Bl Han Dash
"Cái gì...?"Ji Heon chợt nghi ngờ tai mình."Em hỏi nếu hình ảnh em chạm đáy thế này thì sẽ cản trở việc quay quảng cáo nên anh mới làm thế phải không?"Jae Kyung nói với gương mặt vô cảm."......"Không phải anh nghe lầm. Jae Kyung thật sự đã nói như thế. Rằng bây giờ anh vì quảng cáo mà định thuyết phục em phải không."Em thật sự..., giờ thật sự em đang nghĩ vậy à."Ji Heon hơi lắp bắp nói."Không phải sao ạ?"Jae Kyung hỏi lại với giọng điệu thờ ơ. Cậu chống một bên khuỷu tay lên bàn rồi chống cằm lên mu bàn tay và nói."Việc anh dốc hết sức luôn luôn là vì quảng cáo hoặc là vì kỷ lục của em mà thôi. Vậy nên anh mới viết cả bản cam kết.""Này, em..."Ji Heon sốc đến mức không nghĩ ra được gì để nói. Jae Kyung lên tiếng trong khi nhìn thấy Ji Heon không nói được gì."Vậy thì tại vì sao mà anh dốc sức tới mức đó.""Em hỏi sao anh lại dốc sức tới mức đó ư?"Ji Heon gần như cười và nói. Anh cảm thấy mình giống như đồ ngốc khi tự trách mình và khóc lóc không biết bao nhiêu lần trên xe trong khoảng thời gian tới đây.Nhưng khi nghĩ tới cảm giác tuyệt vọng lúc đó, anh lại thấy như sắp khóc. Ji Heon nghiến răng và nói."Anh làm thế vì không muốn em phải hối hận, rồi sao?""Em không hối hận.Jae Kyung nhanh chóng nói."Làm sao mà em biết được?""Vậy làm sao mà anh biết?""Vì anh đã từng rồi!"Ji Heon đập nắm đấm xuống bàn."Vì anh đã từng từ bỏ ngay cả khi vẫn còn làm được nhiều hơn! Và rồi cái giá phải trả là hối hận 10 năm!"Đúng thế. Ji Heon biết vì anh đã từng trải qua. Cái cảm giác mất mát đó đến rất muộn so với hiện tại. Ji Heon hiểu rõ hơn ai hết cảm giác cô độc và bi thảm khi rất nhiều thứ đã bỏ lại trở thành nỗi hối hận cả đời.Anh không muốn Jae Kyung phải trải qua điều đó. Cậu là tuyển thủ đạt được nhiều thành tựu nhưng những thứ cậu để lại còn nhiều hơn thế. Hơn nữa, càng xây lên cao thì cậu sẽ càng cực kỳ tuyệt vọng khi nó sụp đổ trong nháy mắt."Anh làm vậy vì không muốn em phải sống cả đời còn lại trong hối hận, được chưa!"Đó là sự thật. Anh không muốn Jae Kyung phải ôm lấy nỗi đau này. Kết quả dâng hiến toàn bộ 10 năm qua chỉ là hối hận ư. Một mình anh sống cuộc đời như vỏ rỗng vậy là đủ rồi. Nó hợp với người hèn nhát và vô trách nhiệm giống như anh. Chứ không hợp với Jae Kyung. Cậu nhất định phải là người chiến thắng. Phải tỏa sáng ở nơi cao nhất. Mãi mãi."Chuyện đó em sẽ tự biết lo liệu."Jae Kyung nói trong tựa cằm vào mu bàn tay. Trước lời tuyên bố như vạch ra ranh giới rõ ràng trong tình huống này của cậu, Ji Heon hét lên vì tức giận."Không? Em đang nhầm rồi."Nói đúng hơn đó là việc của anh. Ji Heon nói với giọng điệu cứng rắn."Công việc của bọn anh là ngăn chặn tuyển thủ hành động vội vàng khi nhìn thấy sự việc trước mắt. Vai trò của công ty đại diện là lập kế hoạch và chuẩn bị từ trước để 10 năm, 20 năm sau không phải hối hận, em hiểu không?"Trước lời nói của Ji Heon, Jae Kyung đột nhiên cúi đầu cười."Công việc..."Cậu vừa cười vừa lẩm bẩm, rồi lại ngẩng đầu lên và nói."Đối với anh, em chỉ là công việc và tuyển thủ thôi phải không?"Lần này, Ji Heon thật sự không nói nên lời."......"Lý do anh không nói nên lời rất đơn giản. Vì chính bản thân anh cũng không biết đáp án của câu hỏi này là gì.Nhưng điều anh chắc chắn đó là nếu thật sự vì công việc, anh sẽ không làm tới mức này. Nếu Jae Kyung chỉ đơn giản là tuyển thủ thì anh sẽ không cứu cậu với quyết tâm lao vào cuộc chiến toàn diện với Liên đoàn thế này. Nếu vậy thì anh đã theo lời Trưởng ban Yoon, để công ty đưa ra lập trường thích hợp rồi chờ mọi chuyện từ từ lắng xuống. Sau đó chỉ cần lặng lẽ quay vài cái quảng cáo và thu hồi lại tiền cọc hợp đồng là được.Nhưng nếu bây giờ anh nói như thế thì không khác gì một lời biện minh dư thừa đối với Jae Kyung. Lý do là vì mấy ngày trước, chính miệng anh đã nói. Rằng em là tuyển thủ và việc của anh là chăm sóc em. Giờ nếu anh nói rằng cậu đặc biệt, nếu là tuyển thủ khác thì anh sẽ không làm vậy, thì rõ ràng cậu sẽ tin rằng đây là lời nói để dỗ dành cậu vì quảng cáo.Và hơn hết, đây không phải là câu trả lời mà Jae Kyung muốn. Điều bây giờ Jae Kyung muốn nghe chỉ có một. Ngoài câu đó ra, tất cả đều vô dụng. Tuyển thủ đặc biệt, người em trai yêu quý, hậu bối khác biệt, tất cả không khác gì phô trương vẻ bề ngoài."Đây là câu hỏi khó đến thế sao ạ?"Một lúc lâu sau, Jae Kyung lên tiếng hỏi. Ji Heon vẫn không thể trả lời. Anh không nghĩ ra được câu trả lời nào. Cảm giác bên trong miệng khô khốc.Jae Kyung yên lặng nhìn Ji Heon nuốt nước bọt khô khốc, rồi vội đứng dậy. Sau đó, cậu chầm chậm bước ngang qua bàn và hướng tới bồn rửa."Mọi người dường như đều nghĩ rằng em thất thường vì đã hoàn thành hết những việc mình muốn làm, nhưng em quyết tâm dừng bơi đã từ lâu lắm rồi. Từ ngay sau khi bắt đầu huấn luyện ở Úc."Em đã nói trước rồi rằng đó không phải vấn đề chấn thương. Jae Kyung không thích việc Ji Heon đoán mò vô căn cứ nên đã nói một cách rõ ràng."Chỉ là vì vấn đề cá nhân nên em đã nghĩ sẽ không làm được lâu. Nhưng em cũng không muốn cứ thế mà từ bỏ khi đã đi đến tận đây, nên em đã quyết định đạt được Grand Slam rồi mới ngừng lại."Jae Kyung cầm lên một cái ly đặt trên kệ bồn rửa, rồi bắt đầu rót nước từ bình lọc nước."Đúng như anh nói, em không ghét bơi lội. Mà ngược lại rất thích. Đến Hàn Quốc, bơi cùng anh khiến anh càng thích hơn. Vậy nên nói thật là em cũng có suy nghĩ hay là cố thêm chút nữa.""Vậy tại sao,""Nhưng mà."Jae Kyung cắt ngang lời Ji Heon. Trong khi đó, nước đã đầy ly. Jae Kyung cầm ly lên và quay về bàn. Rồi cậu đặt ly xuống trước mặt Ji Heon và nói."Em nghĩ vì anh, tốt hơn là em nên ngừng bơi."Ji Heon nhìn ly nước đặt trước mặt mình rồi lại ngẩng lên, nhìn Jae Kyung. Trong khi đó, Jae Kyung ngồi xuống đối diện, vẫn chống một bên khuỷu tay lên bàn giống lúc nãy rồi nói."Chừng nào em còn là tuyển thủ, anh vẫn sẽ liên tục bị ám ảnh bởi thành tích của em và lo lắng sợ ảnh hưởng đến thể trạng của em."Giống như việc em muốn nói chuyện trước giải đấu nhưng lại không thể nói được đàng hoàng. Jae Kyung nói trong khi tựa cằm vào mu bàn tay."Dù không thích nhưng em muốn nhanh chóng ngừng làm tuyển thủ và bắt đầu với một mối quan hệ bình đẳng, bình thường. Đó là lý do tại sao viết bản cam kết mà em cứ thế để không.""Này..."Ji Heon vô thức rũ vai xuống. Jae Kyung không để tâm phản ứng của Ji Heon và nói "Anh biết không?""Em muốn chơi công bằng.""Giờ em chỉ vì lý do đó,""Chỉ vì lý do đó ư?".Jae Kyung lại ngắt ngang lời Ji Heon."Anh là gì mà đi nói điều đó chỉ có thế chứ?"Jae Kyung cười trong khi cằm tựa vào mu bàn tay. Cậu không nói lớn tiếng mà chỉ khẽ mỉm cười nhưng trước giọng điệu điềm tĩnh đó, càng khiến Ji Heon nhận ra sai lầm của mình một cách đau đớn hơn."Em hỏi anh là gì mà lại tự ý quyết định thứ tự ưu tiên của em chứ.""Jae Kyung à.""Theo cách này, công ty đại diện phân loại thứ tự ưu tiên của tuyển thủ theo ý của mình rồi lên kế hoạch tương lai cho họ phải không? Cái này không quan trọng nên hoãn lại sau và khăng khăng chuyển mấy việc gấp lên trước?""Jae Kyung à, ý của anh lúc nãy,"Anh thậm chí không có cơ hội để nói mình lỡ lời và xin lỗi."Có thể Olympic năm sau quan trọng với anh hơn, nhưng với em, anh ở ngay trước mắt lúc này còn quan trọng hơn."Cuối cùng, Jae Kyung lên tiếng với giọng điệu đã trở nên quá khích."So với cuộc đời em 10 năm, 20 năm sau, thì việc anh ở ngay trước mắt lúc này đã khiến em khao khát hơn rất nhiều."Từ lúc nào, cậu đã đổi câu nói sang thì quá khứ. Khoảnh khắc nhận sự thật đó, Ji Heon vô thức thở hắt ra. Bản thân anh cũng không biết đây là thở dài an tâm hay là thở dài tuyệt vọng nữa."Anh biết không? Vậy nên em càng muốn thoát khỏi mối quan hệ chết tiệt giữa tuyển thủ và người đại diện này. Em không thích anh đổi chủ đề trong khi liên tục phàn nàn về thành tích và thể trạng của em và em cũng không thích việc anh bị trói buộc ở nơi đó mà thậm chí không có suy nghĩ thoát ra."Jae Kyung thốt ra một mạch. Cậu tuôn ra những lời gay gắt bằng giọng điệu sắc bén rồi cuối cùng, hỏi Ji Heon lần nữa."Nhưng dường như anh nhất định muốn duy trì mối quan hệ đó thì phải. Đúng không ạ?""......""Anh vẫn muốn tiếp tục chỉ xem em như một tuyển thủ quý giá và tự xem mình là bên B đúng không?"Anh nói đi ạ. Jae Kyung khẽ thúc giục."Anh không hề có ý định thay đổi mối quan hệ của chúng ta sao?"Cậu vẫn trong tư thế cằm đặt lên mu bàn tay. Với tư thế đó, cậu yên lặng nhìn Ji Heon. Có vẻ do ánh sáng từ chiếc đèn chùm đang lắc lư ở trên đầu cậu mà màu mắt nâu của Jae Kyung nhìn trong suốt hơn bình thường. Nó trong suốt đến mức có thể phản chiếu suy nghĩ trong lòng của Ji Heon đang ngồi đối diện."Không có."Ji Heon quay đầu một cách tự nhiên và nói. Anh nghe thấy một âm thanh từ Jae Kyung ngồi đối diện, không biết là tiếng cười hay tiếng thở dài."Dù là cả đời thì em với anh vẫn là tuyển thủ và người đại diện thôi, đúng chứ?""Ừ."Ji Heon nói trong khi vẫn quay đầu đi. Ánh mắt của Jae Kyung nóng rát, đổ dồn về một bên má."Được rồi."Jae Kyung nói. Cậu hạ bàn tay đang chống cằm xuống rồi vừa nói vừa gõ nhẹ xuống bàn."Em sẽ tham gia Olympic."Ji Heon vô thức quay đầu nhìn Jae Kyung. Nhưng lần này, Jae Kyung không nhìn Ji Heon. Cậu đang nhìn bàn tay mình đặt trên bàn. Bàn tay đó chầm chậm gõ lên bàn cốc, cốc, cốc rồi cậu tiếp tục nói theo cùng nhịp điệu."Nói thật thì em không hiểu tại sao mình phải tham gia nhưng vì anh khăng khăng nói em sẽ hối hận nếu không tham gia nên em sẽ tham gia. Đổi lại-"Jae Kyung vội ngẩng đầu lên. Lần này ánh mắt chạm nhau.Jae Kyung nói khi anh không kịp tránh ánh mắt."Cho tới lúc đó, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng không được làm bất kể điều gì khiến em phải hối hận.""......""Anh hiểu ý em là gì không."Hãy trả lời em. Jae Kyung khẽ quát mắng."... Rốt cuộc việc khiến em hối hận là việc gì?"Ji Heon mãi mới nói được."Anh hỏi là gì ư, là thế này đây."Jae Kyung chống cả hai khuỷu tay lên bàn. Rồi từ từ đẩy người về phía trước và nói."Em nghĩ mình sẽ hối hận nếu không làm tình với anh ngay bây giờ."Jae Kyung thật sự nói ở khoảng cách ngay đầu mũi, có thể cảm nhận được hơi thở. Gần giống như thì thầm."Bây giờ nếu không làm tình với anh, thì em nghĩ mình sẽ hối hận dù là 10 hay 20 năm sau."Nhìn kỹ đôi mắt nâu trước mặt, nó vẫn trong veo như thủy tinh. Nhờ vậy mà cuối cùng Ji Heon đã nhận ra suy nghĩ trong lòng mình phản chiếu trong vực sâu trong veo đó."Anh sẽ làm thế nào ạ."Jae Kyung đang cười. Như thể cậu đang nghĩ Ji Heon sẽ từ chối. Rõ ràng cậu tin rằng anh sẽ nổi giận và bảo cậu đừng nói chuyện vô lý. Rồi bằng cái cớ đó, cậu quyết tâm cưỡng ép chấm dứt mối quan hệ chết tiệt giữa người đại diện và tuyển thủ ở đây."Anh trả lời em đi."Lần này Ji Heon cũng không thể trả lời. Nhưng lần này, lý do anh không thể trả lời không phải vì không biết câu trả lời. Mà là ngược lại. Trong tình huống này, anh chỉ có thể đưa ra một câu trả lời.Nhưng đó là lý do anh không thể mở miệng. Cách của Jae Kyung là gài bẫy bằng cách đảo ngược lại lời anh nói, thật quá tài tình khiến anh không nói nên lời. Nếu anh trả lời không thể làm thì Jae Kyung sẽ cười và nói đã biết trước sẽ như vậy. Với cái cớ đó, cậu sẽ chấm dứt được mối quan hệ chỉ có bề ngoài giữa người đại diện và tuyển thủ và tất nhiên cũng sẽ không tham gia Olympic. Dù có vậy thì Jae Kyung không có gì để tiếc nuối cả. Tình huống bây giờ chính là như thế.Còn ngược lại, nếu anh nói sẽ làm thì Jae Kyung phải tiếp tục mối quan hệ giữa người đại diện và tuyển thủ mà cậu cho là kinh khủng. Nhưng nếu có quan hệ thể xác bao gồm cả làm tình thì không thể nào gọi là mối quan hệ bình thường giữa người đại diện và tuyển thủ được nữa.Cuối cùng, dù là phía nào, cũng chỉ theo ý của Jae Kyung mà thôi. Cả hai phía Jae Kyung đều không thiệt hại gì."Tại sao anh không thể trả lời. Anh nói rằng muốn tuyển thủ không có chuyện gì phải hối hận mà. Anh nói là công việc của anh mà. Nếu định lấy cái cớ đó để nắm cổ em tham gia Olympic thì anh phải ngăn lại tất cả những việc khiến em phải hối hận chứ. Không phải sao ạ? Đó là công việc của anh mà."Đúng thế, đây mới chính là Kwon Jae Kyung. Đúng lời cậu nói, cậu luôn thắng. Chơi xấu hay chơi đẹp gì, cuối cùng Kwon Jae Kyung vẫn là người chiến thắng."Anh định thế nào ạ."Và đó cũng là điều mà anh mong muốn. Tới tận bây giờ Ji Heon mới nhận ra. Rằng nội tâm thật sự của anh là gì. Anh mong Jae Kyung sẽ chiến thắng. Bất cứ khi nào và ở đâu.Cậu rất hợp với vị trí của người chiến thắng. Dù trong bất kỳ trận đấu nào và dù đấu với ai đi nữa. Phải giành chiến thắng trong trận chiến với Liên đoàn và chiến thắng cả trong Olympic nữa. Cậu phải luôn chiếm vị trí cao hơn ai hết.Nếu vì điều đó thì anh vui lòng chấp nhận thất bại của mình. "Được rồi, làm đi."Ji Heon thốt lên ngắn gọn."Nếu em có tự tin là 10, 20 năm sau sẽ không hối hận thì cứ làm đi. Bất cứ việc gì."Nụ cười biến mất trên gương mặt của Jae Kyung. Dường như cậu không thể ngờ rằng Ji Heon sẽ lựa chọn hướng này.Nhưng không thành vấn đề. Chiến thắng một nửa cũng là chiến thắng. Jae Kyung là kiểu người dù bằng cách nào, miễn chiến thắng là được. Vậy nên cậu mới không quan tâm đến thành tích từng đoạn. Không cần quá trình ở giữa. Thành tích cuối cùng mới là quan trọng. Cậu chỉ cần kiểm tra xem touchpad cuối cùng còn bao xa và liệu mình có thắng hay không thôi."Em sẽ không hối hận đâu."Và quả nhiên, Jae Kyung lại mỉm cười và nói. Sau đó, cậu từ từ nhấc người dậy. Trở thành người đàn ông to lớn trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó, cậu cúi người thật sâu xuống, chống lên mặt bàn, đẩy người tới sát trước mặt Ji Heon và nói."Thay vào đó, anh sẽ mãi mãi hối hận về những gì đã nói ngày hôm nay."Một thứ âm ấm chạm vào môi.Ji Heon biết nhiệt độ này. Giống như những tuyển thủ bơi lội khác, Jae Kyung cũng có thân nhiệt cao. Tất nhiên, nhiệt độ đôi môi cũng sẽ có hơi cao hơn một chút so với người khác. Vậy nên nụ hôn khi đó chỉ rơi xuống chạm nhẹ thôi lại khiến anh cảm thấy trìu mến hơn. Cảm giác như nụ hôn của đứa trẻ rụt rè.Nhưng lần này thì khác. Cách hôn và cảm giác hôn. Lần này cậu cũng không dùng lưỡi. Chỉ là một nụ hôn dài, rất dài. Dù vậy, nó không hề có cảm giác trìu mến như trước. Mà trái lại, cảm giác đáng sợ. Tim đập với tốc độ đáng sợ và hơi thở gấp gáp. Bởi vì anh biết rằng đây là sự khởi đầu, là dấu hiệu của một tình yêu sẽ sớm được tạo thành.Môi họ chạm vào rồi rơi xuống vài lần trong khoảng thời gian không hề ngắn. Ngay khi hơi thở ẩm ướt sắp hòa quyện vào nhau thì Jae Kyung ngẩng đầu lên. Rồi cậu dùng ngón cái xoa đôi môi ướt át của Ji Heon và nói."Vì em sẽ khiến chuyện đó xảy ra."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me