CHAP 128 (H-)
Ji Heon hớt hải cầm lấy quần áo, bước xuống khỏi sofa và cứ thế ngồi phịch xuống sàn. Chân không còn sức. Hơn nữa, nếu cử động dù chỉ một chút thôi thì cơ thể sẽ co giật từ bên trong và tứ chi run rẩy. Và mỗi khi như thế, lỗ nhỏ sẽ tự mở ra rồi khép lại khiến nước chảy ra ngoài.Anh biết đó là gì. Nó thông báo và thúc giục rằng cơ thể muốn mang thai nhưng vẫn chưa thụ tinh được. Nó đang gởi tín hiệu và cảnh cáo rằng hãy mau bắn đầy tinh dịch của Alpha vào trong cơ thể.Ji Heon nức nở rồi lại đưa ngón tay vào trong lần nữa. Khi anh cẩn thận dùng đầu ngón tay ấn vào vùng da sưng tấy vì hưng phấn, chỉ vậy thôi mà vai đã rũ xuống và miệng phát ra tiếng rên."Hư ức, ư ư ưng..."Bỏ qua đau đớn, ngay khi vừa bắt đầu thủ dâm, cơ thể lại bắt đấu hối hả cử động theo đuổi khoái cảm. Cơ thể của Omega động dục biết cách chấp nhận những thay đổi của mọi kích thích bên ngoài, chuyển đổi nó thành khoái cảm tình dục để có thể chịu đựng được cơn đau khi thắt nút. Hơn nữa, anh không đời nào có thể vượt qua được thứ khoái cảm được mang tới trực tiếp thế này."Hu ưng, ức... Jae Kyung, à, ư ưng..."Từ khi nào, Ji Heon đã vùi mặt vào quần áo của Jae Kyung. Anh thậm chí còn không có thời gian để cảm thấy chán ghét việc mình vừa ngửi mùi của Jae Kyung vừa tự mình thọc tay bên dưới. Anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi thứ khoái cảm ghê tởm này. Anh muốn mau kết thúc, rồi bỏ đồ vào máy giặt, rồi tắm rửa, sau đó nằm lên giường trước khi Jae Kyung về. Muốn giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra.May thay, cơn xuất tinh lần hai mau chóng tới. Mặc dù đã lên đỉnh một lần rồi nhưng lòng bàn tay anh vẫn ướt sũng. Ji Heon lau bàn tay ướt đẫm vì dịch thể của mình vào áo của Jae Kyung. Và rồi anh ôm bụng dưới vẫn còn co thắt và chờ cơn sốt dịu lại.Nhưng vô vọng. Thời gian càng trôi qua thì bụng dưới càng nóng lên, cuối cùng, toàn thân nóng bừng lên, như thể cơn nóng bắt đầu từ bên trong đã lan ra khắp cơ thể. Cuối cùng, Ji Heon cứ thế ngồi xuống sàn và bật khóc.Làm ơn làm gì đó đi.Ji Heon vùi mặt vào quần áo của Jae Kyung và lặng lẽ nức nở. Anh đau khổ vì cơn đau ngay trước mắt nhưng điều khiến Ji Heon sợ hãi hơn là không biết tình trạng khủng khiếp này sẽ tiếp diễn đến khi nào. Anh muốn uống thuốc. Tổn hại đến cơ thể hay gì anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn dùng bất cứ cách gì để làm dịu cơn động dục này.Làm sao đây. Ji Heon ngồi co ro suy nghĩ trong căn phòng khách tối om. Liệu bây giờ có nên đến phòng cấp cứu không. Hay có thể đến nhà thuốc 24 giờ nhận thuốc được không.... Không, quá sức quá.Ji Heon nhanh chóng từ bỏ. Vốn dĩ, anh không thể nào ra ngoài với tình trạng này. Nếu trên đường chạm mặt với Alpha thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Không phải tất cả Alpha đều dùng thuốc kháng pheromone. Nếu bây giờ, một tên Alpha mất lý trí xông vào thì anh tuyệt đối không thể chống cự nổi. Trái lại, không đeo bám trước là may rồi.Ji Heon đang cúi đầu vì cảm giác tuyệt vọng, bỗng nhìn thấy chiếc tủ tivi trước mặt và vô thức quỳ gối tiến tới gần nó. Anh mở ngăn kéo cuối cùng và nhanh chóng lấy ra hộp sơ cứu. Hộp sơ cứu anh mua để đó, chưa lấy ra lần nào, vẫn còn nguyên tem dán chưa mở. Ji Heon gấp gáp gỡ tem dán và mở hộp ra. Anh lục lọi thử trong hộp và quả nhiên, thứ anh tìm ở ngay đó.Là bộ Kit ức chế động dục có thể dùng cho trường hợp khẩn cấp. Là dạng bút tự tiêm chỉ cần chích vào đùi là được.Ngay sau khi kiểm tra hạn sử dụng được in trên hộp Kit, Ji Heon mở ống tiêm ra. Anh đọc hướng dẫn sử dụng rồi tháo nắp bảo hộ gắn ở phần đuôi của ống tiêm, sau đó anh đưa đầu ống tiêm chạm vào bên ngoài bắp đùi.Và ngay trước khi tiêm, anh kiểm tra hướng dẫn sử dụng thêm lần cuối rồi dừng lại ở nội dung cần chú ý được đánh dấu màu đỏ.<Đây là y dược phẩm dùng khẩn cấp. Là sản phẩm horomone có nồng độ cao và hiệu quả mạnh, có thể ức chế kỳ động dục tức thì, tuyệt đối không dùng, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Ngoài ra, chúng tôi khuyên bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ trước và hiểu rõ cách sử dụng an toàn trước khi sử dụng.>Ngay khi nhìn thấy dòng chữ sản phẩm horomone có nồng độ cao, anh bỗng tỉnh táo lại. Do anh nghĩ tới những lời mà bác sĩ đã nói ở bệnh viện. Nếu bây giờ anh uống thuốc ức chế thì chỉ số sẽ càng tệ thêm và thời gian để hormone bình thường trở lại sẽ càng kéo dài thêm. Vậy nên bác sĩ mới ngăn anh đứng nghĩ tới việc sử dụng bất kì loại thuốc nào dù là lành tính đi nữa.Huống hồ, loại thuốc horomone có nồng độ cao thế này, chắc chắn sẽ gây áp lực cho cơ thể bằng bất cứ giá nào. Ngay cả khi có vượt qua kỳ động dục trước mắt bằng thứ này, thì 10 ngày sau, khi làm xét nghiệm máu, chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện. Nếu chỉ số đáng nghi thì bác sĩ sẽ chất vấn anh, và vì có chỉ số làm bằng chứng thì dù anh có giả vờ không biết và phủ nhận đến đâu thì bác sĩ cũng sẽ không tin.Không, bác sĩ không phải vấn đề. Ở tuổi này rồi, anh không có lý do gì để không đến bệnh viện vì sợ bác sĩ mắng cả, bác sĩ dù gì cũng là người ngoài nên dù có bị chất vấn hay bị mắng chửi gì thì cũng không sao.Nhưng anh ghét việc Jae Kyung đau buồn. Nếu cậu biết việc anh dùng thuốc thì chắc sẽ thất vọng về anh mất, và sẽ buồn lòng và đau khổ khi bản thân không thể làm chỗ dựa cho anh, anh ghét điều đó. Nếu lỡ như cậu khóc giống như lần đó thì anh nghĩ thật sự chắc mình không chịu nổi mất.Ngay khi nghĩ như thế, dáng vẻ Jae Kyung nghiến răng và rơi nước mặt hiện lên trong đầu anh. Chỉ với những ký ức đã qua mà tim anh đã thắt lại và lòng ngực đau như sắp nổ tung. Anh không thể để cậu lại làm vẻ mặt đó lần nữa. Anh không muốn lặp lại cùng một sai lầm lần nữa.Vậy nên, tốt hơn là nên thành thật. Tốt hơn là nên thể hiện ra hết dáng vẻ động dục điên rồ và cầu xin giúp đỡ. Thà là làm điều xấu xí và đeo bám chứ anh không thể để Jae Kyung buồn được.Dù gì cậu cũng đã nói rằng mình không thất vọng ngay cả khi anh làm chuyện xấu xí. Rằng cậu không thấy thảm hại, mà trái lại, còn rất vui, nên anh chỉ cần tin những lời đó là được.Cuối cùng, Ji Heon đặt ống tiêm xuống sàn. Và rồi anh ôm vào ngực, quần áo của Jae Kyung mà mình đã vứt đi để tìm ống tiêm và vùi mặt vào đó. Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Jae Kyung, tâm tư anh thoải mái đôi chút và nỗi bất an như thể biến mất. Thay vào đó, trong bụng càng thêm ngứa ngáy. Ji Heon vùi mặt vào quần áo của Jae Kyung và hít thở thật sâu. Anh đang ngồi khom người, khép chặt hai chân hơn vì sợ trong vô thức sẽ lại đưa tay xuống phía dưới thì ngay lúc đó.- Bíp, bíp, bíp, bíp.Anh nghe thấy tiếng nhấn mật khẩu bên ngoài cửa. Cánh cửa nhanh chóng mở ra và Jae Kyung bước vào trong nhà cùng với luồng không khí lạnh bên ngoài."......"Jae Kyung không tháo giày và khựng lại một lát, rồi ngay khi phát hiện Ji Heon đang ngồi lom khom trong phòng khách, cậu lập tức chạy đến "Anh ơi!""Anh không sao chứ?"Ji Heon nửa vùi mặt vào quần áo của Jae Kyung và im lặng lắc đầu."Vào phòng thôi. Đừng ở đây,"Biểu cảm của Jae Kyung đang đỡ Ji Heon dậy, đột ngột cứng đờ. Trước khi Ji Heon kịp thắc mắc, Jae Kyung đã cầm lên ống tiêm bị rớt dưới sàn và nói."Anh, cái này... anh dùng rồi ạ?"Là giọng nói 'Không lẽ nào'. Nếu nhìn lượng thuốc còn lại trong ống tiêm là biết mà. Vì tối nên cậu không nhìn thấy ư."Anh không dùng."Ji Heon khó khăn lẩm bẩm.Jae Kyung lập tức hỏi."Tại sao...?"Thay vì an tâm vì anh không dùng thì cậu lại hỏi lý do. Việc anh không dùng khó tin đến vậy ư. Cậu nghĩ anh tất nhiên là dùng ư.Cũng phải, nếu nhìn tổng thể thì không tránh khỏi như thế.Ji Heon cười cay đắng trong khi vùi mặt vào quần áo của Jae Kyung. Anh chợt nghĩ rằng mình đã đánh mất rất nhiều sự tin cậy với tên nhóc này. Anh thấy có lỗi hơn đau buồn. Việc Jae Kyung không tin anh là vì anh đã rất nhiều lần lừa dối và làm cậu thất vọng.Từ giờ anh không muốn làm thế nữa.Nếu vậy thì anh cần có dũng khí. Dũng khí để có thể thành thật với Jae Kyung, thể hiện tất cả mọi thứ, tin tưởng và đeo bám lấy cậu.Cuối cùng, Ji Heon ngẩng đầu lên. Anh ngẩng gương mặt đang vùi vào đống quần áo, ngước lên nhìn Jae Kyung trước mắt và nói."Vì em sẽ không thích.""......""Vậy nên anh đã không dùng."Mắt Jae Kyung bỗng chốc mở to. Có vẻ cậu không ngờ tới lý do như thế. Biểu cảm cậu quá đỗi bất ngờ khiến Ji Heon lo lắng nếu cuối cùng Jae Kyung vẫn nói không tin thì phải làm sao.Nhưng may thay, Jae Kyung không làm thế. Mà trái lại, cậu còn nở nụ cười rạng rỡ hiếm hoi và nói với giọng dịu dàng, lần đầu Ji Heon nghe."Ừ, anh làm tốt lắm."Nhìn gương mặt cười đó mà mọi nỗi bất an và đau khổ đều biến mất trong nháy mắt. Thật tốt khi thấy Jae Kyung cười. Lòng ngực dâng trào khi hành động của mình có thể khiến cậu vui và an tâm. Anh cảm giác như mình có thể yêu cầu và đeo bám hơn nữa chỉ để nhìn thấy gương mặt cười đó.Vậy nên, lần này Ji Heon cũng giữ Jae Kyung lại trước và hôn cậu. Anh vừa hôn vừa vuốt ve đôi má vẫn còn lạnh, sau đó tách môi ra và khẽ nài nỉ."Vậy giờ, giúp anh với."Như đang chờ câu nói đó, Jae Kyung cởi áo khoác, ném đi và cúi người xuống. Ji Heon vội vàng ôm lấy Jae Kyung, người đang định bế anh lên, và nằm lên tấm thảm trên sàn phòng khách."Cứ ở đây đi.""Nhưng,""Không sao đâu."Nhanh lên. Ji Heon hổn hển nói. Khi anh cứ thế dang rộng hai chân, Jae Kyung nhìn Ji Heon với gương mặt khó xử. Nhưng thời gian do dự không kéo dài lâu. Ji Heon nắm lấy bàn tay của Jae Kyung và kéo vào giữa hai chân mình. Để cậu chạm vào nơi đã ẩm ướt của mình rồi Ji Heon nài nỉ lần nữa."Giúp anh với..., Jae Kyung à."Trong nháy mắt, một màu sắc khác lạ lóe lên trong mắt Jae Kyung. Sau đó, cậu một mình thốt ra câu chửi thề gì đó và nhấc người dậy. Cậu vội nhìn xung quanh rồi nhanh chóng phát hiện chiếc áo khoác của mình nên cầm lấy nó."Vì là sàn trống nên sẽ khó khăn lắm. Nên là."Jae Kyung cuộn tròn áo khoác của mình và đỡ bên dưới hông của Ji Heon. Sau đó, cậu cởi áo len đang mặc và hỏi."Nhưng đây là gì thế ạ?"Trước câu nói của Jae Kyung, tới lúc này Ji Heon mới nhặt chiếc áo thun rớt trên ngực mình và lẩm bẩm "À, cái này...""Là áo thun của em... anh xin lỗi. Anh làm nó rối tung rồi."Dường như Jae Kyung không hiểu được ý nghĩa của từ làm rối tung là gì. Vậy nên, cậu lấy bộ đồ mà Ji Heon đang cầm và xem xét nó, rồi ngay khi ngửi mùi, cậu lập tức lẩm bẩm "À."Tai Ji Heon bỗng chốc đỏ bừng lên. Cảm giác nhục nhã muộn màng ùa tới khiến anh không biết phải làm sao và tránh ánh mắt cậu, nhưng Jae Kyung lại thả bộ đồ xuống với bàn tay thờ ơ và nói."Không sao ạ. Từ giờ em sẽ còn làm anh rối tung hơn nữa mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me