Bl Han Dash
Ji Heon đang hơi mất hồn trước giọng điệu tràn đầy sức mạnh một cách vô ích đó, thì Jae Kyung lên tiếng như thể muộn màng nghĩ ra gì đó."A, vậy là anh cố tình làm thêm ư.""Gì...?""Để được hôn em.""Cái gì??"Khi Ji Heon nhìn cậu với biểu cảm 'Em đang nói cái gì vậy hả' thì Jae Kyung dựa người vào lưng ghế sofa và chậm rãi nở nụ cười."Vì anh thích em mà."... Chết tiệt.Tới lúc này, Ji Heon mới nhận ra nấm mồ mình đào hôm nay không chỉ có một."Đừng có cười. Anh cũng cảnh cáo nhưng nếu em lại chặn miệng anh thế này thì anh sẽ cắn môi đấy."Anh cố kìm nén sự xấu hổ và nói một cách nghiêm túc hơn nhưng Jae Kyung lại nhướn lông mày nói "Vậy ạ?" Tất nhiên, dường như cậu không đón nhận nghiêm túc điều đó. Vậy nên cậu ôm lấy gối cushion và bình thản nói."Vậy thay vì hôn thì em sẽ uống thuốc nhé? Mỗi khi anh nổi điên thì em sẽ uống thêm viên thuốc hằng ngày nhé? Để xem có hiệu quả thế nào khi uống trong tình trạng đã tiêm nhé?""Này...""Em đùa thôi."Jae Kyung cười nói. Ji Heon định đánh JaeKyung một cái nhưng rồi lại cúi người và vùi mặt vào một tay."Làm ơn, dù có đùa cũng đừng nói như vậy.""Dù biết là đùa mà anh vẫn sợ sao?""Đương nhiên rồi.""Vậy anh nghĩ tâm trạng em thế nào khi biết đó không phải đùa."".......""Lần này anh hãy cảm nhận sâu sắc đi ạ."Cậu nói với gương mặt từ lúc nào đã mất đi nụ cười, với cái khí thế như kiểu nếu anh mà nói một lời sai trái nào là cậu sẽ đứng dậy uống thuốc ngay. Chỉ uống 1 viên thôi là may rồi. Thông qua sự việc lần này, Ji Heon đã nhận ra rằng cụm từ 'không lẽ nào' không hề thông dụng đối với Kwon Jae Kyung."Này..., em."Ji Heon vô thức lẩm bẩm."Em thật sự không được làm thế đấy.""Không được gì nữa ạ.""Anh cứ tưởng trạng thái tinh thần em khỏe mạnh, mặc dù có hơi thô lỗ, nhưng thật ra không phải thế. Hình như em còn điên hơn cả suy nghĩ của anh.""Dạ, nhờ anh cả đấy."Jae Kyung thờ ơ đáp."Ừ, là do anh nên trước khi tệ hơn hãy chia tay đi."Trước câu nói của Ji Heon, Jae Kyung khịt mũi như thể 'cái ông anh này làm sao thế'."Không, thật đấy. Anh nghĩ nếu ở cạnh em chắc tim không sống nổi mất."Khi anh nói giống như đau thắt ngực thì lần này, Jae Kyung cũng nhếch miệng cười như thể lố bịch rồi muộn màng nổi nóng."Vì anh mà tim em đã tan nát luôn rồi này?"Cậu bảo anh hãy thử đặt mình vào vị trí của cậu một lần và trải nghiệm xem khiến anh không thể phản bác được gì. Ji Heon thở dài nặng nề rồi đặt tay lên trán."Thật sự... mọi thứ đều là nghiệp của anh.""Đúng vậy. Đều là nghiệp của anh đấy."Jae Kyung thẳng thừng nói."Nếu đã dụ dỗ và khiến một học sinh tiểu học không biết gì phát điên lên thì phải chịu trách nhiệm đi ạ.""Gì? Anh dụ dỗ hồi nào?"Khi Ji Heon sửng sốt nhìn cậu trước lời khẳng định vô lý đó, Jae Kyung tỏ vẻ sửng sờ, như muốn nói 'đến tận bây giờ, sao anh còn làm thế'."Anh đã mở cửa cho em mà.""Này, đó mà là dụ dỗ gì,"Khi anh đang nói, môi họ lại sắp chồng lên nhau khiến Ji Heon ngạc nhiên, định đẩy ra nhưng chỉ là nụ hôn chạm môi chứ không phải đưa lưỡi vào khiến anh thấy nhột nhột nên anh cứ thế yên lặng đón nhận. Rồi khi Jae Kyung tách môi ra, anh cau mày nói."Sao em làm thế. Anh đâu có nói câu anh và em khác nhau.""Chỉ là."Jae Kyung hiên ngang nói."Em làm vì muốn làm thôi."Sao ạ, có vấn đề gì không? Jae Kyung chớp chớp mắt hỏi. Trước dáng vẻ không biết xấu hổ một cách nực cười đó, anh tự hỏi 'không lẽ nào', và quả nhiên, tên nhóc đó đã lên tiếng."Em hôn người yêu mình thì có vấn đề gì sao. Em hôn người nói thích mình thì có gì sai sao."Cái tên nhóc này...Ji Heon định chửi thề nhưng đã kìm lại. Thay vào đó, anh khẽ đánh bốp lên môi của Jae Kyung rồi đứng dậy."Anh lại đi đâu đó.""Đi ngủ, sao."Em ngủ ở đây đi. Anh cố tình nói một cách lạnh nhạt nhưng có vẻ Jae Kyung không quan tâm. Mà trái lại, nhìn thấy tên nhóc đó đứng dậy theo, như thể đang chờ, khiến Ji Heon nhíu mày nói "Gì đó.""Anh nói hôm nay không ngủ cùng.""Em không thích."Jae Kyung hiên ngang nói rồi cuối cùng cởi áo len, vừa nói vừa đi vào phòng tắm."Em tắm nhanh nên em tắm trước được chứ? Hay là mình cùng tắm?""... Em cứ tắm trước đi."Phiền phức khi nói thêm thế này thế nọ nên anh bảo cậu cứ làm thế rồi ngồi lại xuống ghế sofa. Khi đang cởi áo khoác bằng những ngón tay mệt mỏi thì chiếc tủ tivi trước mặt đập vào mắt anh. Nói chính xác hơn là ánh mắt anh lưu lại ở ngăn kéo phía dưới tủ. Hộp sơ cứu mà anh mua khi mới chuyển đến đây, anh cứ để đó và quên mất sự tồn tại của nó trong mấy năm và giờ nó ở ngay đó.Nghĩ lại thì, hộp sơ cứu đó có bao gồm cả bộ Kit khẩn cấp không ta... Hay là vì không cần thiết với anh nên anh đã chọn bộ không bao gồm thứ đó.Anh nghĩ mình cần phải kiểm tra thử dù có ý định dùng hay không.Lát nữa khi Jae Kyung vào tắm, anh sẽ mở ra. Anh nghĩ thế rồi đứng dậy cầm áo khoác thì ngay lúc đó. Jae Kyung đột nhiên không cởi quần áo mà tới gần rồi nắm lấy cánh tay của Ji Heon."Không được rồi. Anh cũng cùng vào tắm đi ạ.""Cái gì? Tại sao?"Ji Heon hoảng hốt hét lên."Vì anh không được ra ngoài trong khi em đang tắm.""Này, anh không đi."Ji Heon thật sự bối rối nói."Em đã tiêm rồi thì anh còn ra ngoài làm gì? Còn đang sáng sớm thế này."Anh không nói dối. Vì dù sao anh cũng không có ý định ra ngoài. Nhưng đúng là anh hơi nhột và có kế hoạch làm điều gì đó lén lút trong khi Jae Kyung vào tắm."Không tin được."Jae Kyung nói thế rồi cưỡng ép cởi đồ Ji Heon và đưa anh vào phòng tắm. Ji Heon nhìn cậu với gương mặt sợ hãi, tự hỏi liệu cậu thật sự là ma quỷ hay có khả năng thần bì nào đó nhưng ngay khi vào đến phòng tắm, thấy Jae Kyung đặt tay vào giữa hai chân anh và tắm cho thì anh bỗng thấy an tâm(?). Nhìn thấy cậu bắt đầu skinship mà không hề có ý định vặn vòi sen thì chắc chắn việc sợ anh ra ngoài chỉ là cái cớ và cậu kéo anh vào đây vì muốn làm thế này mà thôi.Dù vậy, dường như cậu vẫn tự ý thức được anh là người vừa từ phòng cấp cứu về hôm nay nên mặc dù Jae Kyung đã khiến Ji Heon xuất tinh 2 lần nhưng vẫn không cho vào. Thay vào đó, cậu ép Ji Heon vào tường phòng tắm, sau đó khép bắp đùi anh lại và đẩy thứ của mình vào giữa.Bình thường, nếu làm thế này thì Ji Heon sẽ bảo cứ cho vào đi, nhưng lần này anh chỉ nín thở và lặng lẽ dồn sức vào bắp đùi. Bởi vì Jae Kyung đang vô cùng hưng phấn. Đã một tháng không làm và hiện tại thể trạng của anh không tốt lắm nên anh không có tự tin sẽ cán đán nổi Jae Kyung đang hưng phấn đến mức này. Anh từ chối việc đến phòng cấp cứu hai lần trong một ngày.Vậy nên, anh kìm nén tiếng rên và cử động cơ thể thật ít để giảm kích thích Jae Kyung nhất có thể nhưng thật không dễ dàng. Lúc đầu còn chịu đựng được nhưng khi số lần dương vật của Jae Kyung chạm vào dương vật của anh tăng lên thì anh không thể nào không phát ra tiếng rên. Khi quy đầu dày cọ xát vào vùng háng sưng tấy bởi hưng phấn, anh vô thức giật nảy hông và hét lên.Cuối cùng, Jae Kyung tóm lấy Ji Heon đang sắp khuỵu xuống vì chân mất sức, đẩy anh vào tường và nói."Anh dồn sức vào bắp đùi đi."Ji Heon cũng muốn thế nhưng phần thân dưới không có sức."Tay... anh làm bằng tay cho.""Em không thích.".Jae Kyung thốt lên rồi lần này cậu bắt đầu cọ dương vật vào mông của Ji Heon. Mỗi khi cậu cọ xát dương vật nóng bỏng vào nơi khép chặt đó, lỗ nhỏ lại co giật và cố mở miệng. Ji Heon gần như bám vào tường phòng tắm và cắn môi, kìm nén tiếng rên.Một lúc lâu sau, Jae Kyung xuất tinh. Jae Kyung bắn tinh dịch của mình vào giữa mông Ji Heon, vội dùng vòi sen rửa sạch chúng, rồi lại ôm Ji Heon, ngồi lên bồn tắm. Và rồi lần này thật sự định tắm nên thay vì dùng bông tắm, cậu dùng lòng bàn tay nặn sữa tắm và bắt đầu xoa lên cơ thể Ji Heon. Lúc đầu thì giả vờ tắm rửa đàng hoàng nhưng cuối cùng, bàn tay cậu chỉ dai dẳng vuốt ve ngực và giữa chân khiến Ji Heon bật cười vô lý và nói."Không, sao em làm như đang động dục vậy. Anh vẫn chưa thấy dấu hiệu nào mà.""Cái đó thì nghĩa lý gì? Dù thì nếu ở cùng anh thì suốt một năm em đều động dục."Jae Kyung nói với vẻ mặt không có gì to tát, rồi trước khi Ji Heon kịp nói gì, cậu đã ôm lấy hôn anh tới tấp. Như thể đang chứng minh rằng 'Bây giờ em vẫn còn động dục với anh đấy'.Chắc có lẽ vì không biết động dục thật sự sẽ diễn ra như thế nào nên cậu mới làm thế. Nhưng khi anh định nói chi tiết nó như thế nào thì không mở miệng được. Dù chỉ là lời giải thích đơn giản, như cơ thể muốn mang thai, vậy nên nếu không xuất tinh trong thì sẽ không thể nào thoả mãn, phải thực hiện quá trình thụ tinh thì tới lúc đó, cơn động dục mới thuyên giảm... Anh không muốn nói những lời này chút nào. Hơn nữa, anh càng ghét thể hiện dáng vẻ đó hơn.Cuối cùng, Ji Heon từ bỏ việc giải thích, thay vào đó, ngay khi vừa ra khỏi phòng tắm, anh bảo sẽ sấy tóc cho và để Jae Kyung ngồi giữa chân mình. Đêm rồi mà anh còn dùng máy sấy, tạo mấy kiểu ngầu lòi vô ích cho cậu và nói này nói kia cố xoa dịu cậu kiểu - Jae Kyung, anh nghĩ em rẽ tóc sang trái trông được hơn đấy, nam tính, ngầu, thật sự giống như người mẫu v.v - rồi như chợt nghĩ ra gì đó, anh khẽ dừng lại."À mà, Jae Kyung à. Anh quên mất điều anh nói lúc nãy, nếu thấy anh có triệu chứng Heat thì em hãy về nhà ngay đi nhé.""Anh điên sao?"Jae Kyung lập tức nghiêm mặt. Việc anh cố tình sấy tóc và xoa dịu cậu không hề có ích gì. Trước phản ứng dữ dội hơn tưởng tượng, Ji Heon bối rối, nhanh chóng nói."Không, dù sao lúc đó anh cũng không thể ra ngoài. Biết sẽ có tai nạn gì mà còn ra ngoài ư. Khi kỳ Heat bắt đầu, tốt xấu gì vẫn phải ru rú ở nhà nên em đừng lo mà về đi.""Anh nói gì thế. Không quan trọng việc anh có ra ngoài hay không.""Vậy thì là gì?"Trước khi Ji Heon kịp hỏi vì lý do gì mà nhất định phải ở cùng nhau, thì Jae Kyung đã lên tiếng trước."Để kiểm tra hiệu quả của việc tiêm thì phải ở cùng nhau chứ ạ. Nếu anh đến kỳ Heat mà em không cùng rơi vào trạng thái Rut thì có nghĩa là việc tiêm thật sự khá hiệu quả. Vậy là đương nhiên sẽ không thể nào phản ứng với lượng được tiết ra hằng ngày. Đây là cơ hội có thể kiềm tra hiệu quả của việc tiêm một cách chắc chắn nhất nhưng sao lại vứt bỏ chứ."Cậu nói đúng. Nếu Jae Kyung không tiêm thì không biết sao, chứ đã tiêm rồi thì nên tìm nhiều cách để có thể kiểm tra hiệu quả và thu được kết quả chắc chắn là một lựa chọn hợp lý.Nhưng..."Lỡ như em cùng vào kỳ Rut thì sao?""Thì bay mất tiền tiêm thuốc thôi."Jae Kyung nói với giọng điệu có gì mà to tát. Lời đó cũng đúng. Đúng nhưng anh thấy vướng mắc, không thể nói cho qua kiểu 'Thì đúng thế'.Cuối cùng, Ji Heon thở dài nói."Nếu thấy có triệu chứng, anh sẽ nói. Nếu cho tới lúc đó mà em không cảm nhận được gì thì đã đủ chứng minh hiệu quả tiêm rồi nên khi đó em về nhà ngay đi.""Em không muốn.""Gì mà không muốn. Kiểm tra rồi thì về ngay đi.""Không, sao anh cứ bảo em đi vậy chứ."Jae Kyung nói như thể không hiểu nổi."Người ta nói những người có triệu chứng nặng thật sự không thể làm gì trong suốt ngày cả. Trái lại, không phải nên có ai đó giúp đỡ sao."Trước sắc thái rõ ràng là buồn hơn là nổi giận, Ji Heon nói với gương mặt rối bời."Vì anh không muốn cho em thấy nên mới thế."Anh còn chưa nói rõ mình không muốn cho cậu thấy điều gì nhưng Jae Kyung đã thờ ơ đáp, như thể hiểu ra ngay."Em ngày nào cũng thế mà.""Nó khác với kiểu đó."Jae Kyung nhìn Ji Heon một lúc lâu rồi quay đầu nói."Tóm lại em sẽ tự biết lo liệu. Nếu thấy đi được thì em sẽ đi, còn không được thì em sẽ không đi.""Cứ đi đi."Jae Kyung không trả lời. Ji Heon có gọi mấy lần, cậu không những không trả lời mà còn không nhìn anh lấy một lần. Ji Heon yên lặng nhìn sau gáy tên nhóc bướng bỉnh rồi cố tình thở dài thật lớn và nói."Anh biết rồi. Thay vào đó, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải dùng bao sao cu đấy."Và quả nhiên, Jae Kyung đã quay đầu trước khi anh kịp nói xong, rồi nói với biểu cảm vừa nghe hết mấy lời hoang đường."Em lo liệu việc đó tốt hơn anh ạ."Thậm chí đến cả điều này cũng đúng. Đúng nhưng không hiểu sao anh thấy bực tức. Ji Heon vò rối mái tóc của Jae Kyung mà mình đã tốn công sấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me