Black Paradise Vixx
Tại sao ngươi lại khóc, hả cậu bé? Có phải ngươi đang tiếc thương cho cái chết của người đàn ông này ; người mà ngươi đã tự tay giết? Tại sao ngươi lại khóc cho sự mất mát hoàn toàn không quan trọng như vậy? Đừng có khóc vì cái chết của hắn ta, cậu bé. Ngươi có một trái tim thật thuần khiết, đến mức nó làm ta cảm thấy vừa lòng, nhìn thấy ngươi giết hắn với cái thứ kì quái trong cơ thể nhỏ bé đó. Gì cơ? Ngươi nói ngươi không giết hắn? Đừng tự dối lòng nữa, little saint, đừng tự dối lòng nữa.---LEE HONGBIN khinh khỉnh nhìn người trước mặt mình. Cậu biết mình không thể bị nhìn thấy nhưng vì mắt đã quen với bóng tối, cậu có thể nhìn thấy cậu bé kia rõ ràng - người đó lớn hơn cậu vài tuổi và đang run rẩy. Hongbin đã nghe Hakyeon thông báo về hai cậu bé sắp tới từ vài ngày trước - anh ấy không ngừng nói về việc mình háo hức đến nhường nào. Trái lại, Hongbin hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng để tâm."C-cậu là ai? Cậu đang làm gì trong phòng của tôi?" Dòng suy nghĩ của Hongbin bị cắt đứt khi cậu nghe thấy người kia lên tiếng. Cậu nhếch miệng cười khi nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cậu bé kia. "Ý cậu là gì khi nói cả hai chúng ta có thể bị thương?" Cậu bé hỏi thêm lần nữa.Hongbin lắc đầu và chuẩn bị quay đầu bước đi, bỗng ánh nhìn của cậu lướt qua một thứ. Ở phía bên kia của căn phòng, trên giá sách, là một khung ảnh. Trong bức ảnh là hình một cậu bé và, nhiều khả năng nhất, là bố mẹ cậu. Họ đều đang mỉm cười trước ống kính camera, tay bố mẹ cùng đặt trên vai cậu bé."Cậu có một bức ảnh thật đẹp đó." Hongbin nói, giọng điệu chế nhạo đến mức mà Jaehwan phải cảm thấy lưỡng lự. Hongbin cảm thấy được điều này và nở một nụ cười nhẹ. "Mặc dù, tôi thắc mắc rằng bao lâu cậu có thể, không, không phải có thể, muốn giữ bức ảnh đó." Hongbin nói, gần như là thách thức.Hongbin mở cửa và thò đầu ra ngoài. Nhận thấy không có ai ở xung quanh, cậu liền đi ra ngoài, không hề quay lại nhìn người kia tới lần thứ hai - người mà cuối cùng cũng có thể thấy được mặt cậu. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Hongbin khẽ nhếch mép cười và nhanh chóng chạy đi.Khi Hongbin cuối cùng cũng tới được căn phòng mình cần tới, cậu đã hơi thấm mệt và mồ hôi nhễ nhại, nhưng cậu cũng không để tâm lắm. Lấy ra một cái ghim từ trong túi, Hongbin lo lắng nhìn xung quanh, đảm bảo là không có ai đang ở gần. Sau khi phá được khóa, cậu đẩy cửa và thấy người kia với cánh tay bị trói lên tường và đầu gục xuống vì mệt mỏi. Mặc dù gần như không đáng kể, Hongbin vẫn có thể thấy rõ những vết thương còn mới trên cơ thể người kia."H-Hongbin." Cậu bé bị trói thì thầm mặc dù đầu vẫn gục xuống. Hongbin nhanh chóng chạy tới chỗ cậu bé và nhìn còng tay của cậu ấy, tìm lỗ khóa. Sau khi nhìn thấy, cậu nhanh chóng phá khóa và giải thoát cho cậu ấy. "Cậu đang làm gì ở đây, H-Hongbin ? Mình đã bảo cậu đừng l-lộ liễu mà." Cậu bé kia nói, dù giọng cậu ấy nghe như tiếng thì thầm.Hongbin quấn áo của mình quanh cậu bé run rẩy kia và giúp cậu ấy đứng dậy. Cậu bé kia để mặc cậu dẫn ra cửa, không còn sức để kháng cự nữa. Hongbin giữ vai người kia chặt hơn khi ngó ra ngoài và nhìn quanh hai phía. Cuối cùng, khi cảm nhận được khu vực này đã an toàn, cậu dẫn cậu bé ra khỏi căn phòng, không quên khóa cửa lại, rồi dẫn cậu ấy về phòng của mình.Sau khi giúp cậu bé ngồi lên giường, Hongbin khóa cửa phòng lại và bước tới chỗ kệ sách. Cậu lấy hộp đồ sơ cứu cùng với một cái khăn ướt trước khi quay trở lại chỗ cậu bé ngồi trên giường. Cậu nhìn người kia một lúc rồi bắt đầu lau rửa vết thương cho cậu ấy.Cậu bé nhăn mặt. "O-ouch." Hongbin vẫn im lặng tiếp tục. Xong việc, cậu đứng dậy cất khăn về phòng tắm rồi trở lại chỗ cậu ấy. Cậu mở hộp đồ sơ cứu ra và tìm một ít cồn. Cậu bắt đầu đổ thuốc lên những vết thương của cậu bé."Cậu nên cẩn thận hơn. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra lần tới chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me