TruyenFull.Me

[BL HÀN] DASH

CHAP 156

JasminePH4

"Này, em nói chỉ áp tai thôi mà."

Ji Heon cố tình nói như thể trách cứ.

"Dạ, em đã định thế nhưng dù sao cũng đâu nghe được gì."

Jae Kyung không biết xấu hổ nói và vùi mặt sâu hơn vào bụng Ji Heon. Ji Heon mỉm cười "Thật tình" và xoa gáy Jae Kyung. Anh vừa dõi theo khoảnh khắc đoàn tụ của cha và con trai hoặc của cha và con gái, vừa cảm giác xứng đáng khi trả giá cao cho một phòng đơn, thì Jae Kyung khẽ lẩm bẩm trong khi vùi mặt vào bụng Ji Heon. Anh ơi, cảm ơn anh.

"Cuối cùng, anh đã quyết định tin tưởng em và sinh con. Em sẽ làm thật tốt để anh không hối hận vì đã làm thế. Em thật sự sẽ làm hết sức có thể."

Có một sự run rẩy như tiếng thở dài ở cuối câu. Nhìn thấy giọng nói hơi khàn đi thì có vẻ cậu vẫn chưa kiểm soát được cảm xúc.

Anh biết là cậu sẽ thích, nhưng không ngờ là sẽ thích đến mức này. Anh đã đoán được mắt cậu sẽ hơi đỏ vì khóc nhưng không ngờ là cậu lại khóc to đến thế.

Vậy nên, anh càng thấy tự hào, vui mừng và hạnh phúc, nhưng bên cạnh đó cũng có phần lo lắng hơn. Sau khi đắn đo một lúc, anh vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve tóc Jae Kyung hơn.

"Ừ, hãy giúp anh thật nhiều nhé. Vì một mình anh sẽ rất khó khăn. Vì dù sao nuôi con là trận chiến thể lực mà, chúng ta có lẽ sẽ làm tốt thôi."

Sau khi cố tình nói đùa, anh lập tức nói như thể an ủi với giọng điềm tĩnh.

"Với lại, Jae Kyung à, anh có chuyện cần nói trước với em, tỷ lệ sảy thai đầu thai kỳ ở nam Omega có hơi cao."

Anh vừa nói xong, Jae Kyung đã thô bạo ngẩng đầu lên.

"Thật ạ?"

Sau đó, cậu thả lỏng cánh tay đang ôm eo Ji Heon và nói.

"Vậy thế này cũng không tốt ạ? Không tốt với em bé?"

"Không, không, không vấn đề gì."

Ji Heon cười và giữ lấy Jae Kyung. Rồi anh lại để đầu cậu dựa vào người mình và nói.

"Cỡ này thì không sao. Chỉ cần đừng đụng đầu vào."

Dù anh nói thế nhưng Jae Kyung có vẻ rất lo lắng. Cậu cách đầu ra một khoảng và không thể dựa thoải mái giống như lúc nãy, và có lẽ cũng bất an nên cậu đã lập tức ngồi dậy hoàn toàn và bước xuống giường.

"Anh đã nói không sao mà."

"Không đâu, anh sẽ thấy nặng."

Jae Kyung nói thế rồi ngồi xuống ghế, sau đó đột nhiên đứng bật dậy như thể nghĩ ra gì đó.

"Chờ chút. Vậy hôm nay xảy ra chuyện như thế mà anh không sao ạ?"

Cái người vừa nãy còn cười đến mang tai đã đi đâu mất, bỗng chốc đã nói với gương mặt đanh lại, nên nếu cậu biết việc anh chảy máu (dù vì chuyện đó hay bất kỳ chuyện gì) thì chắc cậu tuyệt đối sẽ không để yên.

"Ừ, trước tiên thì lúc kiểm tra, không có vấn đề gì."

Ji Heon nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể để không làm Jae Kyung kích động.

"Thật ạ...?"

"Ừ. Vậy nên bình tĩnh, ngồi xuống đi."

Khi anh nói rằng cậu đứng đó với gương mặt đáng sợ như thế càng đe dọa tinh thần và thể xác anh hơn thì Jae Kyung nhanh chóng ngồi xuống ghế. Cậu buộc miệng mình giãn ra như thể cố làm dịu gương mặt đáng sợ của mình nhưng có vẻ không được. Càng cố thì biểu cảm càng trở nên méo mó và đáng sợ một cách kỳ lạ. Cuối cùng, Jae Kyung từ bỏ và vừa nói vừa dùng một tay che miệng.

"Không, họ thật sự nói không sao ạ? Mặt anh bị đánh đến mức lộn xộn như thế mà?"

"Vì chỉ bị đánh vào mặt thôi."

Ji Heon tỏ vẻ như không có gì to tát. Dường như lại không thích điều đó nên lông mày của Jae Kyung càng nhíu lại. Ji Heon lại mỉm cười khi nhìn Jae Kyung đang che một nửa gương mặt một cách vô ích, còn một nửa còn lại thì thể hiện hết sức cơn tức giận của mình. Anh vươn tay, gỡ bàn tay đang che mặt của Jae Kyung và nói.

"Dù sao thì khi kiểm tra, không có vấn đề gì cả. Anh đã xác nhận rằng con đang rất khỏe mạnh. Vậy nên mới chụp cả ảnh siêu âm đấy."

Trước câu nói đó, cuối cùng biểu cảm của Jae Kyung cũng dịu đi một chút, chỉ một chút thôi. Ji Heon nhìn Jae Kyung như thế và mỉm cười rồi vừa nói vừa đan bàn tay mình vào bàn tay to lớn của cậu.

"Nhưng lúc nãy anh cũng nói rồi đấy, vốn dĩ nam Omega có tỷ lệ sảy thai ở đầu thai kỳ cao. Không nhất thiết phải vì chuyện lần này, mà có thể sảy thay bất cứ lúc nào, bởi bất kỳ lý do gì. Là bất thường ở nhiễm sắc thể hay vấn đề gì đó tương tự."

Biểu cảm của Jae Kyung lại trở nên tối sầm. Ji Heon vỗ nhẹ mu bàn tay của Jae Kyung và tiếp tục nói.

"Nhưng nếu qua 12 tuần thì đây là giai đoạn ổn địnn nên không có nguy cơ sảy thay đầu thai kỳ nữa. Vậy nên lúc đó hãy nói với mọi người xung quanh."

"À, thì ra vậy."

Jae Kyung khẽ lẩm bẩm. Biểu cảm như muốn nói 'Thì ra là vậy nên khi nãy anh mới ngăn không được nói'. Ji Heon gật đầu "Ừ".

"Vậy nên anh mới cho em biết trước. Với lại, nếu như, thật sự là nếu như thôi, chuyện như thế có xảy ra thì cũng đừng quá buồn. Dù tất nhiên là em sẽ buồn."

"Không, em... Chỉ cần anh ổn thì em ổn."

Jae Kyung nhanh chóng nói.

"Tóm lại, nếu chuyện như thế xảy ra thì chắc anh sẽ khó khăn hơn em nhiều, vậy em có gì mà khó khăn đến thế chứ. Em buồn là vì không muốn anh khó khăn và đau khổ."

Em không sao đâu. Jae Kyung lặp lại.

"Ừ. Anh cũng vậy, chỉ cần em ổn thì anh cũng ổn."

Ji Heon từ từ gật đầu.

"Nhưng có lẽ không có vấn đề gì đâu. Hãy tin là như thế."

Ji Heon vừa cười vừa vỗ nhẹ mu bàn tay của Jae Kyung. Jae Kyung yên lặng nhìn Ji Heon rồi lập tức nói với tông giọng trầm thấp.

"Nhưng anh ơi, nếu như."

"Ừ."

"Thật sự nếu như, nếu như vì chuyện lần này mà khiến con có mệnh hệ gì."

"Ừ..."

"Vậy lúc đó dù em có giết Phó Chủ tịch, cũng được xem xét giảm nhẹ tình tiết phải không?"

"......"

"Đúng không? Những trường hợp thế này sẽ được cân nhắc mà đúng không?"

Biểu cảm và giọng nói của Jae Kyung nghiêm túc đến mức Ji Heon vô thức siết chặt bàn tay đang đan vào nhau và nói.

"Đừng giết."

"Không, em không nói là sẽ giết mà chỉ hỏi vậy thôi. Em thắc mắc có được giảm nhẹ tình tiết trong trường hợp như thế không."

Jae Kyung vội nói thêm. Sao em phải giết chứ, em không giết đâu. Cậu vừa cười vừa nói nhưng như thế càng đáng sợ hơn.

"Ừ. Nó không hề được giảm nhẹ mà trái lại còn có thể nhận hình phạt nặng thêm do hành động báo thù nên tuyệt đối đừng có giết."

"Tại sao? Đâu phải em làm chuyện đó mà không có lý do gì, họ phải hiểu cho em chứ."

Bất cứ khi nào Kwon Jae Kyung nói rằng không phải mình định giết thì cậu sẽ trợn mắt và sẽ lập tức tranh cãi.

"Không đâu. Luật pháp không hiểu cho những thứ như thế. Luật chỉ đúng theo luật mà thôi."

"A, gì vậy chứ. Thật sự không có tình người gì cả."

Jae Kyung lại tức giận và khó chịu về luật pháp nước nhà.

"Không chỉ có luật pháp ở nước ta, mà hầu hết đều như thế, ngoại trừ luật Hammurabi* ra thôi. Vậy nên em làm ơi bình tĩnh lại đi."

*Văn bản luật cổ nhất còn được bảo tồn tốt, được tạo ra vào khoảng thập niên 1760 TCN ở Babylon cổ đại.
Về hình sự, theo nguyên tắc trả thù ngang bằng: chỉ căn cứ vào hậu quả xảy ra trên thực tế để áp dụng trách nhiệm pháp lý, chứ không xét trên phương diện mức độ lỗi và chủ thể thực hiện hành vi vi phạm. Thí dụ, Điều 38 quy định: " Nếu thợ xây nhà mà xây không đảm bảo, nhà đổ, chủ nhà chết thì người thợ xây bị giết." hoặc Điều 39: "Nếu nhà đổ, con của người chủ nhà chết thì con của người thợ xây cũng phải chết".
Điểm tiến bộ: phân biệt phạm tội vô ý và phạm tội cố ý. Ví dụ luật ghi trong khi ẩu đả làm chết người, nếu kẻ làm chết người chứng minh được rằng không cố ý giết người thì sẽ không bị tử hình, chỉ bị phạt tiền.
Theo Wikipedia.

Con không có vấn đề gì cả. Ji Heon  lại vừa nói vừa vỗ vỗ mu bàn tay của Jae Kyung.

"Bác sĩ nói nghe rõ nhịp tim và nhìn rõ chuyển động của con. Thông thường vào thời điểm này, có thể đánh giá tình trạng của con bằng nhịp tim và bác sĩ nói rằng nghe rất rõ và nhịp đập cũng rất tốt."

"A, thật ạ?"

Gương mặt của Jae Kyung bỗng chốc giãn ra. Nhìn Jae Kyung vừa nãy còn nói giết hay tha mạng ai đó, vậy mà trước một câu nghe nhịp tim con rất rõ đã lập tức phấn khích, anh bỗng nhớ tới việc xảy ra trong phòng siêu âm. Thì ra vì thế này nên bác sĩ mới động viên anh bằng đủ mọi lời nói. Ji Heon cảm thán trước sự quan tâm của bác sĩ mà mình vừa muộn màng nhận ra rồi truyền đạt lại với Jae Kyung đúng y những lời bà ấy đã nói với anh.

"Ừ. Vì đang phát triển tốt nên còn lớn hơn so với số tuần. Bác sĩ nói rằng chưa gì đã thấy dấu hiệu của một đứa trẻ bụ bẫm rồi. Cũng phải, con ai chứ."

Thật may, những lời tâng bốc đã có ích và lập tức khuôn miệng của Jae Kyung lại lên đến mang tai.

"A, đương nhiên rồi ạ. Con là kết quả từ tổ hợp gen mà. Chắc chắn là top 1%."

"Này, nói thật thì mức đó là 0.1% ấy."

"Có lương tâm thì không thể xem xét đến 0.01% được ạ? Em không hề nghĩ đây là tự mãn đâu."

"Được rồi, được rồi. Hoàn toàn có khả năng."

Trước những lời hưởng ứng vô tận của Ji Heon, Jae Kyung vui như sắp chết. Sẵn đó, Ji Heon nói cho cậu những lời mà mình nghe được khi đến khoa sản.

"Với lại này, chỉ bằng bản lĩnh của mình mà con đã đánh bại được cả hai chúng ta thì có vấn đề gì được hả. Đừng có lo."

"Dạ? Thắng chúng ta bằng bản lĩnh là sao, là ý gì ạ?"

Jae Kyung chớp chớp mắt và hỏi. Ji Heon bối rối một lát trước phản ứng không ngờ tới. Cậu không hiểu điều này ư. Trước đây cậu đã từng nói chuyện này rồi mà.

"... Anh với em, cả hai chúng ta đều đã uống thuốc tránh thai mà."

Cuối cùng, Ji Heon có hơi xấu hổ và nói. Tới lúc này, Jae Kyung mới lẩm bẩm "À", như thể đã nhận ra nó có nghĩa gì. Ngạc nhiên nhanh chóng nối tiếp sự nhận thức, Jae Kyung lắp bắp như thể thật sự cảm thán.

"Oa, bé con thật sự... thật sự không đùa được đâu..."

"Thì vậy mới nói. Đây là đứa bé mà em không cần lo lắng đâu."

Ji Heon đưa ra kết luận đại khái rồi nằm xuống giường. Dường như anh đã dùng quá nhiều năng lượng để an ủi Jae Kyung rồi. Anh đột nhiên thấy mệt mỏi và không thể tỉnh táo nổi.

"Anh sẽ nằm một chút."

"Em tắt đèn nhé?"

"Không, anh không ngủ."

Khi anh nói mình chỉ nằm thế thôi thì Jae Kyung kéo ghế lại gần giường.

"Gì vậy, sao lại đến gần thế."

Ji Heon vô cớ thấy xấu hổ và mỉm cười.

"Chỉ là, em muốn đến gần nhìn gương mặt anh."

Jae Kyung nói như thế mà mặt không hề biến sắc, rồi như chợt nhận ra gì đó nên nói "A, chờ chút."

"Vậy chẳng lẽ ngực anh to ra cũng là mang thai ạ?"

Anh thắc mắc sao đột nhiên cậu lại hỏi về ngực, thì phát hiện vì nằm nên vạt áo anh bị kéo lên và khiến giữa các nút áo hơi hở ra. Ji Heon không hề có ý định kéo vạt áo về phía trước mà trái lại còn vừa nói vừa đẩy ngực tới như thể khoe khoang.

"Ừ. Thế nào, hiệu quả tốt hơn tập thể thao chứ?"

"Gì vậy chứ."

Jae Kyung mỉm cười như thể vô lý.

"Theo lẽ thường thì này, tập thể thao mà tới cả núm vú cũng to ra à?"

"Dạ? Núm vú anh cũng to ra sao?"

"Ờ, em không nhìn thấy à?"

"Không thấy!"

Jae Kyung nói với sắc thái hết sức oan ức.

"Dù ở nhà, anh cũng mặc hai lớp áo mà. Cũng đã lâu rồi mình không tắm cùng."

Cũng phải, anh nghĩ sẽ bị lộ ngay nếu nhìn thấy ngực nên đã quấn nhiều thêm.

"Giờ cho em xem một lần được không?"

"... Ở đây là bệnh viện."

Trước lời nói của Ji Heon, Jae Kyung mặt dày nói "Thì có sao. Đâu có ai đâu."

"Không được."

"Vậy em sẽ chỉ chạm trên lớp áo thôi."

"Này, em điên hả."

Ji Heon cười và kéo chăn đắp lên trên ngực.

"Tuyệt đối không được. Dù có chạm ở tất cả mọi nơi nhưng ở đây không được."

"Tại sao. Chạm một chút có sao."

Jae Kyung càu nhàu rằng anh keo kiệt.

"Không phải keo kiệt, mà thật sự không được chạm vào."

Như thể cảm nhận được gì đó từ giọng điệu đó, tới lúc này Jae Kyung mới hỏi "À, có gì không tốt ạ?"

"Ừ, thử tìm trên mạng đi."

Khi anh bảo cậu tự tìm và học đi, thì Jae Kyung không nói gì và lấy điện thoại ra, và bắt đầu tìm kiếm trên mạng.

"À, oxytocin... Thì ra là vậy."

Không ngờ năng lực tìm kiếm của cậu không hề tệ, Jae Kyung nhanh chóng gật đầu và lẩm bẩm. Sau đó, cậu vẫn xem điện thoại một lúc lâu, có vẻ tìm kiếm nhiều thứ nên anh nghĩ cậu đang học hành chăm chỉ và cho rằng thật đáng khen nhưng Jae Kyung đột nhiên ngẩng đầu lên và nói "Anh ơi, anh biết điều này không?"

"Họ nói nếu có 4 triệu won thì có thể thuê sát thủ."

"......."

"Nghe nói người nước ngoài sẽ đến ngay trước đó, xử lý công việc xong là lập tức trở về nước của mình nên không có chuyện bị bắt."

"......."

"Chỉ thế thôi."

Jae Kyung vừa nói vừa gật đầu rồi lại bắt đầu xem điện thoại. Nhìn Jae Kyung lướt mạng với gương mặt nghiêm túc chưa từng có, Ji Heon chợt nghĩ. Dù là vì chính bản thân ông ta nhưng chẳng phải Phó Chủ tịch vào tù sẽ tốt hơn sao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me