Bl Han Dash
Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, buổi ghi hình lại được bắt đầu. Jae Kyung đã giữ lời sẽ cẩn thận. Vì quá giữ lời nên trong suốt buổi ghi hình, cậu chỉ nói ba bốn câu. Trước câu hỏi của MC, cậu chỉ trả lời ngắn gọn 'vâng, dạ không, tôi không rõ nữa, có lẽ thế', vậy thôi.Với suy nghĩ phải bao che cho phần của Jae Kyung, Ji Heon chăm chỉ trả lời và phản ứng gấp đôi. Nhờ đó mà anh còn nhận được cả lời khen(?) từ những khán giả mà anh tưởng là In Yeop bỏ tiền thuê nhưng hậu quả cực kì nghiêm trọng. Vì luôn lo lắng trong suốt buổi ghi hình nên anh nhanh chóng bắt đầu thấy buồn nôn và đau đầu.Cuối cùng, anh đã phải uống thêm một viên thuốc nữa trong thời gian nghỉ ngơi trước khi quay kết màn. May thay, thuốc có tác dụng nhanh chóng và cảm giác buồn nôn dịu lại, nhưng cơn đau không có dấu hiệu thuyên giảm. Cuối cùng, Ji Heon thấy choáng váng nên đã bỏ qua phần phỏng vấn cảm nghĩ sau quay hình và ra sảnh trước."Anh ơi, anh không sao chứ?"Jae Kyung theo tới tận sảnh và hỏi mấy lần. Cậu gần như quỳ gối xuống sàn và kiểm tra sắc mặt của Ji Heon đang ngồi cúi đầu trên sofa rồi nói "Anh ơi nhìn em này.""Anh không sao. Em mau đi phỏng vấn đi."Ji Heon khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên và nói. Khi anh nói việc này rất gấp, đừng làm đại khái mà hãy nói dài gấp đôi cho cả phần của anh nữa thì Jae Kyung dứt khoát nói "Không được. Em không có gì để nói nhiều đến thế." Sau đó cậu lặp lại yêu cầu với Luke đang ngồi cạnh Ji Heon."Hãy trông chừng anh ấy nhé. Nếu có chuyện gì hãy gọi điện cho anh Min Woo.""Ừ, ừ, đừng lo."Luke gật đầu lia lịa. Jae Kyung tới cuối cùng vẫn làm gương mặt lo lắng và cùng Min Woo tiến về phía trường quay và ngay khi bóng dáng cậu biến mất khỏi sảnh, Luke lên tiếng."Honey, em lấy nước cho anh nhé? Nước lạnh?"Trước khi Ji Heon kịp nói, Luke đã mở nước và đưa cho anh, Ji Heon nhận lấy thứ đó cùng lời cảm ơn. Anh uống hai ngụm và đưa lại rồi khách sáo nói."Anh nghĩ em đã thân với Jae Kyung rất nhiều nhỉ."Luke đóng nắp chai nước và cười ha ha. Anh cảm giác gương mặt cười đó có gì đó ngượng ngùng và xấu hổ một cách khác thường, và quả nhiên, Luke chần chừ vài lần rồi cuối cùng nói "Em, em có điều muốn nói.""Mấy ngày trước, em đã nói với Jae Kyung rằng em th, thích anh ấy.""À, vậy sao...?"Ji Heon quá ngạc nhiên nên trả lời theo phản xạ. Có rất nhiều lý do để ngạc nhiên. Anh ngạc nhiên rằng cuối cùng Luke đã tỏ tình, và cũng ngạc nhiên khi Jae Kyung không hề bộc lộ cảm xúc về chuyện đó với anh. Nhưng điều ngạc nhiên hơn hết là hiện tại Luke đang nói ra điều đó bằng chính miệng mình."À, nhưng đã ngay, ngay lập tức từ chối rồi!"Luke nhanh chóng nói."Jae Kyung, nói rằng bây giờ đã có bạn trai, vì có người mình th, thích rồi nên anh ấy không thích người khác được nữa! Là vậy đấy ạ, vâng! Anh ấy nói rằng không hề có ý định đó."Hình như sợ Ji Heon hiểu lầm nên Luke quyết tâm biện hộ cho Jae Kyung. Trước lời biện minh quá mức chi tiết đó, Ji Heon bối rối, lẩm lẩm " À... ra vậy.""Vâng, vâng. Jae Kyung nói rằng mình đã có bạn trai!"Luke lặp lại.Ji Heon đang đắn đo xem phải an ủi hay làm gì đây thì Luke lại nói với giọng nhỏ nhẹ."Nhưng, cái... đó, em cũng biết rồi. Rằng Jae Kyung có bạn trai.""À, vậy sao?"Lần này, Ji Heon cũng trả lời theo thói quen. Rồi anh nhận ra từ nãy giờ bản thân chỉ lặp đi lặp lại câu "À, vậy sao?" nên đang suy nghĩ về việc phản ứng có thành ý thêm một chút thì ngay lúc đó."Vâng, vâng. Với lại em cũng biết là ai, ai ạ.""......"Ji Heon không thể dùng phản ứng mà mình nghĩ đến và đành ngậm miệng. Luke nhìn Ji Heon rồi lại gấp gáp nói."Vậy nên, em đã biết là không thể. Thật đấy, em biết ch, chắc chắn Jae Kyung sẽ từ chối.""Ra vậy..."Ji Heon khẽ lẩm bẩm.Trong khi cúi người về phía trước, anh quay đầu nhìn Luke và hỏi."Nhưng sao em vẫn tỏ tình vậy?"Ji Heon sợ cậu sẽ có cảm giác bị tra hỏi nên anh nói bằng giọng mềm mại hơn bình thường. Cũng may là có vẻ Luke hiểu ý đồ trong sáng đó - rằng anh tò mò lý do cậu nhất định tỏ tình dù đã biết sẽ bị từ chối - nên cậu lắp bắp nói."Em, định nói những lời đó nên mới đến Hàn Quốc. Em muốn nói với Jae Kyung rằng em th, thích anh ấy. Muốn nói bằng tiếng Hàn, vậy nên em đã học. Vì muốn nói những lời đó."Tức là cậu muốn tỏ tình với Jae Kyung bằng tiếng mẹ đẻ, chứ không phải tiếng Anh nên cậu đã học tiếng Hàn."Vậy nên, em đã đến Hàn Quốc, và nói ra. Dù biết là không được."Vì đã quyết định làm vậy ngay từ đầu nên dù tình hình có thế nào, cậu vẫn sẽ làm theo điều mình quyết tâm. Dù biết người đó đã có người mình thích và sẽ bị từ chối, nhưng vẫn không quan tâm điều đó và quyết định bày tỏ tình cảm của mình."Em không sợ bị từ chối sao?"Lần này, Ji Heon cũng lặng lẽ hỏi."Sợ chứ ạ!"Luke hét lên, giống như đang đợi anh hỏi. Thật sự, thật sự rất sợ! Thậm chí, cậu còn dậm chân nói nhưng gương mặt lại đang cười."A, làm sao đây! Nói, có, có nên nói? Hay không nói? Em đã liên tục nghĩ như thế đấy! Nhưng em nghĩ nếu không làm thì sau này sẽ vô cùng hối hận."Luke vẫn cười nói. Cảm giác có nước mắt đọng trong mắt. Nhưng ngay sau đó, cậu bật cười lớn hơn. Cậu tiếp tục nói với giọng nói tràn đầy hứng khởi."Vì Jae Kyung nói, không được, và xin lỗi nên trái tim đau lắm, nhưng, em vui ạ. À, giờ thật sự kết thúc! Mình làm hết rồi. Từ giờ, từ giờ ổn rồi, không cần phải, cảm thấy thế nữa."Chắc có nghĩa là nhẹ nhõm. Không còn lưu luyến."Nh, nhưng em nghĩ mình cần phải nói với honey. Rằng em đã nói thích Jae Kyung."Luke muộn màng lại nói với giọng trầm thấp. Nhìn thấy cậu vừa nói vừa cúi đầu như người có tội, thì có vẻ cậu đã tự hiểu ra rằng hành động của bản thân chỉ chính đáng với mình, còn với người khác đó có thể là sự thất lễ cực lớn.Anh còn nói gì thêm được nữa với người đã biết hết mọi thứ rồi chứ. Nói thẳng ra nếu Jae Kyung ngoại tình với Luke thì ai biết được, còn nếu cậu thẳng thừng từ chối và nói rằng đang hẹn hò với anh thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh không muốn bàn cãi về một chuyện đã rồi."Ừ. Cảm ơn vì đã nói cho anh biết."Vậy nên, anh chỉ nói thế thôi.Luke vốn đang bồn chồn, bỗng phấn chấn trước lời cảm ơn của Ji Heon. Trong nháy mắt, gương mặt cậu lại rạng rỡ và bắt đầu nói lắp bắp."Em, thích honey. Em biết, lý do, vì sao, Jae Kyung thích honey. Vì em cũng thích honey mà. Anh ngầu, và tốt bụng. Vậy nên mới thích. Em mong Jae Kyung và honey sẽ tiếp tục sống hòa hợp với nhau."Hình như Ji Heon đã biết lý do thật sự hôm nay Luke theo họ đến tận đây. Lấy cớ là tham quan đài truyền hình, có lẽ là chờ cơ hội để nói với anh những lời này. Bởi vì ngày mai, cậu ấy phải về Úc rồi. Vì nghĩ rằng trước lúc đó, phải nói ra bằng mọi cách nên cậu đã nhất quyết đi theo.Anh bỗng tự nhiên nở nụ cười."Anh không phải người ngầu như thế đâu."Ji Heon vừa nói vừa dùng tay xoa mặt."Theo anh thấy thì Luke mới là người ngầu và có dũng khí hơn nhiều."Là thật. Đến mức anh phải cảm thán rằng rốt cuộc làm thế nào mà có một người thành thật, thẳng thắn và có thể dũng cảm như thế. Giống như Kwon Jae Kyung vậy.Vì còn trẻ ư. Ji Heon suy nghĩ trong khi vùi mặt vào lòng bàn tay. Anh cũng như vậy khi 20 tuổi ư. Không đâu, dù anh 20 tuổi cũng vẫn giống hệt vậy thôi. Vậy đó là bản chất ư. Có phải hầu hết mọi người đều dũng cảm, thành thật và sẵn sàng làm theo niềm tin của mình như thế dù có bất cứ chuyện gì xảy ra không. Vậy liệu anh có thể sống với tính cách hèn nhát như thê này đến hết đời không...... Không, dù vậy vẫn ổn mà?Giờ Ji Heon vùi mặt vào cả hai tay. Trong tình trạng đó, anh tự biện minh cho chính mình. Đâu phải ai cũng có thể dũng cảm và sống theo niềm tin của mình như thế. Nếu có những người như thế thì cũng có những người sống theo cách thỏa hiệp và biết giữ mình như thế. Chỉ cần sống theo những gì đang có là được mà. Cũng đâu gây tổn hại đến ai.Trong khi suy nghĩ, cơ thể anh dần nghiêng về phía trước hơn. Nếu cứ thế, chắc sẽ té bất cứ lúc nào nhưng Ji Heon lại không biết cơ thể mình đang cúi xuống tới mức đó. Chỉ thấy chóng mặt. Chóng mặt và trong người không ổn."Honey, anh ổn chứ?"Luke ở bên cạnh, không biết phải làm thế nào và lên tiếng hỏi.Không ổn chút nào. Ji Heon chỉ thầm trả lời trong lòng. Chắc chắn rất khác với lúc bình thường. Bằng trực giác, Ji Heon nhận ra tình trạng hiện giờ của mình rất nguy hiểm.A, làm sao đây.Ji Heon suy nghĩ trong vùi mặt vào bàn tay. Xe cấp cứu... Không, nếu gọi xe cấp cứu thì sẽ ồn ào lắm nên phải gọi taxi thôi. Hiện tại chỉ có duy nhất phòng cấp cứu nên là phải đi bệnh viện đại học hoặc là bệnh viện đa khoa... Bệnh viện đại học gần đây là ở đâu nhỉ.Nếu đi thì phải đi ngay bây giờ, phải xuất phát trước khi Jae Kyung ra nhưng anh không thể nhúc nhích. Nếu bây giờ cứ thế đứng dậy, chắc anh sẽ ngất mất.Ngay lúc đó."Anh ơi."Anh nghe thấy giọng nói của Jae Kyung phía trên đầu."Anh nghe em nói không?""... Ừ."Có nghe. Ji Heon lẩm bẩm với giọng khe khẽ."Anh đứng dậy được không?""Không phải bây giờ... lát nữa đi."Anh định nói là chờ anh chỉ 5 phút, à không, 2 phút nhưng chưa kịp nói thì cảm thấy cơ thể đã bay lên cao. Ji Heon tự hỏi liệu có phải mình bất tỉnh trong giây lát không. Nhưng ngay khi nghe giọng nói vang lên bên tai, anh nhận ra không phải thế."Đi bệnh viện thôi. Ngay bây giờ."Là Jae Kyung đã bế anh lên.
Sau khi bảo Min Woo đưa Luke về, hai người ngồi taxi và đến bệnh viện đại học gần đó. Cũng may là cho tới lúc xuống xe thì tình trạng anh đã ổn, có thể tự bước đi.Sau khi vượt qua thời điểm khó khăn, Ji Heon muộn màng hối hận về việc đến bệnh viện cùng Jae Kyung. Anh đi chậm nhất có thể vào cửa phòng cấp cứu, trong khi đắn đo xem có cách nào để quay trở về nhà ngay bây giờ không, nhưng không nghĩ ra. Anh cảm thấy dù có nói gì, thì Jae Kyung cũng không nghe.Trong khi đó, Jae Kyung đến quầy tiếp nhận cấp cứu và lên tiếng trước khi y tá kịp hỏi đến vì chuyện gì."Bị viêm dạ dày nặng vài ngày và giờ có dấu hiệu mất nước ạ.""Cậu là bệnh nhân sao?"Y tá lập tức gõ bàn phím và hỏi."Dạ không. Bệnh nhân ở đây."Jae Kyung vừa nói vừa nắm kéo Ji Heon đứng cạnh mình. Y tá nhập dữ liệu về tên và ngày tháng năm sinh của Ji Heon trước, sau đó hỏi "Anh đã nhận được chẩn đoán viêm dạ dày ở bệnh viện đúng không?""Dạ không..., không phải viêm dạ dày."Ji Heon miễn cưỡng trả lời."Vậy thì là gì ạ? Y tá hỏi như thúc giục."....."Ji Heon thật lòng muốn bỏ chạy. Muốn nhanh chóng xin lỗi rằng 'Xin lỗi, giờ không sao rồi nên tôi xin phép đi' và quay về. Nhưng Jae Kyung không đời nào chấp nhận chuyện đó. Dù vậy, anh lo rằng sẽ gây ra rắc rối khi điều trị nếu nói dối về triệu chứng. Nếu sơ suất, có thể gây hại cho phía bác sĩ và bệnh viện.Cuối cùng, Ji Heon thở dài rồi nói."Là tác dụng phụ của thuốc ức chế."Jae Kyung cau mày như thể 'đột nhiên anh nói gì thế'. Ji Heon giả vờ không nhìn thấy và càng cúi đầu sâu hơn. Anh đưa mặt lại gần phần lỗ trên tấm bảng trong suốt gần nhất có thể rồi nói với giọng trầm thấp."Tôi đang gắn Chip nhưng hiện tại nồng độ thuốc được đặt ở mức tối đa chứ không phải lượng phù hợp với tôi.""Sao anh biết được điều đó ạ?"Y tá mở to mắt hỏi. Jae Kyung cũng không nói gì. Cậu không hỏi tại sao anh lại thế, cũng không hỏi lý do gì mà anh lại nói dối là viêm dạ dày trong suốt thời gian qua, cậu chỉ yên lặng nhìn Ji Heon. Vậy càng đáng sợ hơn. Ji Heon cảm thấy áp lực bóp nghẹt khí quản rồi khó khăn lắm mới mở miệng."Tôi đã yêu cầu đặt như thế. Bệnh viện cho biết có thể sẽ có tác dụng phụ. Và rồi chỉ sau 1, 2 ngày, tôi có triệu chứng nôn mửa nên tôi biết đây là tác dụng phụ của thuốc ức chế."Mặc dù tỏ vẻ không hiểu nổi nhưng y tá vẫn nhanh chóng gõ bàn phím. Và rồi trong khi mắt dán vào màn hình, cô nói với giọng máy móc."Bác sĩ sẽ đưa ra quyết định sau khi thăm khám nhưng có lẽ sẽ lấy Chip ra ngay và xét nghiệm máu ạ. Nếu loại bỏ Chip thì có thể sẽ xuất hiện triệu chứng của kỳ Heat trong vài giờ, tùy theo tình trạng của bệnh nhân. Tôi xin nói trước, trong trường hợp đó, anh có thể sẽ bị chuyển đến phòng đơn ngay lập tức hoặc là bị buộc xuất viện tùy theo tình hình ạ."
Sau khi bảo Min Woo đưa Luke về, hai người ngồi taxi và đến bệnh viện đại học gần đó. Cũng may là cho tới lúc xuống xe thì tình trạng anh đã ổn, có thể tự bước đi.Sau khi vượt qua thời điểm khó khăn, Ji Heon muộn màng hối hận về việc đến bệnh viện cùng Jae Kyung. Anh đi chậm nhất có thể vào cửa phòng cấp cứu, trong khi đắn đo xem có cách nào để quay trở về nhà ngay bây giờ không, nhưng không nghĩ ra. Anh cảm thấy dù có nói gì, thì Jae Kyung cũng không nghe.Trong khi đó, Jae Kyung đến quầy tiếp nhận cấp cứu và lên tiếng trước khi y tá kịp hỏi đến vì chuyện gì."Bị viêm dạ dày nặng vài ngày và giờ có dấu hiệu mất nước ạ.""Cậu là bệnh nhân sao?"Y tá lập tức gõ bàn phím và hỏi."Dạ không. Bệnh nhân ở đây."Jae Kyung vừa nói vừa nắm kéo Ji Heon đứng cạnh mình. Y tá nhập dữ liệu về tên và ngày tháng năm sinh của Ji Heon trước, sau đó hỏi "Anh đã nhận được chẩn đoán viêm dạ dày ở bệnh viện đúng không?""Dạ không..., không phải viêm dạ dày."Ji Heon miễn cưỡng trả lời."Vậy thì là gì ạ? Y tá hỏi như thúc giục."....."Ji Heon thật lòng muốn bỏ chạy. Muốn nhanh chóng xin lỗi rằng 'Xin lỗi, giờ không sao rồi nên tôi xin phép đi' và quay về. Nhưng Jae Kyung không đời nào chấp nhận chuyện đó. Dù vậy, anh lo rằng sẽ gây ra rắc rối khi điều trị nếu nói dối về triệu chứng. Nếu sơ suất, có thể gây hại cho phía bác sĩ và bệnh viện.Cuối cùng, Ji Heon thở dài rồi nói."Là tác dụng phụ của thuốc ức chế."Jae Kyung cau mày như thể 'đột nhiên anh nói gì thế'. Ji Heon giả vờ không nhìn thấy và càng cúi đầu sâu hơn. Anh đưa mặt lại gần phần lỗ trên tấm bảng trong suốt gần nhất có thể rồi nói với giọng trầm thấp."Tôi đang gắn Chip nhưng hiện tại nồng độ thuốc được đặt ở mức tối đa chứ không phải lượng phù hợp với tôi.""Sao anh biết được điều đó ạ?"Y tá mở to mắt hỏi. Jae Kyung cũng không nói gì. Cậu không hỏi tại sao anh lại thế, cũng không hỏi lý do gì mà anh lại nói dối là viêm dạ dày trong suốt thời gian qua, cậu chỉ yên lặng nhìn Ji Heon. Vậy càng đáng sợ hơn. Ji Heon cảm thấy áp lực bóp nghẹt khí quản rồi khó khăn lắm mới mở miệng."Tôi đã yêu cầu đặt như thế. Bệnh viện cho biết có thể sẽ có tác dụng phụ. Và rồi chỉ sau 1, 2 ngày, tôi có triệu chứng nôn mửa nên tôi biết đây là tác dụng phụ của thuốc ức chế."Mặc dù tỏ vẻ không hiểu nổi nhưng y tá vẫn nhanh chóng gõ bàn phím. Và rồi trong khi mắt dán vào màn hình, cô nói với giọng máy móc."Bác sĩ sẽ đưa ra quyết định sau khi thăm khám nhưng có lẽ sẽ lấy Chip ra ngay và xét nghiệm máu ạ. Nếu loại bỏ Chip thì có thể sẽ xuất hiện triệu chứng của kỳ Heat trong vài giờ, tùy theo tình trạng của bệnh nhân. Tôi xin nói trước, trong trường hợp đó, anh có thể sẽ bị chuyển đến phòng đơn ngay lập tức hoặc là bị buộc xuất viện tùy theo tình hình ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me