TruyenFull.Me

Bl Han Dash

Lòng ngực Ji Heon phập phồng khi nhìn thấy thế. Cứ thế này, chắc mặt sẽ đỏ lên mất nên Ji Heon quay mặt lại. Anh chỉnh chiếc cà vạt đang bị lệch và cố bình tĩnh lại.

À không, có thể đỏ lên vì tức giận mà. Đúng, có thể là thế.

Anh xoa dịu tâm trí và cố nói với giọng điềm tĩnh.

"Này, dù không làm thế thì em cũng là tuyển thủ duy nhất mà anh viết bản cam kết đấy?"

Đúng thế, bản cam kết. Ngay khi Ji Heon nhớ ra bản cam kết, dường như tâm trí kích động của anh bình tĩnh lại ngay lập tức. Và nhân tiện đó, anh đã tự yêu cầu mình. Đừng có quên, Jung Ji Heon. Tên nhóc này là một tên kỹ lưỡng, đã mượn việc ký hợp đồng và yêu cầu những điều kiện vô lý.

Tuy nhiên, những điều kiện cậu yêu cầu chỉ là bảo anh cùng xuống hồ bơi và bỏ thuốc lá. Khoảnh khắc nhận ra sự thật đó, anh thấy như trút được gánh nặng.

"....."

Cả cơ thể mất hết sức. Đặc biệt, do chân không còn sức nên anh không thể đứng được đàng hoàng. Ji Heon loạng choạng, dựa người vào tường lần nữa.

A, thật là.

Ji Heon lặng lẽ lẩm bẩm, rồi dùng một bàn tay xoa mặt. Rồi cuối cùng khi bình tĩnh lại, anh mới thấp giọng gọi Jae Kyung.

"Jae Kyung à."

Jae Kyung quay lại nhìn. Thật may đó là gương mặt giống như bình thường, như thể cậu đã bình tĩnh lại được.

"Thật sự, sao em lại thích anh...?"

Jae Kyung mỉm cười khi nghe câu hỏi của Ji Heon. Trong lúc đó, nhìn thấy cậu làm vẻ mặt như muốn nói rằng 'Được rồi, em biết một lúc nào đó anh sẽ nói những lời ngu ngốc thế này mà', thì có vẻ cậu đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

"Em không biết. Làm sao có thể giải thích hết từng thứ một. Phiền lắm."

Thậm chí cậu còn vừa nói vừa tặc lưỡi. Vì phản ứng cáu kỉnh đó mà Ji Heon cũng đã trong nháy mắt, có thể thoát ra được tâm trạng đầy cảm xúc và lấy lại bình tĩnh. Những lúc như thế này, Jae Kyung, nói sao nhỉ, giống như tảng băng khô khổng lồ vậy. Dù không nói gì nhiều nhưng cậu có tài năng không được bình thường đó là làm đóng băng mọi thứ xung quanh chỉ trong nháy mắt.

"Này, đâu phải kêu em soạn tài liệu và thuyết trình, gì mà phiền chứ. Lúc nãy em còn nói viết được bài luận về anh mà."

"Anh đã bảo đừng viết mà ạ."

Jae Kyung nhíu mày, như thể giờ anh nói lời khác ư. Cậu đúng là tảng băng khô hoạt động tốt mà.

"Không, anh thật sự tò mò nên mới thế. Vì anh chưa từng thích ai bao giờ."

Ji Heon nghiêm túc nói. Jae Kyung cứ thế nhìn chằm chằm Ji Heon rồi tặc lưỡi.

"Em thích anh vì anh đẹp trai, thích vì anh bơi giỏi, thích vì anh dịu dàng, thích vì anh giỏi khen ngợi người khác, thích vì dáng người anh tuyệt đẹp, thích vì xương bả vai đầy nghệ thuật, thích vì làn da trắng, thích dáng vẻ lái xe rất ngầu và thích vì khi anh cười lên rất xinh đẹp, được chưa ạ?"

Phiền phức mà nói hết trôi chảy thế.

Thì ra trong mắt cậu, anh như thế. Ji Heon cảm giác có gì đó mới mẻ. Trong đó có vài phần anh muốn hỏi 'Hửm? Cái đó không phải có hơi kỳ sao?', nhưng anh đã quyết định bỏ qua và hỏi lần nữa.

"Được rồi, vậy nếu có một người đẹp trai, bơi giỏi, dịu dàng, giỏi khen ngợi, lược bỏ bớt đi và cười lên xinh đẹp, thì em có lại thích người đó giống như thích anh không?"

"Anh."

Jae Kyung thấp giọng gọi Ji Heon. Ji Heon đã nghĩ là Jae Kyung sẽ nói 'Anh, nói nhảm vừa thôi ạ'. Với gương mặt vô cảm cực kỳ sừng sộ. Vậy thì anh sẽ nhanh chóng biện minh 'Xin lỗi, anh luôn nhận được lời tỏ tình trước rồi bị đá nên mới thế. Họ luôn bỏ đi vì tìm thấy một người tốt hơn anh', với suy nghĩ đó, anh đang chờ đợi thì Jae Kyung lên tiếng.

"Em đã gặp người tương tự thế hai lần rồi."

"....."

"Nhưng không tốt lên chút nào."

Jae Kyung vẫn nói với gương mặt vô cảm.

"Họ không tốt bằng anh, mà trái lại, càng nhìn em chỉ càng nghĩ về anh."

Được chưa ạ? Jae Kyung nói với tông giọng có chút giận dữ.

"Được rồi..."

Ji Heon khẽ lầm bầm. Lẽ ra phải đáp lại bằng lời gì đó, nhưng vì đó là câu trả lời mà anh vốn không ngờ đến nên ngay lập tức, anh không nghĩ ra được gì để nói.

"Anh xin lỗi vì hỏi điều kỳ lạ."

Cuối cùng, Ji Heon cúi đầu, xin lỗi. Jae Kyung cứ thế nhìn chằm chằm Ji Heon thật lâu rồi lên tiếng như thể hoàn toàn không thể hiểu nổi.

"Rốt cuộc sao anh lại suy nghĩ phức tạp thế? Anh nói lúc học đại học, nếu họ bảo hẹn hò thì anh đều hẹn hò hết mà."

"Ừ, đúng nhỉ."

Ji Heon khoanh tay và mỉm cười.

"Vì anh biết đó là hành động vô nghĩa nên giờ anh không làm nữa."

"Có vô nghĩa hay không thì phải thử mới biết chứ."

"Không thử cũng biết."

Ji Heon cười nói.

"Anh không thử thì làm sao biết ạ?"

"Anh hiểu rõ anh mà."

Jae Kyung nhìn Ji Heon với vẻ mặt sưng sỉa rồi lên tiếng.

"Hình như anh đâu có biết."

Khi Ji Heon chỉ cười mà không trả lời, Jae Kyung vẫn nói với giọng điệu thẳng thừng "Thật đấy ạ."

"Em còn hiểu anh hơn cả anh nữa. Em nói rồi đúng không? Rằng em có thể viết một bài luận về anh."

"Không, đừng viết."

Trước thái độ đẩy ra một cách dịu dàng của Ji Heon, Jae Kyung tặc lưỡi rồi quay đầu. Cậu nhìn chằm chằm hồ bơi và vuốt tóc theo thói quen.

"Tóm lại, nếu anh cố tình nói để em chán ghét thì thất bại rồi. Em biết cách phớt lờ những chuyện thế này."

Jae Kyung cười như thể rất nực cười rồi lại nhìn Ji Heon và nói.

"Em nói rồi đúng không? Rằng em đã bắt đầu từ 1200m. Giờ chỉ còn 100m."

Trước khi Ji Heon kịp hỏi chuyện đó gì liên quan gì, Jae Kyung đã lên tiếng trước.

"Anh cũng biết đó, 100m cuối cùng cảm giác như phổi thủng mất và bắp đùi như sắp nổ tung."

Nhưng em thích thế. Jae Kyung nói với giọng hào hứng. Gương mặt cậu tỏa sáng rực rỡ, giống như một người thấy touchpad ngay trước mắt cách 100m vậy.

"Anh biết vì sao không?"

Jae Kyung tự hỏi tự trả lời.

"Việc nó khó khăn là bằng chứng cho thấy em đang đi rất nhanh."

Trước lời tuyên chiến đường đường chính chính đó, Ji Heon không biết nói gì và nói như thế nào. Anh không thể nói 'Ừ, em vất vả rồi', cũng không thể đùa về việc nổ tung đùi với một vận động viên ngay trước ngày thi đấu. Vậy nên anh chỉ cười trong khi khoanh tay, rồi Jae Kyung lại nhìn một lúc lâu và đột ngột thở dài.

"Tóm lại, một tháng rưỡi qua, anh đã vất vả rồi ạ."

"Gì vậy, đột nhiên nói chuyện vất vả gì?"

Em, gì, định bỏ đi đâu à? Khi Ji Heon ngạc nhiên hỏi, thì Jae Kyung nhìn như thể anh đang nói gì vậy, rồi vừa nói vừa bước về phía phòng thay đồ. Giải đấu sẽ bắt đầu hai ngày sau đúng không.

"Trong lúc giải đấu diễn ra, anh đừng đến."

"Gì? Tại sao?"

Trước lời nói đột ngột của Jae Kyung, Ji Heon cũng vô thức bước về phía phòng thay đồ và nói.

"Em nghĩ có anh sẽ cản trở em à? Nên em mới làm vậy?"

Trước lời nói của Ji Heon, Jae Kyung ngừng bước và quay lại nhìn. Rồi cậu nói với biểu cảm không thể tin được.

"Rốt cuộc ở công ty các anh, có bao nhiêu vận động viên kém cỏi vậy ạ?"

"Này, sao đột nhiên lại đi chửi tuyển thủ của bọn anh."

Trước lời phê bình tuyển thủ đột ngột, Ji Heon ngạc nhiên và bối rối nói thì Jae Kyung bực mình nói "Thì đúng vậy mà".

"Em lo mình sẽ mất tinh thần nếu có mấy tên kém cỏi như thế. À không, cứ cho là em mất tinh thần vì nhường 100 bước đi. Thì dù có thế cũng không gây cản trở gì cho trận đấu hết."

Em đâu phải tên ngốc. Jae Kyung tặc lưỡi như thể khó chịu chết đi được, rồi đột nhiên cau mày và thúc ép liên tục.

"Sao vậy ạ? Cái tên đấu kiếm kia nếu bị anh từ chối thì sẽ buồn rồi không tham gia thi đấu được ạ? Vậy nên mặc dù em tán tỉnh lộ liễu như thế nhưng anh vẫn không từ chối có đúng không?"

Tên đấu kiếm là ai...?

Ji Heon lặng người suy nghĩ rồi muộn màng nhận ra và bật cười nói "Này".

"Giờ em đang nói Yeon Ho đó hả?"
"Em không biết, Yeon Ho hay Yeon Gol gì."

Jae Kyung càng nổi giận hơn và hỏi "Em cần thiết phải biết cả tên của tên đấu kiếm kém cỏi đó ư".

"Không, sao cứ khó chịu với người ta trong khi tên còn không biết."

"Tại sao chứ? Vì xúi quẩy nên em khó chịu vậy thôi."

Jae Kyung cau mày, như thể anh đang nói gì mà đương nhiên thế. Cái thái độ tự tin đến mức trong khoảnh khắc Ji Heon có cảm giác giống như cái sự vô lý của cậu lại trở nên cực kỳ hợp lý và logic.

"Ở đâu ra mà đối xử với em giống với mấy tên tệ hại đó chứ."

Jae Kyung nói như thể thật sự rất khó chịu rồi lại bắt đầu bước vào phòng thay đồ. Ji Heon cười vì cạn lời rồi muộn màng theo sau và nói.

"Vậy tại sao em lại bảo anh đừng đến."

Khi anh bảo cậu hãy nói lý do thì Jae Kyung lại ngừng bước lần nữa, thở dài và quay lại nhìn.

"Nếu anh đến thì Liên đoàn cùng Ủy ban Thể thao và Olympic Hàn Quốc sẽ lại giữ lấy anh và ca cẩm về bài ca Olympic nữa. Họ sẽ làm mọi cách để đưa em đi thi Olympic."

Vậy nên anh đừng đến. Được chưa ạ? Jae Kyung tặc lưỡi nói rồi lại quay ngoắt đi. Sau đó, cậu sải những bước dài và vẫn nói với giọng đầy khó chịu.

"Anh Min Ho và các nhân viên khác của SPOIN đến là đủ rồi nên anh hãy nghỉ ngơi đi ạ. Vì một tháng rưỡi qua anh đã vất vả rồi."

.... Đã nói là Min Woo, không phải Min Ho. Ghi nhớ tên đàng hoàng chút đi.

Ji Heon thầm đính chính trong lòng thì cùng lúc đó, cái tên nhóc không thể nhớ tên người khác nhưng lại bơi giỏi kia, lên tiếng.

"Em chắc chắn sẽ giành được 5 huy chương vàng nên anh đừng lo."

Rồi cậu vẫy tay như thể anh thật sự không cần phải lo lắng, nhưng anh không thể thư thả khi dáng vẻ cậu nói giống như bài tập về nhà có thể làm hết trong một ngày rưỡi vậy.

Bình thường nếu người khác tự tin đến mức đó thì chắc chắn sẽ bị muối mặt, nhưng Jae Kyung thì anh không cần lo chuyện đó. Việc cậu không giành được 5 huy chương là điều không thể trừ khi có thiên tai xảy ra.

Và quả nhiên, 4 ngày trước lễ bế mạc, Jae Kyung đã sớm hoàn thành mục tiêu giành 5 huy chương. Là kỷ lục lập đúng 8 ngày sau lễ khai mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me