TruyenFull.Me

[BL Harem] Tỉnh Dậy, Tôi Thấy Mình Ở Trong Con Game Thẻ Bài Hướng Nữ Từng Chơi

[ 137 ]

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

― Phải, quả là một ngọn hải đăng rực rỡ mà.

Lydon lắc đầu, khó chịu với giọng nói trầm thấp vọng lên trong đầu. Ở phía bên kia tầm nhìn, Cadell đang nhảy cẫng lên và reo hò đầy phấn khích.

"Cuối cùng! Cũng! Xong! Rồi!"

Lydon cũng giơ hai tay lên ăn mừng, chẳng rõ nên phấn khích vì điều gì, nhưng nếu Cadell vui, y cũng vui theo.

Sau khi vượt qua thử thách cuối cùng, họ quay lại hành lang mà họ từng bước vào khi đến ngôi đền này. Không như lần đầu, lần này họ có thể thấy rõ một cột sáng rực rỡ ở cuối hành lang.

Cadell cùng Lydon tiến đến cuối hành lang, mang theo Ban và Lumen vẫn còn bất tỉnh.

"Các cậu vất vả rồi. Stella sẽ chữa lành cho mọi người, nên đừng oán trách Hesonia của ta quá."

Nàng đứng đó, quay lưng về phía cánh cửa đá khổng lồ. Cadell theo bản năng nhận ra cánh cửa kia chính là 'Cánh Cổng Giải Thoát'.

Một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể Stella. Năng lượng yên bình, vô hình ấy dịu dàng xoa dịu những vết thương khắc sâu và thấm vào từng vết rách rỉ máu.

Cadell khẽ cất lời khi cảm thấy cơ thể mình dần dịu đi.

"...Hesonia đâu rồi?"

"Anh ấy đang chuẩn bị."

"Chuẩn bị?"

"Cậu là người đầu tiên vượt qua thử thách. Cũng là người mà Hesonia yêu thích nhất. Anh ấy nói sẽ trao cho cậu tất cả... Ừm. Có lẽ, nên nói là anh ấy sắp tan biến rồi chăng?"

Cadell còn chưa kịp hết bàng hoàng trước lời nói đó thì luồng năng lượng từ Stella đã lan sang Ban và Lumen đang nằm bất tỉnh. Một làn gió mát thổi qua, sắc mặt nhợt nhạt của hai người dần hồi phục lại.

"Cadell, cậu muốn vào trước chứ?"

"Thật sự được á?"

"Người kế thừa Hesonia chính là người này."

Cô mỉm cười dịu nhẹ, ánh mắt lướt về phía Lydon đang tựa vào tường. Như thể cảm nhận được điều gì đó khác thường, Lydon ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Cánh cổng Giải thoát.

"Cadell là người có mối liên kết sâu sắc nhất với người kế thừa, nên cậu có quyền vào trước. Stella cũng sẽ cho phép điều đó. Trong lúc đó, ta sẽ chăm sóc những đồng đội quý giá của Cadell!"

Không có lý do gì để chần chừ nếu toàn bộ Đội lính đánh thuê không cần tập trung đông đủ. Nhờ năng lượng của Stella, họ cũng đã hồi phục đôi chút, mà việc phá giải phong ấn của Lydon đâu cần cả đội chứng kiến.

Cadell gật đầu chậm rãi, gọi tên Lydon. Khóe môi Lydon khẽ nhếch lên, y nhanh chóng bước đến đứng cạnh Cadell.

"Anh sẵn sàng phá phong ấn chứ?"

"Ta cần phải chuẩn bị à?"

"Ý là chuẩn bị tinh thần ấy... Thôi, khỏi vậy. Đi nào."

Ngay khi Cadell đứng trước cánh cổng, một cửa sổ hệ thống mới lập tức hiện ra như thể đã chờ sẵn.

「'Cánh Cổng Giải Thoát' đã mở」

「Linh hồn của Kỵ sĩ 'Lydon' và Thất Hiệp Kỵ 'Hesonia' cộng hưởng」

...

Cảnh tượng phía sau Cánh cổng Giải thoát hoàn toàn khác với nội thất của ngôi đền. Không còn những khối đá tối tăm, thay vào đó là các tinh thể trắng tinh xếp dọc tường, phản chiếu ánh sáng rực rỡ khắp nơi.

Cadell vượt qua mặt sàn tinh thể gồ ghề. Ở giữa căn phòng, Hesonia đứng quay lưng lại. Chỉ đến khi Lydon càu nhàu rằng ông lại xuất hiện nữa, Hesonia mới xoay đầu lại.

Ở khoảng cách gần, gương mặt Hesonia đầy cương nghị và mang khí chất anh hùng cao vời vợi, nhưng cũng phảng phất nỗi cô độc.

Sau khi lướt nhìn Lydon, ánh mắt Hesonia chuyển sang Cadell. Dù đối diện với ánh nhìn sắc bén, giọng nói của ông vẫn trầm tĩnh vang vọng khắp căn phòng.

"Một Tiên tộc mù mờ mọi thứ xung quanh, chỉ biết quan tâm đến bản thân. Cậu lại có thể đưa y tới tận đây."

"Có vẻ ông đã nhìn thấu Lydon rồi đấy."

"...Cậu muốn cứu y không?"

Cadell không hề biết Hesonia là một Tiên tộc, cũng không biết phong ấn trói buộc tự do của Lydon là do ông tạo ra.

Nhưng trong ánh mắt dò hỏi của Hesonia, cậu có thể đọc được dấu vết của năm tháng đã qua. Một kiếp sống trong bóng tối, một tia hy vọng nhỏ bé không thể buông bỏ. Một nỗi hối tiếc chân thành vẫn còn lưu luyến trong thân xác thử thách ngay cả sau cái chết.

'Khiến mình nhớ về Hyron.'

Cảm xúc ấy giống hệt như sự lưu luyến mà cậu từng cảm nhận nơi Hyron. Vì thế, Cadell lựa lời thật cẩn thận, không muốn làm tổn thương linh hồn sắp kết thúc một cuộc đời đơn độc.

"Tôi đã hứa với Lydon và tộc của y, rằng sẽ trao lại tự do bị tước đoạt ấy. ...Tôi sẽ giữ lời."

Mọi thứ đều bắt đầu vì sự sống còn của cậu, kể cả lời hứa với Hyron. Nhưng Cadell chưa từng, dù chỉ một lần, xem nhẹ lời hứa đó.

―Thật là. Một sự tự tin vô lý đến đáng kinh ngạc, Cadell.

Cuối cùng, Cadell cũng nhìn thấu sự chân thành mơ hồ mà Hyron từng gửi gắm.

Hesonia nhìn sâu vào đôi mắt cứng cỏi của Cadell. Sự kiên định không lay chuyển ấy như khơi lại cảm xúc đã bị quên lãng từ lâu.

"Nếu khi xưa ta có một người như cậu bên cạnh, có lẽ......"

Hesonia thở dài, như thể đang hồi tưởng quá khứ xa xăm. Hối hận và luyến tiếc lướt qua gương mặt cứng cỏi của ông.

Lydon im lặng quan sát hai người, cuối cùng cũng không chịu nổi mà xen vào.

"Đừng có nhìn chằm chằm vào con người của ta nữa."

Giọng y có vẻ đùa cợt, nhưng ánh mắt nhìn Hesonia lại chẳng thân thiện chút nào. Cadell huých nhẹ y khi y định ôm lấy mình, còn Lydon thì giả vờ phụng phịu.

Chỉ lúc đó Hesonia mới chuyển sự chú ý sang Lydon, ánh nhìn lạnh hơn hẳn.

"Từ giờ ta sẽ giải phong ấn cho ngươi."

"Có thể nhanh lên không? Ta còn muốn ăn tráng miệng nữa."

"Trước đó, ngươi phải hiểu rõ nghĩa vụ sẽ đặt lên vai mình."

Lời nói tiếp theo của Hesonia khiến Cadell không thể che giấu nỗi ngạc nhiên và lo lắng, còn Lydon thì thể hiện rõ sự phản đối đầy bực bội.

"Không muốn. Tại sao ta phải đi giải thoát mấy Tiên tộc khác? Ta chỉ muốn sống vui vẻ với Cadell thôi."

"Đó là điều kiện."

"Vậy thì đổi điều kiện đi."

"Không thể."

Cadell nhìn vẻ mặt u ám của Lydon, trong lòng lặng lẽ suy ngẫm.

'Việc Hesonia trực tiếp tham gia phong ấn Tiên tộc đã bất ngờ, mà việc ông ấy giao toàn quyền phong ấn lại cho Lydon còn sốc hơn...'

Nếu đúng như vậy, các Tiên tộc bị phong ấn bởi sức mạnh của Hesonia mà giờ Lydon kế thừa, sẽ có thể được giải phong ấn mà không cần qua thử thách đền thờ. Nếu họ muốn, thế giới bên ngoài luôn có người sẵn sàng giúp đỡ.

'Nghe thì cũng tuyệt đấy, nhưng trao quyền lực to lớn như vậy cho Lydon liệu có ổn không thế? Hesonia này, bộ ông sống trong đền quá lâu đến mức muốn buông tay hết mọi thứ rồi à?'

Sự thiếu hứng thú của Lydon thể hiện rõ qua gương mặt nhăn nhó chán chường. Cadell tự hỏi Hesonia đã nhìn thấy gì nơi Lydon để đưa ra quyết định đó. Tuy chẳng phải chuyện của mình, nhưng nó khiến cậu không yên lòng.

Vì vậy, sau tất cả, khi chuẩn bị giải phong ấn cho Lydon, Cadell nói hết mọi suy nghĩ.

Hesonia nhìn Cadell đang chau mày nhìn qua lại giữa ông và Lydon, rồi chậm rãi cất lời.

"Nếu đã sẵn sàng cho sự giải thoát, thì đừng chần chừ mà hãy lan truyền sức mạnh của ta. Cho đến lúc đó, sức mạnh ấy sẽ toàn tâm hỗ trợ cậu."

"...Nghĩa là."

"Người nhận được sức mạnh không phải là cậu, Cadell Lythos, mà là người sử dụng nó. Hãy tiếp tục dẫn dắt vận mệnh của người kế thừa theo hướng đúng đắn."

Cadell mím môi suy nghĩ, nhưng Hesonia chẳng đợi cậu do dự. Ông đã quyết định rồi.

"Cuối cùng thì, đã đến lúc nói lời tạm biệt với cuộc đời."

Giọng ông dần mờ nhạt, như hơi thở cuối cùng của một người đã sống trọn kiếp với đầy hối tiếc.

"Hesonia...?"

Giọng nói nghẹn ngào của Cadell xé tan bầu không khí. Trong chớp mắt, ông biến mất. Chỉ còn một vật thể không rõ tên nằm trên sàn nơi ông vừa đứng.

Đó là một viên ngọc nhỏ, trắng tinh như tuyết, thoạt nhìn như một viên trân châu. Cadell cúi xuống nhặt nó lên. Bản năng mách bảo cậu rằng đây là 'Sức mạnh Giải thoát' của Hesonia.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt giao với ánh nhìn lặng lẽ của Lydon đang chăm chú nhìn viên ngọc lấp lánh trong tay cậu.

"Em muốn ta sở hữu sức mạnh này sao?"

"Chọn hay không là ở anh, tôi không thể ép buộc anh làm điều mình không muốn. ...Nhưng mà."

Bàn tay đang cầm viên ngọc từ từ siết chặt lại, áp lực nhẹ dần bao phủ lòng bàn tay. Cadell cố ghi nhớ cảm giác mong manh ấy.

"Hyron, Hesonia, tất cả các người... ai cũng muốn tự do. Tôi không hiểu vì sao để có được quyền vốn dĩ là lẽ tự nhiên ấy, mọi người lại phải chết."

Cadell mở tay ra. Một làn ấm áp bao trùm lấy ánh sáng nơi viên ngọc phát ra.

"Nên... Ừm. Tôi muốn anh có được sức mạnh này."

Khóe môi Lydon nhếch lên khi y nhìn viên ngọc lấp lánh. Bàn tay vươn ra chạm nhẹ vào lòng bàn tay Cadell, rồi nắm lấy viên ngọc.

"Vậy thì ta nhận nhé?"

Y nghịch viên ngọc trong tay, rồi bất chợt bỏ vào miệng. Đầu lưỡi khẽ liếm như muốn cảm nhận vị của nó, rồi y nuốt xuống.

"Nếu có Cadell bên cạnh, chắc cũng thú vị lắm đấy."

Chờ đợi dài lâu, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me