Bl Han Dash
*****Ji Heon bước ra ngoài sau khi chắc chắn Jae Kyung đã ngủ say, bỗng dừng bước khi phát hiện một người đàn ông khả nghi đi loanh quanh trước ký túc xá. Người đàn ông khả nghi đeo kính râm, khẩu trang và cả mũ rộng vành như ăn mày, ai nhìn vào cũng biết là Cha Sung Hyun. Nếu chỉ đeo kính và khẩu trang thì anh sẽ không biết, nhưng do cái mũ kỳ lạ mà anh có thể biết là Cha Sung Hyun. Do lúc gặp lần đầu ở Gangnam, cậu cũng đã đội nó."Jae Kyung vừa mới ngủ rồi."Trước lời nói của Ji Heon, Cha Sung Hyun kéo khẩu trang xuống và nói "Dạ? Thật sao?""Không, vậy lúc nãy, khi mình hỏi vị trí ký túc xá thì phải nói sắp ngủ, bảo mình đừng tới chứ. Thằng này, có phải huấn luyện chó đâu."Có vẻ lúc nãy Jae Kyung xem điện thoại là đang nhắn tin với Cha Sung Hyun. Không ngủ được ư, có lẽ vì nghĩ mình sẽ không ngủ nên mới bảo Cha Sung Hyun đến chứ gì.Thật tốt khi anh đã cố ép cậu ngủ. Ji Heon tự khen mình."Tóm lại, em ấy đang ngủ nên cậu đừng đánh thức. Sau khi giải đấu kết thúc hãy gặp.""Chắc phải vậy thôi."Có việc gì mà Cha Sung Hyun lại cư xử như người có thường thức thế. Có vẻ cậu ta cũng có chút thận trọng vì đây là ngày thi đấu.Cũng phải, ngày thi đấu mà còn hành xử ương bướng như thế thì chắc chắn là đồ điên."Vậy tôi xin phép."Sau khi cúi người, Ji Heon nhanh chóng tránh đi. Không, đã định tránh nhưng bị Cha Sung Hyun giữ lại."Gì vậy, anh cứ thế bỏ mặc khách ạ?"Cha Sung Hyun nói như thể không tin nổi, Ji Heon cũng nhìn cậu với vẻ mặt không tin nổi giống hệt như thế và nói."Cậu đâu phải khách của tôi, vậy tôi biết gì chứ?""Ầy, anh quá đáng thật đấy, thật sự."Quan hệ của chúng ta mà lại. Cha Sung Hyun nói như thể càu nhàu.
"Chúng ta có quan hệ gì?"Khi Ji Heon nói như thể hoang đường, Cha Sung Hyun làm vẻ mặt ngạc nhiên và "Dạ?". Qua cặp kính râm, anh có thể thấy đôi mắt to tròn như thỏ."Quan hệ gì... Tôi nói ở đây cũng được ạ? Thật sao?"Dù thật sự không có quan hệ gì nhưng cậu như thế khiến anh tự nhiên thấy bất an.Cuối cùng, Ji Heon tặc lưỡi và lắc đầu ra hiệu với Cha Sung Hyun."Trước tiên, đến đằng này đã."Ji Heon kéo Cha Sung Hyun đến khu vực hút thuốc phía sau tòa nhà ký túc xá. Vừa đúng thích hợp vì thời gian này không có người.
"Ồ, ở đây được nhỉ."Cha Sung Hyun tháo kính râm ra, nhét vào túi áo khoác rồi ngồi xuống băng ghế ngay trước gạt tàn thuốc. Ji Heon ngồi xuống băng ghế đối diện. Anh lấy bao thuốc lá từ túi sau ra rồi nói với Cha Sung Hyun."Lúc đó tại sao cậu lại nói giống như mình có gì đó với Jae Kyung như thế?"Anh cứ tưởng cậu ta sẽ giả vờ 'Gì đó là gì ạ?', nhưng không ngờ Cha Sung Hyun lại trả lời ngay lập tức.
"Chỉ là. Thú vị mà."Cái người này. Ji Heon thầm tặc lưỡi."Không thú vị gì cả. Chỉ trẻ con thôi."Ji Heon ngậm điếu thuốc trong miệng. Ngay khi châm lửa, anh hít một hơi dài rồi phả ra và nói thêm."Nhưng nếu Cha Sung Hyun-ssi thấy như thế là thú vị thì tôi cũng không còn cách nào.""Oa, cái anh này, giờ mới ra mặt nhỉ."Cha Sung Hyun cười như thể không tin nổi rồi ngậm lấy điếu thuốc. Cũng giống như Ji Heon, cậu hít một hơi đầu tiên thật dài rồi phả ra và nói."Không, thành thật mà nói, mức đó thì tôi quấy nhiễu cũng được mà."Không phải sao ạ? Cha Sung Hyun làm ầm lên và vẫy vẫy tay cầm điếu thuốc trước mặt Ji Heon."Nó bảo tôi không được mở miệng vì gương mặt anh rất quý giá với nó! Nó khư khư giữ mình vì sợ mắc lỗi gì đó với cái người anh trai trông giống tôi đó! Cỡ đó thì tôi trẻ con một chút là tội lớn à! Dạ? Là tội sao?"Cha Sung Hyun phẫn nộ nói. Ji Heon vào tai này ra tai kia và cuối cùng chỉ phản ứng với một từ mình nghe được."Mắc lỗi? Lỗi gì?""Cái đó, gì chứ, nghe nói nó hỏi anh có phải là Beta không trước mặt mọi người mà.""À, chuyện đó."Ji Heon lầm bầm ngắn gọn. Lúc đó thái độ của Jae Kyung rất hiên ngang nên anh tưởng cậu không biết là mình sai. Không ngờ là cậu bận tâm chuyện đó như thế."Nói là lúc gặp, dường như đúng là có tiết ra pheromone, nhưng nếu nói với công ty để họ truyền đạt lại cho anh thì có phải là quấy rối tình dục không? Tóm lại, nó đã hỏi tôi liệu có phải vậy không. Vậy nên tôi đã bảo là nếu là người quen thì cứ nói trực tiếp đi vì có thể người đó không muốn cho công ty biết.""......"Kwon Jae Kyung rốt cuộc bị làm sao vậy. Ji Heon nghiêm túc suy nghĩ. Có chuyện gì khiến cậu thiếu tinh tế và vụng về thế này. Và đã có chuyện gì mà cậu luôn một mực chân thành với mình anh thế này. Làm người khác thấy buồn lòng và thấy có lỗi."Vậy nên tôi đã biết chuyện khi hỏi đó là ai và làm sao mà nó nói thế. Sau đó, mỗi khi gặp mặt Jae Kyung, tôi đều sẽ hỏi thăm xem chuyện thế nào rồi. Xung quanh Jae Kyung cũng không có người bạn nào để nói những chuyện đó và vì đúng lúc tôi biết đại khái tình hình nên nó đã kể tôi nghe từng chút một."Vậy tóm lại, thật sự chỉ là bạn. Nếu gắn thêm chút ý nghĩa thì là người bạn tư vấn tình yêu... À không, không có gì để gọi là tư vấn cả. Vì nhìn những việc mà Jae Kyung làm, nó không giống lời khuyên nhận được từ Cha Sung Hyun. Nếu nhận lời khuyên từ một người chuyên nghiệp như Cha Sung Hyun thì cậu không lý nào lại làm mấy việc vụng về như thế."Được rồi."Ji Heon lẩm bẩm như nói một mình. Rồi anh giũ tàn thuốc vào gạt tàn và giả vờ đùa."Vậy nếu lần sau Jae Kyung có lại kể chuyện nữa thì cậu nói với em ấy hãy từ bỏ người anh đó được không? Vì nhìn là thấy không được rồi.""Anh tự nói đi ạ. Tôi đâu phải bồ câu."Cha Sung Hyun bật lại ngay lập tức. Ở bên cạnh theo dõi, chỉ cần thấy thú vị chứ tuyệt đối không gánh vác việc phiền phức đó, như một người dày dặn kinh nghiệm."Sao anh lại từ chối như thế?"Cha Sung Hyun giũ tàn thuốc và hỏi. Có vẻ dù nói không muốn phiền phức nhưng vẫn không kìm được sự tò mò."Câu hỏi đó không phải có hơi kỳ lạ sao?"Ji Heon cười nói."Cái gì ạ?""Sắc thái không hiểu nổi sự từ chối."Tôi không được từ chối sao? Ji Heon nói với giọng chán nản."Nếu nói thích tôi thì tôi phải chấp nhận tất cả sao?""Không phải thế."Cha Sung Hyun ngậm điếu thuốc trong miệng và "hừm" một tiếng rồi nói lần nữa."Anh không ghét Jae Kyung mà.""Cậu đâu thể hẹn hò với tất cả những người mà cậu không ghét."Cha Sung Hyun làm vẻ ngạc nhiên "Ồ"."Không ngờ ở mặt đó thì anh sắc như dao vậy.""Cậu không ngờ điều gì.""Tôi cứ tưởng anh là kiểu người nếu không ghét thì sẽ chấp nhận đại khái tất cả.""Rốt cuộc cậu nhìn gì vậy.""Ừm... xem tướng?"Trước lời nói của Cha Sung Hyun, Ji Heon vô thức bật cười và lẩm bẩm "Ha, mẹ kiếp.""Không, sao anh lại chửi thề chứ."Cha Sung Hyun làm vẻ mặt như người bị giẫm phải chân trong khi đang ngủ."Tôi nói thế vì tôi là kiểu người đó mà, sao chứ."Tức là đó là lý luận không hề có căn cứ khoa học nào. Dù vậy, khi nghe Cha Sung Hyun lấy mình làm ví dụ, thì lại có vẻ thuyết phục một cách kỳ lạ.Đây chính là nỗi bi ai giống nhau sao. Ji Heon thở dài nặng nề, đồng thời phả khói thuốc ra."Tôi không như thế. Tôi không thích chịu trách nhiệm dù là bất cứ việc gì.""Hửm?"Cha Sung Hyun mỉm cười như muốn nói 'Liệu có đúng vậy không?'. Ha, thật là. Lần này Ji Jeon cũng cười và chửi thề. Nhưng thay vào đó chỉ chửi thầm trong lòng.Anh phả một làn khói thuốc dài thêm một lần nữa rồi nhanh chóng đứng dậy và giũ tàn thuốc vào gạt tàn. Rồi anh dập tắt điếu thuốc và nói."Cậu nói đúng. Thật ra lúc học đại học tôi đã từng như thế.""Thấy chưa."Cha Sung Hyun nói như thể ra vẻ. Ji Heon phớt lờ, quay về ngồi xuống băng ghế và nói."Trước đó, tôi chỉ bơi lội nên chưa từng hẹn hò với ai. Nhưng giờ đã nghỉ bơi nên không có lý do gì để từ chối, vậy nên nếu ai đó nói thích và hãy hẹn hò thì tôi đều không suy nghĩ gì nhiều cả, rồi cứ thế nói "Ừ, được thôi" và hẹn hò."Ngay khi vừa vứt điếu thuốc, anh lại nghĩ tới nó. Vốn là như thế. Rồi anh thật tự nhiên, đưa tay về túi quần sau."Chưa lần nào được lâu dài. Vì tính cách nên tôi không thể nói lời chia tay trước và chỉ đợi đối phương đá mình, thì, lúc đó tôi cũng đã nguội lạnh rồi."Ji Heon lấy ra điếu thuốc, ngậm lấy và châm lửa. Có vẻ do được cung cấp lượng nicotin ít ỏi nên anh vô cớ cảm thấy gấp gáp. Trong một thời gian ngắn, Ji Heon đã hít mấy hơi. Anh rít khói thuốc vào phổi rồi lại phả ra ngoài và nói."Luôn là như thế. Dù tôi có làm gì cũng không bền lâu được. Không chỉ yêu đương, mà công việc hay mọi thứ đều giống vậy. Bản tính tôi vốn vô vọng rồi.""Đột nhiên anh sao thế."Cha Sung Hyun mở to mặt và làm vẻ ngạc nhiên."Không, thật đấy."Ji Heon cười nói."Jae Kyung không có lý do gì để hẹn hò với một người bên ngoài ổn, bên trong hỏng hóc như tôi cả."Vì cậu ấy rất lãng mạn thuần khiết. Ji Heon vừa nói vừa phả khói thuốc. Dù giống như đang đùa nhưng đó là lời thật lòng. Mặc dù Jae Kyung nói năng gay gắt và không giỏi giao tiếp với mọi người nhưng cậu luôn chân thành với người mình thích. Một tên nhóc như thế, vốn nên gặp một người chân thành giống như cậu, có trách nhiệm và sẽ ở bên cạnh cậu cho đến cuối cùng."Điều buồn cười là anh thừa nhận bên ngoài mình ổn nhỉ."Ji Heon không đáp. Anh chỉ im lặng hút thuốc. Nhưng không hề cảm nhận được hương vị thuốc lá.Anh biết triệu chứng này. Vì trước đây anh đã từng trải qua vài lần. Là một trong những tác dụng phụ điển hình của thuốc ức chế pheromone. Không phải điều gì to tát như mất khứu giác, mất vị giác, chỉ là tâm trạng sa sút đến mức không cảm nhận được đàng hoàng vị của thuốc lá.Tất nhiên, nếu cứ bỏ qua trong thời gian dài, thì các triệu chứng mất khứu giác, mất vị giác cũng sẽ xuất hiện. Vì cưỡng ép tác động vào hormone nên hệ thống thần kinh giao cảm và đối giao cảm trở nên rối loạn và hệ thống thần kinh tự chủ cũng không tỉnh táo được. Chứng mất cân bằng thần kinh tự chủ là một trong những tác dụng phụ rất hiếm nhưng nguy hiểm nhất của ức chế pheromone. Ji Heon vẫn chưa trải qua đến mức đó. Những tác sụng phụ mà Ji Heon đã trải qua cho đến nay chỉ là những triệu chứng nhẹ như đau đầu, đau dạ dày, buồn nôn. Những triệu chứng này sẽ không xuất hiện ngay khi cho thuốc vào. Thường qua khoảng 10 đến 15 ngày, anh mới từ từ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, đến mức thấy không khỏe ở đâu đó.Tuy nhiên, trước đó đã thấy dấu hiệu từng chút một. Tâm trạng sa sút không vì lý do gì, rồi một lúc nào đó lại đột nhiên bồn chồn và cứ lặp đi lặp lại. Dù mang ý nghĩa nào thì có thể nói đây thật sự là sự xuất hiện của những tác dụng phụ ban đầu. Anh thậm chí còn không biết là tác dụng phụ của thuốc ức chế và cứ nghĩ rằng 'Dạo này mình cứ thấp thỏm một cách kỳ lạ và tâm trạng thất thường. Chắc là đang vào thu', và nếu bỏ qua thì giờ từng triệu chứng như đau đầu, đau dạ dày, buồn nôn sẽ bắt đầu xuất hiện.
"Chúng ta có quan hệ gì?"Khi Ji Heon nói như thể hoang đường, Cha Sung Hyun làm vẻ mặt ngạc nhiên và "Dạ?". Qua cặp kính râm, anh có thể thấy đôi mắt to tròn như thỏ."Quan hệ gì... Tôi nói ở đây cũng được ạ? Thật sao?"Dù thật sự không có quan hệ gì nhưng cậu như thế khiến anh tự nhiên thấy bất an.Cuối cùng, Ji Heon tặc lưỡi và lắc đầu ra hiệu với Cha Sung Hyun."Trước tiên, đến đằng này đã."Ji Heon kéo Cha Sung Hyun đến khu vực hút thuốc phía sau tòa nhà ký túc xá. Vừa đúng thích hợp vì thời gian này không có người.
"Ồ, ở đây được nhỉ."Cha Sung Hyun tháo kính râm ra, nhét vào túi áo khoác rồi ngồi xuống băng ghế ngay trước gạt tàn thuốc. Ji Heon ngồi xuống băng ghế đối diện. Anh lấy bao thuốc lá từ túi sau ra rồi nói với Cha Sung Hyun."Lúc đó tại sao cậu lại nói giống như mình có gì đó với Jae Kyung như thế?"Anh cứ tưởng cậu ta sẽ giả vờ 'Gì đó là gì ạ?', nhưng không ngờ Cha Sung Hyun lại trả lời ngay lập tức.
"Chỉ là. Thú vị mà."Cái người này. Ji Heon thầm tặc lưỡi."Không thú vị gì cả. Chỉ trẻ con thôi."Ji Heon ngậm điếu thuốc trong miệng. Ngay khi châm lửa, anh hít một hơi dài rồi phả ra và nói thêm."Nhưng nếu Cha Sung Hyun-ssi thấy như thế là thú vị thì tôi cũng không còn cách nào.""Oa, cái anh này, giờ mới ra mặt nhỉ."Cha Sung Hyun cười như thể không tin nổi rồi ngậm lấy điếu thuốc. Cũng giống như Ji Heon, cậu hít một hơi đầu tiên thật dài rồi phả ra và nói."Không, thành thật mà nói, mức đó thì tôi quấy nhiễu cũng được mà."Không phải sao ạ? Cha Sung Hyun làm ầm lên và vẫy vẫy tay cầm điếu thuốc trước mặt Ji Heon."Nó bảo tôi không được mở miệng vì gương mặt anh rất quý giá với nó! Nó khư khư giữ mình vì sợ mắc lỗi gì đó với cái người anh trai trông giống tôi đó! Cỡ đó thì tôi trẻ con một chút là tội lớn à! Dạ? Là tội sao?"Cha Sung Hyun phẫn nộ nói. Ji Heon vào tai này ra tai kia và cuối cùng chỉ phản ứng với một từ mình nghe được."Mắc lỗi? Lỗi gì?""Cái đó, gì chứ, nghe nói nó hỏi anh có phải là Beta không trước mặt mọi người mà.""À, chuyện đó."Ji Heon lầm bầm ngắn gọn. Lúc đó thái độ của Jae Kyung rất hiên ngang nên anh tưởng cậu không biết là mình sai. Không ngờ là cậu bận tâm chuyện đó như thế."Nói là lúc gặp, dường như đúng là có tiết ra pheromone, nhưng nếu nói với công ty để họ truyền đạt lại cho anh thì có phải là quấy rối tình dục không? Tóm lại, nó đã hỏi tôi liệu có phải vậy không. Vậy nên tôi đã bảo là nếu là người quen thì cứ nói trực tiếp đi vì có thể người đó không muốn cho công ty biết.""......"Kwon Jae Kyung rốt cuộc bị làm sao vậy. Ji Heon nghiêm túc suy nghĩ. Có chuyện gì khiến cậu thiếu tinh tế và vụng về thế này. Và đã có chuyện gì mà cậu luôn một mực chân thành với mình anh thế này. Làm người khác thấy buồn lòng và thấy có lỗi."Vậy nên tôi đã biết chuyện khi hỏi đó là ai và làm sao mà nó nói thế. Sau đó, mỗi khi gặp mặt Jae Kyung, tôi đều sẽ hỏi thăm xem chuyện thế nào rồi. Xung quanh Jae Kyung cũng không có người bạn nào để nói những chuyện đó và vì đúng lúc tôi biết đại khái tình hình nên nó đã kể tôi nghe từng chút một."Vậy tóm lại, thật sự chỉ là bạn. Nếu gắn thêm chút ý nghĩa thì là người bạn tư vấn tình yêu... À không, không có gì để gọi là tư vấn cả. Vì nhìn những việc mà Jae Kyung làm, nó không giống lời khuyên nhận được từ Cha Sung Hyun. Nếu nhận lời khuyên từ một người chuyên nghiệp như Cha Sung Hyun thì cậu không lý nào lại làm mấy việc vụng về như thế."Được rồi."Ji Heon lẩm bẩm như nói một mình. Rồi anh giũ tàn thuốc vào gạt tàn và giả vờ đùa."Vậy nếu lần sau Jae Kyung có lại kể chuyện nữa thì cậu nói với em ấy hãy từ bỏ người anh đó được không? Vì nhìn là thấy không được rồi.""Anh tự nói đi ạ. Tôi đâu phải bồ câu."Cha Sung Hyun bật lại ngay lập tức. Ở bên cạnh theo dõi, chỉ cần thấy thú vị chứ tuyệt đối không gánh vác việc phiền phức đó, như một người dày dặn kinh nghiệm."Sao anh lại từ chối như thế?"Cha Sung Hyun giũ tàn thuốc và hỏi. Có vẻ dù nói không muốn phiền phức nhưng vẫn không kìm được sự tò mò."Câu hỏi đó không phải có hơi kỳ lạ sao?"Ji Heon cười nói."Cái gì ạ?""Sắc thái không hiểu nổi sự từ chối."Tôi không được từ chối sao? Ji Heon nói với giọng chán nản."Nếu nói thích tôi thì tôi phải chấp nhận tất cả sao?""Không phải thế."Cha Sung Hyun ngậm điếu thuốc trong miệng và "hừm" một tiếng rồi nói lần nữa."Anh không ghét Jae Kyung mà.""Cậu đâu thể hẹn hò với tất cả những người mà cậu không ghét."Cha Sung Hyun làm vẻ ngạc nhiên "Ồ"."Không ngờ ở mặt đó thì anh sắc như dao vậy.""Cậu không ngờ điều gì.""Tôi cứ tưởng anh là kiểu người nếu không ghét thì sẽ chấp nhận đại khái tất cả.""Rốt cuộc cậu nhìn gì vậy.""Ừm... xem tướng?"Trước lời nói của Cha Sung Hyun, Ji Heon vô thức bật cười và lẩm bẩm "Ha, mẹ kiếp.""Không, sao anh lại chửi thề chứ."Cha Sung Hyun làm vẻ mặt như người bị giẫm phải chân trong khi đang ngủ."Tôi nói thế vì tôi là kiểu người đó mà, sao chứ."Tức là đó là lý luận không hề có căn cứ khoa học nào. Dù vậy, khi nghe Cha Sung Hyun lấy mình làm ví dụ, thì lại có vẻ thuyết phục một cách kỳ lạ.Đây chính là nỗi bi ai giống nhau sao. Ji Heon thở dài nặng nề, đồng thời phả khói thuốc ra."Tôi không như thế. Tôi không thích chịu trách nhiệm dù là bất cứ việc gì.""Hửm?"Cha Sung Hyun mỉm cười như muốn nói 'Liệu có đúng vậy không?'. Ha, thật là. Lần này Ji Jeon cũng cười và chửi thề. Nhưng thay vào đó chỉ chửi thầm trong lòng.Anh phả một làn khói thuốc dài thêm một lần nữa rồi nhanh chóng đứng dậy và giũ tàn thuốc vào gạt tàn. Rồi anh dập tắt điếu thuốc và nói."Cậu nói đúng. Thật ra lúc học đại học tôi đã từng như thế.""Thấy chưa."Cha Sung Hyun nói như thể ra vẻ. Ji Heon phớt lờ, quay về ngồi xuống băng ghế và nói."Trước đó, tôi chỉ bơi lội nên chưa từng hẹn hò với ai. Nhưng giờ đã nghỉ bơi nên không có lý do gì để từ chối, vậy nên nếu ai đó nói thích và hãy hẹn hò thì tôi đều không suy nghĩ gì nhiều cả, rồi cứ thế nói "Ừ, được thôi" và hẹn hò."Ngay khi vừa vứt điếu thuốc, anh lại nghĩ tới nó. Vốn là như thế. Rồi anh thật tự nhiên, đưa tay về túi quần sau."Chưa lần nào được lâu dài. Vì tính cách nên tôi không thể nói lời chia tay trước và chỉ đợi đối phương đá mình, thì, lúc đó tôi cũng đã nguội lạnh rồi."Ji Heon lấy ra điếu thuốc, ngậm lấy và châm lửa. Có vẻ do được cung cấp lượng nicotin ít ỏi nên anh vô cớ cảm thấy gấp gáp. Trong một thời gian ngắn, Ji Heon đã hít mấy hơi. Anh rít khói thuốc vào phổi rồi lại phả ra ngoài và nói."Luôn là như thế. Dù tôi có làm gì cũng không bền lâu được. Không chỉ yêu đương, mà công việc hay mọi thứ đều giống vậy. Bản tính tôi vốn vô vọng rồi.""Đột nhiên anh sao thế."Cha Sung Hyun mở to mặt và làm vẻ ngạc nhiên."Không, thật đấy."Ji Heon cười nói."Jae Kyung không có lý do gì để hẹn hò với một người bên ngoài ổn, bên trong hỏng hóc như tôi cả."Vì cậu ấy rất lãng mạn thuần khiết. Ji Heon vừa nói vừa phả khói thuốc. Dù giống như đang đùa nhưng đó là lời thật lòng. Mặc dù Jae Kyung nói năng gay gắt và không giỏi giao tiếp với mọi người nhưng cậu luôn chân thành với người mình thích. Một tên nhóc như thế, vốn nên gặp một người chân thành giống như cậu, có trách nhiệm và sẽ ở bên cạnh cậu cho đến cuối cùng."Điều buồn cười là anh thừa nhận bên ngoài mình ổn nhỉ."Ji Heon không đáp. Anh chỉ im lặng hút thuốc. Nhưng không hề cảm nhận được hương vị thuốc lá.Anh biết triệu chứng này. Vì trước đây anh đã từng trải qua vài lần. Là một trong những tác dụng phụ điển hình của thuốc ức chế pheromone. Không phải điều gì to tát như mất khứu giác, mất vị giác, chỉ là tâm trạng sa sút đến mức không cảm nhận được đàng hoàng vị của thuốc lá.Tất nhiên, nếu cứ bỏ qua trong thời gian dài, thì các triệu chứng mất khứu giác, mất vị giác cũng sẽ xuất hiện. Vì cưỡng ép tác động vào hormone nên hệ thống thần kinh giao cảm và đối giao cảm trở nên rối loạn và hệ thống thần kinh tự chủ cũng không tỉnh táo được. Chứng mất cân bằng thần kinh tự chủ là một trong những tác dụng phụ rất hiếm nhưng nguy hiểm nhất của ức chế pheromone. Ji Heon vẫn chưa trải qua đến mức đó. Những tác sụng phụ mà Ji Heon đã trải qua cho đến nay chỉ là những triệu chứng nhẹ như đau đầu, đau dạ dày, buồn nôn. Những triệu chứng này sẽ không xuất hiện ngay khi cho thuốc vào. Thường qua khoảng 10 đến 15 ngày, anh mới từ từ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, đến mức thấy không khỏe ở đâu đó.Tuy nhiên, trước đó đã thấy dấu hiệu từng chút một. Tâm trạng sa sút không vì lý do gì, rồi một lúc nào đó lại đột nhiên bồn chồn và cứ lặp đi lặp lại. Dù mang ý nghĩa nào thì có thể nói đây thật sự là sự xuất hiện của những tác dụng phụ ban đầu. Anh thậm chí còn không biết là tác dụng phụ của thuốc ức chế và cứ nghĩ rằng 'Dạo này mình cứ thấp thỏm một cách kỳ lạ và tâm trạng thất thường. Chắc là đang vào thu', và nếu bỏ qua thì giờ từng triệu chứng như đau đầu, đau dạ dày, buồn nôn sẽ bắt đầu xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me