TruyenFull.Me

Bl Han Dash

"A ức, hức, ư ư ưng!"

Một khoái cảm dữ dội lan ra toàn thân. Niêm mạc sưng tấy bị đâm không thương tiếc đến mức đau đớn, khiến Ji Heon liên tục phát ra những tiếng kêu gần giống như tiếng hét. Khoái cảm quá mức khiến anh không thể nào biết được đây là sung sướng hay là đau đớn nữa. Nhưng nếu thật sự là đau thì không đời nào anh lại cương lần nữa được.

Kỳ lạ, điều này thật kỳ lạ.

Ji Heon vừa nghĩ vừa cầm lấy dương vật của mình, từ lúc nào đã cứng ngắc và bắn đầy tinh dịch. Hôm nay quá nhiều khoái cảm. Đặc biệt, cảm giác bên trong nhạy cảm đến mức thật khó để chịu đựng. Trong bụng, à không, toàn thân anh cảm giác như đã trở thành một thể với dương vật. Như thể nó tồn tại chỉ để tiếp nhận cảm giác đó thôi vậy.

Đến mức đó thì tất cả những nơi tiếp xúc với Jae Kyung đều nóng bừng một cách đau đớn. Thậm chí cả những nơi không chạm vào cũng bị thế. Nói là vì vừa lên đỉnh xong nên mới thế nhưng thật ra đã như thế từ trước đó rồi. Từ lúc Jae Kyung thâm nhập, à không, trước đó nữa, từ khi tay cậu mở rộng bên trong thì toàn thân anh đã nóng đến mức không thể chịu nổi.

Giờ cũng chỉ chạm tay vào nhưng dương vật đã ngọ nguậy và phun ra chất dịch đặc quánh. Chất dịch lỏng thì liên tục tuôn ra từ cái lỗ nhỏ đang ngậm lấy dương vật của người đàn ông. Mỗi khi Jae Kyung lùi hông ra sau và rút ra, thì lớp màng nhầy bám trên dương vật của cậu sẽ tràn ra ngoài và khiến cho dịch thể tích tụ bên trong bị rỉ ra. Nhìn thấy không những giữa hai chân, mà cả ở háng và bụng dưới của Jae Kyung đều dính đầy chất dịch mà anh tiết ra khiến Ji Heon lại lần nữa thấy xấu hổ. Quá bối rối đến mức cơ thể nhạy cảm không thế cán đán nổi.

Cuối cùng Ji Heon nức nở nói.

"Jae Kyung, a, anh..., anh, thấy lạ..."

"Sao? Lạ gì ạ? Anh không thích thế này sao?"

Dường như Jae Kyung định ngừng cử động khi nghe thấy từ kỳ lạ. Ji Heon vội lắc nói "Không, không."

"Rất thích, thích nhưng mà... A, vì quá thích, nên kỳ lạ, a ư, ưng..."

Ji Heon, người không thể nói được vì rên rỉ, nhìn Jae Kyung đang cười.

"Nếu sướng thì thích thôi."

"Ừ, anh thích..., rất, thích nhưng mà..., a hức!"

Ji Heon không thể nói hết câu và lại vùng vẫy lần nữa. Bởi gì dương vật của Jae Kyung đột ngột đâm sâu vào bên trong rồi ấn vào nơi mẫn cảm nhất ngay bên dưới tử cung. Thích và càng thích hơn nhưng trong tình trạng nhạy cảm quá mức giống như giờ thì trái lại nó lại gây đau đớn.

"A, anh, làm sao..."

Làm sao đây. Ngay khi anh vừa lẩm bẩm vừa thở hổn hển thì nước mắt đã chảy ra mà không rõ lý do. Jae Kyung có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười dịu dàng và dùng tay lau nước mắt cho anh.

"Vì lâu rồi mới làm nên anh thế này sao."

"Chắc, chắc thế..."

Ji Heon vừa lẩm bẩm vừa chồng tay mình lên tay của Jae Kyung đang chạm vào má. Jae Kyung chỉ chạm vào má và đôi mắt ướt đẫm của Ji Heon một lúc lâu rồi tới khi Ji Heon gật đầu với ý rằng giờ mình đã ổn thì cậu mới cúi người hôn anh. Cứ thế cậu từ từ khuấy đảo bên trong anh bằng chuyển động dịu dàng khác với lúc nãy, rồi nhanh chóng nắm chân Ji Heon vòng quanh eo mình. Biết rằng cậu sắp xuất tinh nên Ji Heon quấn chặt hai chân quanh eo của Jae Kyung trong khi thít chặt rồi lại thả lỏng bên dưới để khớp với cử động của cậu.

Cuối cùng, Jae Kyung lên đỉnh bên trong Ji Heon. Dù không thể biết chắc chắn vì cậu dùng bao cao su nhưng cũng đoán được ở mức độ nào đó chỉ từ cái hít hơi dài. Trong thời giàn dài đó, chắc hẳn Jae Kyung đã bắn một lượng tinh dịch cực nhiều.

Khi nhớ lại cái thứ sưng vù đó với khí thế lấp đầy bên trong anh lúc động dục khiến anh vô cớ thấy tiếc nuối. Và hình như không chỉ có tiếc nuối, nên bên trong phập phồng, ôm lấy dương vật của Jae Kyung như cố giữ lại tinh dịch để không tuôn ra.

Có lẽ vì thích như thế, nên dù sau khi xuất tinh nhưng Jae Kyung không rút ra ngay mà tiếp tục ôm chặt Ji Heon và hôn. Cậu tận hưởng niềm vui còn lại khá lâu và khuấy đảo bên trong mềm nhũn bằng dương vật vẫn còn sức của mình. Vì đã lâu rồi nên Ji Heon cũng không đẩy Jae Kyung ra ngay mà để đó cho cậu tận hưởng theo ý muốn. Dù trong lòng lo lắng rằng lỡ cứ thế này rồi cậu lại to lên thì sao, nhưng gương mặt Jae Kyung hạnh phúc đến nỗi anh không thể bảo cậu rút ra được. Với lại nếu lại to ra thì..., chuyện đó không hẳn, có vẻ không tệ đến thế.

Ji Heon nói là sẽ tắm rửa nên để Jae Kyung lại và vào phòng tắm một mình. Dù nói là "Với cái tay đó thì em tắm cho ai", nhưng thật ra là anh sợ rằng Jae Kyung sẽ lại bảo làm nữa trong lúc chạm vào làn da trần trong phòng tắm.

Quả nhiên Jae Kyung không kết thúc trong một lần. Cũng không kết thúc trong hai lần. Với lại điều Jae Kyung làm là vắt kiệt cho tới khi Ji Heon gần như chỉ còn bắn ra nước.

Kwon Jae Kyung đúng là Kwon Jae Kyung. Không hề có chuyện mang thai nên giảm bớt lại. Cậu hành xử  cẩn thận khi nhìn thấy vẻ mặt e ngại của Ji Heon, nhưng ngay khi nhận ra Ji Heon cũng giống mình thì cậu cố bung tỏa mọi tâm tư trong 3 tháng qua trong một lượt. 'Nếu anh thật sự ghét thì không biết sao nhưng anh đâu ghét đâu. Hình như thể trạng của anh hôm nay rất tốt mà.' Lúc đầu cậu lấy cớ là phản ứng của Ji Heon rất thích để làm thêm lần nữa, nhưng sau đó lại nói rằng làm thế này sẽ tốt mà, giúp ổn định cảm xúc của ba và phát triển trí não của con, rồi cứ cố làm nữa với những cái cớ nực cười như thế.

Ji Heon cũng thấy đã lâu lắm rồi mà kết thúc trong một lần thì tiếc lắm nên làm theo lời cậu - xin thề rằng không phải vì phát triển trí não của con - sau khi ra khoảng 4 lần, rốt cuộc anh không hiểu nổi mình tiếc điều gì, cảm thấy như anh sắp mất trí trước cả khi con phát triển trí não mất.

Cuối cùng Ji Heon bỏ trốn vào phòng tắm với cái cớ là đi tắm. Sau khi Ji Heon khó khăn tắm rửa với cánh tay run lẩy bẩy và bước ra thì Jae Kyung đã thay ga trải giường và chăn một cách đáng khen và đang ngồi dưới sàn xem điện thoại.

"Anh ơi, em tìm thấy cái này."

Ngay khi Ji Heon ngồi xuống giường, Jae Kyung lên tiếng mà không rời mắt khỏi điện thoại.

"Cơ thể trong khi mang thai vốn nhạy cảm nên khi quan hệ cảm nhận được tốt hơn."

"Vậy à...? Em xem trên mạng à?"

"Dạ không, trên ứng dụng."

Jae Kyung xác định nguồn tin.

"Anh xem ứng dụng đâu thấy nội dung như thế."

Tới lúc này, Jae Kyung mới ngẩng đầu và nhìn chằm chằm Ji Heon.

"Anh cài mấy ứng dụng ạ?"

"Hai cái."

"Gì chứ."

Jae Kyung bật cười như thể rất buồn cười. Biểu cảm như muốn hỏi có được thông tin gì chỉ từ hai cái đó. Ji Heon định hỏi Jae Kyung rằng rốt cuộc cậu cài bao nhiêu ứng dụng nhưng anh sợ nên quyết định bỏ qua.

"Anh biết rồi nên đi tắm đi."

Ji Heon nằm xuống giường như ngất xỉu. Sức lực suy yếu đến mức không còn sức để đắp chăn. Thậm chí lúc lắc một ngón tay còn khó khăn nên anh chỉ nằm như xác chết giữa giường, rồi Jae Kyung tiến đến gần giường, đắp chăn cho anh và nói.

"À, đúng rồi. Có vẻ đạt cực khoái khi quan hệ tốt cho phát triển não bộ của con thật đấy ạ. Trên ứng dụng mà em xem, tất cả đều có nội dung đó."

"......"

"Thế nào ạ, chúng ta nâng chỉ số IQ của Jini lên 200 nhé?"

Cậu vừa cười vừa nói nhưng nó không hề giống đùa tý nào. Ji Heon đắn do xem nên trả lời cái gì nhưng rồi anh chỉ nhắm mắt và giả vờ ngủ.

"Anh ơi, mới đó đã ngủ rồi sao?"

Khi Ji Heon không trả lời, Jae Kyung hôn lên môi và má Ji Heon mấy cái như thể tiếc nuối rồi nhanh chóng tắt đèn và ra khỏi phòng ngủ.

Ji Heon muộn màng hối hận khi nghe thấy tiếng đóng cửa trong bóng tối. Quả nhiên nên để cậu tuần sau hãy xuất viện..., giờ chắc anh không thể thư thả nghỉ ngơi một mình ở nhà sau khi tan làm nữa rồi.

Chiều thứ Hai, ba ngày sau khi Jae Kyung xuất viện, Ji Heon cùng Jae Kyung đến bệnh viện phụ sản mà anh thường tới. Bởi vì Kwon Jae Kyung mà anh phải tan làm sớm và nhận trị liệu đột xuất khi còn 2 tuần nữa là đến lần khám định kỳ. Vì Jae Kyung đã ca bài ca trong suốt cuối tuần rằng mình không thể đi cùng vì sẽ bắt đầu huấn luyện vào 2 tuần sau và giờ đang có thời gian nên hãy cùng đi.

Không ngờ là vị bác sĩ nghiêm khắc nhưng cũng tử tế phụ trách Ji Heon lại không có phản ứng gì khi nhìn thấy Jae Kyung. Nếu là người khác thì sẽ tỏ ra quan tâm kiểu 'Không phải tuyển thủ Kwon Jae Kyung đây sao, bắt tay một cái nhé', nhưng ông ấy lại không hề làm thế. Mà chỉ nói một câu "Hôm nay người giám hộ cũng đi cùng nhỉ. Hãy đến sớm hơn chứ." rồi xong.

Tất nhiên thái độ đối với Ji Heon không khác gì bình thường. Bác sĩ vẫn giải thích chi tiết về kết quả kiểm tra với giọng điệu thân thiện, thỉnh thoảng cũng có khiển trách.

Và rồi -

"Ngoài chuyện đó ra thì những thứ khác đều tốt, nhưng việc tăng cân có vẻ hơi nhanh."

Sau khi giải thích toàn bộ kết quả, bác sĩ nói thêm một câu cuối cùng khiến Ji Heon cúi đầu.

"Bỗng đột ngột tăng trong 3 tuần qua? Cậu thay đổi lượng thức ăn sao?"

"Dạ không, thay vì lượng thức ăn... Gần đây tôi ăn có hơi nhiều đồ ngọt."

"Ôi trời."

Trong khi vị bác sĩ khẽ tặc lưỡi thì.

"Nhưng việc thể trọng của anh thay đổi nhanh là vì trước đó anh đã sụt cân rất nhiều mà."

Jae Kyung vốn chỉ yên lặng lắng nghe, không nói lời nào từ nãy đến giờ, đột nhiên nói chen vào. Có vẻ cậu thấy oan ức khi anh bị mắng vì chuyện tăng cân chứ không phải vì chuyện gì khác.

"Không phải nên nghĩ tới việc hồi phục sau khi bị sụt cân lúc đó sao ạ? Với lại không hẳn là tăng cân mà chỉ là lộ bụng ra thôi mà."

Bác sĩ chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng với Jae Kyung mà không nói gì - vì ngày nay có rất nhiều người cư xử bất lịch sự nên khi người giám hộ nói mấy lời vô lý và đứng về phía bạn đời thế này khiến ông chỉ thấy dễ thương thôi - rồi ông lại nhìn Ji Heon và nói.

"Như cậu đã biết rồi đấy, tăng cân nhanh có thể gây ra tiểu đường thai kỳ. Với lại, ngay cả khi không do tiểu đường thai kỳ thì nếu với tốc độ này thì thai sẽ phát triển quá lớn, gây nguy hiểm. Nếu giống các ba thì chắc chắn sẽ là đứa trẻ bụ bẵm nhưng nếu lớn hơn thế nữa thì, ôi, không phải rất khó khăn cho ba sao?"

Nụ cười của vị bác sĩ đang lo lắng cho mình quá đỗi nhân hậu khiến Ji Heon không khỏi suy ngẫm lại những bất cẩn của mình trong quá khứ.[8]

"Nếu cậu xem cuốn sổ mà tôi đã đưa trước đây, nó sẽ có cách tính mức tăng cân phù hợp với chiều cao và cân nặng của cậu. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu nhìn vào đó và quản lý trước."

Nói xong, bác sĩ bắt đầu gõ bàn phím với tốc độ nhanh chóng.

"Hãy dùng nhiều protein và rau củ. Cacbohydrat nhất định phải là cacbohydrat phức hợp, chú trọng dùng đồ ít đường, giàu chất xơ và giảm ăn vặt lại. Đặc biệt là những thứ chứa nhiều đường như bánh kem, bánh quy, sô cô la."

Bác sĩ dừng tay một chút ở phần đó. Rồi đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào mắt Ji Heon và nói với giọng nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

"Đừng ăn trừ khi cậu thấy mình sẽ chết nếu không ăn nó."

".... Dạ."

Tôi tuyệt đối sẽ không ăn. Ji Heon trả lời trong nước mắt tiếc nuối.

Bác sĩ chấp nhận lời cam kết của Ji Heon và lần này, ông nhìn Jae Kyung đang ngồi bên cạnh và nói.

"Việc kiểm soát chế độ ăn uống trong khi mang thai khó khăn gấp hai, ba lần. Người nhà phải giúp đỡ rất nhiều. Theo tôi thấy thì hình như tuyển thủ Kwon Jae Kyung rất thích đồ ngọt đến mức có thể ăn hết chiếc bánh kem trong một lần nhỉ? Nhưng hãy nhẫn nhịn trong thời gian tới. Tôi vì đứa con trong bụng mà không thể ăn những thứ mình muốn nhưng chồng lại một mình ăn ngon lành trước mặt thì khổ sở biết bao nhiêu? Nếu có ăn hãy lén ăn ở ngoài, à không, ở ngoài cũng đừng ăn. Phải cùng chia sẻ nỗi đau chứ, đúng không?"

Giữa hai chân mày của Jae Kyung nhăn lại, có vẻ khó chịu với vị bác sĩ nãy giờ xem cậu như vô hình nhưng những lúc thế này lại tỏ ra quen biết. Cậu không đáp, mà chỉ cúi đầu bấm điện thoại. Rồi lập tức tin nhắn gởi đến Ji Heon.

[Emkhôngthíchbácsĩnày]

Ji Heon giả vờ không thấy và nhét điện thoại lại vào túi áo khoác thì bác sĩ lên tiếng.

"Tôi nghĩ bây giờ cậu bắt đầu vận động là một ý tốt đấy. Hãy tập thể dục nhịp điệu như đi bộ hoặc bơi lội. À, bơi lội được nhỉ. Theo tôi thấy thì bơi lội là vận động tốt nhất đối với sản phụ. Cậu đã giỏi rồi nên không cần phải học, vậy thì càng tốt hơn."

Hãy bơi nhé, bơi. Jae Kyung nhìn chằm chằm vị bác sĩ đang nhấn mạnh nhiều lần rồi lại gởi tin nhắn cho Ji Heon.

[Hủy]

Bác sĩ, người không biết rằng đánh giá của Jae Kyung về mình đang thay đổi từng phút một, vừa đứng dậy vừa nói.

"Vậy chúng ta xem siêu âm nhé."

Phòng siêu âm ở ngay bên cạnh phòng khám. Ji Heon và Jae Kyung di chuyển đến phòng siêu âm trước, rồi bác sĩ cũng nhanh chóng vào. Ông từ từ cọ xát đầu dò lên bụng Ji Heon rồi cảm thán ngay khi nhìn thấy hình dáng thai nhi.

"Ây da, đẹp trai nhỉ."

".... Dạ?"

Jae Kyung nhìn chằm chằm với ánh mắt 'Vị bác sĩ này điên rồi sao'.

"Có thể thấy mặt sao ạ?"

"Đương nhiên, có thể thấy hết. Tôi có biết bao nhiêu kinh nghiệm xem siêu âm của trẻ rồi. Trong số những trẻ trong tuần 17 mà tôi thấy thì đây là đẹp trai nhất đấy."

Ji Heon nhanh chóng bắt được ẩn ý của bác sĩ thông qua lời nói tỉnh rụi đó.

"Là bé trai ạ?"

Vị bác sĩ nhướng mày thay vì trả lời. Ji Heon đã chắc chắn với vẻ mặt đó.

Thì ra vậy, ra là bé trai...

Trong một thế giới mà sinh con gái còn khó hơn trúng số thì việc này là đương nhiên nhưng anh vẫn thấy tiếc trong lòng. Và càng thấy tiếc hơn khi dù không nói gì nhưng có vẻ Jae Kyung rất mong có con gái.

Ji Heon liếc nhìn Jae Kyung đang đứng dưới chân mình. Bất ngờ là Jae Kyung không mấy tiếc nuối lắm. Cậu chỉ khoanh tay và nhìn muốn thủng màn hình.

"Vì rất giống ba nên mũi cũng cao, mắt cũng to."

Bác sĩ cứ nói theo những gì từ miệng phát ra. Ai nhìn cũng thấy đó chỉ là lời nói để khiến tâm trạng họ tốt lên nhưng Jae Kyung lại rất nghiêm túc.

"Ba nào ạ?"

"Vâng...?"

"Giống ba nào ạ?"

Có vẻ là câu hỏi không ngờ tới nên bác sĩ làm vẻ mặt bối rối lần đầu tiên trong hôm nay. Nhưng đã nhanh chóng hỏi với giọng điềm tĩnh như một người từng trải.

"Giống ba nào thì tốt?"

"Cái đó đương nhiên."

Jae Kyung nhìn chằm chằm Ji Heon đang nằm trên giường. Vị bác sĩ đắn đo một lúc. Có vẻ ông nghĩ sẽ khá đau đầu nếu giờ ông nói đại khái rằng 'Vâng, giống ba đó lắm', mà sau này con sinh ra lại giống Kwon Jae Kyung. Ông nghĩ với tính cách của Kwon Jae Kyung, chắc cậu sẽ tới tính toán với ông.

Cuối cùng, bác sĩ đùn đẩy câu trả lời cho Jae Kyung.

"Theo ba thấy thì sẽ giống ai?"

"Tôi không biết."

Giọng điệu như muốn hỏi làm sao nhìn vào đó mà biết được. Ji Heon tưởng bác sĩ sẽ lập tức nói sự thật rằng "Vậy thì tôi có thể thấy gì sao? Chỉ là nói thế thôi. Cậu định nhào tới dọa giết vì lời nói đùa ư."

Nhưng ông ấy không làm thế. Mà trái lại, ông còn dịu dàng nói với giọng điềm tĩnh và nghiêm túc hơn cả lúc nãy.

"Không đâu, cậu nhìn kỹ một lần xem. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đấy. Gương mặt mà ba đang nghĩ đến."

Câu trả lời khéo léo đó gần giống như 'Con cừu mà cậu muốn nằm trong chiếc hộp này' (Truyện Hoàng tử bé). Nhưng Jae Kyung lại nhìn nó một lúc lâu. Cậu đứng khoanh tay, nhìn tới nhìn lui với gương căng thẳng chưa từng có.

Và rồi,

"Hình như giống anh..."

Ngay khi Jae Kyung vừa lẩm bẩm như thể phân vân thì bác sĩ lập tức gật đầu thật mạnh như thể đó là đáp án đúng.

"Ồ."

Cuối cùng, Jae Kyung đã có được bức tranh con cừu mà mình muốn và nhìn Ji Heon nở nụ cười thỏa mãn. Ji Heon định nói 'Jae Kyung à, tỉnh táo lại đi', nhưng bác sĩ đã ra tay trước.

"Nào, chúng ta cùng nghe nhịp tim của bé con đẹp trai giống ba nhé?"

Trước lời dụ dỗ của bác sĩ, Jae Kyung không giấu nổi sự hào hứng và đến gần màn hình hơn. Rồi cậu ngạc nhiên dừng bước khi nghe thấy loa phát ra tiếng thình thịch thình thịch như sắp phát nổ.

"Đây là tiếng tim của con ạ...?"

Ji Heon vô thức mỉm cười. Bởi vì đó hoàn toàn giống với phản ứng của anh khi lần đầu được nghe tiếng tim con ở bệnh viện.

"Đây là tiếng tim của ba."

"À."

Bác sĩ nói với Jae Kyung, người đang xoa ngực ngạc nhiên, 'Giờ hãy nghe nhé, nghe thật kỹ vào.' Theo đó, tiếng tim thình thịch của anh nhỏ dần và họ bắt đầu nghe thấy rõ ràng hơn một âm thanh nhỏ và nhanh hơn nhiều.

"Tàu hỏa sao?"

Jae Kyung cười nói. Vì nghe những lời đó mà hình như tiếng tim nhanh, nhỏ, tràn đầy khí thế thình thịch đó lại thấy giống xình xịch hơn.

"Không, nó gần giống như đầu máy xe lửa vậy. Không phải con quá phấn khích rồi sao?"

"Cũng có thể như thế lắm. Con phấn khích biết bao nhiêu vì lần đầu ba nghe tiếng tim mình."

Bác sĩ nói con giống ba nên chức năng tim phổi rất tốt và nói nhiều lời khác nữa.

"Lát nữa khi thanh toán, nếu cậu để lại địa chỉ mail thì tôi sẽ gởi video cho. Hãy nghe lặp đi lặp lại lúc ngủ vào ban đêm. Sẽ ngủ ngon lắm."

Trong khi Ji Heon đặt ngày khám tiếp theo thì Jae Kyung đã đi thanh toán và ghi lại mail của mình, rồi ngay khi rời bệnh viện, cậu nói với Ji Heon. Bác sĩ ở đây có hơi ngớ ngẩn nhưng có vẻ ổn.

Rời khỏi bệnh viện, Jae Kyung lại bảo Ji Heon đi xem đồ dùng trẻ em. Lần này là một trung tâm thương mại khác. Ji Heon bối rối nói với Jae Kyung, người đã tìm kiếm trước về trung tâm thương mại lớn gần bệnh viện có cửa hàng đồ trẻ em và đang tự ý nhập định vị.

"Vừa mới đi 3 ngày trước mà."

"Dạ, nhưng vì giờ đã biết là con trai rồi."

Ý cậu là lại đi xem đồ dùng bé trai.

Dù gì thì đồ cho trẻ sơ sinh đều giống hệt nhau. Chỉ khác biệt ở màu xanh và màu hồng thôi. Ji Heon định nói như thế nhưng anh nhớ lại chính mình là người bảo khi xác định được giới tính con rồi hãy đi xem nen anh lặng lẽ ngậm miệng.

Lần này, Jae Kyung cũng cố gom hết bất cứ thứ gì ngay khi vừa vào cửa hàng. Vì nghĩ sẽ như thế này nên từ cửa hàng đầu tiên, Ji Heon đã đi theo Jae Kyung để ngăn cậu lại. Em đã nghe bác sĩ nói rồi mà, con lớn lắm, có thể ngay khi chào đời là nặng 6kg rồi, ... à không, đúng như thế, có thể nặng như thế lắm! A, tóm lại, quần áo thì để sau này khi ước chừng được kích cỡ của con rồi hãy mua. Ji Heon dùng đủ mọi lời nói để Jae Kyung đặt những món đồ đang cầm xuống.

Dù vậy, có lẽ vì nghe con sẽ lớn nên Jae Kyung nhanh chóng chấp nhận và với những thứ cậu đã lựa chọn - cũng chẳng phải lựa chọn. Cậu chỉ cầm lấy tất cả những thứ có thể thấy trong tầm mắt - cậu đặt chúng về chỗ cũ. Thay vào đó, lần này cậu bắt đầu nhìn quanh những sản phẩm dành cho trẻ mà không phân biệt kích thước.

Ji Heon vừa nghĩ rằng 'Ừ, trước tiên cứ xem thôi, đừng mua', vừa đi theo Jae Kyung nhưng anh vô thức dừng bước trước kệ trưng bày địu em bé. Có một tấm hình người ba đang dùng nó treo trên kệ và hình ảnh một người đàn ông cường tráng đang đeo địu em bé với thiết kế nhỏ nhắn xinh xắn càng có gì đó đáng yêu hơn. Ji Heon đang nhìn lướt qua để tìm sản phẩm giống như người mẫu trên pa-nô dùng, rồi anh tiến lại gần người nhân viên ở gần đó và hỏi.

"Tôi xin lỗi. Cái này Jae... không phải, người kia dùng có được không? Kích thước có phù hợp không?"

Người nhân viên dõi mắt theo đầu ngón tay của Ji Heon và ngay khi phát hiện ra Jae Kyung, người đang cúi người xem giường em bé, thì mỉm cười ngượng ngùng.

"Dạ không, có vẻ hơi nhỏ."

"Ra vậy..."

Phải đặt online từ nước ngoài thôi. Ji Heon tiếc nuối và đặt chiếc địu em bé dễ thương trở về chỗ cũ.

"Anh ơi, qua đây nhìn chút đi."

Không thể chịu được nữa, Jae Kyung lại tìm Ji Heon. Khi Ji Heon đến gần, cậu chỉ vào chiếc nôi có hình dáng hơi kỳ lạ đặt cạnh giường em bé.

"Cái này là gì ạ?"

"Hình như là nôi rung."

Khi anh nói rằng nó sẽ tự động rung khi trẻ nằm xuống thì Jae Kyung gật đầu 'À, thì ra vậy'. Sau đó, cậu đột nhiên khoanh tay và nhíu mày.[9]

"Trong những sản phẩm dành cho trẻ em dạo này, đây là thứ em không hiểu nổi nhất. Nếu con khóc thì chỉ cần bế và ru là được, sao phải đặt ở nơi như thế này."

"... Em sẽ bế và ru con chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Vẻ mặt như muốn hỏi chẳng lẽ cậu sẽ giao công việc lao động như thế cho anh, người đã sinh con ư. Cậu dám sao.

"Ừ, em hãy bế và ru con giúp anh đi."

Ji Heon mỉm cười. Anh đã nhận ra kể từ khi cậu bảo mình sẽ đảm nhận việc cho con bú 24 giờ, nhưng hình như cậu thật sự không biết sự đáng sợ của việc nuôi con. Không, nếu nghiên cứu cỡ này thì cũng biết đại khái rồi chứ? Cậu tin con mình sẽ khác à. Chỉ cần bế là ngủ ngay, chỉ cần cho ăn no một lần thì trong 5 tiếng sẽ im lặng và không quấy khóc ư?

"Dù gì Jini cũng giống anh nên sẽ ngoan ngoãn thôi."

Quả nhiên, trong khi Ji Heon đang suy nghĩ thì Jae Kyung nói giống hệt vậy.

"Ai nói là giống anh?"

"Dạ? Anh sinh thì đương nhiên giống anh rồi."

Biểu cảm như muốn hỏi anh nói gì mà đương nhiên thế.

"Gen di truyền của em bị gì à?"

"Cần nhất thiết phải giống cả hai ạ?"

"A, nói gì vậy chứ."

Ji Heon mỉm cười vô lý.

"Chuyện đó đâu theo ý chúng ta được. Em không biết quy luật di truyền à. Trước khi sinh ra thì không thể nào biết được con giống ai và như thế nào."

"Đương nhiên là giống anh."

Là giọng điệu thậm chí còn không tính đến khả năng khác. Nhìn vào ý chí hoặc sự kiên trì của con thì ai cũng biết trên 90% khả năng là giống Kwon Jae Kyung.

Ji Heon đang đắn đo xem có nên đánh thức cậu trở về hiện thực không thì Jae Kyung chỉ vào chiếc giường mình để ý nãy giờ và nói.

"Nhưng anh ơi, trông chiếc giường này chắc chắn lắm, không phải rất ổn sao? Nếu gắn cùng đồ treo nôi như thế này sẽ cực kỳ đáng yêu luôn."

Chắc chắn do quy mô cửa hàng lớn hơn trung tâm thương mại lần trước nên có rất nhiều sản phẩm có kích thước lớn như giường trẻ em, xe đẩy, xe tập đi v.v, mà họ không thể thấy khi đó. Jae Kyung đang mãi tưởng tượng hình ảnh con trai giống hệt anh nằm ngủ trên chiếc giường đáng yêu được trang trí đồ treo nôi nên không hề có suy nghĩ nào khác. Tại thời điểm này, lẽ ra cậu phải cực kỳ lo lắng và bất an về chấn thương và lịch trình huấn luyện bị hoãn, nhưng cậu lại không như thế. Jae Kyung chỉ rất hạnh phúc từ sau khi xuất viện.

Khi nghĩ như thế thì giống như Jini đã làm hết những điều hiếu thảo từ khi còn trong bụng rồi, bất kể giống ai đi nữa.

Nhờ Ji Heon an ủi, vỗ về nên may thay lần này Jae Kyung cũng mua vài loại dầu và kem mát xa và rời cửa hàng.

Ngay khi bước ra khỏi cửa hàng đồ dùng trẻ em, Ji Heon đã lên tầng 5, nơi tập trung các cửa hàng thương hiệu thể thao. Để đi mua đồ bơi.

"Anh định bơi thật ạ?"

"Ừ, anh nghĩ từ giờ mình thật sự cần phải vận động thôi."

Jae Kyung phấn khích khi biết anh sẽ bơi nên nhiệt tình chọn đồ bơi cho anh. Nhưng nhìn vào thực tế cửa hàng thì đồ bơi cho sản phụ nam chỉ có một thiết kế duy nhất nên chẳng có gì để lựa chọn cả. Là đồ bơi toàn thân để có thể che bụng nhưng ngoài việc nó không đẹp thì nó còn rất phiền phức mỗi khi mặc vào và cởi ra.

"Ha..., kể cả khi làm tuyển thủ, anh cũng không mặc đồ bơi toàn thân."

"Thời của anh, đồ bơi toàn thân được chấp nhận ạ?

"Ơ? Em không được à?"

"Khi em bắt đầu bơi thì đã bị cấm rồi."

A, đúng nhỉ. Ji Heon muộn màng đếm số năm.

"Thời của anh là rần rần luôn. Vậy nên anh cũng đã mặc thử nhưng rất bất tiện. Thật may vì đã cấm ngay."

Jae Kyung gật đầu như muốn nói 'Ra vậy.'

"Dù vậy thì đây là từ sợi Uretan nên chẳng phải sẽ ổn sao?"

"Vậy à? Mà khi em bắt đầu, cái này biến mất rồi nên đột nhiên cảm thấy khoảng cách thế hệ ghê."

"A, lại gì nữa."

Cái đó có mấy năm đâu. Jae Kyung công khai càu nhàu rồi tự ý giật lấy bộ đồ bơi trong tay Ji Heon và đi thanh toán. Thoạt nhìn thì có vẻ như cậu đang dỗi nhưng chỉ là cái cớ thôi, còn thực tế thì rõ ràng cậu đang cố đi thanh toán thật nhanh vì sợ Ji Heon sẽ không bơi nữa do đồ bơi bất tiện.

"Anh sẽ đăng ký hồ bơi ngay ngày mai ạ?"

Quả nhiên, vừa tính tiền xong, Jae Kyung đã hỏi Ji Heon với giọng phấn khích như thể chưa từng dỗi.

"Ư ừm, không. Tuần này anh hơi bận nên chắc tuần sau anh mới có thể đăng ký."

"Mau làm đi, mau lên."

Jae Kyung thật lòng trách cứ nhưng lại giả vờ như đùa rồi ôm vai Ji Heon và rời khỏi cửa hàng. Cậu nói rất nhiều điều vô lý kiểu 'Đến Gwacheon đi ạ, cùng em huấn luyện luôn', và có vẻ khá hào hứng nên Ji Heon cũng mỉm cười.

Nhân tiện đã ra ngoài, nên hai người quyết định đến nhà hàng ở tầng trên để ăn tối.

"Em muốn ăn gì?"

Khi Ji Heon hỏi, Jae Kyung nói ngay mà không cần nhìn thực đơn.

"Miễn không phải cá hồi với sụn đầu gối bò là được ạ."

Trong thời gian nhập viện, những món ăn chủ yếu của Jae Kyung là cá hồi và canh sụn bò, hoặc là sụn bò hầm. Bởi vì theo phu nhân Shim thì 2 món đó chứa nhiều Omega 3 và collagen. Có lẽ vì chỉ ăn món đó trong hơn 10 ngày, nên Jae Kyung, người thường không phàn nàn về đồ ăn, giờ cũng thấy phát ngán với cá hồi và sụn đầu gối bò.

"Vậy chỉ gọi một đĩa BBQ thôi nhé?"

"Gọi phần 4 người đi ạ."

"Đương nhiên."

Ji Heon vẫy tay gọi phục vụ. Ngay khi người phục vụ nhận gọi món và rời đi, Jae Kyung lên tiếng.

"Nghĩ lại thì anh đã quyết định chọn xe gì chưa?"

"À, đúng rồi. Phải mau quyết định cái đó."

Mua gì đây. Ji Heon vừa lẩm bẩm vừa chống cằm lên mu bàn tay.

Để chúc mừng Ji Heon mang thai, mà ba của Jae Kyung, người mà anh vẫn chưa gặp mặt, đã nói rằng sẽ mua xe cho. Tất nhiên, ngay khi nghe chuyện đó, Ji Heon đã rất ngạc nhiên và lịch sự từ chối. Nhưng phu nhân Shim, người truyền đạt lại chuyện đó, thì lại lặng lẽ nói thế này.

'Không sao đâu, cứ nhận đi. Dù gì thì đây là cách duy nhất để tên đó thực hiện nghĩa vụ người cha.'

Trong khi chuẩn bị kết hôn, anh được biết rằng ba của Jae Kyung là Đại diện của một công ty xuất bản lớn. Ji Heon tìm trên mạng thì thấy đây là công ty xuất bản chuyên về sách luyện thi và sách thực hành  và vài năm một lần lại phát hành tập truyện thiếu nhi ăn khách. Cho tới thời ông nội của Jae Kyung vẫn chủ yếu xuất bản sách lịch sử và sách văn hóa và luôn giữ vững hình ảnh một nhà xuất bản theo đuổi danh tiếng hơn là tiền bạc nhưng đến thời ba của Jae Kyung, nó đạt thành công đến mức mở rộng trụ sở chính đến hai lần.

Ba của Jae Kyung có chiêu thức kinh doanh xuất sắc nhưng hình như lại không có năng lực chăm sóc gia đình. Mặc dù đã ly hôn, phu nhân Shim kiệm lời nhất có thể vì đây là ba của con mình, nhưng dù vậy, cũng có lúc bà tức giận trong lúc nói chuyện và phẫn nộ cho rằng ngay từ đầu mình không nên kết hôn với con người đó.

Jae Kyung khi nói về ba mình cũng chỉ nói rằng 'Ba em sao? Ba em chỉ là, người nuôi em bằng tiền' rồi xong. Sau khi ly hôn chưa từng gặp lần nào và hiện giờ đang sống đâu đó ở Bologna cùng một nhà văn nào đó nên có lẽ sau này sẽ không có chuyện gặp mặt.

Nếu vậy thì càng không nên nhận món quà lớn như thế nhưng phu nhân Shim nói rằng 'Vì tên đó thấy có lỗi khi không thể đến buổi ra mắt (dù thật ra là ông ấy không đến) nên nhân tiện đã gởi một món quà lớn hơn nên con cứ nhận đi, nhận để giữ thể diện cho ông ta', vậy nên anh đã quyết định không xấu hổ và nhận lấy.

"Anh hãy nói muốn mua xe cắm trại đi."

Jae Kyung vừa rót nước vào ly vừa nói.

"Tại sao, em muốn đi cắm trại à?"

"Dạ không."

"Nhưng sao...?"

"Chỉ là, em nghĩ đó là loại đắt nhất."

Thật tình. Ji Heon mỉm cười vô lý.

"Này, xe ngoại mắc hơn chứ."

"Vậy mua xe ngoại đi. Cái thật sự mắc nhất ấy."

Jae Kyung nói ra những hãng xe ngoại mà mình biết như Bentley, Lamborghini, Benz.

"Không đâu, cái này phải chọn cẩn thận."

Ji Heon thật ra muốn mua Volvo nếu chỉ vì an toàn. Nhưng nếu vậy thì anh chắc chắn sẽ bị chỉ trích ngay lập tức rằng chồng của Kwon Jae Kyung chạy chiếc xe ngoại đắt tiền bằng tiền của Kwon Jae Kyung. Thế nhưng, nếu anh chạy đại một chiếc nào đó thì rõ ràng cũng sẽ bị mỉa mai không dựa vào chồng và tỏ vẻ nghèo khổ. Trước đây, anh đã từng đọc một bài báo trong đó có vợ của một tuyển thủ bóng chày nổi tiếng đã phàn nàn rằng cô không thể đi siêu thị gần nhà vào những ngày chồng thi đấu tệ và phải giấu kỹ xe ở bãi đậu xe tầng hầm nhưng giờ đây nó không còn là chuyện của người khác nữa.

"Tốt nhất là nên mua xe nội, dù có hơi rẻ hơn xe ngoại nhưng vẫn đắt."

"Anh phải bận tâm đến mức đó sao?"

Mặc dù nhăn nhó như thể không hiểu nổi nhưng Jae Kyung không bảo hãy cứ mua xe ngoại nữa. Cậu đã nói rằng 'Là xe của anh nên cứ làm theo ý mình'. Mặc dù không quan tâm việc người ta có chửi rủa vì cậu chạy xe đắt tiền hay không, nhưng có vẻ cậu không muốn anh bị chửi.

Trong khi anh cùng Jae Kyung chụm đầu lại xem qua mấy loại xe thì đồ ăn ra tới. Ji Heon đưa hết cho Jae Kyung món thịt heo xé đã được tẩm ướp gia vị, còn mình thì chỉ ăn thịt tẩm gia vị ít nhất có thể. Sốt ăn kèm nếu không quá cay thì là ngọt nên anh cũng chỉ ăn mà không chấm sốt. Nhưng kỳ lạ là hôm nay tất cả các món thịt đều cứng ngắc và không có vị gì cả. Ji Heon muốn ăn sườn heo chấm ngập trong sốt nhưng kìm lại và nghĩ rằng đây là nghiệp báo cho lối ăn uống vô tư của mình 10 ngày qua.

"Anh ơi, cái này anh cũng không ăn được ạ? Em nghĩ nó làm từ táo mà."

Hình như để ý thấy ánh mắt nóng bỏng của Ji Heon, Jae Kyung vừa nói vừa chỉ vào sốt.

"Chắc là nhỏ được vài giọt ép táo và rất nhiều đường.

"Có hơi ngọt nhưng không ngọt đến mức đó."

"Nếu em mà thấy nó hơi ngọt thì nó đã cực kỳ ngọt rồi."

Dường như không còn gì để phản bác nên Jae Kyung đặt bát sốt ra xa.[10]

Ji Heon thắc mắc chẳng lẽ cậu vẫn kiên tục nhìn anh ăn, nên cố tình gắp miếng sườn cừu lớn nhất trong ba miếng vào đĩa của mình và nói.

"À mà, nghe nói Jae Jun sẽ đến buổi gặp mặt hai bên gia đình."

"Sao lại đến."

"Sao lại đến gì, đến thì tốt. Vì chênh lệch số lượng thành viên hai bên mà có vẻ mẹ em bận tâm nhiều lắm."

"Sao lại bận tâm."

Jae Kyung lặp đi lặp lại câu trả lời không chút thành ý rồi muộn màng biện minh với biểu cảm 'Thôi chết'.

"Em xin lỗi. Em vốn dĩ không thích những nơi cả gia đình tập hợp thế này. À không, không phải với gia đình anh, chỉ là bất cứ đâu, kể cả gia đình em..."

Vì không thể nói rằng buổi gặp mặt phiền chết được nên cậu đang cố gắng nói vòng vo, thành ra trước sau không ăn nhập. Nhìn thấy Jae Kyung hiếm hoi nói chuyện quanh co, Ji Heon mỉm cười "Anh cũng thế."

"Không biết gia đình mình sao chứ ở bất kỳ đâu, nếu hơn hai gia đình tập hợp thì đều thấy khó chịu. Chắc không ai thoải mái với những nơi như thế đâu. Đặc biệt là ở buổi ra mắt, cả cha mẹ hai bên cũng đều mong mau chóng kết thúc.

"Nhưng sao lại làm."

Nếu không làm thì mọi người đều vui vẻ, thoải mái mà. Jae Kyung thật lòng lẩm bẩm.

Khi bữa ăn gần kết thúc thì người phục vụ đến gần.

"Quý khách còn cần gì thêm không ạ?"

Ji Heon nhìn Jae Kyung và Jae Kyung lắc đầu. Tới khi người phục vụ để lại hóa đơn và rời đi, Ji Heon mới hỏi Jae Kyung.

"Không gọi tráng miệng hả?"

"Dạ...?"

Jae Kyung nhìn chằm chằm với vẻ mặt 'Giờ cái anh này đang nói gì thế'.

"Bác sĩ đã bảo đừng ăn mà."

"Không, anh nói em ấy."

"Ông ấy cũng bảo em đừng ăn mà."

"Gì vậy chứ, đâu cần làm thế."

Không giống với Ji Heon đang cười, Jae Kyung trở nên cộc cằn hơn.

"Bác sĩ cũng bảo đừng ăn mà anh lại nói không cần làm thế gì chứ."

"Này, anh thấy ổn nên mới nói thế."

Ji Heon nhanh chóng nói.

"Anh không buồn rầu chuyện em ngồi ăn một mình trước mặt anh đâu. Mà trái lại anh càng ghét hơn khi ai đó vì bận tâm đến anh mà không thể ăn những thứ mình muốn. Em cũng đã vất vả trong việc hạn chế ăn uống lúc nằm viện mà. Giờ xuất viện rồi thì phải ăn thỏa thích mấy món không ăn được trong thời gian qua chứ."

Trong thời gian nhập viện, cá hồi và sụn bò không chỉ là khó khăn duy nhất của Jae Kyung. Cậu cũng đã không thể ăn một món đồ ngọt mà mình thích nào. Vì đường làm trầm trọng tình trạng viêm nhiễm nên khi bác sĩ nói rằng hãy kiềm chế trong một thời gian thì phu nhân Shim đã mở to mắt và giám sát cậu. Đối với Jae Kyung, người có thói quen mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, đều đến McDonald ăn hamburger và món lắc, sau đó là tráng miệng với kem, thì hẳn rất khó khăn. Cậu đã chịu đựng chỉ với suy nghĩ rằng sau khi xuất viện, sẽ đến McDonald ăn món lắc và kem, nhưng vì chồng mình nghén, chứ chẳng phải mình nghén mà lại phải nhịn nữa thì đau khổ biết bao nhiêu.

"Nghe nói cũng có chồng cùng ốm nghén mà."

Sắc thái như muốn nói 'Cỡ này thì có là gì'. Thậm chí chỉ nhìn biểu cảm thôi cũng thấy hình như thấy oan ức vì không bị nghén cùng.

"Oa, thật sự không thấy biết ơn vì điều này chút nào."

Trái lại, Ji Heon thấy kinh khủng và lắc đầu. Jae Kyung nhìn chằm chằm Ji Heon rồi chống hai khuỷu tay lên và cứ thế vừa nói vừa khoanh tay lại.

"Anh vẫn thấy khó khi nhờ vả hoặc yêu cầu gì đó từ em ạ? Vì nghĩ làm phiền?"

"Không, thì, tùy từng trường hợp cũng có thể như vậy nhưng đây không phải vấn đề như thế."

Đây đâu phải việc phải nhờ vả? Ji Heon khoanh tay giống hệt Jae Kyung và mỉm cười.

"Nếu em cố tình ở trước mặt anh ăn những món mà anh đang nhịn thì chắc chắn là anh sẽ muốn ăn. Nhưng vì vậy mà bảo đối phương đừng ăn thì... xem nào, anh không muốn làm thế lắm. Dù cho đối phương không phải em, mà là em gái anh, hay là đồng nghiệp đi nữa thì cũng giống nhau thôi. Ngay cả khi họ nói rằng vì anh mà không ăn thì anh cũng sẽ bảo họ rằng tuyệt đối đừng làm thế."

"Những người đó đâu phải chồng anh."

"Ừ, nếu là chồng anh thì càng không được làm thế. Chồng anh phải thay anh ăn nhiều món ngon chứ."

Dường như Jae Kyung không nói nên lời trước đòn phản công bất ngờ.

"Gì vậy chứ..."

Jae Kyung quay đầu, lẩm bẩm như thể vô lý. Nhưng miệng đã lên đến mang tai.

Ji Heon nhanh chóng nói trước khi Jae Kyung kịp kìm chế lại cái miệng sắp rách của mình.

"Với lại này, bất kể là ốm nghén hay gì, em cũng không cần tiếc vì hiện tại anh không nhờ em những việc nhỏ nhặt thế này. Là bởi vì khi anh sinh con ra, lúc đó anh sẽ bảo em làm tất cả mọi thứ đấy. Anh thật sự sẽ không nhúc nhích một ngón tay đâu."

"A, đương nhiên."

Jae Kyung nghiêm mặt hỏi sao anh cứ liên tục nói mấy lời đau miệng như thế.

"Ừ, vậy nên đừng bận tâm đến anh mà hãy ăn những gì em muốn ăn. Nếu thật lòng anh thấy mình không nhịn được nữa thì anh sẽ bảo em đừng ăn. Nhưng giờ thì không tới mức đó."

Ji Heon cầm thực đơn được kẹp trong hộp khăn ăn lên. Anh mở tờ thực đơn được gấp lại chỉ bằng lòng bàn tay và đưa cho Jae Kyung xem thực đơn tráng miệng ở mặt sau, rồi nói thêm.

"Với lại anh thích em ăn bánh kem hoặc là kem. Khi xem rất thú vị."

"Vậy..."

Jae Kyung nhận thực đơn với biểu cảm như muốn nói 'Nếu anh đã nói đến thế'. Và rồi cậu vừa hỏi vừa dùng mắt liếc sơ qua những loại tráng miệng được giới thiệu trong thực đơn.

"Nhưng tại sao anh lại thích việc em ăn tráng miệng?"

"Vì đáng yêu."

"......."

Jae Kyung mỉm cười với gương mặt 'Em biết lắm mà', rồi bắt đầu gấp lại tờ thực đơn mình đã xem rất kỹ.

"Không ăn hả?"

"Dạ."

"Tại sao?"

Thay vì trả lời, Jae Kyung kẹp tấm thực đơn bằng lòng bàn tay vào hộp khăn ăn. Và rồi cậu chống hai cánh tay lên bàn và đẩy người về phía trước, sau đó khẽ thì thầm chỉ để Ji Heon nghe thấy.

"Em sẽ về nhà ăn thứ khác."

"......"

"Thứ ngon ngọt hơn."

Cái thằng này...

Trong khi Ji Heon nhìn xung quanh dù biết không ai nghe thấy, thì Jae Kyung ngồi thẳng người dậy. Ji Heon trừng mắt nhìn Jae Kyung rồi cầm lấy hóa đơn và đứng dậy.

"Vậy mau về nhà thôi."

Mình rốt cuộc tin gì mà lại kiêu ngạo đến thế chứ.





Vào ngày thứ ba sau khi bắt đầu hạn chế đường, Ji Heon đã rơi nước mắt về sự lười nhác của bản thân trong quá khứ, cũng như thái độ vội vàng và kiêu ngạo.

Kiểm soát chế độ ăn uống cứ nghĩ là dễ nhưng khó hơn rất, rất nhiều so với tưởng tượng.

Vào cái ngày vừa từ bệnh viện về thì ổn. Khi ăn tối cùng Jae Kyung, dù thịt khô đến mức muốn chấm vào sốt nhưng anh lại không thèm ăn tráng miệng lắm, rồi khi về nhà, dù biết có kem ở ngăn đông tủ lạnh nhưng anh không động tay vào. Vì nghĩ rằng đó là những món không được ăn nên anh cũng không muốn ăn lắm. Với ý định sẽ quản lý một cách triệt để như thế này cho tới khi sinh nên Ji Heon đặt một phần cơm trưa với thực đơn dành cho sản phụ.

Ngày hôm sau cũng vẫn chịu đựng được. Buổi sáng, anh ăn sandwich với bánh mì ngũ cốc nguyên cám không sốt, buổi trưa anh đến một cửa hàng chuyên bán sa lát ở gần công ty và ăn sa lát. Anh mua tổng cộng 3 túi, mỗi túi một loại, nhưng có vẻ không đủ nên buổi chiều khi họp với Nhóm Pháp lý, anh cứ đưa mắt về phía bánh quy và sô cô la để ở hai bên bàn. Buổi tối anh cũng lại ăn sa lát. Và anh cũng đã ăn hết một nửa 750g cà chua bi mà anh mua lúc tan làm về. Anh nằm xuống định ngủ nhưng cứ liên tục nghĩ tới món kem đang ở ngăn đông tủ lạnh. Anh nghĩ nếu cứ thế này chắc mình không chịu nổi và động tay mất thôi. Nên Ji Heon đã bảo Jae Kyung hãy ăn hết kem trong ngăn đông trước khi anh đi làm về vào ngày mai.

Và rồi vào ngày thứ ba là hôm nay, sáng dậy, hộp cơm mà anh đặt đã đến trước nhà. Anh rưới nước sốt ít đường được làm từ chất tạo ngọt, không kích thích đường huyết, thay vì đường tinh, lên đậu phụ nướng ăn cùng với rau non giàu vitamin. Ji Heon vừa nhai đậu phụ và rau trong miệng vừa liên tục nhìn chằm chằm ngăn đông. Trong ngăn đông vẫn còn kem mà Jae Kyung chưa ăn hết. Ji Heon liên tục đắn đo xem mình có nên ăn đúng một miếng không.

Không phải trước khi đi ngủ mà là buổi sáng, nên chỉ ăn đúng một miếng chắc được nhỉ... Người ta cũng cho rằng lượng đường vừa phải sẽ đánh thức não bộ và mang năng lượng đến cho cơ thể..., thay vì cứ liên tục đắn đo để rồi căng thẳng thì thà cứ ăn... Chẳng phải nó có lợi thêm cho sức khỏe tinh thần sao? Chẳng phải sẽ tốt hơn cho con sao? Anh phải hạnh phúc thì con mới hạnh phúc mà?

"Anh ơi."

Jae Kyung nhìn thấy Ji Heon không thể rời mắt khỏi ngăn đông tủ lạnh, nên cố tình cao giọng. Tới lúc này, Ji Heon mới tỉnh táo lại và nhìn Jae Kyung.

"Hôm nay là ngày em nhận trị liệu ở bệnh viện, anh có điều gì muốn em hỏi riêng bác sĩ không?"

"Ờ..., không. Chụp MRI đúng không? Vậy được rồi. Anh không có gì hỏi cả."

"Em biết rồi. Trị liệu xong, em gọi anh nhé?"

"Ừm, không. Khi đó có lẽ anh sẽ ở trong phòng họp nên không thể nhận điện thoại được đâu."

Jae Kyung tặc lưỡi.

"Cái đó rốt cuộc khi nào mới xong ạ?"

"Giờ anh xong rồi. Anh đã quyết định sẽ hoàn tất thủ tục giấy tờ trong tuần này rồi rút lui."

Jae Kyung thở dài như thể vậy thì may rồi, sau đó mở chiếc bánh Egg Muffin (thứ ba) mua tại McDonald cách đó 20 phút kiêm luôn tập thể dục buổi sáng.

"Mong KAVVA mau chết đi!"

... Em thật sự mong nó mau chết. Dù nó sẽ không chết đâu nhưng vẫn mong là vậy.

Những lời Jae Kyung đã nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu Ji Heon trong suốt cuộc họp. Bây giờ, hơn bất kỳ thứ gì khác, anh chỉ mong KAVVA chết đi để ít nhất anh có thể an ổn tinh thần và thể xác. Vậy nên anh muốn mau chóng kết thúc cuộc họp chán ngán này. Nói cho chính xác thì anh muốn thoát khỏi sự cám dỗ của đồ ngọt khiến cho anh khổ não trong suốt cuộc họp.

Hôm nay CEO Kang còn mua đủ loại tráng miệng từ một cửa hàng tráng miệng nổi tiếng gần công ty và giao tới phòng họp và bảo rằng Nhóm Pháp lý đã rất vất vả. Có lẽ vì thế mà ngay cả những người nghiện hút thuốc và thường không động đến đồ ăn vặt, hôm nay họ cũng đang vừa ngậm đồ ăn vặt trong miệng thay vì thuốc lá, vừa gõ máy tính xách tay và vừa xem qua sách luật thể thao.

Ji Heon thấy như sắp phát điên. Dường như anh đã hiểu tại sao lại là 3 ngày trong câu thành ngữ 'Quyết tâm không nổi 3 ngày' (Có quyết tâm nhưng không vững vàng, mạnh mẽ). Có thể làm mọi điều trong một hai ngày, nhưng đến đúng ngày thứ ba thì nó đau đớn như sắp chết vậy.[11]

Cuối cùng, sau khi cuộc họp khó khăn kết thúc, Ji Heon rời khỏi phòng tràn đầy mùi hương với tâm trí mê muội. Và rồi khi đi xuống cầu thang để trở lại văn phòng, anh chạm mặt với Trưởng nhóm Lee ở khúc cua cầu thang.

"Ờ, Trợ lý Jung."

Trưởng nhóm Lee gọi Ji Heon như thể thật tốt khi gặp ở đây.

"Hôm nay là ngày Kwon Jae Kyung đi trị liệu lần đầu từ sau khi xuất viện phải không?"

"À, vâng. Nhưng vì tôi có cuộc họp nên Min Woo đã quyết định đi cùng."

"Tôi biết, tôi biết. Vừa nãy, Min Woo đã gọi tới. Bác sĩ nói có thể trở lại huấn luyện từ tuần sau. Ông ấy khẳng định có thể lấy lại phong độ thi đấu như trước phẫu thuật, miễn không vội vàng và quá sức, nhưng tôi nghĩ mức đó có thể xem là bình phục hoàn toàn rồi."

Bỗng một tiếng thở ngắn phát ra từ miệng Ji Heon. Anh đã đoán được khi xem kết quả kiểm tra trong lúc nằm viện nhưng dù vậy cảm giác vẫn rất khác khi nghe trực tiếp từ bác sĩ. Cuối cùng, anh đã thấy nhẹ nhõm và thậm chí còn cảm nhận được cảm xúc nghẹn ngào nơi một góc trái tim.

"Thời gian qua Trợ lý Jung lo nhiều lắm đúng chứ? Cậu vất vả nhiều rồi. A, thật may quá. Chúc mừng nhé."

Trưởng nhóm Lee huyên náo chúc mừng Ji Heon. Và rồi, cô cùng Ji Heon bước xuống cầu thang và nói vào chuyện chính.

"Tóm lại, vậy nên mới nói, không biết liệu cậu có thấy ổn không nếu Kwon Jae Kyung tham gia trại huấn luyện ở Jincheon vào tháng tới?"

"Trại huấn luyện ạ?"

"Ừ. Khi có thông báo tôi đã nói là không thể vì không chắc được thời điểm đó thể huấn luyện lại chưa. Nhưng nếu cậu ấy có thể huấn luyện trở lại từ tuần sau thì tôi nghĩ để cậu ấy đến Jincheon và thả lỏng cơ thể trong một tuần cũng không phải ý tệ."

"Tôi không chắc nữa. Có thể cậu ấy sẽ nói không đi..."

Trưởng nhóm Lee tỏ vẻ tiếc nuối trong khi nói "Quả nhiên vậy nhỉ?", rồi bảo Ji Heon cố thuyết phục Jae Kyung.

"Nếu là lúc khác thì tôi đã để yên đó vì Kwon Jae Kyung tự làm sẽ có hiệu quả cao hơn. Nhưng dù sao thì hiện giờ là thời điểm cần quản lý mà. Tôi nghĩ chẳng phải sẽ tốt hơn nếu đi tập trung sao, vì có đội ngũ y bác sĩ túc trực và có trang thiết bị trị liệu tốt nữa. Huấn luyện viên Shin cũng là kiểu người sẽ chăm lo cho thể trạng tuyển thủ trước tiên nên chắc sẽ điều tiết tốc độ thật tốt để Kwon Jae Kyung không bị quá sức."

Ji Heon cũng phần nào đồng ý với ý kiến của Trưởng nhóm Lee. Jae Kyung về cơ bản biết rõ tình trạng của mình và cũng biết rõ cách tận dụng cơ thể, nhưng thỉnh thoảng cũng có trường hợp cậu cố tình phớt lờ. Ví dụ rõ ràng cho việc đó chính là ở vòng tuyển chọn thứ 2 lần này.

Vậy nên tạm thời anh sẽ đảm nhận việc hỗ trợ huấn luyện và điều chỉnh nhịp điệu của cậu, cho dù phải ép buộc, nhưng nếu nói nghiêm túc thì đó là vai trò của huấn luyện viên. Anh không những không phải là huấn luyện viên của cậu, mà thậm chí còn không có bằng cấp huấn luyện. Vì nghĩ cho Jae Kyung nên giao việc này cho người có bằng cấp phù hợp là điều đúng đắn. Miễn Jae Kyung làm tốt theo lời người đó là được.

"Trước tiên tôi sẽ thử nói chuyện một lần ạ."

"Ừ, thử nói một lần xem. Theo tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu đi huấn luyện tập trung lần này."

Trưởng nhóm Lee dù nói như thế nhưng có vẻ không mấy mong đợi. Tất nhiên, Ji Heon cũng giống vậy.

Vậy nên khi anh đề cập đến chuyện đó với Jae Kyung, như thể lướt qua trong lúc ăn cơm rằng "Tháng sau bắt đầu tập trung đội tuyển quốc gia, em đi không?". Cậu không hề hỏi dự kiến bao nhiêu ngày, địa điểm ở đâu (tất nhiên là ở Jincheon). Bởi vì rõ ràng dù cho là mấy ngày hay ở đâu thì Jae Kyung cũng sẽ không đi.

"Khi nào đi, khi nào về ạ?"

Nhưng không ngờ là Jae Kyung đã hỏi, Ji Heon ngạc nhiên lấy điện thoại kiểm tra mail.

"Từ ngày 13 đến ngày 26 tháng 5... tức là đúng 2 tuần sau."

"Ở Jincheon đúng không ạ?"

"Ừ."

Jae Kyung có vẻ như suy nghĩ gì đó một lúc rồi vội lắc đầu. Ji Heon nghĩ 'Quả nhiên là vậy' rồi đặt điện thoại xuống. Tên nhóc này lý nào lại đi huấn luyện tập trung.

Ji Heon đang cố an ủi trái tim ngạc nhiên và ăn cơm thì Jae Kyung bỗng hỏi.

"Cơm hộp ngon không ạ?"

"Ăn thử không?"

Khi Ji Heon đẩy hộp cơm trưa tới, thì Jae Kyung lắc đầu rồi cắn một miếng thật lớn chiếc hamburger đang cầm trên tay. Kwon Jae Kyung có chuyện gì mà lại từ chối ăn thế. Ji Heon nghi ngờ kéo hộp cơm về lại trước mặt mình rồi mới muộn màng nhận ra lý do. Thực đơn hộp cơm tối nay là cơm giá đỗ và cá hồi nướng than.




Sáng thứ Bảy thứ hai sau khi Jae Kyung xuất viện, lâu lắm rồi Ji Heon mới được mở mắt lúc 10h sáng. Anh khó khăn kiểm tra thời gian bằng đôi mắt sưng húp, tới lúc này mới nhận ra là Jae Kyung không có bên cạnh. Jae Kyung dù có huấn luyện hay không, và dù tối ngủ lúc 10 giờ hay 1 giờ sáng thì vẫn mở mắt lúc 6 giờ sáng. Và rồi cậu sẽ ngoan ngoãn nằm bên cạnh cho tới khi Ji Heon dậy, rồi tới khi Ji Heon tỉnh ngủ, cậu mới lặng lẽ ôm lấy anh và hỏi 'Anh ngủ ngon không?'

Có vẻ hôm nay dù có chờ, anh cũng không dậy nên cậu đã ra khỏi chăn trước.

Ji Heon vì ngủ quá nhiều nên uể oải nhấc người dậy và bước xuống giường. Khi anh ra phòng khách, thì Jae Kyung đang ngồi bên dưới ghế sofa, đeo tai nghe và xem điện thoại.

Đang xem video à.

Ji Heon vào bếp uống một ly nước rồi lại trở ra phòng khách và ngồi xuống sofa.

"Em làm gì thế?"

Khi anh vừa hỏi vừa dựa cơ thể uể oải vào lưng ghế sofa, thì Jae Kyung tháo một bên tai nghe ra và hỏi lại "Dạ?"

"Anh hỏi em làm gì? Giờ đang nghe gì đó?"

"Tiếng tim của anh ạ."

"Cái gì...?"

Ji Heon bỗng tự hỏi mình có nghe lầm không.

"Bệnh viện đã gởi qua mail mà. Em đang lắng nghe tiếng tim anh từ đó."

Dường như nghĩ Ji Heon hỏi vì thật sự không hiểu nên Jae Kyung giải thích cặn kẽ.

"Không, anh biết là gì. Anh biết."

Ji Heon vừa bối rối vừa xấu hổ nên chỉ có thể mỉm cười rồi dùng ngón chân gõ nhẹ vào Jae Kyung.

"Này, không phải tiếng tim anh, mà hãy nghe tiếng tim của Jini ấy. Họ đưa nó để em nghe tiếng tim của con mà sao em lại nghe thứ không liên quan thế."

"Em đã nghe rồi. Nghe được một lúc lâu rồi, giờ thì nghe tiếng tim anh."

Jae Kyung vừa nói vừa nắm lấy cổ chân của Ji Heon, rồi cậu tháo tai nghe còn lại và leo lên sofa. Jae Kyung ôm Ji Heon từ bên hông, vừa hôn vừa xoa ngực và bụng một lúc, rồi ngay khi nhìn thấy Ji Heon có dấu hiệu chấp thuận, cậu cứ thế nằm xuống sofa.

"Em làm được không?"

"... Hôm nay là ngày gặp mặt mà?"

"Cái đó thì sao? Dù gì cũng là buổi tối."

Vẫn còn lâu lắm. Jae Kyung lẩm bẩm với vẻ mặt vô lý, rồi tự ý kéo quần đùi của Ji Heon xuống.

Cũng phải, đâu có vấn đề gì khi đây đâu phải nghi thức thiêng liêng cần phải tắm rửa thanh tẩy đâu.

"Nếu giờ cho vào chắc vừa thôi."

Jae Kyung vừa nói vừa cọ xát vùng kín của Ji Heon từ bên trên quần lót.

Đúng như lời cậu nói. Lỗ nhỏ vừa mới bao bọc thứ đó của người đàn ông mấy tiếng trước vẫn còn đang khá mềm mại. Hơn nữa, hình như dư âm của đêm qua vẫn còn chưa hết nên Jae Kyung chỉ nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn thôi mà chúng đã ẩm ướt và bắt đầu co giật.

"Anh không muốn ạ?"

Jae Kyung hỏi như thế rồi ngay khi chạm vào phần mới bắt đầu ướt của quần lót, cậu đã nói "À, không phải nhỉ."

"Không phải không muốn."

Ji Heon mỉm cười nhìn Jae Kyung, cuối cùng bám lấy lưng ghế sofa và nhấc người dậy.

"Anh sẽ leo lên."

Jae Kyung nhướn mày với vẻ mặt như muốn nói 'Bao nhiêu cũng được'.

"Em nằm xuống đi."

Ji Heon nắm cánh tay Jae Kyung để cậu nằm xuống sofa, còn mình thì ngồi dậy. Anh cởi quần lót, thả xuống sàn, sau đó lại leo lên người của Jae Kyung đang nằm trên sofa.

Khi anh kéo cả quần cùng quần lót xuống, dương vật to lớn bỗng nảy ra. Dù vẫn chưa cương cứng hoàn toàn nhưng thứ đó của Jae Kyung đã đủ to lớn và cứng rắn rồi. Ji Heon dùng tay vuốt ve thứ đó vài lần, rồi lập tức quỳ thẳng người lên sofa.

Khi anh cầm lấy dương vật, thứ mà bàn tay to lớn của anh còn khó cầm, rồi đặt nó vào giữa hai chân, thì lỗ nhỏ ướt át đã tự mình đóng rồi mở, thể hiện sự mong chờ. Ngay khi Ji Heon chạm đầu dương vật của Jae Kyung vào nơi đó, thì anh cứ thế mà từ từ ngồi xuống. Lỗ nhỏ, đang nóng lòng từ nãy giờ, mở rộng ra và tham lam nuốt chửng thứ đó của người đàn ông.

"Ưng..."

Dương vật to lớn xuyên vào trong cơ thể, cắt ngang qua bên trong ướt đẫm. Ngay lập tức, trong bụng cảm thấy căng tràn, Ji Heon bám lấy ngực của Jae Kyung bằng hai tay và thở thật mạnh ra "Phù".

"Anh ổn chứ?"

"Ừ."

Ji Heon chầm chậm cúi người xuống và hôn Jae Kyung. Ngay khi anh vừa cúi thân trên vừa nâng mông lên một chút thì Jae Kyung đã dùng tay ôm lấy hai cặp mông của Ji Heon. Trước bàn tay nắn bóp đó, Ji Heon hé môi và mỉm cười.

"Đừng làm thế."

"Em không làm."

Trái ngược với câu trả lời, bàn tay của Jae Kyung bóp mông Ji Heon mạnh hơn. Cậu bóp rồi thả mạnh đến mức để lại dấu cả 10 ngón tay trên làn da tráng nõn, rồi cậu ôm trọn nó bằng hai tay và lắc lư điên cuồng.

"Ư ưng..."

Mỗi khi cặp mông đã trở nên hấp dẫn do tăng cân lắc lư đàn hồi trong bàn tay của Jae Kyung, thì bên trong đang bao lấy dương vật của Jae Kyung cũng cử động cùng. Trước kích thích làm lắc lư xương chậu, những nếp gấp nhỏ li ti tạo nên từ lớp màng nhầy đồng loạt nhấp nhô và tiếp tục chuyển động dữ dội.

Nó quá sướng. Mỗi khi Jae Kyung ôm lấy mông anh, thì cơn run rẩy trong bụng cũng muốn nắm lấy thứ của Jae Kyung giống hệt vậy. Anh vừa chống hai tay lên chiếc bụng rắn chắc của Jae Kyung vừa nâng hông lên để có thể thấy nửa dương vật của cậu, rồi lại hạ xuống.

"Ha a, ha, há..."

Mỗi khi nâng hông lên, lớp màng mỏng được bao phủ bởi chất nhầy chuyển động dữ dội, như đang cố giữ lấy thứ sắp rời khỏi vòng tay của mình.[12]

Bên trong quằn quại dữ dội và tiếc nuối giống như đang bị lấy đi thứ vốn thuộc về mình, sau đó thứ đó được đâm sâu hơn khiến nó tuyệt vọng ôm lấy và siết chặt. Thỉnh thoảng, lớp màng nhầy dính trên bao quy đầu ngứa ran khiến dương vật được rút ra hoàn toàn khi nâng hông cao thêm. Mỗi khi như thế, dịch thể tuôn ra từ lỗ nhỏ khiến giữa chân của hai người ướt đẫm.

Không biết từ khi nào, mỗi khi Ji Heon nhún hông, thay gì tiếng phập thì lại là tiếng lạch bạch vang lên khắp phòng khách. Mỗi khi làn da ướt át rơi xuống và chạm vào, dịch thể nhão nhoẹt bắn ra tứ phía, dính đầy bụng và cả ngực của Jae Kyung.

Ji Heon nghĩ nếu cứ thế này chắc bắn lên mặt luôn mất nên thay vì nhún hông, anh ngồi phịch lên người Jae Kyung và lắc lư hông như thể cọ xát mông mình vào háng cậu.

"Thế này, thích chứ?"

Ji Heon cười hỏi khi nhận ra hai tay Jae Kyung chỉ đang bóp chặt cặp mông của mình. Có vẻ xấu hổ vì bị phát hiện nên Jae Kyung vô cớ bóp thật đau mông của Ji Heon rồi thả ra và nói.

"Anh thích nhỉ."

"Ừ, anh thích..."

Thật ra Ji Heon thích tư thế anh leo lên trên thế này. Nhưng Kwon Jae Kyung không nghĩ tới cái thứ to lớn của mình mà cứ đâm bừa lên và không nghe lời dù anh đã bảo hãy ngoan ngoãn ở yên nên anh đã nói rằng sẽ không làm nó lần nữa.

Nhưng rồi lần này, vì anh mang thai mà cử động của Jae Kyung cẩn thận hơn hẳn nên anh muốn nhân đó làm thử và thấy nó cũng khá khả thi. Đặc biệt, giống như lúc này đây, khi Jae Kyung dùng tay đỡ lấy mông Ji Heon thì dù cho Ji Heon có lắc lư dữ dội cỡ nào hay thậm chí là ngồi xuống hoàn toàn, vẫn thấy an toàn hơn việc tử cung bị kích thích giống như trước đây. Vậy nên khi leo lên trên, Ji Heon đã yêu cầu Jae Kyung tuyệt đối không được bỏ tay ra khỏi mông anh. Tất nhiên là không nói ôm và bóp.

"Em ở yên đi, tư thế hơi..."

Ji Heon vừa nói với Jae Kyung vừa vươn bàn tay đang chống lên bụng cậu ra phía sau và lần này là nắm lấy chân cậu. Cơ thể ngửa ra sau một cách thật tự nhiên khiến điểm mà dương vật kích thích bên trong cũng thay đổi. Khi anh lắc lư hông trong tư thế đó, quy đầu cọ xát vào điểm yếu nhất của anh với một lực vừa phải khiến anh vô thức ngửa cổ ra sau.

"A, há..., a...!"

Ji Heon ngửa cổ ra sau hết mức có thể trong khi rên rỉ và hét lớn theo những gì từ miệng phát ra. Ji Heon một tay đặt trên chân Jae Kyung, tay kia giữ lấy bụng và trêu đùa hông nhiều hơn. Mỗi khi cơ thể nhún lên xuống, dương vật to và cứng lại cọ xát và thâm nhập sâu hơn vào phần nhạy cảm nhất bên trong, rồi lại cào cấu và rút ra hết một lần.

"Ha ư, ức, hư ưng!"

Trước khoái cảm nhấp nháy trước mắt, Ji Heon khó khăn lắc lư hông trong trạng thái ngây ngất. Anh thích tư thế này vì anh có thể điều chỉnh được độ sâu thâm nhập và cũng bởi vì anh có thể tự mình kích thích vào nơi mà anh cảm thấy sướng nhất mà không cần nhờ đối phương.

Với lại hiệu quả cũng rất tốt.

Cơ thể nhanh chóng nóng bừng vì anh chỉ đâm những nơi mỏng manh nhất bên trong mình và kích thích theo cách mà mình muốn. Dù chỉ cử động vài lần nhưng xương chậu đã rung lên tê dại và trong chớp mắt, cơn cực khoái ùa tới. Anh vội vàng cố dang rộng hai chân ra vì muốn làm chậm khoảnh khắc lên đỉnh dù chỉ một chút nhưng vô ích.

"A ức...!"

Cuối cùng, Ji Heon bị cuốn đi bởi cơn sóng khoái cảm khổng lồ dồn dập bên trong, anh nắm chặt chân của Jae Kyung trong khi toàn thân run lẩy bẩy.

"Hức, hư ư..., hư..."

Jae Kyung bật cười nhìn Ji Heon lắc lư cổ và phát ra âm thanh ngắn ngủi giống như ho khan trước cơn cực khoái khô.

"Anh ơi, giờ anh ra sao?"

Để em một mình? Jae Kyung nói như đùa rồi cậu xốc lên một lần trong khi hai tay ôm lấy mông của Ji Heon.

"Vậy giờ em làm cũng được chứ?"

Ngay khi Jae Kyung vừa hỏi xong, cậu đã dập hông mà không thèm chờ Ji Heon trả lời.

"Ha ức...!"

Cậu chỉ dập một lần nhẹ nhàng nhưng cảm giác như đã đâm đến tận nội tạng. Trước cú sốc của sự xâm nhập chắc chắn rất khác so với lúc anh tự làm, khiến Ji Heon vô thức vội vàng nói.

"Quá, mạnh quá, đừng..., con..."

"Em không làm đâu."

Không giống như lời nói, cái khí thế đào bới bên trong vẫn rất tàn ác. Ji Heon cũng biết. Rằng đây thật sự không phải là Jae Kyung chuyển động dữ dội mà chỉ vì anh lo lắng nên mới cảm thấy thế. Nếu so với chuyển động của Jae Kyung trước đây thì nó hết sức cẩn thận và dịu dàng.

Dù vậy, anh không thể không từ từ cúi người về phía trước.

"A ức, ư ư..."

Từ lúc nào, Ji Heon đã nằm lên người Jae Kyung. Để ngăn nó thâm nhập quá sâu do trọng lượng của anh.

"Em đã nói là anh không cần lo mà."

Jae Kyung vừa cười vừa hôn lên má Ji Heon rồi dồn sức vào bàn tay đang ôm lấy mông Ji Heon. Cậu nâng nó vững vàng hơn như thể khoe cho anh thấy rồi lại đâm lên đến khi phát ra tiếng phập, phập.

"Ư ư ưng, hư ức, hư ư."

Bụng nóng đến mức không thể so được với khi nãy. Trước sự thâm nhập đột ngột dữ dội, cơ thể căng cứng và lớp màng nhầy co lại. Bên trong thít lại khiến sự ra vào của dương vật trở nên sít sao và cường độ cọ xát bên trong cũng mạnh hơn.

Có lẽ do hơi nóng sục sôi trong bụng nên toàn thân đổ đầy mồ hôi. Ji Heon vẫn nằm trên người Jae Kyung, thỉnh thoảng rên rỉ như người lên cơn sốt và đón nhận thứ đó của cậu.

Jae Kyung hôn lên trán và thái dương đẫm mồ hôi như thể an ủi Ji Heon, rồi lập tức tóm chặt mông Ji Heon và từ từ nhấc người dậy.

"Ư ưng...!"

Do Jae Kyung ngồi dậy nên thân trên của Ji Heon dựng thẳng theo khiến anh gấp gáp ôm lấy cổ Jae Kyung. Cơ thể cuối cùng đã bao lấy người đàn ông thật sâu như trọng lượng của anh và tự động nhấp hông. Anh không biết làm thế nào để ngừng cái khí thế bản năng chiến thắng nỗi sợ hãi, trước khoái cảm mãnh liệt được dập từ bên dưới, Ji Heon vừa khó khăn đeo bám Jae Kyung vừa la hét.

"Jae Kyung, Jae Kyung à, a..."

Thay vì trả lời, Jae Kyung ngậm núm vú của Ji Heon vào miệng, thứ mà từ nãy giờ nó cứ nổi lên trên chiếc áo thun trắng và quyến rũ cậu.

"Hức...!"

Hơi thở nóng bỏng chạm vào núm vú ướt át được bọc trong lớp vải thưa thớt, đẫm mồ hôi. Khi cậu cắn mút bên trên lớp áo, những sợi vải ướt cọ xát thô bạo lên núm vú ướt át, vốn đã nhạy cảm do vải sượt qua nãy giờ khiến anh choáng váng. Trong nháy mắt, Ji Heon mất sức ở eo và suýt chút nữa đã ngã ngửa ra sau. Khi anh khó khăn lắm mới ôm được cổ Jae Kyung và thở hổn hển, thì Jae Kyung tách đầu anh đang vùi vào ngực cậu ra và nói.

"Anh xắn áo lên đi."

Ji Heon với bàn tay run rẩy, xắn áo thun lên. Lần này, Jae Kyung cắn núm vú còn lại. Cậu dùng môi cắn và dúng đầu lưỡi trêu chọc núm vú đã sưng tròn và có hình dạng khác hoàn toàn lúc trước. Ji Heon cảm thấy như lúc này cả bắp đùi cũng không còn sức.

"A, a a..."

Cuối cùng, Ji Heon cũng ngồi hoàn toàn lên Jae Kyung, ôm cổ và bám lấy Jae Kyung. Đây cũng là lần đầu họ làm tư thế được cho là kích thích núm vú sẽ có thể làm tử cung co thắt thế này, nhưng khi làm thử một hai lần và xác nhận không có vấn đề gì thì sau đó không có gì để dè dặt cả.

Tất nhiên, nếu nhìn kỹ thì cậu chỉ cắn nhẹ bằng môi và chạm bằng đầu lưỡi. Cậu không thể cắn mạnh hay mút đến mức núm vú tê dại như trước được. Dù vậy, toàn bộ ngực, bao gồm cả núm vú đều đã trở nên quá mẫn cảm nên anh nhanh chóng cảm thấy đờ đẫn.

Ngay cả bây giờ, trong nháy mắt, các ngón chân bắt đầu cụp lại và khớp gối tê tái. Trước cảm giác có gì đó ồ ạt tuôn trào từ bên trong, Ji Heon vội vàng kéo áo xuống.

"Ngừng lại... Jae Kyung à, giờ ngừng lại đi."

Khi anh vừa thở hổn hển vừa nói, thì Jae Kyung không cắn ngực từ trên áo nữa dù vẫn tỏ vẻ tiếc nuối. Thay vào đó, cậu hôn như mổ lên môi Ji Heon rồi lên tiếng ngay khi Ji Heon dùng cả hai cánh tay ôm cổ cậu.

"Em bỏ tay ra chút nhé."

Jae Kyung vừa nói vừa rút bàn tay đang đỡ mông ra, rồi cứ thế cậu ôm lấy lưng của Ji Heon và cẩn thận đặt anh nằm xuống sofa. Một chân Ji Heon gác lên lưng ghế, còn chân kia thì gác lên vai cậu, sau đó lại bắt đầu đẩy hông.

"Há, á, a á...!"

Hai chân mở rộng để thâm nhập sâu hơn. Và lực dập vào bên trong cũng trở nên mạnh hơn. Lực của thứ đó ra vào và lục tung bên trong vô cùng hung bạo khiến Ji Heon chợt thấy sợ hãi. Anh biết rằng Jae Kyung chắc chắn sẽ tự biết lo liệu nhưng vẫn không thể nào không thấy bất an.

"Hộc..., hộc..."

Ji Heon thở sâu và dùng hai tay nắm lấy bên trong bắp đùi của mình. Anh giữ nó gần vùng háng nhất có thể và chuyển động hông cùng Jae Kyung. Nếu làm thế này thì ngay cả khi Jae Kyung có đẩy vào thô bạo tới đâu đi nữa thì cũng không có chuyện kích thích tới tận nơi nguy hiểm. Giờ làm ở bất kỳ tư thế nào, anh cũng phải mở ra cỡ này thì mới thấy nhẹ nhõm.

Dù vậy cũng đủ sướng rồi. Mặc dù không thể cảm nhận được khoái cảm như thể bên trong cùng bị nghiền nát khi vùng đáy chậu bị ấn vào xương chậu cứng cáp, nhưng ngoài điều đó ra thì tất cả mọi cảm giác choáng váng đều chạy dọc khắp toàn thân. Nhờ mang thai mà cơ thể trở nên nhạy cảm không thể so với trước đây.

Nó quá mức nên đôi khi anh cũng thấy lo. Nếu chỉ có mình anh như thế này thì phải làm sao, nếu chỉ mình anh sướng thì phải làm sao. Nhưng khi nhìn tình trạng của Jae Kyung thì có vẻ không phải như vậy. Dù là tần suất hay tốc độ hồi phục hay là thời gian xuất tinh đi nữa, nó đều giống hệt lúc trước khi mang thai. Trái lại, dạo gần đây, phản ứng của anh càng mãnh liệt thì có vẻ độ thỏa mãn càng cao.

Lần này, Jae Kyung cũng dập thật nhanh rồi cuối cùng là xuất tinh lên bụng Ji Heon, sau đó, cậu lập tức ôm lấy Ji Heon, vùi mặt vào ngực anh và nói với giọng rất hài lòng.

"Tốt rồi. Giờ em có thể cầm cự đến hết buổi gặp mặt với thứ này."[13]






Địa điểm gặp mặt là nhà hàng Hàn Quốc ở Jongro.

Mặc dù một trong hai chú rể tương lai đang mặc vest và ngồi với biểu cảm giống như người bị kéo tới, nhưng bầu không khí buổi gặp mặt không tệ lắm.

Thật ra là không có gì tệ cả. Ngoài Kwon Jae Kyung ra thì mọi người đều là những người bình thường có kỹ năng xã hội và trí tuệ vô cùng bình thường, một số còn rất hòa đồng. Hơn nữa, vì họ là quan hệ chưa kết hôn chứ đã có con nên đây chẳng khác gì một bữa ăn họp mặt gia đình. Ba mẹ hai bên gia đình cũng không gọi là Jae Kyung-ssi, Ji Heon-ssi, mà gọi là Jae Kyung của chúng ta, Ji Heon của chúng ta, như thể gọi con trai của mình, khiến bầu không khí trở nên thân mật hơn.

Với lại không ngờ rằng Jae Jun đóng vai trò rất lớn trong việc tạo nên bầu không khí hòa hợp thế này.

Jae Jun không còn là cậu học sinh cấp hai ở tuổi dậy thì mặc cảm và đi nói xấu em trai nữa. Cậu đang theo học ngành Nhân văn học ở Cambridge, cậu mang tất cả những hình ảnh tích cực khi mọi người nói đến một du học sinh tại trường đại học danh tiếng. Vẻ ngoài sáng sủa, trang phục chỉnh tề và nói chuyện hóm hỉnh.

Dường như Jae Jun muốn khoe ra dáng vẻ đã thay đổi của mình với Jae Kyung. Không phải là khoe khoang lộ liễu, mà chỉ muốn thể hiện ra dáng một người anh, gạt bỏ quá khứ kém cỏi của bản thân và tái sinh thành một người không có gì để thua kém nữa.

Bất kể là gì thì với lập trường của Ji Heon cũng đều là việc đáng biết ơn cả. Anh rất biết ơn vì cậu đã cố tình đến và lấp đầy chỗ và cũng rất biết ơn khi cậu nhiệt tình khuấy động bầu không khí. Và hơn hết, là thật tuyệt khi cậu nhắc về rất nhiều ký ức ở Ilsan. Ji Heon biết người lớn tò mò về thời gian anh ở Ilsan nhưng khi nghĩ đến lúc đó Jae Kyung chỉ là học sinh tiểu học thì anh thấy cắn rứt lương tâm nên tuyệt đối im lặng về chủ đề này - với lại Kwon Jae Kyung thì giữ im lặng ở mọi chủ đề - thật biết ơn khi Jae Jun đã thay anh lên tiếng.

Tất nhiên, cậu bỏ qua phần bản thân cư xử kém cỏi và chỉ nói gói gọn một cách đẹp đẽ nhất có thể, nhưng ý chính của câu chuyện vẫn không có gì thay đổi. 'Đối với Jae Kyung, anh Ji Heon giống như thần tượng vậy và với em, anh cũng là thần tượng, chỉ cần em nói chuyện với anh là Jae Kyung ghen tỵ biết bao nhiêu, ôi trời, khi đó em không thể tưởng tượng được hai người sẽ có quan hệ thế này, nhưng có vẻ trên đời thật sự có thứ gọi là nhân duyên, em cũng thật sự vui mừng khi anh trở thành gia đình em, thật ra hôm nay em đến buổi gặp mặt là vì anh Ji Heon hơn là Jae Kyung đấy ạ', cậu thậm chí còn kết thúc bằng một lời nhận xét rất đúng ý của người lớn.

"Khi đó anh thật sự đã rất tốt với em ạ."

"Anh đối với tất cả mọi người đều tốt."

Ngay khi Jae Jun vừa dứt lời, Jae Kyung đã thẳng thừng phản bác. Người không biết nếu nghe thì giống như đang nói đỡ thêm nhưng Jae Kyung thì không đời nào có chuyện đó. Nhìn thế nào cũng thấy đây là lời nhắc nhở thâm thúy rằng không phải chỉ đối tốt với một mình Kwon Jae Jun anh đâu nên đừng có mà nhầm tưởng. Phu nhân Shim biết điều đó nên nhanh chóng giải quyết, giả vờ nói thêm vào lời của con trai.

"Thật sự ai có hỏi gì cũng luôn tử tế trả lời và cho biết một cách chi tiết. Mỗi lần gặp mặt, tôi đều cảm thán rằng làm sao một cậu học sinh lại ngay thẳng như thế. Tôi cũng thường xuyên bảo Jae Kyung rằng hãy noi theo gương và học hỏi thật nhiều từ anh Ji Heon."

May thay, nhờ sự hỗ trợ nhanh chóng của phu nhân Shim, nên ba mẹ của Ji Heon chỉ cười với gương mặt hài lòng mà không hề nhận ra cuộc đấu trí của hai anh em.

Như vậy, vì đa số các thành viên đều là người hòa đồng và có kỹ năng xã hội tốt nên dù có một người lạc quẻ như Kwon Jae Kyung cũng không lộ ra. Nói chính xác hơn thì không có thời gian để lộ ra. Với lại, vì cái tên lạc quẻ đó chỉ giả vờ cư xử điềm đạm bình thường trước mặt cha mẹ Ji Heon nên bầu không khí rất yên bình.

Nhờ đó mà Ji Heon không bận tâm những chuyện khác mà có thể dồn toàn lực vào việc kiềm chế cơn thèm ăn của mình khi đồ ăn được mang ra.

Lúc chưa ý thức được, ăn thì không biết sao chứ món Hàn có lượng carbonhydrat cao đáng kinh ngạc. Gia vị dù làm từ tương ớt hay nước tương thì đều có vị ngọt bằng cách thêm đường hoặc mật ong. Vậy nên dù cùng là thịt, nhưng anh không động tay vào thịt nướng mà cố gắng chỉ ăn bossam (thịt lợn luộc cuốn rau) mà thôi, nhưng cuối cùng, một cuộc phục kích bất ngờ xuất hiện.

"Đây là bánh gạo làm từ bột đậu và Pudding Hallabong (loại quýt đặc sản của đảo Jeju) ạ. Bên cạnh là Gaesung Yakgwa được làm thành miếng vừa ăn."

Từ khoảnh khắc món tráng miệng được trang trí bằng hoa đẹp mắt đặt trước mặt thì Ji Heon đã không thể tỉnh táo nổi. Hương vị ngọt ngào của đậu đỏ cũng hấp dẫn đấy nhưng hình ảnh chiếc Pudding Hallabong dai dai không thể nào ngon miệng hơn được nữa. Sống trên đời, anh chỉ mới ăn pudding 2 lần, khi đó anh cũng nghĩ rằng rốt cuộc tại sao lại ăn nó, món này có gì đẹp, nhưng giờ anh nghĩ mình sắp phát điên mất nếu không cho toàn bộ thứ dai dai đó vào miệng ngay lập tức. Anh cũng muốn ăn cả yakgwa bên cạnh. Bột nhào với mật ong được chiên rồi phủ dầu mè và si rô thì không thể nào mà không ngon được. Thậm chí kích thước cũng vừa đủ để ăn một miếng lớn.

"Anh ơi, nếu muốn ăn quá thì cứ ăn một chút đi."

Jae Kyung khẽ thì thầm khi nhìn thấy Ji Heon không thể rời mắt khỏi đĩa bánh.

"... Không đâu."

Ji Heon vẫn vừa nhìn pudding dai dai vừa lẩm bẩm. Chỉ với một lượng nhỏ miến trộn mà khi nãy anh không nhịn được mà ăn đã vượt quá lượng đường cho phép của hôm nay. Nếu ăn cả cái này thì chấm dứt luôn.

"Sao thế? Đồ ăn có vấn đề gì à?"

Ji Soo ngồi bên cạnh, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người và hỏi.

"Không, không phải thế. Giờ anh đang hạn chế đường."

Trước lời nói của Ji Heon, hai người mẹ lập tức hỏi "À, vì tiểu đường hả?"

"Dạ vẫn chưa. Nhưng con nghe nói quản lý trước vẫn tốt hơn."

Hai mẹ đồng thời tiếc nuối "Ôi trời."

"Vậy cho Jae Kyung đi."

Ba Ji Heon lên tiếng như thể nhớ ra Jae Kyung thích ăn đồ ngọt.

"Dạ không, con cũng không ăn."

"Vậy à? Sao thế, chia sẻ nỗi đau hả?"

"Dạ."

Khi Jae Kyung nghiêm túc đáp lại lời nói đùa, thì ba Ji Heon bật cười thật lớn. Mẹ Ji Heon cũng nhìn Jae Kyung với nụ cười nở trên môi rồi nói với mẹ Jae Kyung đang ngồi cạnh cậu.

"Jae Kyung dịu dàng ghê. Trước đây khi cùng ăn cơm tôi cũng đã thấy rồi, thằng bé ở bên cạnh chăm lo kỹ lưỡng từng chút một. Làm thế nào mà có thể nuôi dạy thằng bé tràn đầy yêu thương như thế."

"À... vâng..., Jae Kyung... vâng, đúng thế, thằng bé... giàu tình cảm... ô, hô, hô hô hô..."

Đứa con trai mà đi đâu cũng nghe là 'tên thô lỗ, tên ngạo mạn, tên chỉ biết mỗi mình mình', nhưng bất ngờ được đối xử như đứa con đáng yêu khiến phu nhân Shim không biết phải làm thế nào. Jae Jun ở bên cạnh cũng méo miệng một lúc, rồi dường như không muốn cứ thế bỏ qua nên cậu nói như đùa.

"Nhưng chịu đựng cùng nhau thế này có thể chia sẻ nỗi đau được ạ? Không phải thằng nhóc Jae Kyung chỉ đang phô trương thôi đấy chứ?"

"Ầy, không đâu. Dù chỉ nói thôi cũng đã biết ơn biết bao nhiêu."

Jae Kyung thật biết cách hiểu tâm tư mọi người và giàu tình cảm. Ji Heon nhìn mẹ mình liên tục khen ngợi Jae Kyung và thầm nghĩ trong lòng. Liệu khi mẹ mang thai, ba có một mình ăn ngon không nhỉ. Vậy nên mới càng thấy cảm động hơn đối với Jae Kyung.

Cũng phải, nếu xét theo tính cách của ba anh thì dù vậy ông vẫn hơn những tên khác. Không phải là không tinh ý mà là hơi thiếu tính tế. Có lẽ lúc đầu ông cũng nói không ăn nhưng ngay khi mẹ nói rằng 'Đừng lo cho em mà anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt đi' thì khả năng cao là ông sẽ gọi hết tất cả những thứ muốn ăn. Không, chắc chắn là sẽ như thế.

Nếu nghĩ như thế thì Jae Kyung, người đã mạnh mẽ cầm cự món tráng miệng trong mấy ngày, mặc cho anh có ngăn cản thế nào đi nữa, thì đã đủ tư cách đáng yêu rồi. Đầy tràn luôn ấy chứ.

Ji Heon xúc động nhìn cái tên đáng yêu ngồi đối diện mình. Cái tên đáng yêu đó đang trừng mắt như muốn ăn thịt Jae Jun, người đang ăn Gaesung Yakgwa mà cậu đã từ chối. Và cho tới tận khi buổi gặp mặt kết thúc, ánh mắt của cái tên đáng yêu đó dành cho anh mình không hề giảm đi sát khí chút nào.





Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, mọi người cùng nhau gởi lời chào ở trước nhà hàng. Tới khi chiếc taxi chở gia đình Ji Heon về Ilsan biến mất khỏi tầm mắt, thì phu nhân Shim mới quay lại nói.

"Chúng ta cũng phải lập tức xuất phát thôi. Trước đó, Jae Kyung con không có gì muốn nói với anh hả?"

Jae Jun cho biết lần này chỉ đến Hàn vì buổi gặp mặt chứ không có lịch trình nào khác. Phu nhân Shim quyết định sẽ đưa Jae Jun ra sân bay Incheon vì cậu phải lên máy bay ngay lập tức mà không kịp thở do đang trong học kỳ.

"Nhanh lên, không nói với anh hả?"

Jae Kyung ngơ ngác với biểu cảm 'Rốt cuộc nói gì?' rồi như muộn màng nghĩ ra gì đó, cậu nói với Jae Jun "À."

"Khi anh làm thì tôi không đi đâu." (Buổi gặp mặt gia đình/ đám cưới)

"Kwon Jae Kyung!"

Bên cạnh phu nhân Shim đang tức điên lên, Jae Jun giễu cợt "À, ừ, cảm ơn."

"Đang lo sợ em đi đây."

Jae Jun đáp lại với giọng điệu hết sức nhàn nhã, như thể ngay từ đầu đã không mong đợi.

"Anh cũng thấy tốt hơn là anh Ji Heon nên đến một mình."

"Tôi không đi nhưng sao anh ấy lại đi chứ."

Ngốc hả? Jae Kyung không hề cười mà nghiêm túc nói.

"Anh không biết câu vợ chồng là đồng tâm đống thể à? Cũng phải, không kết hôn thì làm sao mà biết. Sau này cả đời chắc cũng không biết."

"À vâng. Tôi đã nghe rất rõ lời của người có thành tựu lớn nhất cuộc đời là cưới chạy bầu rồi."

"Đâu phải. Tôi còn đạt huy chương vàng ở Olympic nữa."

Jae Kyung thẳng thừng đáp trả.

"Tôi sẽ sớm đạt danh hiệu 2 năm liên tiếp và 8 huy chương."

"À, được rồi..."

Thật đỉnh ạ. Jae Jun vừa nói vừa không mất đi nụ cười thong thả cho tới cuối cùng.

"Vậy tuyển thủ Kwon Jae Kyung, nhất định phải đạt danh hiệu Olympic 2 năm liên tiếp đấy nhé và nếu có thể thì đừng ly hôn ạ."

Jae Jun gởi lời chúc với giọng điệu mỉa mai một cách công khai, rồi nhếch miệng và quay đi. Cậu thư thả bước về phía xe của mẹ trong khi bỏ một tay vào túi quần, rồi khi đang mở cửa ghế phụ và cho nửa người vào thì cậu dừng lại, đột nhiên bật trở lại và hét lớn.

"Em không tới là giúp rồi đó, thằng quỷ? Đứa không biết trước sau như em tới chỉ tổ cản trở thôi! Cái thằng không biết gọi anh với anh của mình thì đi đâu chứ? Ai gọi tới hả? Hả? Gọi hả?"

Phu nhân Shim ép Jae Jun, người cuối cùng không thể kìm được cơn giận và bắt đầu cãi vã, ngồi xuống ghế phụ. Và rồi bà cũng nhanh chóng leo lên ghế lái, sau đó hét lên qua khung cửa sổ hé mở "Hôm nay vất vả rồi! Chắc Ji Heon mệt lắm nên mau về nhà nghỉ ngơi đi!" rồi khởi động xe.

Jae Kyung nhìn chiếc xe chở anh mình xa dần với tốc độ thật nhanh và nở nụ cười kiêu ngạo "Hứ". Biểu cảm như muốn nói 'Mình thắng rồi.'[14]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me