TruyenFull.Me

Bl Han Dash

Sau khi cho Min Woo về công ty, anh một mình đợi trong xe và Jae Kyung bước ra. Cậu đến gần xe, mở cửa ghế phụ như thể đương nhiên, Ji Heon cố tình để sau khi Jae Kyung lên xe rồi mới tắt điếu thuốc.

"Xin lỗi."

Khi anh mở cửa sổ, giả vờ do mùi thuốc lá, Jae Kyung thắt dây an toàn và lẩm bẩm với gương mặt vô cảm.

"Giờ anh thậm chí còn không giả vờ giữ lời hứa."

"Này, từ đầu anh đã nói là bỏ thuốc khó lắm mà."

Dù anh nói như thể càu nhàu nhưng Jae Kyung không dễ cho qua.

"Em không nói chuyện bỏ thuốc."

"....."

Ji Heon im lặng, khởi động xe. Ngay khi kiểm tra khoảng trống phía sau, anh không chần cừ cho lùi xe và nói "Jae Kyung à".

"Anh nói là vào Nhóm Quản lý phụ trách em, chứ không nói là kề sát bên cạnh em. Anh không hề làm trái lời hứa. Anh vẫn luôn làm công việc của em ở công ty."

"Thật biết ơn."

Jae Kyung mỉa mai trong khi chống khuỷu tay lên khung cửa.

"Em có nên quỳ gối và khấu đầu lạy tạ không? Nói rằng cảm ơn anh đã vì em mà làm việc chăm chỉ thế này."

"Jae Kyung à."

Ji Heon thở dài. Anh lái xe về hướng cửa sau của Nhà thi đấu và nói.

"Anh không đến để cãi nhau, anh đến vì lo cho em."

"Có lẽ anh đến vì lo cho huy chương, chứ không phải cho em."

Jae Kyung nói mà không hề cười. Trước giọng điệu gay gắt đó, Ji Heon dần tức giận. Dù anh có nói đến vì lo lắng mà cậu vẫn làm dáng vẻ đó à.

"Được rồi, em muốn nghĩ sao thì tùy."

Ji Heon buột miệng nói. Anh cũng không quan tâm thêm nữa. Anh thầm quyết tâm và rời khỏi Nhà thi đấu.

Nhưng điều đó là không thể. Không phải ở đâu xa mà đang ngồi ngay bên cạnh, làm sao mà không quan tâm được chứ. Hơn nữa, còn hơi lớn. Dù rõ ràng anh chỉ nhìn phía trước, nhưng sự hiện diện mà anh cảm nhận được bên cạnh cực kỳ lớn. Anh không biết có phải do cố không nhìn mà càng như thế hay không.

Cứ thế này, thật sự sẽ xảy ra tai nạn mất.

Ji Heon liên tục thầm tặc lưỡi, cuối cùng đã bắt chuyện trước với Jae Kyung.

"Ừ, đương nhiên là anh lo cho huy chương. Nhưng có chắc em không thể đạt được một tấm huy chương dù đang trong tình trạng thấp nhất không? Em sẽ đạt được bằng bất cứ giá nào. Dù là bơi tự do hay nội dung nào, ngay cả khi chỉ giành một huy chương, em cũng đã đạt được Grand Slam rồi. Nói thẳng ra là bọn anh bán danh hiệu của em để lấy hợp đồng quảng cáo, nên dù em không thể giành được 5 huy chương, nhưng nếu có 1 huy chương vàng thì không vấn đề gì."

Cậu hiểu chứ, tuyển thủ Kwon Jae Kyung. Ji Heon vừa nhấn ga vừa nói. Rồi khi xe an toàn nhập vào đường hướng về Yangjae, anh giảm tốc độ xuống một chút và nói tiếp.

"Vậy nên đừng có hành xử sai lệch như vậy. Anh đến vì thực sự lo lắng. Nếu không thì anh sẽ chỉ bảo Min Woo ngừng huấn luyện ngay lập tức và đưa em về khách sạn rồi."

Jae Kyung không trả lời. Giờ cậu cũng không nhìn Ji Heon. Nửa người cậu đang hướng về phía ghế lái nhưng đột nhiên lại quay về phía bên kia. Cứ thế cậu nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa kính xe, rồi đột ngột lên tiếng.

"Anh đóng cửa sổ đi. Không khí nóng đang tràn vào."

"... Để mất hết mùi thuốc lá đã."

"Không có mùi ạ."

Mùi thuốc lá của anh không quá nồng. Jae Kyung nói trong khi vẫn nhìn ra ngoài.

"....."

Ji Heon đóng hết cửa sổ ở ghế lái và ghế phụ. Anh vặn điều hòa xuống thấp một chút rồi nói với giọng hết sức nhẹ nhàng "Vậy"

"Giờ tình trạng em thế nào."

"Không sao ạ."

Jae Kyung nói không chút do dự. Sẽ ổn thôi. Ji Heon thầm trả lời rồi lại tăng tốc độ một chút.

"Dù vậy hôm nay cứ nghỉ ngơi đi. Đừng làm gì khác."

"Em không còn chuyện để làm nữa."

Đúng vậy. Cậu đã hoàn thành hết các chương trình dự kiến huấn luyện trong hôm nay, đúng lúc các buổi mát-xa buổi tối và trị liệu đã kết thúc vào tuần trước. Dù Cha Sung Hyun có là tên không tỉnh táo đến đâu thì cũng sẽ không gọi cậu vào 5 ngày trước giải đấu, nên nếu giờ quay về thì cậu không còn làm gì khác ngoài nghỉ ngơi cả ngày.

Nhưng nếu giờ anh nói 'ừ, thì ra thế' và im lặng thì Jae Kyung sẽ không nói gì thêm. Sự im lặng của những lúc như thế này còn nặng nề hơn cả việc chửi rủa và chỉ trích.

"Bình thường khi nghỉ ngơi, em làm gì?"

Ji Heon vội nói, để sự im lặng không có cơ hội được kéo dài.

"Thì ngủ ạ."

Jae Kyung vô cảm đáp.

"Còn lúc không ngủ?"

"Không làm gì cả."

Jae Kyung vẫn cộc lốc nói. Rồi có vẻ cậu cảm nhận được giọng điệu của mình quá lỗ mãng nên đã muộn màng nói thêm.

"Chỉ là nằm nghe nhạc thôi ạ. Hoặc là xem phim."

Trước câu trả lời bình thường đến không ngờ, Ji Heon có chút ngạc nhiên. Nghe nhạc hoặc xem phim ư. Thật ra, hầu hết mọi người trên thế giới đều dành thời gian rảnh rỗi theo cách đó, nhưng nghe Jae Kyung làm điều đó khiến anh cảm thấy có gì đó mới mẻ.

"Em xem phim thể loại gì?"

"Thảm họa hoặc là hành động, tóm lại là bom tấn ạ."

"Thì ra em thích thứ có quy mô lớn."

Cũng phải, hầu hết con trai ở độ tuổi này đều như thế. Dù đã biết nhưng vẫn có chút ngạc nhiên.

"Nhưng mà thảm họa có gì thú vị mà xem vậy? Anh biết đó chỉ là phim, nhưng khi nhìn rất nhiều người chết và các tòa nhà sụp đổ, cảm giác có chút kỳ lạ nên anh không xem."

"Thế nên em mới xem."

Jae Kyung vẫn lãnh đạm nói.

"Em không biết việc người chết thế nào, nhưng khi xem những tòa nhà đổ sập, động đất, sóng thần xảy ra, phải nói rằng em cảm giác có chút giải thoát. Cảm giác sự tồn tại của mình như một hạt bụi trong vũ trụ."

"... Em thích thế à?"

Khi Ji Heon hỏi với vẻ mặt không thể hiểu nổi, Jae Kyung nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay và nói. Em thích.

"Vì thấy nhẹ nhõm nên mọi áp lực, lo lắng đều tan biến hết. Không biết khi nào Trái Đất sẽ bị diệt vong nên hãy thôi suy nghĩ về những chuyện phức tạp, đau đầu và làm những việc cần làm, những điều mình muốn. Em cảm thấy thế đấy."

"Gì vậy chứ. Kiểu tư duy bi quan nhưng tích cực một cách kỳ lạ."

"Thì có sao ạ."

Jae Kyung nói như thể thật sự không có sao rồi dựa lưng vào ghế và nhắm mắt. Ji Heon nhìn Jae Kyung rồi mỉm cười như thở dài. Ừ thì có sao. Dù sao tích cực là được.

Mà nhân tiện, thì ra tên nhóc này cũng cảm thấy áp lực. Ji Heon suy nghĩ trong khi quay lại nhìn phía trước.

Cũng phải, đương nhiên rồi. Con người mà. Cũng đâu phải robot hay người sắt, cậu cũng có thể cảm nhận được mọi cảm xúc giống như người khác thôi. Tất cả những thứ như áp lực, đau khổ, thất vọng hay nỗi buồn.

"....."

Dù đã cố gắng như thế, nhưng khi anh vừa bỏ lỡ thời gian một lát, thì cuối cùng sự im lặng nặng nề đã bắt đầu. Cách phá vỡ sự im lặng rất đơn giản. Cứ bắt chuyện với Jae Kyung là được. Tất cả những gì anh phải làm là siêng năng nói rồi lại nói để sự im lặng không có khoảng trống chen vào.

Nhưng không hiểu sao, Ji Heon không thể bắt chuyện lại được. Không phải chỉ vì Jae Kyung đang nhắm mắt. Chỉ là anh không mở miệng được.

Khi Ji Heon ngậm miệng lại, cuối cùng bên trong xe đã hoàn toàn chìm vào im lặng. Hai người không nói một lời cho đến khi tới khách sạn. Sự im lặng nặng nề và ngột ngạt đúng như Ji Heon nghĩ. Và không ngờ là anh cảm thấy có chút tiếc nuối.

Đến khách sạn, Ji Heon cùng Jae Kyung lên phòng. Anh định giải thích tình hình cho phu nhân Shim và dặn dò cậu hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ngay khi vừa đến phòng, lại không có phu nhân Shim.

"Bác gái đâu?"

"Em không biết. Chắc đi xem đồ nội thất rồi."

Tới lúc đó, Ji Heon mới "À" một tiếng. Đúng rồi, giờ đã đến lúc rồi.

Khi việc Jae Kyung giải nghệ được quyết định tạm thời, phu nhân Shim cũng bắt đầu tìm nhà từ lúc đó. Giờ phải khép lại cuộc sống ở Úc và về định cư hoàn toàn ở Hàn Quốc, nên bà muốn bán căn nhà ở Ilsan và chuyển lên Seoul. Và thật may là mấy ngày trước, bà đã tìm được một căn hộ vừa ý và ký hợp đồng ngay tại chỗ. Việc chuyển nhà được dự định sẽ làm trong thời gian Jae Kyung vào làng vận động viên để cậu không phải lo gì, vậy nên có vẻ hiện tại, công việc hằng ngày của bà là chăm chỉ đi khắp nơi tìm đồ đạc cho nhà mới.

Trong khi Ji Heon phân vân có nên gọi cho phu nhân Shim không, hay là cứ thế quay về, thì Jae Kyung đã vào phòng của mình trước. Ji Heon suy nghĩ khá lâu rồi muộn màng đi theo cậu.

Jae Kyung cởi chiếc áo đấu đang mặc và ngồi trên giường với chiếc áo thun trắng. Cậu nhìn Ji Heon với biểu cảm có chuyện gì, ngay khi anh mở cửa và bước vào phòng ngủ.

"Cơ thể em thật sự không sao chứ?"

"Em không sao."

Nói xong, Jae Kyung nằm hoàn toàn xuống giường và nói thêm.

"Dù em có nói không ổn thì giờ cũng đâu thể làm được gì."

Đúng thế. Vào những lúc như thế này, nếu có thể nhận trị liệu hoặc mát-xa để giải tỏa căng thẳng của cơ thể thì tốt biết mấy, hà cớ gì hợp đồng quản lý lại hoàn tất vào tuần trước. Dù ngay bây giờ anh có tìm thử bệnh viện gần đây có dịch vụ mát-xa phục hồi hoặc trị liệu, thì cũng không dễ gì để sắp xếp thời gian vì những nơi đó luôn ưu tiên đặt hẹn trước. Với lại, nếu giờ đi rồi về, chắc chắn sẽ trúng số ngay giờ tan tầm. Nếu nhận mát-xa rồi lại co ro trong xe mấy chục phút thì hoàn toàn công cốc.

Ji Heon suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng nói.

"Anh mát-xa đơn giản cho em nhé?"

"... Anh biết làm ạ?"

Jae Kyung nhìn anh với gương mặt hiếm khi ngạc nhiên. Ji Heon coi đó như lời chấp thuận và vừa nói vừa nới lỏng cà vạt đeo trên cổ. Anh học thời đại học.

"Anh đã tham gia một lớp trị liệu bằng tay. Anh cũng đã thực hành và làm mọi thứ."

Nên hãy nằm sấp xuống. Ji Heon nói và đến gần giường. Jae Kyung nằm trên giường, cứ thế yên lặng ngước nhìn Ji Heon, rồi từ từ nằm sấp xuống.

"Em có thể tin anh phải không."

"Không."

Trước lời nói đùa của Ji Heon, Jae Kyung ngẩng đầu lên nhìn anh, trong khi vẫn nằm sấp.

"Đùa thôi. Cứ tin anh. Anh cũng đã thực hành rồi mà."

Khi anh cười nói, Jae Kyung dù có tỏ vẻ lo lắng nhưng vẫn nằm sắp lại đàng hoàng. Trước tiên, Ji Heon ấn lòng bàn tay lên toàn bộ lưng của Jae Kyung. Thật ra sẽ thuận tiện hơn nếu leo lên người khi mát-xa lưng, nhưng làm thế không biết chừng sẽ gây cho Jae Kyung hiểu lầm gì mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me