Bl Han Dash
Nhưng có chuyện gì thế này."Này, Kwon Jae Kyung nói okay rồi! Ji Heon, giờ cậu đừng có nói hai lời!"In Yeop vào phòng thay đồ để gặp Jae Kyung và chỉ trong chưa đầy 5 phút, anh ta đã phấn khích gọi và chạy ra, khiến Ji Heon đang nói chuyện với biên kịch Choi, ngạc nhiên hét lớn "Anh nói sao?""Jae Kyung nói okay ạ?""Đúng thế. Giờ cậu đừng có nói hai lời, thằng quỷ."In Yeop ưỡn vai đắc thắng. Nhìn biểu cảm thì hình như không phải nói dối."Không, rốt cuộc anh đã nói quay cái gì thế."In Yeop nhếch miệng nham hiểm khi nhìn thấy Ji Heon trở nên gấp gáp."Tiền bối.""Này, đừng sợ, đừng có sợ."In Yeop đánh lưng Ji Heon và bật cười."Không quay gì to tát đâu. Chỉ là quay thêm chút khi huấn luyện buổi chiều và xen kẽ vào đó thôi, hử? Gì nhỉ, tôi chỉ quyết định lấy vài cảnh làm cầu nối thôi."Nếu vậy thì may rồi và cũng thật ngạc nhiên khi Jae Kyung đồng ý quay dù không phải cảnh quay to tát gì."Gì vậy? Rốt cuộc làm thế nào mà anh lại dụ dỗ được?"Phản ứng đầu tiên của biên kịch Choi là nghi ngờ đây là vận may gì thế này, chứ không phải thích thú."Tôi đâu có dụ dỗ hay làm gì. Tôi nói muốn quay thêm vì không có nhiều cảnh dùng được và rồi cậu ấy cứ bảo được thôi?""Ôi trời, chuyện gì thế này. Hôm nay tâm trạng của Kwon Jae Kyung thật sự rất tốt thì phải."Tất nhiên là có chuyện gì rồi. Vì cậu đã bắt đầu hẹn hò với người anh mà cậu luôn theo đuổi, đã làm đủ thứ chuyện cùng anh ấy mỗi đêm, sau khi áp dụng menu huấn luyện mới thì kỹ năng tiến bộ từng ngày. Bây giờ, không có lý do gì mà tâm trạng Jae Kyung không tốt cả.Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng không ngờ cậu lại phá cách phục vụ cho đài truyền hình (và In Yeop) đến mức như thế. Ji Heon vốn không tin nổi, cuối cùng lên tiếng hỏi Jae Kyung khi trên đường đi ăn trưa."Rốt cuộc tại sao em lại cho phép ghi hình bổ sung buổi chiều vậy?""Anh bảo em hãy tử tế với mọi người mà."Jae Kyung chống tay lên khung cửa và thờ ơ trả lời."Vậy nên em cho phép à? Vì muốn đối xử tử tế với tiền bối In Yeop à? Với lý do đầy tính nhân văn như thế à?"Ji Heon nhìn cậu với biểu cảm 'nói vậy mà nghe được à.' Nghe thế, dường như Jae Kyung cũng cảm nhận được lời mình nói hoàn toàn nhảm nhí nên cậu không cố chấp thêm nữa và khẽ nói."Vì có thứ em muốn cho mọi người thấy nên mới thế.""Vậy à? Cái gì?""Chỉ là việc huấn luyện, những menu mà em chưa từng làm trước đây."So với lúc đó, cường độ huấn luyện hiện giờ đã trở nên mạnh hơn, vậy nên cậu nghĩ rằng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu có thể cho mọi người thấy mình thật sự luyện tập chăm chỉ sao."Không chỉ đơn giản là tham gia Olympic, mà em muốn chứng tỏ rằng mình đang làm hết mức có thể. Có như thế thì sau này họ mới không nói nhảm nhí thế này thế nọ."Jae Kyung vốn không quan tâm đến phản ứng của người khác. Dù ai có nói gì, nếu không phải cậu thì cậu không để tâm, cậu còn không quan tâm họ nói gì. Vậy nên, điều Jae Kyung nói bây giờ về mấy lời nhảm nhí thế này thế nọ, cuối cùng chính là điều này. Lỡ như trường hợp cậu không đạt thành tích tốt như mong đợi ở Olympic thì có nghĩa là đủ loại tin đồn ác ý sẽ kéo theo khi việc hẹn hò được công khai trong tình huống đó.Và điều Jae Kyung quan tâm đương nhiên là lập trường của Ji Heon hơn là bản thân cậu. Bởi vì đúng một ngày sau khi ngỏ ý hẹn hò, Ji Heon đã nói điều đó. Rằng tuyệt đối không được để tin đồn liên quan đến hẹn hò lan ra cho tới khi Olympic kết thúc. Đặc biệt, việc tiết lộ chuyện hẹn hò trong thời điểm này, chẳng khác nào đưa ra cái cớ để mọi người chỉ trích.Không phải cậu, mà tất cả các vận động viên đều giống như thế. Ngay cả với tuyển thủ đang phấn khích về việc kết hôn và định vội vàng công bố thì trên lập trường của công ty, trước tiên vẫn phải ngăn lại, mà hơn nữa, anh không thể trở thành đương sự được, vì điều đó thật sự sẽ chỉ dẫn đến chỉ trích khắp nơi, mặc dù Jae Kyung làm vẻ mặt với rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng, cậu vẫn gật đầu và nói đã hiểu.Sau đó, vì không nói về chủ đề liên quan nữa nên anh không rõ, nhưng có lẽ cậu đã một mình suy nghĩ rất nhiều. Nhìn thấy việc cậu đắn đo suy nghĩ trước và xây dựng cả phương án dự phòng, mà không hề hợp với tính cách của mình, thì dường như cậu rất có khao khát công bố hẹn hò sau khi Olympic kết thúc.Kwon Jae Kyung và công bố hẹn hò sao...Ngay khi nghĩ đến điều đó, tiếng thở dài phát ra mà không kịp ngăn lại."Sao vậy ạ?"Hình như tiếng thở dài khá lớn nên Jae Kyung hỏi với vẻ mặt có chút ngạc nhiên."À không, không có gì." Ji Heon vội lắc đầu.Đúng thế, vẫn chưa đến lúc phải nghĩ đến chuyện đó. Dù gì vẫn còn 8 tháng nữa mới Olympic, trong thời gian đó, họ trở thành thế nào là việc không ai biết được. Dù mỗi ngày đều rối bời nhưng anh không muốn phiền não vì một việc mà mình không biết được là nó có thành sự thật hay không. Khi đã giũ bỏ những suy nghĩ linh tinh, Ji Heon chỉ tập trung hơn vào lái xe.
Vì phải quay mấy cảnh cầu nối gì đó mà sau khi ăn trưa xong, họ lại quay về nhà thi đấu. Khi đến nơi, anh thấy đoàn phim cũng ăn trưa về và đang tất bật chuẩn bị quay hình buổi chiều.Khi Jae Kyung cùng lên tầng 3 với biên kịch Choi, Ji Heon ngồi ở sảnh tầng 2 và lấy lại hơi thở một lát. Anh đang nhắn tin với Trưởng nhóm Lee vì lịch trình bị thay đổi thì có cuộc gọi tới từ In Yeop.[Này, giờ lên sân thượng ngay đi.]In Yeop chỉ nói đúng như thế và tắt máy mà không cho Ji Heon thời gian hỏi.Anh thắc mắc là chuyện gì và đi lên thì ngoài In Yeop đang ở khu vực hút thuốc của một bên sân thượng, còn có thêm hai người nữa. Nhìn thấy họ mặc vest và áo khoác thì không phải nhân viên đài truyền hình.Ji Heon thắc mắc là ai và tiến lại gần, khoảnh khắc anh xác nhận gương mặt của hai người, anh đã to mắt ngạc nhiên "Ơ?" Là những tiền bối cùng câu lạc bộ, lớn hơn anh hai lớp và luôn kè kè theo In Yeop, Won Myung và Dong Jin.Hai người cũng phát hiện ra Ji Heon và hét lên vui vẻ "Ơ, này, Jung Ji Heon.", "Tới rồi hả."Và rồi,"Này, nghe nói cậu sắp kết hôn hả."Trước lời nói trong khi cười tươi của Won Myung, Ji Heon vô thức ngừng bước và hỏi lại "Dạ...?""Anh Yeop nói thế mà. Rằng hình như cậu sắp kết hôn.""A, thật là gì vậy chứ. "Ji Heon buông thỏng vai và thở dài."Nói nhảm đấy ạ."Trước lời nói của Ji Heon, Won Myung và Dong Jin nhìn In Yeop "Hử?" Trước phản ứng của hai người như đang hỏi 'chuyện là thế nào', In Yeop cười khúc khích trong khi ngậm điếu thuốc trong miệng, thay vì trả lời, tới lúc này, hai người mới nhận ra đây là trò đùa của In Yeop và cùng lúc than thở "A, gì vậy chứ.""Còn gì nữa. Hai anh bị cắn câu của tiền bối In Yeop rồi."Ji Heon tặc lưỡi rồi tiến đến chỗ ba người họ."Dù sao thì cái anh này vẫn không thật lòng như trước."Dong Jin cười như thể vô lý, còn Won Myung đứng bên cạnh hỏi."Vậy Ji Heon, hiện tại cậu không gặp ai à?""Có, có. Theo tôi thấy là có."In Yeop lập tức chen vào."Ô, vậy sao?""A, đương nhiên rồi. Cậu ấy lúc nào mà không có chứ."Khi Dong Jin khịt mũi, hỏi như thể đương nhiên, thì In Yeop cố hạ thấp giọng hết mức có thể và nói."Không đâu, khác với mấy đứa từng quen trước đây. Bây giờ nghiêm túc lắm."Trước lời nói của In Yeop, Dong Jin và Won Myung cùng lúc mở to mắt, như muốn hỏi 'Ôi trời, thật hả?'"Ờ, không đùa đâu. Jung Ji Heon không cựa quậy được luôn.""A, tiền bối. Anh thôi đi."Ji Heon cau mày với In Yeop, đang thích thú cười khúc khích. Thật ra, nếu không có thật thì anh đã làm ngơ và cùng phối hợp đùa theo rồi, nhưng vì toàn bộ đều là sự thật nên anh càng nghiêm túc hơn. Trước phản ứng như thế của Ji Heon, Dong Jin và Won Myung càng chạy theo với đôi mắt sáng rực hơn."Gì đây, gì đây. Jung Ji Heon cuối cũng gặp được người ấy rồi ư.""Này, là ai thế? Hãy cho bọn tôi xem là người con trai, người con gái tuyệt vời tới cỡ nào đi. Mau giới thiệu đi."Anh định nói không có người như thế nhưng không mở miệng được. Với ý định thực hiện quyền giữ im lặng, Ji Heon tặc lưỡi và đút cả hai tay vào túi áo khoác thì đúng lúc đó."Nhà sản xuất, cách sử dụng cái này."Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ji Heon giật mình, quay ra sau.Và quả nhiên, Jae Kyung vừa mở cửa sân thượng bước ra. Dường như Jae Kyung cũng không ngờ Ji Heon ở đây nên làm vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy và đứng ngay tại chỗ. In Yeop có vẻ cũng ngạc nhiên về thời điểm vô lý này nên thay vì lấy điếu thuốc khỏi miệng, anh ấp úng và phun điếu thuốc ra."Vãi, là Kwon Jae Kyung.""Oa, điên thật. Bờ vai điên thật."Trong khi đó, Dong Jin và Won Myung hấp tấp tắt điếu thuốc và bắt đầu chỉnh trang ngay ngắn. Ji Heon định hỏi 'mấy tiền bối đang làm gì' rồi muộn màng phát hiện chiếc máy quay cầm trên tay của Jae Kyung và nói "Em, cái gì thế?""Máy quay đó là sao?"Khi anh hỏi cậu định quay cái gì thì In Yeop ở bên cạnh nhanh chóng trả lời."À, tôi đã nhờ cậu ấy lát nữa phỏng vấn huấn luyện viên Yoo.""Sao Jae Kyung lại phỏng vấn huấn luyện viên Yoo ạ?"Trước khi Ji Heon nói xong, In Yeop đã nổi giận nói "Còn sao nữa!""Phải làm vậy thì mới có chút cảnh gì đó để dùng chứ! Hở?! Nếu để thế này thì thật sự chỉ là phim tài liệu mà thôi! Hử? Thật sự tôi bị buộc phải mở cửa hàng văn hóa đấy!""A, em biết rồi. Sao anh lại nổi nóng thế."Trong khi Ji Heon bối rối, xoa dịu để In Yeop bình tĩnh thì Dong Jin luống cuống rút bút của điện thoại ra, rồi đến gần Jae Kyung và nói."Cái đó, tuyển thủ Kwon Jae Kyung có thể ký tên,""Không ạ."Jae Kyung thẳng thừng từ chối mà không nghe hết lời Dong Jin nói."À, vâng..."Dong Jin lẩm bẩm với gương mặt ngượng ngùng, rồi lặng lẽ trở về chỗ. Won Myung nhìn theo dáng vẻ đó và đang vừa lấy quyển vở từ trong túi ra, cũng lặng lẽ nhét vào lại và đằng hắng. Rồi như thể không giấu nỗi sự ngượng ngùng, anh nói với In Yeop và Ji Heon bằng giọng tươi sáng hơn."Tóm lại, anh Yeop đã đạt được mong ước rồi. Anh nóng lòng muốn được quay Jung Ji Heon như thế và cuối cùng đã mời được cậu ấy vào chương trình của mình rồi."Ngay lúc đó. Jae Kyung đột nhiên sải bước đến chỗ 4 người rồi nói với Dong Jin."Không ký tên nhưng thay vào đó tôi sẽ chụp hình ạ.""Vâng? Thật sao?"Dong Jin vui như thể nhảy cẫng lên rồi nhanh chóng mở điện thoại lần nữa. Anh rên rỉ và bắt đầu duỗi cánh tay ra khắp phía. Anh định chụp tự sướng nhưng vì khoảng cách quá gần và chênh lệnh chiều là 20cm nên không dễ để lấy cả hai người trong một khung hình. Kwon Jae Kyung là người lên tiếng bảo chụp hình trước nhưng dường như cậu không hề có suy nghĩ sẽ phát huy tinh thần phục vụ chẳng hạn như quan tâm đối phương mà khụy gối hay cúi người, cuối cùng Won Myung phải cầm điện thoại, lùi về sau vài bước thì mới có thể chụp được cả hai người trong một khung hình."Ôi trời, cảm ơn cậu."Mặc dù vậy, dường như Dong Jin vẫn rất mãn nguyện, nên liên tục cười tươi và gởi lời cảm ơn đến Jae Kyung. Won Myung cũng lấy điện thoại ra với gương mặt đỏ bừng và nói."Cái đó, tuyển thủ Kwon Jae Kyung, tôi cũng cùng chụp một tấm được không?"Jae Kyung cũng vui lòng chụp cùng Won Myung. Dù cậu vẫn không khụy gối, cũng không cúi người, nhưng việc Jae Kyung chụp hình hai lần liên tiếp cùng người lạ, vốn dĩ đã là chuyện kinh thiên động địa rồi.Lúc này, Ji Heon không khỏi cảm thấy lo lắng. Rốt cuộc sao cậu ấy lại như thế. Thật sự là đang tự mình thực hiện dự án đối xử tử tế với toàn nhân loại ư. Ngay lúc này lại định tái sinh à. Không, không thể nào.Và quả nhiên."Ở đây đều là tiền bối cùng câu lạc bộ với anh sao? Câu lạc bộ sản xuất phim đúng không? Anh cũng quay phim ở đó sao? Vai gì thế ạ?"Kwon Jae Kyung chỉ chụp đúng hai bức hình và đổi lại đó là bắt đầu thăm dò về hoạt động câu lạc bộ của Ji Heon một cách đường hoàng.
Vì phải quay mấy cảnh cầu nối gì đó mà sau khi ăn trưa xong, họ lại quay về nhà thi đấu. Khi đến nơi, anh thấy đoàn phim cũng ăn trưa về và đang tất bật chuẩn bị quay hình buổi chiều.Khi Jae Kyung cùng lên tầng 3 với biên kịch Choi, Ji Heon ngồi ở sảnh tầng 2 và lấy lại hơi thở một lát. Anh đang nhắn tin với Trưởng nhóm Lee vì lịch trình bị thay đổi thì có cuộc gọi tới từ In Yeop.[Này, giờ lên sân thượng ngay đi.]In Yeop chỉ nói đúng như thế và tắt máy mà không cho Ji Heon thời gian hỏi.Anh thắc mắc là chuyện gì và đi lên thì ngoài In Yeop đang ở khu vực hút thuốc của một bên sân thượng, còn có thêm hai người nữa. Nhìn thấy họ mặc vest và áo khoác thì không phải nhân viên đài truyền hình.Ji Heon thắc mắc là ai và tiến lại gần, khoảnh khắc anh xác nhận gương mặt của hai người, anh đã to mắt ngạc nhiên "Ơ?" Là những tiền bối cùng câu lạc bộ, lớn hơn anh hai lớp và luôn kè kè theo In Yeop, Won Myung và Dong Jin.Hai người cũng phát hiện ra Ji Heon và hét lên vui vẻ "Ơ, này, Jung Ji Heon.", "Tới rồi hả."Và rồi,"Này, nghe nói cậu sắp kết hôn hả."Trước lời nói trong khi cười tươi của Won Myung, Ji Heon vô thức ngừng bước và hỏi lại "Dạ...?""Anh Yeop nói thế mà. Rằng hình như cậu sắp kết hôn.""A, thật là gì vậy chứ. "Ji Heon buông thỏng vai và thở dài."Nói nhảm đấy ạ."Trước lời nói của Ji Heon, Won Myung và Dong Jin nhìn In Yeop "Hử?" Trước phản ứng của hai người như đang hỏi 'chuyện là thế nào', In Yeop cười khúc khích trong khi ngậm điếu thuốc trong miệng, thay vì trả lời, tới lúc này, hai người mới nhận ra đây là trò đùa của In Yeop và cùng lúc than thở "A, gì vậy chứ.""Còn gì nữa. Hai anh bị cắn câu của tiền bối In Yeop rồi."Ji Heon tặc lưỡi rồi tiến đến chỗ ba người họ."Dù sao thì cái anh này vẫn không thật lòng như trước."Dong Jin cười như thể vô lý, còn Won Myung đứng bên cạnh hỏi."Vậy Ji Heon, hiện tại cậu không gặp ai à?""Có, có. Theo tôi thấy là có."In Yeop lập tức chen vào."Ô, vậy sao?""A, đương nhiên rồi. Cậu ấy lúc nào mà không có chứ."Khi Dong Jin khịt mũi, hỏi như thể đương nhiên, thì In Yeop cố hạ thấp giọng hết mức có thể và nói."Không đâu, khác với mấy đứa từng quen trước đây. Bây giờ nghiêm túc lắm."Trước lời nói của In Yeop, Dong Jin và Won Myung cùng lúc mở to mắt, như muốn hỏi 'Ôi trời, thật hả?'"Ờ, không đùa đâu. Jung Ji Heon không cựa quậy được luôn.""A, tiền bối. Anh thôi đi."Ji Heon cau mày với In Yeop, đang thích thú cười khúc khích. Thật ra, nếu không có thật thì anh đã làm ngơ và cùng phối hợp đùa theo rồi, nhưng vì toàn bộ đều là sự thật nên anh càng nghiêm túc hơn. Trước phản ứng như thế của Ji Heon, Dong Jin và Won Myung càng chạy theo với đôi mắt sáng rực hơn."Gì đây, gì đây. Jung Ji Heon cuối cũng gặp được người ấy rồi ư.""Này, là ai thế? Hãy cho bọn tôi xem là người con trai, người con gái tuyệt vời tới cỡ nào đi. Mau giới thiệu đi."Anh định nói không có người như thế nhưng không mở miệng được. Với ý định thực hiện quyền giữ im lặng, Ji Heon tặc lưỡi và đút cả hai tay vào túi áo khoác thì đúng lúc đó."Nhà sản xuất, cách sử dụng cái này."Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ji Heon giật mình, quay ra sau.Và quả nhiên, Jae Kyung vừa mở cửa sân thượng bước ra. Dường như Jae Kyung cũng không ngờ Ji Heon ở đây nên làm vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy và đứng ngay tại chỗ. In Yeop có vẻ cũng ngạc nhiên về thời điểm vô lý này nên thay vì lấy điếu thuốc khỏi miệng, anh ấp úng và phun điếu thuốc ra."Vãi, là Kwon Jae Kyung.""Oa, điên thật. Bờ vai điên thật."Trong khi đó, Dong Jin và Won Myung hấp tấp tắt điếu thuốc và bắt đầu chỉnh trang ngay ngắn. Ji Heon định hỏi 'mấy tiền bối đang làm gì' rồi muộn màng phát hiện chiếc máy quay cầm trên tay của Jae Kyung và nói "Em, cái gì thế?""Máy quay đó là sao?"Khi anh hỏi cậu định quay cái gì thì In Yeop ở bên cạnh nhanh chóng trả lời."À, tôi đã nhờ cậu ấy lát nữa phỏng vấn huấn luyện viên Yoo.""Sao Jae Kyung lại phỏng vấn huấn luyện viên Yoo ạ?"Trước khi Ji Heon nói xong, In Yeop đã nổi giận nói "Còn sao nữa!""Phải làm vậy thì mới có chút cảnh gì đó để dùng chứ! Hở?! Nếu để thế này thì thật sự chỉ là phim tài liệu mà thôi! Hử? Thật sự tôi bị buộc phải mở cửa hàng văn hóa đấy!""A, em biết rồi. Sao anh lại nổi nóng thế."Trong khi Ji Heon bối rối, xoa dịu để In Yeop bình tĩnh thì Dong Jin luống cuống rút bút của điện thoại ra, rồi đến gần Jae Kyung và nói."Cái đó, tuyển thủ Kwon Jae Kyung có thể ký tên,""Không ạ."Jae Kyung thẳng thừng từ chối mà không nghe hết lời Dong Jin nói."À, vâng..."Dong Jin lẩm bẩm với gương mặt ngượng ngùng, rồi lặng lẽ trở về chỗ. Won Myung nhìn theo dáng vẻ đó và đang vừa lấy quyển vở từ trong túi ra, cũng lặng lẽ nhét vào lại và đằng hắng. Rồi như thể không giấu nỗi sự ngượng ngùng, anh nói với In Yeop và Ji Heon bằng giọng tươi sáng hơn."Tóm lại, anh Yeop đã đạt được mong ước rồi. Anh nóng lòng muốn được quay Jung Ji Heon như thế và cuối cùng đã mời được cậu ấy vào chương trình của mình rồi."Ngay lúc đó. Jae Kyung đột nhiên sải bước đến chỗ 4 người rồi nói với Dong Jin."Không ký tên nhưng thay vào đó tôi sẽ chụp hình ạ.""Vâng? Thật sao?"Dong Jin vui như thể nhảy cẫng lên rồi nhanh chóng mở điện thoại lần nữa. Anh rên rỉ và bắt đầu duỗi cánh tay ra khắp phía. Anh định chụp tự sướng nhưng vì khoảng cách quá gần và chênh lệnh chiều là 20cm nên không dễ để lấy cả hai người trong một khung hình. Kwon Jae Kyung là người lên tiếng bảo chụp hình trước nhưng dường như cậu không hề có suy nghĩ sẽ phát huy tinh thần phục vụ chẳng hạn như quan tâm đối phương mà khụy gối hay cúi người, cuối cùng Won Myung phải cầm điện thoại, lùi về sau vài bước thì mới có thể chụp được cả hai người trong một khung hình."Ôi trời, cảm ơn cậu."Mặc dù vậy, dường như Dong Jin vẫn rất mãn nguyện, nên liên tục cười tươi và gởi lời cảm ơn đến Jae Kyung. Won Myung cũng lấy điện thoại ra với gương mặt đỏ bừng và nói."Cái đó, tuyển thủ Kwon Jae Kyung, tôi cũng cùng chụp một tấm được không?"Jae Kyung cũng vui lòng chụp cùng Won Myung. Dù cậu vẫn không khụy gối, cũng không cúi người, nhưng việc Jae Kyung chụp hình hai lần liên tiếp cùng người lạ, vốn dĩ đã là chuyện kinh thiên động địa rồi.Lúc này, Ji Heon không khỏi cảm thấy lo lắng. Rốt cuộc sao cậu ấy lại như thế. Thật sự là đang tự mình thực hiện dự án đối xử tử tế với toàn nhân loại ư. Ngay lúc này lại định tái sinh à. Không, không thể nào.Và quả nhiên."Ở đây đều là tiền bối cùng câu lạc bộ với anh sao? Câu lạc bộ sản xuất phim đúng không? Anh cũng quay phim ở đó sao? Vai gì thế ạ?"Kwon Jae Kyung chỉ chụp đúng hai bức hình và đổi lại đó là bắt đầu thăm dò về hoạt động câu lạc bộ của Ji Heon một cách đường hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me