Bl Han Dash
Sau khi dùng bữa xong, Ji Heon đến phòng Jae Kyung. Khi anh đứng trước phòng và thận trọng gõ cửa thì phu nhân Shim đang pha cà phê trong nhà bếp, nói vọng ra."Có gọi nó cũng không trả lời đâu. Cậu đừng lo, cứ mở cửa vào đi."Nghe lời khuyên của phu nhân Shim, Ji Heon mạnh dạn mở cửa. Jae Kyung đang nằm trên giường, đeo tai nghe, cau mày nói "Gì vậy ạ"."Hôm nay em có lịch trình không?"Trước câu hỏi của Ji Heon, Jae Kyung tháo tai nghe ra và hỏi ngược lại "Gì cơ ạ?""Anh hỏi là sau thời gian này em có lịch trình không.""Tại sao.""Nếu không có việc gì thì đi cùng với anh đến chào Chủ tịch Hội Bảo trợ không?""Chào gì ạ?""Chỉ là, nói rằng sau này bọn anh sẽ phụ trách em. Sẽ làm tốt, mong được chiếu cố. Mấy lời kiểu vậy,""Em không đi."Jae Kyung trả lời mà không nghe hết câu Ji Heon nói."Tại sao, em không thích chỗ đó à?""Rõ ràng nếu đi thì ông ấy sẽ lại bảo em tham gia Olympic, vậy đi làm gì."Jae Kyung nói như thể rất phiền phức."Với lại ông ấy chắc cũng không mong đợi việc gặp em đâu. Mấy năm trước, em có về Hàn Quốc một thời gian để tham gia thi đấu tuyển chọn cho Olympic, lúc đó, ông ấy đã gọi em tới và em đã nói một điều.""Nói gì...?""Thời gian huấn luyện còn không có, nếu ngài cứ gọi tôi tới thế này thì rắc rối cho tôi lắm ạ."... Đứa nhỏ này thật là.Ji Heon nghiêm túc suy nghĩ.Dù cho cậu có không phân biệt đối phương và cứ nói hết những gì mình muốn nói, nhưng đối với người tài trợ tiền mà cậu có thái độ đó ư. Nếu là kiểu lấy nhu chế chương, lấy cương chế nhu điển hình thì anh sẽ bảo cậu sửa lại, nhưng nếu cậu nhất mực làm thế thì không không còn cách nào khác là phải thừa nhận. Rằng tên nhóc này vốn bẩm sinh đã như thế. Nếu ở mức độ này thì anh thắc mắc có phải não phải có vấn đề liên quan đến việc phán đoán tình huống và nắm bắt bầu không khí hay không. Kể cả các tế bào thần kinh vẫn khỏe mạnh thì một phần của điểm tiếp hợp thần kinh (synapse) chắc chắn đã bị đứt đoạn."Ừ... Nếu em đi, chắc Chủ tịch cũng sẽ ngạc nhiên lắm."Ji Heon gật đầu và nói đã hiểu. Sau khi bảo cậu hãy nghỉ ngơi vì anh sẽ đi một mình, anh định đóng cửa lại thì Jae Kyung nói."Anh chỉ đi chào hỏi mỗi Chủ tịch thôi ạ?""Không, anh còn phải ghé Văn phòng Liên đoàn nữa.""Tại sao lại tới Liên đoàn?""Cũng phải chào hỏi bên đó chứ."Trước lời nói của Ji Heon, Jae Kyung yên lặng nhíu mày. Vẻ mặt như không hài lòng điều gì đó. Ji Heon quyết định không quan tâm tới. Anh cũng định sẽ không hỏi cậu khó chịu điều gì. Vì nếu anh tiếp cận theo hướng đó thì anh sẽ nhanh chóng tìm ra điều mà Jae Kyung thích trên đời này hơn."Nghỉ ngơi đi."Nói xong, Ji Heon rời khỏi phòng."Jae Kyung bảo sẽ đi sao?"Phu nhân Shim đưa cho anh ly cà phê và hỏi."Dạ không.""Biết ngay mà. Không lý nào nó lại đi."Phu nhân Shim lắc đầu, như thể từ đầu đã không mong đợi gì."Mệt đến mức bỏ qua huấn luyện buổi chiều luôn. Nên những ngày thế này, tốt hơn là không di chuyển và nghỉ ngơi thật nhiều vào ạ."Ngay khi Ji Heon vừa nói xong, thì ngay lập tức cánh cửa phòng ngủ phía trong mở ra và Jae Kyung đội mũ bóng chày bước ra."Em định đi gặp bạn, vì cùng hướng nên cho em đi nhờ với.""Em định gặp ở đâu?""Ở Itaewon."Văn phòng Liên đoàn ở Yongsan, nên tình cờ lại cùng hướng."Nhưng anh phải ghé qua nhà Chủ tịch Jo trước đã. Anh đã hẹn gặp lúc 2 giờ."Ji Heon kiểm tra thời gian trên điện thoại và nói."Trong lúc anh gặp Chủ tịch, chắc em phải chờ trong xe, không sao chứ? Anh chỉ chào hỏi rồi đi ngay nên sẽ không lâu đâu.""Em không sao.""Được rồi. Vậy đi thôi."Ji Heon đặt ly cà phê xuống sau khi uống cạn.*****Ngay khi đến bãi đậu xe, Ji Heon bảo Jae Kyung chờ một chút, sau đó anh dọn dẹp hàng ghế phía sau. Sau khi dọn đại khái đồ đạc và túi đang bày biện lung tung, để tạo chỗ trống cho Jae Kyung ngồi, anh mới leo lên ghế lái."Lên đi."Ngay khi anh vừa thắt dây an toàn và nói, thì Jae Kyung mở cửa bên ghế phụ."Em ngồi phía sau đi. Anh đã cố tình dọn dẹp rồi mà.""Em không thích. Cũng có phải taxi đâu."Cái này, ý cậu muốn nói anh không phải tài xế của cậu sao? Ý cậu là không thoải mái ngồi phía sau trong khi anh đang lái xe à?Nếu là tuyển thủ khác nói thế thì anh không cần nghi ngờ gì và sẽ ngay lập tức nghĩ như thế, nhưng là Kwon Jae Kyung nên mất nhiều thời gian để nắm bắt được ý nghĩa."Em nghĩ là taxi cũng được. Việc làm tài xế cho em cũng là công việc của bọn anh mà. Sau này, mỗi khi có lịch trình, em sẽ đi xe do anh hoặc nhân viên công ty bọn anh lái, nên em không cần phải luôn ngồi phía trước,""Em sẽ tự biết mà làm ạ."Jae Kyung cắt ngang lời Ji Heon và ngồi vào ghế cạnh tài xế. Trong nháy mắt, ghế phía trước đã được lấp đầy. Là một chiếc sedan cỡ lớn nên ghế phía trước rộng rãi, thoải mái, nhưng có cảm giác ngộp thở khi hai người đàn ông cao to ngồi cạnh nhau. Ji Heon vội mở cửa kính."Vì mùi điều hòa nên anh mở cửa chút nhé."Anh muộn màng mở điều hòa và nói. Jae Kyung không trả lời. Cậu chỉ nhìn về phía trước, chống tay lên khung cửa sổ với biểu cảm anh làm gì thì tùy. Khi nhìn vào dáng vẻ đó, anh không cảm thấy gì kỳ lạ cả.Chắc vậy. Vì anh đã cấy Chip và cũng đã xác nhận 2, 3 lần rằng nó hoạt động tốt, không vấn đề gì. Mặc dù vậy, nếu pheromone tiết ra đến mức Jae Kyung cảm nhận được thì lúc đó, công ty sản xuất ra nó đáng phải bị tố cáo.Dù biết vậy nhưng anh vẫn không khỏi bất an. Hay là tăng lượng thuốc lên một chút. Ji Heon vừa lùi xe vừa nghĩ. Dù hiện giờ anh cũng đang dùng quá liều rồi, nhưng không hiểu sao anh không hề thấy nhẹ nhõm. Anh càng lo lắng hơn khi đã có chiến tích trước đó (là việc Jae Kyung đã từng ngửi thấy pheromone của Ji Heon một lần) và nghe được câu chuyện kia từ Viện trưởng Im.Anh đang kiểm tra lại lịch trình trong đầu và nhắm chừng ngày có thể đi bệnh viện, thì bỗng Jae Kyung lên tiếng hỏi."Đây là xe anh sao?""Anh không mua xe lớn vậy đâu."Ji Heon quay mạnh vô lăng và nói."Là xe công ty.""Anh lấy bằng lái khi nào vậy?""Khi học đại học.""Năm mấy ạ?""Để xem. Hình như không phải năm nhất. Chắc là năm 2.""Anh không mua xe sao?""Ừ, không mua. Lúc học đại học, vì ba anh có lái xe nên anh có dùng nó đi đi về về một thời gian, rồi sau khi gia nhập công ty, khoảng cách từ nhà anh sống hiện tại với công ty khá gần nên anh đi bộ đi làm hoặc là bắt xe buýt."Vì cậu hỏi nên anh trả lời, nhưng anh thắc mắc sao cậu lại hỏi mấy thứ nhỏ nhặt như thế. Không lẽ cậu hỏi vì lo lắng về kinh nghiệm lái xe của anh ư. Nghĩ thế, anh vô cớ trở nên căng thẳng, tay dồn sức siết chặt vô lăng.Ji Heon cố thể hiện kỹ năng bẻ cua mượt mà hơn ngày thường và lái xe rời khỏi khách sạn. Sau khi nhập vào làn đường an toàn, anh nghỉ lấy hơi, nhưng rồi Jae Kyung lại hỏi lần nữa."Anh có từng chở người yêu chưa ạ?""Em nói gì?"Ji Heon nghĩ mình nghe nhầm và hỏi lại. Anh tưởng cậu sẽ bực mình vì anh bảo cậu nói lại lần thứ 2, nhưng không ngờ Jae Kyung không nói gì khác, mà chỉ lặp lại câu hỏi."Em hỏi lúc học đại học, anh có từng chở người yêu chưa?"Ji Heon liếc nhìn biểu cảm của Jae Kyung. Vì cậu đội mũ thấp xuống nên anh chỉ thấy từ dưới mũi trở xuống. Dù vậy thì anh cũng chỉ thấy được một nửa đôi môi xinh đẹp vì cậu đang chống cằm lên mu bàn tay."Tất nhiên là có."Ji Heon lần nữa nhìn về phía trước và nói ngắn gọn."Nhiều phụ nữ hay nhiều đàn ông hơn ạ?""Theo lẽ thường, em nghĩ là nhiều phụ nữ hay nhiều đàn ông."Ji Heon mỉm cười. Jae Kyung vẫn chống cầm lên mu bàn tay và nói "Cái đó em đâu biết"."Vì anh là kiểu mà con trai hay con gái đều thích mà.""Gì vậy chứ. Nói thế cũng chẳng được gì đâu."Ji Heon bối rối và giả vờ làm lố lên. Không chỉ đánh giá hào phóng, mà không ngờ cậu là kiểu người không có thành kiến khiến anh càng ngạc nhiên hơn. Anh tưởng cậu sẽ cho rằng vì anh là Omega nên đương nhiên tất cả người yêu đều là đàn ông. Nhưng cậu đã hỏi cả nam lẫn nữ.Thật thú vị vá đáng kinh ngạc khi một người đàn ông được công chúng coi là Alpha như cậu lại không hề bị ràng buộc bởi cái thể loại định kiến đó. Cũng phải, nhìn kỹ thì thấy, bản thân cậu cũng đã phá vỡ định kiến rằng nam Alpha phải gặp gỡ nam Omega hoặc nữ Alpha, và cậu vẫn chỉ luôn gặp gỡ nam Beta mà thôi."Khi vào đại học, số nữ sinh chỉ bằng 1/4 số nam sinh. Theo thống là vậy, nhưng sự thật thì anh không chắc. Thật ra có vẻ còn ít hơn 1/5. Với lại, đặc biệt là ở khoa anh, tỉ lệ nữ sinh vô cùng nhỏ trong khoa toàn nam. Anh trả lời ở mức này được chưa?""Anh học khoa nào vậy ạ?"Jae Kyung hỏi ngay lập tức."Khoa Marketing Thể thao.""Sao anh lại vào khoa đó?""Anh tìm nơi có thể đậu với điểm số và thành tích của mình, thì nơi đó có vẻ phù hợp?""Bất kể tài năng thế nào sao ạ?"Tài năng ư. Ji Heon lẩm bẩm từ đó, như thể lần đầu được nghe."Hình như anh không nghĩ nhiều về điều đó. Nếu nghĩ cho ba mẹ, thì anh thấy mình nên theo học ở một trường đại học 4 năm có danh tiếng, trong số đó, có Khoa Markeing Thể thao của trường anh là đáng theo học.""Anh làm việc thấy thế nào ạ?""Em hỏi có đúng với tài năng không à?"Jae Kyung im lặng, gật đầu."Để xem..., anh chỉ nghĩ là nó phù hợp thôi. Sống trên đời, có được mấy người sống và làm điều mình muốn chứ. Chỉ cần không chịu đựng nổi thì chỉ cần sống chừng mực thôi."Khi gần đến ngã tư, chiếc xe chạy bên cạnh bật đèn, chuẩn bị cắt ngang qua. Ji Heon giảm tốc độ lại và nói."Cho tới tuần trước, anh vẫn còn ở trong Nhóm Quan hệ công chúng. Công việc chủ yếu là lập thông cáo báo chí, ngoài ra, còn tham gia lập kế hoạch marketing hoặc hỗ trợ phía sáng tạo nội dung. Nếu chỉ nhìn vào nội dung công việc, thì thấy nó giống lập kế hoạch quảng cáo hơn là marketing thể thao. Thì, cũng đáng mà.""Vậy đây là lần đầu anh đi theo một tuyển thủ sao?""Em nói đến công việc quản lý à? Ừ, là lần đầu.""Anh có nghĩ đúng với năng lực của mình không?""Cái đó anh cũng không rõ. Mới ngày đầu mà."Ji Heon lấp lửng như đùa giỡn. Khiến Jae Kyung lần đầu tiên quay qua nhìn Ji Heon. Cậu vẫn chống cằm lên mu bàn tay và yên lặng nhìn chằm chằm Ji Heon lái xe, rồi lại hỏi lần nữa."Nếu lần đầu làm công việc quản lý, vậy làm sao anh thân thiết được với cậu vận động viên kia?"Cậu vận động viên kia là sao. Anh không hiểu nổi cậu đang nói tới ai."Giờ em đang nói ai vậy?""Cái người đã đi cùng thang máy lúc trước.""À, Yeon Ho."Ji Heon lẩm bẩm thì cùng lúc đó, đèn tín hiệu đổi màu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me