Black Paradise Vixx
Sanghyuk không biết thứ gì đã nhập vào mình nữa khi cậu tát Hongbin một cái thật mạnh. Những lời mà cậu trai lớn hơn nói khiến cậu tức giận, và cùng lúc khiến cậu thấy sợ hãi. Nó y hệt như trong giấc mơ của cậu ; y hệt cái cách mà cậu thấy bản thân mình chết dưới tay Hongbin. Cậu đã tới công viên và chờ đợi số phận của mình ; cậu đã chuẩn bị hết rồi, nhưng mà giờ đây, sau khi nghe những lời Hongbin nói, cậu thấy sự quyết tâm của mình giảm dần. Cậu không muốn chết. Cậu đặc biệt không muốn chết dưới tay kẻ không có chút kí ức gì về cậu cả."Anh chẳng biết cái quái gì cả. Cái 'sự thật' duy nhất anh biết là cái lời dối trá mà quản trị viên nhồi nhét vào đầu anh. Anh nghĩ là bọn em phản bội họ ?" Sanghyuk giễu cợt, tay cậu nắm lại thành quyền, sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm. "Anh còn không biết tới một nửa những điều mà họ đã làm với em – với chúng ta – với những người mà anh phải quan tâm như một gia đình." Sanghyuk chọc ngón tay vào giữa ngực Hongbin, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cậu.Hongbin vẫn giữ im lặng, cậu chẳng biết phải nói gì nữa. Cậu biết, tất nhiên là cậu biết. Cậu biết sự thật trong lời nói của Sanghyuk, nỗi đau trong mắt cậu ấy, sự run rẩy nhẹ trong giọng nói khi cậu ấy nức nở ; cậu biết hết cả, nhưng cậu vẫn không thể tự thừa nhận điều đó với bản thân. Không nói thêm bất kì lời nào nữa, Hongbin quay người rời đi, và bất ngờ dừng lại khi nghe thấy tiếng Sanghyuk. "Anh biết không..."
"...Đáng lẽ em phải chết dưới tay anh trong đêm nay."
---Taekwoon cau mày khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt. Cậu biết nghe lén là không hay nhưng cậu cần phải biết ; cậu cần phải tự mình nhìn thấy điều mà quỷ dữ sẽ lựa chọn. Cậu biết ý thức trách nhiệm của Hongbin rất tốt, và cậu biết trong số ba anh em, thằng bé là người ít thắc mắc nhất về nhiệm vụ của họ ; nó chỉ đơn giản là mù quáng làm theo những gì được giao. Thật lòng mà nói, cậu khá ngạc nhiên khi thấy Hongbin do dự, và còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy thằng bé rời đi. Cậu đứng dậy khỏi chỗ nấp và bước tới chỗ Sanghyuk, người đang nép mình lại, cố gắng ngăn những tiếng nấc."Này." Taekwoon nói, chìa ra cho Sanghyuk chiếc khăn mùi soa của mình. Cậu trai nhỏ hơn, rõ ràng là rất ngạc nhiên, nhìn cậu rồi lại nhìn chiếc khăn, do dự liệu có nên nhận nó hay không. "Anh sẽ không làm gì đâu. Nhưng anh biết là em cần thứ này. Ai mà biết được Hakyeon sẽ làm gì nếu cậu ấy trông thấy em như thế này." Cậu nói. Cuối cùng, Sanghyuk cầm lấy chiếc khăn, lí nhí nói lời cảm ơn. Taekwoon chỉ mỉm cười và ngồi xuống băng ghế đối diện với Sanghyuk."Tại-tại sao anh lại làm vậy ?" Sanghyuk cuối cùng cũng mở lời khi đã bình tĩnh lại. Cậu nhìn Taekwoon, người vẫn ngồi ở bên kia suốt cả buổi, im lặng theo dõi cậu. "Người ta sai các anh tới để giết bọn em mà, đúng không ? Vậy tại sao anh cứ đối xử tốt với em thế ?" Cậu hỏi, và càng cao giọng hơn khi thấy Taekwoon đứng dậy và bước đi. Nhưng chỉ khi đã bước tới lối ra công viên và nghiêng nhẹ đầu qua một bên, Taekwoon mới quay lại nhìn Sanghyuk và nói một điều mà Sanghyuk không ngờ là anh ấy sẽ nói."Bởi vì chúng ta là gia đình mà."
---Cậu đã chạy bao lâu rồi ? Wonshik không biết. Tất cả những gì cậu biết là cậu phải chạy trốn. Khỏi ai ? Cậu không biết nữa. Cậu phải chạy, phải rời đi, phải trốn ; cậu phải biến mất. Sau cùng thì cậu đã phạm tội, và những kẻ phạm tội như cậu xứng đáng bị mục rữa dưới địa ngục. Nhưng cậu chưa sẵn sàng. Không. Cậu vẫn có việc phải làm. Wonshik phải nhìn thấy anh ấy, cậu cần được nhìn thấy anh ấy. Cậu muốn tự mình biết.Đã cả tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc ấy và Wonshik biết tới đó là vô ích, nhưng cậu cần phải biết ; phải nhìn thấy bằng chính mắt mình. Cậu phải khiến bản thân tin rằng những gì cậu thấy trong ảo ảnh đó là một giấc mơ và không phải là ký ức. Cậu không làm điều đó. Không thể là cậu. Nhưng tất cả đều trở nên vô ích khi Wonshik khuỵu xuống trên đầu gối với đôi mắt đẫm lệ và máu dính đầy trên tay."Mình đang đùa với ai thế này ?"
---Jaehwan không thể tin vào mắt mình được nữa. Cậu đang ở một mình. Khi cậu mở mắt sáng hôm đó, căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Cả Hakyeon và Sanghyuk đều không có ở đó. Chuyện gì đã xảy ra với họ ? Cậu định lao ra khỏi phòng để đi tìm họ, nhưng rồi một mảnh giấy thu hút được sự chú ý của cậu – đó là mẩu giấy nhắn từ Hakyeon nói rằng cậu ấy đã rời đi từ đêm hôm trước, cả Sanghyuk nữa và Jaehwan hãy đến nhà ga, Hakyeon sẽ gặp cậu ở đó cùng Sanghyuk.Jaehwan đọc đi đọc lại mẩu giấy nhắn, rồi bắt đầu sắp xếp một ít đồ đạc họ đã tích trữ được qua thời gian. Cậu giữ mẩu giấy nhắn trong túi áo và nhìn quanh một lần cuối nơi họ đã gọi là nhà trong suốt những tháng qua. Cậu đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng rồi một cảm giác lo sợ bất ngờ ập tới nhấn chìm cậu khiến cậu ngã khuỵu xuống, thở gấp."Chuyện này không thể nào xảy ra được..."
---Hongbin không biết vì sao. Cậu không biết vì sao cậu lại đổi ý ; vì sao cậu lại quay lưng bỏ đi. Đó thật sự là một điều khó nghe, nhất là khi nghe từ cậu, người không bao giờ thắc mắc về những công việc được giao. Cậu không biết, hay ít nhất, đó là điều cậu muốn tin, nhưng cậu biết. Cậu biết chính xác vì sao mình lại làm như vậy. Một phần trong cậu tin những điều Sanghyuk nói. Cậu không biết nữa, nhưng thứ cảm giác này mạnh mẽ quá, nó đủ mạnh để khiến cậu đổi ý và rời đi. Và ngay lúc này đây, khi Hongbin bắt gặp thân ảnh run rẩy của Wonshik, cậu nhận ra rằng đó là một lựa chọn hoàn toàn đúng."Wonshik à..."
---Hakyeon nở một nụ cười buồn khi cậu ngẩng lên và nhìn thẳng vào mắt Taekwoon. Thật sự ấy, Hakyeon không ngờ là họ vẫn có thể gặp lại nhau mặt-đối-mặt như thế này nữa, ít nhất là sau khi họ đã bỏ trốn. Taekwoon chỉ nhìn chằm chằm và chờ đợi Hakyeon nói gì đó. "Đừng trách họ, Taekwoon à, giống cái cách mà mình không trách cậu ấy." Hakyeon nói, giọng cậu ấy nghe thật yếu ớt, như một tiếng rên vậy.Taekwoon nhìn cậu ấy bằng ánh mắt buồn và đau đớn tột cùng, nhưng cậu chẳng nói gì hết. Cậu nợ Hakyeon rất nhiều. Với đôi tay run rẩy, Hakyeon nắm lấy tay Taekwoon và vỗ nhẹ vào khớp ngón tay của cậu. "Mình muốn cậu hứa với mình, Taekwoon à, rằng cậu sẽ không bao giờ làm điều gì khiến cậu phải hối hận. Mình muốn cậu thoải mái hơn với cảm xúc của chính mình, kể cả khi cậu nghĩ đó là dấu hiệu của sự yếu đuối." Hakyeon nói bằng tông giọng nhẹ nhàng pha chút đùa giỡn với cậu trai vừa nở một nụ cười nhẹ với cậu, khi cậu ấy thả tay cậu ra."Hãy giữ an toàn."
---Họ đang chạy. Với những bàn tay đan vào nhau, họ chạy và không nhìn lại về phía sau. Họ không biết là họ đang đi tới đâu nữa. Tất cả những gì họ biết là họ phải rời đi, đi thật xa. Cậu phải bảo vệ cậu ấy. Cậu phải giữ cậu ấy an toàn. Những gì sẽ xảy ra với họ từ giờ trở đi không còn quan trọng nữa. Cậu biết là cậu phải làm mọi thứ để bảo vệ cậu ấy. Cậu đã phải chịu khổ đủ rồi – tất cả họ đều đã phải khổ và nếu làm thế này sẽ đảm bảo được sự an toàn của họ, vậy cứ để nó như thế đi. Cậu hạ quyết tâm và nắm chặt tay lại – cả bàn tay rảnh rỗi lẫn bàn tay nắm giữ khẩu súng được giấu kĩ bên dưới lớp áo khoác."Chúng ta sẽ không quay lại. Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại."
FIN.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me