TruyenFull.Me

Bl Alltakemichi Lovers

Chương 55

- Chuẩn bị quỳ xuống xin lỗi đi, dù không được tha thứ đâu

- Bọn tao chả biết gì hết

Inui và Kokonoi vô cùng tự tin, thiếu điều ngồi lên đầu Mutou giẫm giẫm vài phát nữa thôi.

- Nãy giờ bọn mày đang nhầm lẫn gì đấy? Chuyện đặc vụ tao nói không phải là đặc vụ đâu

- Hả? Không thì bắt bọn tao làm gì?

- Tao và Izana từng dây vào trộm cướp, gây rối và ma tuý. Chuyện xấu nào cũng cùng làm

- Izana...

- Rồi thì cả hai tạo lập ra hai băng khác nhau, tạo nên nỗi khiếp sợ mang tên "thế hệ cực ác", thời đại nằm trong tay bọn tao. Vào lúc đó, Izana lại rút lui, trong lúc chán chường thì Mikey đã chiêu mộ tao. Mày có hiểu không Hanagaki? Tao là thành viên tạo lập Tenjiku

Takemichi không nhịn được nuốt nước bọt một tiếng, rốt cuộc là bây giờ Mutou muốn em làm gì thì có thể nói một tiếng được không!? Takemichi trong đầu một mảng trắng xoá, hàon toàn không thể đoán được người tên Mutou đứng trước mặt này muốn mình phải làm gì...

- Mày phản bội lại Mikey - kun và Touman...

- Nếu tao gặp được Mikey trước thì mọi chuyện có lẽ đã khác... Izana bây giờ đã quay lại rồi... Bọn mày chính là kẻ địch của tao. Tất cả sẽ chết ở đây

Khí thế áp bức của Mutou bây giờ mới thật sự bùng nổ... Takemichi cảm thấy mình như bị hàng ngàn tảng đá lớn đè lên ngực, vừa choáng váng lại vừa khó thở....

- Muchou - kun, mày và Izana muốn làm gì...

Mutou nhìn Takemichi, không vội đáp lời em, hắn ta quay sang Inui và Kokonoi.

- Inui, tại sao bọn mày lại về dưới trướng Hanagaki. Để không bị sử dụng hả? Inui... Ngày xưa từng về dưới trướng của kẻ giống mày, tổng trưởng Hắc Long đời thứ 10, Shiba Taiju nhỉ?

Mutou dừng lại một chút, ánh mắt dò xét di chuyển lướt qua Inui và Kokonoi.

- Mày đã sử dụng "sức mạnh" cảu Taiju để tái thiết Hắc Long và... Chuyện Taiju yêu cầu người đảm bảo chính là sự gia nhập của Kokonoi Hajime. Tại sao Taiju lại yêu cầu Kokonoi Hajime, mày hiểu không Hanagaki?

Tất nhiên, Mutou hoàn toàn không có ý định chờ đợi câu trả lời của em, hắn ta đã tự mình trả lời trước.

- Vì Kokonoi là thiên tài kiếm tiền, "tài lực". Izana bây giờ cũng muốn sử dụng "tiềm lực" đó

Không ai đáp lời Mutou, mà xem ra hắn cũng không cần ai đáp lại, vẫn tiếp tục với "suy luận" của bản thân.

- Nhưng cái phiền phức ở đây là Kokonoi chỉ nghe lời của Inui mà thôi. Hơn nữa, tại sao Inui lại về dưới trướng của Hanagaki. Vì vậy, tao sẽ giết Inui và Hanagaki ở đây. Không còn những kẻ này nữa thì mày, Kokonoi, chỉ còn cách tới Tenjiku thôi đúng chứ?

Takemichi muốn lên tiếng phản bác lại thứ suy nghĩ trái với lẽ thường của Mutou, chẳng phải bình thường sẽ thuyết phục dõ ngọt sao, sao đám Tenjiku này chỉ toàn nghĩ đến mấy cách bạo lực không vậy chứ!? Nhưng hành động của Mutou đã lập tức khiến em im bặt, hắn ta không thương tiếc dẫm mạnh lên mặt của Inui

- Giờ thì sao, Kokonoi? Hoặc hai tên này chết, hoặc cùng tao tớiTenjiku, hãy chọn một trong hai

- Nhất định phải làm đến mức độ đó sao!?

- Hanagaki... Izana không hướng tới Mikey, cũng không hướng tới một băng đảng trẻ con như Touman đâu. Tài lực của Kokonoi, bộ não của Kisaki, chỉ cần tận dụng được điều đó, sẽ tạo nên được "tổ chức tội phạm" mạnh nhất. S62 đã 18 tuổi rồi, bọn tao không còn hứng thú với băng đảng đua xe như lũ oắt con tụi mày. Kokonoi, nếu mày đi cùng tao thì Hanagaki và Inui sẽ được thả. Nào! Mày sẽ làm gì đây!? Kokonoi!!!

- Tao... Tao...

- Koko - kun... Không cần nghe tên khốn này đâu...

Takemichi vật vã bò dậy từ dưới nền đất, hai tay bị trói sau lưng khiến em có chút khó khăn trong việc thăng bằng.

- Muchou - kun, nếu chuyện tổ chức tội phạm mày nóii là nghiêm túc, thì dù có đe doạ tao cũng chẳng lay chuyển đâu... Hơn nữa...

Takemichi rất yếu, em biết, thậm chí dù mang danh là đội trưởng nhất phiên đội của Touman nhưng ngay cả Kiyomasa em cũng không đánh lại. Tuy nhiên, Mutou thật sự chọc trúng điểm ngữa của Takemichi rồi... Cho dù không giúp được gì, thì Takemichi em sẽ không bao giờ cho phép bản thân trở thành hòn đá ngáng chân người khác!!!

- Kokonoi Hajime là thành viên của nhất phiên đội. Cấp dưới của tao, dù bất cứ giá nào cũng sẽ không sang bên chúng mày đâu!!! Cảm ơn nhé, mày khiến tao đột nhiên tràn đầy quyết tâm rồi đấy!

- Thế mày định làm gì? Mày không thắng nổi tao đâu

- Mày vẫn không hiểu nhỉ Muchou - kun? Chuyện này không phải là thắng hay thua!!! Có chết tao cũng không khuất phục đâu!!!

- Tao cũng sẽ giúp mày một tay, Hanagaki!!!

Dù bị trói chặt hay tay, nhưng chẳng phải ai cũng bảo em cứng đầu sao, vậy dùng đầu thôi!!! Takemichi không hề ngần ngại nhào vào Mutou, ngay cả Inui cũng vậy. Nhưng tất nhiên, hai người bị trói tay thì đánh thế quái nào để bằng đội trưởng mạnh nhất của Touman chứ...

- Nếu mày muốn đánh chết tao để Koko vào Tenjiku, thì đánh đến kiếp sau đi! Tao là vua lỳ đòn đó!!!

Chỉ cần Mutou buông em ra để đấm Inui, y như rằng những câu nói khiêu khích kiểu đó sẽ lập tức phun ra khỏi mồm Takemichi. Chỉ có càng ngày càng quá đáng, chính là hoàn toàn không sợ chết một miếng nào!!!

- Sao nào Kokonoi? Cứ thế này cả hai đứa tụi nó sẽ chết đấy!!?

- Đã chết đâu mà mày lại quay sang Koko rồi!!! Tập trung chuyện chính đi Muchou - kun

Takemichi vừa bị đạp ra hoàn toàn không sợ chết mà lại húc thẳng vào Mutou. Đánh hắn, em đánh không lại. Nhưng trước khi bị hắn đánh chết, em nhất định phải dùng lời nói khiến hắn tức đến chết.

- Bọn trẻ ranh lao đầu vào chỗ chết

- Chưa hề hấn gì với tao hết! Koko! Đừng có trả lời hắn! Muchou - kun thật sự là đội trưởng mạnh nhất của Touman sao!!! Đánh tao mạnh nữa xem nào!!!

Takemichi lại bò dậy, lần nữa húc vào người Mutou, thú thật, Takemichi rất khâm phục sức mạnh của Mutou. Em thật sự muốn ngất lắm rồi, mạnh mồm mạnh miệng thế là nhờ nãy giờ Takemichi tự cắn vào lưỡi để giữ tỉnh táo đó. Nên tốt nhất là Kokonoi đừng có phụ công sức của em!!!

- Chậc...

Mutou thật sự chuyển hướng, bắt đầu tập trung toàn lực đấm Takemichi. Lần này thì hay rồi... Thật sự đấm đến mức Takemichi không thể nhả thêm câu nào nữa, chỉ có thể hy vọng ánh mắt của mình giêt người được...

- Tao biết rồi Muchou!!! Dù là gì tao cũng nghe theo mày!!! Nên hãy thả hay người họ đi!!!

- Ai cho!? Tao mới là đội trưởng của mày đó!!!

Takemichi vẫn vô cùng cứng rắn hét, nhưng Mutou không thèm nghe mấy lời vô nghĩa đó của em. Vừa nhận được câu trả lời từ Kokonoi, hắn và Sanzu đã xách em cùng Inui vứt ra bãi rác.

- AAAAA! Chết tiệt! Hèn hạ! Quay lại xem!!!

Takemichi vùng vẫy trong đống rác, muốn thử đứng dậy nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể nhìn cả hai rời đi. Takemichi cuối cùng cũng từ bỏ, nhìn sang Inui...

- Inupee - kun? 

Ban nãy chỉ chú ý Kokonoi, giờ Takemichi mới thấy, tình trạng cả Inui thật sự rất tệ. Trước đó đã bị đánh, xong lại còn phải chịu trận cùng em. Takemichi gọi mấy lần vẫn không thấy động tĩnh, Takemichi bắt đầu phát hoảng.

- Ngất thật đấy hả!? Đợi tí...

Takemichi cuối xuống, cố gắng dùng răng cắn đứt miếng băng quấn quanh mình. Dù chật vật, nhưng xem như cũng thành công. Sau đó em xoay người muốn xé nát băng keo quấn trên người Inui, nhưng chẳng hiểu sao, băng keo cứ dính chặt vào người cậu, giạt mãi cũng không ra.

Trong lúc hoảng, ánh mắt Takemichi lại bắt gặp một thứ ánh sáng lẻ loi nằm trên mặt đất, Takemichi nhào đến xem thử, là kéo! Không rõ là do hai người kia bỏ lại hai người khác vứt vào bãi rác... Nhưng có là được! Em lập tức cắt phăng đống băng keo trên người Inui, xốc cậu ta lên, cõng đến bệnh viện.

- Cố một chút, tao tìm bệnh viện cho mày liền đây!

- Hanagaki... Tao xin lỗi... Tao chẳng thể làm gì được, tao không thể bả vệ được Koko

- Không sao đâu Inupee - kun, tao cũng có làm được đâu! Với cả nếu đúng như những gì Muchou - kun nói, thì Tenjiku vẫn còn cần Koko - kun, họ sẽ không giết Koko - kun đâu!

- Nhưng...

- Tao đã nghi ngờ và nghĩ rằng tụi bây không đáng để được cứu... Nhưng mày đã giúp tao một tay, và Koko - kun đã hy sinh bản thân để cứu chúng ta. Hai đứa bọn mày đều là người tốt, đều là bạn tao! Yên tâm, nếu không muốn, tao sẽ không để Koko -kun sang Tenjiku đâu, nhất định sẽ đưa cậu ấy về, vậy nên đừng lo lắng!

Takemichi cảm thấy người phía sau mình hơi gục đầu xuống, mái tóc mềm vùi vào phần gáy cổ của em.

- Mày mệt sao?

- Không... Takemichi... Mày đúng là... Quả nhiên tao không thể thoát mà...

- Hả?

Inui nói vô cùng nhỏ, lại thêm vì Takemichi đang chạy, hoàn toàn không nghe rõ được người phái sau đang nói gì.

- Không gì đâu... Chuyện đưa Koko về mày tính làm thế nào?

- Ừm... Chuyện đó từ từ tao sẽ suy nghĩ...

- Phừ, gì chứ...

- Tâo sẽ suy nghĩ nghiêm túc mà! Mày cười gì chứ! Không tin tao đúng không! Tao nghiêm túc đó!

- Hạ hoả nào Hanagaki

- Mày hoàn toàn không tin tưởng tao đúng không? Nhìn mặt đó là biết!

Takemichi vừa chạy vừa kêu la oai oái, nhưng tất cả chỉ khiến cho giọng cười của Inui phía sau ngày một rõ hơn...

Cuối cùng, cả hai không đến bệnh viện, mà theo chỉ dẫn của Inui đến một nơi khác.

- Cuối cùng cũng đến nơi, căn cứ của tao và Koko

- Căn cứ ở nơi hoang tàn này sao...

- Vào đi, có thể băng bó vết thương

Takemichi ngồi tự băng bó cho bản thân, dù đã bị đánh đến quen, nhưng không lần nào em không cảm thấy hối hận khi ngồi băng bó cả...

- Tao đã muốn tái sinh Hắc Long, còn Koko... Vẫn luôn vì tao mà đi theo. Vẫn luôn hỗ trợ cho một đứa không có ưu điểm gì như tao. Vì Koko thì dù tao chết cũng được...

Bất ngờ, Inui lại quỳ rạp trước mặt Takemichi.

- Vậy nên, tao sẽ giao phó lại sinh mạng cho mày. Xin hãy gánh vác Hắc Long, hãy kế thừa vị trí tổng trưởng Hắc Long đời thứ 11!!! Hanagaki... Hãy cứu lấy Koko... Cứu lấy bọn tao...

...

...

...

- Phù... Xin lỗi nhé Hanagaki. Tao... Làm gì không biết nữa

Inui cuối cùng dựa vào cánh cửa cuốn, ánh mắt nhìn vào vô định.

- Nơi này.. Trước đây từng là cửa hàng xe của Shinichirou - kun

- Hả? SS Motor? Vậy tại sao phải chuyển đi chứ...?

- Có lẽ là do một số sự kiện quá khứ... Một thời gian Shinichirou - kun rời khỏi bất lương thì cũng chuyển cửa hàng xe đi luôn. Đối với bất lương như bọn tao, thì nơi này là để tập họp

- Nơi này sao?

- Nhìn thì không có vẻ gì như thế, nhưng bên đó từng có cả hàng xe lấp lánh. Shinichirou - kun thì lúc nào cũng ngồi đó mày mó. Tất cả đàn anh đến chơi đều trông thật toả sáng và ngầu cực, nhưng tất cả họ đều tỏ ra lễ nghĩa và đúng mực với Shinichirou - kun

Nói đoạn, Inui lại nhìn sang Takemichi, người duy nhất không phù hợp với bất kỳ từ nào như "toả sáng", "ngầu cực" hay "lễ nghĩa", nhưng vẫn thường xuyên có mặt tại cửa hàng. Takemichi bị nhìn đến phát ngại, quay sang hỏi Inui liệu trên mặt mình có dính gì không.

- Không, đừng quan tâm. Vậy đó, Shinichirou - kun là người hùng của tao

- Inupee - kun cũng để ý kỹ đến Hắc Long nhỉ...

- Tao muốn tái sinh Hắc Long đời đầu mà Shinichirou - kun đã tạo lập. Tao vẫn thường được nghe những câu chuyện cũ từ các đàn anh đời đầu ở cửa hàng xe này. Mọi người đều nói chuyện vui vẻ về lúc Shinichirou - kun làm tổng trưởng. Lúc đó Shinichirou - kun đã nói thế... Cứ gượng gạo ngại ngùng. Tuyệt lắm đúng chứ? Dù đã trở thành người lớn mà vẫn có thể cùng bạn bè cười nói vui vẻ về những chuyện ngốc nghếch ngày xưa...

Takemichi nghe đến ngẩn cả người. Cuối cùng đọng lại một câu hỏi, một người như vậy, sao cuối cùng lại chọn cắt đứt với bất lương, ngay cả cửa hàng cũ nơi bất lương tụ tập cũng không muốn giữ lại...

- Về chuyện đó sao... Là một sự kiện rất đặc biệt, mà tao nghĩ Shinichirou - kun sẽ không muốn nhắc lại đâu...

- Vậy là... Vì mày ngưỡng mộ Hắc Long và Shinichirou - kun sao?

- Ừm, vậy nên tao đã gia nhập Hắc Long. Thời điểm tao gia nhập là Hắc Long đời thứ 8, tổng trưởng là Kurokawa Izana... Thật tồi tệ! Đời thứ 8, thứ 9 khiến Hắc Long thành một bang cực ác, tống tiền, trộm cướp, thuốc phiện, dù là gì cũng làm. Đã không còn hình bóng gì từ ý chí của đời đầu. Và từ lúc nào không hay, tao đã nhiễm vào đó. Lúc tham gia, tao còn ít tuổi, cũng là lúc Hắc Long bị đánh bại. Quá vội vàng nôn nóng, Hắc Long đã ngừng giữa chừng. Rồi thì... Tao đã đặt niềm tin lên Shiba Taiju, sau đó thì mày cũng biết rồi đấy. Tao... Đã làm cái gì vậy chứ...

- Inupee - kun...

Takemichi ngẫm lại, cũng không biết mình tiến xa như vậy là vì điều gì. Là vì ước mơ được làm anh hùng của em? Trước giờ vẫn luôn như vậy, Takemichi vẫn luôn vướng vào những vòng xoáy sự kiện mà bản thân em không rõ là gì... Biết là sẽ bi thương, cũng biết là sẽ bị mắng, nhưng vẫn đâm đầu... Đôi khi chính em cũng không rõ.

Chỉ là... Takemichi cảm thấy nếu không làm thì bản thân sẽ hối hận. Em phải luôn cố gắng, vì một mục tiêu đầy mơ hồ

- Tao... Vẫn luôn cố gắng vì điều gì đó. Và trước khi mày hỏi, tao cũng chẳng rõ nó là gì. Chỉ là, nó thôi thúc tao phải tiến lên, phải làm cho bằng được. Nhưng mày biết đó, tao luôn cảm thấy dù bản thân có cố gắng thế nào cũng chưa đủ, tao vẫn chưa làm được điều gì hết. Có điều, vì vậy mà tao hiểu được cảm xúc của mày đấy Inupee - kun

Takemichi chậm rãi đứng dậy, hướng thẳng đôi mắt về phía Inui.

- Tao sẽ kế thừa ý chí của Hắc Long

- Hả?

- Tao sẽ là đội trưởng nhất phiên đội Touman, kiêm tổng trưởng Hắc Long đời thứ 11. Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tao sẽ đưa Koko - kun trở lại và đánh bại Tenjiku, mày sẽ đi cùng tao chứ?

Takemichi đưa tay ra, dùng đôi mắt xanh rực rỡ ấy đối diện với Inui, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời.

- Sinh mạng này... Giao phó lại cho mày

Inui nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Takemichi, ý chí và quyết tâm tràn đầy trong đáy mắt.

- END -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me