TruyenFull.Me

Blue Lock Allisa Outside The Pitch

Tôi không biết một chữ tiếng Đức nào nên toàn bộ lời thoại đều từ google dịch.

Câu in nghiêng là tiếng Đức.

________________________________________________________________________________

Nói ra người đời chắc chắn sẽ chê cười, Kaiser Michael là một kẻ mơ mộng.

Hắn cho phép trí tưởng tượng được thăng hoa vẽ ra bức tranh tươi sáng về cuộc sống hạnh phúc khi đứng trên đỉnh cao thế giới hay viễn cảnh tuyệt vời của những tiếng than khóc tị nạnh bên dưới chân. Thật sảng khoái, chúng vô thức biến thành động lực thúc đẩy vị hoàng đế tiếp tục cố gắng để đạt được mục đích.

Kaiser cũng thích đọc truyện và xem phim cổ tích nữa. Chuyện này xuất phát từ quá khứ, xin phép không đào quá sâu.

Nó là bí mật hắn che giấu cặn kẽ nhất, thậm chí hầu cận trung thành Alexis Ness còn không biết tới. Mỗi khi ở thực sự có không gian riêng tư ( khoảng 1 giờ sáng), Kaiser sẽ đọc một quyển truyện cổ tích ví dụ như "Snow White" hoặc "Little Mermaid" cho dễ ngủ, tâm trí căng thẳng sau một ngày tập luyện hoàn hảo được thư giãn. Sách truyện được Kaiser cất kĩ trong vali khóa bảo mật, chỉ khi nào hắn cho phép cơ thể buông lỏng cảm giác mới sử dụng chúng...

"Ich würde alles dafür geben, bei ihm zu sein ...- Sagte die Meerjungfrau laut, ihre Augen voller Mut und ihre Stimme süß..."

( Tôi nguyện hiến dâng tất cả mọi thứ để được ở bên cạnh anh ấy- Nàng tiên cá nói lớn, lòng dũng cảm thể hiện trong đôi mắt và giọng nói ngọt ngào.)

Giọng đọc vấp váp chữ được chữ mất khiến hắn khó chịu đến mức từ giấc ngủ chập chờn phải tỉnh dậy để đánh giá. Thiếu niên ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bập bẹ "kể chuyện", lông mày thanh tú từ thời điểm bắt đầu mở trang sách đầu tiên tính đến nay chưa từng giãn ra một giây nào.

" Này, không thể đọc tử tế hơn à?"

Isagi giật mình ngước lên, ánh mắt thoáng bối rối trách móc." Tại tôi mới học cách phát âm thôi..."

" Tên mờ đấy không thèm dạy cậu cách đọc hậu quả đây? Tôi phải cố ngủ trong giọng đọc lèo nhèo của thằng hề mới học nửa khóa ngoại ngữ! Thôi đi, nếu không đọc được xin hãy cho tôi giấc ngủ bình yên. Nàng tiên của tôi đang bị cậu phá hủy đấy." Kaiser càu nhàu bằng ngữ điệu đầy bực dọc, dường như men rượu khiến hắn ta trở nên độc ác hơn.

Isagi cúi mặt xụ xị, tự dưng tức điên lên mở toang quyển sách cổ tích ra tiếp tục vắt óc đọc chữ, còn cố ý nhấn sai âm tiết khiến gã hoàng đế say mèm kia phải cáu kỉnh ngồi phắt dậy giành lại quyển truyện.

" Im mồm! Câu này không hiểu hả?!"

" Tôi không im! Đây ràng phòng tôi, anh lấy cách để lên giọng với tôi!"

Thực ra Kaiser Michael có tửu lượng tốt, hiện tại chỉ là quá chén nên hơi choáng váng chứ không đến nỗi bị ngốc, tất nhiên gã hoàng đế này có đủ khả năng nhận thức về không gian kín xung quanh họ và khẳng định chiếc giường rộng rãi này là của riêng hắn. Máu dồn lên não làm mặt hắn ta đỏ bừng bừng như bị châm lửa thiêu nóng, hàm răng nghiến chặt uất nghẹn không biết diễn tả thành từ ngữ để chửi thằng nhóc trước mặt một bài tử tế.

Cậu biết mình tức quá nói bậy nhưng không rút lại lời nói, hung bạo đẩy gã đàn ông to lớn xuống chiếc giường, giật lại quyển sách.

" Hừ! Tiếng Đức đúng ngôn ngữ khốn nạn!"

" Thử nói lại xem, tao sẽ cắt lưỡi mày đấy!"

" Ngủ ngay trước khi tôi hành hạ thính giác của anh đức vua khỏa thân!"

Kaiser ngậm một cục tức mà cuộn chăn vùi kín đầu, trong họng lẩm bẩm mắng tên nhóc kia không biết điều suốt ngày chọc hắn ta điên tiết hoài. Cậu chẳng ác độc đến nỗi tiếp tục phá bĩnh giấc ngủ của kẻ say đâu, Isagi rũ mi nhìn cái ổ chăn trắng phau cùng mái đầu vàng xanh quay ngược với mình, miệng há ra lại ngậm vào.

" Ít nhất anh vẫn biết tôi đọc về Nàng tiên ."

Tối tiếp theo sau ngày cuối cùng của dự án, Ego đã đồng ý mở đại tiệc chúc mừng thành công rạng rỡ của BLTV, để bọn cầu thủ tuổi ăn chơi được xả hơi một buổi. Điều tất yếu họ phải thực hiện là thu hồi toàn bộ thiết bị ghi hình để ngăn cản hình ảnh bê tha rượu chè của cầu thủ tài năng bị lọt ra ngoài xã hội.

Được thả rông sau tháng ngày tù túng thì đương nhiên việc quá khích là không thể tránh khỏi. Dường như tất cả mọi người đều uống hổ đốn, thậm chí con ngoan trò giỏi Hiori Yo hay Nijiro Nanase cũng không trốn thoát khỏi móng vuốt của tiền bối, ép uống tới quay cuồng đầu óc nằm bẹp như gián.

Ngay đến huấn luyện viên cũng tham gia quậy phá chứ chẳng bàn tới cầu thủ. Số người từ chối nhập cuộc chỉ vỏn vẹn trên đầu ngón tay bao gồm Ego, Anri, Isagi, Noel Noa, Marc Snuffy và Julian Loki.

Thiếu niên ham vui cũng muốn thử chút vị đắng hoan hỉ mà bị Ego mắng một trận bắt ngồi uống siro nho, ban đầu hậm hực nói hắn ta không ra hình người, về sau thì thầm cảm tạ vì bản thân không thuộc đám người đã thoái hóa về thời nguyên thủy đang quậy phá tích cực đằng xa.

Rồi một cá thể riêng biệt đã tình cờ lọt vào tầm nhìn của cậu, kẻ đó mang tên Kaiser Michael.

Hắn chỉ yên tĩnh uống rượu, cạnh tay lựa sẵn vài chai rượu đắt tiền, không khí so với khí chất kiêu ngạo thường ngày hoàn toàn trái ngược, tĩnh lặng như tuyệt tác được tạc từ tinh hoa đất trời, vừa sang trọng vừa cao quý, sa vời đến mức không được phép chạm vào. Có vẻ hắn ta tự cách ly khỏi thế giới xô bồ bên ngoài, ngay cả Ness cũng để Kaiser mảng trống yên lặng.

Cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, đôi mắt xếch đảo quanh rồi hướng thẳng về phía Isagi, biểu cảm vô vị mới nãy thay vào bằng khuôn mặt phi thường căm ghét. Isagi giật mình giận vô cớ, cậu thậm chí nghe thấy tiếng tặc lưỡi rõ ràng từ mồm hắn đó!

Vốn dĩ không có ý tưởng tiếp cận, Isagi quay lại ca siro nho cạn mất phân nửa tập trung uống, ngứa ngáy ăn nhồm nhoàm hết veo miếng bánh kem thứ ba.

Đến đĩa thứ năm thì ai đó trực tiếp cướp ngay từ tay, cái kiểu chơi chó này ngoại trừ Kaiser Michael còn ai ra nữa. Thanh thiếu niên lườm hắn sắc lẹm, bĩu môi hỏi:" Muốn ?"

" Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt không sợ béo phì à? Yoichi cũng quá buông thả đi." Gã người Đức treo trên môi nụ cười độc tôn, dáng vẻ phi thường ngả ngớn trêu ngươi người ta. Hắn ta đặt đĩa bánh ở vị trí quá tầm tay Isagi xong tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, chân duỗi thẳng tự nhiên dựng hai gót chân, một thế ngồi không nể ai ra gì.

Cậu càng giận hơn, gằn giọng:" Anh chưa trả lời câu hỏi."

" Não ngắn nhỉ?" Tầm mắt Kaiser chiếu thẳng vào mắt cậu, giọng nói ngà ngà khiêu khích." Kaiser đại này lòng nhắc nhở cậu đấy. Chưa mở mồm cảm ơn một tiếng còn... Thật ..."

Đoạn cuối hắn cố tình không nói nốt để Isagi tự điền vào. Isagi giận đỏ cả mặt, máu nóng dồn hết lên não muốn chửi nát mặt thằng khốn kiêu kì kia.

Chợt cậu sững sờ. Kaiser ngửa cổ dựa vào thành ghế thở dài, trái táo Adam quyến rũ cùng cần cổ trắng ngần phơi ra một cách hớ hênh, cổ họng thiếu niên vô thức trở nên khô khan, cậu khẽ nuốt nước bọt, ái ngại rời ánh mắt sai trái của mình sang mục tiêu khác.

Hành động thiếu kín đáo vô tình thu hút cặp mắt diều hâu nào đó.

Kaiser nghiêng đầu nhìn chằm chằm bờ vai người kia.

Hắn tự hỏi là mắt mình tự gắn filter hay Yoichi chết tiệt thực sự xinh đẹp rúng động lòng người.

Thời gian qua hắn quan sát cậu rất nhiều mà, đâu có khoảnh khắc nào xinh đẹp như hiện tại?

Vành tai hồng hồng đáng yêu, làn da trắng trẻo như bánh bao, từ người còn tỏa ra thoang thoảng mùi hương siro ngọt ngào. Mặc dù Isagi là con trai nhưng cơ thể lại trông mềm mại bất thường, thật dễ dàng để mơ tưởng cảm giác mát lạnh thoải mái nếu có cơ hội chạm vào làn da tuyệt mĩ ấy...

Đầu óc hắn hơi mơ hồ vì rượu mạnh, mọi suy nghĩ đều hành động hóa theo bản năng.

Giữa chốn thanh thiên bạch nhật cả chục người tồn tại, Kaiser Michael vươn bàn tay vuốt từ động mạch chủ dưới tai Isagi vuốt xuống tận vai kéo theo cổ áo. Chính xác là vạch áo con nhà lành ra.

Ego là người đầu tiên phản ứng lao tới đạp Kaiser văng khỏi ghế, dù bề ngoài lạnh lùng che chắn nhưng ánh mắt hắn ta giống như gã hoàng đế kia mà thở sai nhịp là hắn sẽ khô máu một trận ra trò.

Isagi kinh ngạc vì hành động của Kaiser. Chẳng giống chiếc khoác vai hay xoa đầu bình thường, hắn ta thực sự đã mang sự dịu dàng dồn vào cái vuốt nhẹ hẫng ấy.

Đống đồ ăn chưa tiêu hóa xong trong dạ dày Kaiser trào ngược lên cổ họng vị đắng nghét, gã người Đức quằn mình cụng trán xuống sàn ôm chặt bụng, rền rĩ mấy tiếng yếu ớt như chuẩn bị nôn.

Và hắn nôn thật.

Kẻ đầu tiên khởi xướng vụ ói mửa tập thể có họ tên đầy đủ Kaiser Michael.

Isagi phụ trách đưa Kaiser về phòng hắn ta còn những người tỉnh táo sẽ dọn dẹp bãi chiến trường tan hoang. Chẳng hiểu ai lại đi chọn cậu, đến Ego còn bất bình!

Kaiser thải hết đồ ăn trong dạ dày phải kể nhẹ hẳn, nói trường hợp hắn sụt mất hai cân cũng khả thi, Isagi thể lực tương đối còn cõng nổi người nhưng vẫn loạng choạng, quần quật một hồi lâu mới thành công vật gã đàn ông họ Kaiser xuống chiếc giường êm ấm của hắn ta.

Gương mặt tái mét trông tội nghiệp khủng khiếp, có lẽ đây là lần đầu tiên Kaiser quá chén như thế. Hắn ta quằn mình cựa quậy, tay nắm chặt cổ áo giật mạnh tới sắp đứt, miệng rên rỉ đứt quãng, nghe kĩ sẽ ra chữ "Nóng".

" Này! Để tôi cởi, rách áo mất!"

Kaiser tuyệt đối không cho người lạ xâm phạm thân thể, thấy tay Isagi chạm vào vùng ngực liền giảy nảy lên, nhe răng gầm gừ như thú dữ dọa cậu trắng mặt. Cậu cũng muốn giằng ra bỏ về phòng mặc kệ hắn tự biên tự diễn lắm chứ, tự nhiên hắn nắm cổ tay cậu làm gì, còn dí cái mặt tiền đốn hạ con tim vào mặt cậu, rốt cuộc Kaiser Michael muốn gì ở Isagi Yoichi chứ!!!

" Đừng mạo phạm, Yoichi." Hắn nghiến răng ken két, hung tợn.

Isagi gật đầu như giã gạo." Ok, không bao giờ tái phạm lần hai."

Dường như cảm nhận được mức độ thành tâm của Isagi hoàng đế không ngai vàng mới an tâm buông ra, nằm vật ngược lại giường, bàn tay mần mò cởi được hết toàn bộ cúc áo, để thân trên phơi bày tùy tiện trước con mắt nóng bỏng của Isagi.

Chết tiệt... Thiếu niên che miệng đảo yết hầu, thừa nhận: Tên khốn nạn này xấu tính nhưng nhan sắc không thể chối cãi. Body thượng phẩm này chắc thua mỗi Noa thôi( phỏng đoán).

Kaiser nóng đến vã mồ hôi nhanh chóng muốn tìm thứ gì đó mát lạnh hạ hỏa, tay quờ quạng lung tung bắt trúng quần xấu số của hai mầm liền dùng lực đạo khủng khiếp kéo cậu ngã lăn quay chung một chỗ, gác chân ngang hông đem toàn thân Isagi ôm trọn kĩ càng.

Cậu ngại cháy da mặt, loạn thần đến rối loạn ngôn ngữ, một câu chứa cả tiếng Đức lẫn tiếng Nhật. Nghe âm thanh léo nhéo nhức óc Kaiser cau mày bỏ qua sự mát lạnh làn da đem lại, trực tiếp co chân đạp văng thiếu niên xuống giường còn mình thì xoay lưng hướng ngược lại lim dim ngủ.

"..." Nếu không phải hắn đang say và cậu đang bị tịch thu điện thoại thì Kaiser tận mạng rồi.

Lột sạch quần áo chừa mỗi quần nhỏ rồi để hắn quấn trong chăn tránh cảm lạnh, Isagi mạn phép tìm tới vali muốn lấy thứ che cho cơ thể ngon lành kia, càng bất ngờ hơn khi có tận hai chiếc vali. Cái không khóa chứa một đống đồ hàng hiệu có giá cao ngất ngưởng.

... Tên này đến đây để tham gia next top model hay chơi bóng đá vậy?

Lục lọi một lúc lâu thật lâu cậu bất lực thừa nhận không có bộ nào phù hợp để mặc đi ngủ, mần mò sang chiếc vali thứ hai.

Bảo mật sáu số luôn. Giờ cậu hỏi người say kiểu gì?

Kaiser thì cậu không nghĩ hắn ngu dốt đến nỗi sử dụng ngày tháng năm sinh đâu, mà đến cả sinh nhật hắn cậu còn không biết, chính xác là ngoại trừ họ tên ra Isagi chẳng biết cái quái gì về đức vua khỏa thân này! Bấm đủ loại mật khẩu mình cho là khả thi, thiếu niên tập trung cao độ tới nỗi bỏ quên không gian và cả Kaiser đã tỉnh táo hơn đang nằm thong thả trông cậu dày công tìm tòi.

" Mật khẩu sinh nhật tôi."

??! Thiếu niên giật bắn quay lại nhìn hắn như trộm bị chủ nhà bắt tại trận. Da dẻ Kaiser đã hồng hào hơn vì được uống nước và nghỉ ngơi, hai gò má phiếm hồng vì rượu, ánh mắt rũ bỏ nét kiêu căng chỉ còn sự mềm yếu lạ kì, hắn bây giờ vô lực và hiền hòa còn chủ động khai mật khẩu khiến Isagi có chút mất tự nhiên.

" Vậy... Vậy anh tự mở đi, tôi không đụng vào tài sản nhân của anh nữa." Cậu đẩy cái vali qua chỗ hắn, bản thân cũng co chân ngồi bó gối. Kaiser đưa mình rủ xuống, bàn tay xăm trổ hình vương miện chậm chạp sờ quanh viền vali, từ tốn chạm vào mặt khóa số. Đầu móng tay đè mạnh vào mặt kim loại bóng bẩy nhấn lực, tiếng 'tạch tạch' đều đặn vang lên phá lệ to lớn trong căn phòng kín tĩnh mịch.

Cạch.

Kaiser ngẩn người nhìn đống sách truyện bên trong, tâm trí mờ mịt cố nhớ mình phải dùng chúng như thế nào, đọc như thế nào để ngủ trong khi bản thân say quắc cần câu. Bây giờ ngủ thì khó lắm, mà mắt hắn trĩu nặng rồi nhìn không nổi, ước gì có ai đó đọc truyện cho nghe thì hay phải biết...

Ủa. Có mà.

" Yoichi, đọc truyện cho tôi."

Đứng trước đề nghị bất ngờ này Isagi trợn tròn mắt khó tin.

Truyện chiếc gì ở đây???

Là do hắn say. Kaiser tự cho rằng.

Cơ thể to lớn rất khó kiểm soát khi ngấm men rượu, mệt mỏi gục đầu cụng trán một tiếng vang dội dọa tim ai kia vọt lên tận họng. Hắn làu bàu." Đọc nhanh lên... Đang buồn ngủ..."

Nghe tiếng cằn nhằn nửa vời hai mầm cũng ngoan ngoãn thực hiện, chọn đại một cuốn truyện nằm trên cùng mở ra đọc sơ lược.

" Ok, nằm thẳng thắn nào."

Kaiser ngơ ngơ như vừa rơi xuống dưới đất vậy, cũng lồm cồm nhỏm lưng dậy rồi ngã phịch xuống xuôi theo chiều dọc của giường, áo choàng lông cạnh tay bị ném vào góc phòng nằm chỏng chơ.

Cứ vậy phơi thân mời sói xơi.

Isagi vội vàng bừng tỉnh khỏi suy nghĩ bậy bạ mới nảy nở, rối rít giở quyển truyện ra lẩm nhẩm nhớ lại bảng chữ cái tiếng Đức. Và sự việc tối hôm đó đã được tường thuật như phía trên. Kaiser thì tốn công không ngủ được phải ngồi chỉ chữ cho thằng hề nào đó đọc, suy nghĩ nhiều quá thì gục ngã thôi chứ chẳng sung sướng gì cho cam...

Sáng hôm sau Kaiser tỉnh giấc với cái đầu đau như búa bổ và cảm giác thân thể đau nhức vì trúng gió. Dường như hắn đã ngủ rất hỗn suốt đêm qua, chăn thì dưới đất, gối đi theo chăn, và quan trọng nhất là cái vali chứa toàn bộ bí mật đen tối đã mở khóa, quyển truyện tranh "Little Mermaid" thì yên vị trên táp đầu giường dọa hắn sợ chuyển màu da.

Tối qua đã có chuyện gì vậy???

Kaiser uống rượu hay quên lắm, hắn nghiêm túc có thể nhớ lâu thù dai nhưng tất cả sự việc diễn ra lúc hắn thư giãn Kaiser chắc chắn không bao giờ nhớ nổi dù chỉ chút ít. Điều đó từng mang lại vô vàn lợi ích cho hắn nhưng hiện tại thì thiên tài Kaiser Michael đang dùng tiếng mẹ đẻ để chửi bộ não biết chọn lọc thông tin của mình.

Mẹ kiếp!!!

Chuyến bay của đội Đức vào khoảng 5 giờ chiều nên thời gian rất dư dả. Phần lớn cầu thủ đều ra ngoài thăm thú Nhật Bản, riêng Kaiser thì lựa chọn ở lại Blue Lock tịnh dưỡng và vận khí công hồi phục trí nhớ.

Thật sự muốn khẩu nghiệp, dù trồng cây chuối cho máu dốc lên não thì hắn vẫn quên sạch sành sanh, đến cả gương mặt hay giọng nói của kẻ láo xược động vào đồ cá nhân của hắn cũng chẳng thể hình dung. Kaiser lần đầu trải nghiệm cảm giác bị đe dọa, thực ra không đến nỗi nghiêm trọng nhưng gã người Đức vẫn man mác lo lắng.

Bữa trưa hắn tình cờ gặp Isagi đang uống một loại nước đen ngóm loang loãng trông giống hệt thuốc độc. Theo hắn nhớ thì cậu có lịch khám hôm nay mà sao lại ngồi ở đây tự hạ độc mình, lẽ nào là tuyệt vọng đến cùng đường rồi?

Nực cười! Hắn ta nhếch mép, nhã hứng trêu chọc trỗi dậy liền tiếp cận hỏi thăm.

" Bệnh tình thế nào rồi Yoichi? Cậu thấy cốc nước này giống tương lai của cậu không?"

Thiếu niên ngước nhìn, biểu cảm thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng bình thản.

" Trùng hợp thay, tôi thấy giống anh hơn đấy. Đen đúa khó nuốt."

Tâm trạng gã hoàng đế vui vẻ bất thường, mọi lo toan lúc nãy thản nhiên đẩy sang một góc. Quả nhiên cậu giận dữ trông thật giống chú mèo xù lông!

" Anh không đi chơi à?" Isagi nhỏ tiếng hỏi vu vơ, nhấp một ngụm thuốc đắng.

Hắn ngồi đối diện, chống cằm nhếch lông mày." chỗ vui ư? Yoichi giới thiệu thử xem."

Hàm ý là chê Nhật Bản nhạt nhẽo hả? Khóe môi bảo bảo giật giật.

Đặt cốc thuốc trên bàn, cậu trầm ngâm xoa cằm rồi nhàn nhạt kể tên mấy địa điểm nổi tiếng, kết thúc lại bằng một câu nói không rõ nghĩa.

" Nghe mẹ kể vậy thôi."

" Yoichi chưa từng đi hả?" Kaiser mỉm cười thương hại." Thật tội nghiệp."

" Cần anh nhận xét à?" Isagi cọc cằn hừ mạnh mũi." Nói tội nghiệp không sai. Tôi đi bệnh viện nhiều hơn về quê ăn tết ."

Đó không phải điều đáng tự hào, Kaiser nhíu mày. Hắn biết thừa Isagi cũng chẳng vui vẻ gì khi nói câu ấy.

Cốc thuốc mới cạn đi một chút, bột thuốc khô đen đóng lại ở thành cốc, Isagi chần chừ mãi không đủ dũng cảm uống hết, khuôn mặt lộ rõ sự khó khăn. Kaiser nghiêng thân trên nằm hẳn ra bàn, ánh mắt hiện ra chiều ý hoài niệm. Dường như nhìn cậu chật vật khiến hắn nhớ lại bản thân ngày nhỏ.

" Đứng lên hít một hơi rồi uống ừng ực vào."

" Ể? Đắng lắm."

" Cứ uống một hơi thôi, uống ngụm lớn rồi nuốt trôi, như vậy lưỡi sẽ không cảm nhận vị nhiều."

" Anh giỏi nhỉ?" Isagi không ngần ngại tặng lời khen." Để tôi thử."

Kaiser nhìn thiếu niên cầm cốc thuốc hít hà mấy lần xong ngửa cổ uống như thể ngày mai không còn thuốc để uống, xong xuôi thì bụm miệng cố nuốt cho hết ngụm cuối cùng. Biểu cảm thần sầu ngang ngửa diễn viên Hollywood.

Làm màu là giỏi. Hắn phỉ nhổ.

Tuy chê bai là vậy nhưng hắn cũng thấy tốt hơn khi Isagi hoàn thành thử thách khó nhằn trong đời cậu, cứ nghĩ mai sau cậu ta có thể phá đám mình lại vô thức mỉm cười.

" Yoichi này."

" Nói đi."

" Phải mạnh khỏe nhanh lên nhé." Giọng hắn trầm thấp thâm tình, ánh mắt đặc biệt dịu dàng dọi thẳng vào tâm trí Isagi." Nếu tôi thấy cậu ngồi trên khán đài thì đừng trách tôi chưa cảnh báo trước."

Kaiser mong chờ cậu. Đó là điều hợp lý nhất Isagi có thể suy diễn.

Gì vậy trời? Điên máu quá!

" ! Ông đây nhiên sẽ xuất hiện trước mặt anh rồi! Đừng tưởng thằng hề này nhanh chóng từ bỏ vị trí tiền đạo số một thế giới dễ dàng!"

" Hah! Tự nhận mình hề à!"

Thiếu niên kiêu ngạo cười tươi, nụ cười đặc biệt cuốn hút khiến Kaiser ngẩn người.

" Coi chừng thằng hề này lật đổ đế chế của anh đấy tên khốn."

" ... Xấc xược."

Gã cầu thủ người Đức úp mặt xuống bàn vò loạn phần tóc gáy xuề xòa, đập bàn đứng lên khiêu chiến." Đấu 1 vs 1 đi!"

" Thua đừng khóc huhu!"

Họ lao vào đấu đá, mặc dù đá bóng là phụ đá nhau là chính. Ego hít sâu thở mạnh, đứng trước hình ảnh hai viên ngọc sáng giá đá một phút chửi mười câu chỉ biết tự kiềm chế bản thân không bật loa lên xúc phạm danh dự người ta.

Thật sự đấy, buổi trưa không thể cho nhau ăn yakisoba trong yên bình ư?

Isagi vậy mà rất nhanh đã mệt. Chẳng thèm quan tâm bố con nhà nào nằm vật ra sân thở phì phò. Kaiser dừng rê bóng, chống nạnh đỏng đảnh tiến lại gần, còn tốt bụng giơ chân đạp lên bụng Isagi day day. Cậu cảm nhận được đế giày gai góc chọc vào bụng qua lớp áo, dù không đau nhưng khó chịu khủng khiếp.

Isagi đem cái chân dài ấy gạt phăng, nhắm mắt điều hòa nhịp thở.

Kaiser càng đứng yên càng ngứa ngáy. Mỏ hỗn không nhịn được bắt đầu khích tướng:" Mới đá mười phút đã nằm bẹp như gián đất rồi, đừng làm tôi thất vọng sớm như vậy chứ Yoichi."

" Ôi! Mười phút con mẹ anh! Một tiếng rồi đó. Ah-- Đau! Cái hông khốn đốn của tôi!"

Kaiser mỉm cười như không cười, chân đều đặn sút mạnh vào xương chậu cậu như muốn giúp Isagi chia thân thành hai phần. Isagi đau ứa cả nước mắt, lật lại muốn bỏ chạy lại bị con ác quỷ kia đánh phủ đầu. Hắn ta đạp như thể cậu trộm tiền hắn, biết Isagi khóc sướt mướt không những có ý định dừng chân còn hung hăng đạp đến khi nào cậu kêu khản giọng, phần mông cái quần trắng in hằn dấu giày.

Hừ mạnh, Kaiser cảm thấy bản thân ấu trĩ. Bất quá hắn ta đếch quan tâm vì cái ấu trĩ này rất vui!

" Tên hung thần..."

" Nhìn cưng không khác con mắc cạn!"

" Im miệng đi. Ui da... May cho anh mông tôi hàng tự nhiên. Anh đạp mạnh quá vỡ silicon thì tên khốn nhà anh chết tiền!" Isagi vừa xoa xoa mông đáng thương mất cảm giác vừa lẩm bẩm.

Kaiser nghe thấy chứ, hắn ta cười ngạo nghễ." Tôi chỉ đạp cưng thôi đấy, cảm thấy vinh hạnh đi Yoichi!"

" Aish đã bảo im miệng rồi ! Hôm nay anh chết với tôi!"

Rõ ràng là không có tình cảm. Hai người đánh nhau bằng toàn bộ sức lực, không một chút do dự hay kiêng nể. Kaiser mạnh, và Isagi cũng mạnh. Hắn không nhân nhượng bóp chặt hàm dưới cậu tới hằn dấu. Cậu không nề hà chọc lỗ mũi móc cho hắn ré như heo. Cả hai nhìn kiểu gì cũng không yêu thương gì đối phương vậy mà tiếng cười vẫn vang vọng khắp phòng tập.

Trận đấu kết thúc khi Ego nhắc nhở qua chiếc loa gắn góc phòng, rốt cuộc chẳng ai chiến thắng hay thua cuộc. Isagi nằm phịch xuống, má ém vào ngực Kaiser như bột bánh nở, hai mắt lim dim buồn ngủ. Hắn ta khó chịu cựa mình, tay nắm đỉnh đầu cậu vận lực kéo. Hắn cằn nhằn "Nặng quá."

" Kaiser, tại sao anh luôn gọi tôi bằng tên?"

" Hửm?"

" Đối với mọi người anh đều gọi bằng biệt danh, riêng tôi lại bằng tên thật."

" Quen miệng." Kaiser đáp ngắn gọn khi thở hồng hộc.

Quen miệng? Thứ lý do khó tin gì thế này? Isagi nghĩ thầm, nhân lúc Kaiser vô ý áp má lên ngực hắn ta. Bàn tay to lớn nắm chặt đầu cậu, lực đạo gần như xé rách da đầu Isagi khiến cậu mím môi chịu đựng. Chỉ một thoáng sau, nó thả lỏng rồi vuốt ve gáy cậu, động tác thay chủ nhân thể hiện sự bất lực.

Dường như Kaiser Michael có tâm trạng tốt lành. Isagi nghĩ, tủm tỉm cười. Cậu không biết cách khóa vali nên đành đẩy nó về chỗ cũ, cứ ngỡ sáng nay bị Kaiser tìm tới tính sổ, xem ra chơi cùng Rin cũng có lợi ích riêng.

" Cười đấy?" Hắn ta nghiêng mình làm thiếu niên ngã theo. Đầu cậu rơi xuống, nằm gọn trên bắp tay Kaiser. Khác xa thường ngày, Isagi ngoan ngoãn ghé đầu, tóc mai rũ xuống má và vầng trán bết mồ hôi, trông sắc mặt thiếu niên tươi tắn như hoa được tưới nước, vui vẻ cười đến tít mắt. Nụ cười kia rất giống mẹ hắn, chỉ là người chưa từng làm hắn tức giận còn tiểu quỷ này không chọc hắn tức ăn không ngon ngủ không yên.

Bỗng dưng...

Ọt ọt ọt...

Kaiser: " ..."

Isagi: " ..."

" Đi ăn ha?" Cậu hỏi, má ửng hồng. Đá bóng một tiếng đồng hồ còn quần nhau thêm bao lâu, nói không mệt là dối trá.

Kaiser đồng tình. Cả hai kéo nhau đứng dậy cùng nhau đi tới phòng ăn.

.

Ở sân bay chỉ có lác đác vài người đưa tiễn, trong đó dĩ nhiên có mặt Isagi Yoichi.

Cậu là người sống tình cảm mà biết sao được.

Shindo Ryusei sẽ du học bên Pháp, hắn ta đứng trước mặt cậu giơ điện thoại, ý muốn kết bạn tài khoản xã hội.

Ravinho ôm cậu quay mòng mòng muốn bỏ cậu vào hành lý mang theo chung, bị Bachira tranh giành mãi mới chịu buông tha.

Loki cảm ơn sự tiếp sức đặc biệt từ cậu, nói nhỏ nếu Isagi có nhu cầu làm trợ lí huấn luyện viên thì liên lạc với anh.

Điển hình thì phần lớn người tham gia dự án Neo Egoist đều nhung nhớ Isagi hết, riêng đội tuyển Đức lại lạnh nhạt nhất, chào nhau qua qua rồi đi trước liền.

Kaiser đứng lại trước cửa tàu bay, đưa mắt nhìn hình bóng tên nhãi ranh đã hạ thấp danh dự mình. Cậu đồng thời nhìn hắn, vô tri vô giác mỉm cười vẫy vẫy tay. Thay vì nhăn mày giơ ngón giữa giống Ness, Kaiser đã quay lưng đi thẳng.

Đến cuối, hắn và cậu đều không ghét đối phương.

Bên tai tiếng động cơ máy bay ầm ĩ át đi giọng nói hào hứng của Erik Gesner. Sẽ gặp lại thôi. Kaiser bỗng dưng nghĩ thế.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Hắn nghĩ mình và Isagi là hữu duyên đấy.

_END_

Sẽ có một chương Kaiser đi quậy chanh bành với Isagi và Ness, tổ đội trio bất ổn :))))

Next: Mikage Reo 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me