TruyenFull.Me

Bl Han Dash

Việc ký kết hợp đồng đại diện với Kwon Jae Kyung không chỉ đơn giản là vấn đề thu lợi từ tiền hoa hồng quảng cáo. Mà ngược lại, nó không hơn gì khoản thu nhập phụ. Ý nghĩa thật sự của việc chiêu mộ Kwon Jae Kyung là nhằm tăng giá trị công ty. Ngay cả khi chỉ đưa về mỗi một tuyển thủ tầm cỡ như thế thôi, vị thế trong ngành cũng đã khác đi. Vì là công ty mà Kwon Jae Kyung chọn, nên chắc chắn các tuyển thủ khác sẽ đổ xô tìm đến SPOIN.

Hơn nữa, nếu thật sự chỉ cần thanh toán tiền đặt cọc theo mức thông thường, giả sử Kwon Jae Kyung không hề quay một cái quảng cáo nào đi nữa, thì công ty vẫn không bị tổn thất gì. Nếu nhìn về lâu dài thì không những không tổn thất mà còn có lợi. Nếu xem số tiền cọc thanh toán cho Kwon Jae Kyung không phải là tiền cọc mà là phí người mẫu quảng cáo thì sẽ nhanh chóng tính toán ra thôi. Nếu nghĩ rằng đưa số tiền đó để dùng Kwon Jae Kyung làm người mẫu quảng bá tên tuổi cho công ty thì có thể gọi là kinh doanh có lời rồi. Trừ khi kinh doanh công ty vì sở thích, chứ kể cả Kwon Jae Kyung có là kẻ thù giết cha mẹ thì vẫn phải ký hợp đồng trước cái đã.

"Kỳ hạn hợp đồng là 2 năm đúng không?"

Cuối cùng, CEO Kang nói, có vẻ như đã quyết định.

"Vì cậu ấy nói ký hợp đồng với mức tiền cọc thông thường nên chắc có lẽ cậu ấy cũng nghĩ tương tự về kỳ hạn hợp đồng và phạm vi hỗ trợ. Trước khi lập hợp đồng, tôi sẽ xác nhận lại lần nữa ạ."

"Được rồi. Kiểm tra trước tốt hơn là sau này lại phải sửa."

CEO Kang gật đầu. Dù nói vậy nhưng có vẻ có gì đó vướng bận nên cuối cùng ngài ấy lên tiếng hỏi Ji Heon.

"Trợ lý Jung không sao chứ?"

Ji Heon không thể cười được nữa. À không, tại thời điểm này, dù ta có không thích cũng vẫn phải tiến tới, không phải sao. Rốt cuộc là ngài ấy đang bận tâm chuyện gì vậy chứ.

Tuy nhiên, vì ngài ấy là người như thế, nên tất cả các nhân viên đều trụ lại đây dù chỉ nhận được mức lương ít ỏi. Anh biết nhưng không khỏi thở dài.

"Tất nhiên là tôi ổn nên mới nói cho ngài biết ạ."

"À không, nhưng lúc cậu vào công ty, khi tôi hỏi cậu mong muốn làm việc ở bộ phận nào không, thì cậu đã nói tất cả đều ổn trừ Nhóm Quản lý mà."

Hình như đó thật sự không phải là điều ngài ấy muốn nói, nhưng CEO Kang vòng vo chuyện khác và suy đoán tâm tư của Ji Heon.

Tất nhiên, lúc Ji Heon vào công ty, việc anh từ chối bổ nhiêm vào Nhóm Quản lý là sự thật. Không phải vì lý do gì khác, mà là vì anh không có tự tin. Anh tin rằng nếu là Nhóm Quản lý, đặc biệt là phụ trách hiện trường, phải là người có bản lĩnh và tinh thần trách nhiệm cao vì họ chịu trách nhiệm quản lý trực tiếp tuyển thủ. Nếu với những điều kiện đó thì chắc chắn không phải là anh.

Hiện tại, anh vẫn không thay đổi suy nghĩ đó. Tuy nhiên, vì lần này là nhiệm vụ ngắn hạn nên anh quyết định không suy nghĩ sâu xa về vấn đề đó. Dù sao thì, anh đã định ngừng nhiệm vụ ngay khi Jae Kyung quen với đội ngũ nhân viên của SPOIN. Nếu là lúc đó, thì Giải vô địch xuyên Thái Bình Dương cũng đã kết thúc, Jae Kyung cũng sẽ giải nghệ theo ý của bản thân, vậy thì có gì phải bận tâm.

"Lúc đó tôi còn trẻ. Mới vừa vào công ty nên không tự tin lắm. Dù vậy, lúc Asian Games năm ngoái, vì tham gia hỗ trợ hiện trường nên tôi đã học hỏi được nhiều điều ạ. Lúc đó, vì được đi theo Nhóm Quản lý và cùng làm việc nên tôi nghĩ mình cũng có thể làm được."

Ji Heon đưa ra câu trả lời khá đáng tin cậy.

"Đúng chứ. Nếu thử làm công việc hiện trường thì thấy đáng làm mà. Không có gì khó cả."

CEO Kang gật mạnh đầu. Có vẻ đã nhẹ nhõm một chút nhưng vẻ mặt vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. CEO Kang loay hoay với bàn tay một lúc, cố đánh lạc hướng bản thân, rồi cuối cùng nói vào trọng tâm.

"Làm việc với Kwon Jae Kyung, cậu không thấy bất tiện à? Với tư cách là Nhóm Quản lý thì phải luôn liên tục kè kè sát bên đấy."

"Không hề ạ."

Ji Heon nhún vai.

"Như lúc nãy tôi đã nói, việc ngày hôm qua là do có chút hiểu lầm lẫn nhau ạ."

Vì có vẻ CEO Kang bận tâm chuyện đó nhất nên anh đã không nói việc vừa gặp cậu lúc nãy. Kwon Jae Kyung vốn có chút thiếu thốn kỹ năng xã hội và tính cách lạnh nhạt, nhưng cậu không phải loại người làm chuyện như thế để lăng mạ, xúc phạm người khác, nghe thì thấy, cậu cũng có chút lo lắng nên ngày hôm qua mới làm như thế, sau đó cậu còn tìm tới tận công ty để nói chuyện, anh cũng giải tỏa hiểu lầm, sau đó còn nói chuyện này chuyện kia và còn nói đến cả chuyện hợp đồng - anh lặp lại toàn bộ câu chuyện từ đầu, đến lúc này, vẻ mặt của CEO Kang mới hoàn toàn thả lỏng.

"Được rồi. Nếu vậy thì may rồi. Không, nhưng sao lời lẽ của tên nhóc đó lại như thế? A, nói lời tốt đẹp cũng được mà."

Đứa nhỏ đó không biết điều đó đâu ạ. Nó là tên nhóc bị phá hủy kỹ năng xã hội mà. Lần này, Ji Heon cũng nuốt lại những lời đã lên tới cổ họng và nói theo cách tốt nhất có thể.

"Cậu ấy vốn thiếu chút tài ăn nói từ xưa rồi ạ. Vậy nên cũng thường xuyên bị hiểu lầm."

"Hơ, thật là."

CEO Kang thở dài, sau đó gõ nhẹ lên tay vịn của sofa và nói.

"Được rồi. Chỉ cần Trợ lý Jung thấy ổn là được. Trên lập trường của chúng ta, không có lý do gì để từ chối cả."

CEO Kang nói với vẻ mặt bi tráng, như thể đưa ra quyết định cứu nước, trong khi chỉ là kết luận mà một học sinh cấp 2 cũng có thể đưa ra trong 3 giây, rồi cuối cùng đứng phắt dậy và nói.

"Thông báo cho Trưởng phòng Jin và Trưởng nhóm Lee đến phòng họp ngay. Gọi Phó Giám đốc Oh cùng với tất cả các nhân viên Phòng Pháp lý đang ở công ty, không bỏ sót người nào."

Một lúc sau, Trưởng phòng Hỗ trợ chiến lược cùng với Trưởng nhóm Quản lý, Trưởng Bộ phận Marketing và các nhân viên Nhóm Tư pháp được CEO Kang gọi, đã tập trung lại một chỗ. Khi CEO Kang thông báo việc Kwon Jae Kyung định ký hợp đồng với công ty, mọi người không ai trước ai sau, đều đồng thanh nói cùng một câu.

"Kwon Jae Kyung ạ? Kwon Jae Kyung nào?"

Rồi khi nhìn biểu cảm của CEO Kang như muốn nói 'Trong số các vận động viên, còn có Kwon Jae Kyung nào khác nữa à, tôi không biết đấy', mọi người có vẻ nghĩ rằng mơ cũng không ngờ Kwon Jae Kyung đó chính là tuyển thủ bơi lội Kwon Jae Kyung.

"Kwon Jae Kyung nào nữa! Kwon Jae Kyung bơi lội đó!"

CEO Kang đánh mạnh lên bàn và nói, tới lúc này mọi người mới mở to mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng lên tiếng với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Thật ạ? Thật sự Kwon Jae Kyung sẽ ký hợp đồng với chúng ta? Thật sao?"

"Còn KAVVA thì sao? Không phải đã ký với KAVVA rồi sao?"

"Giám đốc trực tiếp gặp Kwon Jae Kyung nói chuyện ạ?"

"Cái đó, Giám đốc. Ngài gặp trực tiếp Kwon Jae Kyung rồi đúng không? Không phải gọi video."

"Không phải lừa đảo kiểu mới đấy chứ?"

Dù công ty đã câu được nhân vật tầm cỡ nhất trong ngành này, nhưng thay vì vui mừng, các nhân viên lại sợ hãi và nghi ngờ, khiến Ji Heon bắt đầu trở nên lo lắng. Đó là vì tới giờ anh mới muộn màng cảm nhận chân thực về vị thế của SPOIN trong ngành này.

Công ty của chúng tôi không tiền, không quyền, không hậu thuẫn thế này, liệu có cán đán nổi Kwon Jae Kyung không. Nếu như làm việc chung cỡ 3 ngày rồi rốt cuộc Jae Kyung lại nói không được và ngừng lại thì làm sao đây. Phải viết hợp đồng thật tốt mới được.

Trong khi anh một mình suy nghĩ nổ tung đầu, CEO Kang đứng bên cạnh, không hề biết việc đó, vỗ vai Ji Heon và hài lòng nói.

"Trợ lý Jung của chúng ta đã nỗ lực rất nhiều. Kwon Jae Kyung trông không giống vậy nhưng lại là người tình nghĩa. Nếu nhìn vào có thể thấy là cậu ấy lên tiếng trước rằng không cần tất cả các điều khoản tốt và rằng sẽ ký hợp đồng với công ty của tiền bối."

Không, đâu có nói tới mức đó.

Ji Heon bối rối, nhanh chóng xua tay.

"Không, không. Là nhờ nhân phẩm của Giám đốc hơn là mối quan hệ quen biết của tôi ạ."

Tuy nhiên, các nhân viên vốn không hề nghe. Họ nói "à, nếu vậy thì công nhận, quả nhiên vận động viên luôn tình nghĩa, từ hôm nay hãy giao cho Trợ lý Jung chức Giám đốc danh dự của công ty" và tất cả cùng vỗ tay, nhưng Ji Heon chỉ muốn xông ra khỏi phòng họp nếu có thể.

Ngay lúc đó, điện thoại trong túi quần reo lên giống như kỳ tích. Ji Heon vui mừng kiểm tra số điện thoại của vị cứu tinh đã cứu anh khỏi tình huống hoạn nạn này. Và rồi ngay khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh ngay lập tức chết lặng. Là phu nhân Shim.

*****

"Việc cậu nói có chuyện cần nói với Jae Kyung là chuyện hợp đồng sao?"

Phu nhân Shim nói với vẻ mặt rối bời.

"Dạ không, không phải vậy."

Ji Heon vội nói. Nếu được thì anh muốn giải thích lý do thật sự mà mình cần phải gặp Jae Kyung, tuy nhiên, những từ anh phải nhắc tới - Omega, pheromome, Chip, mùi hương v.v - tất cả đều có chút kỳ quặc. Có vẻ tâm trạng bà khó chịu khi hợp đồng đang được tiến hành trong khi bà không hề hay biết, nhưng anh không muốn làm tăng thêm số nếp nhăn của bà nữa.

"Dù sao thì con xin lỗi ạ. Lẽ ra phải nói trước với bác gái một tiếng."

Cuối cùng, Ji Heon gạt việc giải thích sang một bên và xin lỗi trước. Tại một quán cà phê của khách sạn, tứ phía đông đúc người, hoa tươi được trang trí khắp nơi và những bản nhạc cổ điển tao nhã được phát ra, anh ngồi một mình cúi đầu, trông như một bức tượng thạch cao, tự nghĩ mình đang làm gì thế này. Cảm giác như anh là tên tội phạm đang dụ dỗ, lôi kéo đứa con trai ngây thơ, không biết gì của người khác. Nếu phu nhân Shim mà nói "Cậu dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ con trai tôi vậy?", thì sẽ giống y như một cảnh trong phim truyền hình, nhưng cũng may là bà ấy không nói thế.

"Không đâu. Việc của Jae Kyung nên cậu nói với Jae Kyung là đúng mà."

Tuy nhiên, trái với lời nói, trên gương mặt bà vẫn còn vẻ không hài lòng. Ji Heon đang nghĩ xem nên mở lời thế nào thì phu nhân Shim đã lên tiếng trước.

"Nói thật thì tôi có chút hoang mang. Sao không vậy được chứ. Đứa nhỏ ra ngoài huấn luyện, rồi đột nhiên quay về và thông báo cho tôi biết rằng đã quyết định ký hợp đồng với SPOIN. Từ lập trường của mình, tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra."

... Dường như tên nhóc đó không những như thế với người khác, mà cũng không nói chuyện đàng hoàng với gia đình mình. Ji Heon suy nghĩ ngay trong lúc đó.

"Và cũng không phải tiếp tục hợp đồng với công ty mà nó đang lưỡng lự, mà lại là với công ty đến hôm qua còn không biết tên. Thậm chí, còn không thèm quan tâm lúc họp với công ty đó."

"Dạ, con hoàn toàn hiểu là bác đã rất ngạc nhiên."

Ji Heon điềm tĩnh đáp lại. Anh trăm ngàn lần hiểu cho tâm trạng hoang mang của phu nhân Shim. Cũng cùng lý do đó, anh đã nghĩ mình đang nghe thấy cái gì vậy, khi mà nghe chuyện hợp đồng phát ra từ miệng của Jae Kyung. Trên lập trường của phu nhân Shim thì đã hoang mang lại càng hoang mang hơn, chứ không hề bớt hoang mang đi.

"Món anh gọi là hồng trà và Americano đá đã ra rồi ạ."

Nhân viên quán cà phê mang đến đồ uống mà chúng tôi đã gọi.
Phu nhân Shim cầm tách trà đặt trước mặt mình lên và nhấp một ngụm hồng trà vẫn còn nóng. Rồi bà đặt tách trà xuống và nói với một tiếng thở dài khe khẽ.

"Dù vậy, vì là công ty của tuyển thủ Ji Heon nên tôi nghĩ chắc sẽ tốt hơn những công ty khác. Có lẽ Jae Kyung cũng vì vậy mà quyết định ký hợp đồng."

Sau đó, bà dựa sâu người vào lưng ghế sofa. Tư thế ngồi thoải mái và vẻ mặt đã dịu đi đôi chút. Cứ thế bà bắt chéo chân và nói.

"Có vẻ cậu cũng đã để ý thấy đại khái rồi, việc Jae Kyung ký hợp đồng công ty đại diện, đơn thuần là sự cố chấp của tôi. Tôi đã nghĩ rằng nếu muốn quay vài cái quảng cáo trước khi giải nghệ thì việc ký hợp đồng với công ty đại diện rồi phó thác công việc cho họ sẽ thuận tiện hơn."

Phu nhân Shim nói như thế rồi im lặng một lát. Ngay lập tức, một tiếng thở dài ngắn ngủi thoát ra từ miệng bà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me