều ước đó thật sự tồn tại thì sao? Nếu như bọn họ có thể sống lại, có thể thế giới ngoài kia sẽ không còn là địa ngục với họ nữa?Thái Ma Kết không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Kim Ngưu. Anh nhớ lại những ngày tháng mà Giản Kim Ngưu bị bạn bè khác bắt nạt, cậu đã trải qua những năm tháng đi học bị đem làm mục tiêu của những trò bạo lực học đường. Một người khiếm thính đã sống khó khăn hơn người bình thường, vậy mà còn phải đối mặt với những trò đùa tệ hại trong một xã hội thối nát làm Kim Ngưu dường như chẳng có cái gọi sức sống của tuổi trẻ. Lúc nào cậu cũng luôn ủ dột, thu mình vào một góc và cố gắng đem bản thân trốn khỏi tầm mắt mọi người, thậm chí là như muốn hóa thành rùa chui vào mai để trốn tránh.Bất giác anh cảm thấy cuộc sống của bản thân so với cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Và rồi, anh khẽ thở dài."Ừm."Kim Ngưu mở lớn mắt, dường như không ngờ Ma Kết sẽ đồng ý nhanh đến vậy. Nhưng Ma Kết chỉ xoa đầu cậu, giọng nói trầm thấp nhưng dứt khoát:"Chúng ta cùng nhau thắng." Kim Ngưu cảm kích hướng về phía Ma Kết nở nụ cười rạng rỡ.
Vi Xử Nữ đanh mặt lại, rõ ràng khó chịu khi nhìn người con trai to lớn trước mặt đang trưng ra cái bộ dạng ngây thơ vô số tội.Cậu bực bội thật sự.Ban nãy, người này đột nhiên lao ra, chen ngang vào cuộc tranh cãi của cậu với cô gái láu cá kia.Vi Xử Nữ có thể chịu được điều đó.Nhưng ngay sau đó, cái tên nam thần tượng mà cậu vừa tốn công nói đỡ lại lẳng lặng biến mất, bỏ lại một mớ rắc rối mà giờ đây đổ dồn hết lên đầu cậu.Cái này, cậu không chịu được.Và điều bực bội hơn cả là tên to con trước mặt cậu vẫn bám dai như đỉa đói. Kích thước cơ thể của cả hai khác biệt rõ rệt đến mức càng khiến cho tâm trạng của Xử Nữ não nề. Cậu đi đến đâu thì người nọ cứ lặng lẽ theo sau, không nói một lời, nhưng tuyệt đối cũng không chịu rời đi.Cảm giác như một cái đuôi dai dẳng, bám chặt đến mức Vi Xử Nữ không sao cắt đứt được. Cậu hít sâu một hơi."Cậu còn bám theo tôi làm gì?"Vi Xử Nữ cực kỳ nhẫn nhịn, nhưng giọng nói đã mang theo một chút khó chịu không che giấu.Người kia chớp mắt, đôi mắt đen láy vô tội đến phát cáu, như thể người nọ thật sự không hiểu mình làm sai điều gì.Vi Xử Nữ nghiến răng. Cậu không rõ liệu tên này cố tình giả ngu hay thật sự đầu óc có vấn đề nữa."À... Tôi sợ cậu sẽ bị mấy cô gái kia tìm đến quấy rối nên đi theo một lát. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ rời đi ngay."Vi Xử Nữ khoanh tay, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt lạnh tanh."Vậy thì đi đi."Cậu chẳng buồn suy nghĩ mà lập tức đuổi người nọ không chút do dự.Người kia thoáng có chút sững sờ, nhìn cậu với vẻ khó tin, rồi đột nhiên lại bĩu môi, ánh mắt không cam lòng cứ bám chặt trên người Vi Xử Nữ như một con cún con sắp bị chủ bỏ rơi."Cậu thật sự nỡ đuổi tôi đi sao?"Vi Xử Nữ chán chường thở dài, cố gắng kiềm chế cảm giác phiền phức đang tràn ngập trong lòng, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:"Đi đi cho khuất mắt tôi."Cậu đã nói đến nước này rồi, chắc chắn đối phương phải tự hiểu mà rời đi.Ấy vậy mà..."Nhưng mà... Nhưng mà... Tôi vừa giúp cậu giải vây còn gì?"Vi Xử Nữ cảm thấy mi mắt giật giật. Cái gì gọi là giải vây?Tên này rõ ràng lao ra gây thêm chuyện, khiến mọi người đều tập trung vào cậu nhiều hơn!Cậu híp mắt, ánh nhìn sắc như dao xoáy thẳng vào đối phương, giọng nói càng trở nên sắc bén:"Cậu giải vây cho tôi hay cậu kéo thêm kẻ thù cho tôi vậy?"Cùng lúc đó, ánh mắt Vi Xử Nữ bất giác quét xuống cơ thể đối phương, vừa vặn nhìn thấy cơ ngực rắn chắc đang phập phồng theo nhịp thở của hắn. Vi Xử Nữ bất giác cảm thấy ghen tị, nhưng cậu thẳng thừng phủ nhận cảm xúc đó ngay lập tức.Cậu không ghen tị. Chỉ là nhìn không vừa mắt thôi! Xấu quá nên mới không vừa mắt!Người nọ đột nhiên thở dài.Vi Xử Nữ nhíu mày, cậu còn chưa thở dài mà tên này đã dám thở dài trước?! Lại còn thở dài đầy tiếc nuối như thể chịu một nỗi đau trời giáng nào đó.Nhưng chưa kịp để cậu phản ứng, người nọ đã tiếp tục nói:"Thôi được rồi, anh bạn nhỏ. Tôi thấy anh bạn nhỏ còn trẻ như vậy mà đã xuất hiện ở đây nên nhất thời cảm thấy anh bạn nhỏ cần được bảo vệ thôi. Cho tôi ở cạnh đi."Anh bạn nhỏ? Anh bạn nhỏ?!Vi Xử Nữ lập tức nhướng mày, hận không thể ngay lúc này cao vọt lên 1m9 để từ trên nhìn xuống cái tên to con này với ánh mắt khinh miệt.Cậu nén lại cảm xúc phẫn nộ, híp mắt nguy hiểm hỏi:"Khoan. Cậu tên gì và cậu bao nhiêu tuổi?"Người nọ chớp chớp mắt như thể không hiểu vì sao cậu lại hỏi chuyện này."Hả? À tôi tên là Khương Cự Giải, năm nay tròn hai chục."Không gian bỗng rơi vào im lặng. Sắc mặt Vi Xử Nữ tối sầm lại. Cậu khinh! Cậu đây hơn hẳn người nọ năm tuổi!"Tôi hai lăm, nên anh bạn nhỏ ở đây là cậu chứ không phải là tôi!" Vi Xử Nữ lạnh lùng chỉnh lại.Nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu tiếp tục gằn giọng:"Hơn nữa, tôi không phải tự sát, mà tôi bị tai nạn!"Khương Cự Giải tròn mắt. "Ơ? Tôi cũng là bị tai nạn rồi dịch chuyển đến đây luôn."Cự Giải chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên khi phát hiện ra một mùi táo xanh thoang thoảng ngay bên sóng mũi.Cảm giác này làm hắn theo bản năng lùi lại, giãn cách với Vi Xử Nữ, lời nói định thốt ra chợt nghẹn lại nơi cổ họng. Không lẽ là... Omega? Vì là omega nên người nọ mới có vóc dáng nhỏ con thiếu sức sống như vậy dù cho người nọ lớn hơn hắn tận năm tuổi. Hắn đúng là ngốc khi không phát hiện ra sớm!Chợt trong khoảng không gian hư ảo này, một lần nữa vang lên những tiếng xẹt xẹt chói tai. Âm thanh như thể có thứ gì đó đang xé toạc không gian, méo mó hiện thực, khiến tất cả những người có mặt trong khu vực này bất giác rùng mình.Một số người đã kịp thời thích ứng, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác bất an dâng lên trong lòng.Rồi họ nhìn thấy những bóng người mờ nhạt dần dần hiện rõ lên giữa không trung.Tựa như bị kéo ra từ một chiều không gian khác, những cơ thể mới cứ thế ngã ra khỏi vết nứt, kẻ thì chới với, kẻ thì hoảng loạn, kẻ thì chết lặng vì chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.Không cần ai nhắc nhở, tất cả những người đã có mặt từ trước đều tự ngầm hiểu:Gã đeo mặt nạ thỏ đã tìm được thêm những kẻ xấu số mới.Giống như lời gã từng nói, gã sẽ đợi để bắt thêm vài người chết đến đây, rồi sau đó ván game đầu tiên mới chính thức bắt đầu.
Vi Xử Nữ đanh mặt lại, rõ ràng khó chịu khi nhìn người con trai to lớn trước mặt đang trưng ra cái bộ dạng ngây thơ vô số tội.Cậu bực bội thật sự.Ban nãy, người này đột nhiên lao ra, chen ngang vào cuộc tranh cãi của cậu với cô gái láu cá kia.Vi Xử Nữ có thể chịu được điều đó.Nhưng ngay sau đó, cái tên nam thần tượng mà cậu vừa tốn công nói đỡ lại lẳng lặng biến mất, bỏ lại một mớ rắc rối mà giờ đây đổ dồn hết lên đầu cậu.Cái này, cậu không chịu được.Và điều bực bội hơn cả là tên to con trước mặt cậu vẫn bám dai như đỉa đói. Kích thước cơ thể của cả hai khác biệt rõ rệt đến mức càng khiến cho tâm trạng của Xử Nữ não nề. Cậu đi đến đâu thì người nọ cứ lặng lẽ theo sau, không nói một lời, nhưng tuyệt đối cũng không chịu rời đi.Cảm giác như một cái đuôi dai dẳng, bám chặt đến mức Vi Xử Nữ không sao cắt đứt được. Cậu hít sâu một hơi."Cậu còn bám theo tôi làm gì?"Vi Xử Nữ cực kỳ nhẫn nhịn, nhưng giọng nói đã mang theo một chút khó chịu không che giấu.Người kia chớp mắt, đôi mắt đen láy vô tội đến phát cáu, như thể người nọ thật sự không hiểu mình làm sai điều gì.Vi Xử Nữ nghiến răng. Cậu không rõ liệu tên này cố tình giả ngu hay thật sự đầu óc có vấn đề nữa."À... Tôi sợ cậu sẽ bị mấy cô gái kia tìm đến quấy rối nên đi theo một lát. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ rời đi ngay."Vi Xử Nữ khoanh tay, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt lạnh tanh."Vậy thì đi đi."Cậu chẳng buồn suy nghĩ mà lập tức đuổi người nọ không chút do dự.Người kia thoáng có chút sững sờ, nhìn cậu với vẻ khó tin, rồi đột nhiên lại bĩu môi, ánh mắt không cam lòng cứ bám chặt trên người Vi Xử Nữ như một con cún con sắp bị chủ bỏ rơi."Cậu thật sự nỡ đuổi tôi đi sao?"Vi Xử Nữ chán chường thở dài, cố gắng kiềm chế cảm giác phiền phức đang tràn ngập trong lòng, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:"Đi đi cho khuất mắt tôi."Cậu đã nói đến nước này rồi, chắc chắn đối phương phải tự hiểu mà rời đi.Ấy vậy mà..."Nhưng mà... Nhưng mà... Tôi vừa giúp cậu giải vây còn gì?"Vi Xử Nữ cảm thấy mi mắt giật giật. Cái gì gọi là giải vây?Tên này rõ ràng lao ra gây thêm chuyện, khiến mọi người đều tập trung vào cậu nhiều hơn!Cậu híp mắt, ánh nhìn sắc như dao xoáy thẳng vào đối phương, giọng nói càng trở nên sắc bén:"Cậu giải vây cho tôi hay cậu kéo thêm kẻ thù cho tôi vậy?"Cùng lúc đó, ánh mắt Vi Xử Nữ bất giác quét xuống cơ thể đối phương, vừa vặn nhìn thấy cơ ngực rắn chắc đang phập phồng theo nhịp thở của hắn. Vi Xử Nữ bất giác cảm thấy ghen tị, nhưng cậu thẳng thừng phủ nhận cảm xúc đó ngay lập tức.Cậu không ghen tị. Chỉ là nhìn không vừa mắt thôi! Xấu quá nên mới không vừa mắt!Người nọ đột nhiên thở dài.Vi Xử Nữ nhíu mày, cậu còn chưa thở dài mà tên này đã dám thở dài trước?! Lại còn thở dài đầy tiếc nuối như thể chịu một nỗi đau trời giáng nào đó.Nhưng chưa kịp để cậu phản ứng, người nọ đã tiếp tục nói:"Thôi được rồi, anh bạn nhỏ. Tôi thấy anh bạn nhỏ còn trẻ như vậy mà đã xuất hiện ở đây nên nhất thời cảm thấy anh bạn nhỏ cần được bảo vệ thôi. Cho tôi ở cạnh đi."Anh bạn nhỏ? Anh bạn nhỏ?!Vi Xử Nữ lập tức nhướng mày, hận không thể ngay lúc này cao vọt lên 1m9 để từ trên nhìn xuống cái tên to con này với ánh mắt khinh miệt.Cậu nén lại cảm xúc phẫn nộ, híp mắt nguy hiểm hỏi:"Khoan. Cậu tên gì và cậu bao nhiêu tuổi?"Người nọ chớp chớp mắt như thể không hiểu vì sao cậu lại hỏi chuyện này."Hả? À tôi tên là Khương Cự Giải, năm nay tròn hai chục."Không gian bỗng rơi vào im lặng. Sắc mặt Vi Xử Nữ tối sầm lại. Cậu khinh! Cậu đây hơn hẳn người nọ năm tuổi!"Tôi hai lăm, nên anh bạn nhỏ ở đây là cậu chứ không phải là tôi!" Vi Xử Nữ lạnh lùng chỉnh lại.Nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu tiếp tục gằn giọng:"Hơn nữa, tôi không phải tự sát, mà tôi bị tai nạn!"Khương Cự Giải tròn mắt. "Ơ? Tôi cũng là bị tai nạn rồi dịch chuyển đến đây luôn."Cự Giải chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên khi phát hiện ra một mùi táo xanh thoang thoảng ngay bên sóng mũi.Cảm giác này làm hắn theo bản năng lùi lại, giãn cách với Vi Xử Nữ, lời nói định thốt ra chợt nghẹn lại nơi cổ họng. Không lẽ là... Omega? Vì là omega nên người nọ mới có vóc dáng nhỏ con thiếu sức sống như vậy dù cho người nọ lớn hơn hắn tận năm tuổi. Hắn đúng là ngốc khi không phát hiện ra sớm!Chợt trong khoảng không gian hư ảo này, một lần nữa vang lên những tiếng xẹt xẹt chói tai. Âm thanh như thể có thứ gì đó đang xé toạc không gian, méo mó hiện thực, khiến tất cả những người có mặt trong khu vực này bất giác rùng mình.Một số người đã kịp thời thích ứng, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác bất an dâng lên trong lòng.Rồi họ nhìn thấy những bóng người mờ nhạt dần dần hiện rõ lên giữa không trung.Tựa như bị kéo ra từ một chiều không gian khác, những cơ thể mới cứ thế ngã ra khỏi vết nứt, kẻ thì chới với, kẻ thì hoảng loạn, kẻ thì chết lặng vì chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.Không cần ai nhắc nhở, tất cả những người đã có mặt từ trước đều tự ngầm hiểu:Gã đeo mặt nạ thỏ đã tìm được thêm những kẻ xấu số mới.Giống như lời gã từng nói, gã sẽ đợi để bắt thêm vài người chết đến đây, rồi sau đó ván game đầu tiên mới chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me