TruyenFull.Me

Bl Trai Bao End

"Bỏ súng xuống đi, một mình cậu có thể chiến đấu được...nhưng có thể bảo vệ được người của mình không?"

Lần đầu tiên Tuệ Dương biết đến hai từ "trách nhiệm" là khi lên làm lão đại, y nhìn anh em của mình bị thương nằm bệ rạc khắp nơi. Thấy y định bỏ súng xuống, anh em còn tỉnh táo níu lấy gấu quần, lắc lắc đầu.

"Lão đại...đừng! Chúng tôi may mắn được cậu thu nhận, nhân lúc này cứ bỏ chạy đi!"

Tuệ Dương nhắm mắt lại, đem súng ném về phía trước, giơ hai tay lên đầu hàng. Thủ hạ của bên đối thủ chỉ chờ có thế, đè y xuống đất rồi còng lại tay, bịt mắt lại để dẫn đi.

"Lũ chúng mày tuyệt đối...không được làm hại đến anh em của tao nữa!"

Bị đem vứt ở tầng hầm bẩn thỉu ẩm mốc, suốt hai ngày trời chúng cứ để mặc y nằm ở đấy. Lão đại còn nghĩ sẽ bị giết rất thê thảm rồi vứt xác cho chó gặm đi. Nhưng đúng là thà bị giết còn hơn...

Khi được tháo băng mắt, y thấy tay mình bị xích lại, xung quanh tường bám đầy rêu ẩm mốc. Một gã đi xuống, cầm lấy đầu dây xích rồi kéo y lên trên. Được hít thở không khí trong lành khiến đầu óc y thanh tỉnh hơn.

"Bắt đầu trò vui nào"

Trước tất cả đàn em của chúng và cả anh em của y bị bắt tới. Tuệ Dương bị xích treo lên, lột bỏ toàn bộ quần áo. Không nhớ nổi đã bị bao nhiêu tên xâm hại làm nhục nữa, y gào lên thống thiết, đạp vào những ai muốn tới gần. Cuối cùng bị ép uống thuốc kích dục tới mê sảng, lúc tỉnh lại đã bị đưa xuống tầng hầm rồi.

"Ngất lâu quá đấy, bị địt suốt mười mấy tiếng mà không tỉnh lại à?"

Tuệ Dương nhìn gã đang đâm sâu gậy thịt vào trong, gã bóp lấy cổ y, ép phải đạt tới cao trào cùng lúc với gã.

Thuốc kích dục hết tác dụng, Tuệ Dương quặn người lại giảm đi cơn đau, phía dưới tê nhức như muốn phế rồi. Máu cũng đã chảy ra, Tuệ Dương co quắp chân lại, không khí ở dưới quá ẩm ướt, hít sâu một cái cũng thấy khó thở rồi.

.

"Nào, kéo con đĩ ra đây ra cho ăn"

Chúng mở hộp thức ăn cho chó rồi đổ xuống bát bẩn thỉu, một tên ấn đầu y bắt ăn, y kiên quyết ngậm chặt miệng. Chúng nóng máu, đánh đập một trận rồi lại bắt uống thuốc, làm nhục đến bất tỉnh mới thôi.

Tròn một tuần, y gần như người chết khi không ăn gì. Bụng bị bắn nhiều tinh dịch không được tẩy rửa, những vết thương có phần lở loét. Chúng vẫn chưa muốn y chết vội, lại đưa lên trên để chữa trị khỏi đã.

Bị trói chặt trên giường, y muốn lên tiếng nhưng miệng đã bị dán băng dính. Tới khi chúng phát hiện ra y đại tiện ngay trên giường liền tức điên lên. Miễn cưỡng đưa đi tắm rửa sạch sẽ rồi nhét đồ cắm vào, một tuần mới được đi nặng một lần, đi nhẹ phải quỳ xuống cầu xin, dám tiểu tiện khi chưa cho phép sẽ phải liếm sạch chỗ đó.

Y sợ đến mức chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân đã vô thức lùi về sau, đau đớn nhất là những lần bị hai tên chơi cùng một lúc. Tuệ Dương bị khủng bố tinh thần lẫn thể xác đến kiệt quệ. Ngày được thấy ánh mặt trời, mắt y thậm chí còn không thể nhìn rõ được màu sắc nữa.

Ba tháng trời, dài đằng đẵng như ba thế kỉ. Tuệ Dương khi được đưa tới bệnh viện đã tụt đến 15kg, bệnh dạ dày chuyển biến xấu, vai bị bẻ gãy không được chữa trị kịp thời dẫn đến tổn thương lâu dài. Nhưng ngoài những vết thương thể xác ấy, tinh thần y còn tổn thương hơn thế. Người đưa y vào bệnh viện, hóa ra cũng là người đẩy y vào chốn địa ngục ấy.

Chính vì lẽ đó, lão đại khi thấy Từ Nhiễm liền hết mực yêu thương và muốn bảo vệ. Y sợ cậu sẽ bị tổn thương, bị ám ảnh. Trên hết, đậu hũ non còn từng là giáo viên, đối với người chưa được đi học hết cấp 3, lại không thể tìm một công việc bình thường sẽ thấy kính trọng nhiều hơn nữa.

.
.
.

"Hikaru, không cắn nữa, tôi bẻ trật hàm em đi đấy"

Chỗ tay y cắn sâu hoắm lại, Toru giật ra không cho tiếp tục nữa. Tuệ Dương dùng tay còn lại định tát vào mặt hắn, nhưng Toru không để y được toại nguyện.

"Khốn nạn...Toru, chi bằng anh bẻ gãy tay chân tôi luôn đi! Không thể để tôi tát anh một cái được sao? Anh sợ đau à? Haha...yếu ớt thế?"

Toru giữ lấy dây xích rồi đè y úp xuống, trực tiếp thúc mạnh gậy thịt vào. Những cảm xúc tiêu cực trước đây lại phát tác, Tuệ Dương không muốn khóc nữa, nhưng lại chẳng thể ngăn cản. Y vừa rồi còn có thể chế giễu hắn, nhưng nội tâm thực chất đã  đau khổ đến tuyệt vọng. Bị đè nén, chà đạp khiến y muốn chết càng sớm càng tốt.

"Toru...giết tôi đi...hự...a...đừng làm nhục tôi thêm nữa..."

Tuệ Dương gồng mình lên, đồng thời khiến phía dưới thít chặt gậy thịt của hắn hơn. Toru xoay người y lại, cúi xuống liếm đi nước mắt đang rơi, khóa môi lại hơn ba phút liền.

"Ư...ư...a...đừng làm nữa...hức.."

"Thả lỏng đi, em rất thích được tôi làm mà"

Tuệ Dương quay ra cắn chặt tay Toru, đầu ngón tay mới được tháo băng lại muốn cào cấu hắn. Y vừa cắn hắn vừa khóc, có cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt vì thất vọng. Y hận bản thân đã mở lòng mình cho kẻ thù, sao lại có thể không hận được cơ chứ?

Toru sau khi vắt kiệt y xong, nhìn y nằm như con búp bê rách trên giường. Tuệ Dương cắn môi cố ngồi dậy, dùng hết sức lực để dồn vào cú đấm cuối cùng, Toru không cần quay lại cũng dễ dàng chặn lại được.

"Hikaru, vai đau của em...bên này đúng không?"

Toru thản nhiên nắm lấy bên bả vai bị tổn thương ấy rồi bẻ trật nó, Tuệ Dương gào lên đau đớn ngồi thụp xuống, đống dây xích cũng vang lên đồng loạt.

"Aaaaa...mẹ nó..."

Tuệ Dương ôm lấy vai mình mà chảy nước mắt vì quá đau, mỗi lần y cầm súng bắn cũng khiến nó chịu căng cứng rồi.

Toru châm một điếu thuốc, ra khỏi phòng phân phó lại với thủ hạ.

"Trói lại hai tay ra đằng sau, bịt miệng, tạm thời không cho ăn vài bữa, cách vài tiếng bóp miệng đổ nước vào bắt uống"

"Rõ, ông chủ...tay của ngài..."

Toru nhìn vết cắn ở tay, lắc đầu không nói gì thêm rồi rảo bước nhanh.

Sau lần tra tấn đó, Toru đã hơn một tháng không vào lại phòng của y nữa.

Người làm tháo dây bịt miệng ra, cho y ăn cháo và uống thuốc xong rồi bịt lại như cũ. Tại sao...sau ngần ấy chuyện xảy ra, y không thể được nhận một chút quả ngọt được ư? Nhất định phải dồn y tới đường cùng ư?

Người làm nhìn y ức chế tới phát khóc đã quá quen. Lấy khăn mát lau mặt cho y, thở dài cảm thông. Ông chủ còn không quan tâm tới nữa, chắc sớm muộn cậu chủ nhỏ cũng sẽ héo mòn mà chết mất.

"Cậu chủ nhỏ nghỉ ngơi, lát sẽ đưa cậu đi tắm sau. Cậu đừng khóc nữa, ông chủ...vẫn rất quan tâm cậu, còn hỏi thăm thường xuyên nữa"

Tuệ Dương bật cười, lời an ủi của người làm còn khiến y thấy thảm hại hơn nữa.

Cha y từng nói, mối quan hệ thể xác giữa đàn ông và đàn bà sẽ không thể kéo dài được lâu nếu không có tình cảm. Hình xăm của y lại có hàm ý chỉ là một công cụ phát dục với Toru, hắn nói y là con đàn bà của hắn. Vậy nên trước đây khi hắn bận công chuyện không thể ở với y nhiều, y đã sợ hãi bị vứt bỏ đi. Y bắt đầu tự làm thương tới cơ thể, mong rằng sẽ được hắn để ý tới.

Nhưng Toru đã chán ghét y rồi, đã muốn vứt bỏ y rồi. Tuệ Dương cũng không phải tên ngu đần năm đó sợ bị bỏ rơi. Hắn còn muốn giữ y lại để hành hạ tới bao giờ nữa?

Chờ thuốc đã ngấm vào cơ thể, người làm cởi xích và dây buộc miệng ra. Tuệ Dương để hai người dìu mình tới suối nước nóng ngâm mình, ánh mắt vô hồn không chút biểu cảm. Sau khi uống thuốc xong sẽ trở thành thế này, thật ra họ cũng không quá lo sợ, bởi với sức của Tuệ Dương bây giờ cũng chẳng thể chạy đi đâu được.

"Cậu chủ nhỏ, bước xuống cẩn thận kẻo ngã"

Bên vai bị bẻ ấy không được Toru cho lệnh chữa trị, đã vậy còn bị còng tay liên tục nữa. Dì Mari nhân những ngày hắn không có mặt mà tự ý đưa y ra suối nước nóng ngâm mình, như vậy cũng giúp vai được thả lỏng hơn.

Tóc y dài ra rồi, che đi được khuôn mặt gầy gò tiều tụy. Ở vai vẫn chẳng thể đỡ đi được mấy, ngâm nước nóng cũng chẳng làm y thư giãn được gì.

Đám người hầu ở khu khác háo hức nói chuyện rôm rả với nhau, không để ý tới Tuệ Dương đang tắm gần đây.

"Lần đầu thấy ông chủ dẫn bạn gái về nhiều lần như vậy, không khéo tiểu thư ấy sau này sẽ là bà chủ của chúng ta rồi"

"Nhưng mà tự dưng tiểu thư lại thay đổi phong cách hoàn toàn nhỉ? Cắt tóc ngắn như con trai vậy"

Người làm vừa khoác xong bộ yukata, trừng mắt nhìn bọn chúng. Cố gắng an ủi y.

"Cậu chủ nhỏ, đừng nghe bọn họ nói bậy"

Vừa định đưa về phòng thì đúng lúc Toru bước vào sân chính, Tsubaki nhìn Tuệ Dương được dìu đi đầy yếu ớt, tóc còn nhỏ giọt, người vẫn chưa lau khô đã phải vội mặc đồ. Tuệ Dương thấy hai người họ, đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ cười khẩy một cái, đưa mắt sang hướng khác.

"Anh Hinode..."

"Không cần để ý tới"

Toru thản nhiên nắm chặt lấy tay Tsubaki kéo vào phòng hắn, lạnh lùng lướt qua Tuệ Dương. Mới đây thôi...hắn và y còn nắm tay nhau đi ngắm pháo hoa nữa.

Nửa tháng trước, Tsubaki đã cắt phăng mái tóc dài của mình đi, còn mặc những bộ đồ như con trai nữa. Toru chẳng thấy cảm động, chỉ thấy ngớ ngẩn mà thôi. Chắc chắn là mẹ hắn đã tác động đến cái gì rồi.

"Anh Hinode...có phải người đó là Hikaru đúng không? Anh thích cậu ấy thế nào, em sẵn lòng thay đổi vì anh"

Tsubaki lần đầu trực diện với Tuệ Dương, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên nỗi lo sợ. Nhìn y tuy không có sức sống nhưng lại rất có mị lực quyến rũ. Cô cảm thấy mình còn quá ngây thơ, không thể học theo thần thái ấy được. Cô có nên giảm cân hay làm gì đó không?

"Vì Hikaru là em trai tôi, nó ở dáng vẻ nào tôi cũng đều thích. Em không cần phải thay đổi vì người khác, nhất là Hikaru, bởi không ai có thể thay thế được em ấy cả. Vậy nên nếu lần sau xuất hiện trong bộ dạng giống em ấy vừa rồi, tôi sẽ không vui...em hiểu chứ?"

Trong lời nói ấy, hoàn toàn phủ nhận mọi nỗ lực từ trước tới giờ của cô. Tâm trí của Toru chỉ có Tuệ Dương mà thôi, cả kể cô có bắt chước giống thế nào đi chăng nữa...

Toru nâng cằm Tsubaki lên, cúi xuống hôn môi cô đầy kích thích. Tsubaki quyến luyến không muốn rời xa đôi môi nóng bỏng kia. Cô thích Toru nhiều hơn mình nghĩ, cảm giác muốn chiếm hữu càng tăng lên khi thấy Tuệ Dương nữa. Ôm thật chặt lấy hắn, nỉ non cầu xin.

"Toru...phía dưới, hãy cứ chạm đi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me