TruyenFull.Me

[BL HÀN] DASH

CHAP 145

JasminePH4

Anh nhận ra một sự thật khi gác lại sự nghiệp tuyển thủ 10 năm và bắt đầu một cuộc sống mới. Là khi đã quyết tâm bất kỳ điều gì thì phải lập tức thực hiện ngay. Nếu cứ liên tục chần chừ, do dự thì kết luận vẫn không thay đổi gì cả. Càng do dự thì chỉ càng khó nhấc mông lên mà thôi, và rồi khi khoảnh khắc khổ sở cùng cực đó cuối cùng cũng qua đi thì chẳng khác nào lãng phí thời gian.

Khỏi phải nói, Ji Heon đã cảm nhận chân thực được điều này bằng cả cơ thể là khi từ bỏ bơi lội và chuẩn bị cho kỳ thi. Anh ước rằng mình đã từ bỏ nhanh hơn dù chỉ là 1 ngày và bắt đầu học tập trong khoảng thời gian do dự vô ích rằng có nên từ bỏ hay không đó. Anh thấy hối hận mỗi khi vật lộn với cuốn sách tham khảo đêm khuya, từ sau đó, mỗi khi anh mất thời gian để lúng túng, do dự thì anh luôn nhớ tới khi đó. Vậy thì anh sẽ không thể do dự thêm nữa.

Chuyện con cái cũng thế. Nếu đã quyết định sinh thì không có lý do gì để chần chừ thêm nữa. Đặc biệt, anh không thể đối phó với chuyện này một cách thong thả và thờ ơ được, vì dù gì hiện giờ đứa con trong bụng chỉ có thể dựa vào anh mà thôi. Có nghĩa là trừ khi có vấn đề về gen, nếu không thì việc đứa bé sinh ra thế nào đều hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Nếu nghĩ như thế thì anh sẽ không thể nào lãng phí thời gian và giống như thường lệ nói rằng 'bằng cách nào đó rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi'.

Với lý do đó, nên chỉ sau hai ngày trở về từ Ilsan, Ji Heon đã lập tức đến khoa sản. Nếu muốn biết chắc chắn kết quả thêm chút thì theo lời Viện trưởng Im, tốt hơn là anh nên kiểm tra vào tuần sau, nhưng anh không thể chờ tới lúc đó được.

May thay, kết quả xét nghiệm máu rất tốt. Chỉ số hCG chỉ mới 3 ngày trước ở mức 23mIU là ranh giới giữa có thai và không có thai thì giờ nó đã tăng vọt lên hàng trăm, ngoài ra thì tất cả các chỉ số đều bình thường. Bác sĩ xác nhận Ji Heon đã mang thai 4 tuần và Ji Heon được biết một sự thật mới mẻ rằng số tuần mang thai không phải được tính dựa trên thời điểm thụ thai.

"Nhưng, bác sĩ. Tôi có một điều muốn hỏi."

Ngay khi bác sĩ vừa giải thích xong, Ji Heon đặt câu hỏi về phần mà anh vẫn luôn thấy vướng mắc.

"Tôi đã uống thuốc tránh thai sau khi quan hệ. Liệu vì thứ đó mà đứa trẻ có bị gì không ạ?"

"Hầu như không có trướng hợp trẻ bị dị tật do thuốc tránh thai."

Vị bác sĩ nam trung niên trấn an Ji Heon với giọng điệu cứng rắn nhưng hòa nhã.

"Vâng. Tôi đã nghe nói thế nhưng, cái này, bạn cặp của tôi, thì là, người... ba... còn lại cũng đã uống. Nên là."

Trới đất ơi, ba ư. Dù tự mình nói ra nhưng Ji Heon vẫn thấy kinh ngạc. Trước từ ngữ xa lạ đó, suýt chút nữa thì anh đã cắn lưỡi rồi, vị bác sĩ nhìn Ji Heon như thế rồi nhướn mày nói "Ừm, vậy sao?" Rồi lần này, ông cũng nói với giọng không có to tát.

"Vẫn vậy thôi. Vì thuốc tránh thai chỉ liên quan triệt để đến việc thụ tinh và thụ thai nên vào thời điểm phôi được cấy ghép an toàn thì tác dụng của thuốc đã được xem bằng không rồi."

Tuy nhiên, bác sĩ cho biết thêm rằng Omega nam có tỷ lệ sảy thai đầu thai kỳ cao do nhiễm sắc thể bất thường nên cần phải chú ý thận trọng.

"Nhau thai thường yếu hơn so với nữ giới. Và vì chức năng của tử cung cũng thấp nên phải liên tục theo dõi tình hình trong ít nhất đến tuần thứ 12."

"Ra vậy..."

Ji Heon khẽ lẩm bẩm. Dù đã biết nhưng khi nghe bác sĩ trực tiếp nói thì càng trở nên nghiêm trọng hơn. Dường như đã thể hiện hết lên mặt, nên bác sĩ nở nụ cười hiền từ và nói.

"Đừng lo lắng quá. Dù vậy cũng có rất nhiều trường hợp không sảy thai và an toàn chào đời. Chỉ riêng tôi đây cũng có ba đứa và ba đứa đều vô cùng khỏe mạnh. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Trái lại nếu liên tục lo lắng và căng thẳng thì càng tệ hơn cho đứa bé đấy."

Rồi bác sĩ cười đùa như để xoa dịu tâm tư của Ji Heon.

"Không, nhưng bé con có ý chí không phải dạng thường đâu. Nhóc con vẫn chưa thành hình nhưng chưa gì đã đánh bại hai ba rồi."

Ji Heon lập tức hiểu ý nghĩa của việc cần tìm hiểu đánh giá về bệnh viện trước khi đặt lịch hẹn, rằng bác sĩ tử tế, tốt bụng nhưng đôi khi rất quyết đoán, nếu đúng theo những điều đó thì việc đến bệnh viện sẽ thoải mái hơn.








Về đến nhà, Ji Heon đặt mua trên mạng các loại thuốc bổ được bác sĩ đề cử, sau đó cài đặt một số ứng dụng liên quan đến việc mang thai vào điện thoại.

Vì vẫn chưa đặt tên thai nên anh để khoảng trống ở tên con và chỉ nhập tên ba mẹ, cảm giác thật sự,... thật sự rất kỳ lạ. Anh vẫn chưa thích ứng được và thấy thật lạ lẫm khi Jae Kyung là ba, nhưng việc anh là ba càng không thể tin được hơn.

Oa, sống lâu rồi cũng có ngày này..., vẫn còn trong tâm trạng rối bời, anh xem qua ứng dụng rồi một mình bật cười khi nhìn bào thai 4 tuần chỉ như hạt vừng. Đúng như lời bác sĩ nói, nó vẫn chưa thành hình đầy đủ. Anh mỉm cười một lúc khi nhìn hạt vừng đó lớn lên gấp đôi(!) trong một tuần và to bằng hạt gạo trong tuần thứ 5, nhưng đột nhiên trở nên nghiêm trọng khi biết được hầu hết các trường hợp sảy thai đều xảy ra từ tuần thứ 6 đến tuần 12.

Tất nhiên là anh biết. Chỉ dựa vào xác suất thì vẫn có rất nhiều trường hợp chào đời an toàn. Nhưng trong tình huống thế này, số liệu thống kê không thể an ủi gì mấy. Dù trong 100 người sẽ có 10 người, nhưng không có gì bảo đảm, anh sẽ không nằm trong 10 người đó. Khi điều đó trở thành việc của mình càng khiến anh thấy sợ hãi và bất an.

Vậy nên anh định sẽ chỉ nói với Jae Kyung khi đã qua 12 tuần. Với tính cách của Jae Kyung, nếu biết anh đang mang thai thì cậu sẽ lo lắng đến mức không thể vui mừng được mất, còn nếu anh sảy thai thì chắc chắn cậu sẽ rất đau lòng. Nếu đó là một quá trình không tránh khỏi của đời người và là việc mà nhiều cha mẹ khác đều trải qua thì không có gì để nói nhưng Ji Heon không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Jae Kyung. Hơn nữa, cậu còn là tuyển thủ sẽ tham dự Olympic vào năm nay. Ngay tháng sau, cậu phải trải qua vòng tuyển chọn đầu tiên và vòng tuyển chọn thứ 2 vào đầu tháng 4. Nếu đón nhận đả kích tâm lý lớn vào thời điểm quan trọng như thế thì bản thân điều đó đã là một tin xấu rồi.

Nếu là 12 tuần... thì chắc là trung tuần tháng 3. Đúng ngay giữa 2 vòng tuyển chọn 1 và 2. Nếu nói vào khoảng thời gian đó, thì, là thời điểm thích hợp nhỉ.

Ji Heon đang kiểm tra ngày trên ứng dụng lịch thì ngay lúc đó, Jae Kyung gọi tới. Đúng thật là nhắc Tào tháo, Tào tháo xuất hiện. Ji Heon mỉm cười và nhận cuộc gọi.

"A lô."

[Anh đi bệnh viện chưa?]

Kwon Jae Kyung lại không chào hỏi mà lập tức lao tới. Anh đã nói hôm nay mình tới bệnh viện để tái khám nên có vẻ cậu gọi vì tò mò kết quả.

"Ừ, anh đã xác nhận tất cả các chỉ số horomone đều ổn và cũng đã cấy Chip mới."

[Anh cấy Chip rồi sao?]

Sắc thái như muốn hỏi rốt cuộc lại cấy Chip nữa sao.

"Phải cấy chứ."

Ji Heon giả vờ nói, sau đó, cố nói với Jae Kyung bằng giọng nghiêm trọng.

"Này, với lại, em biết chứ? Khi em quay về, thì từ giờ cho tới Olympic, chúng ta không thể gặp nhau đâu."

[Dạ? Tại sao?]

Jae Kyung phản ứng như thể lần đầu nghe thấy điều đó trong đời khiến Ji Heon, người nói ra chuyện đó để trêu chọc cậu, lại thấy bối rối hơn.

"Này, còn sao nữa. Nếu em ở cùng anh thì chỉ số axit lactic sẽ tăng cao, vậy còn cố liên tục ở cạnh anh à?"

[À, anh ơi, em đã từng thử nghiệm điều đó rồi mà.]

Cuối cùng, Jae Kyung lên tiếng như thể nghĩ ra gì đó.

"Thử nghiệm gì?"

"Việc chỉ số axit lactic tăng do ảnh hưởng pheromone nhưng cuối cùng là do hệ thần kinh giao cảm được kích hoạt mà. Vậy nên em đã tìm cách ổn định hệ thần kinh giao cảm.]

"Rồi sao...?"

Ji Heon hỏi không lẽ.

Và quả nhiên.

[Họ bảo là hãy thiền ạ.]

Quả nhiên từ đó đã bật ra từ miệng của Jae Kyung.

"Này, không, chờ chút."

Ji Heon bật cười vô lý, rồi khó khăn bình tĩnh lại và nói.

"Vì thế mà em bắt đầu thiền à? Không phải là một phần của huấn luyện?"

[Dạ? À, thì..., cũng có thể gọi là huấn luyện.]

Jae Kyung không biết xấu hổ nói rằng đó là huấn luyện kiểm soát tâm trí. Rồi trước khi Ji Heon kịp nói gì, cậu đã nhanh chóng đưa ra kết quả.

[Tóm lại, em làm thử vài ngay và chỉ số axit lactic thật sự đã giảm rất nhiều.]

"Gì? Thật hả? Em đo chỉ số axit lactic khi nào?"

[Mỗi lần thiền xong em đều đo. Có dụng cụ lấy máu trong nhà vệ sinh. Anh Min Woo đã đưa nó cùng với lúc mang bóng tập tới.]

Vậy ra mỗi khi thiền xong cậu đều vào nhà vệ sinh là vì điều đó. Tới giờ Ji Heon mới nhận ra. Việc tâm trạng cậu tốt thì ra là do chỉ số axit lactic giảm.

Thảo nào, ngay cả trước khi kỳ nghỉ cuối cùng kết thúc, cậu đã bảo sẽ đi Malaysia mà không chút luyến tiếc nào, bởi vì cậu không hề nghĩ rằng đây là kỳ nghỉ cuối cùng. Cuối cùng, cậu đã đạt đến cột mốc có thể kiểm soát hệ thần kinh giao cảm thông qua thiền nên không cần phải lo lắng về việc ảnh hưởng của pheromone thêm nữa.

Nhưng theo Ji Heon nghĩ thì có khả năng cao đó không phải kết quả của thiền (trước hết, với mục tiêu kiểm soát tâm trí thì những lúc ham muốn dục vọng, việc thiền đó trở nên vô dụng), mà có thể là do kết quả của việc thụ tinh và lượng pheromone được tiết ra giảm đi. Không, chắc chắn là như thế.

Nhưng hiện tại anh không thể nói chuyện này với Jae Kyung. Dù làm vậy để giấu việc có thai, nhưng hơn hết là anh không muốn làm Jae Kyung thất vọng, khi cậu đang tin vào năng lực kiểm soát hệ thần kinh giao cảm của bản thân. Không, nói đúng hơn thì vì cậu quá dễ thương nên anh cứ muốn để cậu hiểu lầm.

"Ừ..., này, em vất vả rồi. Trời đất ơi, anh không ngờ là em làm cả thử nghiệm như thế đấy."

Ji Heon giả vờ rất cảm động và nói. Rồi Jae Kyung như thể chỉ chờ có thế, cậu bắt đầu nghiêm túc tóm tắt lại về kết quả thử nghiệm của bản thân.

[Lần đầu em đo chỉ số axit lactic là vào Thứ Hai. Ngày hôm đó do được gần 6mmol, nhưng hôm sau đã lập tức giảm xuống 5mmol, hôm sau nữa lại giảm tới 3mmol. Vậy nên, em nghĩ chắc chỉ cần khoảng 5 ngày để hệ thần kinh giao cảm được kích hoạt bởi pheromone có thể tìm lại nhịp điệu hoàn toàn bình thường. Tất nhiên, chỉ với thiền thôi thì hơi khó, và chỉ khi hạn chế skinship nhất có thể mà thôi.]

Cậu nói vòng vo một cách lịch sự nhưng kết luận là thế này. Cậu sẽ kiểm soát thể trạng bằng mọi cách và cố ngoan ngoãn vào các ngày trong tuần, nên anh đừng lo và hãy làm hết mọi việc vào ngày cuối tuần. Ji Heon đồng ý "Ừ, ừ", rồi muộn màng nói với giọng tỏ vẻ nghiêm trọng "Nhưng Jae Kyung à."

"Ở cùng một không gian mà tay không thể nắm, không thể chạm, chỉ thiền thôi thì có ý nghĩa gì. Trái lại càng khổ sở hơn. Vậy thì thà đừng gặp nhau cho tới Olympic đi. Lúc đầu sẽ khó khăn, nhưng nếu không gặp vài ngày thì sẽ thích ứng ngay,"

[Em không thích.]

Jae Kyung thốt lên mà không thèm nghe hết lời Ji Heon nói.

"Tại sao? Trước đây em từng nói ở cạnh mà không thể làm gì thì càng tra tấn hơn mà."

[Em nói nhảm đấy.]

Jae Kyung tặc lưỡi.

[Ngay cả không làm gì nhưng ở bên cạnh vẫn tốt hơn.]

Cậu nói rằng đã đến tận đây nên cậu biết chắc chắn điều đó, nhưng sự chân thành thấm đẫm trong giọng nói đến mức khiến anh đau lòng.







Cuối cùng, vào ngày trước khi Jae Kyung quay về, Ji Heon lại đến bệnh viện lần nữa, và ngay khi vừa siêu âm xong, anh bất chấp xấu hổ và hỏi thử về việc quan hệ trong khi mang thai.

"Nếu qua 12 tuần thì ổn."

"... Trước đó thì tuyệt đối không được ạ?"

"Qua 12 tuần hãy làm."

Bác sĩ lặp lại cùng một câu trả lời với giọng điệu hòa nhã. Ji Heon đang đắn đo xem có nên hỏi thử nếu không thâm nhập thì ổn phải không, nhưng dường như bác sĩ đã biết và lên tiếng trước.

"Dạo này có rất nhiều ý kiến cho rằng nếu không thâm nhập thì làm bất cứ lúc nào cũng không thành vấn đề. Còn được cho là giúp ổn định cảm xúc. Dù vậy, tôi muốn khuyên nên làm từ sau giữa thai kỳ nếu có thể. Nếu kích thích đầu vú thì oxytocin sẽ được tiết ra, gây co thắt tử cung. Vậy nên."

"À, vậy thì không được rồi."

Nhìn thấy Ji Heon nhanh chóng gạt bỏ tâm tư và gật đầu, vị bác sĩ đã sinh 3 con nói thêm với gương mặt như một hiền triết.

"Dù sao thì do pheromone nên cũng sẽ không muốn làm đâu. Thử ở cùng một chút xem. Ốm nghén cả ngày, cơ thể mệt mỏi, nặng nề, mọi thứ đều phiền phức chết đi được, đến mức muốn đá văng ra nếu chạm vào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me