TruyenFull.Me

Bl Han Dash

Ngữ điệu đó bình thường tới nỗi Ji Heon còn không biết là chuyện của mình. Anh một mình thẫn thờ suy nghĩ 'Thì ra đây là trường hợp bình thường', rồi khi muộn màng nhận ra rằng trường hợp bình thường đó chính là mình thì anh mới bối rối nói "Ơ, chờ, chờ chút ạ."

"Vậy bây giờ con... ý bác sĩ là con đang mang thai ạ?"

"Đúng thế. Nếu với chỉ số này thì chắc là vừa mới thụ thai."

Ji Heon không thể nói gì trong giây lát. Không phải không nói được mà là vì anh thật sự không nghĩ ra được phải nói gì ngay lúc này.

Một lúc lâu sau, anh mới nói với giọng cứng đờ.

"Chắc chắn không ạ? Hoàn toàn không có khả năng vì nguyên nhân mà xuất hiện chỉ số này sao?"

"Nếu những chỉ số này xuất hiện bởi nguyên nhân khác thì đâu có được. hCG thường được gọi là hormone thụ thai mà. Thông thường, nó được tiết ra dưới mức 5mIU, nhưng ngay khi thụ thai thì lượng tiết ta sẽ tăng lên rất nhiều. Có lẽ nếu kiểm tra vào tuần sau thì chỉ số sẽ tăng lên hàng trăm đấy. Tuần sau nữa sẽ tăng lên hàng ngàn."

Viện trưởng Im nói chắc như đóng đinh. Nhìn thấy một người luôn diễn đạt sự việc mập mờ kiểu 'Có khả năng sẽ như thế' hoặc 'Phải ghi nhớ rằng chuyện đó cũng có thể xảy ra', lại đang nói một cách chắc chắn như thế này thì có vẻ không còn nghi ngờ gì nữa.

Dù biết vậy nhưng Ji Heon vẫn nói với tâm thế giữ lấy cọng rơm cuối cùng.

"Con đã uống thuốc tránh thai rồi mà."

"Thời gian tránh thai khẩn cấp càng trôi qua thì hiệu quả càng giảm."

Có lẽ vì quan tâm Ji Heon, mà Viện trưởng Im cố tình nói bằng giọng điệu khô khan hơn.

"Vì uống thuốc khi đã qua 40 tiếng sau khi quan hệ, nên cũng đủ có khả năng mang thai rồi."

"Dù vậy nhưng, Jae, đối phương đã uống GDRS trước khi quan hệ rồi ạ."

Tới lúc này, Viện trưởng Im mới rời mắt khỏi màn hình và nhìn Ji Heon.

"Đối phương là Alpha đúng chứ?"

"Dạ..."

Viện trưởng Im nhìn gương mặt tái nhợt của Ji Heon và khẽ thở dài. Bà tháo kính, đặt xuống bàn, rồi vừa nói vừa dùng tay dụi mắt. Đúng đó là thuốc có tỷ lệ tránh thai cao, nhưng 98% hay 99% thì cuối cùng vẫn không phải là 100%.

"Hơn nữa, trong kỳ Heat, nếu thực hiện cả thắt nút thì càng mơ hồ hơn. Thắt nút không phải một triệu chứng xảy ra vô điều kiện trong kỳ Rut, mà nó chỉ xảy ra khi một lượng nhất định tinh trùng trong tinh hoàn được giải phóng. Nhưng với nam giới bình thường, tức là nam Beta bình thường. Lượng đó sẽ gấp mấy lần lượng xuất tinh bình thường của một người nam."

"......"

Cuối cùng, Ji Heon cũng nhận ra kết luận của lời giải thích này, anh cúi đầu và đặt tay lên trán. Viện trưởng Im nhìn Ji Heon rồi nói tiếp với gương mặt tiếc nuối.

"Dù cho có giảm khả năng di chuyển của tinh trùng đến mức nào, nếu với số lượng tinh trùng gấp mấy lần bình thường đó thì tỷ lệ tránh thai thành công sẽ chắc chắn giảm xuống."

Ji Heon vẫn đặt tay lên trán và không nói gì. Anh không biết phải nói gì, cũng không dám nói. Dù muốn hỏi gì đó nhưng không nghĩ ra được. Cảm giác như đầu óc trở thành tờ giấy trắng vậy.

"Ha..."

Một lúc lâu sau thì một tiếng thở như tiếng cười mới phát ra từ bờ môi hé mở của anh. Viện trưởng Im hiểu rõ ý nghĩa của tiếng thở dài đó, đã cố gắng cho Ji Heon một mảnh hy vọng cuối cùng.

"Dù vậy, với tư cách là bác sĩ, nếu làm theo đúng hướng dẫn thì chỉ số hCG hiện tại chính xác là 23mIu. Nếu mức này thì khoa sản sẽ yêu cầu con tái khám vào tuần sau. Bởi vì 25mIu được xem là ranh giới giữa mang thai và không mang thai. Vậy nên, tuần sau con hãy tới khoa sản và kiểm tra thêm lần nữa xem. Khi có thể biết một cách chắc chắn."

Nghe qua thì giống như vẫn chưa chắc chắn, nhưng đó chỉ là lời chỉ dẫn mang tính nghĩa vụ. Nói thẳng ra đây là hướng dẫn chuẩn. Không đời nào vì tuần sau đi kiểm tra mà kết quả thay đổi được và rõ ràng anh chỉ là đến để nghe tin mình chắc chắn có thai. Trong khi đó thì đứa bé trong bụng càng lớn hơn.

Ngay khi nghĩ như thế, một cảm giác chân thực ập tới khiến tim nặng trĩu. Viện trưởng Im bắt đầu giải thích kết quả xét nghiệm máu theo từng mục một nhưng không có thứ nào vào tai anh cả. Ji Heon ngồi trong trạng thái gần như mất hồn, cho tới khi nghe thấy lời nói của Viện trưởng Im rằng "Tóm lại, hãy cẩn thận và nhớ tuần sau tới khoa sản khám thử nhé." thì anh mới nhận ra đã kết thúc buổi điều trị nên anh đứng dậy nói "À, vâng, con sẽ làm vậy."

Ji Heon ra khỏi bệnh viện và bắt taxi ngay trước tòa nhà. Anh vẫn còn đang mất hồn và ngay khi vừa lên taxi, anh nói như thói quen rằng "Hãy cho tôi đến ga Yeoksam Seoul." rồi muộn màng nhớ ra mình có hẹn với em gái nên vội thay đổi điểm đến.

Sau khi tài xế điều chỉnh phương hướng, Ji Heon quyết định không nghĩ đến những chuyện xảy ra với cơ thể mình nữa. Nghĩ tới thật đáng sợ. Vì dù sao một tuần sau vẫn phải tới bệnh viện lần nữa nên anh muốn giả vờ như chưa từng nghe cho tới khi đó. Nếu giờ mới bắt đầu thụ thai thì có nghĩa không phải mấy tháng, mà chỉ được vài tuần thôi, vậy nên anh nghĩ là mình có thể giả vờ không biết cỡ 1 tuần. Dù có quyết định sau 1 tuần thì cũng vẫn là thời điểm đủ sớm. Dù cho nội dung của quyết định đó là gì đi nữa.

Đúng thế, vậy hãy nghĩ thật may vì biết sớm thế này. Chỉ một mình anh biết trước mà không có Jae Kyung.

Sau khi đưa ra kết luận như thế, anh cố tình nhìn ra khung cửa sổ để xua đi những suy tư trong đầu. Thời gian qua, quê hương đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh vẫn cố nhớ lại những ký ức về thành phố này và nhìn những tấm biển quen thuộc vẫn còn ở nơi đó hơn 10 năm, nhưng dù vậy, thật khổ sở khi tên nhóc học sinh tiểu học Kwon Jae Kyung đã cản trở anh. Dù có nhớ tới ký ức nào ở Ilsan thì cuối cùng, chắc chắn sẽ dẫn tới bơi lội, nhưng khi nhớ tới hồ bơi Ilsan thì giờ anh chỉ nhớ tới dáng vẻ của Jae Kyung lúc nhỏ mà anh đã từng chạm mặt ở đó mà thôi. Rồi thật tự nhiên, những suy nghĩ đó lại xuất hiện. Rằng đã có một sự sống khác nảy sinh giữa anh và đứa trẻ đó.

Điều đó là một cái gì đó thật kỳ lạ. Việc xuất hiện một đứa con giữa Jae Kyung và anh. Bất kể có thích không, nó cũng thật kỳ lạ. Càng nghĩ càng không thể tin được, và cảm giác mơ hồ như một giấc mơ. Lúc đầu khi vừa nhận ra 'Mình đang mang thai', anh cứ liên tục thấy tuyệt vọng, sợ hãi và mù mịt nhưng khi nghĩ rằng 'Mình và Jae Kyung có con' thì anh lại thấy không tệ đến thế. Mà trái lại, trong khi vẫn còn hỗn loạn, anh lại cảm thấy có chút xúc động ngập tràn. Mặc dù điều đó không làm dịu đi nỗi lo và sự sợ hãi về việc mình mang thai.

Đã quyết tâm không nghĩ đến nhưng từ lúc nào lại mải mê với nó khiến Ji Heon liên tục thở dài khổ sở, trong khi đó thì chiếc taxi đã đến điểm đích. Ji Heon nhìn qua cửa sổ, xác nhận biển hiệu của nhà hàng cá sống là nơi hẹn rồi trả tiền taxi bằng thẻ và bước xuống.

"Xin cảm ơn. Chúc mừng năm mới ạ."

Anh gởi lời chào với tài xế taxi và đóng cửa thì từ phía sau, anh nghe thấy một giọng nói "Ơ, anh ơi." Khi anh quay lại nhìn thì Ji Soo, em gái anh cũng đang bước xuống xe taxi và vui vẻ vẫy tay chào.

"Không, chạm mặt đúng ngay đây luôn nhỉ."

Dù nói thật thần kì nhưng Ji Soo không lại gần Ji Heon mà một mình vào trong nhà hàng trước. Ji Heon cũng hướng về tòa nhà và nhìn theo bóng lưng của em gái như mọi khi.

"Jung Ji Soo-nim đúng không ạ? Tôi sẽ hướng dẫn quý khách vào phòng."

Nhân viên xác nhận đặt chỗ rồi hướng dẫn hai người vào phòng phía trong. Theo những gì anh nghe được thì đây không phải nhà hàng đặc biệt cao cấp mà có vẻ chỉ là một nhà hàng cá sống trong khu với giá cả phải chăng, nhưng với một nhà hàng như thế, thật hiếm thấy khi toàn bộ chỗ ngồi đều bố trí trong phòng.

"Làm sao em biết một chỗ thế này vậy?"

Ngay khi vừa vào phòng, Ji Heon đã vừa hỏi vừa cởi áo khoác.

"À, trước đây công ty từng làm tiệc ở đây và món Suki cực ngon (Sukidashi dùng để chỉ món ăn phụ được phục vụ trước món chính trong các quán bar, nhà hàng thịt, nhà hàng cá sống, v.v..). Món sashimi thì chỉ hình thường thôi nhưng món Jiritang (canh cá trong, tươi, không nhiều gia vị, không bột ớt) được phục vụ thay cho món Maeuntang (canh cá với màu đỏ đặc trưng của bột ớt) thì không đùa được đâu."

"Ừ..."

Ji Heon vừa lẩm bẩm vừa nhìn đứa em gái đã trở nên sành ăn hơn cả anh trong hai năm trở thành cảnh sát, rồi Ji Soo vừa hỏi vừa rót nước vào ly.

"Đúng rồi, nghe nói Kwon Jae Kyung ở công ty anh à."

Hà cớ gì ngay bây giờ, cái tên anh không muốn nhắc tới nhất lại xuất hiện. Ji Heon nén tiếng thở dài, treo áo khoác lên và ngồi vào chỗ.

"Làm sao em biết?"

"Em biết được vì đọc báo về cậu ấy và thấy nhân viên SPOIN nói thế này thế kia."

Ji Soo vừa nói vừa đưa ly nước rót trước cho Ji Heon.

"Anh cũng từng gặp cậu ấy rồi à?"

Ji Heon định nói chưa từng gặp nhưng dù sao khi chương trình 'Ngủ cùng kẻ thù' lên sóng thì sẽ lập tức bị lộ thôi nên anh nói thật.

"Anh phụ trách cậu ấy."

"Ơ. Thật hả?"

Ji Soo mở to mắt nói. Khiến anh tưởng cô sẽ hỏi có ảnh chụp chung không, nhưng không ngờ là Ji Soo lại nói một chuyện hoàn toàn khác.

"Có đúng là cậu ấy hẹn hò với Cha Sung Hyun không?"

Nhìn vào việc câu hỏi đầu tiên là về Cha Sung Hyun thì dường như mọi người đều đã chấp nhận scandal của cả hai là việc đã rồi.

Ji Heon thở dài và cầm ly nước lên.

"Không phải, chỉ là quan hệ quen biết thôi, cũng đã mấy tháng rồi không gặp nhau."

"A, may quá."

Ji Soo mỉm cười và giả vờ xoa ngực.

"Sao lại may?"

"Vì em ghét Cha Sung Hyun."

Ji Soo dứt khoát nói. Trước câu nói cứng rắn đó, Ji Heon rối bời nhưng cũng không giấu được tâm tư mãn nguyện. Quả nhiên là em mình. Thật biết nhìn người.

"Sao lại ghét Cha Sung Hyun?"

Sau khi uống một ngụm nước, Ji Heon vừa hỏi vừa đặt ly xuống thì Ji Soo lập tức nói như thể chỉ chờ có thế.

"À, khi cậu ta xuất hiện trên tivi, mẹ đều nói là giống anh. Mẹ cứ liên tục như thế nên em đã trở nên ghét vì hình như trông thật sự rất giống."

"......"

"Em đùa thôi."

Ji Soo vừa nói vừa cười chúm chím.

Dù nhìn thế nào cũng không giống nói đùa nhưng Ji Heon không thèm kiểm tra. Anh không có tâm trạng và cũng không có tinh thần làm điều đó. Anh chỉ muốn mau nói xong chuyện và về nhà.

Ngay khi đồ ăn được phục vụ hết và nhân viên rời khỏi phòng, Ji Heon đã nhanh chóng vào việc.

"Vậy rồi, định đi du lịch ở đâu."

Đây chính là mục đích của cuộc gặp sau nửa năm của hai anh em ngày hôm nay. Vào kỳ nghỉ Tết Nguyên đán năm nay, Ji Soo định cùng ba mẹ đi du lịch, nhưng Ji Heon không thể đi nên quyết định gởi tiền và buổi gặp mặt này là để truyền đạt ngân sách chính xác.

"À, kỳ nghỉ năm nay có hơi ngắn nên không thể đi xa được. Trước đây, mẹ nói muốn đi Nha Trang nên em định sẽ đến đó."

Ji Soo mở điện thoại và cho Ji Heon xem hết lịch trình du lịch bao gồm nơi ở và hướng dẫn viên mà cô đã tìm hiểu trước.

"Vậy nên dự kiến ngân sách có lẽ cỡ này?"

Ngay khi em gái tổng kết tóm tắt lại thì Ji Heon đưa ra một thỏa hiệp mà anh đã nghĩ trước khi đến đây.

"Vậy anh sẽ trả hết tiền khách sạn và tiền vé máy bay, nên Ji Soo em chỉ cần chịu trách nhiệm những chi phí phát sinh ở đó thôi nhé?"

"Gì? Thật sao?"

Dường như không ngờ Ji Heon sẽ đưa ra đề xuất to lớn như thế nên Ji Soo mở to mắt.

"Với em thì tốt thôi nhưng không phải anh sẽ chịu gánh nặng lớn sao?"

"Không đi được thì phải ra tiền chứ."

Ji Soo nhướn mày như muốn nói 'Dù vậy' rồi đặt điện thoại của mình xuống và cầm chai soju lên. Vì câu chuyện kết thúc trong nháy mắt và gọn gẽ hơn cô nghĩ nên Ji Soo vừa nói vừa rót đầy tràn ly rượu như thể tâm trạng rất vui.

"Lễ Chuseok năm nay, anh cũng cùng đi nhé."

"Chuseok năm nay... là khi nào? Tháng 9 hả?"

"Ừ, trung tuần tháng 9. Lúc đó, vì Olympic đã kết thúc rồi nên công ty của anh cũng bớt bận phải không? Vốn dĩ ở công ty anh, ngoài Kwon Jae Kyung ra đâu có tuyển thủ nào tham gia Olympic nữa."

"Có chứ, sao lại không..."

Ji Heon thở dài và lẩm bẩm. Tất nhiên, lý do anh thở dài không phải vì em gái coi thường quy mô công ty anh. Mà vì ngay khi nghe tới tháng 9, anh đã vô thức nghĩ rằng 'Nếu lúc đó anh đang mang thai thì đúng 9 tháng nhỉ... Du lịch gì chứ. Không đời nào.'

Ji Heon đang liên tục thở dài và cầm đũa một cách máy móc thì ngay lập tức anh bỗng vô thức khựng lại.

Chờ đã. Vào tháng 9... có đúng là anh được 9 tháng không? Hay đó là tháng dự sinh? Vậy vào mùa Olympic tháng 8, anh có thể đi máy bay được không? Họ có chở ra nước ngoài không? Một sản phụ cuối thai kỳ?

Ji Heon muộn màng nhận ra sự thật quan trọng rồi đặt đũa xuống và vội vàng cầm điện thoại lên. Dù truy cập mạng nhưng anh luẩn quẩn, không biết phải tìm gì rồi lấy ra hết mấy từ mà mình đã từng nghe ở đâu đó và viết 'Cách tính ngày dự sinh.' Tất nhiên, tất nhiên không phải anh định sinh con. Không phải nhưng mà anh nghĩ mình phải biết trước đã. Chỉ biết và để đó thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me