TruyenFull.Me

[BL HÀN] DASH

CHAP 71

JasminePH4

"Học sinh cấp hai hả? Trời lạnh thế này mà cũng ra ngoài nhỉ."

Ngay khi chạm mắt, anh ấy đã nói và mỉm cười dịu dàng. Jae Kyung quá ngạc nhiên đến mức không nói được lời cảm ơn hay nói rằng mình là học sinh tiểu học, mà chỉ chạy khỏi chỗ đó như thể bỏ trốn.

Cậu chạy vào phòng thay đồ và cởi quần áo nhưng khi nhìn vào gương, mặt và cổ đỏ bừng giống như người bị sốt. Lần đầu tiên trong đời, Jae Kyung thấy biết ơn vì sự cằn nhằn của mẹ. Vì khi cậu ra khỏi nhà, mẹ cậu đã cuộn tròn khăn quàng cổ gần hết gương mặt cho cậu và nói rằng 'Ngày lạnh như hôm nay mà con ra ngoài thế này là lớn chuyện đó'. Thật may khi cậu vùi trong chiếc khăn quàng cổ chỉ để lộ mắt ra, nếu không thì chắc chắn anh ấy đã nghĩ cậu là tên kỳ lạ rồi.

Hôm đó, cậu không thể biết được mình đã huấn luyện với tinh thần thế nào. Cậu chỉ nhớ huấn luyện viên đã lớn tiếng gấp hai lần khi nhìn cậu không nhớ đã học những gì và hoàn toàn không thể tập trung vào huấn luyện.

Dù về nhà, xem video nhưng cũng vẫn giống thế. Không tập trung được. Chỉ cảm nhận được mọi thứ đều ngượng ngùng và xa lạ. Là gương mặt cười mà cậu luôn xem nhưng có cảm giác khác với bình thường. Không phải theo ý xấu. Trông nó vẫn đẹp và cậu vẫn nghĩ nó giống bông hoa nở rộ.

Nhưng hình như nụ cười quá rạng rỡ. Cậu nghĩ đâu cần cười lớn như thế. Chỉ cần khẽ nheo mắt và nở nụ cười nhẹ còn tốt hơn. Giống như anh hôm nay, anh đã nhìn cậu và cười dịu dàng ấy.

Video phỏng vấn cũng giống vậy. Là giọng nói và ngữ điệu điềm tĩnh mà cậu luôn nghe, nhưng có gì đó giống như giả tạo. Ngoài cái đó ra, những lời ngắn ngủi anh nói với cậu hôm nay, giọng điệu trìu mến đó cảm giác giống như thật vậy.

Một khi đã gặp người thật thì cái anh trong video không giống anh ấy chút nào. Anh ấy ở ngoài đời ngầu, trưởng thành và chu đáo hơn rất nhiều. Tốt đến mức video không thể so sánh được. Tất cả mọi thứ.

Vậy cũng sẽ như thế nếu xem anh bơi ngoài đời ư. Có cảm giác anh ngầu và giỏi hơn nhiều so với video không. Mặc dù chỉ với mỗi video thôi là anh đã đủ ngầu rồi nhưng nếu nhìn ngoài đời thì tới mức nào đây.

Jae Kyung muốn xem dáng vẻ anh ấy bơi đến chết đi được. Nếu được nhìn anh ấy ở trước mặt mình rẽ nước một cách ngầu lòi và sảng khoái như thế, thì cậu không còn mong ước nào nữa. Và nếu được thì cậu cũng muốn nhìn thêm gương mặt cười đó nữa. Còn muốn nghe giọng nói nhiều thêm và nói chuyện cùng nữa.

Từ lúc nào, Jae Kyung đã ném điện thoại đi và vùi mặt vào gối. Khi cậu nhắm mắt, bên trong bóng tối, anh ấy bước ra từ phía trong tòa nhà tối tăm và mở cửa. Anh đến mở cửa cho cậu khi còn chưa cột xong dây giày. Anh nở nụ cười trìu mến và bắt chuyện với cậu.

Làm sao có thể như thế chứ. Jae Kyung suy nghĩ trong khi vùi mặt vào gối. Nếu là cậu thì cậu sẽ không quan tâm cánh cửa có hỏng hay không. Dù có ai bị thương vì cố mở cửa đi nữa thì cậu cũng chỉ nhìn vậy thôi. Chắc cậu sẽ nghĩ họ thật thảm hại khi tại sao không xem xét đàng hoàng tình trạng của cánh cửa mà cứ đẩy bừa như thế.

Nhưng anh ấy không làm thế. Anh không cột dây giày mà đến và mở cửa cho cậu, anh nói cho cậu biết hết dù cậu không hỏi tại sao cánh cửa lại kỳ lạ như vậy. Rồi còn nói như thể cậu rất đáng khen khi vào ngày thời tiết lạnh thế này nhưng vẫn đến huấn luyện.

Tất nhiên, không chỉ có mình anh ấy mới làm thế. Mà có lẽ ngoài cậu ra, thì tất cả mọi người đều có thể sẵn lòng trao lòng tốt cho người khác như thế.

Nhưng người khác thế nào không quan trọng. Anh ấy làm thế mới là điều quan trọng. Cậu thích việc anh ấy là người như thế, và cũng rất vui khi anh ấy trao sự dịu dàng đó cho cậu.

Dù mẹ cậu đã bảo hãy giống tính cách hơn là dáng bơi của anh, nhưng điều đó là không thể. Dù có chết đi sống lại, cậu cũng không thể được như thế. Vì là anh ấy nên mới có thể làm được điều đó và cậu thích như thế. Cậu thích khi anh ấy là người như thế. Là người bơi giỏi và ngầu, thậm chí cả tính cách cũng tốt và tử tế nữa.

Ngay khi nghĩ như thế, lần đầu tiên cậu thấy tò mò những dáng vẻ khác của anh ấy ngoài bơi lội. Món ăn yêu thích là gì, thường nghe bài hát nào, có đi học buổi sáng không, khi đi học có mặc đồng phục hay đồ thể dục không, cậu tò mò tất cả những thứ đó. Cậu muốn biết nhiều điều hơn về anh. Và nếu có thể, cậu muốn thân thiết với anh.

Nhưng cậu không biết nếu vậy thì phải làm thế nào mới tốt. Giờ cậu còn không biết khi nào có thể gặp lại chứ đừng nói là thân thiết. Jae Kyung quá bức bối đến mức lòng lo lắng thấp thỏm.

Từ giờ dù có xem video, cậu cũng không vui vẻ như trước được nữa. Không thể nghĩ gì ngoài việc muốn gặp anh ngoài đời. Vậy nên, sau kỳ nghỉ, cậu chỉ huấn luyện để không đụng tay vào điện thoại và chỉ dùng khi đi lại giữa nhà và hồ bơi.

Cứ thế đã mấy ngày trôi qua.

Như mọi ngày, cậu bơi xong vòng IM400m và đang tháo kính bảo hộ thì có ai đó ngồi ở băng ghế bên bờ hồ và nhìn cậu. Nhìn bộ đồ bơi thì không phải là người giám hộ hay người liên quan, chắc có lẽ là người sẽ huấn luyện vào khung giờ tiếp theo.

Nếu đến vào giờ này của ngày trong tuần thì chắc là tuyển thủ huấn luyện cá nhân. Jae Kyung dụi mắt và thờ ơ nhìn gương mặt đối phương. Rồi khoảnh khắc sau đó, cậu vô thức đánh rơi kính bảo hộ đang cầm trên tay.

Là anh ấy. Anh ấy đang ngồi trên băng ghế với bộ đồ bơi. Vẫn chưa đội mũ bơi. Chỉ đeo kính bảo hộ màu đen trên cổ tay.

Anh đang ngồi trên băng ghế và nhìn về phía hồ bơi, nhưng theo góc độ của cổ và vị trí ánh mắt thì rõ ràng là đang nhìn cậu.

Anh ấy đang nhìn cậu bơi.

Ngay khi nghĩ như thế, trái tim cậu như muốn nổ tung. Trái tim như có gì đó vừa xấu hổ vừa tràn đầy phấn khích, khiến Jae Kyung lại nhanh chóng đeo kính bảo hộ và xuống nước. Ngay khi nghĩ rằng anh ấy đang nhìn, cậu trở nên để tâm tư thế hơn bình thường, muốn thể hiện sự nhanh nhẹn của mình bằng mọi cách nên cậu cử động chân một cách điên cuồng.

Dù thời gian kết thúc huấn luyện đã trôi qua nhưng Jae Kyung vẫn tiếp tục bơi vòng quanh hồ cho đến khi bắt đầu thời gian huấn luyện kế tiếp. Rồi ngay khi đúng 4 giờ, cậu mới ra khỏi hồ.

Ngay khi Jae Kyung ra khỏi hồ, thì cuối cùng anh ấy cũng đứng dậy khỏi băng ghế. Rồi anh bắt đầu duỗi người và khởi động nhẹ.

Nếu vào phòng thay đồ thì không tránh khỏi việc đi ngang qua anh ấy. Jae Kyung sợ mặt mình lại đỏ bừng nên cố tình đi xa ra. Dù vậy, khoảnh khắc Jae Kyung đi ngang qua trước mặt, anh ấy đã bắt chuyện trước.

"Em giỏi thật đấy."

Jae Kyung không ngờ anh ấy bắt chuyện với mình nên bối rối và buột miệng nói.

"Không hẳn..."

"Thật sự rất giỏi."

Anh ấy cười nói rồi đan hai tay vào nhau và xoay mạnh cánh tay.

"Em là học sinh tiểu học nhỉ? Nhưng nếu trông đã lớn như vậy rồi thì sau này cơ thể không đùa được đâu."

Trước lời khen liên tiếp, không chỉ gương mặt mà cả trái tim của Jae Kyung như sắp nổ tung. Cậu muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì. Vậy nên, lần này cũng khẽ cúi đầu, sau đó ra khỏi hồ bơi như thể chạy trốn.

Trong lúc tắm, Jae Kyung đập đầu vào gương và hối hận. Tại sao lúc đó lại không nói được gì. Chỉ nói một lời cám ơn là được mà, tại sao không nói được gì giống như tên ngốc vậy.

Jae Kyung cực kỳ oán giận tính cách nhút nhát của mình. Dù quyết tâm từ lần sau không làm thế nữa nhưng điều đó không dễ dàng gì. Cậu luôn quyết tâm lần sau phải làm như thế nhưng khi anh ấy vừa mới bắt chuyện thì toàn thân cứng đờ, miệng không cử động. Cậu chỉ đơn giản là bỏ chạy khỏi chỗ đó sau khi thốt ra một hai lời cộc lốc.

Trong thời gian đó, anh ấy bắt đầu không bắt chuyện với cậu nữa và có những tin đồn kỳ lạ lan truyền ở hồ bơi.

"Có vẻ cậu ta cực kỳ kìm hãm đứa trẻ mới đến. Thời gian huấn luyện của mình còn lâu mà cố tình đến sớm và liên tục xem đứa trẻ kia bơi."

"Ôi trời, thời gian qua đều là giả vờ thư thả à. Đứa trẻ mới đến thật sự giỏi nên có vẻ bồn chồn rồi."

"Còn không phải. Lần này đứa trẻ đó bơi 100m trong 55 giây mà. Thậm chí khi học cấp hai, đạt 55 giây còn được gọi là thiên tài, mà giờ đứa nhỏ học sinh tiểu học mà đã bắt kịp như thế thì bất an là phải rồi."

"Đúng thế. Đứa nhỏ đó chắc chắn sẽ tham gia 100m bơi tự do. Sợ kỷ lục của mình bị cướp mất nên bồn chồn lo lắng đây mà."

Nếu phụ huynh của các tuyển thủ tập trung ở nơi như phòng chờ thì tất cả đều rất hào hứng nói về bản thân. Việc đáng ghét hơn là sợ đương sự nghe thấy mà họ không thể nói tên đàng hoàng và chỉ gọi cậu ta, đứa trẻ đó, rồi viết cả đống tiểu thuyết, nhưng khi ở trước mặt đương sự lại mỉm cười, khen ngợi.

Vì tính cách của anh ấy tốt bụng nên dù biết họ như thế mà vẫn mỉm cười cho qua nhưng Jae Kyung không thể như thế. Lấy cậu viết tiểu thuyết thì không sao nhưng nếu kéo cả anh vào rồi sủa này kia thì cậu không thể nhịn thêm nữa. Vậy nên, chỉ cần những người đó nói gì đó thì cậu sẽ quát mắng và khinh thường họ như thể đang đợi có thế và hành xử như thể sắp ăn thịt họ.

"Jae Kyung à, làm ơn cẩn thận lời nói chút đi. Sao cứ mất kiên nhẫn, chọc tức người khác như thế."
Cuối cùng, Jae Kyung bị mẹ bắt lại, nghe cằn nhằn nhưng cậu không phục.

"Con đâu phải nói dối hay nói chuyện không đúng sự thật, vậy thì tại sao chứ."

"Điều quan trọng là nói ra sự thật đó như thế nào. Nếu nói thế thì có thể khiến tâm trạng đối phương xấu đi."

"Con không thích. Tại sao con phải quan tâm đến cả tâm trạng của đối phương."

Jae Kyung không muốn nói và suy nghĩ cho tâm trạng của người khác như thế. Bản thân thái độ đó đã có cảm giác rất nhu nhược rồi. Cậu nghĩ nó không khác gì tâng bốc để làm hài lòng người khác.

"Không phải nhu nhược mà là phép lịch sự giữa con người với nhau. Dù không thích, cũng không thể hiện ra và biết nói chuyện vừa phải. Con hãy nhìn anh Ji Heon mà con không thể sống thiếu đi. Con nghĩ anh ấy nghe hết mấy đó vì thích mấy người đó à? Không đâu. Dù có không thích nhưng vì phép lịch sự, vẫn phải làm thế. Đó là nhân phẩm và nhân cách của con người."

Từ khi nào mà lúc mẹ mắng Jae Kyung, bà sẽ luôn nói 'hãy nhìn anh Ji Heon mà con thích đi, hãy noi gương anh ấy đi'. Là do bà đã sớm nhận ra rằng đứa con trai bà tự hào trên thế gian này, sẽ im lặng nếu bà nói đến anh Ji Heon.

"Nghe nói ba của cậu ấy là quân nhân. Vậy nên, chắc là đã sống ở nhà do nhà nước cấp gần khu thị chính cho tới khi học cấp hai. Thảo nào, rất ngay thẳng, không giống bọn trẻ ngày nay chút nào. Vì những đứa trẻ nhận được giáo dục tốt từ gia đình sẽ thể hiện rõ."

Dường như mẹ cậu muốn nói rằng 'Vậy nên con cũng hãy hành xử ngay thẳng giống như anh ấy đi', nhưng vì lo tưởng tượng anh ấy ngay ngắn quỳ gối trước mặt người cha quân nhân nghiêm khắt, đến mức cậu không có thời gian để đoán biết được ý định sâu xa của mẹ.

Ba là quan nhân ư. Vậy nếu không trở thành tuyển thủ bơi lội thì liệu anh có trở thành quân nhân không.

Cũng phải, dù có là quân nhân cũng sẽ rất hợp, dáng vẻ anh mặc quân phục sẽ cực kỳ ngầu cho xem, một mình cậu suy nghĩ nghiêm túc rồi sau đó nổi da gà trước việc mẹ cậu biết hết về ba của anh ấy và nghề nghiệp. Điều đó có nghĩa mẹ cậu biết thì tất cả mọi người ở hồ bơi đều biết. Đúng là cái khu không có bí mật.

Cũng phải, chỉ có nghề nghiệp ba mẹ thôi sao. Mọi người còn biết tường tận hết mọi chuyện, thậm chí cả bản chất gia đình của những đứa trẻ ở lớp tuyển thủ. Ai có ba là Beta, mẹ là Alpha, mà hình như mẹ không phải tính trội, rồi chị gái chắc là Beta, vậy đứa trẻ đó khả năng cao sẽ là Beta, cứ thế họ suy đoán và kìm hãm lẫn nhau. Dù gì thì cũng là nơi vận động nên cực kì nhạy cảm với bản chất của tuyển thủ. Không chỉ ở mức nhạy cảm, mà còn là ghen ghét và ganh tỵ với Alpha, giống như người trục lợi bất chính ở đây vậy.

Dù chưa đến hồ bơi này bao lâu, nhưng Jae Kyung đã nghe hết mọi tin đồn rằng cha cậu là Alpha. Không chỉ một hai người đã hỏi thẳng mẹ cậu rằng "Con trai nhà đó là Alpha đúng chứ?". Mỗi khi như thế, mẹ cậu chỉ trả lời "Vẫn chưa có kết quả", nhưng những người đó thậm chí còn giả vờ không nghe. Nghe nói ba là Alpha mà. Vậy đứa nhỏ cũng là Alpha thôi. Học sinh tiểu học mà đã lớn như thế rồi. Bây giờ đã vậy, sau này còn lớn hơn nữa. Vậy mới nói phải có hạng mục tham gia riêng biệt đi. Để Alpha thi đấu với nhau. Bọn họ đều đã chuẩn bị giễu cợt, nổi nóng và cắn nhau rồi.

Không chỉ có những người đó nói thế. Ngay cả anh trai của cậu cũng nói rằng Alpha nhỏ nhen, hèn nhát và sự tồn tại của Alpha là đi ngược lại công bằng xã hội.

Tất nhiên Jae Kyung đã phớt lờ. Đó là do anh trai cậu, Kwon Jae Joon, chỉ luôn nói như thế trước mặt cậu. Ở trước mặt những Alpha khác như cha hoặc ông thì không thể mở miệng. Nếu thật sự nghĩ thế thì cũng phải ở trước mặt người lớn lớn tiếng đi chứ. Có vẻ như anh ta chỉ bám lấy mình cậu và làm như thể mình là một chiến binh.

Dù vậy, nếu cứ tiếp tục nghe thì cậu sẽ phát bực và thỉnh thoảng mỉa mai.

"Anh cũng hãy nói thế với ba ấy. Cả với ông nữa. Nói rằng không nhận số tiền mà bọn Alpha dơ bẩn chiếm đoạt của những Beta lương thiện đi chứ. Nói rằng không cần tiền tiêu vặt, cũng không cần thừa kế."

Vậy thì mặt của Kwon Jae Joon sẽ nhanh chóng đỏ chót và đá chân nói "Đừng có vênh váo, thằng khốn". Thật ra, nếu muốn đá anh ta như thế thì cậu đá cũng được, nhưng mẹ luôn nhồi vào tai cậu rằng 'làm ơn đừng tấn công anh trai, hãy hiểu cho anh trai con đang buồn', nên cậu nhịn lại. Dù sao thì, Kwon Jae Joon có đá hay đấm thì cũng như gãi ngứa mà thôi.

Vậy nên với tấm lòng rộng lượng, cậu đã phớt lờ, nhưng sau khi chuyển tới Ilsan, càng ngày càng khó để nhẫn nhịn. Khi đến Ilsan, mẹ đã bảo anh ta ở cùng với ba nhưng Kwon Jae Joon đã cáu gắt rằng 'Không muốn, con đâu phải đứa không có mẹ, sao con phải làm thế' rồi đi theo họ. Và rồi mỗi ngày đều lèo nhéo rằng 'Tại mày, tại mày', khiến cậu bực mình, nhưng điều đáng ghét hơn cả là Kwon Jae Joon đã thân thiết với anh trước cả cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me