TruyenFull.Me

Bl Han Dash

Cách để gây ra viêm nhiễm khớp rất đơn giản. Tiêm đường glucose nồng độ cao cùng với chất tăng sinh vào vùng đó. Sau đó, tình trạng viêm nhiễm sẽ xảy ra với tốc độ nhanh chóng bởi hiện tượng áp suất thẩm thấu và kéo theo đó là các phản ứng xuất hiện.

Dù vậy, không phải cho thuốc vào là sẽ bắt đầu phản ứng ngay, vào ngày Jae Kyung được tiêm, cậu đã nghiêng đầu nói "Em thấy hơi tê nhưng không biết có phải do tiêm hay không?". Ngày hôm sau thì cậu nhíu mày nói "Chắc chắn đau hơn hôm qua... Nhưng cỡ này em vẫn chịu đựng được?", nhưng tới ngày thứ ba, cậu lại đột nhiên trở nên khiêm tốn và nói với Ji Heon rằng anh thật sự rất đỉnh.

"Rốt cuộc làm thế nào mà anh chịu đựng được điều này vậy?"

"Anh đã nói là mình giỏi chịu đau mà."

"Anh cũng nói là không thể nhổ răng nếu không gây mê mà."

"... Anh đã nói mấy lần rồi là chuyện đó bất kỳ ai cũng không thể làm."

Vì đó là hình thức tra tấn? Trước lời nói của Ji Heon, Jae Kyung nói như thể cuối cùng đã tìm được cách diễn đạt phù hợp "À, đúng rồi. Là cái đó."

"Giờ em có cảm giác như đang bị tra tấn vậy."

"Ầy, cỡ này thì tra tấn gì."

Ji Heon nói như thể nực cười.

"Em không quen chịu đau nên mới thế. Vì em chưa từng đau đớn. Anh nghe nói em thậm chí còn chưa từng cảm lạnh."

Thậm chí em có từng bị ai đánh chưa, từng bị huấn luyện viên đánh trong khi huấn luyện chưa, sức chịu đòn của anh hiện giờ đều là lúc đó mà ra đấy, em phải thấy may mắn khi đi huấn luyện ở Úc đi, cái tên công tử này, cái cơ thể quý giá, dù vậy chỉ đau cỡ này mà rên rỉ yếu đuối rồi, em phải trải qua cái địa ngục thắt nút đi, phải bị đâm bằng cái thứ dữ tợn như của em ấy... Ji Heon khinh thường Jae Kyung bằng đủ mọi lời lẽ.

Tất nhiên chỉ là nói đùa. Ji Heon cũng biết. Nỗi đau mà anh trải qua 10 năm trước không thể nào so sánh được với nỗi đau mà Jae Kyung trải qua bây giờ. Dù mức độ chấn thương của anh nghiêm trọng hơn một chút nhưng tình trạng chung ở phần khớp của Jae Kyung tệ hơn rất nhiều. Ở nơi vốn đã mài mòn, chịu cú sốc sắp gãy mà còn gây ra viêm nhiễm nhân tạo. Thì đau đớn là lẽ đương nhiên. Điều đau lòng hơn là việc viêm nhiễm thường sẽ đạt đỉnh điểm vào ngày thứ ba, thứ tư. Ngày mai sẽ càng đau đớn hơn chứ không hề ít hơn.

Và quả nhiên, ngày hôm sau, Jae Kyung không than vãn rằng đây là tra tấn thêm nữa. Chỉ cần mở miệng định nói là vai nhói lên nên cậu không thể nói được.

Ji Heon đưa Jae Kyung, người có đôi vai sưng phù chỉ trong một đêm và nằm không thoải mái trên giường, ra ngoài rồi ngồi xuống sofa trong phòng khách. Sau đó, anh đặt một chiếc gối tựa sau lưng cậu. Anh điều chỉnh vị trí để không chạm vào vai phải đang sưng và tìm tư thế thoải mái nhất để cậu dựa người vào.

"Thế này thì sao, ổn chứ?"

"Ừm... có vẻ ổn."

Ji Heon ngồi cách Jae Kyung một khoảng để không ảnh hưởng đến tư thế của cậu và nói.

"Việc em bị đau hiện giờ là minh chứng cho thấy chuyện đang tốt lên. Có nghĩa các tế bào miễn dịch của em đang chiến đấu hết sức chăm chỉ."

"Chắc vậy."

Jae Kyung vừa nói vừa nhắm mắt.

"Thật ra em có hơi tận hưởng sự đau đớn về mặt thể xác khi huấn luyện. Điều khó khăn là-"

"Có nghĩa là em đang đi rất nhanh."

Ji Heon ngắt ngang những lời sau của Jae Kyung. Cậu mở to mắt và nhìn chằm chằm anh như muốn hỏi sao anh biết điều đó.

"Trước đây em đã từng nói rồi."

Khi anh cười nói, Jae Kyung lại nhắm mắt như muốn nói 'Thì ra vậy'. Hình như cậu không nhớ mình nói lúc nào. Hay vì quá đau nên không nhàn rỗi để nhớ lại chuyện đó.

Ji Heon vuốt phần tóc mái bị dính trên trán của Jae Kyung do mồ hôi rồi nói.

"Dù có thể không đúng trong thời đại ngày nay nhưng... đó luôn là chân lý trong thể thao. Rằng sẽ không bao giờ đánh bại được người làm nhiều và chăm chỉ."

Khi anh chạm bàn tay lành lạnh lên vầng trán đang nóng, dường như tâm trạng rất tốt nên biểu cảm của Jae Kuyng thoái mái hơn hẳn.

"Chờ chút."

Ji Heon nói với Jae Kyung rồi nhấc người dậy. Sau đó, anh cầm túi đá để trong ngăn đông tủ lạnh và đặt lên vai Jae Kyung.

"Sảng khoái chứ?"

Jae Kyung im lặng nhướn mày. Anh chạm vào má cậu một cái rồi cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên thì Jae Kyung đột ngột mở mắt và nói.

"Anh ơi, hay em về nhà nhé?"

"Gì? Tại sao?"

Ji Heon ngạc nhiên hỏi.

"Chỉ là, hình như quá phiền anh. Tối qua cũng vì em mà anh gần như không thể ngủ được."

Jae Kyung nói bằng giọng xấu hổ hiếm thấy.

"Với lại nếu có người bệnh trước mặt thì dù không làm gì vẫn sẽ bận tâm và căng thẳng. Chắc em sẽ liên tục thế này trong một thời gian nữa nên tốt hơn là em nên về nhà mình. Giờ anh cũng không nên lo lắng chuyện khác."

Rốt cuộc, trọng tâm nằm ở câu cuối cùng. Dù chỉ mới 3 tháng trước, Jae Kyung chắc sẽ bất chấp gạt bỏ ý đó tới cùng. Trái lại, còn giả vờ đủ kiểu và cho rằng nhân cơ hội này được anh chăm sóc. Nhưng vì Ji Heon đang mang thai và đang trải qua đủ loại chuyện ở thời kỳ đầu cần phải cẩn thận nhất nên cậu thấy có lỗi khi mình đang đau.

"Ừm... không đâu, nếu vì Jini thì anh ổn. Theo anh nghĩ thì con có vẻ có dây thần kinh vô cùng mạnh mẽ. Rất cứng rắn trước căng thẳng."

Anh định nói rằng 'Hình như con giống anh nên rất cứng cỏi'. Nhưng hình như Jae Kyung lại nhớ tới chuyện của Phó Chủ tịch và lại tức giận nữa.

"Tóm lại, đừng lo cho Jini. Anh sẽ tự biết ăn ngon, ngủ ngon và chăm sóc mình thật tốt."

Ji Heon gật đầu và gằng giọng nói "Này, hơn hết."

"Em nói nhà mình là ở đâu?"

"Ở đâu là sao, Nonhyun..."

Jae Kyung đang nói như thể mới lạ thì muộn màng ngậm miệng lại với vẻ mặt 'Á.'

"Đó là nhà của mẹ em mà."

Ji Heon giả vờ ngây thơ nói.

"Ừm..., đúng thế. Ở đó là nhà mẹ em."

Jae Kyung gật đầu lia lịa như thể quên mất đau đớn.

"Nhà mình ở đây, dạ."

Dường như rất thích nên Jae Kyung không nhịn được cười trong khi nói.

"Ừ. Nhưng em định đi đâu."

"Dạ, em không đi nữa."

Jae Kyung nhanh chóng nói. Ji Heon mỉm cười nhìn Jae Kyung, rồi lại đặt túi đá lạnh lên vai cậu, do cậu gật đầu nên nó đã tuột xuống.

"Với lại, dù gì đi nữa, khi đau ốm thì bạn đời chăm sóc là điều đúng đắn. Khi vui vẻ thì sống cùng họ nhưng khi đau ốm lại đùn đẩy cho ba mẹ chăm sóc là một việc rất đáng xấu hổ đấy. Anh không thích như thế."

"Anh..."

Jae Kyung xúc động không nói nên lời. Ngày nào cũng nghe câu 'Em là tuyển thủ, anh là đại diện, nên việc của anh là chăm sóc em', nhưng khi nghe về đạo lý chăm sóc lẫn nhau giữa vợ chồng thì dường như giờ cậu không còn hối hận gì nữa.

Jae Kyung đang nhìn Ji Heon với đôi mắt rưng rưng, cuối cùng lên tiếng như thể quyết tâm.

"Nếu anh sinh Jini thì khi đó em sẽ thật sự chăm sóc thật tận tình ạ."

"Không, chỉ cần gởi anh đến trung tâm chăm sóc sản phụ sau sinh là được."

Ji Heon mỉm cười từ chối.

"Dạ...? Anh nói khi đau ốm, bạn đời phải chăm sóc lẫn nhau mà."

"Đó là đạo lý, nhưng anh thấy tốt hơn nên giao cho người có chuyên môn."

"......"

Jae Kyung định nói gì đó nhưng ngậm miệng lại. Và rồi cậu từ từ gật đầu với 4 cái nếp nhăn giữa chân mày. Nghĩa là dù có nhiều lời muốn nói, thật sự rất nhiều, nhưng cậu kìm lại bằng tình yêu dành cho anh.








Ngày thứ năm sau khi tiêm, cuối cùng cơn đau của Jae Kyung đã bắt đầu giảm. Ngày thứ sáu, có thể thấy rõ vết sưng xẹp xuống và vào ngày thứ bảy, cậu đã có thể cử động cánh tay mà không có bất tiện gì lớn. Nghĩa là các tế bào miễn dịch của Jae Kyung đang làm  việc rất chăm chỉ để loại bỏ các mô bị tổn thương.

"Tốc độ hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với dự kiến."

Bác sĩ xem kết quả chụp MRI và hài lòng nói. Vì cốt lõi của điều trị tăng sinh là khả năng tái tạo của hệ thống miễn dịch cơ thể nên kết quả sẽ khác biệt tùy theo mỗi người. Đương nhiên càng trẻ và khoẻ mạnh thì kết quả càng tốt nên không cần phải nói đến Jae Kyung.

"Với thể trạng thế này thì tôi nghĩ 4 tuần hay 6 tuần tiêm một lần là đủ rồi. Trong thời gian đó, hãy tập trung vào vật lý trị liệu."

Vào buổi trị liệu đầu tiên, ông ấy đã bảo rằng phải tiêm mỗi tuần một lần, hoặc ít nhất là 2 tuần một lần nhưng nhìn thấy việc ông ấy điều chỉnh chu kỳ ngay lập tức thì có vẻ tình trạng của Jae Kyung đã tốt lên rất nhiều.

Nhưng đó chỉ là sự cải thiện ngay trước mắt. Sụn khớp của Jae Kyung vẫn trong tình trạng tổn thương và do kết quả của việc trị liệu tăng sinh nên phải mất ít nhất 2 tháng để mô tái tạo lại hoàn toàn. Và đương nhiên, nếu trong thời gian đó lại cử động khớp quá mức thì quá trình hồi phục càng kéo dài thêm.

"Nhưng vậy là không thể tham gia vòng tuyển chọn được mà."

Như mọi khi, Jae Kyung không hề tỏ vẻ đắn đo.

"Và nếu nói vậy thì có được bao nhiêu tuyển thủ có xương khớp nguyên vẹn chứ."

Em không sao đâu. Jae Kyung vừa nói vừa tăng cường độ của thiết bị trị liệu tần số thấp bằng điều khiển từ xa.

"Giờ còn lại 2 tuần. Tuần này em sẽ tập trung giãn cơ và vận động cơ bắp rồi tuần sau xuống nước là được. Em sẽ hạn chế quạt tay nhiều nhất có thể mà chỉ chú trọng vào cú đạp nước và quay đầu. Vậy được chứ ạ?"

Jae Kyung nằm trên giường trị liệu và nhìn lên Ji Heon. Rồi khi Ji Heon vẫn không nói gì, cậu khẽ thở dài và nói "Anh ơi."

"Thật vô lý khi bỏ qua mùa giải với chấn thương cỡ này. Thậm chí còn ngay trước kỳ Olympic cuối cùng."

"Jae Kyung à."

"Với lại, anh ơi, em là nhà vô địch đấy."

Jae Kyung nói thêm mà không cho Ji Heon cơ hội lên tiếng.

"Em là tuyển thủ bơi lội giỏi nhất thế giới. Nói thẳng ra thì đây không phải vòng chung kết Olympic, mà là vòng tuyển chọn quốc gia nên đối với em, cỡ này không cản trở gì cả."

"Ừ, anh biết."

Ji Heon điềm tĩnh nói.

"Ngay cả khi em nghỉ huấn luyện ngày hôm trước và vào thẳng trận thi đấu nhưng nếu thể trạng em tốt vào hôm đó thì em vẫn đủ sức để có thể vượt qua tiêu chuẩn vòng loại."

"Nhưng vấn đề là gì ạ?"

"Vấn đề là thể trạng ngay ngày hôm đó."

Jae Kyung khẽ tặc lưỡi. Muốn nói rằng anh lo lắng vô ích nhưng cậu biết, trong tình huống hiện giờ, nó không hề vô ích nên cậu không thể nói ra và chỉ có thể tặc lưỡi.

"Em vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Hiện tại trước chỉ giảm đau thôi, vai em vẫn chưa khỏe. Có thể sẽ lại đau trong khi đang thi đấu."

"Cái đó thì, phải chịu đựng thôi."

Giọng điệu không còn cách nào khác.

"Ừ. Nếu em chịu đựng với sự kiên trì và nghị lực thì có thể hoàn thành trận thi đấu bằng bất cứ cách nào. Nhưng nếu vậy thì em sẽ phải vắng mặt ở tất cả các trận còn lại không biết chừng."

"Không, vậy em phải làm sao đây."

Jae Kyung thở dài và vuốt tóc mái.

"Hãy giảm hạng mục xuống đi."

Ji Heon đưa ra phương án thỏa hiệp theo anh thấy là tốt nhất.

"Nếu em chỉ tham gia 3 hạng mục, à không, 4 hạng mục thì anh đã không thế này. Nhưng lần này em tham gia tận 8 hạng mục lận mà. Thậm chí trong đó còn có 2 cái hỗn hợp cá nhân."

"Vậy thì sao ạ?"

Jae Kyung ngước nhìn chằm chằm Ji Heon. Ánh mắt với khí thế dù cho anh nói gì cậu cũng không nghe. Dù biết thế nhưng Ji Heon vẫn điềm tĩnh nói.

"Hãy chỉ tham gia bơi tự do 100m và hỗn hợp 400m thôi. Nếu không thì tham gia cả tự do 50m nữa là 3 hạng mục."

"Anh bảo em tới tận Úc và tham gia 3 hạng mục sao?"

Jae Kyung mỉm cười như thể vô lý.

"Có nhiều người đến tận Úc và chỉ tham gia một hạng mục đấy thôi. À không, hầu như tất cả đều thế. Đa số đều tham gia một hạng mục."

"Em chưa từng như thế."

"Jae Kyung à."

"Anh không cần nói về người khác. Em chỉ dựa trên tiêu chuẩn của mình thôi."

Jae Kyung dứt khoát nói.

"Nếu không thể thì thôi, nhưng có thể thì tại sao lại không làm, em không hiểu nổi điều đó. Nếu cố thử nhưng không được thì là không được, còn chưa gì đã từ bỏ thì em không muốn thế."

Đúng lúc đó, đồng hồ hẹn giờ của thiết bị trị liệu vang lên. Jae Kyung tắt máy bằng điều khiển rồi sau đó gỡ miếng dán điện cực gắn trên vai ra.

"Em hiểu rõ nhất thể trạng của mình. Và cũng hiểu rõ nhất kỹ năng và năng lực của mình."

Em có thể làm được. Jae Kyung nhấc người dậy khỏi giường và nói.

"Với lại em có việc cần phải làm."

Jae Kyung để lại những lời đó rồi rời khỏi chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me